Đau Thương Nhưng Vẫn Muốn Yêu Anh

Chương 34: 34: Tần Hạo Thiên! Anh Đừng Bao Giờ Đến




Tần Hạo Thiên một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, đang định gọi người đi tìm Như Ngọc, chưa kịp gọi, điện thoại anh lại có cuộc gọi đến.


Anh bắt máy," a lô"

Một giọng nói lạ của đàn ông cất lên.
" Muốn tìm được Tống Như Ngọc, thì lập tức tới địa chỉ tôi gửi, chỉ tới một mình.
Nếu không..., cô ta sẽ biến mất vĩnh viễn."

" tút..
tút.."

Tần Hạo Thiên chưa kịp nói gì, thì người kia đã cúp máy.


Lập tức điện thoại anh có tin nhắn đến, nội dung là địa chỉ một nơi nào đó.


Không chút do dự, Tần Hạo Thiên quay xe lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy.


Anh không suy nghĩ mục đích của họ là gì? Cũng không suy nghĩ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Mà điều anh quan tâm chính là an nguy của Tống Như Ngọc.


Tần Hạo Thiên lái xe với tốc độ nhanh như vậy, nhưng đã gần 40 phút, mà vẫn chưa đến được địa chỉ đó.


Càng lái xe đi càng dần rời xa thành phố, địa chỉ này dẫn đến một nơi nằm ở ngoại ô.



Càng gần đến nơi, thì đoạn đường ngày càng hoang vắng, hai bên còn là núi, cây cối phủ đầy.
Chỉ có con đường lộ rất vắng, ít xe qua lại.


...


Tống Như Ngọc bị băng keo bịt miệng, hai tay bị trói ra sau, cô bị buộc vào cây cột trong ngôi nhà cũ.


Cô dần có ý thức trở lại, mơ màng nghe được bọn họ nói chuyện.


" Đại ca! Chúng ta bắt cô ta đến đây để làm gì?"

Một tên khác lấy tay tán vào đầu tên vừa nói.
" Chuyện của đại ca đến lượt mầy lên tiếng hả? Thằng hâm."

Tên bị đánh xoa xoa đầu hắn, " Em chỉ thắc mắc, tại sao phải bắt cóc một cô gái để làm gì?"

Tên kia trừng hắn một cái, làm hắn liền im phắc.


Lúc này, tên đại ca cầm đầu mới lên tiếng.
" Do cô ta đắc tội với Thịnh Thiếu, nên phải chịu thôi."

Đúng lúc, tên Thịnh Thiếu đã đến, cùng với 1 nhóm người.


Tên đại ca cầm đầu,vội vàng chào hỏi hắn.
" Thịnh Thiếu đến rồi."

" Sao rồi?" Thịnh Thiếu hỏi tên đại ca cầm đầu.


" Em đã cho đàn em liên lạc với hắn rồi, giờ chỉ chờ hắn chui đầu vào rọ thôi."

" Rất tốt."

Tên đại ca cầm đầu có chút thắc mắc, liền hỏi Thịnh Thiếu.
" Chỉ là..., Tần Hạo Thiên không phải là kẻ ngốc, hắn có vì cô ta mà lao vào nguy hiểm không?"

Thịnh Thiếu nhếch mép cười nham hiểm," Một người dù có thông minh đến đâu, chỉ cần vướng vào tình yêu điều trở nên ngu xuẩn."

Tên đại ca cầm đầu, gật đầu như đã hiểu.


Trong lòng Tống Như Ngọc lúc này hết sức rối loạn.


Tại sao bọn họ lại bắt cô? Còn dùng cô để bẩy Tần Hạo Thiên?

Theo lời bọn họ, nếu Tần Hạo Thiên đến, chứng tỏ anh có tình cảm với cô?


Vừa nghĩ như vậy, tim cô liền đập mạnh liên hồi.


Cô cũng hi vọng như lời bọn họ nói, để chứng minh Tần Hạo Thiên thật sự có tình cảm với cô.


Mặc khác cô lại hi vọng Tần Hạo Thiên sẽ không tới, cô sợ anh gặp nguy hiểm.


Trong lúc này, tâm tư cô vô cùng hỗn loạn.


Cô lại nghe tên cầm đầu nói tiếp, " Thịnh Thiếu! Nếu hắn thật sự đến, thì...?"

Câu hỏi đầy ẩn ý của hắn, chính là hỏi Thịnh Thiếu xem, sẽ xử lý Tần Hạo Thiên như thế nào?

Tên Thịnh Thiếu không trả lời, mà hắn đưa bàn tay lên cổ mình, ra hiệu cho tên cầm đầu.
Ý chính là, giết.


Như Ngọc vô cùng sợ hãi, cả người cô toát đầy mồ hôi.


Bây giờ, cô không còn sợ hãi vì mình đang bị bắt nữa, mà là sợ Tần Hạo Thiên thật sự đến đây.


Cô tự nhủ, Tần Hạo Thiên, anh đừng bao giờ đến, nhất định đừng đến.

Bên ngoài, tiếng động cơ vừa tắt.
Một chiếc xe Bugatti la voiture noire màu đen lao nhanh đến rồi thắng gấp, dừng lại bên đường, cách xa căn nhà cũ khoản vài mét.


Tần Hạo Thiên bước xuống xe, cánh tay dùng lực, gấp gáp đẩy mạnh cửa xe đóng lại.


Anh lấy điện thoại ra, nhìn vào vị trí theo hướng mũi tên tiến về phía căn nhà.



Bọn người bên trong cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng.


Thịnh Thiếu ngồi trên một cái ghế ngay trước cửa, hai bên và phía sau toàn là đàn em.


Một tên mặt mày hung dữ, tiến đến mở phần dây buộc vào cột ra.
Hắn một tay giữ chặt vai Như Ngọc, tay còn lại giữ hai tay bị trói của cô, đẩy cô đi ra bên ngoài.


Tần Hạo Thiên đã nhìn thấy Thịnh Thiếu và người của hắn, anh cất điện thoại vào túi quần, nét mặt không chút gợn sóng, tựa hồ khi nhìn thấy tên Thịnh Thiếu thì anh đã hiểu được là chuyện gì?

Tống Như Ngọc bị băng keo bịt kín miệng không lên tiếng được, cô trợn tròn mắt nhìn Tần Hạo Thiên, cỏ họng cố gắng thốt lên điều gì đó, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh " ưm ưm.."

Tần Hạo Thiên nhìn thấy Như Ngọc vẫn ổn, thì trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Anh nhìn thẳng vào tên Thịnh Thiếu," mầy muốn gì?"

Đám người trước mặt, đã không còn đủ tư cách để anh nói chuyện lịch sự nữa.
Thay vào đó là ngữ khí hung ác như gầm ra từng tiếng.


Lần đầu tiên, Như Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô có chút bất ngờ.
Trước giờ, cô cho là người đàn ông này, ngoài vẻ mặt lạnh lùng ra thì anh rất nghiêm chỉnh lịch thiệp.


Không ngờ, anh còn có dáng vẻ khiếp người này.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện