Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 27: Hạ độc



Edit: August97

Khuôn mặt nam tử yêu mị lạnh lẽo không chút nhiệt độ, bàn tay Vãn Thanh đang túm lấy tiểu hồ ly cũng càng lúc càng siết chặt, khẩn trương chưa bao giờ có.

Thấy Vãn Thanh đi tới bên cạnh mình, nam tử nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người Vãn Thanh, sau đó đỡ Vãn Thanh ngồi xuống.

Vãn Thanh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu chuyển động từ trước ngực xuống dưới bụng, tay nam nhân kia vẫn đặt sau lưng nàng, cảm nhận được cỗ lửa nóng truyền khắp toàn thân, một cỗ khí nóng dồn đến trong lòng bàn tay đang vận sức chờ phát động.

Không chịu nổi luồng nhiệt lưu kia, Vãn Thanh ngẩng đầu vung tay, một gốc cây trúc cao lớn ngay lập tức ngã xuống, âm thanh ‘ầm ầm’ có phần chói tai, tiểu hồ ly co lại thành một cục nằm ngay bên cạnh.

Vãn Thanh kinh ngạc, người phía sau lại mở miệng.

"Nội lực của ngươi rất thâm hậu, mặc dù không theo kịp ta."

Vừa giống tán dương lại vừa giống khoe khoang, mặc dù Vãn Thanh cảm thấy vui vẻ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi cỗ nội lực này từ đâu mà có.

"Có người đã truyền nội lực cho ngươi, ngươi hãy nghiêm túc mà tu luyện đi."

Cảm giác đau nhói trên lưng vẫn không giảm, vẻ mặt nam tử vẫn không đổi.

Cũng không biết bao lâu sau, Vãn Thanh chỉ cảm thấy cỗ khí nóng trong cơ đã bình ổn, nam nhân phía sau mới đứng dậy đi tới trước mặt nàng, nhưng lại không hề đưa tay đỡ nàng.

"Ta đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc(*) của ngươi, chỉ cần học tập nghiêm túc, ta nhất định sẽ giúp ngươi đứng trên đỉnh cao võ lâm, nhưng ngươi phải nhớ, ngươi đã là đồ đệ của ta, thì không được phép phản bội ta... ta nói gì ngươi đều phải làm theo."

Nam tử lạnh lùng uy hiếp Vãn Thanh, Vãn Thanh nhíu mày muốn cự tuyệt, khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng kia của hắn thì lại không dám.

"Ta đã hạ độc trên người ngươi. Đó là âm độc đặc chế của ta, xem cổ tay phải của ngươi đi, nếu ngươi dám rời khỏi ta, kết quả ngươi tự biết."

Giơ tay phất áo bào đỏ thẫm, nam tử xoay người đi về phía trước.

Vãn Thanh có phần hoảng sợ cúi đầu, đúng là trên cổ tay phải có một điểm đen nhỏ, trong lòng sợ hãi, nam nhân chết tiệt này thật âm hiểm, nếu lúc này nàng chạy trốn, chẳng phải chỉ còn đường chết sao?!

Nhưng nếu không trốn thì chắc chắn sau này sẽ trở thành con cờ của hắn.

Tiếng bước chân của nam nhân kia rất nhẹ, thời điểm Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy hắn đi xa hơn mấy trượng, trong lòng không nghĩ được chủ ý gì, càng không muốn chết bất đắc kỳ tử, Vãn Thanh chỉ có thể đứng dậy vội vàng đi theo.

Hắn đứng cách bờ sông mấy trăm mét, trên bờ sông để một ghế tre, bên cạnh ghế tre có một cái bàn, trên bàn có một bình trà cùng một ly trà.

Vãn Thanh cảnh giác nhìn hắn, dường như hai chân đã nhũn ra.

"Không cần sợ ta, đã là đồ nhi của ta, tất nhiên ta sẽ thương ngươi."

Cặp mắt xếch yêu mị nhìn lướt qua Vãn Thanh, lại càng khiến nàng rét run, hắn đưa tay vào vạt áo trước ngực hồi lâu mới lấy ra một sa lậu nhỏ. (Sa lậu: Đồng hồ cát thời cổ đại)

"Ngươi chạy dọc theo con đường này, năm vòng, đến lúc hạt cát trong sa lậu rơi hết thì phải quay trở lại."

Vãn Thanh mặc dù tức giận, nhưng cũng không dám không nghe theo hắn, sa lậu này nhỏ như vậy, cát lại chảy rất nhanh, thấy ngón tay thon dài của hắn quay ngược sa lậu lại, Vãn Thanh cả kinh, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia vội vàng xoay người chạy như bay.

Chạy xong năm vòng, lúc Vãn Thanh mồ hôi đầy người trở về thì cát chảy vừa hết, khuôn mặt yêu nghiệt kia vẫn không có biểu tình gì.

"Tiếp tục chạy."

Thời tiết càng lúc nóng, khuôn mặt Vãn Thanh hiện lên từng tầng mồ hôi, muốn phản bác hắn nhưng lại không dám, kéo lại áo choàng bị buông lỏng, trừng mắt liếc Tiểu hồ ly đang nhàn nhã trong ngực nam tử, nàng xoay người tiếp tục chạy. Tuy có ý niệm rời đi, nhưng khi nhìn thấy chấm đen nơi cổ tay kia lại nuốt ý định đó vào, mặc kệ thế nào đi nữa, cứ nhẫn nhịn đến lúc giải độc rồi nói sau.

Cho đến trưa, hắn cũng chỉ bảo nàng chạy bộ, Vãn Thanh mệt mỏi đến cả người đầy mồ hôi, hắn lại nhàn nhã ngồi nơi thoáng mát uống trà, tiểu hồ ly kia lại dịu ngoan nằm trên đùi hắn.

Mắt thấy đã đến giữa trưa, hắn mới bảo nàng ngừng lại, đưa một ly trà cho Vãn Thanh.

Vãn Thanh liếc nhìn ly trà hắn đã dùng qua, vẫn không đưa tay đón.

"Uống."

Thanh âm lạnh lẽo đột nhiên trầm xuống, chân Vãn Thanh hơi run, chỉ có thể nhận ly trà uống vào.

Mặt trời giữa trưa có phần chói chang, hắn cũng chỉ nhíu mày, mấy con chim nhỏ từ trong rừng bay tới, tiếng hót có phần chói tai, Vãn Thanh vuốt vuốt cái trán phát đau, lần nữa giương mắt lại đã nhìn thấy mấy con chim kia rơi xuống.

Nghi ngờ nhìn hắn một cái, lại không nhìn ra biểu tình gì từ hắn, đi qua nhìn kĩ mới thấy trên thân mấy con chim kia đều gắn đầy ngân châm.

Có thể dùng châm phi trúng ở độ cao như vậy, khả năng phóng ám khí của hắn cũng thật cao siêu.

Vãn Thanh không biết nàng đang vui mừng hay sợ hãi, vui mừng vì có một sư phụ lợi hại, sợ hãi vì chính nàng lại bị hắn hạ độc.

Sau khi mấy con chim rơi xuống không bao lâu, đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng gầm thét, Vãn Thanh quay đầu lại đã nhìn thấy một con sói chạy ra từ trong rừng, muốn quay đầu lại để hắn giải quyết, lại nhận ra bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của hắn, cả tiểu hồ ly kia cũng không thấy.

Đã sớm không thèm bận tâm đến hình tượng, Vãn Thanh nhanh chân chạy vào trong rừng, con sói này không ngừng đuổi theo, hai mắt lóe sáng cùng miệng đầy răng nanh chứng tỏ đã lâu ngày chưa được ăn, chân Vãn Thanh chạy như bay.

Nàng chạy càng lúc càng nhanh, cảm giác dưới chân chợt nhẹ.

Mơ hồ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Vãn Thanh nhún chân, cư nhiên bật người lên đến nửa thước, dài một quãng xa mới rơi xuống.

Trong đầu hiện ra hai chữ ‘khinh công’, Vãn Thanh càng nhảy càng vui, bị sói đuổi gần một nén nhang, Vãn Thanh đã có thể bay đến trên đầu cành, nhìn con sói đangg tức giận gầm gừ dưới đất, Vãn Thanh cười vui vẻ, xuyên qua những thân trúc cao lớn, lại nhìn bộ dáng muốn leo mà không leo được của con sói kia, không bao lâu sau, Vãn Thanh đã bỏ lại con sói ở phía xa.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra dụng ý muốn nàng chạy bộ của hắn.

Đi không bao lâu nàng đã trở lại Đông viện trong phủ, Bảo Cầm đang rối loạn chạy tới chạy lui tìm nàng, nhìn thấy Vãn Thanh giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy về phía nàng.

"Tiểu thư, người đi đâu? Vừa rồi vương gia tới đây!"

"Hắn tới làm gì?"

"Bảo Cầm không biết, nhưng sắc mặt của vương gia rất khó coi."

Thanh âm Bảo Cầm có phần sợ hãi, hiển nhiên là bị Phong Huyền Dịch dọa sợ.

"Ta đi tìm hắn."

Vãn Thanh nhấc chân đi ra ngoài, sự hưng phấn trong lòng đã đánh tan sự mệt mỏi vốn có.

"Tiểu thư!"

Bảo Cầm giữ Vãn Thanh lại, đem gương đồng tới, nữ nhân trong gương tóc tai bù xù, trên tóc còn để lại mấy ngọn lá cây, y phục và đai lưng bị tản ra, trường bào không chỉnh tề khoác lên người.

Vãn Thanh cả kinh, từ khi nào thì nàng biến thành bộ dáng này.

"Tiểu thư đi đổi thân y phục trước đi, hình như vương gia có nói chuyện vào cung tối nay."

"Được, đi nấu nước cho ta."

"Vâng." Bảo Cầm gật đầu đem cất gương đồng, Vãn Thanh nhấc chân vào phòng, không biết tiểu hồ ly đã trở lại từ khi nào, an tĩnh thiếp đi trên giường êm.

(*) Mạch Nhâm Đốc:

Mạch Nhâm là mạch của của các kinh âm. Mạch Đốc là mạch của các kinh dương.

Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì Mạch Nhâm cùng Mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện