Đạo Quân
Chương 1882: Nếu gặp phải ta, vậy chính là của ta
“Các ngươi cứ xem mà làm, tóm lại lát nữa ta dẫn theo mười người đi ra ngoài một vòng, dù có được hay không, chỉ cần các ngươi ra tay vào tối nay, đều phải phái người đến tiếp ứng ta.
Người đến nói.
“Chỉ mười người? Quá ít rồi.
Tiểu giáo nói.
“Ngươi còn muốn bao nhiêu người? Tiểu đội tuần tra chỉ có thể dẫn theo nhiêu đó người thôi, nếu dẫn nhiều người đi thì sẽ bị nghi ngờ mất, dẫn một đống người chạy loạn thì đâu giống tuần tra nữa? Ai thấy cũng nghi ngờ, làm sao đến gần mục tiêu? Ngươi về báo cáo trước đi.
Nói xong, phía dưới vang lên một tiếng đánh rắm.
Người giấu dưới cát bỗng nhiên hoảng sợ nói.
“Ngươi làm cái gì?
Hình như hắn thấy được cái gì đó không nên thấy.
“Là phân đó! Lấy cớ này đi ra ngoài thì tất nhiên phải làm thật. Ta nói người huynh đệ này do Ti nào dạy dỗ vậy, làm nghề này còn sợ cái này sao?
Ti nào cái gì? Người đến hoàn toàn không phải là người Hắc Thủy Đài trải qua đặc huấn, mà là đệ tử Khí Vân Tông, hắn giống như thấy quỷ, nhanh chóng rút vào đất cát, chạy trốn ngay.
Tiểu giáo sung sướng giải quyết xong thì đào cát chôn vật bài tiết, toàn bộ đại quân trong sa mạc đều làm như vậy, hắn quay người đi về.
Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, tiểu giáo đúng là dẫn theo một đội mười người đi tuần tra,
Việc tuần tra này không bị nghi ngờ, vì đây là chuyện bình thường, nhưng lúc đội tuần tra đến chỗ cồn cát khuất ánh trăng, trong bóng tối vang lên chút rối loạn.
Sau khi quay về, khuôn mặt của mười người trong tiểu đội đã hoàn toàn thay đổi, Thái Thúc Quảng, Thiết Hạo Đông, Lô Chinh đều trà trộn vào trong đó, ai cũng cắt hết râu ria trên mặt mình.
Tiểu giáo dẫn người trở về, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mà mười người phía sau thì căng chặt dây thần kinh, còn lâu mới thoải mái được như tiểu giáo.
Tiểu giáo không đi đường cũ vào nơi đóng quân, mà lách qua đường bên cạnh, vì bên này có nhiều người quen, đi lại nên đã biết mặt nhau hết rồi.
Đi tuần tra sát ngay bên trụ sở biên giới đóng quân, đi qua ngay trước mặt một đội nhân mã, điều này làm cho đám người Thái Thúc Quảng nơm nớp lo sợ.
“Lão Tả!
Nhìn thấy một sĩ quan gần đó, tiểu giáo chủ động mở miệng chào hỏi.
Đối phương nhìn lại, hỏi.
“Sao lại chạy đến đây?
Tiểu giáo than thở.
“Hazz, quan trên bắt tuần tra, bắt ta mở to hai mắt mà nhìn.
Hắn trực tiếp dẫn người đến chào hỏi đối phương.
Sau khi khách sáo một hai câu, tiểu giáo dẫn người đi vào nơi đóng quân, còn tiện chân đá một chân lên người đang nằm trên đất.
“Ngủ như đám lợn chết.
Sau khi đi đi lại lại ở khu vực đóng quân, nhân dịp đứng khuất, Thái Thúc Quảng ghé sát tai tiểu giáo hỏi.
“Như vậy có được không?
Hắn thật sự lo lắng, tên này hành động quá trắng trợn rồi.
Tiểu giáo nói.
“Bình thường có lẽ không được, nhưng từ lúc nhiều đại quân tập hợp lại với nhau, giữa các khu vực đều có ngăn cách đường đi, không ai biết rõ ai ở đội ngũ nào, chỉ cần đi vào thì an toàn rồi. Các ngươi đừng căng thẳng như vậy, nếu như ban ngày thì đã bị ngăn lại kiểm tra rồi.
Sau đó tiếp tục dẫn mọi người đi vòng để tuần tra, cũng không phải cố ý đi vòng, mà phải cố ý nhìn tiết tấu tuần tra của bốn phía, xen kẽ trong khoảng cách đó để đi.
