Đệ Nhất Kiếm Thần
Chương 12397
Hữu nghị?
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Ta với ngươi mà hữu nghị từ khi nào?
Vũ Trụ Chi Linh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bà mẹ cha nó!
Giờ phút này nó chỉ muốn tự vả mấy cái! Tại sao chỉ vì ba thứ cỏn con này mà phải xích mích với tên này chứ?
Diệp Huyên thì lại không lên tiếng như đang suy nghĩ gì đó.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy đành cười khổ: “Diệp tiểu hữu đừng tin lời lão ta. Cái chết của ta đúng là sẽ tẩm bổ cho vũ trụ này, nhưng nếu ta nổ tung thì nó cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi cười lên: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta không có ý gì cả”.
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo hắn. Bố có điên mới tin mi!
Mà nói ra thì nó sợ hắn làm loạn thật.
Khi ấy thì thật sự là hết cứu.
Chủ nhân bút Đại đạo đã từng dặn nó chỉ có thể dùng lý lẽ để nói chuyện với tên này, tuyệt đối đừng để hắn quậy tung lên.
Bằng không thì chẳng còn cách nào cứu.
Hắn chính là kẻ khiến người khác phải chào thua.
Không một ai có thể ngăn cản.
Vua dựa dẫm gì đó còn không đáng sợ bằng Vua làm loạn cơ!
Vũ Trụ Chi Linh lại buông tiếng thở dài.
Biết vậy thì ngay từ đầu đã làm bộ ngủ tiếp rồi, mắc gì cứ phải trêu vào tên khốn này chứ?
Diệp Huyên cười cười nhìn Vũ Trụ Chi Linh, không nói gì nữa.
Giết nó để tế vũ trụ này?
Ban nãy hắn cũng nghĩ đến, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vẫn còn quá nhiều nhân tố không xác định.
Hơn nữa kẻ địch chính hiện nay là Thần Linh của Chân Thế giới, cần phải giải quyết chúng trước.
Về phần Vũ Trụ Chi Linh này, nếu thật sự không được thì cứ giao cho thằng con mình giải quyết!
Người nào đó: “...”
Thấy Diệp Huyên đánh mất suy nghĩ vừa nguy hiểm lại bi3n thái kia đi, Vũ Trụ Chi Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên này mà làm bậy thật thì nó cũng sợ chết khiếp.
Ai bảo muội muội hắn mạnh thế làm gì?
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Ta với ngươi mà hữu nghị từ khi nào?
Vũ Trụ Chi Linh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bà mẹ cha nó!
Giờ phút này nó chỉ muốn tự vả mấy cái! Tại sao chỉ vì ba thứ cỏn con này mà phải xích mích với tên này chứ?
Diệp Huyên thì lại không lên tiếng như đang suy nghĩ gì đó.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy đành cười khổ: “Diệp tiểu hữu đừng tin lời lão ta. Cái chết của ta đúng là sẽ tẩm bổ cho vũ trụ này, nhưng nếu ta nổ tung thì nó cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi cười lên: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta không có ý gì cả”.
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo hắn. Bố có điên mới tin mi!
Mà nói ra thì nó sợ hắn làm loạn thật.
Khi ấy thì thật sự là hết cứu.
Chủ nhân bút Đại đạo đã từng dặn nó chỉ có thể dùng lý lẽ để nói chuyện với tên này, tuyệt đối đừng để hắn quậy tung lên.
Bằng không thì chẳng còn cách nào cứu.
Hắn chính là kẻ khiến người khác phải chào thua.
Không một ai có thể ngăn cản.
Vua dựa dẫm gì đó còn không đáng sợ bằng Vua làm loạn cơ!
Vũ Trụ Chi Linh lại buông tiếng thở dài.
Biết vậy thì ngay từ đầu đã làm bộ ngủ tiếp rồi, mắc gì cứ phải trêu vào tên khốn này chứ?
Diệp Huyên cười cười nhìn Vũ Trụ Chi Linh, không nói gì nữa.
Giết nó để tế vũ trụ này?
Ban nãy hắn cũng nghĩ đến, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vẫn còn quá nhiều nhân tố không xác định.
Hơn nữa kẻ địch chính hiện nay là Thần Linh của Chân Thế giới, cần phải giải quyết chúng trước.
Về phần Vũ Trụ Chi Linh này, nếu thật sự không được thì cứ giao cho thằng con mình giải quyết!
Người nào đó: “...”
Thấy Diệp Huyên đánh mất suy nghĩ vừa nguy hiểm lại bi3n thái kia đi, Vũ Trụ Chi Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên này mà làm bậy thật thì nó cũng sợ chết khiếp.
Ai bảo muội muội hắn mạnh thế làm gì?
Bình luận truyện