Đế Đài Xuân
Chương 25
Tháng 2 năm Trọng Hy thứ mười tám. Đến hết mùa đông, Vương sư đã thuận lợi đoạt được hai mươi ba châu và nghỉ ngơi hồi phục qua những ngày giá rét, giờ lại bừng bừng khí thế tiếp tục hành trình áp sát đế đô.
Dương Thù đích thân dùng bút son vẽ lộ tuyến hành quân lên bản đồ cho chúng tướng cùng xem rồi hạ lệnh xuất phát. Vì Bình Thành quân không giỏi công kích mà am hiểu triền đấu nên Dương Thù luôn an bài cho đội quân này nhiệm vụ dụ địch hoặc đoạn hậu. Ngụy Vương không hiểu dụng tâm của Hoàng đế, cho rằng Dương Thù nghi kỵ ông ta công cao chấn chủ, cố tình chèn ép không cho Bình Thành quân lập công nên sinh lòng bất mãn. Dương Thù thì cảm thấy bản thân ngoại trừ hơi thiên vị Hoàng chúc cấm quân một chút, còn thì đối đãi với bốn bộ Vương sư cũng xem như công bằng, vì thế lại cho rằng Ngụy Vương ỷ công kiêu ngạo. Quân thần hai người lại bận bịu quân vụ, ít có thời gian trò chuyện, nên dần dần không còn hòa thuận như xưa. Do đó lần này xuất quân, Ngụy Vương không muốn nhìn thấy ba quân còn lại ra oai, bèn lấy lý do phòng bị tây tuyến xin cho Bình Thành quân phụ trách phía tây, xuất phát theo đường khác. Dương Thù nóng lòng xuất quân, không muốn dây dưa với ông ta nên lập tức đồng ý.
Diễm Linh quân từ lúc xuất chinh đến nay, mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp chút khó khăn nhưng chưa từng thất bại, lần này đảm nhiệm trung lộ, dưới vương kì phấp phới chiếm liên tục ba thành, khí thế bừng bừng, chẳng bao lâu đã tiến quân đến Lạc Thủy. Nhưng ngay đêm chuẩn bị vượt sông, Dương Thù lại nhận được một phong cấp báo chấn động.
Cấp báo do tướng quân lưu thủ ở Lật Châu đưa tới, báo tin Mạnh Thích Thanh âm thầm gửi quốc thư cho thủ lĩnh Mục tộc ở phía đông Đại Uyên, lấy vùng đất đồng cỏ có nguồn nước trù phú làm điều kiện, bảo hắn dẫn vạn kỵ binh đi cướp bóc các châu phủ kế cận, hiện giờ Lật Châu đang nguy cấp. Do xung quanh Lật Châu đều là các tiểu châu phủ, nam – bắc – tây ba mặt đều đã là địa hạt của Vương sư, mà Mục tộc ở phía đông lại hiếm khi dám đến mạo phạm Trung Nguyên đại quốc, nên Dương Thù không lưu lại trọng quân trấn thủ. Các châu thành trực thuộc cũng chỉ có hai ngàn binh mã, không đủ đối phó với hơn vạn thiết kỵ, nếu không được gấp rút tiếp viện, thành bị phá chỉ là chuyện sớm muộn.
“Bệ hạ, Mục tộc lỗ mãng tham lợi, tưởng rằng Mạnh Thích Thanh còn là đại diện cho triều đình Trung Nguyên nên mới dám cả gan làm loạn như thế!” Diễm Linh quân chủ soái Trịnh Lân khuyên: “Bọn chúng xưa nay sinh sống nơi hoang mạc, tuy rằng dũng mãnh gan dạ nhưng không giỏi công thành chiếm đất, bất quá chỉ là một đám giặc cỏ, Bệ hạ không cần sầu lo!”
“Vấn đề là đám giặc cỏ này làm loạn không đúng lúc. Trước mắt Vương sư đang khí thế bừng bừng, ai ngờ lại xảy ra chuyện phức tạp thế này!” Dương Thù oán hận nói.
Tả tham lang tướng Phí Thiên Ân lớn tiếng tâu: “Bệ hạ, Vương sư không thể quay lại, chi bằng lập tức hạ lệnh cho châu quân khác đến đó cứu viện!”
Ứng Lâm lắc đầu: “Gần nhất chỉ có Hàn Châu binh lực sung túc, nhưng lại đang trấn thủ phía bắc Túc Châu chờ lệnh phối hợp, sao kịp về cứu viện? Nếu muốn cho các tiểu châu phủ đó tránh khỏi cảnh sinh linh đồ thán, nhanh nhất chỉ có thể điều động các bộ Vương sư mà thôi!”
“Nhưng Thanh Ích quân đang công Duệ Châu, Tể Châu quân đã đến Quy Châu, chẳng lẽ phải vận dụng Diễm Linh cấm quân chúng ta hay sao?” Phí Thiên Ân hừ một tiếng, không cho là đúng: “Mấy tiểu châu này dù có mất cũng có gì quan trọng? Chờ chúng ta thu phục được kinh đô, xoay người lại là có thể quét sạch bọn man di Mục tộc kia ngay thôi mà!”
Vừa nghe luận điệu như thế, Ứng Sùng Ưu liền dựng thẳng ánh mắt, mày lập tức nhíu lại.
“Câm mồm!” Dương Thù tuy rằng sát phạt nhiều năm, tâm địa đã cứng rắn không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là đồ nhi do Ứng phu tử một tay dạy dỗ, lập tức cao giọng khiển trách: “Tôn chỉ của Vương sư là giữ đất đai bảo vệ dân chúng. Mấy châu này tuy nhỏ nhưng cũng là con dân Đại Uyên ta, nếu trẫm thấy chết không cứu thì có khác gì Mạnh lão tặc kia đâu? Trịnh Lân, lập tức dẫn quân về phía bắc, tốc chiến tốc thắng!”
“Tuân chỉ!” Trịnh Lân khom người lĩnh mệnh, lại nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, bên kia Lạc Thủy vẫn còn năm vạn tàn quân Hịch Trữ, nếu bọn họ thừa cơ quân ta bắc triệt mà tiến công thì họa này không nhỏ!”
“Trẫm đã nghĩ qua! Lập tức truyền thân bút ngự chỉ của trẫm cho Ngụy Vương, lệnh cho Bình Thành quân của ông ta quay lại hướng đông, bày ra phòng tuyến bên bờ Lạc Thủy, tạo tấm chắn cho quân ta, chờ san bằng Mục tộc xong lại điều quân trở về tấn công phía nam. Cứ như vậy, cùng lắm chỉ đoạt kinh chậm một hai tháng mà thôi, không tổn hại gì mấy.Chưkhanh nghĩ thế nào?”
Chúng tướng đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!”
Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù có thể kiềm chế nôn nóng thu phục đế đô mà lấy bảo hộ quốc thổ con dân làm trọng, trong lòng rất vui mừng, nên lúc hầu hạ Dương Thù viết chiếu lệnh cho Ngụy Vương đã khen hắn vài câu.
“Đã lâu không được nghe phu tử khích lệ trẫm!” Dương Thù cười nói: “Trẫm còn tưởng mình bị bỏ rơi rồi chứ!”
“Bệ hạ cũng lâu rồi không nói đùa như vậy” Ứng Sùng Ưu liếc học trò một cái.
“Nếu cảm thấy lần này trẫm quyết định đúng thì không thể chỉ khen suông vậy được!” Dương Thù quay đầu lại, mở rộng hai tay: “Giống như trước đây: ôm một cái đi!”
“Bệ hạ! Ngài tưởng mình còn nhỏ lắm sao?”
“Ở đây không có người ngoài, ôm một chút thôi mà!” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu tâm trạng thoải mái liền nhân cơ hội làm nũng, kéo y lại ôm vào lòng: “Sùng Ưu, ngày mai trẫm phong khanh làm Khu tướng thiếu phủ nha!”
“Sao tự nhiên lại thăng chức cho thần?”
“Các cựu thần từ thời luyện binh ở Bình Thành đều đã thăng chức cả rồi, chỉ còn mỗi ngươi là cứ từ chối mãi thôi!”
“Thần không phải võ tướng có quân công, đương nhiên không thể thăng chức quá nhanh.”
“Vậy sao ngươi còn hết lần này đến lần khác theo trẫm lăn xả ở những nơi chiến sự khốc liệt nhất?” Dương Thù mất hứng: “Trẫm luôn cảm thấy ngươi không muốn được thăng quan tấn tước, dường như là đang chuẩn bị rời đi. Trẫm cảnh cáo ngươi: không được có ý định này. Trẫm chết cũng không cho ngươi đi đâu đấy!”
“Biết rồi mà!” Ứng Sùng Ưu thuận miệng dỗ dành, đoạn gỡ tay hắn ra: “Chiếu thư đã viết xong, mau phái người đưa đến cho Ngụy Vương đi thôi. Tuy là đến khuya mới xuất phát được, nhưng chuẩn bị sớm vẫn hơn!”
“Tuân lệnh!” Dương Thù trêu chọc phu tử một câu rồi mới cho triệu một tướng quân nhanh nhẹn đến làm khâm sai, cầm theo ngự chỉ, dẫn một đội nhân mã tiến thẳng hướng tây. Cũng trong đêm đó, Diễm Linh quân lặng lẽ thu trại, hành quân liên tục một ngày một đêm đuổi tới Lật Châu thành, hạ trại cách thành ba dặm về phía nam.
So với Hịch Trữ quân được huấn luyện đàng hoàng, trang bị hoàn mỹ thì kỵ binh của Mục tộc chẳng qua chỉ là một bọn ô hợp ỷ mạnh hoàn toàn không biết chiến thuật, mới đụng trận Dương Thù đã thấy chán, bèn giao lại toàn quyền cho Trịnh Lân, còn mình thì ở lại doanh trại chơi cờ với Ứng Sùng Ưu.
Khi tiếng hò hét vang lên dậy trời, phản ứng đầu tiên của năm trăm quân lưu thủ doanh trại là ngạc nhiên nhìn nhau.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Hịch Trữ quân… Là Hịch Trữ quân…” Đội trưởng Vũ Lâm vệ đội Tiếu Hùng Phong xông vào vương trướng, hốt hoảng tâu.
“Nói bậy! Vùng này sớm bị thu phục, làm gì còn Hịch Trữ quân?”
“Phía nam… Bọn chúng bí mật kéo đến từ phía nam… Có ít nhất năm ngàn tên…”
“Không thể nào!” Dương Thù hét lớn: “Phía nam có phòng tuyến của Bình Thành quân, bọn chúng sao có thể không chút động tĩnh tiến đến tận đây? Trừ phi là…”
Ứng Sùng Ưu và Dương Thù nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Trừ phi là Bình Thành quân vốn không có phụng chiếu lệnh bố trí phòng vệ, để cho toàn bộ hậu phương không gì bảo hộ của Diễm Linh quân lồ lộ trước mũi để Hịch Trữ quân mặc tình chém giết.
“Bệ hạ, bọn chúng sắp tiến tới đây rồi!…”
“Cấp tốc thông tri Trịnh đại tướng quân, bảo hắn lập tức trở về hộ giá!” Ứng Sùng Ưu lạnh lùng ngắt lời.
“Dương Thần đại nhân đã đích thân đi cấp báo, nhưng Hịch Trữ quân bí mật bao vây tứ phía, cho dù Dương đại nhân liều chết liều đột phá được vòng vây, hoặc là Đại tướng quân phát hiện tình hình không đúng quay về viện trợ cũng không kịp nữa rồi! Thỉnh Bệ hạ mau thay y phục, mạt tướng thề chết cũng phải hộ vệ Bệ hạ chu toàn!” Tiếu Hùng Phong dập đầu tâu xong, lập tức đứng dậy phối hợp cùng Ứng Sùng Ưu, bất kể Dương Thù có đồng ý hay không cũng nhanh chóng cởi bỏ long bào của hắn thay bằng khôi giáp của Vũ Lâm vệ sĩ.
Lúc này bên ngoài đã vang tiếng chém giết, ba nguời lao ra khỏi vương trướng chỉ thấy bốn bên binh vây trùng trùng không sao kể xiết, nhìn lại trong doanh chỉ có năm trăm Vũ Lâm vệ đội cùng một số văn quan tùy giá và hộ vệ của các đại thần.
“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nghiến răng, tay cầm trường đao, ánh mắt trở nên quyết liệt, cao giọng nói: “Mau lên ngựa! Giờ chỉ còn cách đột phá vòng vây!”
Dương Thù không kịp nói lời nào, cùng mọi người trèo lên ngựa. Vì biết địch quân nhất định sẽ bố trí trọng binh ở hướng quân chủ lực của Trịnh Lân, nên mọi người chọn hướng tây bắc mà toàn lực chém giết mở đường máu.
Trận ác chiến này sinh tử chỉ trong gang tấc, thây nằm chật đất, máu chảy ngập sông, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Vũ Lâm vệ sĩ càng lúc càng ít, các thần tử tùy giá cũng dần dần bị tách ra, đến cuối cùng, bên cạnh Dương Thù và Ứng Sùng Ưu chỉ còn Tiếu Hùng Phong cùng vài tướng sĩ mình đầy thương tích.
“Dương Thù! Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu thấy trên người Dương Thù càng lúc càng nhiều vết thương, lòng đau như cắt: “Không cần bận tâm đến ta! Lo cho chính mình đi kìa!”
Dương Thù không trả lời, ghìm chặt cương ngựa, trở đao chém tên địch binh bên trái Ứng Sùng Ưu.
“Bệ hạ, quân địch càng ngày càng ít, có vẻ chúng ta đã sắp phá được vòng vây!” Tiếu Hùng Phong kêu lớn: “Ngài cùng Ứng đại nhân đi trước, để mạt tướng ở lại cản hậu!”
Ứng Sùng Ưu xoay đầu ngựa, phán đoán phương hướng rồi quay lại ra hiệu cho Dương Thù. Hai người tả xung hữu đột, tiếp tục xông về hướng tây bắc. Quả nhiên chẳng bao lâu, phía trước đã không còn quân địch, chỉ còn tiếng chém giết vang trời vọng đến từ sau lưng.
Giữa cảnh cát bụi tung trời, tuấn mã của Ứng Sùng Ưng đột nhiên hí vang, kiệt sức ngã xuống đất, thúc giục thế nào cũng không dậy nổi.
“Bệ hạ, cứ mặc kệ ta, đi mau đi!”
Dương Thù trừng mắt, không nói một lời kéo Sùng Ưu lên ngựa của mình, hai người tiếp tục bôn phi. Đáng tiếc chuyện đời thường không như ý, ông trời như vẫn còn muốn thử thách nên trước mặt lại xuất hiện một dòng sông uốn lượn, chung quanh không thuyền bè cũng không cầu tạm, còn sau lưng thì vó ngựa truy đuổi mỗi lúc một gần.
Ứng Sùng Ưu hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: “Dương Thù… ngài có đồng ý cùng ta nhảy xuống không?”
Dương Thù nhìn phu tử, hớn hở nói: “Được!”
“Vậy còn không mau cởi giáp ra!”
“Hả?”
“Hả cái gì? Chúng ta phải bơi qua bờ bên kia, mặc áo giáp sao được?”
“Nhưng mà… ngươi thừa biết trẫm không biết lội…”
“Cho nên ta mới hỏi ngài có đồng ý hay không đó! Chẳng phải ngài đã bảo ‘được’ rồi sao, mau cởi ra!”
“Trẫm tưởng là…” Dương Thù lẩm bẩm, nhưng thấy phu tử rõ ràng không có tâm trạng nói mấy chuyện này, chỉ đành nhanh chóng cởi bỏ áo giáp, hai người cùng nhảy xuống nước.
Đối với người không biết bơi mà nói, mực nước cao quá đầu là chuyện hết sức khủng khiếp, Dương Thù cũng không ngoại lệ, chân tay khua loạn cả lên, cảm giác như rất lâu sau mới có một cánh tay choàng qua cổ nhẹ nhàng nâng đầu mình ra khỏi mặt nước.
Ứng Sùng Ưu lúc này cũng gần như kiệt sức, lại còn phải đèo thêm một người không biết lội, chỉ có thể lợi dụng dòng nước cố gắng trôi sang bờ bên kia, lúc bám được tảng đá dọc bờ sông đã thở không ra hơi.
Chân có điểm tựa, Dương Thù liền có nơi dụng võ, vội túm thắt lưng Ứng Sùng Ưu kéo lên bờ, thuận tay xoa ngực giúp y hô hấp thuận lợi hơn.
“Nơi này không thể ở lâu!” Ứng Sùng Ưu vừa lấy hơi được, lập tức nói: “Chúng ta phải đi sâu vào rừng tìm nơi ẩn náu. Truy binh vẫn bám chặt chúng ta không tha, có lẽ bọn chúng đã phát hiện ngài là Hoàng đế, không nên lơ là!”
Dương Thù gật đầu, dìu Sùng Ưu đứng lên: “Ngươi còn chịu được không?”
“Không sao, ta không có bị thương, chỉ có hơi kiệt sức một chút thôi. Đi nhanh lên!”
Hai người gượng dậy, dìu nhau đi vào khoảng rừng ven bờ sông, không dám men theo đường mòn mà chọn những nơi rậm rạp không lối đi. Dương Thù kiên quyết đi trước mở đường. Bọn họ băng qua không biết bao nhiêu bụi gai, mặt mũi tay chân đều bị cào xước hết vết này đến vết khác. Đi như thế độ nửa canh giờ thì hơi thở Dương Thù dần dần nặng nề, bước chân lảo đảo, rốt cuộc không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất.
Ứng Sùng Ưu hết hồn, nhào đến ôm lấy hắn, ngón tay vừa chạm đến đã cảm thấy hơi nóng phừng phừng; vội vàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện trên người Dương Thù có đến bảy, tám vết thương, trong đó có mấy vết rất sâu, may mà không trúng chổ hiểm.
“Dương Thù, ngài cố chịu đựng, ta đi tìm nước về. Ngài chờ ta đấy!”
Ứng Sùng Ưu lo lắng vô cùng, cẩn thận quan sát trước sau không có truy binh mới nhẹ nhàng đặt Dương Thù nằm ngay ngắn trên đất, dùng nhánh cây che chắn rồi đứng dậy tìm nước và thảo dược. Đi không bao xa thì phát hiện được một sơn động kín đáo, vội vàng quay về, vừa cõng vừa kéo Dương Thù vào trong sơn động, dọn sạch đá cuội trên một khoảng đất trống đặt hắn nằm xuống, không kịp lấy hơi lại trở ngược ra ngoài tìm nước tìm thuốc.
Từ lúc đó trở đi, vận khí chân long thiên tử của Dương Thù dường như đã được khôi phục. Ứng Sùng Ưu không chỉ tìm được nước suối trong mà còn tìm được một ít thảo dược chuyên cầm máu trị sốt thông dụng. Ứng học sĩ trước đây thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất rành các kỹ năng dã ngoại. Y thu gom lá khô, dùng hai phiến đá, cũng không biết đã làm thế nào, rốt cuộc cũng nhóm được một đống lửa, có thể hong khô y phục và sưởi ấm cho Dương Thù.
Được uống mấy ngụm nước suối, lại được đắp thảo dược, cộng với thể trạng thanh niên tráng kiện, Dương Thù rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh lại, chớp chớp mắt nhìn Ứng Sùng Ưu đang ngồi bên cạnh chăm sóc.
“Đừng sợ… Lát nữa sẽ không sao… Đừng sợ…” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng vuốt ve trán của Dương Thù, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang bị bệnh.
Dương Thù cảm thấy đôi mắt nóng lên, vội cố sức nhắm lại, hơi cuộn mình dậy, nhích lại gần Ứng Sùng Ưu. Thấy động tác của hắn, Sùng Ưu ngỡ đồ nhi bị lạnh, vội vàng ôm lấy thân trên của hắn vào lòng. Lúc này cả hai chỉ mặc độc quần lót, thân thể kề sát nóng rực.
“Ngài yên tâm! Hịch Trữ quân chỉ thừa cơ tập kích bất ngờ, không ra oai được bao lâu. Trịnh Lân phát hiện tình huống không đúng sẽ lập tức quay về, quét sạch bọn chúng ngay thôi!” Ứng Sùng Ưu hơi dịch chuyển thân mình, an ủi Dương Thù: “Ta đoán chậm nhất là ngày mai, Trịnh Lân sẽ tìm thấy chúng ta, ngài cố chịu đựng thêm một lát nữa, nha!”
Dương Thù vốn định trả lời là hắn đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng được ôm quá thoải mái nên lời vừa đến miệng bèn nuốt trở vào, lẳng lặng dán tai lên ngực người kia. Tựa như năm xưa ở trong cung đồng tịch đồng sàng, gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương, cũng cảm giác được hô hấp của mình dần dần trở nên dồn dập, lại cảm nhận da thịt ấm áp kề bên như có sức hút, khiến cho đôi môi không tự chủ được muốn đến gần hơn… gần hơn… Dương Thù bỗng nhiên kích động, chồm tới đẩy Ứng Sùng Ưu ngã xuống đất.
Ứng Sùng Ưu đang chuẩn bị xướng một bài hát ru dỗ cho hắn ngủ, đột nhiên bị tập kích, sợ đến mức trở tay không kịp, thắt lưng mềm nhũn, lại cảm thấy có một bàn tay xâm nhập khố trung, vuốt ve dọc theo đùi.
“Dương Thù! Ngài làm gì thế?” Ứng Sùng Ưu quát lớn, giọng hỗn hễn vì phản ứng tự nhiên của nam nhân làm mất đi hơn nửa uy thế. Sùng Ưu trong lúc giãy dụa phát hiện ra thân thể Dương Thù nóng hầm hập, nghĩ rằng vì hắn sốt cao nên thần trí bất minh, vội vàng cắn răng nén dục vọng bị trêu chọc ngẩn lên hơn phân nửa, dùng sức chụp lấy hai tay hắn, mạnh mẽ vùng dậy, ngăn cản thằng bé tiến thêm một bước nữa.
“Được rồi, Dương Thù, ngươi nhìn cho rõ: Là ta… Là phu tử… Ngài tưởng là ai chứ?” Ứng Sùng Ưu kéo quần áo đang phơi còn ẩm thấp lau trán cho Dương Thù, nhẹ nhàng nói: “Thương thế của ngài không nhẹ, bình tĩnh một chút… hít sâu vào… thở ra…”
Dương Thù mặt đỏ bừng bừng giương mắt nhìn Ứng Sùng Ưu, hơi thở nóng rực, mắt đầy tơ máu, từ đầu đến chân đều run rẩy vì phải cực lực khống chế bản thân. Động tình với phu tử, đối với hắn mà nói đây không phải là lần đầu tiên, nhưng bởi vì lúc đó quan hệ tình cảm và dục vọng còn chưa phân định được rõ ràng, hắn không biết phản ứng không hợp lẽ thường này là rốt cuộc là đúng hay là sai. Hơn nữa Ứng Sùng Ưu tính tình luôn luôn nghiêm cẩn, lúc nào cũng quân thần phân minh, Dương Thù sợ không khéo lại chọc y trở mặt, nên lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng mà thời gian càng dài, sự tự kiềm chế này càng giống như một loại dày vò, không thể nào giải tỏa, mà cũng không thể bày tỏ với ai.
“Sao vẫn chưa hạ sốt vậy?” Ứng Sùng Ưu nóng ruột lẩm bẩm, định đứng dậy lấy thêm nước lạnh, ai ngờ vừa nhúc nhích đã bị túm chặt.
“Ngươi đừng bỏ đi, ta không lộn xộn nữa, ngươi đừng bỏ đi…” Dương Thù từ từ nhắm mắt lại, thở hồng hộc, ngón tay siết chặt.
Ứng Sùng Ưu thấy lòng mềm nhũn, một cảm giác yêu thương dịu dàng dâng trào, vội vỗ về mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi! Ta vẫn ở bên cạnh ngài… Ngài ngủ một giấc đi, đến sáng là khỏe ngay…”
Dương Thù âm thầm nghiến chặt răng, chịu đựng cảm giác tê dại truyền từ nơi tiếp xúc với mấy ngón tay đang vỗ về trên má của mình, nghiêng người ôm lấy thắt lưng của người kia. Đêm ấy, hai người ôm nhau như thế mà đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thù trở mình thức giấc trong tiếng chim rừng kêu ríu rít. Vươn vai một cái, phát hiện bên cạnh trống không. Vội vàng bật dậy, may mà vừa liếc mắt đã thấy Ứng Sùng Ưu ngồi trước cửa động đưa lưng về phía mình, mới nhẹ nhàng thở phào.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“A?” Ứng Sùng Ưu giật mình quay lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên trán Dương Thù.
“Đã hết sốt rồi!” Trời sáng, bệnh cũng tan, ngữ khí của Dương Thù đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là vẫn phức tạp như cũ, chăm chăm nhìn Ứng Sùng Ưu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đang khắc cái gì vậy?”
“Thần định làm một cái lược đơn giản.” Ứng Sùng Ưu nhặt lấy khối gỗ, tiếp tục cắt gọt bằng cây dao bạc tùy thân.
“Cần lược để làm gì?”
Ứng Sùng Ưu nhìn mái tóc tán loạn của Dương Thù, mỉm cười: “Cho ngài chải đầu đó! Các thần tử sắp tìm đến đây rồi, Bệ hạ lúc nào cũng phải bảo trì phong phạm của đế vương mới được!”
Dương Thù xếp chân ngồi xuống bên cạnh Ứng Sùng Ưu, yên lặng nhìn y tỉ mỉ khắc lược, đột nhiên gọi một tiếng: “Sùng Ưu…”
“Dạ?”
“Tại sao ngươi lại tốt với trẫm như vậy?”
Ứng Sùng Ưu hơi chấn động, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Làm thần tử, tận trung với hoàng đế vốn là bổn phận…”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Lưỡi dao đang cắt gỗ hơi khựng một chút, rồi lại tiếp tục: “Phải…”
Dương Thù nặng nề xoay đầu sang một bên, cố sức cắn môi.
Độ một chung trà sau Ứng Sùng Ưu đã khắc xong một cây lược gỗ đơn giản, đứng dậy giúp Dương Thù chải đầu. Vị hoàng đế trẻ tuổi mặt mày bí hiểm không nói năng gì, để mặc Sùng Ưu xoay sở với đầu tóc của mình.
Đến giữa trưa ngày thứ hai doanh trại bị tập kích, phó soái Diễm Linh quân Ứng cùng bộ hạ cuối cùng cũng tìm được quân chủ của mình. Khi hoàng đế khôi giáp sáng ngời xuất hiện dưới vân long vương kì, toàn bộ tướng sĩ từ chủ soái Trịnh Lân trở xuống đều đồng loạt quỳ phục trước mặt hắn dập đầu khóc lớn.
“Sự việc ngoài ý muốn, không phải sai lầm của khanh gia, bình thân cả đi!” Dương Thù vỗ vai Trịnh Lân an ủi. Bạn đang �
“Thần hộ giá bất lực, chết ngàn lần cũng không hết tội, thỉnh Bệ hạ trọng phạt!” Trịnh Lân nghẹn ngào nói. Nhìn hắn mặt đầy bụi đường, có thể thấy được từ hôm qua đến giờ chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Diễm Linh quân từ lúc thành lập đến nay luôn ý chí hừng hực, chưa từng thất bại, lần này lại bị đối thủ mà mình không coi vào đâu tập kích chủ quân. Mặc dù được Dương Thần phá vây cấp báo, nhanh chóng điều quân trở về cứu viện nhưng cũng quá muộn. Vũ Lâm vệ đội năm trăm người chỉ còn lại một trăm. Chư thần tùy giá bảy người bỏ mình, trong đó tức quan cao nhất là Nhị phẩm Tham chính sự. Thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng bị truy sát đến mức phải bỏ áo vượt sông, ẩn thân núi rừng, nhục này sao còn dám nhìn mặt các đội quân khác. Toàn quân trên dưới đều phẫn nộ vô cùng, giậm chân nghiến răng thề rửa nhục.
Dương Thù biết tâm trạng của Trịnh Lân lúc này có an ủi cũng vô ích, đành phái hắn đi xử lý tàn quân của Mục tộc và Hịch Trữ quân để giúp hắn phân tâm. Lúc này, một số thần tử may mắn thoát nạn cũng lục đục hồi doanh. Dương Thù nhớ đến những người tử nạn có chút đau buồn, sai người lo việc tìm xác chôn cất, lễ tế truy phong.
Năm ngày sau, Mục tộc kỵ binh bị tiêu diệt hơn phân nửa, chỉ còn mấy trăm tên thoát được về hàn mạc. Quân Hịch Trữ lần này chó cùng cắn bậy, đối phương vừa phản công liền lập tức hoảng loạn, còn bị các tướng sĩ Xích Vũ đùng đùng lửa giận truy giết chẳng nương tay, chỉ có năm ngàn quân là chạy về được chủ doanh ở phía nam Lạc Thủy. Diễm Linh quân còn thấy lửa giận chưa tan. Lúc này hai quân Thanh Ích, Tể Châu cũng đã tiến quân thuận lợi; vừa hay được tin tức, các tướng lĩnh đều kinh hoàng khiếp sợ, vội vã giữa đêm chạy về phía bắc, lao vào vương trướng thỉnh an.
Trên đường đi, Dương Thù còn hy vọng sự cố lần này là do việc truyền chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi đến An Châu hạ trại, quan khâm sai đến phục mệnh, tâu lên là đã chính tay giao chiếu thư cho Ngụy Vương, còn có phù ấn ký nhận làm chứng. Nhất thời trong trướng người người xôn xao, bất luận là thần tử cao cấp hay ba quân tướng sĩ đều nổi giận. Ngay cả Nguyên Võ hầu thâm giao nhiều năm với Ngụy Vượng cũng tức giận đến mức dựng đứng hàm râu bạc, lập tức xin đi hỏi tội Ngụy Vương.
Cái gọi là đông người đẩy sập tường chính là đây. Ngụy Vương ở Bình Thành chủ chính nhiều năm, hận cũ không ít, huống chi trên người còn mang tội danh kháng chỉ tị chiến, cố ý đẩy Hoàng đế vào chỗ chết, nhất thời tiếng quở trách vang lên bốn phía. Trong trướng ngoài trướng chỉ duy nhất một người vì ông ta liều chết trần tình.
“Sùng Ưu, dến mức này mà người còn muốn nói giúp ông ta sao?” Dương Thù hầm hầm nói: “Có phải ngươi phát sốt rồi hay không?”
Dương Thần từ lúc gia nhập Vương sư tới nay luôn bất hòa với Ngụy Vương, hơn nữa hắn là sư huynh của Ứng Sùng Ưu, nói chuyện không cần kiêng dè như người khác, lập tức lạnh lùng xen vào: “Sùng Ưu, Ngụy Vương ỷ công kiêu ngạo, chỉ riêng chuyện này đã đáng bị phạt, chẳng qua Hoàng thượng khoan hậu tha thứ đến nay. Nhưng hiện tại tội ông ta phạm chính là đại nghịch tử tội, trảm chín họ còn chưa vừa. Nếu Hoàng thượng còn dung túng ông ta, chỉ sợ quân uy không còn, người người bất phục. Ta biết đệ bản tính nhân hậu, có điều lúc này mà còn giúp ông ta cầu tình thì nói sao cũng là lòng dạ đàn bà!”
Ứng Sùng Ưu nói suốt nửa ngày, sớm đã miệng khô lưỡi đắng, làm gì còn tâm trí đôi co với Dương Thần, chỉ cố gắng khuyên nhủ Dương Thù: “Ngụy Vương là cựu thần đã giúp ngài khởi sự, ân tình thâm hậu không thể so với người ngoài. Bất luận thế nào cũng không thể không tra xét rõ ràng được!”
Dương Thù hừ một tiếng: “Chẳng lẽ vì lão công cao là có thể không cần thần phục?”
“Ngụy Vương quả thật có sai, nhưng chưa tra xét kỹ càng, sao có thể kết luận là phản nghịch?”
“Ngươi hỏi còn chưa hỏi, trẫm xác nhận lúc nào?”
“Bệ hạ có thể phái một thần tử phụng chỉ đến tra vấn, cho Ngụy Vương một cơ hội biện bạch mà!”
“Sự thật rành rành, lão còn biện bạch gì nữa?”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu bước tới một bước, quỳ gối trước mặt Dương Thù, cầm tay hắn nói: “Ngụy Vương từng vì Bệ hạ dốc biết bao tâm huyết, chẳng lẽ không đáng được hưởng chút tôn trọng này hay sao?”
Dương Thù cảm thấy lòng bàn tay bị nhét vào một hạt châu tròn lành lạnh, đột nhiên nhớ lại mình từng ban cho Ứng Sùng Ưu ba hạt trân châu cứu mạng, bất giác tim nhảy lên một nhịp.
“Bệ hạ xin nghĩ lại! Nếu người trong thiên hạ biết được ngay cả Ngụy Vương cũng làm phản thì bệ hạ sẽ khó xử đến mức nào?” Ứng Sùng Ưu nhẹ giọng nói: “Thỉnh Bệ hạ ân chuẩn lời tấu của thần: phái sứ thần đến cho Ngụy Vương phân trần trước!”
Dương Thù thở dài, nắm chặt hạt châu trong lòng bàn tay, tự hiểu lần này lại không thể lay chuyển được Sùng Ưu, đành phải nói: “Theo ý ngươi vậy! Dương Thần, ngươi thay trẫm…”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu biết rõ tam sư huynh luôn phản cảm với Ngụy Vương, sợ hắn có thành kiến liền phản đối: “Nếu như ngài đã khai ân, chi bằng để cho vi thần phụng chỉ đi một chuyến!”
“Vậy sao được?” Dương Thù bác bỏ ngay lập tức: “Lòng dạ của Ngụy Vương khó lường, ngươi đi rất nguy hiểm!”
“Thần đi cũng không nguy hiểm bằng những người khác!” Ứng Sùng Ưu từ tốn khuyên: “Sự tình đến mức này, nhất định có ẩn tình khác. Thần là cận thần hầu hạ bên cạnh thiên tử, theo lý có thể được Ngụy Vương tín nhiệm; hơn nữa gia phụ cũng có thâm giao nhiều năm với Ngụy Vương, về công về tư, thần cũng là người thích hợp nhất. Thỉnh Bệ hạ không cần lo lắng!”
Dương Thù nhìn y chăm chăm, mím môi không nói gì.
Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù không tiếp tục phủ quyết, tưởng là hắn đã đồng ý, nhẹ nhàng thở phào, đang định lui ra thảo chiếu thì bị Dương Thù túm lấy cổ tay kéo lại, quát: “Đã nói không được là không được! Không được đi!”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu giật mình: “Những lý do thần nói, ngài không nghe được sao?”
Dương Thù nhíu mày nhìn y, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Cái này không giống!”
Một câu không đầu không đuôi, chư thần trong trướng đều sửng sốt, nghe không hiểu Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đang nói cái gì. Ngược lại Ứng Sùng Ưu lại chấn động toàn thân, trong đầu như có tia sáng lóe lên, phút chốc hiểu được ý của Dương Thù.
Đứa trẻ kia muốn nói: “Ngươi không cần giảng đạo lý với ta! Đạo lý ta đều hiểu, ta cũng biết ngươi nói rất đúng, chỉ là, đặt lên người ngươi thì không được. Bởi vì ngươi và những người khác không giống nhau!”
Hiểu được lòng dạ của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu thấy trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, cảm động suýt rơi lệ. Kỳ thật sâu trong nội tâm, Sùng Ưu thật sự hài lòng, thật sự thích thú cái loại cảm giác được Dương Thù coi trọng này; nhưng đáng tiếc là, ngay cả khi say mê đến mấy thì đầu óc của y vẫn tỉnh táo đến muốn bệnh.
“Bệ hạ, tình thế hiện giờ quá nhạy cảm. Ngụy Vương nhất định đang rất hoảng sợ, không thể phái võ tướng đến tra xét. Nhưng các văn thần tùy giá lớp hy sinh trong trận tập kích vừa rồi, lớp bị thương nặng chưa khỏi, không ai có thể bôn ba. Thỉnh Bệ hạ nhanh chóng hạ lệnh phái vi thần đến Bình Thành doanh đi!”
Dương Thù tâm phiền ý loạn vung tay: “Không cần nói nữa, trẫm không muốn nghe…”
“Ứng đại nhân,” Trịnh Lân thấy thế bèn khuyên: “Thánh ý của Bệ hạ đã quyết, ngài không nên cố chấp!”
Ứng Sùng Ưu yên lặng nhìn Dương Thù mặt mày lầm lầm, trong lòng hạ quyết tâm, lại quỳ xuống.
“Ngươi có quỳ cũng vô ích, trẫm tuyệt đối không cho ngươi đi!” Dương Thù cả giận nói.
“Lúc Bệ hạ còn chịu khống chế ở đế đô, Ngụy Vương đã vì ngài lao tâm khổ trí. Hiện giờ tội danh chưa định, ngài đã không chút thương tiếc cựu thần. Tuy rằng đây là thiên tử thánh ý, không sai, nhưng ngài không sợ các cựu thần khác trong lòng nguội lạnh hay sao?”
Dương Thù quắt mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kỳ lãnh liệt, nhìn thẳng Ứng Sùng Ưu: “Ngươi có ý gì?”
Chư thần trong trướng mặc dù đều có quan hệ tốt với Ứng Sùng Ưu, nhưng nghe y nói vậy cũng cảm thấy có chút quá đáng. Ứng Lâm bước lên nói: “Sùng Ưu, chuyện nay rõ ràng là do Ngụy Vương kháng chỉ phạm tội trước, Bệ hạ cũng đã đủ nhân hậu khoan dung, đệ đừng ăn nói lung tung!”
Ứng Sùng Ưu cười buồn, ánh mắt xa xăm: “Nhớ lại năm đó mới vào Bình Thành, tương kiến với Ngụy Vương, quân thần hòa thuận, ngỡ như mới hôm qua. Giờ mới chỉ nhất thời sai lầm, dưới thánh uy thiên tử, ân tình trước đây đã thành khói tỏa mây bay… Vi thần không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác môi hở răng lạnh…”
Ứng Sùng Ưu ý tại ngôn ngoại, cố tình kích thích Dương Thù. Bọn Trịnh Lân không biết tình cảm sư đồ của bọn họ nên nghe không hiểu, nhưng lọt vào tai Dương Thù lại như sấm nổ sét rung, từng chữ oán trách thấu đến tận xương khiến cho toàn thân lạnh lẽo, nhất thời giận đến tái mặt.
“Hay… Ngươi nói thật là hay! Ngươi đã không tin trẫm, ngươi đã đã nhận định trẫm là người vô tình vô nghĩa, vậy trẫm đành phải toại nguyện cho ngươi!” Dương Thù hầm hầm bước tới ngự án, vung bút son, nhanh chóng viết xuống một đạo ý chỉ, lập tức cầm ném đến trước mặt Ứng Sùng Ưu, “Ngươi muốn đi thì cứ đi! Nếu Ngụy Vương không có giải thích thỏa đáng, ngươi cũng đừng trách trẫm thật sự đối hắn vô tình!”
Tuy rằng đã đạt được mục đích, nhưng dù sao Dương Thù cũng là người mà Ứng Sùng Ưu yêu thương nhất. Thấy hắn tức giận đến như vậy, vị đế sư trẻ tuổi rốt cuộc cũng không đành lòng. Sùng Ưu cúi người nhặt ý chỉ, vừa định hạ giọng giải thích thì Dương Thù vỗ mạnh án thư, oán hận nói: “Đi ra ngoài! Ra ngoài! Tất cả ra ngoài hết cho trẫm!”
Chúng thần tử sợ hết hồn, vội vàng hành lễ cáo lui. Ứng Lâm sợ đường đệ lại nói những câu phạm thượng, vội túm lấy tay y lôi một mạch ra khỏi vương trướng hơn mười trượng mới nén giận nói: “Tiểu Ưu, đệ điên rồi! Chỉ vì Ngụy Vương lại đáng cho đệ làm vậy sao? Những lời đệ nói lúc nãy, đừng nói là Hoàng thượng, cả ta cũng phải nổi nóng!”
“Đệ cũng không phải chỉ vì Ngụy Vương gia… Việc này không chỉ một mình lão vương gia, mười vạn quân Bình Thành, ngay cả Ngụy phi nương nương cũng bị liên can, không thể bỏ mặc được!”
“Đệ đó, lo hết người này đến người kia, chỉ không lo cho chính mình!” Ứng Lâm oán giận nói: “Thế nào gọi là thánh tâm khó dò? Ta thật sự lo lắng cho đệ, rõ ràng bản tính vốn ôn hòa, đến khi bướng bỉnh là chọc cho người ta tức chết. Hai năm nay đệ và Hoàng thượng nháo bao nhiêu trận rồi biết không? Người là quân, đệ là thần, khắc khẩu mạo phạm chỉ có đệ chịu thiệt mà thôi. Nói gì thì nói, lần này là đệ không đúng, mau nghe lời ca ca, chủ động tạ tội với Hoàng thượng trước đi!”
“Yên tâm, đợi đến khi từ Bình Thành doanh trở về, đệ sẽ đến tạ tội ngay!” Ứng Sùng Ưu miễn cưỡng tươi cười, nói: “Phiền Ứng đại tướng quân phái vài người theo hạ quan, đừng giận đến mức bắt đệ đệ của ngài một thân một mình đi làm thiên tử sứ thần chứ!”
Ứng Lâm bất lực sụp vai, bất đắc dĩ trừng biểu đệ một cái: “Thật là chịu không nổi đệ! Được rồi, để ta phái người theo hộ tống!”
Trịnh Lân và Dương Thần cũng rất quan tâm Ứng Sùng Ưu, nãy giờ vẫn theo sau nhưng giữ ý đứng cách một đoạn để huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau, giờ thấy Ứng Lâm quay lại bèn bước tới.
“Đại tướng quân, Sùng Ưu quá ít người hầu, ta muốn chọn vài người theo hộ tống đệ ấy, huynh xem…” Ứng Lâm theo quy củ trong quân xin chỉ thị của thủ trưởng trước.
“Đây là chuyện phải làm!” Trịnh Lân cười ôn hòa: “Ứng học sĩ trạch tâm nhân hậu, mạt tướng thật là kính trọng. Nhưng Bình Thành doanh không như Diễm Linh doanh, ngài đi chuyến này nhất định phải cẩn thận!”
“Đa tạ!” Ứng Sùng Ưu cười, gật đầu cảm ơn Trịnh Lân, lại cảm giác Dương Thần đứng bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Ta đi an bài trước. Tiểu Ưu, khi nào thì đệ xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt!”
“Vậy nửa canh giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa!” Ứng Lâm là người sảng khoái, nói xong liền đi ngay.
Trịnh Lâm đứng lại hàn huyên đôi ba câu, nhưng thân là chủ soái làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng nhanh chóng cáo từ. Chỉ còn lại một mình Dương Thần, hai tay khoanh trước ngực, vẫn im lặng nhìn Ứng Sùng Ưu chằm chằm.
“Huynh nhìn cái gì chứ? Tuy rằng huynh luôn có ác cảm với Ngụy Vương, nhưng dù sao ông ta cũng là huân trọng cựu thần, không thể dễ dàng bị vấn tội. Đạo lý này đâu phải huynh không biết?” Ứng Sùng Ưu bị hắn nhìn đến khó chịu, đành phải tự mình lên tiếng trước.
“Ta không phải để ý chuyện này!” Dương Thần thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn thần bí như cũ: “Đệ và Bệ hạ… trước khi cùng đến Bình Thành, không có kết giao nào khác sao?”
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra, theo phản xạ đáp: “Đương nhiên không có…”
“Ta rốt cuộc cảm nhận được tình cảm của hai người phải thâm hậu hơn nhiều… Hôm nay ngài bị đệ chọc giận suýt hộc máu mà cũng nhịn được… Không biết đệ có nhận ra không, có khi Bệ hạ nhìn đệ bằng ánh mắt rất kỳ quái, giống như là…” Dương Thần dừng lại một chút, cố tìm từ thích hợp: “Giống như là đối với ngài mà nói, đệ không chỉ là một thần tử…”
“Huynh đừng quá mẫn cảm!” Ứng Sùng Ưu nôn nóng xoay người: “Không phải thần tử chứ là gì?”
“Tiểu Ưu!” Dương Thần giữ chặt tay sư đệ: “Ta là người từng trải, lại là người ngoài cuộc, phán đoán của ta nhất định chính xác hơn đệ. Tình cảm của Hoàng thượng đối với đệ không đơn thuần chút nào, đệ phải chú ý một chút!”
Ứng Sùng Ưu bị hắn nói trúng tâm sự trong lòng, vô thức bộc lộ bản năng kháng cự: “Huynh cho là ai cũng giống huynh hay sao? Đệ là nam nhân, là thần tử bên cạnh Hoàng thượng, người có thể có ý gì khác chứ? Chẳng qua lúc trước đệ phò người vượt Vệ Lĩnh, đồng cam cộng tử, người nhớ tình cũ nên tin cậy đệ nhiều hơn một chút…”
“Nếu chỉ có vậy thì tốt rồi!” Dương Thần vẫn giữ biểu tình nghiêm trọng, nắm lấy Sùng Ưu không buông: “Tiêu Ưu, đệ hãy nghe ta nói: Mặc kệ Hoàng thượng nghĩ như thế nào, đệ ngàn vạn lần cũng không được động tâm! Nên biết ngài là chí tôn thiên tử, một khi đệ động tâm động tình, tương lai người bị tổn thương nhất định là đệ…”
Ứng Sùng Ưu nóng mặt, cả giận nói: “Huynh nói bậy bạ gì đó…”
“Không sai, ta biết rằng lúc trước là ta tùy tiện vô trách nhiệm, không có tư cách khuyên can đệ. Nhưng xin đệ hãy tin ta! Mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng ta thật sự vẫn còn quan tâm đệ, không muốn đệ gặp chuyện gì bất hạnh… Hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, là người nắm quyền sinh sát của đệ trong tay. Nếu sau này là đệ không có tình cảm với ngài mà ngài lại không muốn buông tay thì đệ cũng không còn đường nào để trốn. Ngược lại, nếu là ngài lãng quên tình cảm với đệ trước, thì kết cục của đệ càng thê thảm bất lực… Tóm lại, dù là tình huống nào, người chịu thiệt cũng là đệ, đệ đừng để phạm hồ đồ…”
“Dương Thần!” Ứng Sùng Ưu nghe hắn càng nói càng quá đáng, tức giận hất tay hắn ra: “Hôm nay huynh phát sốt hay sao, khi không lại nói ra những lời như thế? Đệ và Hoàng thượng là quan hệ quân thần quang minh chính đại, huynh nói thành gì thế?”
“Xin lỗi!” Dương Thần vội vàng xoa dịu: “Ta biết vẫn chưa tới mức đó, bất quá đột nhiên ta cảm thấy lo lắng, không dằn được phải nói với đệ. Đệ hứa với ta: Bất kể Hoàng thượng có đối xử tốt với đệ thế nào, cũng phải nhớ tới thân phận chí tôn của người, tuyệt đối không được động tâm, nghe rõ không?”
Ứng Sùng Ưu tuy biết sư huynh có ý tốt, nhưng vẫn không nén được khó chịu trong lòng, trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người đi về hướng doanh trướng của mình, không thèm để ý đến hắn nữa. Dương Thần đứng tại chỗ thở dài rồi lại cất bước đuổi theo sư đệ.
Vào doanh trướng, Ứng Sùng Ưu lầm lì tự chỉnh trang lại một chút, khoác thêm áo choàng, sai người hầu chuẩn bị vài thứ vật phẩm tùy thân, đoạn bước ra ngoài tháo cương ngựa cột trước cửa. Lúc này Ứng Lâm đã lựa chọn xong một nhóm xa binh đắc lực xếp hàng chờ sẵn, lại thêm một số đồng nghiệp thân quen đến đưa tiễn, Dương Thần không có cơ hội nói tiếp, đành yên lặng đứng một bên.
Ứng Sùng Ưu khách sáo mấy câu với những người đến đưa tiễn, không muốn trì hoãn thêm thời gian nên lập tức xoay người lên ngựa, suất lãnh một tiểu đội nhân mã xuất phát về hướng tây.
Ngay lúc chuẩn bị đưa roi giục ngựa, Sùng Ưu chợt nghe phía sau có tiếng gọi nhỏ: “Tiểu Ưu…”
Ứng Sùng Ưu hơi lỏng tay cương, do dự một chút, cuối cùng cũng từ từ quay đầu lại, bắt gặp Dương Thần đang nhìn lên, trong mắt có một nét ôn nhu quen thuộc. Ngay lúc hai mắt chạm nhau, Sùng Ưu liền thấy trong lòng rối loạn. Một đoạn tình yêu thuở thiếu niên vừa ngọt ngào vừa chua xót lại xẹt ra trước mắt, dưới sức mạnh tàn phá của thời gian cũng không thể tránh được ngẫu nhiên đau nhói, là minh chứng rành rành nhắc nhở hậu quả có thể xảy ra nếu lại động tâm. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tận đáy lòng Sùng Ưu cũng hiểu lời tam sư huynh khuyên bảo quả thật không sai.
“Đã biết, đệ sẽ chú ý!”
Rốt cuộc cũng có được lời hứa vừa lòng, vị Trung thư lệnh trẻ tuổi vừa được thăng nhiệm lúc này mới hơi thở phào, trên mặt thoáng một nụ cười như vừa trút được gánh nặng.
Dương Thù đích thân dùng bút son vẽ lộ tuyến hành quân lên bản đồ cho chúng tướng cùng xem rồi hạ lệnh xuất phát. Vì Bình Thành quân không giỏi công kích mà am hiểu triền đấu nên Dương Thù luôn an bài cho đội quân này nhiệm vụ dụ địch hoặc đoạn hậu. Ngụy Vương không hiểu dụng tâm của Hoàng đế, cho rằng Dương Thù nghi kỵ ông ta công cao chấn chủ, cố tình chèn ép không cho Bình Thành quân lập công nên sinh lòng bất mãn. Dương Thù thì cảm thấy bản thân ngoại trừ hơi thiên vị Hoàng chúc cấm quân một chút, còn thì đối đãi với bốn bộ Vương sư cũng xem như công bằng, vì thế lại cho rằng Ngụy Vương ỷ công kiêu ngạo. Quân thần hai người lại bận bịu quân vụ, ít có thời gian trò chuyện, nên dần dần không còn hòa thuận như xưa. Do đó lần này xuất quân, Ngụy Vương không muốn nhìn thấy ba quân còn lại ra oai, bèn lấy lý do phòng bị tây tuyến xin cho Bình Thành quân phụ trách phía tây, xuất phát theo đường khác. Dương Thù nóng lòng xuất quân, không muốn dây dưa với ông ta nên lập tức đồng ý.
Diễm Linh quân từ lúc xuất chinh đến nay, mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp chút khó khăn nhưng chưa từng thất bại, lần này đảm nhiệm trung lộ, dưới vương kì phấp phới chiếm liên tục ba thành, khí thế bừng bừng, chẳng bao lâu đã tiến quân đến Lạc Thủy. Nhưng ngay đêm chuẩn bị vượt sông, Dương Thù lại nhận được một phong cấp báo chấn động.
Cấp báo do tướng quân lưu thủ ở Lật Châu đưa tới, báo tin Mạnh Thích Thanh âm thầm gửi quốc thư cho thủ lĩnh Mục tộc ở phía đông Đại Uyên, lấy vùng đất đồng cỏ có nguồn nước trù phú làm điều kiện, bảo hắn dẫn vạn kỵ binh đi cướp bóc các châu phủ kế cận, hiện giờ Lật Châu đang nguy cấp. Do xung quanh Lật Châu đều là các tiểu châu phủ, nam – bắc – tây ba mặt đều đã là địa hạt của Vương sư, mà Mục tộc ở phía đông lại hiếm khi dám đến mạo phạm Trung Nguyên đại quốc, nên Dương Thù không lưu lại trọng quân trấn thủ. Các châu thành trực thuộc cũng chỉ có hai ngàn binh mã, không đủ đối phó với hơn vạn thiết kỵ, nếu không được gấp rút tiếp viện, thành bị phá chỉ là chuyện sớm muộn.
“Bệ hạ, Mục tộc lỗ mãng tham lợi, tưởng rằng Mạnh Thích Thanh còn là đại diện cho triều đình Trung Nguyên nên mới dám cả gan làm loạn như thế!” Diễm Linh quân chủ soái Trịnh Lân khuyên: “Bọn chúng xưa nay sinh sống nơi hoang mạc, tuy rằng dũng mãnh gan dạ nhưng không giỏi công thành chiếm đất, bất quá chỉ là một đám giặc cỏ, Bệ hạ không cần sầu lo!”
“Vấn đề là đám giặc cỏ này làm loạn không đúng lúc. Trước mắt Vương sư đang khí thế bừng bừng, ai ngờ lại xảy ra chuyện phức tạp thế này!” Dương Thù oán hận nói.
Tả tham lang tướng Phí Thiên Ân lớn tiếng tâu: “Bệ hạ, Vương sư không thể quay lại, chi bằng lập tức hạ lệnh cho châu quân khác đến đó cứu viện!”
Ứng Lâm lắc đầu: “Gần nhất chỉ có Hàn Châu binh lực sung túc, nhưng lại đang trấn thủ phía bắc Túc Châu chờ lệnh phối hợp, sao kịp về cứu viện? Nếu muốn cho các tiểu châu phủ đó tránh khỏi cảnh sinh linh đồ thán, nhanh nhất chỉ có thể điều động các bộ Vương sư mà thôi!”
“Nhưng Thanh Ích quân đang công Duệ Châu, Tể Châu quân đã đến Quy Châu, chẳng lẽ phải vận dụng Diễm Linh cấm quân chúng ta hay sao?” Phí Thiên Ân hừ một tiếng, không cho là đúng: “Mấy tiểu châu này dù có mất cũng có gì quan trọng? Chờ chúng ta thu phục được kinh đô, xoay người lại là có thể quét sạch bọn man di Mục tộc kia ngay thôi mà!”
Vừa nghe luận điệu như thế, Ứng Sùng Ưu liền dựng thẳng ánh mắt, mày lập tức nhíu lại.
“Câm mồm!” Dương Thù tuy rằng sát phạt nhiều năm, tâm địa đã cứng rắn không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là đồ nhi do Ứng phu tử một tay dạy dỗ, lập tức cao giọng khiển trách: “Tôn chỉ của Vương sư là giữ đất đai bảo vệ dân chúng. Mấy châu này tuy nhỏ nhưng cũng là con dân Đại Uyên ta, nếu trẫm thấy chết không cứu thì có khác gì Mạnh lão tặc kia đâu? Trịnh Lân, lập tức dẫn quân về phía bắc, tốc chiến tốc thắng!”
“Tuân chỉ!” Trịnh Lân khom người lĩnh mệnh, lại nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, bên kia Lạc Thủy vẫn còn năm vạn tàn quân Hịch Trữ, nếu bọn họ thừa cơ quân ta bắc triệt mà tiến công thì họa này không nhỏ!”
“Trẫm đã nghĩ qua! Lập tức truyền thân bút ngự chỉ của trẫm cho Ngụy Vương, lệnh cho Bình Thành quân của ông ta quay lại hướng đông, bày ra phòng tuyến bên bờ Lạc Thủy, tạo tấm chắn cho quân ta, chờ san bằng Mục tộc xong lại điều quân trở về tấn công phía nam. Cứ như vậy, cùng lắm chỉ đoạt kinh chậm một hai tháng mà thôi, không tổn hại gì mấy.Chưkhanh nghĩ thế nào?”
Chúng tướng đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!”
Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù có thể kiềm chế nôn nóng thu phục đế đô mà lấy bảo hộ quốc thổ con dân làm trọng, trong lòng rất vui mừng, nên lúc hầu hạ Dương Thù viết chiếu lệnh cho Ngụy Vương đã khen hắn vài câu.
“Đã lâu không được nghe phu tử khích lệ trẫm!” Dương Thù cười nói: “Trẫm còn tưởng mình bị bỏ rơi rồi chứ!”
“Bệ hạ cũng lâu rồi không nói đùa như vậy” Ứng Sùng Ưu liếc học trò một cái.
“Nếu cảm thấy lần này trẫm quyết định đúng thì không thể chỉ khen suông vậy được!” Dương Thù quay đầu lại, mở rộng hai tay: “Giống như trước đây: ôm một cái đi!”
“Bệ hạ! Ngài tưởng mình còn nhỏ lắm sao?”
“Ở đây không có người ngoài, ôm một chút thôi mà!” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu tâm trạng thoải mái liền nhân cơ hội làm nũng, kéo y lại ôm vào lòng: “Sùng Ưu, ngày mai trẫm phong khanh làm Khu tướng thiếu phủ nha!”
“Sao tự nhiên lại thăng chức cho thần?”
“Các cựu thần từ thời luyện binh ở Bình Thành đều đã thăng chức cả rồi, chỉ còn mỗi ngươi là cứ từ chối mãi thôi!”
“Thần không phải võ tướng có quân công, đương nhiên không thể thăng chức quá nhanh.”
“Vậy sao ngươi còn hết lần này đến lần khác theo trẫm lăn xả ở những nơi chiến sự khốc liệt nhất?” Dương Thù mất hứng: “Trẫm luôn cảm thấy ngươi không muốn được thăng quan tấn tước, dường như là đang chuẩn bị rời đi. Trẫm cảnh cáo ngươi: không được có ý định này. Trẫm chết cũng không cho ngươi đi đâu đấy!”
“Biết rồi mà!” Ứng Sùng Ưu thuận miệng dỗ dành, đoạn gỡ tay hắn ra: “Chiếu thư đã viết xong, mau phái người đưa đến cho Ngụy Vương đi thôi. Tuy là đến khuya mới xuất phát được, nhưng chuẩn bị sớm vẫn hơn!”
“Tuân lệnh!” Dương Thù trêu chọc phu tử một câu rồi mới cho triệu một tướng quân nhanh nhẹn đến làm khâm sai, cầm theo ngự chỉ, dẫn một đội nhân mã tiến thẳng hướng tây. Cũng trong đêm đó, Diễm Linh quân lặng lẽ thu trại, hành quân liên tục một ngày một đêm đuổi tới Lật Châu thành, hạ trại cách thành ba dặm về phía nam.
So với Hịch Trữ quân được huấn luyện đàng hoàng, trang bị hoàn mỹ thì kỵ binh của Mục tộc chẳng qua chỉ là một bọn ô hợp ỷ mạnh hoàn toàn không biết chiến thuật, mới đụng trận Dương Thù đã thấy chán, bèn giao lại toàn quyền cho Trịnh Lân, còn mình thì ở lại doanh trại chơi cờ với Ứng Sùng Ưu.
Khi tiếng hò hét vang lên dậy trời, phản ứng đầu tiên của năm trăm quân lưu thủ doanh trại là ngạc nhiên nhìn nhau.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Hịch Trữ quân… Là Hịch Trữ quân…” Đội trưởng Vũ Lâm vệ đội Tiếu Hùng Phong xông vào vương trướng, hốt hoảng tâu.
“Nói bậy! Vùng này sớm bị thu phục, làm gì còn Hịch Trữ quân?”
“Phía nam… Bọn chúng bí mật kéo đến từ phía nam… Có ít nhất năm ngàn tên…”
“Không thể nào!” Dương Thù hét lớn: “Phía nam có phòng tuyến của Bình Thành quân, bọn chúng sao có thể không chút động tĩnh tiến đến tận đây? Trừ phi là…”
Ứng Sùng Ưu và Dương Thù nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Trừ phi là Bình Thành quân vốn không có phụng chiếu lệnh bố trí phòng vệ, để cho toàn bộ hậu phương không gì bảo hộ của Diễm Linh quân lồ lộ trước mũi để Hịch Trữ quân mặc tình chém giết.
“Bệ hạ, bọn chúng sắp tiến tới đây rồi!…”
“Cấp tốc thông tri Trịnh đại tướng quân, bảo hắn lập tức trở về hộ giá!” Ứng Sùng Ưu lạnh lùng ngắt lời.
“Dương Thần đại nhân đã đích thân đi cấp báo, nhưng Hịch Trữ quân bí mật bao vây tứ phía, cho dù Dương đại nhân liều chết liều đột phá được vòng vây, hoặc là Đại tướng quân phát hiện tình hình không đúng quay về viện trợ cũng không kịp nữa rồi! Thỉnh Bệ hạ mau thay y phục, mạt tướng thề chết cũng phải hộ vệ Bệ hạ chu toàn!” Tiếu Hùng Phong dập đầu tâu xong, lập tức đứng dậy phối hợp cùng Ứng Sùng Ưu, bất kể Dương Thù có đồng ý hay không cũng nhanh chóng cởi bỏ long bào của hắn thay bằng khôi giáp của Vũ Lâm vệ sĩ.
Lúc này bên ngoài đã vang tiếng chém giết, ba nguời lao ra khỏi vương trướng chỉ thấy bốn bên binh vây trùng trùng không sao kể xiết, nhìn lại trong doanh chỉ có năm trăm Vũ Lâm vệ đội cùng một số văn quan tùy giá và hộ vệ của các đại thần.
“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nghiến răng, tay cầm trường đao, ánh mắt trở nên quyết liệt, cao giọng nói: “Mau lên ngựa! Giờ chỉ còn cách đột phá vòng vây!”
Dương Thù không kịp nói lời nào, cùng mọi người trèo lên ngựa. Vì biết địch quân nhất định sẽ bố trí trọng binh ở hướng quân chủ lực của Trịnh Lân, nên mọi người chọn hướng tây bắc mà toàn lực chém giết mở đường máu.
Trận ác chiến này sinh tử chỉ trong gang tấc, thây nằm chật đất, máu chảy ngập sông, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Vũ Lâm vệ sĩ càng lúc càng ít, các thần tử tùy giá cũng dần dần bị tách ra, đến cuối cùng, bên cạnh Dương Thù và Ứng Sùng Ưu chỉ còn Tiếu Hùng Phong cùng vài tướng sĩ mình đầy thương tích.
“Dương Thù! Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu thấy trên người Dương Thù càng lúc càng nhiều vết thương, lòng đau như cắt: “Không cần bận tâm đến ta! Lo cho chính mình đi kìa!”
Dương Thù không trả lời, ghìm chặt cương ngựa, trở đao chém tên địch binh bên trái Ứng Sùng Ưu.
“Bệ hạ, quân địch càng ngày càng ít, có vẻ chúng ta đã sắp phá được vòng vây!” Tiếu Hùng Phong kêu lớn: “Ngài cùng Ứng đại nhân đi trước, để mạt tướng ở lại cản hậu!”
Ứng Sùng Ưu xoay đầu ngựa, phán đoán phương hướng rồi quay lại ra hiệu cho Dương Thù. Hai người tả xung hữu đột, tiếp tục xông về hướng tây bắc. Quả nhiên chẳng bao lâu, phía trước đã không còn quân địch, chỉ còn tiếng chém giết vang trời vọng đến từ sau lưng.
Giữa cảnh cát bụi tung trời, tuấn mã của Ứng Sùng Ưng đột nhiên hí vang, kiệt sức ngã xuống đất, thúc giục thế nào cũng không dậy nổi.
“Bệ hạ, cứ mặc kệ ta, đi mau đi!”
Dương Thù trừng mắt, không nói một lời kéo Sùng Ưu lên ngựa của mình, hai người tiếp tục bôn phi. Đáng tiếc chuyện đời thường không như ý, ông trời như vẫn còn muốn thử thách nên trước mặt lại xuất hiện một dòng sông uốn lượn, chung quanh không thuyền bè cũng không cầu tạm, còn sau lưng thì vó ngựa truy đuổi mỗi lúc một gần.
Ứng Sùng Ưu hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: “Dương Thù… ngài có đồng ý cùng ta nhảy xuống không?”
Dương Thù nhìn phu tử, hớn hở nói: “Được!”
“Vậy còn không mau cởi giáp ra!”
“Hả?”
“Hả cái gì? Chúng ta phải bơi qua bờ bên kia, mặc áo giáp sao được?”
“Nhưng mà… ngươi thừa biết trẫm không biết lội…”
“Cho nên ta mới hỏi ngài có đồng ý hay không đó! Chẳng phải ngài đã bảo ‘được’ rồi sao, mau cởi ra!”
“Trẫm tưởng là…” Dương Thù lẩm bẩm, nhưng thấy phu tử rõ ràng không có tâm trạng nói mấy chuyện này, chỉ đành nhanh chóng cởi bỏ áo giáp, hai người cùng nhảy xuống nước.
Đối với người không biết bơi mà nói, mực nước cao quá đầu là chuyện hết sức khủng khiếp, Dương Thù cũng không ngoại lệ, chân tay khua loạn cả lên, cảm giác như rất lâu sau mới có một cánh tay choàng qua cổ nhẹ nhàng nâng đầu mình ra khỏi mặt nước.
Ứng Sùng Ưu lúc này cũng gần như kiệt sức, lại còn phải đèo thêm một người không biết lội, chỉ có thể lợi dụng dòng nước cố gắng trôi sang bờ bên kia, lúc bám được tảng đá dọc bờ sông đã thở không ra hơi.
Chân có điểm tựa, Dương Thù liền có nơi dụng võ, vội túm thắt lưng Ứng Sùng Ưu kéo lên bờ, thuận tay xoa ngực giúp y hô hấp thuận lợi hơn.
“Nơi này không thể ở lâu!” Ứng Sùng Ưu vừa lấy hơi được, lập tức nói: “Chúng ta phải đi sâu vào rừng tìm nơi ẩn náu. Truy binh vẫn bám chặt chúng ta không tha, có lẽ bọn chúng đã phát hiện ngài là Hoàng đế, không nên lơ là!”
Dương Thù gật đầu, dìu Sùng Ưu đứng lên: “Ngươi còn chịu được không?”
“Không sao, ta không có bị thương, chỉ có hơi kiệt sức một chút thôi. Đi nhanh lên!”
Hai người gượng dậy, dìu nhau đi vào khoảng rừng ven bờ sông, không dám men theo đường mòn mà chọn những nơi rậm rạp không lối đi. Dương Thù kiên quyết đi trước mở đường. Bọn họ băng qua không biết bao nhiêu bụi gai, mặt mũi tay chân đều bị cào xước hết vết này đến vết khác. Đi như thế độ nửa canh giờ thì hơi thở Dương Thù dần dần nặng nề, bước chân lảo đảo, rốt cuộc không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất.
Ứng Sùng Ưu hết hồn, nhào đến ôm lấy hắn, ngón tay vừa chạm đến đã cảm thấy hơi nóng phừng phừng; vội vàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện trên người Dương Thù có đến bảy, tám vết thương, trong đó có mấy vết rất sâu, may mà không trúng chổ hiểm.
“Dương Thù, ngài cố chịu đựng, ta đi tìm nước về. Ngài chờ ta đấy!”
Ứng Sùng Ưu lo lắng vô cùng, cẩn thận quan sát trước sau không có truy binh mới nhẹ nhàng đặt Dương Thù nằm ngay ngắn trên đất, dùng nhánh cây che chắn rồi đứng dậy tìm nước và thảo dược. Đi không bao xa thì phát hiện được một sơn động kín đáo, vội vàng quay về, vừa cõng vừa kéo Dương Thù vào trong sơn động, dọn sạch đá cuội trên một khoảng đất trống đặt hắn nằm xuống, không kịp lấy hơi lại trở ngược ra ngoài tìm nước tìm thuốc.
Từ lúc đó trở đi, vận khí chân long thiên tử của Dương Thù dường như đã được khôi phục. Ứng Sùng Ưu không chỉ tìm được nước suối trong mà còn tìm được một ít thảo dược chuyên cầm máu trị sốt thông dụng. Ứng học sĩ trước đây thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất rành các kỹ năng dã ngoại. Y thu gom lá khô, dùng hai phiến đá, cũng không biết đã làm thế nào, rốt cuộc cũng nhóm được một đống lửa, có thể hong khô y phục và sưởi ấm cho Dương Thù.
Được uống mấy ngụm nước suối, lại được đắp thảo dược, cộng với thể trạng thanh niên tráng kiện, Dương Thù rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh lại, chớp chớp mắt nhìn Ứng Sùng Ưu đang ngồi bên cạnh chăm sóc.
“Đừng sợ… Lát nữa sẽ không sao… Đừng sợ…” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng vuốt ve trán của Dương Thù, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang bị bệnh.
Dương Thù cảm thấy đôi mắt nóng lên, vội cố sức nhắm lại, hơi cuộn mình dậy, nhích lại gần Ứng Sùng Ưu. Thấy động tác của hắn, Sùng Ưu ngỡ đồ nhi bị lạnh, vội vàng ôm lấy thân trên của hắn vào lòng. Lúc này cả hai chỉ mặc độc quần lót, thân thể kề sát nóng rực.
“Ngài yên tâm! Hịch Trữ quân chỉ thừa cơ tập kích bất ngờ, không ra oai được bao lâu. Trịnh Lân phát hiện tình huống không đúng sẽ lập tức quay về, quét sạch bọn chúng ngay thôi!” Ứng Sùng Ưu hơi dịch chuyển thân mình, an ủi Dương Thù: “Ta đoán chậm nhất là ngày mai, Trịnh Lân sẽ tìm thấy chúng ta, ngài cố chịu đựng thêm một lát nữa, nha!”
Dương Thù vốn định trả lời là hắn đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng được ôm quá thoải mái nên lời vừa đến miệng bèn nuốt trở vào, lẳng lặng dán tai lên ngực người kia. Tựa như năm xưa ở trong cung đồng tịch đồng sàng, gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương, cũng cảm giác được hô hấp của mình dần dần trở nên dồn dập, lại cảm nhận da thịt ấm áp kề bên như có sức hút, khiến cho đôi môi không tự chủ được muốn đến gần hơn… gần hơn… Dương Thù bỗng nhiên kích động, chồm tới đẩy Ứng Sùng Ưu ngã xuống đất.
Ứng Sùng Ưu đang chuẩn bị xướng một bài hát ru dỗ cho hắn ngủ, đột nhiên bị tập kích, sợ đến mức trở tay không kịp, thắt lưng mềm nhũn, lại cảm thấy có một bàn tay xâm nhập khố trung, vuốt ve dọc theo đùi.
“Dương Thù! Ngài làm gì thế?” Ứng Sùng Ưu quát lớn, giọng hỗn hễn vì phản ứng tự nhiên của nam nhân làm mất đi hơn nửa uy thế. Sùng Ưu trong lúc giãy dụa phát hiện ra thân thể Dương Thù nóng hầm hập, nghĩ rằng vì hắn sốt cao nên thần trí bất minh, vội vàng cắn răng nén dục vọng bị trêu chọc ngẩn lên hơn phân nửa, dùng sức chụp lấy hai tay hắn, mạnh mẽ vùng dậy, ngăn cản thằng bé tiến thêm một bước nữa.
“Được rồi, Dương Thù, ngươi nhìn cho rõ: Là ta… Là phu tử… Ngài tưởng là ai chứ?” Ứng Sùng Ưu kéo quần áo đang phơi còn ẩm thấp lau trán cho Dương Thù, nhẹ nhàng nói: “Thương thế của ngài không nhẹ, bình tĩnh một chút… hít sâu vào… thở ra…”
Dương Thù mặt đỏ bừng bừng giương mắt nhìn Ứng Sùng Ưu, hơi thở nóng rực, mắt đầy tơ máu, từ đầu đến chân đều run rẩy vì phải cực lực khống chế bản thân. Động tình với phu tử, đối với hắn mà nói đây không phải là lần đầu tiên, nhưng bởi vì lúc đó quan hệ tình cảm và dục vọng còn chưa phân định được rõ ràng, hắn không biết phản ứng không hợp lẽ thường này là rốt cuộc là đúng hay là sai. Hơn nữa Ứng Sùng Ưu tính tình luôn luôn nghiêm cẩn, lúc nào cũng quân thần phân minh, Dương Thù sợ không khéo lại chọc y trở mặt, nên lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng mà thời gian càng dài, sự tự kiềm chế này càng giống như một loại dày vò, không thể nào giải tỏa, mà cũng không thể bày tỏ với ai.
“Sao vẫn chưa hạ sốt vậy?” Ứng Sùng Ưu nóng ruột lẩm bẩm, định đứng dậy lấy thêm nước lạnh, ai ngờ vừa nhúc nhích đã bị túm chặt.
“Ngươi đừng bỏ đi, ta không lộn xộn nữa, ngươi đừng bỏ đi…” Dương Thù từ từ nhắm mắt lại, thở hồng hộc, ngón tay siết chặt.
Ứng Sùng Ưu thấy lòng mềm nhũn, một cảm giác yêu thương dịu dàng dâng trào, vội vỗ về mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi! Ta vẫn ở bên cạnh ngài… Ngài ngủ một giấc đi, đến sáng là khỏe ngay…”
Dương Thù âm thầm nghiến chặt răng, chịu đựng cảm giác tê dại truyền từ nơi tiếp xúc với mấy ngón tay đang vỗ về trên má của mình, nghiêng người ôm lấy thắt lưng của người kia. Đêm ấy, hai người ôm nhau như thế mà đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thù trở mình thức giấc trong tiếng chim rừng kêu ríu rít. Vươn vai một cái, phát hiện bên cạnh trống không. Vội vàng bật dậy, may mà vừa liếc mắt đã thấy Ứng Sùng Ưu ngồi trước cửa động đưa lưng về phía mình, mới nhẹ nhàng thở phào.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“A?” Ứng Sùng Ưu giật mình quay lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên trán Dương Thù.
“Đã hết sốt rồi!” Trời sáng, bệnh cũng tan, ngữ khí của Dương Thù đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là vẫn phức tạp như cũ, chăm chăm nhìn Ứng Sùng Ưu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đang khắc cái gì vậy?”
“Thần định làm một cái lược đơn giản.” Ứng Sùng Ưu nhặt lấy khối gỗ, tiếp tục cắt gọt bằng cây dao bạc tùy thân.
“Cần lược để làm gì?”
Ứng Sùng Ưu nhìn mái tóc tán loạn của Dương Thù, mỉm cười: “Cho ngài chải đầu đó! Các thần tử sắp tìm đến đây rồi, Bệ hạ lúc nào cũng phải bảo trì phong phạm của đế vương mới được!”
Dương Thù xếp chân ngồi xuống bên cạnh Ứng Sùng Ưu, yên lặng nhìn y tỉ mỉ khắc lược, đột nhiên gọi một tiếng: “Sùng Ưu…”
“Dạ?”
“Tại sao ngươi lại tốt với trẫm như vậy?”
Ứng Sùng Ưu hơi chấn động, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Làm thần tử, tận trung với hoàng đế vốn là bổn phận…”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Lưỡi dao đang cắt gỗ hơi khựng một chút, rồi lại tiếp tục: “Phải…”
Dương Thù nặng nề xoay đầu sang một bên, cố sức cắn môi.
Độ một chung trà sau Ứng Sùng Ưu đã khắc xong một cây lược gỗ đơn giản, đứng dậy giúp Dương Thù chải đầu. Vị hoàng đế trẻ tuổi mặt mày bí hiểm không nói năng gì, để mặc Sùng Ưu xoay sở với đầu tóc của mình.
Đến giữa trưa ngày thứ hai doanh trại bị tập kích, phó soái Diễm Linh quân Ứng cùng bộ hạ cuối cùng cũng tìm được quân chủ của mình. Khi hoàng đế khôi giáp sáng ngời xuất hiện dưới vân long vương kì, toàn bộ tướng sĩ từ chủ soái Trịnh Lân trở xuống đều đồng loạt quỳ phục trước mặt hắn dập đầu khóc lớn.
“Sự việc ngoài ý muốn, không phải sai lầm của khanh gia, bình thân cả đi!” Dương Thù vỗ vai Trịnh Lân an ủi. Bạn đang �
“Thần hộ giá bất lực, chết ngàn lần cũng không hết tội, thỉnh Bệ hạ trọng phạt!” Trịnh Lân nghẹn ngào nói. Nhìn hắn mặt đầy bụi đường, có thể thấy được từ hôm qua đến giờ chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Diễm Linh quân từ lúc thành lập đến nay luôn ý chí hừng hực, chưa từng thất bại, lần này lại bị đối thủ mà mình không coi vào đâu tập kích chủ quân. Mặc dù được Dương Thần phá vây cấp báo, nhanh chóng điều quân trở về cứu viện nhưng cũng quá muộn. Vũ Lâm vệ đội năm trăm người chỉ còn lại một trăm. Chư thần tùy giá bảy người bỏ mình, trong đó tức quan cao nhất là Nhị phẩm Tham chính sự. Thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng bị truy sát đến mức phải bỏ áo vượt sông, ẩn thân núi rừng, nhục này sao còn dám nhìn mặt các đội quân khác. Toàn quân trên dưới đều phẫn nộ vô cùng, giậm chân nghiến răng thề rửa nhục.
Dương Thù biết tâm trạng của Trịnh Lân lúc này có an ủi cũng vô ích, đành phái hắn đi xử lý tàn quân của Mục tộc và Hịch Trữ quân để giúp hắn phân tâm. Lúc này, một số thần tử may mắn thoát nạn cũng lục đục hồi doanh. Dương Thù nhớ đến những người tử nạn có chút đau buồn, sai người lo việc tìm xác chôn cất, lễ tế truy phong.
Năm ngày sau, Mục tộc kỵ binh bị tiêu diệt hơn phân nửa, chỉ còn mấy trăm tên thoát được về hàn mạc. Quân Hịch Trữ lần này chó cùng cắn bậy, đối phương vừa phản công liền lập tức hoảng loạn, còn bị các tướng sĩ Xích Vũ đùng đùng lửa giận truy giết chẳng nương tay, chỉ có năm ngàn quân là chạy về được chủ doanh ở phía nam Lạc Thủy. Diễm Linh quân còn thấy lửa giận chưa tan. Lúc này hai quân Thanh Ích, Tể Châu cũng đã tiến quân thuận lợi; vừa hay được tin tức, các tướng lĩnh đều kinh hoàng khiếp sợ, vội vã giữa đêm chạy về phía bắc, lao vào vương trướng thỉnh an.
Trên đường đi, Dương Thù còn hy vọng sự cố lần này là do việc truyền chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi đến An Châu hạ trại, quan khâm sai đến phục mệnh, tâu lên là đã chính tay giao chiếu thư cho Ngụy Vương, còn có phù ấn ký nhận làm chứng. Nhất thời trong trướng người người xôn xao, bất luận là thần tử cao cấp hay ba quân tướng sĩ đều nổi giận. Ngay cả Nguyên Võ hầu thâm giao nhiều năm với Ngụy Vượng cũng tức giận đến mức dựng đứng hàm râu bạc, lập tức xin đi hỏi tội Ngụy Vương.
Cái gọi là đông người đẩy sập tường chính là đây. Ngụy Vương ở Bình Thành chủ chính nhiều năm, hận cũ không ít, huống chi trên người còn mang tội danh kháng chỉ tị chiến, cố ý đẩy Hoàng đế vào chỗ chết, nhất thời tiếng quở trách vang lên bốn phía. Trong trướng ngoài trướng chỉ duy nhất một người vì ông ta liều chết trần tình.
“Sùng Ưu, dến mức này mà người còn muốn nói giúp ông ta sao?” Dương Thù hầm hầm nói: “Có phải ngươi phát sốt rồi hay không?”
Dương Thần từ lúc gia nhập Vương sư tới nay luôn bất hòa với Ngụy Vương, hơn nữa hắn là sư huynh của Ứng Sùng Ưu, nói chuyện không cần kiêng dè như người khác, lập tức lạnh lùng xen vào: “Sùng Ưu, Ngụy Vương ỷ công kiêu ngạo, chỉ riêng chuyện này đã đáng bị phạt, chẳng qua Hoàng thượng khoan hậu tha thứ đến nay. Nhưng hiện tại tội ông ta phạm chính là đại nghịch tử tội, trảm chín họ còn chưa vừa. Nếu Hoàng thượng còn dung túng ông ta, chỉ sợ quân uy không còn, người người bất phục. Ta biết đệ bản tính nhân hậu, có điều lúc này mà còn giúp ông ta cầu tình thì nói sao cũng là lòng dạ đàn bà!”
Ứng Sùng Ưu nói suốt nửa ngày, sớm đã miệng khô lưỡi đắng, làm gì còn tâm trí đôi co với Dương Thần, chỉ cố gắng khuyên nhủ Dương Thù: “Ngụy Vương là cựu thần đã giúp ngài khởi sự, ân tình thâm hậu không thể so với người ngoài. Bất luận thế nào cũng không thể không tra xét rõ ràng được!”
Dương Thù hừ một tiếng: “Chẳng lẽ vì lão công cao là có thể không cần thần phục?”
“Ngụy Vương quả thật có sai, nhưng chưa tra xét kỹ càng, sao có thể kết luận là phản nghịch?”
“Ngươi hỏi còn chưa hỏi, trẫm xác nhận lúc nào?”
“Bệ hạ có thể phái một thần tử phụng chỉ đến tra vấn, cho Ngụy Vương một cơ hội biện bạch mà!”
“Sự thật rành rành, lão còn biện bạch gì nữa?”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu bước tới một bước, quỳ gối trước mặt Dương Thù, cầm tay hắn nói: “Ngụy Vương từng vì Bệ hạ dốc biết bao tâm huyết, chẳng lẽ không đáng được hưởng chút tôn trọng này hay sao?”
Dương Thù cảm thấy lòng bàn tay bị nhét vào một hạt châu tròn lành lạnh, đột nhiên nhớ lại mình từng ban cho Ứng Sùng Ưu ba hạt trân châu cứu mạng, bất giác tim nhảy lên một nhịp.
“Bệ hạ xin nghĩ lại! Nếu người trong thiên hạ biết được ngay cả Ngụy Vương cũng làm phản thì bệ hạ sẽ khó xử đến mức nào?” Ứng Sùng Ưu nhẹ giọng nói: “Thỉnh Bệ hạ ân chuẩn lời tấu của thần: phái sứ thần đến cho Ngụy Vương phân trần trước!”
Dương Thù thở dài, nắm chặt hạt châu trong lòng bàn tay, tự hiểu lần này lại không thể lay chuyển được Sùng Ưu, đành phải nói: “Theo ý ngươi vậy! Dương Thần, ngươi thay trẫm…”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu biết rõ tam sư huynh luôn phản cảm với Ngụy Vương, sợ hắn có thành kiến liền phản đối: “Nếu như ngài đã khai ân, chi bằng để cho vi thần phụng chỉ đi một chuyến!”
“Vậy sao được?” Dương Thù bác bỏ ngay lập tức: “Lòng dạ của Ngụy Vương khó lường, ngươi đi rất nguy hiểm!”
“Thần đi cũng không nguy hiểm bằng những người khác!” Ứng Sùng Ưu từ tốn khuyên: “Sự tình đến mức này, nhất định có ẩn tình khác. Thần là cận thần hầu hạ bên cạnh thiên tử, theo lý có thể được Ngụy Vương tín nhiệm; hơn nữa gia phụ cũng có thâm giao nhiều năm với Ngụy Vương, về công về tư, thần cũng là người thích hợp nhất. Thỉnh Bệ hạ không cần lo lắng!”
Dương Thù nhìn y chăm chăm, mím môi không nói gì.
Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù không tiếp tục phủ quyết, tưởng là hắn đã đồng ý, nhẹ nhàng thở phào, đang định lui ra thảo chiếu thì bị Dương Thù túm lấy cổ tay kéo lại, quát: “Đã nói không được là không được! Không được đi!”
“Bệ hạ,” Ứng Sùng Ưu giật mình: “Những lý do thần nói, ngài không nghe được sao?”
Dương Thù nhíu mày nhìn y, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Cái này không giống!”
Một câu không đầu không đuôi, chư thần trong trướng đều sửng sốt, nghe không hiểu Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đang nói cái gì. Ngược lại Ứng Sùng Ưu lại chấn động toàn thân, trong đầu như có tia sáng lóe lên, phút chốc hiểu được ý của Dương Thù.
Đứa trẻ kia muốn nói: “Ngươi không cần giảng đạo lý với ta! Đạo lý ta đều hiểu, ta cũng biết ngươi nói rất đúng, chỉ là, đặt lên người ngươi thì không được. Bởi vì ngươi và những người khác không giống nhau!”
Hiểu được lòng dạ của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu thấy trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, cảm động suýt rơi lệ. Kỳ thật sâu trong nội tâm, Sùng Ưu thật sự hài lòng, thật sự thích thú cái loại cảm giác được Dương Thù coi trọng này; nhưng đáng tiếc là, ngay cả khi say mê đến mấy thì đầu óc của y vẫn tỉnh táo đến muốn bệnh.
“Bệ hạ, tình thế hiện giờ quá nhạy cảm. Ngụy Vương nhất định đang rất hoảng sợ, không thể phái võ tướng đến tra xét. Nhưng các văn thần tùy giá lớp hy sinh trong trận tập kích vừa rồi, lớp bị thương nặng chưa khỏi, không ai có thể bôn ba. Thỉnh Bệ hạ nhanh chóng hạ lệnh phái vi thần đến Bình Thành doanh đi!”
Dương Thù tâm phiền ý loạn vung tay: “Không cần nói nữa, trẫm không muốn nghe…”
“Ứng đại nhân,” Trịnh Lân thấy thế bèn khuyên: “Thánh ý của Bệ hạ đã quyết, ngài không nên cố chấp!”
Ứng Sùng Ưu yên lặng nhìn Dương Thù mặt mày lầm lầm, trong lòng hạ quyết tâm, lại quỳ xuống.
“Ngươi có quỳ cũng vô ích, trẫm tuyệt đối không cho ngươi đi!” Dương Thù cả giận nói.
“Lúc Bệ hạ còn chịu khống chế ở đế đô, Ngụy Vương đã vì ngài lao tâm khổ trí. Hiện giờ tội danh chưa định, ngài đã không chút thương tiếc cựu thần. Tuy rằng đây là thiên tử thánh ý, không sai, nhưng ngài không sợ các cựu thần khác trong lòng nguội lạnh hay sao?”
Dương Thù quắt mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kỳ lãnh liệt, nhìn thẳng Ứng Sùng Ưu: “Ngươi có ý gì?”
Chư thần trong trướng mặc dù đều có quan hệ tốt với Ứng Sùng Ưu, nhưng nghe y nói vậy cũng cảm thấy có chút quá đáng. Ứng Lâm bước lên nói: “Sùng Ưu, chuyện nay rõ ràng là do Ngụy Vương kháng chỉ phạm tội trước, Bệ hạ cũng đã đủ nhân hậu khoan dung, đệ đừng ăn nói lung tung!”
Ứng Sùng Ưu cười buồn, ánh mắt xa xăm: “Nhớ lại năm đó mới vào Bình Thành, tương kiến với Ngụy Vương, quân thần hòa thuận, ngỡ như mới hôm qua. Giờ mới chỉ nhất thời sai lầm, dưới thánh uy thiên tử, ân tình trước đây đã thành khói tỏa mây bay… Vi thần không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác môi hở răng lạnh…”
Ứng Sùng Ưu ý tại ngôn ngoại, cố tình kích thích Dương Thù. Bọn Trịnh Lân không biết tình cảm sư đồ của bọn họ nên nghe không hiểu, nhưng lọt vào tai Dương Thù lại như sấm nổ sét rung, từng chữ oán trách thấu đến tận xương khiến cho toàn thân lạnh lẽo, nhất thời giận đến tái mặt.
“Hay… Ngươi nói thật là hay! Ngươi đã không tin trẫm, ngươi đã đã nhận định trẫm là người vô tình vô nghĩa, vậy trẫm đành phải toại nguyện cho ngươi!” Dương Thù hầm hầm bước tới ngự án, vung bút son, nhanh chóng viết xuống một đạo ý chỉ, lập tức cầm ném đến trước mặt Ứng Sùng Ưu, “Ngươi muốn đi thì cứ đi! Nếu Ngụy Vương không có giải thích thỏa đáng, ngươi cũng đừng trách trẫm thật sự đối hắn vô tình!”
Tuy rằng đã đạt được mục đích, nhưng dù sao Dương Thù cũng là người mà Ứng Sùng Ưu yêu thương nhất. Thấy hắn tức giận đến như vậy, vị đế sư trẻ tuổi rốt cuộc cũng không đành lòng. Sùng Ưu cúi người nhặt ý chỉ, vừa định hạ giọng giải thích thì Dương Thù vỗ mạnh án thư, oán hận nói: “Đi ra ngoài! Ra ngoài! Tất cả ra ngoài hết cho trẫm!”
Chúng thần tử sợ hết hồn, vội vàng hành lễ cáo lui. Ứng Lâm sợ đường đệ lại nói những câu phạm thượng, vội túm lấy tay y lôi một mạch ra khỏi vương trướng hơn mười trượng mới nén giận nói: “Tiểu Ưu, đệ điên rồi! Chỉ vì Ngụy Vương lại đáng cho đệ làm vậy sao? Những lời đệ nói lúc nãy, đừng nói là Hoàng thượng, cả ta cũng phải nổi nóng!”
“Đệ cũng không phải chỉ vì Ngụy Vương gia… Việc này không chỉ một mình lão vương gia, mười vạn quân Bình Thành, ngay cả Ngụy phi nương nương cũng bị liên can, không thể bỏ mặc được!”
“Đệ đó, lo hết người này đến người kia, chỉ không lo cho chính mình!” Ứng Lâm oán giận nói: “Thế nào gọi là thánh tâm khó dò? Ta thật sự lo lắng cho đệ, rõ ràng bản tính vốn ôn hòa, đến khi bướng bỉnh là chọc cho người ta tức chết. Hai năm nay đệ và Hoàng thượng nháo bao nhiêu trận rồi biết không? Người là quân, đệ là thần, khắc khẩu mạo phạm chỉ có đệ chịu thiệt mà thôi. Nói gì thì nói, lần này là đệ không đúng, mau nghe lời ca ca, chủ động tạ tội với Hoàng thượng trước đi!”
“Yên tâm, đợi đến khi từ Bình Thành doanh trở về, đệ sẽ đến tạ tội ngay!” Ứng Sùng Ưu miễn cưỡng tươi cười, nói: “Phiền Ứng đại tướng quân phái vài người theo hạ quan, đừng giận đến mức bắt đệ đệ của ngài một thân một mình đi làm thiên tử sứ thần chứ!”
Ứng Lâm bất lực sụp vai, bất đắc dĩ trừng biểu đệ một cái: “Thật là chịu không nổi đệ! Được rồi, để ta phái người theo hộ tống!”
Trịnh Lân và Dương Thần cũng rất quan tâm Ứng Sùng Ưu, nãy giờ vẫn theo sau nhưng giữ ý đứng cách một đoạn để huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau, giờ thấy Ứng Lâm quay lại bèn bước tới.
“Đại tướng quân, Sùng Ưu quá ít người hầu, ta muốn chọn vài người theo hộ tống đệ ấy, huynh xem…” Ứng Lâm theo quy củ trong quân xin chỉ thị của thủ trưởng trước.
“Đây là chuyện phải làm!” Trịnh Lân cười ôn hòa: “Ứng học sĩ trạch tâm nhân hậu, mạt tướng thật là kính trọng. Nhưng Bình Thành doanh không như Diễm Linh doanh, ngài đi chuyến này nhất định phải cẩn thận!”
“Đa tạ!” Ứng Sùng Ưu cười, gật đầu cảm ơn Trịnh Lân, lại cảm giác Dương Thần đứng bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Ta đi an bài trước. Tiểu Ưu, khi nào thì đệ xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt!”
“Vậy nửa canh giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa!” Ứng Lâm là người sảng khoái, nói xong liền đi ngay.
Trịnh Lâm đứng lại hàn huyên đôi ba câu, nhưng thân là chủ soái làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng nhanh chóng cáo từ. Chỉ còn lại một mình Dương Thần, hai tay khoanh trước ngực, vẫn im lặng nhìn Ứng Sùng Ưu chằm chằm.
“Huynh nhìn cái gì chứ? Tuy rằng huynh luôn có ác cảm với Ngụy Vương, nhưng dù sao ông ta cũng là huân trọng cựu thần, không thể dễ dàng bị vấn tội. Đạo lý này đâu phải huynh không biết?” Ứng Sùng Ưu bị hắn nhìn đến khó chịu, đành phải tự mình lên tiếng trước.
“Ta không phải để ý chuyện này!” Dương Thần thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn thần bí như cũ: “Đệ và Bệ hạ… trước khi cùng đến Bình Thành, không có kết giao nào khác sao?”
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra, theo phản xạ đáp: “Đương nhiên không có…”
“Ta rốt cuộc cảm nhận được tình cảm của hai người phải thâm hậu hơn nhiều… Hôm nay ngài bị đệ chọc giận suýt hộc máu mà cũng nhịn được… Không biết đệ có nhận ra không, có khi Bệ hạ nhìn đệ bằng ánh mắt rất kỳ quái, giống như là…” Dương Thần dừng lại một chút, cố tìm từ thích hợp: “Giống như là đối với ngài mà nói, đệ không chỉ là một thần tử…”
“Huynh đừng quá mẫn cảm!” Ứng Sùng Ưu nôn nóng xoay người: “Không phải thần tử chứ là gì?”
“Tiểu Ưu!” Dương Thần giữ chặt tay sư đệ: “Ta là người từng trải, lại là người ngoài cuộc, phán đoán của ta nhất định chính xác hơn đệ. Tình cảm của Hoàng thượng đối với đệ không đơn thuần chút nào, đệ phải chú ý một chút!”
Ứng Sùng Ưu bị hắn nói trúng tâm sự trong lòng, vô thức bộc lộ bản năng kháng cự: “Huynh cho là ai cũng giống huynh hay sao? Đệ là nam nhân, là thần tử bên cạnh Hoàng thượng, người có thể có ý gì khác chứ? Chẳng qua lúc trước đệ phò người vượt Vệ Lĩnh, đồng cam cộng tử, người nhớ tình cũ nên tin cậy đệ nhiều hơn một chút…”
“Nếu chỉ có vậy thì tốt rồi!” Dương Thần vẫn giữ biểu tình nghiêm trọng, nắm lấy Sùng Ưu không buông: “Tiêu Ưu, đệ hãy nghe ta nói: Mặc kệ Hoàng thượng nghĩ như thế nào, đệ ngàn vạn lần cũng không được động tâm! Nên biết ngài là chí tôn thiên tử, một khi đệ động tâm động tình, tương lai người bị tổn thương nhất định là đệ…”
Ứng Sùng Ưu nóng mặt, cả giận nói: “Huynh nói bậy bạ gì đó…”
“Không sai, ta biết rằng lúc trước là ta tùy tiện vô trách nhiệm, không có tư cách khuyên can đệ. Nhưng xin đệ hãy tin ta! Mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng ta thật sự vẫn còn quan tâm đệ, không muốn đệ gặp chuyện gì bất hạnh… Hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, là người nắm quyền sinh sát của đệ trong tay. Nếu sau này là đệ không có tình cảm với ngài mà ngài lại không muốn buông tay thì đệ cũng không còn đường nào để trốn. Ngược lại, nếu là ngài lãng quên tình cảm với đệ trước, thì kết cục của đệ càng thê thảm bất lực… Tóm lại, dù là tình huống nào, người chịu thiệt cũng là đệ, đệ đừng để phạm hồ đồ…”
“Dương Thần!” Ứng Sùng Ưu nghe hắn càng nói càng quá đáng, tức giận hất tay hắn ra: “Hôm nay huynh phát sốt hay sao, khi không lại nói ra những lời như thế? Đệ và Hoàng thượng là quan hệ quân thần quang minh chính đại, huynh nói thành gì thế?”
“Xin lỗi!” Dương Thần vội vàng xoa dịu: “Ta biết vẫn chưa tới mức đó, bất quá đột nhiên ta cảm thấy lo lắng, không dằn được phải nói với đệ. Đệ hứa với ta: Bất kể Hoàng thượng có đối xử tốt với đệ thế nào, cũng phải nhớ tới thân phận chí tôn của người, tuyệt đối không được động tâm, nghe rõ không?”
Ứng Sùng Ưu tuy biết sư huynh có ý tốt, nhưng vẫn không nén được khó chịu trong lòng, trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người đi về hướng doanh trướng của mình, không thèm để ý đến hắn nữa. Dương Thần đứng tại chỗ thở dài rồi lại cất bước đuổi theo sư đệ.
Vào doanh trướng, Ứng Sùng Ưu lầm lì tự chỉnh trang lại một chút, khoác thêm áo choàng, sai người hầu chuẩn bị vài thứ vật phẩm tùy thân, đoạn bước ra ngoài tháo cương ngựa cột trước cửa. Lúc này Ứng Lâm đã lựa chọn xong một nhóm xa binh đắc lực xếp hàng chờ sẵn, lại thêm một số đồng nghiệp thân quen đến đưa tiễn, Dương Thần không có cơ hội nói tiếp, đành yên lặng đứng một bên.
Ứng Sùng Ưu khách sáo mấy câu với những người đến đưa tiễn, không muốn trì hoãn thêm thời gian nên lập tức xoay người lên ngựa, suất lãnh một tiểu đội nhân mã xuất phát về hướng tây.
Ngay lúc chuẩn bị đưa roi giục ngựa, Sùng Ưu chợt nghe phía sau có tiếng gọi nhỏ: “Tiểu Ưu…”
Ứng Sùng Ưu hơi lỏng tay cương, do dự một chút, cuối cùng cũng từ từ quay đầu lại, bắt gặp Dương Thần đang nhìn lên, trong mắt có một nét ôn nhu quen thuộc. Ngay lúc hai mắt chạm nhau, Sùng Ưu liền thấy trong lòng rối loạn. Một đoạn tình yêu thuở thiếu niên vừa ngọt ngào vừa chua xót lại xẹt ra trước mắt, dưới sức mạnh tàn phá của thời gian cũng không thể tránh được ngẫu nhiên đau nhói, là minh chứng rành rành nhắc nhở hậu quả có thể xảy ra nếu lại động tâm. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tận đáy lòng Sùng Ưu cũng hiểu lời tam sư huynh khuyên bảo quả thật không sai.
“Đã biết, đệ sẽ chú ý!”
Rốt cuộc cũng có được lời hứa vừa lòng, vị Trung thư lệnh trẻ tuổi vừa được thăng nhiệm lúc này mới hơi thở phào, trên mặt thoáng một nụ cười như vừa trút được gánh nặng.
Bình luận truyện