Đất Ma
Chương 100: Ngôi miếu
Chẳng là, cái hồ cạnh khu trọ có người xẻ ra một dòng kênh, cho đi vòng qua làng cổ Ngũ Xã. Chỗ ấy đường xá khó đi, vườn hoa ít người cắt tỉa nên cỏ mọc cao đến gối đến bụng, nên ít người lại qua.
Điền Quý nói:
“Tôi biết chỗ ấy rồi, trước cửa miếu có gốc cây bàng chứ gì?”
“Đúng đúng.”
Hào lập tức xác nhận.
“Chỗ ấy là cái mộ phong yêu, ngày xưa có con yêu tinh tu luyện ở đấy tác quái. Người ta bắt được bản thể của nó, nhốt vào quan tài đồng rồi xây miếu trấn giữ. Các anh không còn là trai tân, đái vào đấy làm mất phép của tượng, thả con yêu tinh ra mất rồi.”
Điền Quý thở dài, giải thích.
Anh chàng dùng thuật phong thủy địa lý mà đi lại, trước khi thuê nhà cũng đã tìm hiểu kỹ càng quanh khu này có cấm địa nào không được đúng tới. Cái miếu trấn yêu kia là một trong số đấy.
“Chuyện này... không phải trai tân thì sao?”
“Trai tân là còn thân đồng tử, nướƈ đáı có công dụng trừ tà. Không phải thì tiểu ra chỉ là thứ ô uế, không trừ được tà còn phá mất phép thần ấy chứ.”
Lần này không chờ đến Điền Quý giải thích, Hoa đã lên tiếng dạy em.
Thằng Nghĩa lắp bắp:
“Chuyện này... hôm qua tôi nằm... nằm mơ. Con ấy nó nói đúng... đúng cái giọng của chị Hoa. Mà bây giờ còn đội mũ kín mít như thế, e là có điều gì.”
Hào lập tức bảo:
“Chị tôi từ nhỏ ngại người lạ, đi đâu cũng che kín thế này cả!”
Điền Quý xua tay, bảo:
“Rồi rồi. Đừng có cầm đèn chạy trước ô tô. Cu con này nó chưa phản ứng thì tôi tin cô ấy là người.”
Vừa nói, anh chàng vừa chỉ con Bát Long Cẩu đang lười biếng ngáp dưới gầm bàn.
Hoa gật đầu, tỏ ý cảm ơn.
Điền Quý hắng giọng một cái, bảo:
“Thế này đi. Hôm nay hai cậu cứ ở tạm đây lánh nạn. Bác Quang, cô Hoa. Hai người cầm mấy là bùa này, mỗi người giữ một lá phòng thân, còn lại đưa cho người nhà. Tôi đi ra ngoài có chút việc.”
“Anh... anh đừng có đi. Anh đi rồi nhỡ...”
Thằng Nghĩa chưa nót hết câu đã im bặt, không dám nói điều xui xẻo ấy ra.
Hào lắc đầu nhìn thằng bạn, rồi nói:
“Nghĩa à. Động não chút đi. Đây là đại bản doanh của anh ta. Nếu như con yêu quái kia có thể nhẹ nhàng xông vào thì đằng nào chúng ta chả chết?”
Điền Quý giơ ngón cái lên, nói:
“Đúng rồi. Nhưng chí ít ở đây cũng an toàn hơn là ở ngoài. Tất nhiên, các anh cũng có thể xem xét chuyện đến tá túc ở đền Quán Thánh. Thăng Long bắc trấn không phải dạng xoàng đâu. Như thế tôi càng nhàn...”
Hai người không nói thêm câu nào cả, cũng ngồi xuống xô pha không nhúc nhích. Anh chàng nhún vai, bước nhanh về phía cửa phòng. Chợt nghe sau lưng có tiếng của Hoa:
“Anh đi đâu? Để tôi chở cho.”
“Cũng được... Vậy làm phiền cô.”
Hôm qua không chú ý đến, nhưng bây giờ đi song song với Hoa, hai người chỉ cách nhau một cách tay, Điền Quý lập tức có cảm giác là lạ. Từ trên người cô nàng, có một mùi hương vừa nhẹ nhàng, vừa thơm tho truyền đến, khiến cả người anh chàng cứ rạo rực. Giống như mùi hoa sữa, lại giống mùi hoa sen, rất khó diễn tả.
Chỉ biết là lúc này, Điền Quý phát hiện của gia bảo ở dưới thắt lưng mình dang có động tĩnh.
Anh chàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hoa không bao giờ cởi mũ bảo hiểm ra. Đây là hành động tự bảo vệ bản thân. Chỉ mùi hương trên người cũng khiến người khác rục rịch, nếu như để lộ mặt thật, chỉ e đàn ông trên đời không có bao nhiêu người chịu nổi.
Hoa chở anh chàng đến bưu diện thành phố. Trước khi cô nàng quay đi, Điền Quý hỏi kỹ càng địa chỉ nhà Hoa, bảo rằng sẽ có việc cần dùng đến.
Thời bấy giờ, điện thoại để bàn đã bắt đầu trở nên phổ biến, cái chuyện viết thư tay cũng vãn dần. Bưu diện thành phố vắng vẻ hơn trước, Điền Quý không cần phải xếp hàng cũng vào được đến bên trong. Anh chàng nhìn thật kỹ tấm biển treo trước cửa phòng, rồi nhanh nhẹn bước vào tìm thủ thư ngồi ở bàn số sáu.
“Chào anh. Mời ngồi.”
“Xin gửi giúp một bức thư.”
Điền Quý cầm lá thư mà lão lao công mắt quỷ đưa cho, trượt vào cho cô thủ thư. Cô này cầm phong bì lên, nhìn con tem thật kỹ, lại lấy một cây bút bi chấm một chấm lên con tem. Làm xong xuôi, cô ta mới hỏi:
“Anh muốn gửi thư cho ai?”
“Gửi cho ai tùy cô chọn.”
“Phòng vệ sinh nam thứ ba từ trái vào, giật nước bốn lần.”
Cuộc hội thoại của hai người cực kì tối nghĩa, những người đứng gần đấy nghe mà chẳng hiểu gì cả. Bấy giờ, bàn bên cạnh có một anh thủ thư gọi với sang, hỏi:
“Chị Lâm ơi, sao thế?”
“À. Người ta đến bày trò trêu chọc ấy mà, tiên sư, tốn cả thời gian của chị.”
Cô thủ thư Lâm cười, rồi bảo cậu đồng nghiệp tiếp tục làm việc. Mấy vị khách khác nghe thế cũng không nghi ngờ gì nữa cả.
Điền Quý ra khỏi thư viện, dạo một vòng quanh bờ hồ. Hồ này không rộng bằng cái hồ ở gần khu trọ nhà anh chàng, nhưng gắn liền với tên tuổi của báu vật làm rung chuyển trời đất năm nào, kiếm Thuận Thiên. Đến nay, trong giới hành giả vẫn còn Chân Kiếm hội phụng thờ thanh kiếm báu này.
Đi dạo một vòng, qua những danh thắng như đền Ngọc, tháp Bút, bỏ tiền mua vài thứ đồ ăn lặt vặt, đi một vòng hồ gần nửa tiếng thì quay lại bưu điện. Điền Quý lại chậm rãi đi vào, tìm phòng vệ sinh thứ ba bên trái sang, giật nước đủ bốn lần. Lúc này, hai viên gạch lát bỗng xích ra một chút, để lộ ra một cái khe.
Phong thư của người gác đêm chứa một mảnh giấy trắng.
Cái chấm mực mà cô thủ thư chấm vào con tem ban nãy gọi là điểm nhãn. Lúc này, chỉ cần Điền Quý nhỏ một giọt máu vào bức thư, rồi nghĩ điều muốn nói với người gác đêm thì trên tờ giấy sẽ xuất hiện chữ viết.
Anh chàng kể rõ chuyện của gia đình Hoa, kèm theo vấn đề thể chất của cô nàng, đoạn thả bức thư vào khe hở.
Điền Quý lững thững bước ra khỏi bưu điện.
Dòng người ngược xuôi, tựa như dòng nước chuyển động. Anh chàng đứng im như phỗng giữa đường, thật giống như cục đá lì lợm giữa dòng chảy tàn nhẫn. Đối diện với Điền Quý, cũng có một người đứng im như phỗng. Hắn cầm một cái ô đen che đầu, đeo kính râm, tóc búi củ hành, trên người vận một bộ đồ thùng thà thùng thình, một loại cổ phục ngày xưa mà anh chàng chịu chết không gọi tên nổi. Điền Quý tự nhận mình đã là loại ăn mặc chả ra một cái thể thống cống rãnh gì cả, thế mà còn thua tên này một bậc.
Gã nọ trầm giọng, nói:
“Tốt nhất đừng có chĩa mũi vào chuyện này, bằng không nhà ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Dọa tao thì mang bản thể thật ra đây rồi nói tiếp. Gáy suông thì chỉ bằng con gà thôi.”
Điền Quý vừa ngáp, vừa dấn bước xông thẳng qua người tên kì quặc kia. Vừa bị anh chàng đụng trúng, cơ thể tên che ô lập tức từ từ trong suốt đi, mãi đến khi biến mất hoàn toàn. Lời đe dọa của gã hãy còn lảng vảng trong không khí:
“Đêm nay mày sẽ biết tay, chờ mà xem.”
Câu dọa suông của con yêu quái chẳng khiến anh chàng chùn chân tẹo nào, trái lại, nó càng như thế Điền Quý lại càng muốn cà khịa nó một phen, xem xem nó làm gì được.
Điểm đến tiếp theo của anh chàng là cái miếu phong yêu.
Bên gốc bàng khô trơ trọi lá, có một ngôi miếu đá chỉ cao chừng hai mét, có mái che sơn đỏ. Trước miếu, vết tích của một cái tượng thần bằng đá cao chừng một gang vẫn còn lưu lại, hai cái chân đi hài cong vút chôn gần một nửa trong đất. Tượng thờ lại đặt bên ngoài cho dãi dầu mưa nắng, mà trong miếu thì dựng một cái bia ghi hai chữ “hạ mã”. Người thường nhìn vào, lại tưởng ngôi miếu này thờ cái biển “xuống xe dắt bộ” của các cụ ngày xưa. Thực ra ý của cái bia này là: “thần tiên ma quỷ đều phải xuống ngựa, không được làm kinh động đất này”.
Điền Quý vốc đất quanh chân tượng, xoa lên tay, cố ép bản thân quên đi chuyện miếng đất này đã dính nướƈ ŧıểυ. Nói đoạn, anh chàng lại lấy đất chỗ mình đang đứng lên, kiểm tra thật kỹ.
Hai loại đất khác nhau hoàn toàn.
Anh chàng bèn lấy tay, gạt lớp đất đầu tiên trên bề mặt ra, để lộ ra hình dáng hoàn chỉnh của ngôi miếu bằng đá.
Miếu tuy con, nhưng vẫn có một khoảng sân nhỏ bằng đá. Phiến đá được đục một lỗ, lấy đất ở nơi khác về dựng tượng. Cách bài trí này gần giống như một cái mả, chỗ tượng thần đứng chính là nơi cắm nhang. Điền Quý đặt bàn tay xuống bãi đất trên phiến đá, rồi nhíu mày:
“Con yêu tinh này hồi ấy còn có tay trong.”
Ban nãy lúc tên yêu quái hiện ra đe dọa, anh chàng đã bí mật trộm lấy một ít khí tức đặc thù của nó. Bây giờ dùng một chút khí này kiểm tra, thì Điền Quý phát hiện chỗ đất nơi dựng tượng có liên hệ cực kì mật thiết với con yêu quái hiện ra chặn đường mình khi nãy. Có thể là đất mộ tổ, hoặc là đất nơi phát tích, hoặc đất chốn tu thành yêu tinh của nó.
Cái miếu dùng phong ấn con yêu quái, thế mà cuối cùng lại có kẻ để nó lợi dụng, nơi phong ấn lại hóa thành động phủ. Dựng tượng ở đây, lúc con yêu tu đủ đạo hạnh, chẳng chóng thì chầy cũng tự vỡ. Ba tên thanh niên đái vào chẳng qua là làm chuyện tất yếu này xảy ra sớm hơn mà thôi.
Điền Quý đảo mắt một cái, rồi cười lên.
Con yêu quái phá phong chui ra sớm hơn thời hạn, có khi không phải là họa, mà là trong họa có phúc.
Điền Quý nói:
“Tôi biết chỗ ấy rồi, trước cửa miếu có gốc cây bàng chứ gì?”
“Đúng đúng.”
Hào lập tức xác nhận.
“Chỗ ấy là cái mộ phong yêu, ngày xưa có con yêu tinh tu luyện ở đấy tác quái. Người ta bắt được bản thể của nó, nhốt vào quan tài đồng rồi xây miếu trấn giữ. Các anh không còn là trai tân, đái vào đấy làm mất phép của tượng, thả con yêu tinh ra mất rồi.”
Điền Quý thở dài, giải thích.
Anh chàng dùng thuật phong thủy địa lý mà đi lại, trước khi thuê nhà cũng đã tìm hiểu kỹ càng quanh khu này có cấm địa nào không được đúng tới. Cái miếu trấn yêu kia là một trong số đấy.
“Chuyện này... không phải trai tân thì sao?”
“Trai tân là còn thân đồng tử, nướƈ đáı có công dụng trừ tà. Không phải thì tiểu ra chỉ là thứ ô uế, không trừ được tà còn phá mất phép thần ấy chứ.”
Lần này không chờ đến Điền Quý giải thích, Hoa đã lên tiếng dạy em.
Thằng Nghĩa lắp bắp:
“Chuyện này... hôm qua tôi nằm... nằm mơ. Con ấy nó nói đúng... đúng cái giọng của chị Hoa. Mà bây giờ còn đội mũ kín mít như thế, e là có điều gì.”
Hào lập tức bảo:
“Chị tôi từ nhỏ ngại người lạ, đi đâu cũng che kín thế này cả!”
Điền Quý xua tay, bảo:
“Rồi rồi. Đừng có cầm đèn chạy trước ô tô. Cu con này nó chưa phản ứng thì tôi tin cô ấy là người.”
Vừa nói, anh chàng vừa chỉ con Bát Long Cẩu đang lười biếng ngáp dưới gầm bàn.
Hoa gật đầu, tỏ ý cảm ơn.
Điền Quý hắng giọng một cái, bảo:
“Thế này đi. Hôm nay hai cậu cứ ở tạm đây lánh nạn. Bác Quang, cô Hoa. Hai người cầm mấy là bùa này, mỗi người giữ một lá phòng thân, còn lại đưa cho người nhà. Tôi đi ra ngoài có chút việc.”
“Anh... anh đừng có đi. Anh đi rồi nhỡ...”
Thằng Nghĩa chưa nót hết câu đã im bặt, không dám nói điều xui xẻo ấy ra.
Hào lắc đầu nhìn thằng bạn, rồi nói:
“Nghĩa à. Động não chút đi. Đây là đại bản doanh của anh ta. Nếu như con yêu quái kia có thể nhẹ nhàng xông vào thì đằng nào chúng ta chả chết?”
Điền Quý giơ ngón cái lên, nói:
“Đúng rồi. Nhưng chí ít ở đây cũng an toàn hơn là ở ngoài. Tất nhiên, các anh cũng có thể xem xét chuyện đến tá túc ở đền Quán Thánh. Thăng Long bắc trấn không phải dạng xoàng đâu. Như thế tôi càng nhàn...”
Hai người không nói thêm câu nào cả, cũng ngồi xuống xô pha không nhúc nhích. Anh chàng nhún vai, bước nhanh về phía cửa phòng. Chợt nghe sau lưng có tiếng của Hoa:
“Anh đi đâu? Để tôi chở cho.”
“Cũng được... Vậy làm phiền cô.”
Hôm qua không chú ý đến, nhưng bây giờ đi song song với Hoa, hai người chỉ cách nhau một cách tay, Điền Quý lập tức có cảm giác là lạ. Từ trên người cô nàng, có một mùi hương vừa nhẹ nhàng, vừa thơm tho truyền đến, khiến cả người anh chàng cứ rạo rực. Giống như mùi hoa sữa, lại giống mùi hoa sen, rất khó diễn tả.
Chỉ biết là lúc này, Điền Quý phát hiện của gia bảo ở dưới thắt lưng mình dang có động tĩnh.
Anh chàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hoa không bao giờ cởi mũ bảo hiểm ra. Đây là hành động tự bảo vệ bản thân. Chỉ mùi hương trên người cũng khiến người khác rục rịch, nếu như để lộ mặt thật, chỉ e đàn ông trên đời không có bao nhiêu người chịu nổi.
Hoa chở anh chàng đến bưu diện thành phố. Trước khi cô nàng quay đi, Điền Quý hỏi kỹ càng địa chỉ nhà Hoa, bảo rằng sẽ có việc cần dùng đến.
Thời bấy giờ, điện thoại để bàn đã bắt đầu trở nên phổ biến, cái chuyện viết thư tay cũng vãn dần. Bưu diện thành phố vắng vẻ hơn trước, Điền Quý không cần phải xếp hàng cũng vào được đến bên trong. Anh chàng nhìn thật kỹ tấm biển treo trước cửa phòng, rồi nhanh nhẹn bước vào tìm thủ thư ngồi ở bàn số sáu.
“Chào anh. Mời ngồi.”
“Xin gửi giúp một bức thư.”
Điền Quý cầm lá thư mà lão lao công mắt quỷ đưa cho, trượt vào cho cô thủ thư. Cô này cầm phong bì lên, nhìn con tem thật kỹ, lại lấy một cây bút bi chấm một chấm lên con tem. Làm xong xuôi, cô ta mới hỏi:
“Anh muốn gửi thư cho ai?”
“Gửi cho ai tùy cô chọn.”
“Phòng vệ sinh nam thứ ba từ trái vào, giật nước bốn lần.”
Cuộc hội thoại của hai người cực kì tối nghĩa, những người đứng gần đấy nghe mà chẳng hiểu gì cả. Bấy giờ, bàn bên cạnh có một anh thủ thư gọi với sang, hỏi:
“Chị Lâm ơi, sao thế?”
“À. Người ta đến bày trò trêu chọc ấy mà, tiên sư, tốn cả thời gian của chị.”
Cô thủ thư Lâm cười, rồi bảo cậu đồng nghiệp tiếp tục làm việc. Mấy vị khách khác nghe thế cũng không nghi ngờ gì nữa cả.
Điền Quý ra khỏi thư viện, dạo một vòng quanh bờ hồ. Hồ này không rộng bằng cái hồ ở gần khu trọ nhà anh chàng, nhưng gắn liền với tên tuổi của báu vật làm rung chuyển trời đất năm nào, kiếm Thuận Thiên. Đến nay, trong giới hành giả vẫn còn Chân Kiếm hội phụng thờ thanh kiếm báu này.
Đi dạo một vòng, qua những danh thắng như đền Ngọc, tháp Bút, bỏ tiền mua vài thứ đồ ăn lặt vặt, đi một vòng hồ gần nửa tiếng thì quay lại bưu điện. Điền Quý lại chậm rãi đi vào, tìm phòng vệ sinh thứ ba bên trái sang, giật nước đủ bốn lần. Lúc này, hai viên gạch lát bỗng xích ra một chút, để lộ ra một cái khe.
Phong thư của người gác đêm chứa một mảnh giấy trắng.
Cái chấm mực mà cô thủ thư chấm vào con tem ban nãy gọi là điểm nhãn. Lúc này, chỉ cần Điền Quý nhỏ một giọt máu vào bức thư, rồi nghĩ điều muốn nói với người gác đêm thì trên tờ giấy sẽ xuất hiện chữ viết.
Anh chàng kể rõ chuyện của gia đình Hoa, kèm theo vấn đề thể chất của cô nàng, đoạn thả bức thư vào khe hở.
Điền Quý lững thững bước ra khỏi bưu điện.
Dòng người ngược xuôi, tựa như dòng nước chuyển động. Anh chàng đứng im như phỗng giữa đường, thật giống như cục đá lì lợm giữa dòng chảy tàn nhẫn. Đối diện với Điền Quý, cũng có một người đứng im như phỗng. Hắn cầm một cái ô đen che đầu, đeo kính râm, tóc búi củ hành, trên người vận một bộ đồ thùng thà thùng thình, một loại cổ phục ngày xưa mà anh chàng chịu chết không gọi tên nổi. Điền Quý tự nhận mình đã là loại ăn mặc chả ra một cái thể thống cống rãnh gì cả, thế mà còn thua tên này một bậc.
Gã nọ trầm giọng, nói:
“Tốt nhất đừng có chĩa mũi vào chuyện này, bằng không nhà ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Dọa tao thì mang bản thể thật ra đây rồi nói tiếp. Gáy suông thì chỉ bằng con gà thôi.”
Điền Quý vừa ngáp, vừa dấn bước xông thẳng qua người tên kì quặc kia. Vừa bị anh chàng đụng trúng, cơ thể tên che ô lập tức từ từ trong suốt đi, mãi đến khi biến mất hoàn toàn. Lời đe dọa của gã hãy còn lảng vảng trong không khí:
“Đêm nay mày sẽ biết tay, chờ mà xem.”
Câu dọa suông của con yêu quái chẳng khiến anh chàng chùn chân tẹo nào, trái lại, nó càng như thế Điền Quý lại càng muốn cà khịa nó một phen, xem xem nó làm gì được.
Điểm đến tiếp theo của anh chàng là cái miếu phong yêu.
Bên gốc bàng khô trơ trọi lá, có một ngôi miếu đá chỉ cao chừng hai mét, có mái che sơn đỏ. Trước miếu, vết tích của một cái tượng thần bằng đá cao chừng một gang vẫn còn lưu lại, hai cái chân đi hài cong vút chôn gần một nửa trong đất. Tượng thờ lại đặt bên ngoài cho dãi dầu mưa nắng, mà trong miếu thì dựng một cái bia ghi hai chữ “hạ mã”. Người thường nhìn vào, lại tưởng ngôi miếu này thờ cái biển “xuống xe dắt bộ” của các cụ ngày xưa. Thực ra ý của cái bia này là: “thần tiên ma quỷ đều phải xuống ngựa, không được làm kinh động đất này”.
Điền Quý vốc đất quanh chân tượng, xoa lên tay, cố ép bản thân quên đi chuyện miếng đất này đã dính nướƈ ŧıểυ. Nói đoạn, anh chàng lại lấy đất chỗ mình đang đứng lên, kiểm tra thật kỹ.
Hai loại đất khác nhau hoàn toàn.
Anh chàng bèn lấy tay, gạt lớp đất đầu tiên trên bề mặt ra, để lộ ra hình dáng hoàn chỉnh của ngôi miếu bằng đá.
Miếu tuy con, nhưng vẫn có một khoảng sân nhỏ bằng đá. Phiến đá được đục một lỗ, lấy đất ở nơi khác về dựng tượng. Cách bài trí này gần giống như một cái mả, chỗ tượng thần đứng chính là nơi cắm nhang. Điền Quý đặt bàn tay xuống bãi đất trên phiến đá, rồi nhíu mày:
“Con yêu tinh này hồi ấy còn có tay trong.”
Ban nãy lúc tên yêu quái hiện ra đe dọa, anh chàng đã bí mật trộm lấy một ít khí tức đặc thù của nó. Bây giờ dùng một chút khí này kiểm tra, thì Điền Quý phát hiện chỗ đất nơi dựng tượng có liên hệ cực kì mật thiết với con yêu quái hiện ra chặn đường mình khi nãy. Có thể là đất mộ tổ, hoặc là đất nơi phát tích, hoặc đất chốn tu thành yêu tinh của nó.
Cái miếu dùng phong ấn con yêu quái, thế mà cuối cùng lại có kẻ để nó lợi dụng, nơi phong ấn lại hóa thành động phủ. Dựng tượng ở đây, lúc con yêu tu đủ đạo hạnh, chẳng chóng thì chầy cũng tự vỡ. Ba tên thanh niên đái vào chẳng qua là làm chuyện tất yếu này xảy ra sớm hơn mà thôi.
Điền Quý đảo mắt một cái, rồi cười lên.
Con yêu quái phá phong chui ra sớm hơn thời hạn, có khi không phải là họa, mà là trong họa có phúc.
Bình luận truyện