Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 28: Phân bố đều nhau



Edit: August97

Vãn Thanh cũng không đánh thức nó, thay y phục xong liền mang Bảo Cầm đi tiền thính.

Mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Phong Huyền Dịch ở phía trước, Vãn Thanh có phần không tình nguyện đi qua, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây tựa hồ đang tìm người, Vãn Thanh cho là hắn đang chờ nàng, cố ý đi tới trước mặt hắn.

Nhưng không nghĩ tới hắn chỉ liếc mắt nhìn Vãn Thanh một cái, mặc dù trang phục hôm nay của Vãn Thanh rất dễ gây chú ý, nhưng trong mắt hắn cũng không xuất hiện chút hảo cảm nào.

Vãn Thanh tức giận, chẳng lẽ không phải hắn đang đợi nàng? Đang khó hiểu thì từ phía trước đi tới một bóng dáng diễm lệ, Tử Cơ mặc cẩm bào tử y thêu tuyến vàng, nồng trang diễm mạt (thoa đầy son phấn), mị như yêu cơ, nũng nịu chạy đến trước mặt Phong Huyền Dịch trợn mắt thị uy nhìn Vãn Thanh.

So sánh với nàng ta, Vãn Thanh mặc một bộ bạch y có phần thiếu nổi bật, Vãn Thanh cúi đầu, cảm thấy choáng váng, vội vuốt vuốt cái trán phát đau, đau đớn dưới chân cũng truyền đến.

"Nếu vương phi cảm thấy không thoải mái thì nghỉ lại trong phủ đi, ngươi yên tâm, Bổn vương đi trước, cũng sẽ thuyết phục mẫu hậu cho phép Bổn vương nạp Tử Cơ làm thiếp."

Khuôn mặt Phong Huyền Dịch in vào mắt Vãn Thanh lại khiến ý chí chiến đấu của nàng sục sôi, Vãn Thanh liếc mắt nhìn trang phục lộng lẫy của Tử Cơ, lại nhìn trang phục của mình, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.

"Vương gia chờ ta một lát."

Mặc dù Phong Huyền Dịch không muốn chờ Vãn Thanh, nhưng hắn cố ý gọi nàng cùng đi chính vì muốn nàng vào cung, trước mặt quần thần mang theo Tử Cơ nhục nhã nàng một phen, bóp chết lệ khí của nàng, nên khi Vãn Thanh rời đi, dù cho Tử Cơ có thúc giục hắn thế nào, hắn cũng kiên trì đứng đợi.

Thua người không thua trận, đây là quy luật thép từ xưa tới nay, Vãn Thanh sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng nghiêm túc ăn mặc như hôm nay, cũng là vì cỗ thân thể này có nền tảng, tùy tiện tô điểm một chút đã trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Bảo Cầm đi theo sau rất hưng phấn, cho rằng cuối cùng thì tiểu thư cũng quyết tâm lấy lòng vương gia, nhưng lại không biết ý tứ thực sự của Vãn Thanh.

"Vương Gia."

Vãn Thanh nhấc bước nhỏ đi trên con đường lát đá cẩm thạch, đánh mị nhãn với Phong Huyền Dịch.

Phong Huyền Dịch đợi gần nửa canh giờ (1 tiếng) đang định nổi điên mắng chửi nàng, nháy mắt thấy Vãn Thanh lại không mở miệng được.

Một thân hồng y thêu mẫu đơn tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, ba ngàn tóc đen buông lỏng chỉ cài một cây trâm Phượng Vĩ, trước ngực đeo một viên dạ minh châu, bước trên con đường đen như mực lại tỏa ra ánh sáng dị thường sáng ngời, tay áo rộng như ẩn như hiện, mơ hồ có thể nhìn thấy nửa cánh tay trắng nõn bên trong.

Vãn Thanh đưa tay vỗ về chơi đùa sợi tóc xõa xuống trước ngực, bộ dáng phong tình vạn chủng. Dưới hàng lông mày tinh xảo mà cặp thủy mâu đẹp đẽ động lòng người, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tà mị, đôi bông tai lông vũ rũ xuống tăng thêm mấy phần hấp dẫn, cổ áo không cao, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn bên trong, lại bởi viên dạ minh châu nửa đậy nửa che, so với Tử Cơ dứt khoát khoe ra, Vãn Thanh càng ý vị hơn một bậc.

Phong Huyền Dịch không dời mắt được, mặc dù biết trước mặt chính là nữ nhân hắn ghét nhất, nhưng giờ khắc này hắn lại mất thần trí nhìn không dời mắt. Có nam nhân nào lại không thích nữ nhân xinh đẹp?!

Vãn Thanh lấy từ trong tay áo một chiếc quạt lông vũ màu đỏ ngăn nửa khuôn mặt, kéo làn váy dài đi tới trước mặt mấy người.

"Đi thôi vương gia, tương lai Tử Cơ là phu nhân của ngươi thì không nên nóng nảy như vừa rồi."

Tư thế hấp dẫn khiến bụng dưới của Phong Huyền Dịch căng thẳng, gương mặt không khỏi có chút ửng đỏ, xấu hổ dời mắt, Tử Cơ bên cạnh sớm đã đen mặt đỏ mắt.

"Đi thôi."

Phong Huyền Dịch liếc sang bên cạnh nhưng vẫn không nhìn Tử Cơ, nàng ta tức giận theo sau hắn, miệng đỏ tươi hếch lên thật cao.

Ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, Vãn Thanh ngồi riêng một bên, Tiểu Hồ được mang theo cũng đã chui ra, nằm ở bên hông nàng, Vãn Thanh lười biếng trừng mắt nhìn Phong Huyền Dịch, muốn nhắc nhớ hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn khóa chặt trên người nàng.

Cho đến khi Tử Cơ lên tiếng gọi hắn, hắn mới giống như vừa tỉnh mộng lấy lại tinh thần, Tử Cơ ngồi trong xe ngựa có mấy lần muốn thị uy với Vãn Thanh rằng Phong Huyền Dịch yêu nàng ta hơn, nhưng Phong Huyền Dịch lại bắt đầu lạnh đạm, mặc dù thất vọng, nhưng trong mắt Tử Cơ vẫn không cam lòng nhận thua.

Xe ngựa chạy hồi lâu mới đến cửa hoàng cung, Phong Huyền Dịch vẫn ngồi không nhúc nhích, Vãn Thanh lập tức nhảy xuống xe, trên bả vai là tiểu hồ ly, liếc mắt nhìn hai người sau lưng: Phong Huyền Dịch cau mày, Tử Cơ vẻ mặt uất ức ngồi bên cạnh hắn, giọng bọn họ rất nhỏ không thể nghe rõ, lại nhìn thấy bộ dáng Tử Cơ ủy khuất, Vãn Thanh vốn định tiến lại gần xem một chút, thì trước mặt dừng lại một chiếc xe ngựamđem ba người ngăn cách.

Nhảy xuống là bóng người hết sức quen thuộc, chính là Phó Lăng Thiên luôn tươi cười ôn nhu, hiếm khi thấy Vãn Thanh ăn mặc diễm lệ nổi bật như vậy, biểu hiện của hắn hoàn toàn bất đồng với Phong Huyền Dịch, chỉ hơi ngạc nhiên.

Xe ngựa rời đi mới nhìn thấy Phong Huyền Dịch cùng Tử Cơ đứng đối diện, chứng kiến hai người bọn họ đứng chung một chỗ, vẻ mặt Phó Lăng Thiên trong nháy mắt thay đổi.

"Vương gia, ngươi có ý gì?"

Phong Huyền Dịch đang hối hận vì sự vọng động của mình, muốn để Tử Cơ trở về, Tử Cơ lại không chịu, trong lòng vốn bốc hỏa. Nhìn thấy Phó Lăng Thiên vừa tới đã che chở cho Vãn Thanh, trong lòng càng thêm khó chịu.

"Thừa Tướng định quản cả ta sao?!!!"

Ngữ khí như vậy, đến Phó Lăng Thiên luôn luôn ôn hòa cũng phải bốc hỏa, thấy hắn đang muốn mở miệng Vãn Thanh tiến lên ngăn cản.

"Không sao, vương gia biết Lăng Thiên ngươi vẫn không có cơ thiếp, đặc biệt để ta tới bồi ngươi, hắn mang Tử Cơ đi trước, Thái hậu cũng sẽ không nói gì."

Vãn Thanh cười híp mắt nhìn mấy người trước mặt, Phong Huyền Dịch nghiêm mặt, không đồng ý với lời nói của Vãn Thanh, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng rõ ràng lần này mang Tử Cơ vào cung là một sai lầm lớn. Nếu lần này ba người ngồi chung một chỗ, sẽ trở thành chuyện cười trong triều không thể nghi ngờ, vả lại mẫu hậu nhất định sẽ không đồng ý cho hắn nạp thiếp, nhưng nếu hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, trong lòng hắn lại không thoải mái.

"Sao vương phi có thể ngồi cùng bàn với ta."

Phó Lăng Thiên nhíu mày, nửa tin nửa ngờ, hắn cao hơn Vãn Thanh một cái đầu, tầm mắt vừa rơi đúng ngực nàng.

"Có phải ngươi không muốn?"

Sắc mặt Vãn Thanh biến đổi, khuôn mặt yêu mị lập tức ưu sầu, tiểu hồ ly ngồi trên đầu vai nàng kéo cánh tay Phó Lăng Thiên, dường như cũng muốn chỉ trích hắn.

"Không phải."

Phó Lăng Thiên luôn sủng ái Vãn Thanh, dĩ nhiên với yêu cầu của nàng đều không cự tuyệt, nhưng trong lòng lại mơ hồ có phần bất an.

"Cứ như vậy đi."

Vãn Thanh khoác tay lên người Phó Lăng Thiên, thản nhiên quay đầu lại.

"Vương gia, nô tì ở bên trong chờ người."

Phong Huyền Dịch tức giận đến sinh khí, nếu lúc này bảo Tử Cơ trở về, người mất mặt chính là hắn, nhưng nếu Tử Cơ không rời đi, đến khi mang nàng ta vào, lỡ như có người nhận ra nàng đã từng là hoa khôi thanh lâu, chắc chắn vẫn không tránh khỏi việc bị cười nhạo, quan trọng hơn là nữ nhân kia, nàng lại muốn nhìn hắn như thế, bảo hắn tự nhận thua, đùa sao?

Cắn răng, Phong Huyền Dịch quay đầu lại, nắm vai Tử Cơ cùng nhau bước chân vào cửa cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện