Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 11: 11: Không Hối Hận




Đặng Song Nhi khóc không ra nước mắt với Vũ Dịch Đức.

Cảnh đẹp thế này thì chỉ thích hợp vừa ngâm mình thư giản trong bồn tắm, vừa uống một chút nước ép, vừa ngắm cảnh mà thôi.
Nhưng chưa kịp phản bác lại thì Song Nhi nhận ra cơ thể mình đã hoàn toàn lõa lồ, tr@n trụi.

Bàn tay của Vũ Dịch Đức còn đang tận tình nhào nặn bờ m ông tròn trịa của cô đến phát đau.
“ Đau...!anh nhẹ một chút a~ ”
Ngọt, quả thật giọng nói của Song Nhi rất ngọt ngào, như đường như mật.
Vũ Dịch Đức nhếch môi, bàn tay từ mông di chuyển đến vùng cấm địa nữ tính tinh tế dò vuốt, vân vê, nhẹ nhàng cọ sát từng lớp thịt non mềm.
“ Mới đấy mà nơi đây đã ướt đẫm rồi.


Đặng Song Nhi thở hổn hển dưới sự khích thích quá đỗi to lớn này.

Hai tay bám chặt vào anh hơn, cơ thể run run đáng thương, vặn vẹo chiếc mông trốn tránh nhưng đều vô ích.
Vũ Dịch Đức khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Song Nhi đặt ngay nơi hạ th@n nóng rực của anh cách một lớp quần bơi, lên tiếng hỏi :
“ Cởi cho anh, được không? ”
“ Em...!”

“ Không từ chối! ”
Vũ Dịch Đức hôn nhẹ lên môi, Song Nhi như bị thôi miên nghe lời răm rắp.

Hơi khụy người kéo chiếc quần bơi của anh xuống, cự l*ng to lớn được giải phóng liền ngốc đầu ngang tàn dựng đứng trước tầm mắt của cô.
Đặng Song Nhi lén lút nuốt nước bọt, nhắm mắt, vội vã đứng thẳng người.
“ Nhiều lần như vậy mà em còn ngại? ”
Vừa nói, Vũ Dịch Đức vừa chụp lấy bên ngực đẩy đà của Song Nhi nắn b óp.

Anh thích nơi đây, mềm mại, vừa tay, thơm ngon...
Nhịp thở của Đặng Song Nhi trở nên nặng nhọc khó khăn.

Vũ Dịch Đức từ ngực chạy dọc xuống chân vuốt v3, sau đó nâng một bên chân của cô đặt lên cánh tay rắn rỏi của anh.

H0a huy*t ướt át bại lộ, nở rộ như lời mời chào ai đó.

Lúc này, hơi thở của anh nặng nề hơn bội phần.
“ Đức...!ư ~ ”
Đặng Song Nhi vừa thở d ốc vừa khó chịu r3n rỉ, cảm giác muốn lấp đầy, muốn hưởng thụ kh0ái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Vũ Dịch Đức cũng đang rất khó chịu, cầm lấy cự l*ng cứng rắn cọ cọ trước cửa h0a huy*t non mềm ẩm ướt của cô, sau đó một đường thẳng hung hăng chèn ép đâm vào.
“ Ưm~ ”
Đặng Song Nhi ngửa đầu nỉ non yêu mị, cảm giác hơi đau nhưng kh0ái cảm cực kỳ mãnh liệt ập tới.

Vũ Dịch Đức sung sướng chẳng thua kém gì cô, bên trong chặt chẽ ấm áp, khi anh đâm vào liền bao bọc ôm lấy côn th*t an ủi, khiến anh khích động không thôi.
Vịn lấy chiếc eo chầm chầm ma sát, đều đặn từng nhịp ra vào, mỗi cái thúc hông của Vũ Dịch Đức đều đâm vào rất sâu, khuấy đảo bên trong thân thể.
“ Ưm ~”
Hơn 20 phút trôi qua, cả hai vẫn mãi một tư thế, nhưng chỉ có đều Vũ Dịch Đức quá mức thô bạo và cuồng nhiệt, thúc hông không ngừng nghỉ, tần xuất vừa nhanh và lực vừa mạnh như một con sói bỏ đói lâu năm.
Lúc này, chân của Song Nhi đã run rẩy không chịu nổi, bám vào bờ vai rộng của Vũ Dịch Đức, vừa r3n rỉ đón nhận vừa nói:
“ Em mỏi chân...!Đức...em không chịu nổi...Ưm...!~ ”
Bợ mông của Đặng Song Nhi lên, từng bước tiến lại bồn tắm.

Đặt cô ngồi xuống thành bồn, hai chân mở rộng, Vũ Dịch Đức quỳ dưới sàn, lần nữa hung hăng động thân tấn công vào h0a huy*t lêng láng đẫm nước đang thèm khát kia.
“ Á...!”
Âm thanh va chạm x@c thịt, tiếng thở d ốc nam tính, tiếng r3n rỉ kiều mị hòa lẫn vào nhau.

Bao nhiêu là đủ..?
•••
Trải qua hai trận mây mưa cuồng nhiệt trong phòng tắm, toàn thân của Đặng Song Nhi bủn rủn, hoàn toàn vô lực nằm dựa vào vòm ng ực của Vũ Dịch Đức.

Cả hai cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng những giây phút ái tình ngọt ngào ban nãy.
Bỗng nhiên, Vũ Dịch Đức cất giọng hỏi cô:
“ Song Nhi, em có hối hận khi kết hôn với anh không? ”
Lòng đang vui vẻ hạnh phúc của Đặng Song Nhi tự nhiên trùng xuống, hốc mắt lại cay cay đỏ rát.

Sao cô lại cảm thấy bất an sau câu hỏi vốn đơn thuần này của anh.
Ngồi thẳng dậy, xoay đầu nhìn anh trả lời:
“ Em không ạ! ”
Phải, cô đã biết rõ mọi việc vậy mà vẫn đồng ý thì làm sao có chữ hối hận.
Dù mai sau mọi chuyện có thành ra thế nào, cô cũng không hối hận!
Cô đã làm đúng với trái tim mình muốn, không kết hôn mới là đều đáng hối hận!
Đơn giản là vì, cô đã trót yêu anh.

Yêu anh từ rất lâu về trước!
“ Anh cũng không hối hận! ”
Vũ Dịch Đức hôn vào đôi mắt sắp ứa ra nước mắt của Song Nhi.

Cô hơi bất ngờ, lòng cũng vui lên rất nhiều.
“ Có phải...em đã yêu anh rồi không? Hửm ”
Vũ Dịch Đức cắn nhẹ vào vành tai, sau đó thổi khí vào đó.


Ôm lấy cơ thể của Song Nhi xoay lại hoàn toàn, thân thể lõa lồ ngồi thẳng trên đùi, đối diện với ánh mắt gian manh của anh.
Song Nhi ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ cúi xuống, nuốt nước bọt liên tục, tay chân luống cuống hẳn lên vì câu hỏi và tư thế không thể nào ái muội hơn.
“ Sao? Đã yêu anh rồi à? ”
Vũ Dịch Đức cong cong môi cười, bàn tay nâng khuôn mặt của cô lên đối diện với anh.
Đặng Song Nhi lắc đầu, nhưng rồi suy nghĩ gì đó lại gật đầu, sau đó lại tiếp tục lắc đầu phủ nhận.
“ Ừ, anh biết rồi! ” Giọng anh trầm xuống.
“ Không...!em...!em...!”
“ Không cần phải trả lời nữa!”
Đặng Song Nhi nhìn vào mắt anh, đột nhiên giọt nước mắt vội trào xuống.
Cô giận bản thân mình, thừa nhận yêu anh thì có làm sao đâu chứ? Tại sao lại ngu ngốc lắc đầu?
“ Anh biết em yêu anh rồi, em không cần phải trả lời nữa! Nào, không khóc, anh từng nói không thích phụ nữ khóc nhòe như trẻ con! ”
Đặng Song Nhi mím môi mắc cỡ, đưa tay dụi mắt.

Vũ Dịch Đức bật cười thành tiếng sau màn trêu ghẹo vừa rồi, hôn chụt vào đôi môi đỏ mộng vào gò má ửng hồng của cô.
“ Sau này cấm em khóc, nếu khóc anh sẽ đánh đòn! ”
“ Dạ! ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện