Đế Sư Xuất Sơn

Chương 81: Cô đã bị sa thải!



“Cái gì cơ? Hợp đồng này là giả?”

Nghe thấy lời nói chắc nịch của Thạch Tiên, mọi người ở bộ phận kinh doanh dần chú ý.

Lúc đầu, họ còn cho rằng Hà Tố Nghi thực sự đã ký được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Trình Thị, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại cảm thấy chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

Nếu nói về quan hệ, Thạch Tiên là bạn gái của Hàn Đông!

Còn nói về lai lịch thì cha cô ta là phó chủ tịch tập đoàn Đằng Phi, quan hệ vô cùng rộng, còn Hà Tố Nghi có gì chứ? Ngoại trừ cái gọi là năng lực ra thì vây cánh của cô không có ai, quan hệ cũng không có nốt, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ là một giáo viên quèn, bất tài. Làm sao một người như vậy có thể so sánh với Thạch Tiên?

Lúc này trong phòng, Nghiêm Chính Khang đang nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, Hà Tố Nghi lo lắng đến mức lòng bàn †ay chảy cả mồ hôi.

Dù sao, vừa rồi cũng là tự cô ký kết hợp đồng, thậm chí còn tự mình ở dưới lầu tiếp đón khách, lại nói vị khách đó chính là cậu chủ của tập đoàn Trình Thị, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Trình Thị đấy!

Chuyện này Hà Tố Nghi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. . truyện teen hay

Nhưng chợt nhớ ra, những người mà Diệp Phùng quen đều là các nhân vật lớn, vì thế anh biết cậu chủ của tập đoàn Trình Thị cũng không phải điều gì kì lạ.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Phùng một cái, như hiểu được tâm tư của Tố Nghi, Diệp Phùng quay người đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng: “Yên tâm!”

Nghe được câu nói kia, khóe miệng của Thạch Tiên nhếch lên vẻ khinh bỉ.

Đúng là cái đồ giả tạo!

Cứ giả tạo tiếp đi!

Với tài diễn xuất này của cô, nếu không đi làm diễn viên thì phí lắm đấy!

Đợi tôi vạch trần bộ mặt thật của cô, xem cô có còn bình tĩnh được như này không nhé!

Thạch Tiên không thể ưa được Hà Tố Nghỉ và Diệp Phùng, cô ta đang bắt đầu tính toán, đợi đến khi tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo đó ra, hai người họ sẽ nhục nhã như thế nào?

Thật hả lòng hả dạ mà!

Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Diệp Phùng, trái tim Hà Tố Nghỉ đang rộn ràng vì hồi hộp, không hiểu sao lại cảm thấy rất yên lòng, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần có Diệp Phùng ở cạnh bên, cô như được dừng chân tại một bến đỗ ấm áp. Đây chính là cảm giác an toàn chăng?

Nghiêm Chính Khang đọc bản hợp đồng ba lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hà Tố Nghi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Giám đốc Hà à, tôi tưởng tôi đã đánh giá cao thực lực của cô. Nhưng không ngờ, tôi vẫn là đánh giá thấp cô rồi!”

“Không tệ, không tệ! Thực sự rất tốt!

Gì cơ?

Đánh giá thấp thực lực của Hà Tố Nghỉ ư?

Lời này vừa nói ra, một nhóm nhân viên đang hóng chuyện cười, sắc mặt đột nhiên trở nên cứng ngắ!

c Đặc biệt là Thạch Tiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Chính Khang: “Chủ tịch Nghiêm, anh không nhầm lẫn gì chứ? Không thể! Tuyệt đối không thể! Bản hợp đồng này nhất định là giả!”

Nghiêm Chính Khang chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quăng mạnh bản hợp đồng xuống bàn: “Cô cho rằng tôi già rồi nên hoa mắt hay sao?”

“Cô nhìn kỹ đi. Bản hợp đồng này có con dấu độc quyền của tập đoàn Trình Thị, không thể sai được. Nếu nhìn vết mực của con dấu này, rõ ràng là vừa được đóng dấu chỉ trong một tiếng trước. Hợp đồng này không thể nào là giả được!”

Lời nói mang hàng ngàn sát thương của Nghiêm Chính Khang, từng chữ, từng chữ rơi vào đầu Thạch Tiên. Khuôn mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Cô ta thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc Hà Tố Nghi và Diệp Phùng đã dùng cách nào để có được hợp đồng của tập đoàn Trình Thị chứ.

Lúc này, Thạch Tiên cũng cầm bản hợp đồng lật qua, lật lại xem tâm ba, bốn lần. Sắc mặt cô ta trở nên xấu xí vô cùng.

“Tổng giám đốc Thạch, cô nghĩ gì về bản hợp đồng này?”

Nghiêm Chính Khang nhẹ giọng hỏi.

Tuy răng không muốn thừa nhận, nhưng trước mặt Nghiêm Chính Khang những lời nói dối đều hoàn toàn vô nghĩa. Vì vậy, cô ta ảm đạm gật đầu: “Hợp đồng này là thật.”

Gì chứ?!

Hai người liên tiếp xác nhận, bao gồm cả Thạch Tiên và cha cô ta, Thạch Lâm, khiến cho những người đang ở đây cảm thấy không được thoải mái!

“Thạch Tiên, con đang làm cái gì vậy?

Không phải con nói rằng mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Bây giờ, con có phải nên cho †a một lời giải thích hợp lí hay không?”

“Đúng đó! Thật là lãng phí thời gian, tưởng chúng ta là khỉ mà chơi đùa sao?”

Lúc này, những người vốn dĩ đứng về phía Thạch Tiên lại đang quay lại chỉ trích cô ta.

Bọn họ vốn tưởng rằng Thạch Tiên đã thắng và đương nhiên Hà Tố Nghỉ sẽ bị cô ta bắt lỗi rồi sa thải. Tuy nhiên, nếu Hà Tố Nghi thắng, dù họ có không thích thì cô vẫn là sếp của bọn họ, chỉ cần cô vẫn còn làm ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Đằng Phi, nếu Hà Tố Nghi có ghen ghét với Thạch Tiên thì cô có trăm ngàn cách gây khó dễ.

Tất cả những điều này, đều do tính tự cao tự đại của Thạch Tiên mà ra cả! Đột nhiên, Thạch Tiên lại trở thành đối tượng bị chỉ trích!

Nhìn thấy một màn vừa rồi, tâm trạng của Tố Nghi chợt dâng lên một cảm giác vô cùng phấn khích!

Cô biết quá rõ bộ mặt của những người này. Gió chiều nào thì họ theo chiều ấy!

Hà Tố Nghi đã giành được hợp đồng của tập đoàn Trình Thị, đương nhiên, vị trí của cô đã vững vàng!

Hơn nữa tất cả những điều này, đều là Diệp Phùng giúp cô, trong lòng Hà Tố Nghỉ đang là một mớ cảm xúc hỗn độn, trong mắt cô lóe lên hàng ngàn tia sóng phức tạp.

Chỉ một câu nói có thể khiến người của tập đoàn Trình Thị đích thân hạ bút ký kết hợp đồng với giá trên trời, Diệp Phùng, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật đây?

Vẻ mặt của Thạch Tiên lập tức trở nên u ám khi nghe hàng loạt nhân viên đang trách móc mình, cô ta đột nhiên chế nhạo: “Hà Tố Nghỉ, đừng tưởng việc giả mạo hợp đồng là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, có thể lừa dối mọi người!”

“Để tôi nói cho cô biết, người phụ trách đầu tư hạng mục lần này là bạn trai tôi đấy!

Anh ấy tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng với cô đâu!”

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, cô cứ chờ bị vạch trần đi!”

Nói xong, Thạch Tiên lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số, để thuyết phục mọi người, cô ta còn bật loa ngoài.

“Alo?”

Không lâu sau, đầu dây bên kia có một người đàn ông trung niên trả lời.

Lúc này, tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đều đứng hình, cả hội trường im lặng, ngay cả vẻ mặt Nghiêm Chính Khang cũng đầy căng thẳng.

Giọng của Thạch Tiên ngay lập tức trở nên vô cùng quyến rũ: “Anh yêu, là em đây! Chẳng phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Hợp tác lần này của tập đoàn Đằng Phi và Trình Thị sẽ do em phụ trách, nhưng sao mà bây giờ lại do Hà Tố Nghỉ của công ty em ký? Thỏa thuận hợp tác đã thay đổi sao?”

“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?”

Giọng nói của Hàn Đông thốt lên đầy vẻ kinh ngạc: “Anh hoàn toàn không biết, cũng chưa từng ký thỏa thuận hợp tác. Nếu có thì nhất định là giả rồi!”

“Hừ! Thật to gan, hợp đồng của Trình Thị mà cũng dám làm giả!”

“Anh sẽ qua ngay! Thạch Tiên, trông chừng người đó! Cô ta dám làm giả hợp đồng thương mại, anh nhất định cho cô ta đẹp mặt!”

Nói xong, anh ta liện cúp điện thoại.

Sau ba giây yên lặng, ánh mắt khinh thường của mọi người đều đổ dồn về phía Hà Tố Nghi và Diệp Phùng.

Hà Tố Nghi nhất thời luống cuống: “Không…Không thể, mọi người nghe tôi giải…”

“Hừ!”

Thạch Lâm đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi còn tưởng cô là một nhân tài dễ uốn nắn, cho dù thua Thạch Tiên, với tài năng của mình, với tư cách là một tổng giám đốc kinh doanh của bộ phận kinh doanh, cô vẫn được một mức lương cao!”

“Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, để giành được chiến thắng, cô có thể làm giả hợp đồng, thậm chí đến tôi còn suýt bị lừa!”

“Cô có biết nếu đắc tội tập đoàn Trình Thị, hậu quả sẽ là gì không?”

Nói xong, ông ta đạp mạnh bàn: “Tổng giám đốc Hàn của Trình Thị sẽ đến gặp cô để hỏi tội, mặc kệ anh ta muốn làm gì với cô, tất cả chuyện này đều không liên quan đến Đằng Phi chúng tôi!”

“Hạ Tố Nghị, tôi chính thức lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc tập đoàn Đằng Phi thông báo với côi”

“Cô đã bị sa thải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện