Chương 18: Trả thù
Sức mạnh khế ước của thần bóng tối hiện hữu, một lớp y bào đen sâu thẩm, một đôi mắt đen không có đáy, sự oán hận mất đi tỷ tỷ, sự ra tay không khoan nhượng của người thân, Khôi Nhất hận nhưng hận thì có được gì tỷ tỷ đã không thể sống lại được nữa
Bọn họ đối diện trước mặt là hai đứa con của thần, Lưu Toàn cùng Thiên Long giật mình mà chùng bước
- Lưu Toàn, hôm nay nêu còn sống nhất định phải bảo vệ an toàn cho con cháu chúng ta, bọn nó không hề đùa
- Nhưng lời tiên tri là sự thật mà, sức mạnh khế ước của các vị thần sẽ xoay quanh đứa nhỏ đó, sẽ điều khiển cả đại lục, ngươi muốn Lưu gia trang cùng Thiên sơn chúng ta tận diệt sao?
- Nha đầu ấy là tôn nhi của ta
- Nha đầu ấy cũng là chắt nhi của ta
Cả hai như con nít cãi nhau đỗ lỗi lên cho nhau, còn Lý Uyển Vân nàng dùng hỏa hệ mà làm ấm cơ thể của Doanh Doanh, nàng giận bản thân sao lại quên đi mất lời hứa, quên đi mất tiểu muội đáng yêu mà nàng đã từng hứa sẽ dùng cả cuộc đời để bảo vệ an toàn, lúc nào tiểu muội ấy cũng bảo vệ nàng, giúp nàng mạnh hơn, ngay cả khế ước với thần cũng tìm cho nàng
- Doanh Doanh, muội ... tại sao lại bỏ rơi tỷ cùng Nhất nhi? Chúng ta vẫn chưa bái đường thành thân mà, tại sao lại bỏ tỷ lại, nhẫn muội đã nhận nhưng còn tỷ ... muội chê tỷ nên nhắm mắt đúng không? ... Là tỷ xấu xí ... là tỷ yếu đuối ... Doanh, chỉ cần muội tỉnh lại muội muốn gì tỷ cũng chiều theo ý muội, chỉ cần cứu được muội thôi, DOANH ~
Khôi Nhất cũng quỳ bên cạnh:
- Tỷ tỷ đã hứa dẫn đệ đi khắp nơi, dẫn để đi gặp hôn phu của tỷ, cũng hứa dạy cho đệ cách điều khiển Hỏa hệ mạnh mẽ mà, tại sao chưa gì tỷ lại nằm đây? Tỷ có phải là đệ không tốt không chịu theo tỷ học lại suốt ngày theo sư phụ là tỷ giận đệ sao, đừng giận đệ mà sau này đệ chỉ cần có tỷ không cần sư phụ cũng được, chỉ mong tỷ tỉnh lại thôi
Khôi Yên dường như cũng cảm nhận được mà khóc không thể dỗ được, Cổ Hà là người sắt đá mà nhìn cảnh này không dừng được nước mắt của mình, tay ôm lấy Khôi Yên không ngừng dỗ nhưng không thể khiến cho đứa nhỏ này nín khóc được
- Yên nhi mau nín đi, chúng ta không thể như thế này được, kẻ thù còn ở trước mắt không thể cứ khóc vậy, sẽ rất nhanh mệt đi
Lực Quân không kiềm được mà nhào đến tấn công, thế nhưng Lưu Toàn cũng không phải kẻ tầm thường, sức mạnh trả sức mạnh, cứ mở ra không gian tự đánh tự nhận, không để Lực Quân cản trở đến vấn đề thảo luận này được, dù sao Hoài Doanh cũng đã chết, việc phân chia phải rõ ràng, Khôi Nhất cả Ám hệ vẫn Không hệ còn Khôi Yên lại quá nhỏ chưa tỏ ra năng lực rõ ràng nhưng nhất định sẽ rất mạnh.
Thiên Long đưa ra ý kiến:
- Được rồi, ta sẽ mang tiểu hài nhi đi, còn ngươi giữ lấy Nhất nhi
Lưu Toàn phản đối:
- Đứa nhỏ ấy cứ để bên ta nuôi dưỡng, còn Nhất nhi giao lại cho ngươi, Thiên Sơn các ngươi có đủ mọi cách khiến cho tiểu tử ấy nhanh chóng quên đi ngày hôm nay mà, Ám hệ sức mạnh ấy không hề bình thường
Thiên Long cãi:
- Bây giờ nó là đứa con của thần đấy, lại là thần bóng tối đấy, ngươi không thấy nó Ám hệ mạnh hơn bất cứ ai sao!
- Các ngươi không có cách ngăn cản nó vậy còn ta có chắc, Thiên Long ngươi dù có là bậc tiền bối ta vì hậu nhân của mình nhất định không bỏ cuộc, nhất định mang tiểu hài nhi trở về Lưu gia trang của chúng ta
- Không hài nhi phải về Thiên Sơn của chúng ta
Họ cãi nhau đùng đẩy Khôi Nhất, không thể ám chế được sức mạnh con của thần được, điều này cả đại lục này chưa từng ai có thể làm được, bỗng chốc một tia sáng vụt qua đầu bọn họ, HOÀN ĐAN DƯƠNG NHẤT PHẨM, có thể làm được chuyện này trước mặt bọn họ không phải có Cổ Hà một đan dược sư nổi tiếng sao, chỉ cần có thể áp lại sức mạnh của thần trái nghịch với bóng tối là ánh sáng đó chính là Lý Uyển Vân rồi cho dùng đan thế là xong, thế nhưng áp chế cả hai là một điều không thể xem thường được, cả hai đồng thanh hô:
- Hoàn đan dương nhất phẩm
Nghe cái tên đó Cổ Hà cùng Lực Quân nhất quyết không thể giao bất cứ ai cho bọn họ, khi một người mang sức mạnh Không hệ hợp tác với một người mang sức mạnh Ám hệ để kiểm soát một đứa con mới của thần là chuyện quá đỗi bình thường.
Thông qua không gian của Lưu Toàn, Thiên Long lấy được Lý Uyển Vân đang yếu ớt với từng tia hy vọng nhỏ nhoi, dùng Ám hệ lấy đi ánh sáng đôi mắt đôi tai trí óc nhưng không ngờ thần ánh sáng đã thức tỉnh tất cả mà đánh bật hắn, đánh hắn văng thẳng vào Lưu Toàn xuyên qua không gian đó, cả hai lăn lộn với nhau vài vòng
Lưu Toàn nhỏ ra một ngụm máu:
- Chết tiệt, thần ánh sáng đến đúng lúc thật, nếu lúc này ngươi nhanh tay hơn thì đã không xảy ra chuyện gì riiuf
Thiên Long không kém gì, tức giận không kém:
- Im đi, cả ta và ngươi nếu không cẩn thẩn nếu không thần ánh sáng sẽ triệt hạ cả ta lẫn ngươi đấy
- Ngươi lo gì, nha đầu đó dù là con của thần thì sức mạnh cũng có giới hạn, thời gian chính là chìa khóa của chúng ta, nhân lúc này diệt nha đầu đó đi sau này đỡ một đại họa
- Được rồi cùng giết Lý Uyển Vân
Vừa dứt câu bọn họ cảm thấy lạnh phía sau chùng bước lại khi quay lại bắt gặp ánh mắt trắng xanh lạnh như băng ngàn năm không bao giờ tan của một người mà đích thân họ đã giết, đúng Hoài Doanh đã chết nhưng còn Doanh Doanh, vết thương tuy có chí mạng nhưng với Mộc hệ của Cổ Hà thì chuyện này không vấn đề gì cả.
- Đã nghe rồi đấy, Lưu gia, Thiên gia, hôm nay các ngươi đã giết Hoài Doanh, hai người các ngươi lại muốn ra tay với hôn phu của ta, Cổ Hà tiên sinh người có chấp nhận theo Khôi gia không?
- Được
Cổ Hà không chần chừ mà gật đầu rất nhanh, Doanh Doanh sớm đã đoán được vụ việc nhưng không nghĩ bọn họ lại dám ra tay với cả Lý Uyển Vân, thở ra một hơi lạnh nhiệt độ trong phòng nhanh chóng bị giảm xuống, Doanh Doanh đánh dấu từng người của mình mà mở ra không gian đem bọn họ đến một nơi không quá đỗi xa lạ, là đảo của Cổ Hà
Lý Uyển Vân vương tay ta muốn nắm lấy bàn tay của người:
- Không ... Doanh ...
Doanh Doanh lưu lại một câu:
- Tỷ đợi ở đây, ta nhất định sẽ trở lại, trở lại bên cạnh tỷ.
Sau đó đóng cánh cổng không gian lại, có một cách hủy đi còn đường không gian đến đó tuy có chút phản hệ nhưng với sự an toàn thì chuyện đó ăn nhằm gì. Lưu Toàn nghe thấy những tiếng nổ lớn trong không gian hắn đau đầu mà quỳ hẳn xuống:
- Nha đầu, ngươi đang làm cái quái gì vậy? Dừng lại ngay
Doanh Doanh cười khẩy:
- Lưu Toàn, chỉ mới có chút đó thôi ngươi đã không chịu nỗi sao, thật uổng công ta trông mong nơi ngươi, nào chúng ta cùng đến Lưu gia trang và Thiên Sơn một chuyến nào
Doanh Doanh mở ra cổng không gian, đem hai nơi xa cách nhất lục địa tập trung lại một nơi được gọi là yên bình, nơi đó đẩy đủ thức ăn nước uống, con người khi sống ở đó không cần lo lắng điều gì và không xa nơi đó có một hoang mạc đầy xác hay nói đúng hơn nơi đầy đủ ấy chính là nơi duy nhất còn sự sống ở hoang mạc
Doanh Doanh nhìn xung quanh cười:
- Lần này chính là không có đường lui, Thiên Long, Lưu Toàn hôm nay chúng ta có một số vấn đề cần thảo luận, chắc hai người đã nhìn thấy được con cháu của mình nơi đó rồi nhỉ, họ sẽ sống vui vẻ hạnh phúc không sầu lo ma thú nữa, nơi đó ta đặc là Lạc
Lưu Toàn tự đắc:
- Ta còn tưởng ngươi mang chúng đến đâu nguy hiểm, nơi này là thiên đường không cần lo lắng chuyện gì cũng không cần luôn lo sợ, nơi đây quá đỗi an nhàn
Thiên Long im lặng, nhiều lần trãi qua đương nhiên cảm tính luôn luôn nhạy hơn, Doanh Doanh gật đầu:
- Đúng là Thiên Long nếu như ngươi không đồng ý với ý kiến giết hôn phu của ta thì có lẽ ta đã không mang cả Thiên Sơn đến đây, các ngươi cũng cảm nhận được hai gia tộc không hề có ý định chung sống và hơn hết con cháu đều ghen ghét lẫn nhau, nếu hai gia tộc gần nhau hai ngươi không nghĩ bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau sao
- Ngươi ...
Lưu Toàn nhận ra lúc này rất giống Thiên Long mau mau quay về bình ổn, chưa kịp dịch chuyển lại nghe thêm
- Dù không có gây chiến với nhau thì một nơi thiên đàng như vậy liệu rằng bọn họ còn chăm chỉ luyện tập sao, còn chăm chỉ đọc văn thư sao, ta không định giết những đứa nhỏ của hai tộc nhưng ta sẽ từ từ hủy hoại những nền móng tương lai đó, Thiên sơn, Lưu gia trang sẽ là hai cái tên mà ai ai cũng muốn đến đó, nhưng hai cái tên đó sau này sẽ là nơi mà nơi đó chỉ có những kẻ lười biếng, chỉ có những kẻ không làm mà muốn hưởng, lòng tham sẽ trỗi dậy từ hai gia tộc yêu thương lẫn nhau, luôn có tiếng cười đùa vui vẻ sau này sẽ là gì, lòng tham, ganh tỵ hay là sự biếng nhác, hai người có nghĩ sâu đến vậy không?
Thiên Long nghe vậy mà đứng không vững, Lưu Toàn đôi chân run lên, không nghĩ một tiểu nha đầu lại có thể suy nghĩ ra cái kế sách diệt hại từ những nền móng nhỏ nhất, từ cái mặt xấu xa của con người cũng giống như lời tiên tri bọn họ đã ngu si nghe theo, nhưng đã phóng đi thì phải lao theo thôi, cả hai cuồn cuộn sức mạnh muốn hạ sát Doanh Doanh một lần nữa và mãi mãi nhưng cái ý tưởng nhanh chóng bị dập tắt bởi Doanh Doanh không rõ từ lúc nào đã không còn ở đó nữa nhưng lời nói cuối cùng vẫn đâu đó xung quanh:
- Ta hy vọng hai người các ngươi tìm được đường trở về gia tộc hay trở về nơi mà các ngươi đã từng đi qua, không gian của ngươi đã bị ta bóp nát rồi không thể dùng được đâu
------------------------------------------------
Tác giả muốn hỏi mấy bạn đọc có ý tưởng gì không, cho thêm đi, năn nỉ comment cho biết đi
Bình luận truyện