Chương 35: Nỗi sợ lớn nhất
Nghe đến đây Lý Uyển Vân có chút sợ hãi, bản thân nàng tuy biết rõ Doanh Doanh rất lợi hại nhưng giết nhiều người và máu lạnh như vậy có lẽ nàng cũng có một chút áp lực, nàng không rõ vì sao bản thân mình lại có chút khựng lại mà không nuốt trôi chuyện vừa nghe được, không rõ vì sao nàng lại có cảm giác sợ hãi trước một Doanh Doanh đã sống chết vì nàng, nàng đã từng hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ nhưng giờ đây trong vòng tay này nàng lại sợ chết, sợ cái chết đang kéo xuống càng lúc càng gần mình hơn
Cảm nhận rõ cơ thể đối phương, bên tai lại nghe vô vàng tiếng nói, đầu óc cứ nhứt nhói khó chịu vô cùng, Doanh Doanh ôm lấy đầu của mình mà không kiểm soát được sát khí của mình, nó chính là từ những quá khứ kia mà thành, khi chuyển đến nơi này không mất đi mà ngược lại ngày càng đậm hơn. Những cơn đau cứ hành hạ Doanh Doanh không để người kia phát hiện Doanh Doanh kiểm soát sắc mặt mà ngồi dậy đắm chăn cho nàng
- Vân, tỷ nghỉ ngơi đi, muội có chút chuyện, sẽ rất nhanh quay lại
- Nhưng ...
Chưa kịp nói hết câu chỉ nhìn thấy bóng đã rời đi dường như rất khẩn cấp, hơi lạnh kia vừa rời đi nàng thở dài nhìn Hoài Tuyết đang ngủ ngon lành trên gối của mình, nhìn vào thân hình nhỏ xíu kia lấy lại được bình tĩnh, nàng nhớ lại những gì vừa nghe nàng lại sợ, nàng quấn lấy chăn thật tròn và cố gắng khiến cho mình nhanh chóng quên đi nỗi sợ đó, nhưng không thể nào làm được, nỗi sợ ấy lớn hơn bất cứ điều gì
Rồi chợt nàng nghe có tiếng động lớn dưới nhà, có cả tiếng Khôi Nhất, là người mang tứ hệ duy nhất lúc này nàng ít nhất cũng có thể bảo vệ được mọi người, màn đêm này ẩn chứa rất nhiều điều khinh khủng, nàng lo lắng thoát khỏi chăn mà đi xuống
Lúc nàng trông thấy được rõ ràng chuyện gì thì dường như không thể tin vào mắt mình nữa, Khôi Nhất đang bị trọng thương mà bất tỉnh khoé miệng còn có chút máu, Lực Quân đang đối chọi với một Doanh Doanh hoàn toàn mang cho nàng cảm giác xa lạ, hay nói đúng hơn tà ác
Vừa nhìn thấy Lý Uyển Vân đứng như tượng đá bản thân Lực Quân cũng hiểu nhanh chóng lên tiếng
- Chạy nhanh đi, đứa nhỏ này không còn khống chế được mình nữa! Vân nhi ... không ...
Doanh Doanh không kiểm soát được mình mà như một cái bóng đen lao đến trước mặt của Lý Uyển Vân, nàng đối diện với một cặp mắt lạnh như băng chưa kịp hoàn hồn hay phòng ngự đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng hay nói đúng hơn đã né qua nàng mà lao mình ra ngoài, khi nàng quay đầu lại thì chỉ còn thấy mỗi cái màu y phục mà thôi
Khôi Nhất dường như có dấu hiệu tỉnh lại, bản thân ho ra
- Khụ khụ khụ ...
Lý Uyển Vân mới lấy lại hồn, dìu Lực Quân nằm lên trường ghế rồi đưa Khôi Nhất đến chiếc ghế bên cạnh, đưa tay xem xét tỷ mỉ mọi chỗ, lạ thay Khôi Nhất hoàn toàn khỏe mạnh, cớ thể có chút suy yếu khí lực ngủ một giấc sẽ khỏe
- Đệ cảm thấy ổn chứ?
- Đừng ... đừng ... đuổi theo ...
- Không đuổi theo? Ý đệ là Doanh Doanh sao?
Nàng nhìn Khôi Nhất gật đầu cố gắng uống một bình dược một cách khó khăn, nàng tự hiểu tại sao chuyện này sao lại có thể xảy ra được, uống xong Khôi Nhất lấy lại mọi thứ trở nên bình thường một cách bất thường, nàng hỏi
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Trước đây khi ở cùng với cha và nương, tỷ ấy cũng có vài lần như vậy, cứ như biến thành một con người khác, nhưng tuyệt đối không làm hại ai đâu, vài canh giờ sẽ trở lại ngay thôi
- Trước đây cũng xảy ra tương tự sao?
- Đúng vậy, tỷ ấy đóng băng của Hỏa Sư Vương, cũng có mỗi mình tỷ ấy mới có thể đóng băng được đến như vậy, trước giờ những người dùng Băng hệ đều phải né trách ma thú đó, lần này tỷ ấy không dùng Băng hệ mới là điều khiến đệ lo lắng mà ngăn cản tỷ ấy lao ra ngoài
- Năng lực của muội ấy biến mất rồi, ngay cả Hỏa hệ cũng không dùng được, muội ấy không khác gì người không mang năng lực cả
- KHÔNG THỂ NÀO ...
Khôi Nhất hét lên trong kinh hoàng, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe, lập tức đứng dậy mở ra không gian, trước khi đi nói lại
- Vân tẩu nơi này giao lại cho tẩu, đệ sẽ mang tỷ ấy về, nếu không có năng lực ra ngoài rất nguy hiểm, cho dù có phải trói tỷ ấy đem về
Khôi Nhất rời đi cũng rất nhanh trở lại và đang cổng Doanh Doanh toàn thân đầy máu, Lý Uyển Vân liên tiếp nhiều lần trông thấy, nàng vừa trông thấy liền liều mạng chạy đến xem, nàng sợ mất Doanh Doanh nhiều hơn cả bản thân nàng nghĩ, nàng đón lấy người mà cảm nhận hơi thở cũng sự dịu dàng thường ngày của đối phương
Khôi Nhất không muốn phá hỏng nhưng vẫn nên nói
- Vân tẩu, lúc đệ phát hiện tỷ ấy xung quanh tỷ ấy có rất nhiều xác chết ma thú, e rằng chuyện này sẽ nhanh chóng loan tin, đệ cần có thời gian phục hồi, sư phụ cũng vậy, thể chất của tỷ ấy đột nhiên rất mạnh hơn nữa đệ cảm nhận được hắc hệ xung quanh tỷ ấy, đây là hắc hệ tinh thần tự phát rất nguy hiểm, nếu như không kiểm soát được cơ thể sẽ phát nổ
- PHÁT NỔ SAO?
- Chính xác là vậy, tẩu giúp tỷ ấy kiểm soát cảm xúc của chính mình, tẩu là chìa khóa giúp tỷ ấy ổn định mọi cảm xúc, sau này tẩu phải chịu trách nhiệm với tỷ ấy
Lý Uyển Vân phì cưới với câu nói ông cụ non, dùng Phong hệ đem những vết máu kia rời đi, nàng không còn đứa trẻ không giỏi kiểm soát năng lực của mình, nàng là thiên tài của Lý gia, nàng học được rất nhiều đồng thời cũng phải chịu áp lực rất lớn trong vòng nữa năm
Lực Quân được Khôi Nhất dìu về phòng nghỉ ngơi, sau đó cũng quay trở về phòng mình nghỉ ngơi, cái đêm không chút yên bình, phải chăng chuyện gì sẽ còn xảy ra nữa, Lý Uyển Vân ôm lấy Doanh Doanh cảm nhận hơi ấm cảm nhận nhịp thở của dối phương mà trong lòng thắt lại, lời nói nàng tuông ra theo bản năng
- Doanh Doanh muội đã vất vả rồi, từ nay muội sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, nơi này là nhà của muội, tỷ sẽ là nhà của muội, đừng rời xa tỷ đi một lần nào nữa
Rồi nàng nấc lên ôm người đầy máu về phòng mình, y phục cũng cởi bỏ toàn bộ cả hai, nàng ôm lấy đối phương chạm vào từng nơi trên da thịt, vuốt ve những vết thương để lại, rồi ôm người nghỉ ngơi kéo vòng tay ôm lấy mình rồi chìm vào giấc ngủ
Trong cơn điên dại của mình Doanh Doanh vẫn cảm nhận được nhưng tứ chi như đeo chì không nhấc lên được, mà mất dần ý thức khi bên tai nghe hơi thở đều đặn cũng trôi vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, Doanh Doanh tỉnh dậy, sức lực đã phục hồi hay nói đúng hơn cảm nhận rõ về cuộc sống xung quanh mình, đồng thời cũng nhận thấy cơ thể mình loã thể không một mảnh vải mà nhìn sang người kế bên cũng vậy, hơn nữa Hoài Băng cũng đã trợn mắt to hết cỡ nhìn hai người, hết nhìn chủ nhân đang ngủ dáng vóc xinh đẹp tuyệt trần, lại xoay sang kẻ đã gây thù với mình đêm qua, cả hai trần như nhộng nữ nhân cơ thể đều lộ tuy rằng màn hình phẳng kia có chút khiến nó cười vui vẻ
Tiếng cười của nó đánh thức chủ nhẫn Lý Uyển Vân vương người nhìn đến Doanh Doanh đang ngu ngơ cố gắng nhớ ra mình đã làm gì, nàng phì cười vương tay chạm vào má của đối phương rồi kéo lại phía mình, chợt nàng suy nghĩ ra tiểu muội chưa từng có tình cảm với ai ngoài mình, nàng là người lớn nàng phải ra dáng chủ động không thể yên lặng mãi được không thì thời gian trước cố sức học hỏi thật nhiều những bí tịch kia là vô bổ sao
Trước hành động thân cận kia, Doanh Doanh phút chốc nhớ đến vài nhiệm vụ trước đây, đôi mắt say tình của đối phương lần đầu khiến cho nàng bối rối, đôi mắt mở to và cảm nhận nụ hôn của đối phương, chậm chậm từ từ tiến sâu hơn, bàn tay theo bản năng hư hỏng chạm đến làn da mềm mại, luồng vào mái tóc kia
Nụ hôn say đắm đến khi Lý Uyển Vân cần đến không khí hô hấp, nàng mời rời đi, nàng không nghĩ đứa nhỏ của mình lại có thể lợi hại như vậy, xem ra có những chuyện nàng đã không biết, bất chợt nàng dỗi, há miệng cắn lấy vai của Doanh Doanh như không mạnh ngậm không nhã
Doanh Doanh ôm lấy người, ngửi lấy mùi hương trên người, bản thân nàng có thể trông rõ được những đường nét thiếu nữ của ái nhân, nàng đưa ngón trỏ chạm đến rồi vuốt dọc sóng lưng, nàng nghiêng đầu mà hôn lên cổ, nói nhỏ bên tai của người kia:
- Tỷ thật đẹp khiến muội muốn ăn tỷ
Câu nói cùng hơi nóng phả vào tai nàng, Lý Uyển Vân cứng người, nhịp tim đập rộn ràng nàng rời đi đối mặt với người kia, nàng cảm nhận hơi nóng trên khuôn mặt của mình, nàng biết mình đã động lòng, nàng e thẹn nói:
- Tỷ ... thịt của tỷ không ngon đâu?
- Hihi, ăn ở đây, có nghĩ là gì tỷ cần muội nói sao chả phải tỷ đã cất công nghiên cứu sao?
- Chuyện này ...
Doanh Doanh hôn nhẹ lên môi nàng rồi dịu đang nói:
- Muội nguyện ý giao cả đời mình cho tỷ, bảo vệ tỷ, yêu tỷ là chuyện muội tự nguyện và cũng tự nguyên dâng mình cho tỷ, nhưng nhìn sắc mặt và phản ứng của tỷ thế này có lẽ tỷ chưa rõ lắm đêm động phòng sẽ làm gì đúng không?
Lý Uyển Vẫn chân thật gật đầu, Doanh Doanh nói tiếp:
- Vậy với tư cách là đảo chủ hầu hạ nương tử của mình liệu có sai không?
- Không
- Với tư cách là đảo chủ phu nhân, tỷ có nên nói rõ tỷ đã nghiên cứu được những gì, để muội có thee theo đó thực hiện
Phản ứng xấu hổ của Lý Uyển Vân khiến Doanh Doanh càng lúc càng muốn chọc người, còn nàng vẫn chưa nhận ra nàng đang bị dụ dỗ để nói ra những lời xấu hổ nhất của một thiếu nữ
- Trong đó trực tượng hình vẽ, tỷ ... tỷ ... vẫn chưa có dịp nên không rõ nữa
- Thay vì chọn thì dịp này luôn đi, tỷ nghĩ sao?
Lý Uyển Vân xấu hổ gật đầu rồi nàng nhận ra có điều gì đó không đúng và nàng liếc nhìn đối phương đầy tức giận, Doanh Doanh biết đã lộ nhanh chóng cướp lấy chính diện đối mặt và cướp dần đi hơi thở của nàng qua nụ hôn của mình
- Không nhanh vậy đây! Vân tỷ
Bình luận truyện