Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 280



“đêm nay hành động”

[Thưa quý vị hành khách, chào mừng quý vị đã đến Sao Thái Dương, nhiệt độ ngoài trời hôm nay là 28...]

Kênh phát thanh bến cảng đang vang lên đắp đổi, Vệ Tam xuống khỏi tàu vũ trụ, cô ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài mái vòm trong suốt và rồi không khỏi đưa tay che ánh mặt trời.

Ban đầu đêm qua là cô đã tới nhưng gặp phải dòng thiên thạch lúc chiều, tàu vũ trụ tạm thời thay đổi đường nên ban sáng mới tới.

Trên tàu vũ trụ, Vệ Tam có nói với Ứng Tinh Quyết rằng không rõ khi nào mình đến, để cho anh cứ chờ ở khách sạn là được.

Vệ Tam giơ tay đè mũ rồi cúi đầu đi ra khỏi cảng, đồng thời cô còn mở quang não, chuẩn bị gọi xe bay.

Giây tiếp theo, cô như cảm thấy được cái gì đó bèn ngước mắt nhìn về phía trước bên phải và không khỏi ngẩn ra.

Ứng Tinh Quyết đứng bên lan can khu chờ đợi, cũng đội một chiếc mũ giống như cô, dường như muốn che mặt mình. Dưới ánh sáng là thấy vóc dáng thon dài gầy gò nằm đâu đó trong độ tuổi thiếu niên và thanh niên, cái vóc dáng chỉ nhìn một cái thôi là đập vào mắt rõ mồn một, mái tóc dài đen như mực của anh quá nổi bật.

May thay chỗ này là sao nhỏ, lưu lượng hành khách không lớn từ trước tới giò, vừa rồi cũng chỉ có một chiếc tàu vũ trụ đưa cô tới cập cảng. Cơ mà cô vừa quay đầu đã nhìn thấy được rất nhiều hành khách mới xuống, càng không cần đề cập đến chuyện đã có người nhìn chằm chằm dò xét Ứng Tinh Quyết ở xung quanh, hiển nhiên đang suy đoán anh có phải Ứng Tinh Quyết hay không.

Vệ Tam bước nhanh tới, đi đến bên cạnh Ứng Tinh Quyết rồi khoác tay lên vai anh, muốn dẫn anh đi.

Ứng Tinh Quyết khựng cả người lại ở thời khắc này, thân thể lập tức căng thẳng, ngón tay cũng hơi nâng lên, anh muốn dùng cảm giác tấn công người đụng vào người mình.

“Là tôi, đừng quay đầu lại.” Vệ Tam nâng mũ lên, lộ ra khuôn mặt của mình.

Ứng Tinh Quyết sửng sốt, đầu ngón tay nâng lên rồi lại buông xuống, để mặc cho Vệ Tam nửa ôm mình rời đi.

“Xe bay dừng ở phía trước.” Sau khi hai người đi ra ngoài, Ứng Tinh Quyết mang Vệ Tam đi lên.

Không có ai nhìn thấy, khi này Vệ Tam mới tách hai chân ngồi xuống, cởi mũ, khuỷu tay chống vào đầu gối, tay chậm rãi xoay vành mũ. Cô ngước lên hỏi Ứng Tinh Quyết: “Chẳng phải hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho anh, nói không cần chờ sao. Anh chờ bao lâu rồi?”

“Nửa tiếng.” Ứng Tinh Quyết cài đích đến rồi cũng cởi mũ ra, tóc dài như thác nước, “Tôi tính toán, nghĩ cô sẽ tới vào trong khung thời gian này.”

Chỉ huy muốn làm thì cô cũng chẳng ngăn được, Vệ Tam cười một tiếng và ngửa đầu tựa vào vách khoang: “Lần sau nhớ xoay xở tóc thật tốt, anh cứ đi ra thế này thì ai cũng nhận ra anh chính là Ứng Tinh Quyết.”

Giải đấu thi đã diễn ra một nửa, rất hiếm người ở Liên bang không biết thành viên đội chủ lực.

“Ừm.”

Ánh mặt trời của Sao Thái Dương sẽ kéo dài khá lâu, dù cho bây giờ còn chưa tới 7 giờ sáng nhưng ánh nắng mặt trời đã lấp đầy đường phố. Vệ Tam đến khách sạn, anh em Sơn Cung cũng chỉ mới thức dậy ăn sáng mà thôi.

“Buổi chiều đi đi.” Vệ Tam chào hỏi xong thì nói ngay, “Tôi xin nghỉ ở trường không nhiều lắm, 15 ngày, thời gian lên được có tiết kiệm được thì tiết kiệm.”

“Được.” Sơn Cung Ba Nhận gật đầu, “Cậu có muốn thuê phòng nghỉ ngơi trước hay không? Chúng tôi sẽ gọi cho cậu vào buổi chiều.”

Vệ Tam toan đi tới chỗ đi lễ tân, Ứng Tinh Quyết đứng ở phía sau đã đưa cho cô một tấm thẻ phòng, cô không khỏi nhướng mày.

“Còn tưởng hôm qua cô sẽ tới cho nên đã đặt phòng từ trước.” Ứng Tinh Quyết nói từ từ.

Ở trên tàu vũ trụ lâu như vậy, đúng thật Vệ Tam muốn tìm một cái giường ngủ, cô nhận lấy thẻ phòng trong tay anh: “Anh ở đâu?”

“Đối diện với cô.”

“Cùng nhau đi lên đi.”

Hai người vào thang máy lên để lại anh em Sơn Cung ở sảnh chính tầng 1 nhìn lẫn nhau.

Sơn Cung Dũng Nam: “Anh, anh nói nói Ứng Tinh Quyết đi đón Vệ Tam sao? Có mỗi một mình chỉ huy là anh ta thôi á?”

Sơn Cung Ba Nhận nhìn vào những con số không ngừng nhảy trên cửa thang máy: “Có vẻ như... Từ khi nào mà quan hệ của hai người này tốt như vậy?”

Sơn Cung Dũng Nam lắc đầu: “Trái phải gì cũng chẳng quan đến chúng ta, mục đích lần này chỉ là đi bắt được con tinh thú kia.”

...

Người đầu tiên đến gõ cửa buổi chiều là Ứng Tinh Quyết, phòng của anh nằm đối diện Vệ Tam, chỉ cần mở cửa và đi hai bước là đến trước cửa phòng cô.

Lần đầu tiên nhấn chuông cửa, người bên trong vẫn chưa đi ra, Ứng Tinh Quyết đứng trước cửa phòng, rũ mắt nhìn thảm vàng đồng rồi đưa tay ấn thêm lần nữa.

“Lạch cạch…”

Cửa phòng mở từ bên trong, kế đó lộ ra mái tóc hơi dài nhưng chả ngắn rối một ít của Vệ Tam. Cô mở cửa và nhìn Ứng Tinh Quyết, hiển nhiên vừa mới tỉnh, giọng nói còn nghèn nghẹt: “Mấy giờ rồi?”

“Chúng ta còn một tiếng nữa là phải xuất phát.” Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn cô trong lúc trả lời.

“Vào đi.” Vệ Tam buông tay nắm cửa và xoay người đi vào trong.

Ứng Tinh Quyết do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đi vào, cũng khép lại cửa phòng.

“Không có tư liệu về con tinh thú kia, chỉ biết thực lực vượt xa tinh thú xúc tu.” Vệ Tam lấy áo khoác lên người, tiện tay buộc tóc lại. Cô quay đầu hỏi Ứng Tinh Quyết, “Thân thể anh có khá hơn không?”

“Tôi không sao.” Sau khi trở về Sao Đế Đô từ Sao Willard, cảm giác của anh đã được khôi phục với sự điều dưỡng của bác sĩ Hứa,.

Vệ Tam đã xoay người đi đến khi bếp mở và rót cho mình một ly nước. Nghĩ một tí rồi cô lại rót thêm một ly, đẩy nó về phía Ứng Tinh Quyết. Ngón trỏ khẽ nhếch lên, ngón cái và các ngón tay khác thì cầm ly của mình, cười nói: “Mời anh uống nước.”

Ứng Tinh Quyết cất bước đi qua, cầm lấy cái ly trên mặt bàn và ngửa đầu nhấp một ngụm nước.

Vệ Tam uống nước nhanh nên đã để ly xuống xong từ lâu, cô ngước mắt một chút là nhìn thấy được dáng vẻ ngẩng cổ của anh, sợi dây chuyền màu bạc lóe ra ánh sáng lạnh dưới ánh sáng.

Ma xui quỷ khiến làm sao mà Vệ Tam tiến lại gần đưa tay kéo “vòng cổ” của anh, mà lúc này Ứng Tinh Quyết vừa định buông ly nước xuống, anh nhận ra ngay ngón tay cô vô tình chạm vào làn da của mình.

Thân thể Ứng Tinh Quyết cứng đờ, không nhúc nhích, nhìn Vệ Tam đưa tay nắm lấy “vòng cổ” trên cổ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí anh chỉ cần hơi cúi đầu là môi là có thể chạm qua thái dương của cô.

“Tài liệu này làm có vẻ qua quýt.” Vệ Tam cúi đầu nhìn sợi dây chuyền mình làm, “Không thích hợp với anh.”

Vừa rồi lúc Ứng Tinh Quyết ngửa đầu uống nước, Vệ Tam đã nghĩ cọng xích này treo trên cổ anh, có vẻ hơi không tôn anh lên lắm.

Tay Vệ Tam đưa xuống, thuận thế lôi những thứ trên sợi dây chuyền ra. Vỏ kim loại lạnh lẽo đại khái vì do dán vào ngực anh quá lâu nên cũng lây được sự ấm áp.

Ứng Tinh Quyết đè nén nhắm mắt lại, sau đó đưa tay phủ lấy tay Vệ Tam, nhẹ nhàng gỡ gón tay cô ra và lấy lại sợi dây chuyền: “Như vậy là đủ rồi.”

Từ đầu anh đã không thích sợi dây chuyền này, có làm tốt và tinh tế hơn thì anh cũng chẳng thích được. Nó nhắc nhở anh mọi lúc rằng trên đó mang theo mạng sống của Vệ Tam, không chỉ là một món đồ trang trí.

Vệ Tam đứng thẳng dậy và nhìn anh và đang định nói gì đó thì chuông cửa đã reo lên.

“Vệ Tam, cậu tỉnh chưa?” Chúng ta nên đi thôi.” Sơn Cung Dũng Nam kêu từ phía bên ngoài.

Hai người ngầm hiểu ý rồi đi về phía cửa.

“Còn đang ngủ à?” Sơn Cung Dũng Nam đang định bấm chuông cửa thì cửa phòng đã mở. Vừa nhìn thấy Vệ Tam, cô ấy nói ngay, “Còn nửa tiếng nữa tàu vũ trụ mở rồi.”

“Vệ Tam ra rồi? Ứng Tinh Quyết sao còn...” Sơn Cung Ba Nhận ở bên đối diện quay đầu, cậu ta còn chưa nói xong là đã nhìn thấy Ứng Tinh Quyết đi ra từ trong phòng Vệ Tam, “?”

“Đi thôi.” Vệ Tam nhìn lướt qua anh em Sơn Cung đang sững sờ tại chỗ và bảo.

...

Bầu không khí có chút quái dị trên đường đến bến cảng, Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam không đoán được quan hệ giữa Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết.

Mãi cho đến khi nhanh chóng xuống xe bay, Vệ Tam thật sự thấy phiền ánh mắt dò xét của hai người bọn họ nên nói luôn: “Các cậu có cái gì muốn hỏi?”

Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam liếc nhau, cuối cùng Sơn Cung Ba Nhận cẩn thận hỏi: “… Có phải cậu và Ứng Tinh Quyết bí mật mưu tính chuyện gì mà chúng tôi không biết hay không.”

Vệ Tam: “... Ha ha.”

Một nhóm bốn người lần này ngồi tàu vũ trụ lại là khoang hạng nhất, có phòng riêng biệt. Ngoại trừ Vệ Tam, dù sao tất cả mọi người có xuất thân từ các thế gia nên chưa bao giờ ngồi trong các dạng khoang khác.

“Đại khái phải ba bốn ngày nữa mới đến Sao Tây Tháp, đến lúc đó làm sao mở được lá chắn bảo vệ để vào đấu trường?” Trước khi bốn người tách ra, Sơn Cung Dũng Nam hỏi.

“Tôi sẽ xử lý tốt.” Ứng Tinh Quyết nói.

...

Nửa đêm, Vệ Tam nằm trên giường ngủ nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy rất đói. Cô xoay người, bật đèn phòng rồi lấy dịch dinh dưỡng ra khỏi túi áo và ngửa đầu uống hết.

Vệ Tam ngồi bên giường một lúc lâu mà cảm giác đói khát cứ mãi chẳng tiêu tan, cô chậm chạp hiểu ra không phải trong dạ dày đói, mà là toàn thân, mỗi nơi đều đang kêu gào khát vọng lực lượng.

Ứng Tinh Quyết ở ngay bên cạnh, một chỉ huy cấp siêu 3S.

Tay Vệ Tam chống lên trán, cười nhạo mình một tiếng: Cô thật sự điên rồi.

Một lúc lâu sau, Vệ Tam mở quang não để thử liên lạc với Ứng Du Tân.

Ứng Du Tân liên lạc với cô hai lần, lần nào số liên lạc cũng khác. Vệ Tam gửi tin nhắn cho số thứ hai, cũng không mong đợi đối phương trả lời.

Nhưng hết lần này tới lần khác người ta lại gọi tới.

“Vệ Tam, cháu muốn hỏi tôi cái gì?” Ứng Du Tân xuất hiện trên màn ảnh, nhìn hoàn cảnh hiện tại của Vệ Tam thì chú ấy hơi ngạc nhiên, “Cháu… muốn đi Sao Tây Tháp?”

“Trong 20 năm của Quân Độc Lập, mấy chủ chỉ nghiên cứu ra máy móc để phát hiện những người bị nhiễm bệnh?” Vệ Tam chỉ vờ coi như không nghe thấy câu nói giả dối phía sau.

“Cỗ máy này đã là thứ thu được thủ đoạn phản kháng lớn nhất ở Liên bang cho đến bây giờ.” Ứng Du Tân không ngại chuyện Vệ Tam xúc phạm, chú ấy vẫn nói với vẻ nhã nhặn, “Chúng tôi không phải là nhóm người đầu tiên phát hiện bị nhiễm bệnh. Rất lâu trước đây thì người bị nhiễm bệnh đã xuất hiện, và cũng có người phát hiện được.”

“Có ai trong Quân Độc Lập trở thành người bị nhiễm bệnh không?”

“Tất nhiên là có, trước Jill Gil Wood, hầu như mấy Quân Độc Lập tình nguyện làm thí nghiệm đã trở thành những người bị nhiễm bệnh trong vô thức.” Ứng Du Tân chỉ vào mũi của Vệ Tam, “Cháu chảy máu cam.”

Vệ Tam giơ tay lên lau một cái, đúng thật là lại chảy máu cam. Cô nhíu mày rút một tờ giấy lau sạch sẽ, không hiểu sao cô chảy máu cam khi chẳng bộc phát cảm giác, đây đúng là lần đầu tiên.

“Cháu, Ứng Tinh Quyết, năm xưa thân thể hai người bị tổn thương.” Ứng Du Tân, “Cho nên hiện tại cơ thể không chịu nổi cảm giác cấp siêu 3S.”

“Chảy máu cam mà thôi.” Vệ Tam nhìn chằm chằm chú ấy để hỏi, “Có người bị nhiễm bệnh nào khôi phục được thần trí không? Cháu biết chú đã làm rất nhiều thí nghiệm.”

Ứng Du Tân suy ngẫm một lúc, sau đó nhẹ nhàng bảo: “Tạm thời thì không, hiện tại vẫn chưa tìm thấy có ai trong tất cả người bị nhiễm bệnh tỉnh táo. Sau khi sương bọ đen chiếm cơ thể con người, nó sẽ có bộ nhớ và tất cả các kỹ năng của vật chủ, đôi khi rất khó để xác định xem họ có còn ở đó hay không.”

“Cháu đã biết, cảm ơn chú.” Vệ Tam muốn cúp máy.

“Không hỏi thêm thêm cái gì khác à?”

“Không cần thiết đâu.”

Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Ứng Du Tân, Vệ Tam tắt quang não cô giơ tay lót dưới gáy, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ, ngoài đó là một mảng trời đen.

...

Cuối cùng bốn người đã đến Sao Tây Tháp, lần này không giống như lần trước, không có đồng đội sớm chiều bên cạnh.

“Tối nay lá chắn bảo vệ sẽ được mở ra và chúng ta đi vào được. Năm ngày sau, lá chắn bảo vệ lối ra khỏi đấu trường sẽ được mở lại.” Ứng Tinh Quyết nói, “Trước khi ra ngoài, sẽ không có ai khác biết chúng ta đã từng đến.”

Trong thời gian không thi đấu, camera trong đấu sẽ không mở cho công chúng; về phần người chịu trách nhiệm giám sát, Ứng Tinh Quyết đã sắp xếp người của nhà họ Ứng thay phiên nhau canh.

“Vậy thì hành động tối nay.” Sơn Cung Ba Nhận bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện