Đế Đài Xuân
Chương 24
Mười sáu tháng giêng năm Trọng Hy thứ mười bảy.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, Hoàng đế liền chính thức hạ chỉ chỉnh lý vương quân, chuẩn bị tuyên thệ trước khi xuất quân Nam chinh. Đêm mười sáu, các quan văn võ từ tứ phẩm trở lên tề tụ tại Tập Anh Điện nghe hoàng đế hạ chiếu thư bổ nhiệm. Kỳ thật, những chuyện như phân công công việc, đề ra phương châm chiến lược, kế hoạch tiếp viện các thứ đã sớm đuợc trù tính thỏa đáng, cái gọi là ‘nhận chiếu thư bổ nhiệm’ bất quá chỉ là nghi thức mà thôi.
Ứng Sùng Ưu thân là Khu mật học sĩ, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu thư, các loại sắc phong đều phải qua tay; từ hôm từ Vị Châu về vẫn gấp rút chuẩn bị cho dịp này, bận đến mức không có thời gian để thở, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Lúc này, Ứng Sùng Ưu đang hầu cạnh long án, đợi khi Dương Thù tuyên bố một chức vụ cho ai thì ban phát phù ấn cho nguời đó.
Nơi làm việc của triều đình Bình Thành vốn được cải tiến từ chính cung của Hầu phủ nên các điện đều không quá lớn, hôm nay tề tựu hơn trăm người đã thấy có phần chật chội, lại thêm bốn bên đèn đuốc tưng bừng, không khí cực kỳ nhiệt liệt.
“Tối cao tòng sự trưởng quan, Trần Thiên Bình!”
Bên dưới có tiếng dạ, một người bước ra khấu tạ, đợi người phía trước lãnh mệnh xong bước xuống liền đi lên nhận sắc phong. Người này được Thanh Ích hầu tiến cử, tướng mạo tuy bình thường nhưng khí chất bình hòa, xưa nay làm việc nghiêm cẩn, Thanh Ích hầu rất ưa thích nên lần này đặc biệt tiến cử hắn làm trưởng quan.
Trần Thiên Bình tiếp nhận chiếu thư sắc phong từ tay Ứng Sùng Ưu rồi quay về trước long án bái tạ lần nữa. Dương Thù gật đầu một cái, thuận tay cầm lấy danh sách chuẩn bị gọi tên người tiếp theo. Đúng lúc không ai chú ý, Trần Thiên Bình đột nhiên nghiêng người, rút từ trong ngực ra một thanh trủy thủ sáng quắc, thuận thế đâm thẳng vào cổ họng của Dương Thù.
Hoàng đế đang cúi đầu, các đại thần đều đứng bên dưới, hộ vệ gần nhất cũng cách xa năm bước, chỉ có Ứng Sùng Ưu kịp phản ứng, chụp một quyển chiếu thư chặn lưỡi dao lại. Bị cản trở, lưỡi dao liền lập tức chuyển hướng chém đứt chiếu thư, tiếp tục hướng về phía Dương Thù. Lúc này, Ứng Sùng Ưu cũng đã thuận đà vươn người che chắn trước mặt Dương Thù, lưng đập mạnh về sau đẩy Dương Thù lui vài bước, đồng thời đạp mạnh long án về phía thích khách. Trong sát na đó, Trần Thiên Bình tự hiểu không kịp truy kích, liền run cổ tay, trủy thủ biến thành phi đao, xé gió bay về phía trước. Bấy giờ mới có vài thị vệ nhào tới đánh thích khách ngã xuống đất, các đại thần bên dưới mới kịp hốt hoảng kêu lên.
Bởi vì Ứng Sùng Ưu đang che phía trước Dương Thù, phi đao lại bay tới quá nhanh, nhằm vào chính cổ họng của Sùng Ưu, trong tay không có binh khí rắn chắc, càng không thể nghiêng người để lộ Dương Thù, Ứng Sùng Ưu chỉ đành phải cứng người không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng. Tiếng dao chém vào xương vang lên, trong điện ồn ào huyên náo.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” bọn người Ngụy Vương lúc này mới nhào tới nơi, ai nấy đều hốt hoảng trắng bệch mặt mày.
“Trẫm không sao!” Dương Thù quẳng cái đầu dê trong tay qua một bên, ôm lấy Ứng Sùng Ưu trước ngực, run run hỏi: “Ngươi thế nào?”
Ứng Sùng Ưu nhớ lại nguy hiểm lúc nãy mà vẫn còn hồn xiêu phách lạc, nếu không có Dương Thù vớ được cái đầu dê dùng để hiến tế ở cạnh bên chặn được lưỡi dao, chỉ sợ bây giờ đã mệnh nhập hoàng tuyền.
“Cổ tay của ngươi sao lại chảy máu? Lúc nãy bị thương ư?”
Ứng Sùng Ưu lấy lại bình tĩnh, nâng tay lên xem, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”
Dương Thần lúc này đã chen vào được, vội kêu lên: “Đừng cử động! Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng trên đao có độc. Để ta kiểm tra đã!”
Dương Thù sắc mặt trắng nhợt, vội vã nâng cổ tay Ứng Sùng Ưu đưa tới trước mặt Dương Thần.
“May quá, không phải loại độc gì cổ quái. Hút độc ra xong, thoa thêm một chút cao giải độc là ổn…” Hắn vừa dứt lời, Dương Thù đã không ngần ngại cúi xuống vết thương của Ứng Sùng Ưu bắt đầu hút máu độc.
Hành động này, đừng nói người khác, ngay cả Ứng Sùng Ưu cũng sững sờ, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm chặt không thể động đậy. Cũng may chung quanh đều bị các trọng thần cùng thị vệ vây chặt, cho nên phần lớn thần tử dưới điện không phát hiện ra chuyện này; chỉ có Ngụy Vương cùng các vị cựu thần đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, tuy không cho là đúng, nhưng nghĩ Ứng Sùng Ưu vừa mới cứu giá nên cũng không ai lên tiếng nói gì.
“Bệ hạ, xin hãy nhổ máu vào đây rồi dùng nước sạch súc miệng!” Dương Thần tuy cũng bị ngây người, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, dâng lên một chén nước, còn đưa thêm một viên thuốc cho Dương Thù để đề phòng bất trắc.
Trịnh Lân cùng Ứng Lâm hai vị Diễm Linh Đại tướng quân lúc này mới thở phào một hơi, quay ra xem thích khách trên mặt đất, phát hiện hắn vẫn còn sống, vội sai người cứu chữa để còn tiến hành thẩm vấn.
Thanh Ích hầu bởi vì là người tiến cử Trần Thiên Bình, lúc này đang ngồi phịch trên mặt đất, mặt cắt không còn chút máu. Dương Thù lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không nói gì, chỉ xoay lại bảo Ngụy Vương: “Sắp sửa xuất chinh, không cần quá phí tâm, giao cho hữu ti điều tra cũng được. Nhớ kỹ không nên liên lụy!”
Ngụy Vương là người phụ trách nghi thức chiếu mệnh lần này, xảy ra chuyện thích khách như vậy, mất mặt là chuyện nhỏ, chỉ sợ còn bị liên lụy, vẫn còn đang lo lắng bất an, lại nghe Dương Thù phân phó như vậy, gánh nặng trong lòng được nhấc đi, vội khom người nói: “Bệ hạ nhân hậu, cựu thần tuân chỉ!”
Tuy rằng tình thế hung hiểm, nhưng Dương Thù từ đầu đến cuối không hề thất thố, khí thế đế vương áp đảo kẻ khác; vết thương của Ứng Sùng Ưu cũng đã được xử lý ổn thỏa; nên sau khi ổn định tình thế trong điện, lại tiếp tục đem những chiếu mệnh còn lại ban phát hoàn tất, cuối cùng hạ lệnh ba ngày sau xuất phát xuất chinh.
*****
Sau sự kiện ám sát tại Tập Anh Điện lần này, triều thần phát hiện Hoàng đế lại khôi phục ân sủng với Khu mật học sĩ, không có việc gì cũng giữ ở bên người, không cho hắn rời xa. Mọi người đều nghị luận không thôi, ngay cả Đại tướng quân Trịnh Lân chỉ huy Diễm Linh cấm quân cũng không nhịn được lén hỏi thăm Ứng Lâm: “Huynh có biết rốt cuộc tại sao Hoàng thượng với lệnh đệ lại lúc vầy lúc khác thế không?”
“Ta làm sao biết được chứ!” Bởi vì đang nói chuyện phiếm nên Ứng Lâm không nể mặt thủ trưởng chút nào, liếc hắn một cái: “Hiếm thấy huynh cũng nhiều chuyện như vậy nha!”
“Thì cứ coi như là ta nhiều chuyện đi! Huynh xem Hoàng thượng ngày thường anh mình thần võ như vậy, nhưng sao hễ đến trước mặt lệnh đệ liền cứ như trẻ con ấy. Khi giận thì bất kể lý lẽ, khi vui lại vui đến tận trời. Nhưng lệnh đệ lại trầm ổn có khí độ, lúc nào cũng không bận tâm đến hơn thua, ra vẻ người lớn hơn!”
Ứng Lâm bật cười: “Sùng Ưu vốn lớn hơn năm tuổi, sao mà so được!”
“Ay, cũng khó nói lắm! Có một số người nếu so tuổi tác thì chẳng kém Ứng học sĩ là bao, nhưng tính tình lại lỗ mãng nóng nảy, thật làm cho người ta không chịu xiết…”
Ứng Lâm biết tại sao Trịnh Lân cảm khái, không khỏi cười nói: “Nói cũng lạ, Ký Anh tuy rằng tính nết vội vàng hấp tấp nhưng rất biết chừng mực, quan hệ với các đồng liêu khác cũng không tệ, chẳng hiểu sao chỉ riêng với huynh lại khắc khẩu như vậy?”
“Người này tính nết quá ngang ngạnh, lúc đầu là tỉ võ trên điện thua ta, sau lại bị ta tặng cho mấy mươi quân côn, đương nhiên phải ghi hận rồi!” Trịnh Lân lắc đầu cười khổ: “Cũng may như huynh nói: hắn kỳ thật cũng biết chừng mực, rốt cuộc cũng không gây họa trong đại chiến!”
“Ta lại cảm thấy gần đây hai người gần đây tốt hơn nhiều!” Ứng Lâm an ủi: “Đại chiến lần này huynh chỉ huy có bản lĩnh, toàn quân cao thấp không ai không phục. Tần tướng quân cũng là người có mắt nhìn, chỉ cần trong lòng hắn phục huynh, từ từ sẽ không có gì nữa!”
“Ta cũng thực chưa từng gặp ai quật cường đến vậy! Lần đó vết thương chưa lành đã liều mạng thao luyện doanh đội, đại chiến qua rồi cũng không chịu nghỉ ngơi. Hôm nay ta thăng trướng thấy hắn gầy đi rất nhiều. Huynh có thời gian thì khuyên nhủ hắn vài câu đi!”
Ứng Lâm thõng tay, cười trêu: “Ta khuyên có ích lợi gì đâu? Đại tướng quân nếu đau lòng, tự mình đi khuyên không phải tốt hơn sao? Nói không chừng Ký Anh chỉ là hiểu lầm huynh chèn ép hắn nên trong lòng uất ức, bộc phát ra được là xong. Huynh xem Sùng Ưu nhà ta giỏi dỗ dành người khác chưa kìa, mỗi lần hoàng thượng tức giận đệ ấy đều có bản lãnh trấn an. Huynh rảnh rỗi thì học tập chút đi!”
“Việc này đâu giống…” Trịnh Lân bị hắn trêu chọc đến dở khóc dở cười, đành phải láy sang chuyện công: “Đúng rồi, nghe nói đối với việc xử phạt Thanh Ích hầu, Ứng học sĩ cũng chủ trương xử nhẹ?”
“Đúng vậy. Mấy ngày nay huynh bận việc chuẩn bị xuất chinh, không biết thế cục trong triều loạn đến mức nào đâu. Ngụy Vương gia chắc nghĩ Thanh Ích hầu khó yên nên cùng các quân vụ chư hầu khác hợp bàn đề cử thông gia của mình là Lâm Châu quân kế nhiệm chủ soái của Thanh Ích quân. Hoàng thượng đúng ra không tiện từ chối bọn họ, mắt thấy sẽ chuẩn tấu, ai ngờ Dương Thần đột nhiên bước ra đề nghị đem Thanh Ích quân phân chia, sát nhập vào các châu quân khác, mồm năm miệng mười nêu lên vài lý do; Hoàng thượng thừa cơ liền nói ý kiến hay cần suy nghĩ lại; khiến cho Ngụy vương gia giận đến nghiến răng nghiến lợi, thừa dịp Hoàng đế tuần doanh, ở Đường Quan phủ mượn chút lỗi nhỏ lôi Dương Thần ra đánh…”
“Thật sao?” Trịnh Lân tròn mắt: “Ngụy Vương lần này thật có chút lỗ mãng!”
“Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà thôi. Ngụy Vương vốn không xem một Tuần kiểm sứ nho nhỏ như Dương Thần vào đâu, chỉ tại hắn lại cố tình trêu tức, nhất thời tức giận không suy nghĩ nhiều, cũng không dự đoán được sẽ làm Hoàng thượng biết chuyện.”
“Ý của huynh là sau đó Hoàng Thượng biết chuyện?”
“Đúng vậy!”
“Sao lại như thế? Tuy rằng Ngụy Vương trượng trách đại thần (phạt trượng đại thần) là có hơi quá đáng, nhưng những việc thế này ai lại đi nhiều chuyện, vô cớ đắc tội Ngụy Vương gia? Cho dù là Dương Thần, vì thể diện, cũng sẽ không đi cáo trạng mới phải!”
Ứng Lâm cười đầy ẩn ý: “Đáng ra là vậy! Nhưng không biết vô tình hay cố ý, đang lúc phạt trượng, Hoàng thượng rõ ràng đang đi tuần doanh lại đột nhiên giá lâm Đường Quan phủ, bắt gặp tại trận Ngụy Vương trượng trách đại thần; tuy rằng trước mặt mọi người thì không nói gì, nhưng sắc mặt thật sự khó coi, xoay người bỏ đi. Ngụy Vương tự biết đuối lý, vội đuổi theo thánh giá giải thích thỉnh tội. Hoàng thượng tuy không trách cứ, ngược lại còn khiến ông ta tâm thần bất an.”
“Sau đó thì sao?”
“Ngày thứ ba sau vụ Ngụy Vương tự tiện trượng trách đại thần, triều đình đột nhiên hạ chỉ nói Thanh Ích hầu mặc dù tiến cử không cẩn thận, nhưng vô can trong chuyện thích khách, cho nên không đoạt đất phong, không bác hầu tước, lệnh về Thanh Châu vi chính, thu thập quân nhu; Thanh Ích quân biên chế bất động, tuyển chủ tướng khác, quy về ngự thống. Ý chỉ này rõ ràng, không chỉ có Thanh Ích hầu mang ơn, ngay cả trên dưới Thanh Ích quân nghe nói được quy về dưới trướng của Hoàng Thượng cũng đều hớn hở vui mừng. Ngụy Vương gia mới vừa xúc phạm mặt rồng, lại tìm không ra lý do gì phản bác, ý định muốn giúp Lâm Châu quân kế nhiệm chủ soái của Thanh Ích quân đương nhiên đành phải từ bỏ.” Ứng Lâm nói xong, chép miệng hai tiếng, lại thêm một câu cảm khái: “Hoàng thượng quả nhiên không hổ là Hoàng thượng, hành sự thật là chu đáo!”
“Khoan hãy bội phục!” Trịnh Lân vỗ vai hắn: “Sắp phải xuất chinh rồi, ba mươi mốt châu Lĩnh Nam không phải đều là hạng vô dụng. Chúng ta làm tướng xông pha trên chiến trường, huynh cũng đừng nên khinh địch!”
Ứng Lâm cười ha hả, đang định trả lời thì người hầu đột nhiên vào báo hoàng đế cấp triệu. Hai người không biết chuyện gì, vội vàng thay y phục chạy đến Cần Chính Điện, vào cửa đã thấy giữa điện tề tụ đủ mặt các vị quân hầu, tướng quân có địa vị cao, không khí cực kỳ ngưng trọng.
Hóa ra hai canh giờ trước, Dương Thù nhận được tin từ LĩnhNamtruyền đến. Xương Tiên Quan thất thủ, các châu ở Lĩnh Nam lòng dân xao động, tuy rằng Mạnh thị vẫn còn nắm trong tay hai mươi vạn Hịch Trữ quân chủ lực chưa ai dám khinh động, nhưng đã có một vài châu phủ tỏ ra qua loa chiếu lệ khi chấp hành chiếu lệnh từ kinh thành. Để đối phó với tình trạng đó, Mạnh Thích Thanh gần đây giả truyền ý chỉ của hoàng đế ban bố một đạo “thánh chỉ”. “Thánh chỉ” này đại ý nói: Ngụy vương là tặc loạn hung hăng ngang ngược, các châu Lĩnh Nam nếu đồng tâm hiệp lực cùng chống nghịch quân, đến lúc thành công, vương thất Dương thị nguyện ý sửa đổi chế độ châu phủ, cho phép các phủ quân tại châu phủ của mình được quyền xây dựng hành chính, tự đúc tiền và điều hành quan viên địa phương; chỉ cần hằng năm cống lễ đầy đủ, lấy lễ thiên tử tôn thờ vương thất và Quốc sư, bảo toàn Thái miếu và niên hiệu Đại Uyên là được.
Chiêu này của Mạnh Thích Thanh vô cùng thâm độc. Hắn biết rõ với thế giằng co hiện tại, một khi Hịch Trữ quân bại trận, hắn nhất định không chỗ chôn thây, chi bằng đi trước một bước, đem vương quyền của hoàng thất Vương thị phân tán làm mồi nhử, nếu may mắn có lẽ còn trụ được một phương. Tuy rằng với tình thế trước mắt, đây chẳng qua mò đường trong đêm tối; nhưng có thể tự lập một tiểu vương quốc, trong đất phong tận hưởng uy quyền quân vương quả thật là một đề nghị béo bở, hơn nữa châu quân có đất phong càng lớn, thực lực lực càng hùng hậu càng dễ bị hấp đẫn. Nếu các đại châu đồng ý chống lại Vương sư thì các tiểu châu phủ cho dù có một lòng hai ý chỉ sợ cũng không dám bộc lộ.
Lúc mới đọc được “thánh chỉ” này, Dương Thù giận đến phát điên, may mà có Sùng Ưu bên cạnh tìm cách trấn an. Hai người tỉ mỉ dò lại bản đồ, lọc ra những đại châu phủ có khả năng quy thuận Mạch thị, phát hiện nếu các châu này kết minh với nhau, sau đó uy hiếp các tiểu châu còn lại, nhất định có thể thành lập ba đạo phòng tuyến, luân phiên chống đỡ Vương sư, hộ vệ kinh đô, tình thế sẽ không còn lạc quan, vì thế quyết định lập tức triệu tập hội nghị, hỏi ý quân thần.
Dương Thù vui mừng nhất là các vị trọng thần sau khi đọc qua ngụy chiếu đều tỏ ra phẫn nộ. Bất kể có bao nhiêu chân tình giả ý, chỉ nghe được mấy lời mắng nhiếc Mạnh Thích Thanh, trong lòng tiểu hoàng đế cũng thấy thư thái hơn, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, còn âm thầm quyết đoán làm thế nào để đối phó với tình hình, chỉ là không tỏ ra mặt, để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình trước.
Sau một hồi thảo luận, cơ bản xuất hiện hai luồng ý kiến. Phía bảo thủ, đứng đầu là các phủ hầu và cựu thần, chủ trương trì hoãn kế hoạch Nam chinh chờ quan sát tình hình; phía tướng lãnh tân quân, cầm đầu là Trịnh Lân, lại chủ trương giữ nguyên kế hoạch, tránh ảnh hưởng sĩ khí của Vương sư. Hai phe tranh cãi kịch liệt, mỗi bên đều giữ ý kiến riêng của mình không ai nhường ai, một đằng già dặn từng trải, một đằng tuổi trẻ công to, trong nhất thời khó đoán được bên nào sẽ chiếm thượng phong.
Đang lúc Dương Thù lắng nghe ý kiến đôi bên thì Lâm Châu quân lại âm trầm thốt ra một câu khiến cho không khí hoàn toàn thay đổi:
“Trịnh đại tướng quân, ngài chủ trương kích động Vương sư lỗ mãng nam hạ như thế, ý đồ là muốn Bệ hạ thắng hay là thua vậy?”
Trịnh Lân mặc dù trầm tĩnh nhưng nghe một câu ác ý như vậy cũng khó tránh dựng thẳng đôi mày: “Mọi người đều vì trung thành với Bệ hạ, Châu hầu nói thế là có ý gì?”
Lâm Châu quân cười lạnh: “Lòng người tự có đất trời minh giám, nếu Đại tướng quân quang minh lỗi lạc, cần gì để ý đến lời nói của ta?”
Trịnh Lân còn chưa kịp phản bác, Dương Thù đã chau mày nói: “Lâm Châu quân, có chuyện gì cứ tấu trình, không cần úp úp mở mở!”
“Dạ, Bệ hạ!” Lâm Châu quân vội khom người tạ tội, liếc Trịnh Lân một cái rồi mới bước lên nói: “Chuyện này thần vốn định đợi tan triều sẽ vào cung mật tấu, ai ngờ Trịnh đại tướng quân lại quấy rầy triều đình như thế, thần bất đắt dĩ, đành phải đương đình tố giác.”
Dương Thù cảm thấy khác thường nhưng không tỏ ra mặt, thản nhiên nói: “Có gì cứ nói!”
“Dạ… Thần chịu Ngụy vương sở mệnh phụ trách an ninh Bình Thành. Hai mươi ngày trước, thần bắt được một tên gian tế từ phía nam tới. Sau khi thẩm tra nghiêm ngặt, hắn đã nhận là do Mạnh Thích Thanh phái đến đưa thư xúi giục hai nhân vật quan trọng.” Nói đến đây, Lâm Châu quân cố ý dừng lại quan sát phản ứng của Dương Thù rồi mới tiếp tục: “Nhưng khi tên này bị bắt, trên người chỉ còn một phong thư của Mạnh Thích Thanh tự tay viết gửi cho Cẩn Châu hầu…”
Cẩn Châu hầu giật mình, hốt hoảng bước ra quỳ xuống thanh minh: “Bệ hạ minh giám, thần chưa bao giờ…”
“Châu hầu không cần kinh hoảng! Thư vẫn còn, chứng tỏ chưa đưa đến tay ngài, chẳng qua là Mạnh Thích Thanh tự mình mơ tưởng mà thôi.” Lâm Châu quân lạnh nhạt nói.
Tuy là như thế, nhưng bị Mạnh Thích Thanh chọn làm đối tượng lung lạc cũng không phải là chuyện tốt gì, Cẩn Châu hầu gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, chỉ trời chỉ đất thề thốt trung tâm.
“Cẩn Châu hầu làm việc cẩn trọng lại hữu dũng thiện chiến, là trợ thủ đắc lực của trẫm, Mạnh Thích Thanh kiêng kị khanh cũng không có gì lạ!” Dương Thù ân cần an ủi: “Trẫm tin tưởng ái khanh tuyệt không một lòng hai ý!”
Nghe được câu này của Hoàng đế, Cẩn Châu hầu mới thờ phào, len lén lau mồ hôi đã rơi ướt mặt.
“Lâm Châu hầu, tiếp tục tấu!”
“Dạ! Xin Bệ hạ thử nghĩ: mục tiêu của gian tế có hai người, nhưng chỉ còn có một phong thư, chứng tỏ đã có một người nhận được thư lung lạc của Mạnh Thích Thanh…”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân bước lên phía trước, định tâu thì bị Dương Thù phất tay ngăn lại: “Đừng xen vào, để Lâm Châu quân nói xong đã!”
“Dạ…”
Lâm Châu quân đắc ý cười lạnh, nói tiếp: “Gian tế kia nhận tội: Khi hắn vào được thành liền tìm cơ hội gặp được Trịnh đại tướng quân; đưa thư xong, Đại tướng quân cũng không trở mặt làm khó hắn, ngược lại còn để hắn yên ổn rời khỏi quân doanh.”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân không nhịn được xen vào: “Thần thừa nhận có chuyện này, nhưng lúc ấy người kia giả xưng là thân nhân ở quê của thần gửi thư nên thần mới cho vào. Sau đó vì quân vụ bận rộn, nửa ngày sau mới có thời gian mở thư ra xem, chừng xem rõ thần cũng đã lập tức hạ lệnh đuổi theo bắt người truyền tin nhưng đã quá muộn, không thể làm gì khác hơn…”
“Cho dù không đuổi kịp kẻ truyền tin, nhận được một phong thư xúi giục như thế, Đại tướng quân nếu không hai lòng thì nên lập tức bẩm báo Thánh thượng mới phải! Ngài che dấu không báo, là có ý gì đây?” Lâm Châu quân lớn tiếng truy vấn.
Trịnh Lân vẫn hướng về Dương Thù, cực lực biện giải: “Thần chưa từng che dấu không báo! Hôm đó đã quá muộn, thần không dám quấy nhiễu Bệ hạ nghỉ ngơi, nên không thỉnh chỉ diện thánh mà đem phong thư này làm thành mật sớ, nhờ Nội Trị phòng chuyển trình Bệ hạ!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dương Thù mi tâm giật giật, đưa mắt nhìn Ứng Sùng Ưu. Sùng Ưu xoay người lặng lẽ rời khỏi đại điện.
“Bệ hạ…” Trịnh Lân thấy thái độ của Dương Thù, sắc mặt trắng bệch: “Chẳng lẽ… Bệ hạ không nhìn thấy tấu sớ của thần sao?”
“Hóa ra Đại tướng quân đã bẩm báo với Bệ hạ sao?” Lâm Châu quân lạnh lùng nói: “Vậy là ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, thật có lỗi!”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân chỉ thấy chân tay lạnh lẽo, lại hô một tiếng.
“Trẫm… không mấy ấn tượng với tấu sớ này!” Dương Thù trầm mặc một lúc, chờ Ứng Sùng Ưng vội vàng trở vào điện rồi mới chậm rãi nói một câu.
“Trịnh Đại tướng quân, ngài còn nhớ mật chỉ đó gửi đến Nội Trị phòng vào ngày nào không?” Ứng Sùng Ưu trấn định hỏi.
“Sự viện hệ trọng, ta nhớ rất rõ: Hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng giêng!”
Ứng Sùng Ưu cúi đầu xem xét trong bản ghi nhớ vừa lấy vào, thở dài nói: “Nhưng trong chiết lục hôm đó không có ghi chép tấu sớ nào của ngài!”
“Sao lại như thế? Ta chính tay giao cho Phong tham chính, hôm đó hình như là ông ta trực ban!” Trịnh Lân vội la lên.
Tham chính tri huyện Phong Thượng vội bước ra nói: “Hồi Bệ hạ, hai mươi sáu tháng giêng quả thật là ngày trực ban của thần. Thời gian qua đã lâu, thần không thể nhớ được đại thần nào đã dâng sớ, nhưng thần cam đoan: mỗi sớ văn đưa tới, thần đều có ghi chép cẩn thận vào sổ sách, không có sai sót!”
“Trịnh Đại tướng quân, sau khi ngài dâng sớ có nhìn thấy Phong đại nhân ghi lại?” Ứng Sùng Ưu hỏi.
“Lúc ấy sự vụ trong doanh rất nhiều, ta không để ý đến việc đó. Phong tham chính nhận sớ xong, ta lập tức đi ngay…”
“Che dấu tấu sớ của đại thần là tử tội, thần tuyệt không dám sơ sẩy!” Phong Thượng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Thần không dám bảo Đại tướng quân nói dối, nhưng thần quả thật đã đem tất cả tấu sớ đưa tới ghi chép chi tiết vào sổ, trình Thánh thượng minh giám!”
“Trịnh đại tướng quân” Ngụy vương nãy giờ vẫn im lặng quan sát, đột nhiên mở miệng: “Thánh thượng nhân hậu luôn lấy tâm luận tội, nếu ngài quả thật nhất thời sơ sẩy quên đem thư ấy thượng tấu, Bệ hạ cũng sẽ không xử nặng, cần gì phải tìm cách che dấu?”
Trịnh Lân lúc này chỉ thấy hết đường chối cãi, nhưng bị Ngụy vương nói vậy lại không thể mặc kệ, đành phải lặp lại: “Thỉnh vương gia tin tưởng mạt tướng! Thư của Mạnh Thích Thanh gửi đến, mạt tướng xác thực đã mật trình Thánh thượng. Giữa đường xảy ra sai sót gì, mạt tướng thật sự không thể nào biết được…”
“Trịnh khanh!” Dương Thù trong đầu cấp tốc chuyển động, nhưng biểu tình lại nghiêm túc lạnh lùng: “Khanh trình sớ hôm đó, có kẻ nào làm chứng?”
Trịnh Lân cau mày, trả lời: “Lúc ấy là chiều tối, thần không gặp ai khác…”
“Trịnh đại tướng quân, ngài suy nghĩ cho kĩ,” Ứng Sùng Ưng rất tin tưởng con người của Trịnh Lân, không khỏi nóng ruột giùm hắn: “Có bất kì kẻ nào biết ngài đến Nội Trị phòng dâng sớ?”
“Ngoại trừ thị vệ tùy thân của ta, không còn ai khác!”
Ứng Sùng Ưu trong lòng trầm xuống, quay đầu trao đổi ánh mắt với Dương Thù. Hai người mặc dù ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng trong lòng đều thấy khó xử. Nhận được thư tín xúi giục mà không báo, theo thônh lệ, có thể xem là có lòng phản bội, nhưng Dương Thù tin tưởng Trịnh Lân không có ý gian, tình huống trước mắt bất lợi, nhất thời do dự khó quyết.
Đang lúc toàn điện lặng phắt, bên dưới có một giọng sang sảng vang lên: “Bệ hạ, thần có thể làm chứng cho Trịnh đại tướng quân!”
“Tần khanh?” Dương Thù hơi bất ngờ nhìn viên tướng trẻ đang bước lên thi lễ: “Khanh sao có thể làm chứng?”
“Hồi bẩm Bệ hạ, chiều tối ngày hai mươi sáu tháng giêng, thần tận mắt trông thấy Trịnh đại tướng quân vào Nội Trị phòng, giao một tờ sớ niêm phong cẩn thận cho Phong tham chính.”
“Vậy tại sao Trịnh Lân lại không thấy khanh?”
“Bời vì lúc ấy thần… tránh ở phía sau núi giả bên ngoài Nội Trị phòng…”
“Tại sao khanh lại phải tránh?”
Tần Ký Anh hơi đỏ mặt: “Thần là thuộc hạ của Đại tướng quân, nếu giáp mặt thì phải hành lễ. Thần trước giờ có hiềm khích với Đại tướng quân, toàn quân đều biết, thần không muốn hành lễ với Đại tướng quân nên mới núp vào, chờ người đi khỏi rồi mới bước ra.”
Từ ngày luận võ bị thua, Tần Ký Anh luôn tỏ ra không phục Trịnh Lân, không chỉ toàn quân, cả Bình Thành đều biết, nên nghe hắn nói vậy cũng không ai lấy làm lạ.
“Trễ như vậy, khanh đến Nội Trị phòng làm gì?”
“Thần cả ngày đều phải thao luyện quân đội, chỉ đến tối mới có thời gian đi dâng sớ!”
“Khanh cũng đi dâng sớ? Dâng sớ việc gì?”
Tần Ký Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thần muốn tấu thỉnh Thánh thượng ân chuẩn, điều thần ra khỏi Diễm Linh quân…”
Trịnh Lân nghe vậy biến sắc, hơi kinh ngạc nhìn Tần Ký Anh.
“Chuyện đã cách nay khá lâu, tại sao khanh dám khẳng định hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng giêng?”
“Hồi Bệ hạ, hôm đó cũng là sinh nhật của thần nên thần sẽ không nhớ lầm!” Tần Ký Anh kiên định đáp.
“Ừm” Dương Thù gật đầu, ngầm đưa mắt với Ứng Sùng Ưu.
“Phong đại nhân, việc Tần tướng quân dâng sớ, ngài có ấn tượng không?” Ứng Sùng Ưu đi đến trước mặt Phong Thượng đang quỳ dưới đất, nhẹ nhàng hỏi.
“Việc này… Ty chức thật ra có ấn tượng… Ty chức từng là đồng nghiệp với Tần tướng ở Bình Thành nên nhớ rõ sinh nhật của hắn. Lúc đó chúng tôi đã tán gẫu mấy câu, còn mời hắn vào Nội Trị phòng uống một ly rượu nóng…”
“Nhưng mà Phong đại nhân, trong chiết lục cũng không có bản tấu của Tần tướng quân. Không phải là ngài uống rượu xong đã quên ghi lại chứ?”
“Tuyệt đối không có!” Phong Thượng sợ hãi cực độ: “Tần tướng quân vừa đi, ty chức liền đem tất cả tấu chương mới đưa tới nhất nhất ghi chép rõ ràng, không có sai sót!”
“Bệ hạ” Ứng Sùng Ưu quay lại tâu: “Theo vi thần nhận thấy, là có người rút mất một tờ trong chiết lục, thiếu mất phần ghi chép của gần bảy tấu sớ, trong đó có hai bản của Trịnh đại tướng quân và Tần tướng quân trước sau đưa tới. Thần thân là Khu mật học sĩ, quản lý Nội Trị phòng bất lực, khiến xảy ra sơ xuất nghiêm trọng, thần nhất định điều tra rõ ràng, cẩn thận nghiêm túc. Tội hôm nay, thỉnh Bệ hạ trừng phạt!”
“Liên can gì đến ngươi?” Dương Thù thản nhiên nói: “Sau này cẩn thận một chút là được!”
Sự việc đến mức này, chúng thần có mặt đều hiểu tội của Trịnh Lần đã được tẩy sạch. Lâm Châu quân mặt mày thoạt đỏ thoạt trắng, xấu hổ lui về vị trí của mình, không dám nhiều lời nữa. Dương Thù cũng không tiếp tục truy cứu, mười phần uy thế đứng dậy, bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đình nghị hôm nay trẫm đã có quyết đoán. Việc Nam chinh trù định đã lâu, một chút biến cố không đủ để phải thay đổi, thời gian xuất chinh cùng lộ tuyến cũng giữ nguyên. Bốn bộ Vương sư căn cứ cục diện thay đổi mà điều chỉnh chiến sách của mình, ba ngày sau báo lại cho trẫm biết!”
“Tuân chỉ!” Trong điện đồng loạt vang tiếng đồng ý.
“Tan triều đi!”
Quần thần đồng loạt hạ bái, chờ Dương Thù khởi giá rời đi mới đứng dậy rời khỏi điện.
Hai huynh đệ Ứng Sùng Ưu và Ứng Lâm quan tâm Trịnh Lân, cố ý đợi hắn cùng xuất cung, vừa đi vừa tán ngẫu vừa ngầm an ủi.
Trịnh Lân hiểu được hảo ý của hai người, cười đáp lại vài câu, đột nhiên thoáng thấy bóng Tần Ký Anh một mình bước đi, không khỏi hơi thất thần.
Ứng Lâm nhìn theo ánh mắt của Trịnh Lân, nhún vai khuyên nhủ: “Bỏ đi! Coi như vị tình hôm nay hắn trượng nghĩa giúp đỡ, muốn điều đi thì cho hắn đi đi. Dù sao Diễm Linh quân chúng ta thiếu một người cũng không sao!”
Trịnh Lân hơi rùng mình, dừng bước.
“Sao vậy?” Ứng Lâm cũng ngừng lại bên cạnh, khó hiểu: “Sao không đi tiếp?”
Diễm Linh quân chủ soái lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu cười, vỗ vai phó soái của mình, nói: “Chuyện này không thể được! Trước khi hắn sửa được tính tình như pháo nổ của mình, ta tuyệt đối không ký lệnh điều hắn đi!”
“Uy?” Ứng Lâm sầm mặt: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trời sinh hắn đã nóng vội thế rồi, ngươi còn so đo với hắn làm gì chứ?”
“Thân là chủ soái một quân, đương nhiên phải dạy dỗ tốt thuộc hạ, Tần Kí Anh cũng không được ngoại lệ!”
“Nhưng mà…” Ứng Lâm còn muốn nói tiếp, chợt cảm thấy cánh tay bị kéo nhẹ, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Ứng Sùng Ưu.
“Đệ cảm thấy Đại tướng quân nói có lý, nhất là sau việc làm chứng trước điện hôm nay, để Tần tướng quân tiếp tục ở lại Diễm Linh quân mới là quyết định tốt nhất đối với hắn!” Khu mật học sĩ thông minh níu tay đường huynh lại, cười nói.
******
Ngày hai mươi tháng ba năm Trọng Hy thứ mười bảy, Vương sư giữ nguyên kế hoạch tiến công ra Xương Tiên Quan, lấy Bình Thành quân làm tiên phong, hai quân Diễm Linh, Thanh Ích hộ giá ở giữa, Tể Châu quân hậu tập, chính thức bắt đầu chinh chiến Lĩnh Nam. Mạnh Thích Thanh hạ lệnh cho Ly, Vệ, Hàn ba châu phối hợp thành lập phòng tuyến, phái mười vạn Hịch Trữ quân tinh nhuệ nghênh chiến.
Song phương giao chiến lần đầu ở Thủy bình nguyên, Hịch Trữ quân lui về phía sau, Thiếu hầu Ngụy Duật Bình dẫn Bình Thành quân liều lĩnh xông tới, tiền bộ gần vạn nhân bị vây, Diễm Linh quân phái ba nghìn nhân tập kích bất ngờ giải vây. Bình Thành quân muốn rửa nhục, tái chỉnh trọng chiến, cùng Hịch Trữ quân giao tranh mấy lần có thắng có bại. Từ tháng ba đến tháng sáu, chiến sự giằng co, tiến triển chậm chạp.
Ngụy Vương đang nóng lòng, Dương Thù lại ngầm điều Tể Châu quân hậu tập lặng lẽ tiến đến sát nhập, rồi lệnh cho Bình Thành quân di chuyển về phía tây đến gần Ly châu. Diễm Linh quân dùng toàn bộ kỵ binh tác chiến tách đôi Hịch Trữ quân, trong đó ba vạn Tể Châu quân tái nhập chặn ở giữa; lại cho Bình Thành quân giả như đuổi đến vây kín, đến gần ba mươi dặm thì đột nhiên đi vòng, nửa đêm tập kích chiếm trọn Ly Châu thành. Đáng tiếc trong đám Hịch Trữ quân bị Tể Châu quân bao vây có vị chiếu tướng tài cán phi phàm, ngụy tạo tung tích hành quân rồi dựa vào sự quen thuộc địa hình mà thoát ra từ một khe cốc, tị nhập vào Vệ Châu thành. Vương sư dù chưa toàn thắng nhưng cũng đã chiếm được một thành trì làm chỗ dừng chân, các quân đều có công lao, tiến vào Ly Châu thành nghỉ ngơi hồi phục.
Lúc này Bình Thành truyền đến một tin cấp báo, nói Ngụy quý phi đã được chẩn đoán có mang ba tháng, nay thai khí ổn định mới dám dâng tấu. Dương Thù tuy cũng vui mừng khao thưởng quần thần, nhưng không hề có ý quay về thăm nom.
Mười ngày sau, Vương sư chư quân tập hợp lại, để lại ba ngàn người phòng thủ Ly châu, khí thế như rồng thẳng tiến Vệ Châu.
Chiến hỏa bừng bừng, Trung Nguyên bị giẫm nát dưới gót sắt, càng cháy càng dữ dội. Diễm Linh quân kiêu dũng cường hãn, Thanh Ích quân nhanh nhẹn linh động, Tể Châu quân trấn định trầm ổn, Bình Thành quân kiên trì dai sức, dưới tài hoa quân sự ngày càng sáng chói của Dương Thù, bốn bộ Vương sư tung hoành ngang dọc, khiến cho những phòng tuyến mà Mạnh Thích Thanh đã bất chấp thủ đoạn toàn lực duy trì đều lần lượt bị công phá.
Đến cuối năm Trọng Hy thứ mười bảy, mọi người đều tin tưởng: với khí thế như thế, có lẽ đến mùa xuân sang năm, đế đô sẽ phấp phới long phướng vương kì. Lúc ấy không ai ngờ được đang lúc mùa xuân rợp bóng cờ hoa cận kề trước mắt, Vương sư lại gặp phải một nguy cơ lớn nhất trong suốt hai năm khởi binh, cũng như lưỡi chủy thủ ám sát giữa Tập Anh điện năm đó, suýt chút nữa đã cắt đứt yết hầu của Dương Thù.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, Hoàng đế liền chính thức hạ chỉ chỉnh lý vương quân, chuẩn bị tuyên thệ trước khi xuất quân Nam chinh. Đêm mười sáu, các quan văn võ từ tứ phẩm trở lên tề tụ tại Tập Anh Điện nghe hoàng đế hạ chiếu thư bổ nhiệm. Kỳ thật, những chuyện như phân công công việc, đề ra phương châm chiến lược, kế hoạch tiếp viện các thứ đã sớm đuợc trù tính thỏa đáng, cái gọi là ‘nhận chiếu thư bổ nhiệm’ bất quá chỉ là nghi thức mà thôi.
Ứng Sùng Ưu thân là Khu mật học sĩ, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu thư, các loại sắc phong đều phải qua tay; từ hôm từ Vị Châu về vẫn gấp rút chuẩn bị cho dịp này, bận đến mức không có thời gian để thở, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Lúc này, Ứng Sùng Ưu đang hầu cạnh long án, đợi khi Dương Thù tuyên bố một chức vụ cho ai thì ban phát phù ấn cho nguời đó.
Nơi làm việc của triều đình Bình Thành vốn được cải tiến từ chính cung của Hầu phủ nên các điện đều không quá lớn, hôm nay tề tựu hơn trăm người đã thấy có phần chật chội, lại thêm bốn bên đèn đuốc tưng bừng, không khí cực kỳ nhiệt liệt.
“Tối cao tòng sự trưởng quan, Trần Thiên Bình!”
Bên dưới có tiếng dạ, một người bước ra khấu tạ, đợi người phía trước lãnh mệnh xong bước xuống liền đi lên nhận sắc phong. Người này được Thanh Ích hầu tiến cử, tướng mạo tuy bình thường nhưng khí chất bình hòa, xưa nay làm việc nghiêm cẩn, Thanh Ích hầu rất ưa thích nên lần này đặc biệt tiến cử hắn làm trưởng quan.
Trần Thiên Bình tiếp nhận chiếu thư sắc phong từ tay Ứng Sùng Ưu rồi quay về trước long án bái tạ lần nữa. Dương Thù gật đầu một cái, thuận tay cầm lấy danh sách chuẩn bị gọi tên người tiếp theo. Đúng lúc không ai chú ý, Trần Thiên Bình đột nhiên nghiêng người, rút từ trong ngực ra một thanh trủy thủ sáng quắc, thuận thế đâm thẳng vào cổ họng của Dương Thù.
Hoàng đế đang cúi đầu, các đại thần đều đứng bên dưới, hộ vệ gần nhất cũng cách xa năm bước, chỉ có Ứng Sùng Ưu kịp phản ứng, chụp một quyển chiếu thư chặn lưỡi dao lại. Bị cản trở, lưỡi dao liền lập tức chuyển hướng chém đứt chiếu thư, tiếp tục hướng về phía Dương Thù. Lúc này, Ứng Sùng Ưu cũng đã thuận đà vươn người che chắn trước mặt Dương Thù, lưng đập mạnh về sau đẩy Dương Thù lui vài bước, đồng thời đạp mạnh long án về phía thích khách. Trong sát na đó, Trần Thiên Bình tự hiểu không kịp truy kích, liền run cổ tay, trủy thủ biến thành phi đao, xé gió bay về phía trước. Bấy giờ mới có vài thị vệ nhào tới đánh thích khách ngã xuống đất, các đại thần bên dưới mới kịp hốt hoảng kêu lên.
Bởi vì Ứng Sùng Ưu đang che phía trước Dương Thù, phi đao lại bay tới quá nhanh, nhằm vào chính cổ họng của Sùng Ưu, trong tay không có binh khí rắn chắc, càng không thể nghiêng người để lộ Dương Thù, Ứng Sùng Ưu chỉ đành phải cứng người không nhúc nhích, trong đầu trống rỗng. Tiếng dao chém vào xương vang lên, trong điện ồn ào huyên náo.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” bọn người Ngụy Vương lúc này mới nhào tới nơi, ai nấy đều hốt hoảng trắng bệch mặt mày.
“Trẫm không sao!” Dương Thù quẳng cái đầu dê trong tay qua một bên, ôm lấy Ứng Sùng Ưu trước ngực, run run hỏi: “Ngươi thế nào?”
Ứng Sùng Ưu nhớ lại nguy hiểm lúc nãy mà vẫn còn hồn xiêu phách lạc, nếu không có Dương Thù vớ được cái đầu dê dùng để hiến tế ở cạnh bên chặn được lưỡi dao, chỉ sợ bây giờ đã mệnh nhập hoàng tuyền.
“Cổ tay của ngươi sao lại chảy máu? Lúc nãy bị thương ư?”
Ứng Sùng Ưu lấy lại bình tĩnh, nâng tay lên xem, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”
Dương Thần lúc này đã chen vào được, vội kêu lên: “Đừng cử động! Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng trên đao có độc. Để ta kiểm tra đã!”
Dương Thù sắc mặt trắng nhợt, vội vã nâng cổ tay Ứng Sùng Ưu đưa tới trước mặt Dương Thần.
“May quá, không phải loại độc gì cổ quái. Hút độc ra xong, thoa thêm một chút cao giải độc là ổn…” Hắn vừa dứt lời, Dương Thù đã không ngần ngại cúi xuống vết thương của Ứng Sùng Ưu bắt đầu hút máu độc.
Hành động này, đừng nói người khác, ngay cả Ứng Sùng Ưu cũng sững sờ, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm chặt không thể động đậy. Cũng may chung quanh đều bị các trọng thần cùng thị vệ vây chặt, cho nên phần lớn thần tử dưới điện không phát hiện ra chuyện này; chỉ có Ngụy Vương cùng các vị cựu thần đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, tuy không cho là đúng, nhưng nghĩ Ứng Sùng Ưu vừa mới cứu giá nên cũng không ai lên tiếng nói gì.
“Bệ hạ, xin hãy nhổ máu vào đây rồi dùng nước sạch súc miệng!” Dương Thần tuy cũng bị ngây người, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, dâng lên một chén nước, còn đưa thêm một viên thuốc cho Dương Thù để đề phòng bất trắc.
Trịnh Lân cùng Ứng Lâm hai vị Diễm Linh Đại tướng quân lúc này mới thở phào một hơi, quay ra xem thích khách trên mặt đất, phát hiện hắn vẫn còn sống, vội sai người cứu chữa để còn tiến hành thẩm vấn.
Thanh Ích hầu bởi vì là người tiến cử Trần Thiên Bình, lúc này đang ngồi phịch trên mặt đất, mặt cắt không còn chút máu. Dương Thù lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không nói gì, chỉ xoay lại bảo Ngụy Vương: “Sắp sửa xuất chinh, không cần quá phí tâm, giao cho hữu ti điều tra cũng được. Nhớ kỹ không nên liên lụy!”
Ngụy Vương là người phụ trách nghi thức chiếu mệnh lần này, xảy ra chuyện thích khách như vậy, mất mặt là chuyện nhỏ, chỉ sợ còn bị liên lụy, vẫn còn đang lo lắng bất an, lại nghe Dương Thù phân phó như vậy, gánh nặng trong lòng được nhấc đi, vội khom người nói: “Bệ hạ nhân hậu, cựu thần tuân chỉ!”
Tuy rằng tình thế hung hiểm, nhưng Dương Thù từ đầu đến cuối không hề thất thố, khí thế đế vương áp đảo kẻ khác; vết thương của Ứng Sùng Ưu cũng đã được xử lý ổn thỏa; nên sau khi ổn định tình thế trong điện, lại tiếp tục đem những chiếu mệnh còn lại ban phát hoàn tất, cuối cùng hạ lệnh ba ngày sau xuất phát xuất chinh.
*****
Sau sự kiện ám sát tại Tập Anh Điện lần này, triều thần phát hiện Hoàng đế lại khôi phục ân sủng với Khu mật học sĩ, không có việc gì cũng giữ ở bên người, không cho hắn rời xa. Mọi người đều nghị luận không thôi, ngay cả Đại tướng quân Trịnh Lân chỉ huy Diễm Linh cấm quân cũng không nhịn được lén hỏi thăm Ứng Lâm: “Huynh có biết rốt cuộc tại sao Hoàng thượng với lệnh đệ lại lúc vầy lúc khác thế không?”
“Ta làm sao biết được chứ!” Bởi vì đang nói chuyện phiếm nên Ứng Lâm không nể mặt thủ trưởng chút nào, liếc hắn một cái: “Hiếm thấy huynh cũng nhiều chuyện như vậy nha!”
“Thì cứ coi như là ta nhiều chuyện đi! Huynh xem Hoàng thượng ngày thường anh mình thần võ như vậy, nhưng sao hễ đến trước mặt lệnh đệ liền cứ như trẻ con ấy. Khi giận thì bất kể lý lẽ, khi vui lại vui đến tận trời. Nhưng lệnh đệ lại trầm ổn có khí độ, lúc nào cũng không bận tâm đến hơn thua, ra vẻ người lớn hơn!”
Ứng Lâm bật cười: “Sùng Ưu vốn lớn hơn năm tuổi, sao mà so được!”
“Ay, cũng khó nói lắm! Có một số người nếu so tuổi tác thì chẳng kém Ứng học sĩ là bao, nhưng tính tình lại lỗ mãng nóng nảy, thật làm cho người ta không chịu xiết…”
Ứng Lâm biết tại sao Trịnh Lân cảm khái, không khỏi cười nói: “Nói cũng lạ, Ký Anh tuy rằng tính nết vội vàng hấp tấp nhưng rất biết chừng mực, quan hệ với các đồng liêu khác cũng không tệ, chẳng hiểu sao chỉ riêng với huynh lại khắc khẩu như vậy?”
“Người này tính nết quá ngang ngạnh, lúc đầu là tỉ võ trên điện thua ta, sau lại bị ta tặng cho mấy mươi quân côn, đương nhiên phải ghi hận rồi!” Trịnh Lân lắc đầu cười khổ: “Cũng may như huynh nói: hắn kỳ thật cũng biết chừng mực, rốt cuộc cũng không gây họa trong đại chiến!”
“Ta lại cảm thấy gần đây hai người gần đây tốt hơn nhiều!” Ứng Lâm an ủi: “Đại chiến lần này huynh chỉ huy có bản lĩnh, toàn quân cao thấp không ai không phục. Tần tướng quân cũng là người có mắt nhìn, chỉ cần trong lòng hắn phục huynh, từ từ sẽ không có gì nữa!”
“Ta cũng thực chưa từng gặp ai quật cường đến vậy! Lần đó vết thương chưa lành đã liều mạng thao luyện doanh đội, đại chiến qua rồi cũng không chịu nghỉ ngơi. Hôm nay ta thăng trướng thấy hắn gầy đi rất nhiều. Huynh có thời gian thì khuyên nhủ hắn vài câu đi!”
Ứng Lâm thõng tay, cười trêu: “Ta khuyên có ích lợi gì đâu? Đại tướng quân nếu đau lòng, tự mình đi khuyên không phải tốt hơn sao? Nói không chừng Ký Anh chỉ là hiểu lầm huynh chèn ép hắn nên trong lòng uất ức, bộc phát ra được là xong. Huynh xem Sùng Ưu nhà ta giỏi dỗ dành người khác chưa kìa, mỗi lần hoàng thượng tức giận đệ ấy đều có bản lãnh trấn an. Huynh rảnh rỗi thì học tập chút đi!”
“Việc này đâu giống…” Trịnh Lân bị hắn trêu chọc đến dở khóc dở cười, đành phải láy sang chuyện công: “Đúng rồi, nghe nói đối với việc xử phạt Thanh Ích hầu, Ứng học sĩ cũng chủ trương xử nhẹ?”
“Đúng vậy. Mấy ngày nay huynh bận việc chuẩn bị xuất chinh, không biết thế cục trong triều loạn đến mức nào đâu. Ngụy Vương gia chắc nghĩ Thanh Ích hầu khó yên nên cùng các quân vụ chư hầu khác hợp bàn đề cử thông gia của mình là Lâm Châu quân kế nhiệm chủ soái của Thanh Ích quân. Hoàng thượng đúng ra không tiện từ chối bọn họ, mắt thấy sẽ chuẩn tấu, ai ngờ Dương Thần đột nhiên bước ra đề nghị đem Thanh Ích quân phân chia, sát nhập vào các châu quân khác, mồm năm miệng mười nêu lên vài lý do; Hoàng thượng thừa cơ liền nói ý kiến hay cần suy nghĩ lại; khiến cho Ngụy vương gia giận đến nghiến răng nghiến lợi, thừa dịp Hoàng đế tuần doanh, ở Đường Quan phủ mượn chút lỗi nhỏ lôi Dương Thần ra đánh…”
“Thật sao?” Trịnh Lân tròn mắt: “Ngụy Vương lần này thật có chút lỗ mãng!”
“Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà thôi. Ngụy Vương vốn không xem một Tuần kiểm sứ nho nhỏ như Dương Thần vào đâu, chỉ tại hắn lại cố tình trêu tức, nhất thời tức giận không suy nghĩ nhiều, cũng không dự đoán được sẽ làm Hoàng thượng biết chuyện.”
“Ý của huynh là sau đó Hoàng Thượng biết chuyện?”
“Đúng vậy!”
“Sao lại như thế? Tuy rằng Ngụy Vương trượng trách đại thần (phạt trượng đại thần) là có hơi quá đáng, nhưng những việc thế này ai lại đi nhiều chuyện, vô cớ đắc tội Ngụy Vương gia? Cho dù là Dương Thần, vì thể diện, cũng sẽ không đi cáo trạng mới phải!”
Ứng Lâm cười đầy ẩn ý: “Đáng ra là vậy! Nhưng không biết vô tình hay cố ý, đang lúc phạt trượng, Hoàng thượng rõ ràng đang đi tuần doanh lại đột nhiên giá lâm Đường Quan phủ, bắt gặp tại trận Ngụy Vương trượng trách đại thần; tuy rằng trước mặt mọi người thì không nói gì, nhưng sắc mặt thật sự khó coi, xoay người bỏ đi. Ngụy Vương tự biết đuối lý, vội đuổi theo thánh giá giải thích thỉnh tội. Hoàng thượng tuy không trách cứ, ngược lại còn khiến ông ta tâm thần bất an.”
“Sau đó thì sao?”
“Ngày thứ ba sau vụ Ngụy Vương tự tiện trượng trách đại thần, triều đình đột nhiên hạ chỉ nói Thanh Ích hầu mặc dù tiến cử không cẩn thận, nhưng vô can trong chuyện thích khách, cho nên không đoạt đất phong, không bác hầu tước, lệnh về Thanh Châu vi chính, thu thập quân nhu; Thanh Ích quân biên chế bất động, tuyển chủ tướng khác, quy về ngự thống. Ý chỉ này rõ ràng, không chỉ có Thanh Ích hầu mang ơn, ngay cả trên dưới Thanh Ích quân nghe nói được quy về dưới trướng của Hoàng Thượng cũng đều hớn hở vui mừng. Ngụy Vương gia mới vừa xúc phạm mặt rồng, lại tìm không ra lý do gì phản bác, ý định muốn giúp Lâm Châu quân kế nhiệm chủ soái của Thanh Ích quân đương nhiên đành phải từ bỏ.” Ứng Lâm nói xong, chép miệng hai tiếng, lại thêm một câu cảm khái: “Hoàng thượng quả nhiên không hổ là Hoàng thượng, hành sự thật là chu đáo!”
“Khoan hãy bội phục!” Trịnh Lân vỗ vai hắn: “Sắp phải xuất chinh rồi, ba mươi mốt châu Lĩnh Nam không phải đều là hạng vô dụng. Chúng ta làm tướng xông pha trên chiến trường, huynh cũng đừng nên khinh địch!”
Ứng Lâm cười ha hả, đang định trả lời thì người hầu đột nhiên vào báo hoàng đế cấp triệu. Hai người không biết chuyện gì, vội vàng thay y phục chạy đến Cần Chính Điện, vào cửa đã thấy giữa điện tề tụ đủ mặt các vị quân hầu, tướng quân có địa vị cao, không khí cực kỳ ngưng trọng.
Hóa ra hai canh giờ trước, Dương Thù nhận được tin từ LĩnhNamtruyền đến. Xương Tiên Quan thất thủ, các châu ở Lĩnh Nam lòng dân xao động, tuy rằng Mạnh thị vẫn còn nắm trong tay hai mươi vạn Hịch Trữ quân chủ lực chưa ai dám khinh động, nhưng đã có một vài châu phủ tỏ ra qua loa chiếu lệ khi chấp hành chiếu lệnh từ kinh thành. Để đối phó với tình trạng đó, Mạnh Thích Thanh gần đây giả truyền ý chỉ của hoàng đế ban bố một đạo “thánh chỉ”. “Thánh chỉ” này đại ý nói: Ngụy vương là tặc loạn hung hăng ngang ngược, các châu Lĩnh Nam nếu đồng tâm hiệp lực cùng chống nghịch quân, đến lúc thành công, vương thất Dương thị nguyện ý sửa đổi chế độ châu phủ, cho phép các phủ quân tại châu phủ của mình được quyền xây dựng hành chính, tự đúc tiền và điều hành quan viên địa phương; chỉ cần hằng năm cống lễ đầy đủ, lấy lễ thiên tử tôn thờ vương thất và Quốc sư, bảo toàn Thái miếu và niên hiệu Đại Uyên là được.
Chiêu này của Mạnh Thích Thanh vô cùng thâm độc. Hắn biết rõ với thế giằng co hiện tại, một khi Hịch Trữ quân bại trận, hắn nhất định không chỗ chôn thây, chi bằng đi trước một bước, đem vương quyền của hoàng thất Vương thị phân tán làm mồi nhử, nếu may mắn có lẽ còn trụ được một phương. Tuy rằng với tình thế trước mắt, đây chẳng qua mò đường trong đêm tối; nhưng có thể tự lập một tiểu vương quốc, trong đất phong tận hưởng uy quyền quân vương quả thật là một đề nghị béo bở, hơn nữa châu quân có đất phong càng lớn, thực lực lực càng hùng hậu càng dễ bị hấp đẫn. Nếu các đại châu đồng ý chống lại Vương sư thì các tiểu châu phủ cho dù có một lòng hai ý chỉ sợ cũng không dám bộc lộ.
Lúc mới đọc được “thánh chỉ” này, Dương Thù giận đến phát điên, may mà có Sùng Ưu bên cạnh tìm cách trấn an. Hai người tỉ mỉ dò lại bản đồ, lọc ra những đại châu phủ có khả năng quy thuận Mạch thị, phát hiện nếu các châu này kết minh với nhau, sau đó uy hiếp các tiểu châu còn lại, nhất định có thể thành lập ba đạo phòng tuyến, luân phiên chống đỡ Vương sư, hộ vệ kinh đô, tình thế sẽ không còn lạc quan, vì thế quyết định lập tức triệu tập hội nghị, hỏi ý quân thần.
Dương Thù vui mừng nhất là các vị trọng thần sau khi đọc qua ngụy chiếu đều tỏ ra phẫn nộ. Bất kể có bao nhiêu chân tình giả ý, chỉ nghe được mấy lời mắng nhiếc Mạnh Thích Thanh, trong lòng tiểu hoàng đế cũng thấy thư thái hơn, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, còn âm thầm quyết đoán làm thế nào để đối phó với tình hình, chỉ là không tỏ ra mặt, để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình trước.
Sau một hồi thảo luận, cơ bản xuất hiện hai luồng ý kiến. Phía bảo thủ, đứng đầu là các phủ hầu và cựu thần, chủ trương trì hoãn kế hoạch Nam chinh chờ quan sát tình hình; phía tướng lãnh tân quân, cầm đầu là Trịnh Lân, lại chủ trương giữ nguyên kế hoạch, tránh ảnh hưởng sĩ khí của Vương sư. Hai phe tranh cãi kịch liệt, mỗi bên đều giữ ý kiến riêng của mình không ai nhường ai, một đằng già dặn từng trải, một đằng tuổi trẻ công to, trong nhất thời khó đoán được bên nào sẽ chiếm thượng phong.
Đang lúc Dương Thù lắng nghe ý kiến đôi bên thì Lâm Châu quân lại âm trầm thốt ra một câu khiến cho không khí hoàn toàn thay đổi:
“Trịnh đại tướng quân, ngài chủ trương kích động Vương sư lỗ mãng nam hạ như thế, ý đồ là muốn Bệ hạ thắng hay là thua vậy?”
Trịnh Lân mặc dù trầm tĩnh nhưng nghe một câu ác ý như vậy cũng khó tránh dựng thẳng đôi mày: “Mọi người đều vì trung thành với Bệ hạ, Châu hầu nói thế là có ý gì?”
Lâm Châu quân cười lạnh: “Lòng người tự có đất trời minh giám, nếu Đại tướng quân quang minh lỗi lạc, cần gì để ý đến lời nói của ta?”
Trịnh Lân còn chưa kịp phản bác, Dương Thù đã chau mày nói: “Lâm Châu quân, có chuyện gì cứ tấu trình, không cần úp úp mở mở!”
“Dạ, Bệ hạ!” Lâm Châu quân vội khom người tạ tội, liếc Trịnh Lân một cái rồi mới bước lên nói: “Chuyện này thần vốn định đợi tan triều sẽ vào cung mật tấu, ai ngờ Trịnh đại tướng quân lại quấy rầy triều đình như thế, thần bất đắt dĩ, đành phải đương đình tố giác.”
Dương Thù cảm thấy khác thường nhưng không tỏ ra mặt, thản nhiên nói: “Có gì cứ nói!”
“Dạ… Thần chịu Ngụy vương sở mệnh phụ trách an ninh Bình Thành. Hai mươi ngày trước, thần bắt được một tên gian tế từ phía nam tới. Sau khi thẩm tra nghiêm ngặt, hắn đã nhận là do Mạnh Thích Thanh phái đến đưa thư xúi giục hai nhân vật quan trọng.” Nói đến đây, Lâm Châu quân cố ý dừng lại quan sát phản ứng của Dương Thù rồi mới tiếp tục: “Nhưng khi tên này bị bắt, trên người chỉ còn một phong thư của Mạnh Thích Thanh tự tay viết gửi cho Cẩn Châu hầu…”
Cẩn Châu hầu giật mình, hốt hoảng bước ra quỳ xuống thanh minh: “Bệ hạ minh giám, thần chưa bao giờ…”
“Châu hầu không cần kinh hoảng! Thư vẫn còn, chứng tỏ chưa đưa đến tay ngài, chẳng qua là Mạnh Thích Thanh tự mình mơ tưởng mà thôi.” Lâm Châu quân lạnh nhạt nói.
Tuy là như thế, nhưng bị Mạnh Thích Thanh chọn làm đối tượng lung lạc cũng không phải là chuyện tốt gì, Cẩn Châu hầu gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, chỉ trời chỉ đất thề thốt trung tâm.
“Cẩn Châu hầu làm việc cẩn trọng lại hữu dũng thiện chiến, là trợ thủ đắc lực của trẫm, Mạnh Thích Thanh kiêng kị khanh cũng không có gì lạ!” Dương Thù ân cần an ủi: “Trẫm tin tưởng ái khanh tuyệt không một lòng hai ý!”
Nghe được câu này của Hoàng đế, Cẩn Châu hầu mới thờ phào, len lén lau mồ hôi đã rơi ướt mặt.
“Lâm Châu hầu, tiếp tục tấu!”
“Dạ! Xin Bệ hạ thử nghĩ: mục tiêu của gian tế có hai người, nhưng chỉ còn có một phong thư, chứng tỏ đã có một người nhận được thư lung lạc của Mạnh Thích Thanh…”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân bước lên phía trước, định tâu thì bị Dương Thù phất tay ngăn lại: “Đừng xen vào, để Lâm Châu quân nói xong đã!”
“Dạ…”
Lâm Châu quân đắc ý cười lạnh, nói tiếp: “Gian tế kia nhận tội: Khi hắn vào được thành liền tìm cơ hội gặp được Trịnh đại tướng quân; đưa thư xong, Đại tướng quân cũng không trở mặt làm khó hắn, ngược lại còn để hắn yên ổn rời khỏi quân doanh.”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân không nhịn được xen vào: “Thần thừa nhận có chuyện này, nhưng lúc ấy người kia giả xưng là thân nhân ở quê của thần gửi thư nên thần mới cho vào. Sau đó vì quân vụ bận rộn, nửa ngày sau mới có thời gian mở thư ra xem, chừng xem rõ thần cũng đã lập tức hạ lệnh đuổi theo bắt người truyền tin nhưng đã quá muộn, không thể làm gì khác hơn…”
“Cho dù không đuổi kịp kẻ truyền tin, nhận được một phong thư xúi giục như thế, Đại tướng quân nếu không hai lòng thì nên lập tức bẩm báo Thánh thượng mới phải! Ngài che dấu không báo, là có ý gì đây?” Lâm Châu quân lớn tiếng truy vấn.
Trịnh Lân vẫn hướng về Dương Thù, cực lực biện giải: “Thần chưa từng che dấu không báo! Hôm đó đã quá muộn, thần không dám quấy nhiễu Bệ hạ nghỉ ngơi, nên không thỉnh chỉ diện thánh mà đem phong thư này làm thành mật sớ, nhờ Nội Trị phòng chuyển trình Bệ hạ!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dương Thù mi tâm giật giật, đưa mắt nhìn Ứng Sùng Ưu. Sùng Ưu xoay người lặng lẽ rời khỏi đại điện.
“Bệ hạ…” Trịnh Lân thấy thái độ của Dương Thù, sắc mặt trắng bệch: “Chẳng lẽ… Bệ hạ không nhìn thấy tấu sớ của thần sao?”
“Hóa ra Đại tướng quân đã bẩm báo với Bệ hạ sao?” Lâm Châu quân lạnh lùng nói: “Vậy là ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, thật có lỗi!”
“Bệ hạ!” Trịnh Lân chỉ thấy chân tay lạnh lẽo, lại hô một tiếng.
“Trẫm… không mấy ấn tượng với tấu sớ này!” Dương Thù trầm mặc một lúc, chờ Ứng Sùng Ưng vội vàng trở vào điện rồi mới chậm rãi nói một câu.
“Trịnh Đại tướng quân, ngài còn nhớ mật chỉ đó gửi đến Nội Trị phòng vào ngày nào không?” Ứng Sùng Ưu trấn định hỏi.
“Sự viện hệ trọng, ta nhớ rất rõ: Hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng giêng!”
Ứng Sùng Ưu cúi đầu xem xét trong bản ghi nhớ vừa lấy vào, thở dài nói: “Nhưng trong chiết lục hôm đó không có ghi chép tấu sớ nào của ngài!”
“Sao lại như thế? Ta chính tay giao cho Phong tham chính, hôm đó hình như là ông ta trực ban!” Trịnh Lân vội la lên.
Tham chính tri huyện Phong Thượng vội bước ra nói: “Hồi Bệ hạ, hai mươi sáu tháng giêng quả thật là ngày trực ban của thần. Thời gian qua đã lâu, thần không thể nhớ được đại thần nào đã dâng sớ, nhưng thần cam đoan: mỗi sớ văn đưa tới, thần đều có ghi chép cẩn thận vào sổ sách, không có sai sót!”
“Trịnh Đại tướng quân, sau khi ngài dâng sớ có nhìn thấy Phong đại nhân ghi lại?” Ứng Sùng Ưu hỏi.
“Lúc ấy sự vụ trong doanh rất nhiều, ta không để ý đến việc đó. Phong tham chính nhận sớ xong, ta lập tức đi ngay…”
“Che dấu tấu sớ của đại thần là tử tội, thần tuyệt không dám sơ sẩy!” Phong Thượng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Thần không dám bảo Đại tướng quân nói dối, nhưng thần quả thật đã đem tất cả tấu sớ đưa tới ghi chép chi tiết vào sổ, trình Thánh thượng minh giám!”
“Trịnh đại tướng quân” Ngụy vương nãy giờ vẫn im lặng quan sát, đột nhiên mở miệng: “Thánh thượng nhân hậu luôn lấy tâm luận tội, nếu ngài quả thật nhất thời sơ sẩy quên đem thư ấy thượng tấu, Bệ hạ cũng sẽ không xử nặng, cần gì phải tìm cách che dấu?”
Trịnh Lân lúc này chỉ thấy hết đường chối cãi, nhưng bị Ngụy vương nói vậy lại không thể mặc kệ, đành phải lặp lại: “Thỉnh vương gia tin tưởng mạt tướng! Thư của Mạnh Thích Thanh gửi đến, mạt tướng xác thực đã mật trình Thánh thượng. Giữa đường xảy ra sai sót gì, mạt tướng thật sự không thể nào biết được…”
“Trịnh khanh!” Dương Thù trong đầu cấp tốc chuyển động, nhưng biểu tình lại nghiêm túc lạnh lùng: “Khanh trình sớ hôm đó, có kẻ nào làm chứng?”
Trịnh Lân cau mày, trả lời: “Lúc ấy là chiều tối, thần không gặp ai khác…”
“Trịnh đại tướng quân, ngài suy nghĩ cho kĩ,” Ứng Sùng Ưng rất tin tưởng con người của Trịnh Lân, không khỏi nóng ruột giùm hắn: “Có bất kì kẻ nào biết ngài đến Nội Trị phòng dâng sớ?”
“Ngoại trừ thị vệ tùy thân của ta, không còn ai khác!”
Ứng Sùng Ưu trong lòng trầm xuống, quay đầu trao đổi ánh mắt với Dương Thù. Hai người mặc dù ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng trong lòng đều thấy khó xử. Nhận được thư tín xúi giục mà không báo, theo thônh lệ, có thể xem là có lòng phản bội, nhưng Dương Thù tin tưởng Trịnh Lân không có ý gian, tình huống trước mắt bất lợi, nhất thời do dự khó quyết.
Đang lúc toàn điện lặng phắt, bên dưới có một giọng sang sảng vang lên: “Bệ hạ, thần có thể làm chứng cho Trịnh đại tướng quân!”
“Tần khanh?” Dương Thù hơi bất ngờ nhìn viên tướng trẻ đang bước lên thi lễ: “Khanh sao có thể làm chứng?”
“Hồi bẩm Bệ hạ, chiều tối ngày hai mươi sáu tháng giêng, thần tận mắt trông thấy Trịnh đại tướng quân vào Nội Trị phòng, giao một tờ sớ niêm phong cẩn thận cho Phong tham chính.”
“Vậy tại sao Trịnh Lân lại không thấy khanh?”
“Bời vì lúc ấy thần… tránh ở phía sau núi giả bên ngoài Nội Trị phòng…”
“Tại sao khanh lại phải tránh?”
Tần Ký Anh hơi đỏ mặt: “Thần là thuộc hạ của Đại tướng quân, nếu giáp mặt thì phải hành lễ. Thần trước giờ có hiềm khích với Đại tướng quân, toàn quân đều biết, thần không muốn hành lễ với Đại tướng quân nên mới núp vào, chờ người đi khỏi rồi mới bước ra.”
Từ ngày luận võ bị thua, Tần Ký Anh luôn tỏ ra không phục Trịnh Lân, không chỉ toàn quân, cả Bình Thành đều biết, nên nghe hắn nói vậy cũng không ai lấy làm lạ.
“Trễ như vậy, khanh đến Nội Trị phòng làm gì?”
“Thần cả ngày đều phải thao luyện quân đội, chỉ đến tối mới có thời gian đi dâng sớ!”
“Khanh cũng đi dâng sớ? Dâng sớ việc gì?”
Tần Ký Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thần muốn tấu thỉnh Thánh thượng ân chuẩn, điều thần ra khỏi Diễm Linh quân…”
Trịnh Lân nghe vậy biến sắc, hơi kinh ngạc nhìn Tần Ký Anh.
“Chuyện đã cách nay khá lâu, tại sao khanh dám khẳng định hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng giêng?”
“Hồi Bệ hạ, hôm đó cũng là sinh nhật của thần nên thần sẽ không nhớ lầm!” Tần Ký Anh kiên định đáp.
“Ừm” Dương Thù gật đầu, ngầm đưa mắt với Ứng Sùng Ưu.
“Phong đại nhân, việc Tần tướng quân dâng sớ, ngài có ấn tượng không?” Ứng Sùng Ưu đi đến trước mặt Phong Thượng đang quỳ dưới đất, nhẹ nhàng hỏi.
“Việc này… Ty chức thật ra có ấn tượng… Ty chức từng là đồng nghiệp với Tần tướng ở Bình Thành nên nhớ rõ sinh nhật của hắn. Lúc đó chúng tôi đã tán gẫu mấy câu, còn mời hắn vào Nội Trị phòng uống một ly rượu nóng…”
“Nhưng mà Phong đại nhân, trong chiết lục cũng không có bản tấu của Tần tướng quân. Không phải là ngài uống rượu xong đã quên ghi lại chứ?”
“Tuyệt đối không có!” Phong Thượng sợ hãi cực độ: “Tần tướng quân vừa đi, ty chức liền đem tất cả tấu chương mới đưa tới nhất nhất ghi chép rõ ràng, không có sai sót!”
“Bệ hạ” Ứng Sùng Ưu quay lại tâu: “Theo vi thần nhận thấy, là có người rút mất một tờ trong chiết lục, thiếu mất phần ghi chép của gần bảy tấu sớ, trong đó có hai bản của Trịnh đại tướng quân và Tần tướng quân trước sau đưa tới. Thần thân là Khu mật học sĩ, quản lý Nội Trị phòng bất lực, khiến xảy ra sơ xuất nghiêm trọng, thần nhất định điều tra rõ ràng, cẩn thận nghiêm túc. Tội hôm nay, thỉnh Bệ hạ trừng phạt!”
“Liên can gì đến ngươi?” Dương Thù thản nhiên nói: “Sau này cẩn thận một chút là được!”
Sự việc đến mức này, chúng thần có mặt đều hiểu tội của Trịnh Lần đã được tẩy sạch. Lâm Châu quân mặt mày thoạt đỏ thoạt trắng, xấu hổ lui về vị trí của mình, không dám nhiều lời nữa. Dương Thù cũng không tiếp tục truy cứu, mười phần uy thế đứng dậy, bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đình nghị hôm nay trẫm đã có quyết đoán. Việc Nam chinh trù định đã lâu, một chút biến cố không đủ để phải thay đổi, thời gian xuất chinh cùng lộ tuyến cũng giữ nguyên. Bốn bộ Vương sư căn cứ cục diện thay đổi mà điều chỉnh chiến sách của mình, ba ngày sau báo lại cho trẫm biết!”
“Tuân chỉ!” Trong điện đồng loạt vang tiếng đồng ý.
“Tan triều đi!”
Quần thần đồng loạt hạ bái, chờ Dương Thù khởi giá rời đi mới đứng dậy rời khỏi điện.
Hai huynh đệ Ứng Sùng Ưu và Ứng Lâm quan tâm Trịnh Lân, cố ý đợi hắn cùng xuất cung, vừa đi vừa tán ngẫu vừa ngầm an ủi.
Trịnh Lân hiểu được hảo ý của hai người, cười đáp lại vài câu, đột nhiên thoáng thấy bóng Tần Ký Anh một mình bước đi, không khỏi hơi thất thần.
Ứng Lâm nhìn theo ánh mắt của Trịnh Lân, nhún vai khuyên nhủ: “Bỏ đi! Coi như vị tình hôm nay hắn trượng nghĩa giúp đỡ, muốn điều đi thì cho hắn đi đi. Dù sao Diễm Linh quân chúng ta thiếu một người cũng không sao!”
Trịnh Lân hơi rùng mình, dừng bước.
“Sao vậy?” Ứng Lâm cũng ngừng lại bên cạnh, khó hiểu: “Sao không đi tiếp?”
Diễm Linh quân chủ soái lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu cười, vỗ vai phó soái của mình, nói: “Chuyện này không thể được! Trước khi hắn sửa được tính tình như pháo nổ của mình, ta tuyệt đối không ký lệnh điều hắn đi!”
“Uy?” Ứng Lâm sầm mặt: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trời sinh hắn đã nóng vội thế rồi, ngươi còn so đo với hắn làm gì chứ?”
“Thân là chủ soái một quân, đương nhiên phải dạy dỗ tốt thuộc hạ, Tần Kí Anh cũng không được ngoại lệ!”
“Nhưng mà…” Ứng Lâm còn muốn nói tiếp, chợt cảm thấy cánh tay bị kéo nhẹ, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Ứng Sùng Ưu.
“Đệ cảm thấy Đại tướng quân nói có lý, nhất là sau việc làm chứng trước điện hôm nay, để Tần tướng quân tiếp tục ở lại Diễm Linh quân mới là quyết định tốt nhất đối với hắn!” Khu mật học sĩ thông minh níu tay đường huynh lại, cười nói.
******
Ngày hai mươi tháng ba năm Trọng Hy thứ mười bảy, Vương sư giữ nguyên kế hoạch tiến công ra Xương Tiên Quan, lấy Bình Thành quân làm tiên phong, hai quân Diễm Linh, Thanh Ích hộ giá ở giữa, Tể Châu quân hậu tập, chính thức bắt đầu chinh chiến Lĩnh Nam. Mạnh Thích Thanh hạ lệnh cho Ly, Vệ, Hàn ba châu phối hợp thành lập phòng tuyến, phái mười vạn Hịch Trữ quân tinh nhuệ nghênh chiến.
Song phương giao chiến lần đầu ở Thủy bình nguyên, Hịch Trữ quân lui về phía sau, Thiếu hầu Ngụy Duật Bình dẫn Bình Thành quân liều lĩnh xông tới, tiền bộ gần vạn nhân bị vây, Diễm Linh quân phái ba nghìn nhân tập kích bất ngờ giải vây. Bình Thành quân muốn rửa nhục, tái chỉnh trọng chiến, cùng Hịch Trữ quân giao tranh mấy lần có thắng có bại. Từ tháng ba đến tháng sáu, chiến sự giằng co, tiến triển chậm chạp.
Ngụy Vương đang nóng lòng, Dương Thù lại ngầm điều Tể Châu quân hậu tập lặng lẽ tiến đến sát nhập, rồi lệnh cho Bình Thành quân di chuyển về phía tây đến gần Ly châu. Diễm Linh quân dùng toàn bộ kỵ binh tác chiến tách đôi Hịch Trữ quân, trong đó ba vạn Tể Châu quân tái nhập chặn ở giữa; lại cho Bình Thành quân giả như đuổi đến vây kín, đến gần ba mươi dặm thì đột nhiên đi vòng, nửa đêm tập kích chiếm trọn Ly Châu thành. Đáng tiếc trong đám Hịch Trữ quân bị Tể Châu quân bao vây có vị chiếu tướng tài cán phi phàm, ngụy tạo tung tích hành quân rồi dựa vào sự quen thuộc địa hình mà thoát ra từ một khe cốc, tị nhập vào Vệ Châu thành. Vương sư dù chưa toàn thắng nhưng cũng đã chiếm được một thành trì làm chỗ dừng chân, các quân đều có công lao, tiến vào Ly Châu thành nghỉ ngơi hồi phục.
Lúc này Bình Thành truyền đến một tin cấp báo, nói Ngụy quý phi đã được chẩn đoán có mang ba tháng, nay thai khí ổn định mới dám dâng tấu. Dương Thù tuy cũng vui mừng khao thưởng quần thần, nhưng không hề có ý quay về thăm nom.
Mười ngày sau, Vương sư chư quân tập hợp lại, để lại ba ngàn người phòng thủ Ly châu, khí thế như rồng thẳng tiến Vệ Châu.
Chiến hỏa bừng bừng, Trung Nguyên bị giẫm nát dưới gót sắt, càng cháy càng dữ dội. Diễm Linh quân kiêu dũng cường hãn, Thanh Ích quân nhanh nhẹn linh động, Tể Châu quân trấn định trầm ổn, Bình Thành quân kiên trì dai sức, dưới tài hoa quân sự ngày càng sáng chói của Dương Thù, bốn bộ Vương sư tung hoành ngang dọc, khiến cho những phòng tuyến mà Mạnh Thích Thanh đã bất chấp thủ đoạn toàn lực duy trì đều lần lượt bị công phá.
Đến cuối năm Trọng Hy thứ mười bảy, mọi người đều tin tưởng: với khí thế như thế, có lẽ đến mùa xuân sang năm, đế đô sẽ phấp phới long phướng vương kì. Lúc ấy không ai ngờ được đang lúc mùa xuân rợp bóng cờ hoa cận kề trước mắt, Vương sư lại gặp phải một nguy cơ lớn nhất trong suốt hai năm khởi binh, cũng như lưỡi chủy thủ ám sát giữa Tập Anh điện năm đó, suýt chút nữa đã cắt đứt yết hầu của Dương Thù.
Bình luận truyện