Chương 35: 35: Muốn Đi Phải Cùng Đi
" Tần Tổng.., quả nhiên phán đoán của tôi không sai.
Anh thật sự vì cô ta, mà một mình tới đây."
" Đừng nhiều lời nữa.
Muốn thế nào mới thả người?"
Thịnh Thiếu vẻ mặt hênh hoang, cầm điếu thuốc huýt lấy một hơi, làn khói trắng bay phảng phất.
" Rất đơn giản, chỉ cần Tần tổng đây dập đầu nhận sai với tôi.
Tôi có thể suy nghĩ việc thả cô ta."
Trong đôi con ngươi của Tần Hạo Thiên như phát ra tia lửa nhìn tên Thịnh Thiếu.
Tống Như Ngọc nghe hắn ta nói vậy, trong lòng không cam tâm.
Cố giãy dụa ý bảo Tần Hạo Thiên không được làm vậy.
Nhìn Như Ngọc trong bộ dạng như thế, nước mắt đang tuôn ra, trong lòng Tần Hạo Thiên càng như bị lửa đốt.
" Sao? Tần tổng không thể hạ mình? " Nói rồi Thịnh Thiếu ngoảnh đầu nhìn Tống Như Ngọc, " đành chịu thôi, ai bảo cô không được lòng Tần tổng."
Rồi hắn ra hiệu cho đàn em.
Tên đàn em lôi Như Ngọc lên phía trước, đối mặt Tần Hạo Thiên, hắn rút con dao sắt nhọn kề vào cổ Như Ngọc.
Con dao kề sát vào cổ, da bị cắt liền làm cổ Như Ngọc chảy máu.
" Dừng lại.." Tần Hạo Thiên lớn tiếng.
Thịnh Thiếu ra hiệu cho đàn em dừng tay.
Hắn lấy dao ra khỏi cổ Như Ngọc, tay cầm con dao để thỏng xuống, tay còn lại vẫn túm phía sau cô.
" Tần tổng thay đổi quyết định rồi sao? Vậy thì mau khấu đầu với tôi, nếu không tôi sợ mình sẽ đổi ý mất."
Tần Hạo Thiên vốn muốn kéo dài thời gian một chút, chờ người tới.
Nhưng tình thế như vậy anh không thể chần chừ nữa, nếu không Như Ngọc sẽ mất mạng.
Trước khi xuống xe, Tần Hạo Thiên đã gửi tin nhắn cho Thời Anh, bọn họ chắc đã đang trên đường tới.
...!
Thời Anh khi nhận được tin nhắn của Tần Hạo Thiên, thì đã lập tức tập hợp người, theo vị trí định vị trên xe Tần Hạo Thiên, dùng hết tốc độ để đến đó.
...!
Tần Hạo Thiên đang từ từ hạ mình xuống, đầu gối dần cong lại sắp chạm đất.
Tống Như Ngọc vừa hạnh phúc, vừa đau xót.
Cô hạnh phúc vì không ngờ một tổng tài cao ngạo như vậy, lại có thể vì cô mà hạ mình trước người khác.
Nhưng cũng chính vì cô biết, anh cao ngạo như thế nào? Cho nên cô không thể để anh bị bọn họ sĩ nhục vì cô được.
Vã lại, dù anh có hạ mình.
Thì bọn họ, cũng sẽ không tha cho cô và anh.
Ngay giây phút Tần Hạo Thiên sắp quỳ xuống, và bọn người kia đang lơ là sự chú ý, Tống Như Ngọc dùng hết sức lực của mình, dẫm thật mạnh vào chân tên đang túm cô.
Sau đó xoay mặt lại, dùng đầu đập vào mặt hắn, cú đập làm hắn chảy máu mũi, chân thì bị dẫm quá đau liền vô thức buông người Như Ngọc ra, Tống Như Ngọc chớp thời cơ chạy thật nhanh về phía Tần Hạo Thiên.
Tần Hạo Thiên nhanh nhạy, đứng phắt dậy, nắm lấy cánh tay Như Ngọc, kéo cô chạy về phía chiếc xe.
Đám người của Thịnh Thiếu điên cuồng đuổi theo, tên Thịnh Thiếu tức xanh mặt, trừng mắt nhìn tên đại ca cầm đầu.
Tên đại ca cầm đầu, sợ hãi, hét đám đàn em," bắt chúng lại, giết hết chúng." Rồi cũng nhanh chân đuổi theo họ.
Đám người đó đã đuổi đến đích, Như Ngọc cũng không thể chạy nhanh hơn được nữa.
Tần Hạo Thiên dừng lại, kéo Như Ngọc ra phía sau mình, một mình chống chọi với bọn người đó.
Thân thủ của Tần Hạo Thiên rất cừ, nhưng việc một đấu hơn mười mấy đã khó, còn phải bảo vệ Như Ngọc nên anh cũng đã trúng đòn không ít.
Như Ngọc tay vẫn còn bị trói, nơi bọn họ đang đứng rất gần với vách núi, muốn thoát khỏi chỉ có con đường duy nhất là hướng ra xe.
Nhưng bây giờ, tên Thịnh Thiếu với người của hắn,và gã đại ca cầm đầu đã đứng chắn ở đó rồi.
Chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là đánh bại chúng, hoặc là....!
Trong lúc ẩu đả, có hai tên đang tiến đến phía Như Ngọc.
Cô sợ hãi lùi về sau, " Ưm..
ưm.."
Tần Hạo Thiên nghe thấy tiếng cô liền xoay đầu lại, không tập trung chú ý nên bị trúng mấy đòn vào người.
Anh đánh trả mấy tên đó rồi quay về phía Như Ngọc, hạ gục hai tên kia, nhanh tay tháo miếng băng keo dán trên miệng cô.
" Tần Hạo Thiên, anh không sao chứ?"
Tần Hạo Thiên lắc đầu, trấn an cô.
Lúc này cả hai đã rơi vào tình thế nguy hiểm, trước mặt là đám người đó, sau lưng là vách núi rất cao.
Bọn người đó biết đã nắm thế thượng phong, bọn họ không gấp gáp tấn công, mà dần dần tiến tới.
Tên Thịnh Thiếu cho mấy tên đứng chặn ở lối ra xe, còn vài tên theo sau hắn, đi lại.
" Sao hả? Bây giờ dù mầy có quỳ xuống cầu xin, thì tao cũng không cần nữa, haha.."
" Người mầy nhắm đến là tao, không liên quan Tống Như Ngọc."
" Sao có thể không liên quan được chứ? Một cánh tay của tao, còn không phải vì nó mà bị phế sao? Nhưng không sao, hôm nay tao sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi."
Rồi hắn phất tay ra hiệu, đám người bắt đầu xong tới, Tần Hạo Thiên và Tống Như Ngọc dần dần lùi lại phía sau.
Tận dụng cơ hội, anh vòng tay ra sau cố cởi trói cho Như Ngọc, cuối cùng dây trói cũng được tháo ra.
Tần Hạo Thiên nói khẽ với cô," Tôi sẽ giữ chân bọn chúng, cô nhanh chóng ra xe" Anh đúc tay vào túi quần, lấy chìa khóa xe dúi vào tay cô.
"Không được, muốn đi phải cùng đi."
" Nghe lời, ra được lập tức lên xe rồi khóa cửa xe lại, chờ tôi."
" Anh sẽ không sao phải không?"
" Yên tâm."
Bình luận truyện