Ngẫu nhiên không tránh được người, tiểu giáo chủ động trước, đưa tay hô khẩu hiệu trước, sau đó dẫn người đi qua tổ đội tuần tra của đối phương, làm cho đám người Thái Thúc Quảng nhìn mà toát hết mồ hôi lạnh. Một đường đi vào, nguy hiểm trùng trùng, đám người Thái Thúc Quảng đã nhìn ra, tiểu giáo này đúng là một người can đảm thận trọng.
Nhưng đối với tiểu giáo, đại quân tuần tra ngoài lỏng trong chặt, muốn nhân cơ hội rời khỏi đây ngay, nếu không đến lúc theo đại quân lên chiến trường, rất nhiều chuyện không phải do mình làm chủ, nếu chết trên sa trường thì không đáng.
Trong sự nóng lòng, thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác đã xâm nhập vào trong đại quân, bọn họ đứng trên cồn cát là đã có thể thấy vài chục lều vải dưới ánh trăng, mà các ba mươi trượng về phía Tây, có một chiếc lều vải trơ trọi, đám người Thái Thúc Quảng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Nhưng vừa đi xuống khỏi cồn cát, đã gặp ngay một đội tuần tra khác đi lên, có một người quát lên với bọn họ.
“Khẩu lệnh!
Đại quân chịu mỏi mệt cả ngày, ngủ như đám lợn chết, nếu là tuần tra, đội tuần tra lại không đi tuần tra, đường hoàng ngồi đó có vẻ không bình thường, tiểu giáo đã phát hiện không đúng, nhưng vẫn trầm ổn trả lời.
“Hãn hải! Hồi lệnh.
Giọng nói của người vừa đến bỗng nhiên trở nên nặng nề, quát lên.
“Khẩu lệnh!
Tiểu giáo lập tức quay đầu nói nhỏ.
“Hỏng bét, không biết khẩu lệnh ở nơi này không giống hay là đã thay đổi, lập tức chuẩn bị ứng biến.
Một câu làm cho thần kinh đám người Thái Thúc Quảng căng thẳng, sau đó tiếp tục lớn tiếng trả lời.
“Hãn hải! Hồi lệnh.
Người lên tiếng vung tay lên, hơn mười người bên đối phương lập tức bao vây bọn họ lại, những tu sĩ ngồi tĩnh tọa ở phía sau cũng đứng lên.
“Các ngươi là người của bộ nào?
Người kia quát lên, hiển nhiên muốn đối chiếu kiểm tra rõ ràng.
Đam người tiểu giáo sao chịu được kiểm tra loại thế này.
Thái Thúc Quảng nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ.
“Đợi hai tên kia đi lên là được, ra tay!
Mười người lập tức bay vọt lên, đám tu sĩ phía sau nhìn chằm chằm tình huống bên này lập tức bay lên ngăn cản, cũng hét lớn.
“Kẻ địch tập kích!
“Mở đường!
Thái Thúc Quảng hét lớn một tiếng, lập tức có người phóng Thiên Kiếm Phù ra mở đường, đánh bay những người ngăn phía trước.
Vừa ra tay đã không tiếc sử dụng Thiên Kiếm Phù, chính là vì không có thời gian dây dưa với đám người này, mười người thuận thế Thiên Kiếm Phù để xông ra.
Mà tiểu giáo kia cũng không thể nắm cơ hội này rời đi, đám người Thái Thúc Quảng vì nhiệm vụ nên chẳng quan tâm đ ến sự sống chết của hắn, bọn họ bỗng nhiên xông ra, không hề cho hắn cơ hội lẫn vào trong loạn quân để thoát thân, lẻ loi ở lại, sau đó rút đao liều mạng, nhưng hai tay không đánh nổi bốn phía, bị loạn đao chém ngã xuống đất, xem như là hi sinh thân mình vì Tấn Quốc.
Hai nước giao chiến, nhiều thám tử có dũng có mưu thế này, không biết có bao nhiều người vô tình chết đi.
Trong trướng bồng, Độc Cô Tĩnh khoanh chân ngồi tĩnh tọa và Viên Cương đang nằm nghiêng trên mặt đất gần như đồng thời mở mắt, bị tiếng động lớn bên ngoài đánh thức.
“Đi!
Độc Cô Tĩnh lắc mình đến trước, ôm cánh tay Viên Cương, trực tiếp thi pháp phá vỡ mặt đất, dẫn theo Viên Cương nhanh chóng biến mất.
Mà binh sĩ nằm nghỉ bên ngoài bỗng nhiên phản ứng nhanh chóng, bọn họ đều là tu sĩ ngụy trang thành.
Thái Thúc Quảng chém giết một đường đến gần, đối mặt với một đám binh sĩ chặn đường, hắn mở pháp nhãn nên có thể thấy được quang hoa lóa mắt, đánh Thiên Kiếm Phù ra, trong tiếng ầm ầm nổ vang, một đạo Thiên Kiếm Cương Ảnh nổ cho lều vải bay tán loạn, nhưng bên trong không có bất kỳ người nào.
“A!
Thái Thúc Quảng gầm lên giận dữ, trong tiếng hét tràn đầy bi phẫn, Thiên Kiếm Cương Ảnh chiếu nổ loạn xuống sa mạc phía dưới.
Người phía sau ỷ vào Thiên Kiếm Phù vọt đến, hỗn chiến với tu sĩ bốn phía.
Nổ xong 12 lượt Thiên Kiếm Cương Ảnh, Thái Thúc Quảng rống to.
“Đi!
Biết lần đánh lén này không có cơ hội thành công, số lượng Thiên Kiếm Phù trên tay bọn họ cũng không nhiều, nếu cứ dây dưa thì chắc chắn sẽ chết ở đây, nếu một lần không thành công thì phải rút lui ngay.
Một người dùng Thiên Kiếm Phù mở đường, những người khác đi theo.
Dưới ánh trăng, Ngọc Thương đứng trên cồn cát, sắc mặt lạnh lẽo vung tay lên, hơn mười tên tu sĩ sau lưng phi thân bay ra, trên thân mỗi người đều có một tấm Thiên Cơ Phá Cương Cung, nhanh chóng truy sát.
Trận chiến Tây Bình Quan, mặc dù Thiên Cơ Phá Cương Tiễn của Hiểu Nguyệt Các đã bị hao tổn hết, nhưng ở khu vực trung tâm còn có một ít dự trữ.
Đúng là rất ít người có thể ngăn cản uy lực của Thiên Kiếm Phù, một đám người tự tiện xông vào trụ sở đại quân, lại có năm người còn sống đi ra.
Tu sĩ trên không trung khống chế phi cầm tọa kỷ đuổi theo, Tấn Quốc phái người đến đột nhập vào khu vực phòng quân không trung, tiếp ứng phá vòng vây.
Người đến nói.
“Chỉ mười người? Quá ít rồi.
Tiểu giáo nói.
“Ngươi còn muốn bao nhiêu người? Tiểu đội tuần tra chỉ có thể dẫn theo nhiêu đó người thôi, nếu dẫn nhiều người đi thì sẽ bị nghi ngờ mất, dẫn một đống người chạy loạn thì đâu giống tuần tra nữa? Ai thấy cũng nghi ngờ, làm sao đến gần mục tiêu? Ngươi về báo cáo trước đi.
Nói xong, phía dưới vang lên một tiếng đánh rắm.
Người giấu dưới cát bỗng nhiên hoảng sợ nói.
“Ngươi làm cái gì?
Hình như hắn thấy được cái gì đó không nên thấy.
“Là phân đó! Lấy cớ này đi ra ngoài thì tất nhiên phải làm thật. Ta nói người huynh đệ này do Ti nào dạy dỗ vậy, làm nghề này còn sợ cái này sao?
Ti nào cái gì? Người đến hoàn toàn không phải là người Hắc Thủy Đài trải qua đặc huấn, mà là đệ tử Khí Vân Tông, hắn giống như thấy quỷ, nhanh chóng rút vào đất cát, chạy trốn ngay.
Tiểu giáo sung sướng giải quyết xong thì đào cát chôn vật bài tiết, toàn bộ đại quân trong sa mạc đều làm như vậy, hắn quay người đi về.
Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, tiểu giáo đúng là dẫn theo một đội mười người đi tuần tra,
Việc tuần tra này không bị nghi ngờ, vì đây là chuyện bình thường, nhưng lúc đội tuần tra đến chỗ cồn cát khuất ánh trăng, trong bóng tối vang lên chút rối loạn.
Sau khi quay về, khuôn mặt của mười người trong tiểu đội đã hoàn toàn thay đổi, Thái Thúc Quảng, Thiết Hạo Đông, Lô Chinh đều trà trộn vào trong đó, ai cũng cắt hết râu ria trên mặt mình.
Tiểu giáo dẫn người trở về, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mà mười người phía sau thì căng chặt dây thần kinh, còn lâu mới thoải mái được như tiểu giáo.
Tiểu giáo không đi đường cũ vào nơi đóng quân, mà lách qua đường bên cạnh, vì bên này có nhiều người quen, đi lại nên đã biết mặt nhau hết rồi.
Đi tuần tra sát ngay bên trụ sở biên giới đóng quân, đi qua ngay trước mặt một đội nhân mã, điều này làm cho đám người Thái Thúc Quảng nơm nớp lo sợ.
“Lão Tả!
Nhìn thấy một sĩ quan gần đó, tiểu giáo chủ động mở miệng chào hỏi.
Đối phương nhìn lại, hỏi.
“Sao lại chạy đến đây?
Tiểu giáo than thở.
“Hazz, quan trên bắt tuần tra, bắt ta mở to hai mắt mà nhìn.
Hắn trực tiếp dẫn người đến chào hỏi đối phương.
Sau khi khách sáo một hai câu, tiểu giáo dẫn người đi vào nơi đóng quân, còn tiện chân đá một chân lên người đang nằm trên đất.
“Ngủ như đám lợn chết.
Sau khi đi đi lại lại ở khu vực đóng quân, nhân dịp đứng khuất, Thái Thúc Quảng ghé sát tai tiểu giáo hỏi.
“Như vậy có được không?
Hắn thật sự lo lắng, tên này hành động quá trắng trợn rồi.
Tiểu giáo nói.
“Bình thường có lẽ không được, nhưng từ lúc nhiều đại quân tập hợp lại với nhau, giữa các khu vực đều có ngăn cách đường đi, không ai biết rõ ai ở đội ngũ nào, chỉ cần đi vào thì an toàn rồi. Các ngươi đừng căng thẳng như vậy, nếu như ban ngày thì đã bị ngăn lại kiểm tra rồi.
Sau đó tiếp tục dẫn mọi người đi vòng để tuần tra, cũng không phải cố ý đi vòng, mà phải cố ý nhìn tiết tấu tuần tra của bốn phía, xen kẽ trong khoảng cách đó để đi.
Ngẫu nhiên không tránh được người, tiểu giáo chủ động trước, đưa tay hô khẩu hiệu trước, sau đó dẫn người đi qua tổ đội tuần tra của đối phương, làm cho đám người Thái Thúc Quảng nhìn mà toát hết mồ hôi lạnh. Một đường đi vào, nguy hiểm trùng trùng, đám người Thái Thúc Quảng đã nhìn ra, tiểu giáo này đúng là một người can đảm thận trọng.
Nhưng đối với tiểu giáo, đại quân tuần tra ngoài lỏng trong chặt, muốn nhân cơ hội rời khỏi đây ngay, nếu không đến lúc theo đại quân lên chiến trường, rất nhiều chuyện không phải do mình làm chủ, nếu chết trên sa trường thì không đáng.
Trong sự nóng lòng, thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác đã xâm nhập vào trong đại quân, bọn họ đứng trên cồn cát là đã có thể thấy vài chục lều vải dưới ánh trăng, mà các ba mươi trượng về phía Tây, có một chiếc lều vải trơ trọi, đám người Thái Thúc Quảng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Nhưng vừa đi xuống khỏi cồn cát, đã gặp ngay một đội tuần tra khác đi lên, có một người quát lên với bọn họ.
“Khẩu lệnh!
Đại quân chịu mỏi mệt cả ngày, ngủ như đám lợn chết, nếu là tuần tra, đội tuần tra lại không đi tuần tra, đường hoàng ngồi đó có vẻ không bình thường, tiểu giáo đã phát hiện không đúng, nhưng vẫn trầm ổn trả lời.
“Hãn hải! Hồi lệnh.
Giọng nói của người vừa đến bỗng nhiên trở nên nặng nề, quát lên.
“Khẩu lệnh!
Tiểu giáo lập tức quay đầu nói nhỏ.
“Hỏng bét, không biết khẩu lệnh ở nơi này không giống hay là đã thay đổi, lập tức chuẩn bị ứng biến.
Một câu làm cho thần kinh đám người Thái Thúc Quảng căng thẳng, sau đó tiếp tục lớn tiếng trả lời.
“Hãn hải! Hồi lệnh.
Người lên tiếng vung tay lên, hơn mười người bên đối phương lập tức bao vây bọn họ lại, những tu sĩ ngồi tĩnh tọa ở phía sau cũng đứng lên.
“Các ngươi là người của bộ nào?
Người kia quát lên, hiển nhiên muốn đối chiếu kiểm tra rõ ràng.
Đam người tiểu giáo sao chịu được kiểm tra loại thế này.
Thái Thúc Quảng nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ.
“Đợi hai tên kia đi lên là được, ra tay!
Mười người lập tức bay vọt lên, đám tu sĩ phía sau nhìn chằm chằm tình huống bên này lập tức bay lên ngăn cản, cũng hét lớn.
“Kẻ địch tập kích!
“Mở đường!
Thái Thúc Quảng hét lớn một tiếng, lập tức có người phóng Thiên Kiếm Phù ra mở đường, đánh bay những người ngăn phía trước.
Vừa ra tay đã không tiếc sử dụng Thiên Kiếm Phù, chính là vì không có thời gian dây dưa với đám người này, mười người thuận thế Thiên Kiếm Phù để xông ra.
Mà tiểu giáo kia cũng không thể nắm cơ hội này rời đi, đám người Thái Thúc Quảng vì nhiệm vụ nên chẳng quan tâm đ ến sự sống chết của hắn, bọn họ bỗng nhiên xông ra, không hề cho hắn cơ hội lẫn vào trong loạn quân để thoát thân, lẻ loi ở lại, sau đó rút đao liều mạng, nhưng hai tay không đánh nổi bốn phía, bị loạn đao chém ngã xuống đất, xem như là hi sinh thân mình vì Tấn Quốc.
Hai nước giao chiến, nhiều thám tử có dũng có mưu thế này, không biết có bao nhiều người vô tình chết đi.
Trong trướng bồng, Độc Cô Tĩnh khoanh chân ngồi tĩnh tọa và Viên Cương đang nằm nghiêng trên mặt đất gần như đồng thời mở mắt, bị tiếng động lớn bên ngoài đánh thức.
“Đi!
Độc Cô Tĩnh lắc mình đến trước, ôm cánh tay Viên Cương, trực tiếp thi pháp phá vỡ mặt đất, dẫn theo Viên Cương nhanh chóng biến mất.
Mà binh sĩ nằm nghỉ bên ngoài bỗng nhiên phản ứng nhanh chóng, bọn họ đều là tu sĩ ngụy trang thành.
Thái Thúc Quảng chém giết một đường đến gần, đối mặt với một đám binh sĩ chặn đường, hắn mở pháp nhãn nên có thể thấy được quang hoa lóa mắt, đánh Thiên Kiếm Phù ra, trong tiếng ầm ầm nổ vang, một đạo Thiên Kiếm Cương Ảnh nổ cho lều vải bay tán loạn, nhưng bên trong không có bất kỳ người nào.
“A!
Thái Thúc Quảng gầm lên giận dữ, trong tiếng hét tràn đầy bi phẫn, Thiên Kiếm Cương Ảnh chiếu nổ loạn xuống sa mạc phía dưới.
Người phía sau ỷ vào Thiên Kiếm Phù vọt đến, hỗn chiến với tu sĩ bốn phía.
Nổ xong 12 lượt Thiên Kiếm Cương Ảnh, Thái Thúc Quảng rống to.
“Đi!
Biết lần đánh lén này không có cơ hội thành công, số lượng Thiên Kiếm Phù trên tay bọn họ cũng không nhiều, nếu cứ dây dưa thì chắc chắn sẽ chết ở đây, nếu một lần không thành công thì phải rút lui ngay.
Một người dùng Thiên Kiếm Phù mở đường, những người khác đi theo.
Dưới ánh trăng, Ngọc Thương đứng trên cồn cát, sắc mặt lạnh lẽo vung tay lên, hơn mười tên tu sĩ sau lưng phi thân bay ra, trên thân mỗi người đều có một tấm Thiên Cơ Phá Cương Cung, nhanh chóng truy sát.
Trận chiến Tây Bình Quan, mặc dù Thiên Cơ Phá Cương Tiễn của Hiểu Nguyệt Các đã bị hao tổn hết, nhưng ở khu vực trung tâm còn có một ít dự trữ.
Đúng là rất ít người có thể ngăn cản uy lực của Thiên Kiếm Phù, một đám người tự tiện xông vào trụ sở đại quân, lại có năm người còn sống đi ra.
Tu sĩ trên không trung khống chế phi cầm tọa kỷ đuổi theo, Tấn Quốc phái người đến đột nhập vào khu vực phòng quân không trung, tiếp ứng phá vòng vây.
Bình luận truyện