Đế Quân

Chương 635: Hỗn Nguyên Châu (1)



Như thế, Tử Huyên đành cũng không có một chút biện pháp nào. Nàng cố tình muốn trợ giúp Thần Dạ một tay, thế mà lúc Huyền Khí của nàng vừa mới tiến vào thì liền lọt vào một cỗ lực cản thật lớn..

Lực cản không đơn giản là đến từ những năng lượng hỗn loạn này, mà còn có của bản thân Thần Dạ.

Chẳng lẽ nói, Thần Dạ không muốn làm cho chính mình bị mệt mỏi vì tiêu hao? Bản thân chính Tử Huyên cũng là hơi không hiểu.

- Nương, chúng ta liền chờ Đại ca ca tỉnh lại ở chỗ này sao?

Tử Huyên gật đầu, tùy ý quét mắt chung quanh một vòng. Tử Kim Song Dực Sư nói không sai, chữa thương ở trong cung điện, xác thật nếu so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Bởi vì nơi này, mức độ nồng nặc của linh khí cơ hồ là hơn gấp đôi ở bên ngoài.

Tu luyện hay chữa thương, đều là có thể phát ra hiệu quả gấp đôi.

Không thể trợ giúp gì được cho Thần Dạ, Tử Huyên cũng không còn cách nào. Nàng thoáng dừng lại rồi nói với Linh Nhi:

- Tạm thời ta tu luyện chữa thương trước, con cố gắng trông nom đại ca ca của mình. Nếu có bất cứ hành động khác thường nào thì lập tức đánh thức ta !

Ở chỗ này, Tử Huyên cũng không lo lắng, rằng sẽ có nguy hiểm ngoại lai xuất hiện.

Từ sau khi lấy đi Thiên Đao, Tử Huyên đã biết rõ. Bởi vì Thiên Đao mà chủ nhân của nơi này có một loại đặc biệt đối đãi đối với Thần Dạ. Cho nên nàng tin tưởng, khắp cả trong Chúng Thần Chi Mộ thì chỗ an toàn nhất, e rằng sẽ là ở trong phiến thần tích này.

Không được bao lâu, Tử Huyên tiến vào trong tu luyện.

Cung điện lớn như thế, Linh Nhi một mình một người tới gần Thần Dạ, lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho hắn mà nhỏ giọng nói:

- Đại ca ca, cố gắng lên, mau tỉnh lại sớm một chút, đừng làm cho Linh Nhi và nương lo lắng.

Tựa hồ lời này, Thần Dạ nghe thấy được. Trong khoảnh khắc sau đó, có một đạo hào quang cực kỳ yếu ớt không lưu tâm bay ra, rồi lập tức lại nhanh chóng ẩn vào không thấy đâu nữa.

Liền đúng vào lúc này, Linh Nhi rõ ràng cảm ứng được, hô hấp của Thần Dạ lập tức trở nên gấp gáp hơn rất nhiều...

- Đại ca ca...

Linh Nhi quýnh lên, liền dùng sức lay Thần Dạ.

- Tiểu cô nương, nếu như muốn để cho hắn đứng dậy được sớm hơn một chút, thì ngươi liền đừng quấy rầy hắn, ha hả!

Đột nhiên một đạo âm thanh già nua liền từ từ bắt đầu vang vọng.

Linh Nhi có thể phân biệt ra. Đạo âm thanh này, chính là âm thanh mà bọn họ nghe được sau khi vừa tới trong sân điện.

- Ngươi là người xấu, không muốn nói chuyện với ngươi.

Linh Nhi tức giận hung hăng đáp lại.

Mặc dù nó không phải đứa trẻ con bình thường, nhưng lại đúng vào lúc này liền có giác quan trực tiếp nhất của đứa bé bình thường. Liền vì vậy mà coi người này đã khiến cho Thần Dạ bị thương, cho nên hắn không phải là người tốt.

Nghe vậy, chủ nhân của thanh âm kia rõ ràng ngây ra một lúc, một hồi lâu sau khi mới cười nói:

- Làm như vậy, trong tương lai hắn liền sẽ biết, đối với lợi ích của hắn là có nhiều tới đâu. Lại đây, không nói tới hắn thì chúng ta tâm sự, được chứ?

- Có cái gì hay mà trò chuyện,sao chúng ta lại không nhận ra.

Mặc dù chủ nhân của âm thanh đã nói như vậy, cũng làm cho Linh Nhi hình như hiểu được hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.

- Ngươi tên là Linh Nhi, ha hả, hẳn là ý tứ bắt đầu từ chữ linh. Thân thể của ngươi, có đúng là đã trúng Tiên Thiên Chi Độc?

Âm thanh từ từ truyền đến, cực kỳ hiền lành.

Linh Nhi thất kinh, nhiều năm qua, ngoại trừ cha con Chung Khiếu hại nó, ngoại trừ mấy người Khiếu Lôi Tông, ngoại trừ danh y mà Tử Huyên đã đi tìm đến, thì những người khác, chớ nói là sau khi nó đã khỏe mạnh trở lại, mà mặc dù là trong vài năm đó thì cũng là không người nào biết, đến tột cùng nó đã mắc phải quái bệnh gì.

Vậy mà người thần bí này cũng không hề xuất hiện, nhưng lại có thể một câu liền nói toạc ra!

- Xem ra là ta đã đoán đúng.

Âm thanh kia cười một tiếng, chợt tiếp tục nói:

- Linh Nhi, mấy năm nay, ngươi thật sự chịu khổ. Nhưng mà coi như là trong họa có phúc, chất độc đã hoàn toàn kích thích thể chất của ngươi mở ra. Nói cách khác, không ai có thể cam đoan, thể chất của ngươi đến lúc nào thì mới có thể mở ra.

- Thể chất của ta, cái gì mà thể chất của ta?

Linh Nhi lập tức hỏi.

Hiện nay nó coi như là đã hiểu rõ ràng, ở trong thân thể của mình còn có được điều kì dị cổ quái rất lớn.

Tuổi còn nhỏ, tất nhiên thiên phú bẩm sinh kinh người. Thế nhưng tốc độ tu luyện của nó có phần cũng quá nhanh một chút. Chiếu theo tốc độ tu luyện như vậy của nó mà cứ tiếp tục, cho dù không có bất cứ may mắn nào, thì cả đời này của nó, nếu muốn đạt tới đỉnh cao thì chỉ cần có mỗi thời gian. Mà e rằng muốn sánh ngang với các nhân vật hiện nay đứng ở đỉnh cao thì có lẽ lại còn ngắn hơn rất nhiều.

Mà nay nghe ra, chủ nhân của đạo âm thanh này tựa hồ biết nguyên nhân. Linh Nhi sao không muốn hỏi cho rõ ràng.

- Thể chất của ngươi, bây giờ còn chưa đến lúc để cho ngươi. Hơn nữa biết quá sớm đối với ngươi mà nói thì cũng là sẽ phải chịu áp lực vô hình. Linh Nhi, ngươi chỉ cần biết rằng ngươi không giống người thường là được.

Một lát sau, âm thanh kia nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Linh Nhi không khỏi bĩu môi, rồi nói:

- Ngươi nói cái này gọi là nói thừa. Những người mà quen ta đều cũng biết ta không giống người thường, còn cần gì được ngươi tới nhắc nhở?

Chủ nhân của thanh âm kia, không tự chủ được sửng sốt mà bật cười:

- Ngươi tiểu nha đầu này, nào ngờ còn có chút lanh lợi khôn khéo. Ừ, đưa một ít đồ chơi cho ngươi, có điều ngươi hãy nhớ, ngàn vạn lần không nên lấy ra ở trước mặt người ngoài. Mẹ ngươi và Đại ca ca này của ngươi cũng không ngoại lệ.

- Không được, muốn đưa thì đưa, ta không có khả năng dấu diếm mẹ ta và Đại ca ca...

Linh Nhi mấp máy cái miệng, nhìn như rất không vui. Nhưng trên thực tế, ở chỗ sâu trong đôi mắt như bảo thạch kia đã bắt đầu lóe ra vài phần ý tứ hàm xúc giảo hoạt.

Người thần bí biết rõ chính mình không có khả năng dấu diếm với mẫu thân cùng Thần Dạ, nhưng ngược lại còn muốn để cho nó dấu diếm, điều này chẳng phải là rất mâu thuẫn sao. Đã như vậy, thì hãy nói rõ một chút để tránh việc hắn cho là chính mình tuổi còn nhỏ, nên muốn chơi trò bịt mắt bắt dê cùng chính mình.

Quả nhiên, sau khi nghe được Linh Nhi nói lời này, âm thanh kia bất giác có một chút cười khổ, lập tức liền nói:

- Như vậy, nếu như vào lúc mẹ ngươi và đại ca ca của ngươi xuất hiện ở trước mặt ngươi, nếu vật mà ta cho ngươi sẽ có ý muốn tự động xuất hiện, vậy ngươi liền lấy ra cho bọn họ nhìn. Nếu không thì cũng không thể, có được hay không?

Nếu như để cho Tử Kim Song Dực Sư ở bên ngoài cung điện nghe được, người thần bí này đối với một tiểu nha đầu lại có vẻ khiêm nhường, dễ dàng tha thứ như vậy, thậm chí còn nói chuyện với giọng điệu cầu khẩn. Thì e là hai người bọn họ sẽ có một ý nghĩ kích động muốn đâm chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện