Đế Quân
Chương 987: Chém giết
- Ai, mau cút ra đây!
Bốn đạo năng lượng huyền khí tràn ra, cả không gian đều cô đọng lại.
- Bồng!
Ngay lúc bốn người vừa hành động, từ giữa không trung một thủ chưởng thật lớn mang theo khí thế sát phạt ngập trời hung hăng chụp xuống.
- Cùng nhau động thủ lưu hắn lại!
Bốn người hóa thành lưu quang không chút để ý công kích cường đại kia, bọn hắn tin tưởng với lực liên thủ của bốn người địch nhân đừng hòng dễ dàng chạy thoát.
Thế nhưng bọn hắn lại xem nhẹ một việc, chính là thực lực của bọn hắn là miễn cưỡng đề cao, lực lượng vẫn không thể sánh bằng cao thủ cùng cấp hàng thật giá thật tu luyện đến.
Nếu quả thật là cao thủ tôn huyền ở nơi này cần gì phải lén lút tập kích?
- Oanh!
Một kích do bốn người liên thủ chẳng những đánh tan công kích của thần bí nhân, đồng thời lực lượng còn thổi quét oanh kích lên tận không trung.
Một tiếng kêu rên vang lên, khuôn mặt bốn người nhất thời thoáng hiện vẻ vui mừng, đột nhiên một thân ảnh lại bắn vọt ra ngoài.
Nhưng ngay lúc đó sắc mặt một trong bốn người chợt đại biến, ngay cả phòng ngự còn chưa kịp xuất ra liền bị một đạo năng lượng hung ác đánh trúng thân thể, hắn cũng giống như đồng bạn trước đó rơi xuống đất, lại bị ngũ sắc quang hoa bao phủ khiến thân hình hắn lại vô ảnh vô tung biến mất.
- Không tốt, là hai địch nhân!
- Hắc hắc, hiện tại biết thì đã chậm!
Giữa không trung hiện ra một đồ vật khổng lồ mang theo ngũ thải quang hoa chói mắt hướng ba người bao phủ tới.
- Cút!
Một trong ba người gầm lên, một chưởng đánh qua, hai người còn lại thật ăn ý bảo hộ người kia, huyền khí khởi động âm thầm phòng bị người đánh lén.
- Xuy…
Không trung đột nhiên run rẩy, một đạo thanh sắc hào quang hóa thành mũi tên nhọn xé rách không gian hướng một người bắn tới.
- Bôn Lôi kiếm!
Người bị thanh sắc hào quang tập trung lập tức ngưng tụ huyền khí biến thành một thanh trường kiếm chém thẳng ra ngoài.
Ngay lúc này người đang va chạm vào ngũ thải quang hoa của bảo tháp kia đột nhiên quỷ dị biến mất.
- Tiêu Long cẩn thận, Tiêu Kiền nhanh hỗ trợ!
Quả nhiên ngũ thải quang hoa tránh né, mục tiêu chính là đánh vào người đang đối chiến với mũi tên nhọn kia.
Tốc độ của Tiêu Kiền nhanh như chớp, vừa động đã xuất hiện trước ngũ thải quang hoa, huyền khí hung hăng đánh thẳng về phía hào quang kia.
- Bát Hoang Trảm!
Ngay khi ngũ thải quang hoa bao phủ mặt đất, một đạo đao mang hơn mười trượng khởi động mang theo khí tức hủy diệt nhanh như quỷ mị xuất hiện sau lưng Tiêu Kiền, nổi giận chém xuống.
Chỉ nháy mắt ngũ thải quang hoa biến mất, đao mang cũng không còn nhìn thấy, đồng thời không còn thấy thân ảnh Tiêu Kiền.
- Rốt cục là ai, mau cút ra đây!
Hai người còn lại dựa lưng vào nhau, ánh mắt quét nhanh chung quanh, trong lòng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Hai đồng bạn đầu tiên chết đi có thể xem là vì đánh lén, nhưng Tiêu Kiền dù có phòng bị nhưng vẫn bị mất tích!
Hiện tại bọn hắn mới hiểu được mục tiêu của thần bí nhân không phải chính mình mà chính là Tiêu Kiền.
- Ha ha, làm sao vậy Tiêu Lang Hiên, chẳng lẽ ngươi sợ hãi rồi sao, dù gì cũng là cao thủ hoàng huyền bát trọng, tuy rằng tu vi của ngươi thật không đáng tin tưởng!
Một thanh âm lạnh lẽo vang vọng giữa không trung, một đạo thân ảnh tay cầm bảo tháp chậm rãi hiện ra.
Thần sắc Tiêu Lang Hiên cùng Tiêu Long lại biến đổi:
- Thần Dạ, không ngờ là ngươi!
Chẳng những bị giật mình vì địch nhân chính là Thần Dạ, hơn nữa càng thêm giật mình chính là dù thanh âm Thần Dạ vang lên nhưng hai thúc cháu lại không phát hiện được vị trí cụ thể của hắn!
Mới qua vài năm thời gian, nhờ cao thủ Tà Đế Điện giúp đỡ nên hai người đạt tới hoàng huyền bát trọng cùng tam trọng, nhưng thanh niên kia cũng đã lên tới hoàng huyền nhị trọng.
Không những như thế, với tu vi của Thần Dạ có thể vượt cấp lấy mạng những người tu vi cao hơn mình, thật sự là đáng sợ, trong lòng Tiêu Lang Hiên có một cỗ kiêng kỵ thật sâu nảy sinh.
- Ha ha, nguyên lai thật sự là sợ, tốt lắm, bằng không vì sao ta lại không giết hai ngươi trước đâu.
Thần Dạ cười to, đầu của Tiêu Lang Hiên chính là lễ vật tốt nhất cho người trong Ưng Giản yếu tắc, không nghĩ tới Tiêu Long cũng đang ở trong đội ngũ này.
Vận khí của Thần Dạ thật không tệ, cả ba người trọng yếu của Tiêu gia đều gặp phải hắn!
- Tiêu Long, có cơ hội lập tức rời đi nơi này!
Tiêu Lang Hiên cúi đầu nói một câu, đột nhiên cười lạnh:
- Lão phu không thể không bội phục ngươi, chỉ vài năm thời gian đã đạt tới độ cao này, chỉ đáng tiếc người định không bằng trời định, nếu ngươi không xuất hiện có lẽ tiền đồ vô lượng, nhưng hiện tại sao…
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tiêu Lang Anh đã như u linh xuất hiện trước mặt Thần Dạ, một kiếm phóng lên cao như muốn đem cả thiên địa xé rách.
- Tranh…
Thanh âm thanh thúy vang vọng cả thiên địa.
- Tiêu Long, đi nhanh lên…
- Chưa chiến đã khiếp, Tiêu Lang Hiên, ngươi càng sống càng vô dụng, khó trách làm người không muốn lại muốn đi làm cẩu!
Thần Dạ cười to, bàn tay vươn ra, Cổ Đế Điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đồng thời xuất hiện, hào quang sáng ngời bao phủ xuống, một kiếm toàn lực của Tiêu Lang Hiên vô ảnh vô tung biến mất.
- Tiêu Lang Hiên, trước tiên hãy thưởng thức một cuộc biểu diễn thật hay đã.
Trong tiếng cười lớn, thanh mang Cổ Đế Điện tràn ra, trường cung xuất hiện, thanh mang hóa thành mũi tên nhọn phá không bay tới.
Cùng lúc đó vẻ mặt Tiêu Lang Hiên đại biến, hắn nhìn thấy đỉnh đầu Thần Dạ chậm rãi hiện ra một thân ảnh hư ảo hình dạng giống Thần Dạ như đúc.
Đồng thời có một mũi tên thanh sắc bay ra.
Hai đạo quang mang hóa thành quang thúc hướng Tiêu Long thổi quét tới.
Tiêu Long cắn chặt răng, huyền khí phun tràn, ngưng hình giống như một đầu cự mãng tản ra lệ khí ngập trời xông thẳng ra ngoài.
- Vạn Tượng Chung!
Lúc này trong tay hắn hiện ra một đoàn thanh mang, là một chiếc chuông lớn bao phủ quanh người hắn, từng đạo đường vân ẩn hiện hóa thành một đầu bạch tượng thủ hộ quanh người hắn.
- Bồng!
Thanh sắc quang thúc như thiểm điện dễ dàng đánh tan huyền khí cự mãng của Tiêu Long, sau đó đánh thẳng vào chiếc chuông lớn.
- Ông ông…
Chiếc chuông phát ra tiếng vang chói tai, từng đạo khe hở rậm rạp như mạng nhện rất nhanh lan tràn.
- Bồng!
Thanh âm vỡ tan thanh thúy vang vọng, thanh sắc quang thúc xuyên thủng chuông lớn đánh thẳng huyền khí phòng ngự của Tiêu Long, cứng rắn xuyên thấu qua cơ thể hắn…
Toàn thân Tiêu Lang Hiên ngây dại, hắn thật sự không nghĩ đến chỉ một chiêu Thần Dạ đã đánh chết được Tiêu Long!
- Tiêu Lang Hiên, kế tiếp đến phiên ngươi!
Đứng trước thi thể của Tiêu Long, Thần Dạ cười lạnh nói.
Tiêu Lang Hiên phẫn nộ, hắn chỉ nhìn thấy hào quang lướt qua, đầu Tiêu Long bị chặt bỏ, mà hồn phách bị ngũ thải quang hoa hút đi…
- Thần Dạ, ngươi hỗn trướng, giết người chỉ bất quá mất mạng, ngươi chính là ác ma!
Tiêu Lang Hiên hét lớn, thanh âm xuyên thấu bóng đêm vang vọng chân trời.
Giờ này khắc này hắn cũng cảm thấy không thích hợp, trận tập sát đêm nay mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng tới bây giờ lại không làm người khác chú ý…
Bốn đạo năng lượng huyền khí tràn ra, cả không gian đều cô đọng lại.
- Bồng!
Ngay lúc bốn người vừa hành động, từ giữa không trung một thủ chưởng thật lớn mang theo khí thế sát phạt ngập trời hung hăng chụp xuống.
- Cùng nhau động thủ lưu hắn lại!
Bốn người hóa thành lưu quang không chút để ý công kích cường đại kia, bọn hắn tin tưởng với lực liên thủ của bốn người địch nhân đừng hòng dễ dàng chạy thoát.
Thế nhưng bọn hắn lại xem nhẹ một việc, chính là thực lực của bọn hắn là miễn cưỡng đề cao, lực lượng vẫn không thể sánh bằng cao thủ cùng cấp hàng thật giá thật tu luyện đến.
Nếu quả thật là cao thủ tôn huyền ở nơi này cần gì phải lén lút tập kích?
- Oanh!
Một kích do bốn người liên thủ chẳng những đánh tan công kích của thần bí nhân, đồng thời lực lượng còn thổi quét oanh kích lên tận không trung.
Một tiếng kêu rên vang lên, khuôn mặt bốn người nhất thời thoáng hiện vẻ vui mừng, đột nhiên một thân ảnh lại bắn vọt ra ngoài.
Nhưng ngay lúc đó sắc mặt một trong bốn người chợt đại biến, ngay cả phòng ngự còn chưa kịp xuất ra liền bị một đạo năng lượng hung ác đánh trúng thân thể, hắn cũng giống như đồng bạn trước đó rơi xuống đất, lại bị ngũ sắc quang hoa bao phủ khiến thân hình hắn lại vô ảnh vô tung biến mất.
- Không tốt, là hai địch nhân!
- Hắc hắc, hiện tại biết thì đã chậm!
Giữa không trung hiện ra một đồ vật khổng lồ mang theo ngũ thải quang hoa chói mắt hướng ba người bao phủ tới.
- Cút!
Một trong ba người gầm lên, một chưởng đánh qua, hai người còn lại thật ăn ý bảo hộ người kia, huyền khí khởi động âm thầm phòng bị người đánh lén.
- Xuy…
Không trung đột nhiên run rẩy, một đạo thanh sắc hào quang hóa thành mũi tên nhọn xé rách không gian hướng một người bắn tới.
- Bôn Lôi kiếm!
Người bị thanh sắc hào quang tập trung lập tức ngưng tụ huyền khí biến thành một thanh trường kiếm chém thẳng ra ngoài.
Ngay lúc này người đang va chạm vào ngũ thải quang hoa của bảo tháp kia đột nhiên quỷ dị biến mất.
- Tiêu Long cẩn thận, Tiêu Kiền nhanh hỗ trợ!
Quả nhiên ngũ thải quang hoa tránh né, mục tiêu chính là đánh vào người đang đối chiến với mũi tên nhọn kia.
Tốc độ của Tiêu Kiền nhanh như chớp, vừa động đã xuất hiện trước ngũ thải quang hoa, huyền khí hung hăng đánh thẳng về phía hào quang kia.
- Bát Hoang Trảm!
Ngay khi ngũ thải quang hoa bao phủ mặt đất, một đạo đao mang hơn mười trượng khởi động mang theo khí tức hủy diệt nhanh như quỷ mị xuất hiện sau lưng Tiêu Kiền, nổi giận chém xuống.
Chỉ nháy mắt ngũ thải quang hoa biến mất, đao mang cũng không còn nhìn thấy, đồng thời không còn thấy thân ảnh Tiêu Kiền.
- Rốt cục là ai, mau cút ra đây!
Hai người còn lại dựa lưng vào nhau, ánh mắt quét nhanh chung quanh, trong lòng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Hai đồng bạn đầu tiên chết đi có thể xem là vì đánh lén, nhưng Tiêu Kiền dù có phòng bị nhưng vẫn bị mất tích!
Hiện tại bọn hắn mới hiểu được mục tiêu của thần bí nhân không phải chính mình mà chính là Tiêu Kiền.
- Ha ha, làm sao vậy Tiêu Lang Hiên, chẳng lẽ ngươi sợ hãi rồi sao, dù gì cũng là cao thủ hoàng huyền bát trọng, tuy rằng tu vi của ngươi thật không đáng tin tưởng!
Một thanh âm lạnh lẽo vang vọng giữa không trung, một đạo thân ảnh tay cầm bảo tháp chậm rãi hiện ra.
Thần sắc Tiêu Lang Hiên cùng Tiêu Long lại biến đổi:
- Thần Dạ, không ngờ là ngươi!
Chẳng những bị giật mình vì địch nhân chính là Thần Dạ, hơn nữa càng thêm giật mình chính là dù thanh âm Thần Dạ vang lên nhưng hai thúc cháu lại không phát hiện được vị trí cụ thể của hắn!
Mới qua vài năm thời gian, nhờ cao thủ Tà Đế Điện giúp đỡ nên hai người đạt tới hoàng huyền bát trọng cùng tam trọng, nhưng thanh niên kia cũng đã lên tới hoàng huyền nhị trọng.
Không những như thế, với tu vi của Thần Dạ có thể vượt cấp lấy mạng những người tu vi cao hơn mình, thật sự là đáng sợ, trong lòng Tiêu Lang Hiên có một cỗ kiêng kỵ thật sâu nảy sinh.
- Ha ha, nguyên lai thật sự là sợ, tốt lắm, bằng không vì sao ta lại không giết hai ngươi trước đâu.
Thần Dạ cười to, đầu của Tiêu Lang Hiên chính là lễ vật tốt nhất cho người trong Ưng Giản yếu tắc, không nghĩ tới Tiêu Long cũng đang ở trong đội ngũ này.
Vận khí của Thần Dạ thật không tệ, cả ba người trọng yếu của Tiêu gia đều gặp phải hắn!
- Tiêu Long, có cơ hội lập tức rời đi nơi này!
Tiêu Lang Hiên cúi đầu nói một câu, đột nhiên cười lạnh:
- Lão phu không thể không bội phục ngươi, chỉ vài năm thời gian đã đạt tới độ cao này, chỉ đáng tiếc người định không bằng trời định, nếu ngươi không xuất hiện có lẽ tiền đồ vô lượng, nhưng hiện tại sao…
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tiêu Lang Anh đã như u linh xuất hiện trước mặt Thần Dạ, một kiếm phóng lên cao như muốn đem cả thiên địa xé rách.
- Tranh…
Thanh âm thanh thúy vang vọng cả thiên địa.
- Tiêu Long, đi nhanh lên…
- Chưa chiến đã khiếp, Tiêu Lang Hiên, ngươi càng sống càng vô dụng, khó trách làm người không muốn lại muốn đi làm cẩu!
Thần Dạ cười to, bàn tay vươn ra, Cổ Đế Điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đồng thời xuất hiện, hào quang sáng ngời bao phủ xuống, một kiếm toàn lực của Tiêu Lang Hiên vô ảnh vô tung biến mất.
- Tiêu Lang Hiên, trước tiên hãy thưởng thức một cuộc biểu diễn thật hay đã.
Trong tiếng cười lớn, thanh mang Cổ Đế Điện tràn ra, trường cung xuất hiện, thanh mang hóa thành mũi tên nhọn phá không bay tới.
Cùng lúc đó vẻ mặt Tiêu Lang Hiên đại biến, hắn nhìn thấy đỉnh đầu Thần Dạ chậm rãi hiện ra một thân ảnh hư ảo hình dạng giống Thần Dạ như đúc.
Đồng thời có một mũi tên thanh sắc bay ra.
Hai đạo quang mang hóa thành quang thúc hướng Tiêu Long thổi quét tới.
Tiêu Long cắn chặt răng, huyền khí phun tràn, ngưng hình giống như một đầu cự mãng tản ra lệ khí ngập trời xông thẳng ra ngoài.
- Vạn Tượng Chung!
Lúc này trong tay hắn hiện ra một đoàn thanh mang, là một chiếc chuông lớn bao phủ quanh người hắn, từng đạo đường vân ẩn hiện hóa thành một đầu bạch tượng thủ hộ quanh người hắn.
- Bồng!
Thanh sắc quang thúc như thiểm điện dễ dàng đánh tan huyền khí cự mãng của Tiêu Long, sau đó đánh thẳng vào chiếc chuông lớn.
- Ông ông…
Chiếc chuông phát ra tiếng vang chói tai, từng đạo khe hở rậm rạp như mạng nhện rất nhanh lan tràn.
- Bồng!
Thanh âm vỡ tan thanh thúy vang vọng, thanh sắc quang thúc xuyên thủng chuông lớn đánh thẳng huyền khí phòng ngự của Tiêu Long, cứng rắn xuyên thấu qua cơ thể hắn…
Toàn thân Tiêu Lang Hiên ngây dại, hắn thật sự không nghĩ đến chỉ một chiêu Thần Dạ đã đánh chết được Tiêu Long!
- Tiêu Lang Hiên, kế tiếp đến phiên ngươi!
Đứng trước thi thể của Tiêu Long, Thần Dạ cười lạnh nói.
Tiêu Lang Hiên phẫn nộ, hắn chỉ nhìn thấy hào quang lướt qua, đầu Tiêu Long bị chặt bỏ, mà hồn phách bị ngũ thải quang hoa hút đi…
- Thần Dạ, ngươi hỗn trướng, giết người chỉ bất quá mất mạng, ngươi chính là ác ma!
Tiêu Lang Hiên hét lớn, thanh âm xuyên thấu bóng đêm vang vọng chân trời.
Giờ này khắc này hắn cũng cảm thấy không thích hợp, trận tập sát đêm nay mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng tới bây giờ lại không làm người khác chú ý…
Bình luận truyện