Chương 239: Chương 239: Thuốc đắng dã tật
Chương 239: Thuốc đắng dã tật
Edit : Luna Huang
Thế nhưng đây cũng chính là chỗ khiến hắn buồn bực, nếu nói là giả, dám chạy đến nơi này giả danh lừa bịp không khỏi chán sống rồi?
Chỉ cần không phải là đồ đần, liền hẳn phải biết, giả mạo đệ tử Quỷ Y, không đưa ra được thủ đoạn trị liệu sẽ có hậu quả gì.
Bất quá, nói đi thì nói lại, người ta cũng không nói chính mình là đệ tử Quỷ Y, là trong lúc vô tình bị Kim Châu bên này phát hiện, người ta từ đầu đến cuối đều không có thừa nhận.
Chẳng lẽ là muốn dùng cái này làm chỗ cậy vào, hồi sau không trị được sẽ nói ‘ta không có nói chính mình là đệ tử Quỷ Y’ chăng? Lê Vô Hoa cười lạnh trong lòng, đi vào theo xem xét cho đến tột cùng.
“Minh tiên sinh, là đứa bé này.”
Hải Như Nguyệt đưa tay chỉ Tiêu Thiên Chấn đang ngồi trên giường .
Tiêu Thiên Chấn không nhúc nhích, tựa hồ đã quá quen loại tràng cảnh bị chữa trị này.
Minh tiên sinh cởi giỏ đeo sau lưng xuống, một cái ghế dựa đã được bày sẵn ở bên cạnh giường, Chu Thuận đưa tay ra hiệu mời ngồi.
Minh tiên sinh vuốt vuốt sợi râu, trái phải nhìn thật kỹ Tiêu Thiên Chấn một chút, rồi ngồi xuống, đưa tay ra nói: “Đưa tay ra.”
Tiêu Thiên Chấn làm bộ thờ ơ lạnh nhạt, giống như không phải chữa bệnh cho hắn ý, căn bản không có ý đưa tay ra, chính hắn cũng không ôm hi vọng gì.
Chu Thuận vội đỡ Tiêu Thiên Chấn nằm xuống, dời cổ tay của hắn ra bên giường.
Minh tiên sinh đưa ngón tay đè lên mạnh đập của Tiêu Thiên Chấn, một tay vuốt râu, khẽ lắc đầu như đang suy nghĩ, mắt híp lại.
Một lúc lâu sau, mới nghe hắn tự lẩm bẩm, “Thật đúng là Thiên Âm Tổn Mạch. . . . . .”
Lê Vô Hoa âm thầm khinh thường, Tiêu Thiên Chấn mắc phải quái bệnh Thiên Âm Tổn Mạch này cũng không phải là bí mật gì.
Mấy người bên cạnh đứng nhìn xem, trong mắt Hải Như Nguyệt ôm lấy chờ mong, mỗi khi như lúc này, mặc kệ là cái thầy thuốc nào tới, nàng đều là như vậy, mãi mãi ôm lấy chờ mong, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Mà vị Minh tiên sinh này tựa hồ không giống với những người khác, bắt mạch rất lâu, đến nỗi tựa hồ như ngủ thiếp đi luôn vậy, ngồi đó nhắm mắt không nhúc nhích.
Liền ngay cả Tiêu Thiên Chấn đang nằm đó thờ ơ cuối cùng cũng không nhịn được có chút hiếu kỳ, từ từ nghiêng đầu qua nhìn vị thầy thuốc đang bắt mạch này.
Một đám người đứng ở bên cạnh giương mắt ra nhìn, chờ một hồi lâu.
Trọn vẹn sau nửa canh giờ, Minh tiên sinh mới mở hai mắt ra, ngón tay cũng dời khỏi mạch đập của Tiêu Thiên Chấn, bản thân hắn cũng đứng dậy.
Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Minh tiên sinh, thế nào?”
Minh tiên sinh không để ý đến nàng, mà nói với Tiêu Thiên Chấn: “Há miệng ra.”
Chu Thuận vội nói với Tiêu Thiên Chấn: “Thiếu gia, há miệng ra một chút.”
Tiêu Thiên Chấn từ từ há miệng ra.
“Há miệng nhỏ như vậy chờ bú sữa sao? Há to ra chút.” Minh tiên sinh khiển trách.
Tiêu Thiên Chấn liếc mắt, nghe lời há miệng to ra, ai ngờ đối phương cấp tốc xuất thủ, hai ngón tay trực tiếp nắm lấy đầu lưỡi của hắn, kéo đầu lưỡi hắn ra bên ngoài, lật qua lật lại tra xét.
Tiêu Thiên Chấn trợn to mắt nhìn hắn.
Buông đầu lưỡi hắn ra, Minh tiên sinh lại bóp hai má hắn xoay qua xoay lại nhìn nhìn, chợt lại đi đến giường đuôi, chỉ vào hai chân Tiêu Thiên Chấn nói: “Một người đến đây, tháo vớ nó ra.”
Chu Thuận tự nhiên là mau chóng tới làm theo, một đôi chân trần của Tiêu Thiên Chấn lộ ra.
Minh tiên sinh đưa tay cầm bàn chân Tiêu Thiên Chấn lên xem xét tỉ mỉ, mà bàn chân của Tiêu Thiên Chấn cũng đích xác khác biệt người thường, có thể thấy gân xanh rõ ràng.
Nói thật, liền ngay cả Hải Như Nguyệt, cũng đã rất nhiều năm rồi chưa chân chính nhìn qua bàn chân của nhi tử, bình thường rửa chân cho nhi tử đại loại cũng không cần đến nàng.
Lúc này xích lại gần xem xét, mới phát hiện bàn chân nhi tử tựa hồ khác biệt so với người bình thường.
Đám người không khỏi chú ý đến phản ứng của Minh tiên sinh, bao quát cả Lê Vô Hoa ở bên trong, đều phát hiện vị này xem bệnh không giống với thầy thuốc bình thường.
Chính là bởi vì phần không giống này, khiến cho cảm giác chờ mong trong lòng Hải Như Nguyệt tăng lên không ít.
Xem hết bàn chân, Minh tiên sinh lại mở từng ngón chân Tiêu Thiên Chấn ra nhìn, yên lặng gật đầu không ngừng, tựa hồ như đã nhìn ra được trò gì.
Buông chân Tiêu Thiên Chấn ra, lại đi nắm hai bàn tay của Tiêu Thiên Chấn xòe ra xem xét, cũng tách từng ngón tay ra nhìn kỹ một trận.
Sau khi chính thức buông Tiêu Thiên Chấn ra, đưa tay vuốt vuốt râu dài, đứng trước mặt Tiêu Thiên Chấn nhìn nó nghiêm túc gật gù, bộ dạng có vẻ như đang định liệu kỹ lưỡng trước.
“Minh tiên sinh, thế nào?” Hải Như Nguyệt lại lên tiếng hỏi.
Minh tiên sinh xoay người lại nói: “Ta sẽ không trị bệnh không công, trước đàm luận giá cả xong rồi lại nói tới chuyện trị bệnh đi.”
Hải Như Nguyệt, Lê Vô Hoa không khỏi quay qua nhìn nhau, khẩu khí này giống y như là của Quỷ Y trong truyền thuyết vậy.
Trong truyền thuyết, Quỷ Y trị bệnh, nguyện ý trị, liền sẽ nói ra giá tiền chữa trị trước cho ngươi, trả tiền nổi, hắn liền trị, không trả nổi, hắn liền không trị.
Đối tượng trị liệu, người ta còn phải xem nhìn có vừa mắt hay không, không vừa mắt, tuyệt đối không trị, ai bức đều vô dụng, tục truyền, một vị nào đó trong chín đại Chí Tôn từng bức Quỷ Y trị bệnh cho người nào đó, cũng không thể bức thành công. Thuận mắt mà nói, mặc kệ ngươi mắc phải chứng bệnh gì, phải trả giá lớn cỡ nào, chi cần một đồng tiền cũng sẽ nguyện ý ra tay cứu trị.
Về phần ra giá bao nhiêu cũng phải nhìn tâm tình của người ta, có khi chỉ một đồng tiền liền đã xuất thủ, cũng có khi yêu cầu giá trên trời.
Bảng giá cứu trị bằng tiền còn dễ xử lý, nghe nói Quỷ Y thường xuyên lấy mạng người ra làm bảng giá, một mạng đổi một mạng!
Cũng bởi vì cái này, có rất ít người dám trêu chọc vào Quỷ Y, đắc tội vị này mà nói, không chừng ngày nào đó, cái mạng nhỏ của ngươi liền thành bảng giá giao dịch của Quỷ Y không chừng, đột nhiên liền toát ra mấy cái cao thủ đuổi giết ngươi!
Hải Như Nguyệt thử hỏi: “Không biết Minh tiên sinh muốn giá bao nhiêu?”
Tay trái Minh tiên sinh duỗi ra một ngón tay, “Việc ta trị bệnh không cho phép nói cho bất luận kẻ nào, nếu không ta có thể trị hết bệnh, cũng có thể thu hồi gấp bội!”
Hải Như Nguyệt vội vàng gật đầu, những năm nay, bên này cũng một mực đi nghe ngóng sự tình của Quỷ Y, cái quy củ này của Quỷ Y nàng cũng biết, không nghĩ tới đệ tử của Quỷ Y cũng có cái quy củ này.
Chính bởi vì có cái quy củ này, cho nên càng làm cho người ta không đoán được nơi ở của Quỷ Y, đoán chừng cũng là một cái thủ đoạn bảo hộ bản thân của Quỷ Y.
Từng có người sau khi được chữa trị tốt lại không kín mồm kín miệng, lấy việc Quỷ Y cứu chữa ra khoe khoang, kết quả bị diệt cả nhà.
“Cầu tiên sinh cứu chữa, tự nhiên sẽ tuân theo quy củ của tiên sinh.” Hải Như Nguyệt một lời đáp ứng.
Tay phải Minh tiên sinh lại duỗi ra một ngón tay, “10 vạn kim tệ, đáp ứng liền trị, không đáp ứng coi như thôi, cho câu trả lời chắc chắn đi!”
Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đòi tiền liền tốt, nghe nói qua Quỷ Y cứu nhi tử người ta, lại đòi mạng lão bà người ta, đủ các loại chuyện hiếm lạ.
Nhìn thấy phản ứng Hải Như Nguyệt, Lê Vô Hoa lên tiếng, “10 vạn kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ, trị không lành thì tính sao đây?”
Minh tiên sinh: “Thiên hạ không có chuyện ‘bao’ trị bệnh, chỉ cần thu tiền, trị không hết ta ở ngay tại đây tiếp tục trị tiếp. Không cần nói nhảm nữa, đồng ý hay không, không đồng ý ta liền rời đi, không cần lãng phí thời gian.”
“Được!” Hải Như Nguyệt đáp ứng ngay, nói với Chu Thuận: “Đi lấy tiền tới đây.”
“Vâng!” Chu Thuận bước nhanh rời đi.
Chờ đến khi hắn trở lại, hai tay cầm 10 tờ kim phiếu giá trị 1 vạn dâng tới trước mặt Minh tiên sinh.
Đầu lông mày Lê Vô Hoa nhướng lên, phát hiện sau khi vị Minh tiên sinh này nhìn thấy kim phiếu, thì trong mắt lại có thần thái hưng phấn hiện lên, đệ tử Quỷ Y sẽ thiếu tiền tiêu sao? Trong lòng hắn liền cảnh giác cao độ lên!
Cất kim phiếu vào trong ngực, Minh tiên sinh cũng không nói nhảm dài dòng nữa, đi đến bên cạnh cái giỏ mây chính mình mang tới, mở giỏ ra, bên trong lộ ra một đống bình bình lọ lọ đủ thứ.
Lần lượt bốc mấy cái bình cái lọ ra, rồi mở nắp, đặt ở trên ghế bên cạnh.
Cuối cùng mò mò lấy thêm một cái bình nhỏ bằng bạc ra, nắp bình vừa mở, rất nhanh có một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra, khiến cho đám người không khỏi nở mũi hít hửi.
Hắn đổ hết mấy thứ trong cái bình cái lọ đem ra trước đó ra, được một chút bột phấn, lại đổ vào trong bình bạc, sau đó, lấy một cây ngân châm thật dài, cắm vào trong bình bạc, nhanh chóng quấy đều.
Hương thơm kỳ lạ càng tỏa ra nồng đậm, Minh tiên sinh ngồi xuống bên cạnh giường, nói với Tiêu Thiên Chấn: “Há mồm.”
Trong mắt Tiêu Thiên Chấn lại dấy lên hi vọng, những người đến xem bệnh cho mình, ít có ai đưa ra được thuốc chữa.
Tiêu Thiên Chấn có chút hiếu kỳ nhìn xem quái nhân này, há miệng to ra.
Minh tiên sinh đang tính đem đồ vật trong bình bạc đổ vào trong miệng Tiêu Thiên Chấn, Lê Vô Hoa đột nhiên quát lên, “Chậm đã!”
Đám người quay đầu nhìn lại, Lê Vô Hoa trầm giọng nói: “Ta làm sao biết thuốc của ngươi là độc dược hay là thuốc tốt chứ.”
Đây cũng là vấn đề để cho người ta khó xử.
“Ta đang còn ở đây.” Minh tiên sinh nhàn nhạt đáp, rồi dóc ngược miệng bình bạc vào miệng Tiêu Thiên Chấn, trong miệng bình từ từ có chất lỏng đặc như bột nhão chảy ra, xanh xanh đỏ đỏ, mơ hồ có hồng quang hiện lên.
Đang muốn ngăn lại Lê Vô Hoa giật mình một chút, thuốc này lại có hào quang như ẩn như hiện, nhìn ra được, đây không phải là thuốc bình thường!
Dược vật như bột nhão tràn vào trong miệng Tiêu Thiên Chấn, mày Tiêu Thiên Chấn nhăn lại, cái hương vị lộn xộn gì thế này? Vừa thơm, lại ngọt, vừa chua, lại đắng, mùi vị khiến cho người ta chịu không nổi. Hắn vừa định ngậm miệng, Minh tiên sinh đã thi pháp trút toàn bộ mớ bột nhão ở trong bình bạc vào trong miệng của hắn.
“Thuốc đắng dã tật, khó ăn là đúng rồi, nuốt xuống!” Dời bình bạc khỏi miệng Tiêu Thiên Chấn, Minh tiên sinh mở miệng răn dạy.
Tiêu Thiên Chấn nhíu mày, bộ dạng thật đau khổ, sau khi cưỡng ép nuốt xuống, vội vàng há miệng hô: “Nước!”
Chu Thuận vội hỏi, “Minh tiên sinh, có thể uống nước sao?”
Minh tiên sinh khẽ gật đầu, đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, bình bình lọ lọ trước đó xuất ra bỏ lại toàn bộ vào trong giỏ mây.
Thấy hắn tựa hồ đã làm xong, Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Minh tiên sinh, như vậy là được rồi sao?”
Minh tiên sinh đưa mắt nhìn Tiêu Thiên Chấn đang ngồi tại trên giường cau mày uống nước, nói “Ngày mai, ngày kia còn phải uống thêm hai vị thuốc nữa, ta mệt rồi, tìm gian phòng cho ta nghỉ ngơi.”
“Được!” Thấy hắn tạm thời chưa rời đi, đúng lúc hợp ý với Hải Như Nguyệt, bèn vội phất tay sai Chu Thuận đích thân đi an bài.
Đưa mắt nhìn Chu Thuận dẫn người rời đi, Lê Vô Hoa lập tức vẫy tay gọi một tên đệ tử lại, phân phó: “Nhìn chằm chằm vào, đừng để cho người chạy mất.”
“Vâng!” Đệ tử kia cấp tốc rời đi.
Hải Như Nguyệt đến gần bên người Lê Vô Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Trưởng lão cảm thấy như thế nào?”
Lê Vô Hoa trầm ngâm nói: “Khó mà nói, bất quá thuốc người này phối đích xác là không tầm thường!”
Một gian trạch viện thanh nhã yên tĩnh, Chu Thuận dẫn khách quý vào trong phòng, liên tục cáo tri, nói có chuyện gì xin cứ việc phân phó.
Minh tiên sinh phất phất tay ra hiệu cho nó lui ra, không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đợi Chu Thuận đi rồi, hắn cấp tốc đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, bàn tay vỗ nhẹ vào ngực, “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, cũng đừng có hại ta a!”
Vỗ trúng kim phiếu trong ngực, cấp tốc móc ra, sau khi kiểm kê tới kiểm kê lui xong, trong bụng lập tức nở hoa, dáng vẻ đạo mạo thanh cao nháy mắt biến mất sạch sẽ. . . . . .
“Phu nhân, thiếu gia có chút không đúng!”
Hải Như Nguyệt đang dạo bước cùng với Lê Vô Hoa ở hoa viên, chợt có hạ nhân chạy đến khẩn cấp báo.
Hai người giật mình, vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Thiên Chấn bên kia, vừa vào phòng liền thấy đám Chu Thuận đúng là đang còn vây quanh ở bên cạnh giường, chân tay luống cuống.
Hai người vội đẩy đám hạ nhân vây quanh ra, nhìn thấy hai chân Tiêu Thiên Chấn đạp không ngừng, hai tay cũng không ngừng giật mở y phục trước ngực ra, làn da đỏ bừng, không ngừng nằm đó hô: “Nóng. . . Nóng. . .” Thấy được Hải Như Nguyệt, vẻ mặt khó chịu nói: “Mẹ, ta nóng quá!”
Lê Vô Hoa vội vươn tay ra, nắm cổ tay hắn tra xét, chờ một chút sau mới từ từ buông ra.
Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Thế nào?”
Lê Vô Hoa lắc đầu, “Thể nội không còn triệu chứng độc hại nữa, dược hiệu đã phát huy tác dụng!”
Bình luận truyện