Đất Ma
Chương 99: Hai hợp thành một
Lão Quang nói:
“Bác chưa kịp nghe ngóng. Ban sáng chạy xe ba gác ngang cổng trường, thấy thế bác sợ quá, chỉ lo là có liên quan đến cái sự lạ của thằng Nghĩa nhà bác, nên vội về báo cho cháu. Quay đi quay lại thì con dao đã ra thế này.”
Điền Quý nuốt nước bọt, chặc lưỡi. Đến lúc này thì anh chàng đã dám chắc thứ hôm qua thằng Nghĩa gặp phải là ma rồi. Thế nhưng, đã nhờ người gác đêm rồi mà thứ này vẫn dám ra gϊếŧ người, chứng tỏ là nó không đơn giản.
Anh chàng trấn an lão Quang, rồi bảo:
“Bác về hỏi Nghĩa xem có quen ai ở trường tiểu học kia không. Lần này chắc cháu không nể nang được nữa, nếu thằng này mà không chịu nói thì phải tra khảo lấy khẩu cung rồi.”
Tranh thủ lúc lão xuống hỏi thằng con, Điền Quý bèn quay vào nhà chuẩn bị. Anh chàng kéo hết rèm cửa cho căn phòng tối mịt, bày bốn mặt gương lên bàn rồi thắp một ngọn nến đỏ dài đúng bảy đốt ngón tay ngay chính giữa. Ngọn lửa màu đỏ từ từ chuyển sang màu xanh lục quái dị, bốn cô ma nữ từ trong mấy chậu cây cảnh chui ra. Điền Quý hắng giọng, hỏi:
“Đêm qua có thứ gì đến đây à?”
Cô lớn tuổi nhất bảo:
“Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận được thôi. Không phải ma, mà là yêu quái. Bọn tôi sợ bị nó bắt mất nên không dám ló mặt ra, cũng không biết là loại quái gì.”
Một cô khác vội nói:
“Nhưng nó không hại ai nên không gọi cậu dậy, tôi nghĩ chỉ đi ngang qua thôi.”
Điền Quý gật đầu cảm ơn bốn ma nữ, rồi dọn hết đống đồ nghề. Cả bốn lại quay lại trong chậu cây cảnh. Bốn cô này sau khi được anh chàng thu nhận thì đã không còn lệ khí thù hận nữa, sức chiến đấu gần như mất hết chín phần. Thành thử, Điền Quý mới dặn kỹ cả bốn, nếu có ma quỷ lai vãng gần nhà trọ thì cứ ở trong phòng đừng ra ngoài.
“Ê. Thằng nhóc. Dậy đi. Chuẩn bị có việc cho mày rồi.”
Điền Quý xách con chó lên, gãi cằm cho nó tỉnh. Bát Long Cẩu hắt xì một cái, nghe đến có việc là lại bắt đầu làm mình làm mẩy, đuôi vẫy loạn lên phản đối. Anh chàng thả nó xuống, thì con chó phóng vụt về phía cái tủ lạnh. Một chân Bát Long Cẩu chỉ cái tủ, chân còn lại đặt lên bụng mình.
“Ra là mày đòi đình công. Giỏi lắm. Càng lúc càng bố láo.”
Anh chàng cười lạnh trong lòng, tay mở cửa tủ lấy ra một vỉ xúc xích, ném cho con chó. Bát Long Cẩu háu ăn lập tức đưa chân trước cầm xúc xích lên, hé răng cắn đứt một đầu. Động tác ăn của nó chuyên nghiệp chẳng thua gì con người.
Bấy giờ, Điền Quý mới nói:
“Lần này đi đánh yêu tinh, nhưng mày ăn thứ này rồi thì yêu linh giao cho tao đem bán vậy.”
Con chó kêu “oẳng” một cái, xúc xích rơi bịch xuống đất. Cu cậu lập tức ho khằng khặc mấy cái, giống như muốn nhè miếng xúc xích đã ăn ra khỏi bụng.
Đồ nuốt vào không nhả được ra, Bát Long Cẩu bèn quay về phía Điền Quý, tròn mắt, thè lưỡi, đuôi vẫy lên, cố cười lấy lòng. Cái nụ cười gượng gạo của con chó làm anh chàng rùng cả mình, thầm nghĩ:
“Chó mà cười lên trông kinh thật. Khéo sau này có ai lấy ý tưởng làm truyện kinh dị cũng nên ấy chứ.”
Đúng lúc này, thì ngoài cửa có giọng lão Quang:
“Quý ơi. Có nhà không? Bác vào nhé!”
Thằng Nghĩa chỉ sau một đêm mà trông đã bủng beo tái nhợt như người đã chết. Mới vào đầu thu, mà nó đã mặc đến mấy cái áo phao liền, cứ như gió mùa đông bắc mới về vậy. Ấy thế mà thằng này vẫn còn run cầm cập, cứ than lạnh luôn mồm.
Điền Quý ngồi vắt chân trên ghế, tủm tỉm cười:
“Sao? Anh mau gọi cái anh thạc sĩ kia đi chứ. Tôi chắc chắn sẽ có lời giải thích hợp lý cho tình trạng này của anh mà.”
“Chuyện... chuyện này... tôi...”
Thằng Nghĩa ấp úng. Chuyện con dao chắc chắn bác gái đã nói với nó, mà người chết ở trường tiểu học chắc chắn nó cũng quen biết. Cứ nhìn cái thái độ lúc này của nó là đoán được.
Điền Quý cho nó một cốc trà gừng, bảo nó uống ngay cho nóng. Thằng Nghĩa mới đầu còn bảo mẹ nó cho nó uống rồi vẫn không đỡ, nhưng được lão Quang giục, nó mới uống. Trà vào bụng là sắc mặt nó lại tốt lên ngay.
“Này Quý. Trà này còn không? Mày... mày bán cho bác một ít. Chứ thằng Nghĩa thế này...”
“Bác à. Không giải quyết được cái thứ kia thì chỉ có mang trà ra mộ tưới cho thằng Nghĩa thôi. Bác cũng thấy nó xử gọn cái anh ở trường tiểu học rồi đấy.”
Điền Quý nhướn mày, lắc đầu.
Trà gừng chỉ trị ngọn, không trị được gốc. Anh chàng cũng biết lão Quang xót con, nên mới ngỏ ý này. Bậc làm cha làm mẹ thấy con nguy hiểm mà không làm gì được, ánh mắt bất lực ấy Điền Quý mãi mãi không quên được.
Thằng Nghĩa uống xong chén trà, thì than nóng. Nó cởi hết áo phao ra, chỉ còn mặc một cái áo len bên ngoài áo thun trong cùng. Nghĩa lấm lét nhìn Điền Quý, đoạn bảo:
“Đúng rồi. Anh... anh để tôi gọi cậu thạc sĩ kia. Cậu ấy ở quận khác làm việc, biết đâu cậu ấy chưa bị hại.”
“Đêm qua mơ thấy nó rồi chứ gì? Biết sợ là tốt.”
Điền Quý cười phì, nói.
“Dạ dạ. Thằng em này trẻ người non dạ, anh đừng chấp chuyện hôm qua.”
Thằng Nghĩa nói đến đây thì ngoài cửa có tiếng gõ rất nhẹ. Sau đó, một giọng nói rụt rè cất lên:
“Anh gì ơi. Có trong đấy không?”
“Ma. Ma! Nó đấy! Nó đến đấy!”
Thằng Nghĩa hét lên thất thanh, ôm đầu, rúc dưới gầm bàn trốn. Cả người nó run lên bần bật, cứ luôm mồm xin tha. Điền Quý thở dài, chay ra mở cửa. Cô gái đội mũ đêm qua đang đứng sẵn bên ngoài. Hôm nay, cô nàng mặc một cái váy trắng đơn giản, làm nổi bật cái dáng dịu dàng nhu mì, trái ngược hẳn với cái bộ đồ da đặc sệt vẻ du côn tối qua.
Trên đầu cô ta thì vẫn đội khư khư cái mũ mô tô che hết mặt. Sau lưng cô nàng kì quái, một cậu trai cao lớn vạm vỡ, mắt đeo kính, trông vừa tri thức vừa phong độ đang đứng.
Điền Quý vừa nhìn là thấy anh này và mình là hai thái cực, các chị em nhìn thấy anh này chắc chắn là rụng như mít vào mùa.
“Chị ơi. Thôi về đi. Chuyện trùng hợp ấy mà.”
Cái anh chàng này thấp giọng, rỉ tai bà chị. Trông anh này vạm vỡ to cao là thế mà có vẻ cứ ở bên cạnh bà chị là nhũn như con chi chi.
Cô nàng đội mũ mô tô sẵng giọng:
“Giờ thì biết sợ rồi à? Hôm qua còn to mồm bảo khoa học này khoa học kia cơ mà anh thạc sĩ?”
Điền Quý thở dài, hỏi:
“Thôi, hai người cứ cãi nhau tiếp, tôi vào nhà trước. Trong nhà còn một người đang cần trấn an đây.”
Hai chị em cô gái kì lạ vào phòng, bất ngờ cái anh vạm vỡ kia lên tiếng:
“Ơ? Nghĩa?”
Thằng Nghĩa bấy giờ đang rúc trong gậm bàn, bất ngờ húc đầu vào bàn gỗ đánh cộc một cái.
Sự việc phát triển nằm ngoài dự đoán của Điền Quý. Anh chàng nhìn cậu trai vạm vỡ một cái, cười lên:
“Chắc anh là cái anh thạc sĩ thằng Nghĩa hay nhắc rồi. Thế nào? Hôm qua mới biết gia đình mình làm cái nghề mê tín dị đoan có sốc không?”
Cậu trai kia không đáp, chỉ tròn mắt nhìn Điền Quý một cái.
Anh chàng có thể nhìn rõ vẻ kinh ngạc sâu trong đáy mắt của gã.
Điền Quý nói:
“Hai người nói chuyện với nhau thật kỹ đi, rồi quyết xem có nói thật cho tôi biết không. Nhưng mà báo trước, người nhà anh gánh thay cho anh được một lần, không gánh mãi được đâu.”
Thế rồi anh chàng mặc kệ thằng Nghĩa và cậu thạc sĩ, mò ra tủ lạnh lục lấy một cái hộp gỗ. Điền Quý đưa hộp cho cô gái đội mũ bảo hiểm, bảo:
“Thuốc này cô lấy về cho người nhà đi, chắc chắn sẽ giúp khôi phục lại thương thế ngày hôm qua. Tiền thuốc tôi tính vào phí dịch vụ, sòng phẳng yên tâm, bảo đảm uy tín.”
Sau khi biết thằng Nghĩa và cậu trai vạm vỡ kia quen nhau, thì Điền Quý đã đoán được phân nửa câu chuyện của nhà họ rồi. Bố mẹ của hai chị em chắc là hành giả về hưu, nên không để hai con biết sự tồn tại của hai nẻo âm dương. Hôm qua thằng con đem họa về nhà, hai ông bà mới tiết lộ bí mật, rồi bảo cô chị đi báo với người gác đêm.
“Cám... cám ơn.”
Cô nàng cúi đầu, cái mũ bảo hiểm to quá khổ
Một lát sau, cậu thạc sĩ mới thở dài, bảo:
“Tôi tên Hào, chị tôi tên Hoa. Mọi chuyện lần này thực ra đều do tôi mà ra cả, mấy người bạn đều vì tôi mà bị liên lụy.”
“Hào Hoa. Tên hai chị em nhà cậu cũng đẹp quá nhỉ?”
Điền Quý bật cười.
Câu chuyện của Hào bắt đầu...
Hôm qua là rằm tháng bảy, lại đúng vào sinh nhật của Hào. Anh này bèn rủ mấy đứa bạn, bao gồm cậu Chính làm bảo vệ trường tiểu học với thằng Nghĩa đi ăn. Có vài người ngại tháng cô hồn nên không đi, chỉ gửi lời chúc. Hào vốn là người học cao, xưa nay không tin chuyện tâm linh, gạt phắt đi. Cả bọn đến một quán lẩu ở ven hồ, cách khu trọ này chỉ mấy trăm mét ăn uống chơi bời. Hôm ấy rượu say vào còn to tiếng với mấy người bạn kia một phen.
Chiều tối nhậu xong, bạn bề đều về cả, chỉ còn Nghĩa và Chính ở lại. Nghĩa thì do nhà gần, còn Chính thì có ca trực ở trường. Hào sau khi biết Nghĩa ở ngay cái nhà ma nổi tiếng ở Hà thành từ bé đến lớn, càng vững tin là chả có ma quỷ nào trên đời. Thế là gã bèn thách hai đứa bạn chơi chò trọc ma ghẹo quỷ một phen. Lúc đấy ba thằng thanh niên đang cái tuổi máu nóng dư thừa, trời không sợ đất chả ngán, lại còn có tí hơi men kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào, nên càng câng câng lên.
Hào kể tiếp:
“Hôm ấy bọn em đi ngang qua cái miếu hoang nằm nép ở con kênh, thế là đạp cửa vào đấy. Cả ba thấy có cái ban thờ con, với cái tượng mẻ thì đái vào đấy.”
Lão Quang nghe đến đây, dậm chân mắng thằng con:
“Thấy chưa! Thấy chưa! Cứ hô hào đi! Cứ nhờn mặt đi! Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Các cụ dạy thế rồi sao mày không nghe hả con ơi?”
“Bác chưa kịp nghe ngóng. Ban sáng chạy xe ba gác ngang cổng trường, thấy thế bác sợ quá, chỉ lo là có liên quan đến cái sự lạ của thằng Nghĩa nhà bác, nên vội về báo cho cháu. Quay đi quay lại thì con dao đã ra thế này.”
Điền Quý nuốt nước bọt, chặc lưỡi. Đến lúc này thì anh chàng đã dám chắc thứ hôm qua thằng Nghĩa gặp phải là ma rồi. Thế nhưng, đã nhờ người gác đêm rồi mà thứ này vẫn dám ra gϊếŧ người, chứng tỏ là nó không đơn giản.
Anh chàng trấn an lão Quang, rồi bảo:
“Bác về hỏi Nghĩa xem có quen ai ở trường tiểu học kia không. Lần này chắc cháu không nể nang được nữa, nếu thằng này mà không chịu nói thì phải tra khảo lấy khẩu cung rồi.”
Tranh thủ lúc lão xuống hỏi thằng con, Điền Quý bèn quay vào nhà chuẩn bị. Anh chàng kéo hết rèm cửa cho căn phòng tối mịt, bày bốn mặt gương lên bàn rồi thắp một ngọn nến đỏ dài đúng bảy đốt ngón tay ngay chính giữa. Ngọn lửa màu đỏ từ từ chuyển sang màu xanh lục quái dị, bốn cô ma nữ từ trong mấy chậu cây cảnh chui ra. Điền Quý hắng giọng, hỏi:
“Đêm qua có thứ gì đến đây à?”
Cô lớn tuổi nhất bảo:
“Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận được thôi. Không phải ma, mà là yêu quái. Bọn tôi sợ bị nó bắt mất nên không dám ló mặt ra, cũng không biết là loại quái gì.”
Một cô khác vội nói:
“Nhưng nó không hại ai nên không gọi cậu dậy, tôi nghĩ chỉ đi ngang qua thôi.”
Điền Quý gật đầu cảm ơn bốn ma nữ, rồi dọn hết đống đồ nghề. Cả bốn lại quay lại trong chậu cây cảnh. Bốn cô này sau khi được anh chàng thu nhận thì đã không còn lệ khí thù hận nữa, sức chiến đấu gần như mất hết chín phần. Thành thử, Điền Quý mới dặn kỹ cả bốn, nếu có ma quỷ lai vãng gần nhà trọ thì cứ ở trong phòng đừng ra ngoài.
“Ê. Thằng nhóc. Dậy đi. Chuẩn bị có việc cho mày rồi.”
Điền Quý xách con chó lên, gãi cằm cho nó tỉnh. Bát Long Cẩu hắt xì một cái, nghe đến có việc là lại bắt đầu làm mình làm mẩy, đuôi vẫy loạn lên phản đối. Anh chàng thả nó xuống, thì con chó phóng vụt về phía cái tủ lạnh. Một chân Bát Long Cẩu chỉ cái tủ, chân còn lại đặt lên bụng mình.
“Ra là mày đòi đình công. Giỏi lắm. Càng lúc càng bố láo.”
Anh chàng cười lạnh trong lòng, tay mở cửa tủ lấy ra một vỉ xúc xích, ném cho con chó. Bát Long Cẩu háu ăn lập tức đưa chân trước cầm xúc xích lên, hé răng cắn đứt một đầu. Động tác ăn của nó chuyên nghiệp chẳng thua gì con người.
Bấy giờ, Điền Quý mới nói:
“Lần này đi đánh yêu tinh, nhưng mày ăn thứ này rồi thì yêu linh giao cho tao đem bán vậy.”
Con chó kêu “oẳng” một cái, xúc xích rơi bịch xuống đất. Cu cậu lập tức ho khằng khặc mấy cái, giống như muốn nhè miếng xúc xích đã ăn ra khỏi bụng.
Đồ nuốt vào không nhả được ra, Bát Long Cẩu bèn quay về phía Điền Quý, tròn mắt, thè lưỡi, đuôi vẫy lên, cố cười lấy lòng. Cái nụ cười gượng gạo của con chó làm anh chàng rùng cả mình, thầm nghĩ:
“Chó mà cười lên trông kinh thật. Khéo sau này có ai lấy ý tưởng làm truyện kinh dị cũng nên ấy chứ.”
Đúng lúc này, thì ngoài cửa có giọng lão Quang:
“Quý ơi. Có nhà không? Bác vào nhé!”
Thằng Nghĩa chỉ sau một đêm mà trông đã bủng beo tái nhợt như người đã chết. Mới vào đầu thu, mà nó đã mặc đến mấy cái áo phao liền, cứ như gió mùa đông bắc mới về vậy. Ấy thế mà thằng này vẫn còn run cầm cập, cứ than lạnh luôn mồm.
Điền Quý ngồi vắt chân trên ghế, tủm tỉm cười:
“Sao? Anh mau gọi cái anh thạc sĩ kia đi chứ. Tôi chắc chắn sẽ có lời giải thích hợp lý cho tình trạng này của anh mà.”
“Chuyện... chuyện này... tôi...”
Thằng Nghĩa ấp úng. Chuyện con dao chắc chắn bác gái đã nói với nó, mà người chết ở trường tiểu học chắc chắn nó cũng quen biết. Cứ nhìn cái thái độ lúc này của nó là đoán được.
Điền Quý cho nó một cốc trà gừng, bảo nó uống ngay cho nóng. Thằng Nghĩa mới đầu còn bảo mẹ nó cho nó uống rồi vẫn không đỡ, nhưng được lão Quang giục, nó mới uống. Trà vào bụng là sắc mặt nó lại tốt lên ngay.
“Này Quý. Trà này còn không? Mày... mày bán cho bác một ít. Chứ thằng Nghĩa thế này...”
“Bác à. Không giải quyết được cái thứ kia thì chỉ có mang trà ra mộ tưới cho thằng Nghĩa thôi. Bác cũng thấy nó xử gọn cái anh ở trường tiểu học rồi đấy.”
Điền Quý nhướn mày, lắc đầu.
Trà gừng chỉ trị ngọn, không trị được gốc. Anh chàng cũng biết lão Quang xót con, nên mới ngỏ ý này. Bậc làm cha làm mẹ thấy con nguy hiểm mà không làm gì được, ánh mắt bất lực ấy Điền Quý mãi mãi không quên được.
Thằng Nghĩa uống xong chén trà, thì than nóng. Nó cởi hết áo phao ra, chỉ còn mặc một cái áo len bên ngoài áo thun trong cùng. Nghĩa lấm lét nhìn Điền Quý, đoạn bảo:
“Đúng rồi. Anh... anh để tôi gọi cậu thạc sĩ kia. Cậu ấy ở quận khác làm việc, biết đâu cậu ấy chưa bị hại.”
“Đêm qua mơ thấy nó rồi chứ gì? Biết sợ là tốt.”
Điền Quý cười phì, nói.
“Dạ dạ. Thằng em này trẻ người non dạ, anh đừng chấp chuyện hôm qua.”
Thằng Nghĩa nói đến đây thì ngoài cửa có tiếng gõ rất nhẹ. Sau đó, một giọng nói rụt rè cất lên:
“Anh gì ơi. Có trong đấy không?”
“Ma. Ma! Nó đấy! Nó đến đấy!”
Thằng Nghĩa hét lên thất thanh, ôm đầu, rúc dưới gầm bàn trốn. Cả người nó run lên bần bật, cứ luôm mồm xin tha. Điền Quý thở dài, chay ra mở cửa. Cô gái đội mũ đêm qua đang đứng sẵn bên ngoài. Hôm nay, cô nàng mặc một cái váy trắng đơn giản, làm nổi bật cái dáng dịu dàng nhu mì, trái ngược hẳn với cái bộ đồ da đặc sệt vẻ du côn tối qua.
Trên đầu cô ta thì vẫn đội khư khư cái mũ mô tô che hết mặt. Sau lưng cô nàng kì quái, một cậu trai cao lớn vạm vỡ, mắt đeo kính, trông vừa tri thức vừa phong độ đang đứng.
Điền Quý vừa nhìn là thấy anh này và mình là hai thái cực, các chị em nhìn thấy anh này chắc chắn là rụng như mít vào mùa.
“Chị ơi. Thôi về đi. Chuyện trùng hợp ấy mà.”
Cái anh chàng này thấp giọng, rỉ tai bà chị. Trông anh này vạm vỡ to cao là thế mà có vẻ cứ ở bên cạnh bà chị là nhũn như con chi chi.
Cô nàng đội mũ mô tô sẵng giọng:
“Giờ thì biết sợ rồi à? Hôm qua còn to mồm bảo khoa học này khoa học kia cơ mà anh thạc sĩ?”
Điền Quý thở dài, hỏi:
“Thôi, hai người cứ cãi nhau tiếp, tôi vào nhà trước. Trong nhà còn một người đang cần trấn an đây.”
Hai chị em cô gái kì lạ vào phòng, bất ngờ cái anh vạm vỡ kia lên tiếng:
“Ơ? Nghĩa?”
Thằng Nghĩa bấy giờ đang rúc trong gậm bàn, bất ngờ húc đầu vào bàn gỗ đánh cộc một cái.
Sự việc phát triển nằm ngoài dự đoán của Điền Quý. Anh chàng nhìn cậu trai vạm vỡ một cái, cười lên:
“Chắc anh là cái anh thạc sĩ thằng Nghĩa hay nhắc rồi. Thế nào? Hôm qua mới biết gia đình mình làm cái nghề mê tín dị đoan có sốc không?”
Cậu trai kia không đáp, chỉ tròn mắt nhìn Điền Quý một cái.
Anh chàng có thể nhìn rõ vẻ kinh ngạc sâu trong đáy mắt của gã.
Điền Quý nói:
“Hai người nói chuyện với nhau thật kỹ đi, rồi quyết xem có nói thật cho tôi biết không. Nhưng mà báo trước, người nhà anh gánh thay cho anh được một lần, không gánh mãi được đâu.”
Thế rồi anh chàng mặc kệ thằng Nghĩa và cậu thạc sĩ, mò ra tủ lạnh lục lấy một cái hộp gỗ. Điền Quý đưa hộp cho cô gái đội mũ bảo hiểm, bảo:
“Thuốc này cô lấy về cho người nhà đi, chắc chắn sẽ giúp khôi phục lại thương thế ngày hôm qua. Tiền thuốc tôi tính vào phí dịch vụ, sòng phẳng yên tâm, bảo đảm uy tín.”
Sau khi biết thằng Nghĩa và cậu trai vạm vỡ kia quen nhau, thì Điền Quý đã đoán được phân nửa câu chuyện của nhà họ rồi. Bố mẹ của hai chị em chắc là hành giả về hưu, nên không để hai con biết sự tồn tại của hai nẻo âm dương. Hôm qua thằng con đem họa về nhà, hai ông bà mới tiết lộ bí mật, rồi bảo cô chị đi báo với người gác đêm.
“Cám... cám ơn.”
Cô nàng cúi đầu, cái mũ bảo hiểm to quá khổ
Một lát sau, cậu thạc sĩ mới thở dài, bảo:
“Tôi tên Hào, chị tôi tên Hoa. Mọi chuyện lần này thực ra đều do tôi mà ra cả, mấy người bạn đều vì tôi mà bị liên lụy.”
“Hào Hoa. Tên hai chị em nhà cậu cũng đẹp quá nhỉ?”
Điền Quý bật cười.
Câu chuyện của Hào bắt đầu...
Hôm qua là rằm tháng bảy, lại đúng vào sinh nhật của Hào. Anh này bèn rủ mấy đứa bạn, bao gồm cậu Chính làm bảo vệ trường tiểu học với thằng Nghĩa đi ăn. Có vài người ngại tháng cô hồn nên không đi, chỉ gửi lời chúc. Hào vốn là người học cao, xưa nay không tin chuyện tâm linh, gạt phắt đi. Cả bọn đến một quán lẩu ở ven hồ, cách khu trọ này chỉ mấy trăm mét ăn uống chơi bời. Hôm ấy rượu say vào còn to tiếng với mấy người bạn kia một phen.
Chiều tối nhậu xong, bạn bề đều về cả, chỉ còn Nghĩa và Chính ở lại. Nghĩa thì do nhà gần, còn Chính thì có ca trực ở trường. Hào sau khi biết Nghĩa ở ngay cái nhà ma nổi tiếng ở Hà thành từ bé đến lớn, càng vững tin là chả có ma quỷ nào trên đời. Thế là gã bèn thách hai đứa bạn chơi chò trọc ma ghẹo quỷ một phen. Lúc đấy ba thằng thanh niên đang cái tuổi máu nóng dư thừa, trời không sợ đất chả ngán, lại còn có tí hơi men kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào, nên càng câng câng lên.
Hào kể tiếp:
“Hôm ấy bọn em đi ngang qua cái miếu hoang nằm nép ở con kênh, thế là đạp cửa vào đấy. Cả ba thấy có cái ban thờ con, với cái tượng mẻ thì đái vào đấy.”
Lão Quang nghe đến đây, dậm chân mắng thằng con:
“Thấy chưa! Thấy chưa! Cứ hô hào đi! Cứ nhờn mặt đi! Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Các cụ dạy thế rồi sao mày không nghe hả con ơi?”
Bình luận truyện