Đêm Không Thể Tẩm

Chương 10



Ngày đi lấy kết quả, hắn lái xe chở cô. Tuy rằng đã sớm biết kết quả, cũng đã nghe bác sĩ chứng thực cô khỏe mạnh, nhưng cô vẫn có cảm giác hơi lo.

Hắn nắm tay cô đi qua từng căn phòng, mãi cho đến khi kết quả đặt ngay ngắn trước mặt, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng vô cùng bình tĩnh.

Y Thu Thủy cẩn thận đánh giá hắn, “Tả Nghiêm, anh sao vậy?” Hắn mất hứng sao? Lấy tính cách của hắn thì bây giờ hẳn nên có phản ứng mới đúng, vì sao lại bình tĩnh đến kỳ cục như vậy?

Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt tối đen yên lặng nhìn cô, bên trong có bạo phong cô quen thuộc, “Mẹ nó, anh muốn kiện cái bệnh viện kia, cho dù có hết tiền cũng phải bắt nó đóng cửa!”

Hắn quả nhiên là Tả Nghiêm! Cô khống chế không được nhướn môi, không để ý bên trong xe không tiện mà trực tiếp nhào vào lòng hắn, nước mắt rưng rưng thì thào gọi tên hắn: “Tả Nghiêm, Tả Nghiêm.”

Cô rất vui, giờ phút này cô thật sự cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không thể nói gì…

Tả Nghiêm ngắn ngủi gắt gao ôm cô một chút, sau đó kiên quyết đẩy cô ra, lấy di động ấn số điện thoại.

“Anh sao vậy?”

“Anh gọi điện cho luật sư.”

Hắn thật sự muốn kiện bệnh viện kia sao? Y Thu Thủy lập tức đoạt lấy điện thoại của hắn, “Không cần a.”

“Vì sao?”

“Tả Nghiêm, đây rõ ràng là chuyện vui mà, em không muốn lại có chuyện không vui xảy ra nữa, cứ như vậy quên đi, được không?”

“Sao có thể quên? Sai lầm này không thể tha thứ!”

“Nghe em.” Cô nắm chặt di động, kiên định nhìn hắn.

Bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt hắn càng ngày càng hung ác, nhưng lòng cô lại càng ngày càng yên ổn, đây là Tả Nghiêm cô quen thuộc, là người cô yêu, là người làm cô vui, làm cô điên cuồng.

“Hay là… em tình nguyện muốn cái bệnh viện kia không lầm?”

Hắn mắng thô tục, tuy rằng chỉ một câu, nhưng cô nghe rất rõ. Nhưng mà giờ phút này tâm tình của cô rất tốt cho nên không muốn so đo với hắn, bởi vì cô biết, hắn lại một lần nữa vì cô mà thỏa hiệp.

Hắn căm giận khởi động động cơ, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Y Thu Thủy toàn thân thả lỏng dựa trên ghế, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái sung sướng. Cuối cùng cũng có thể không cần giấu hắn, cuối cùng cũng có thể không cần lo lắng đến tâm tình của hắn… loại cảm giác này thật sự quá tốt.

Xe vững vàng đi trên đường, cô hơi nhắm mắt, tận hưởng không khí lạnh vừa đủ…

Đột nhiên, cô cảm giác được xe nghiêng mạnh sang trái, sau đó lại sang phải, tiếp đó “phanh” một tiếng trầm đục tránh đi vật gì đó, Tả Nghiêm phản ứng nhanh chóng dừng xe lại.

“Tả Nghiêm!” Cô gọi tên hắn, chưa ổn định được cảm giác hoảng sợ, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện trên đường không có bóng dáng một chiếc xe nào. Vậy thì vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?

“Tả… ” Thanh âm của cô đột nhiên biến mất, hơi giật mình nhìn nam nhân ngồi ở vị trí lái xe.

Rõ ràng thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nhưng sao hắn lại không có một chút phản ứng, chỉ ngồi im trên ghế, hai tay nắm chặt tay lái, hơi cúi thấp đầu, cảm giác như…

“Tả Nghiêm.” Cô rất nhẹ, rất cẩn thận gọi hắn, lấy tay chậm rãi xoa vai hắn, lại hướng lên trên, bất chợt đụng phải một chỗ ẩm ướt.

“Tả Nghiêm… ” Hắn khóc. Hắn cư nhiên lại khóc…

Cô hoàn toàn bị dọa, từ trước tới nay, cô chưa từng nghĩ Tả Nghiêm sẽ có ngày rơi nước mắt, đây là chuyện mà ngay trong cả mơ cũng cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng hôm hay nó lại xảy ra.

“Tả Nghiêm… ”

“Anh thật sự nghĩ rằng, em sẽ chết.” Hắn lẳng lặng mở miệng, không quay đầu nhìn cô.

Lòng cô lập tức đau đớn mãnh liệt, nước mắt chậm rãi chảy ra, nam nhân kiên cường vạn năng này, thì ra cũng có lúc sợ hãi.

Hắn lạnh lùng và bình tĩnh, hắn làm vậy để cô an tâm, làm cô không sợ nữa, nhưng thì ra trong lòng hắn, lại sợ hãi đến như vậy.

Không phải vì nhát gan, không phải vì không chịu nổi đả kích, mà bởi vì hắn sợ mất cô, nhưng hắn lại không thể rối loạn, bởi vì người hắn yêu còn phải dựa vào hắn, cho nên hắn muốn thật bình tĩnh.

Mãi cho đến hôm nay khi kết quả viết cô không có việc gì, cô không bị bệnh, thì sự kiên cường chống đỡ kia trong nháy mắt đã sụp đổ…

Y Thu Thủy nghiêng mình ôm hắn, thật sâu gắt gao ôm chặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nghiêm túc nói: “Tả Nghiêm, anh biết không? Em yêu anh, thực sự rất yêu anh.”

~

Y Thu Thủy chưa từng nghĩ tới sau khi trở lại công ty, thân phận của mình đã có thay đổi lớn như vậy.

Bất quá giống như lời Tả Nghiêm nói lúc trước, sau khi kết hôn, sinh hoạt của bọn họ không có sự thay đổi quá lớn, ngoại trừ cô chuyển từ phòng thuê trọ nhỏ đến nhà hắn, căn nhà lúc trước cô cùng hắn chọn, ngay cả vật dụng cũng một tay cô bố trí.

Nghĩ lại sự cố chấp trước kia của mình, cô cảm thấy thật đáng giận, hơn nữa đến bây giờ lại phát hiện, thì ra kết hôn cũng không khủng bố như tưởng tượng của cô.

Hôn nhân của cha mẹ cô thất bại, không có nghĩ là toàn bộ mọi người đều thất bại. Tuy tính cách của cô xác thực rất giống mẹ, rất cực đoan cùng điên cuồng, nhưng Tả Nghiêm không phải nam nhân kia.

Hắn và cô lớn lên cùng nhau, luôn luôn ở bên cạnh cô, bọn họ lại rất hiểu nhau, thậm chí còn hiểu đối phương hơn cả chính mình. Vì vậy, cô tin tưởng hắn.

“Chị Thu, hôm nay có rất nhiều món ăn mới nha, chúng ta thử xem đi?” Lúc đi ăn cơm trưa, Mĩ Nghi xung phong đi lấy thực đơn, vui vẻ chỉ lên hình ảnh những món ăn ngon với Y Thu Thủy.

Rõ ràng sắc màu rất đẹp, vị hình cũng ngon, nhưng Y Thu Thủy vừa thấy là lại cảm giác trong bụng bắt đầu ầm ĩ càng thêm lợi hại, loại cảm giác không thoải mái này từ khi cô vào phòng ăn đã luôn phải cố nén, nhưng hiện tại rốt cục cũng không nhịn được nữa.

“Thật xin lỗi, chị đi toilet.” Cô tận lực đứng dậy thật chậm, sau đó bước nhanh về phía toilet.

Mở cửa, cảm giác dạ dày giống như bị bóp chặt, cô ghé vào bồn rửa tay cố gắng nôn ra, đến khi miễn cưỡng cảm thấy thoải mái một chút mới tạm dừng.

“Học… học tỷ… ” Thanh âm mỏng manh từ sau lưng cô truyền đến, Y Thu Thủy ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy Viên Ấu Ấu hơi giật mình đứng ở cánh cửa cách gian phía sau.

“Ấu Ấu.” Cô súc súc miệng, ngẩng đầu nhìn Viên Ấu Ấu mỉm cười, “Sao lại ngây ngốc đứng đó, không phải muốn đi ăn cơm sao?”

“Học tỷ, chị… ” Sắc mặt Viên Ấu Ấu có vài phần quái dị lầm bầm mở miệng, “Không phải là… mang thai đấy chứ?”

“Sao em lại nghĩ vậy?”

Vẻ mặt Viên Ấu Ấu đột nhiên trở nên hoang mang, “Đúng, sao em lại có thể nghĩ vậy a…? Nhưng vì sao… cảm thấy hơi quen…” Cô như đang lâm vào trạng thái mê man.

“Ấu Ấu, em làm sao vậy?” Y Thu Thủy tiến lên vỗ nhẹ bờ vai cô.

Cô bất chợt hồi phục tinh thần, “Học tỷ… ”

“Em làm sao vậy?”

“Em cũng không biết, nhưng đột nhiên… ” Cô không rõ tại sao mình lại trở nên kỳ lạ như vậy, nhưng cô thật sự không phải người muốn suy nghĩ quá lâu, cho nên rất nhanh liền dẹp đi sự hoang mang, “Mặc kệ đã, học tỷ, chị còn chưa trả lời em, chị có phải đang mang thai không?”

Ai, hiện tại TV cái gì cũng có, tiểu nhi đồng cái gì cũng biết, cái gì cũng không thể gạt được, Y Thu Thủy không nói gì chỉ gật đầu.

“Là… lão đại?” Viên Ấu Ấu hỏi xong lập tức muốn đánh vào miệng mình, cô thật ngốc a, không phải lão đại thì còn có thể là ai chứ, “Lão đại có biết không ạ?”

“Chị chưa nói.” Thật ra người đầu tiên cô muốn chia sẻ, là hắn, như không nghĩ tới còn chưa biết nói với hắn thế nào thì đã bị Viên Ấu Ấu phát hiện.

Lần trước bởi vì dạ dày khó chịu nên cô mới đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là nhầm lẫn mình bị bệnh nan y, về sau tuy mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng mỗi ngày cô vẫn nôn vô cùng lợi hại.

Lần này cô không dám kinh động người nào đó cho nên tự vụng trộm đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là…

“Chúc mừng cô, Tả phu nhân, cô đã mang thai bảy tuần.”

“Làm sao có thể? Kỳ sinh lý tháng này của tôi có đến mà.” Chính bởi vì có đến, cho nên cô mới không nghĩ đến phương diện này… Hơn nữa vì không thích trẻ con cho nên mỗi lần cô cùng Tả Nghiêm đều rất cẩn thận, làm sao có thể mang thai?

“Lưu lượng rất lớn sao?”

“Tôi không nhớ rõ.” Khoảng thời gian đó là lần đầu tiên cô rời xa Tả Nghiêm lâu như vậy, hơn nữa còn nghĩ giữa bọn họ không có khả năng nữa, cho nên căn bản không chú ý tới việc vặt này.

“Có vài trường hợp trứng đã thụ tinh nhưng vẫn xuất huyết, để cho chắc chắn cô nên làm kiểm tra kỹ càng một lần.”

Cuối cùng kết luận vẫn là, cô quả thật mang thai bảy tuần, tình hình của quả trứng đã thụ tinh kia rất ổn định, tất cả đều bình thường, về phần cái gọi là kỳ sinh lý cũng khả năng vì nhiều nguyên nhân khiến cho xuất huyết.

Đúng là trò đùa, cô cứ nghĩ cuộc đời này mình không thể tin vào cái gọi là bệnh viện nữa, cho nên tự chạy đến các tiệm thuốc, đem đống lớn đống nhỏ từng cái về thử, kết quả là Bingo! Trúng thưởng!

Giờ phút ấy cô mới hiểu, thì ra tất cả mọi chuyện đều do cái vật nhỏ trong bụng này đùa bỡn. Nghĩ lại cũng thật sự không thể hiểu nổi, cô mang nó đi hơn nửa địa cầu, cùng nó trải qua biết bao nhiêu việc, vậy mà cư nhiên lại không nhận ra trong cơ thể có thêm nó.

Cô không thích trẻ con, bởi vì cô không tin tưởng hôn nhân, cô cảm thấy những đứa bé được sinh ra trong cuộc hôn nhân sai trái sẽ không hạnh phúc, nhưng hiện tại khi mang thai cô mới hiểu, thì ra tình mẫu tử chính là trời sinh…

Khi không biết thì một chút cảm giác cũng không có, nhưng khi đã biết nó đang tồn tại trong cơ thể cô, cùng cô hô hấp, cùng cô huyết mạch tương thông, thì cáo loại cảm giác kỳ diệu này có lẽ chỉ khi làm mẹ mơi có thể hiểu được…

Tóm lại, tuy rằng mới biết được một ngày, nhưng cô đã thật sự rất yêu hạt đậu đỏ trong bụng, cô không quan tâm nó còn rất nhỏ đến mức không thể nhận ra, cảm tình của cô vẫn nảy mầm mãnh liệt.

“Vì sao không nói? Lão đại chắc sẽ rất vui đi.” Viên Ấu Ấu thật không rõ, nam nhân không phải đều đòi muốn đứa nhỏ sao, nhất đứa nhỏ do chính người mình yêu sinh a.

“Em có thể tưởng tượng được bộ dáng Tả Nghiêm khi ôm trẻ con?”

Y Thu Thủy chỉ dùng một lời đơn giản nói đã khiến Viên Ấu Ấu rớt xuống hố, cô vắt óc cố gắng suy nghĩ, nhưng trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh lão đại cả người bùng cháy lửa giận đuổi theo tiểu baby…

Lão đại, anh thật sự không hợp chút nào với hình tượng làm cha a.

“Chị Thu, chị cùng Ấu Ấu muốn ở trong toilet bao lâu a?” Triệu Bội Phân gõ gõ cửa toilet, sau đó đẩy ra, nhìn hai người đứng bên trong tán gẫu vui vẻ mà chu miệng oán giận: “Đồ ăn đã nguội rồi nha.”

“Thật xin lỗi.” Y Thu Thủ ôn nhu cười, kéo Viên Ấu Ấu đi ra ngoài,“Chúng ta đi thôi.” Cô đang chuẩn bị muốn lấp đầy cái bụng vừa nôn sạch a, cho dù lại ăn không vào, nhưng nghĩ đến vật nhỏ trong bụng, cái gì cô cũng có thể chịu.

Sau khi ăn xong, còn một tiếng nữa mới vào giờ làm việc, nhưng hiện tại thân thể cô không thích hợp quá mức mệt nhọc, cho nên Y Thu Thủy liền khéo léo từ chối lời đề nghị đi dạo phố cùng mọi người, sau đó cùng Viên Ấu Ấu đi về công ty nghỉ ngơi.

“Học tỷ, lão đại hôm nay ra ngoài gặp khách, chị vẫn mang cơm cho anh ấy sao?” Viên Ấu Ấu nhìn cặp lồng cơm trong tay Y Thu Thủy, tất cả đều là đồ lão đạo thích ăn, bởi vì thời tiết rất nóng nên còn có thêm một ly trà xanh. Ai, lão đại thật hạnh phúc khi cưới được học tỷ.

“Ừ.” Người nào đó rất có tiếng là thích soi mói, lúc đi gặp khách hàng luôn chỉ xã giao ăn uống, cho nên cô phải mang thêm cho hắn, nếu không đến lúc hắn đói bụng thì lại bắt đầu thối tính.

“Chị đưa em cầm giúp cho, giờ chị không thể mang nặng.”

“Ấu Ấu, đừng khoa trương như vậy a, cái này không nặng lắm đâu, hơn nữa chị cũng đâu có mảnh mai như vậy.” Y Thu Thủy bật cười.

Hai người nói nói cười cười trở lại văn phòng, Viên Ấu Ấu nhìn khuôn mặt cô mỉm cười, đột nhiên phát hiện học tỷ càng ngày càng đẹp.

Chẳng lẽ kết hôn thực sự có công hiệu thần kì? Trước kia cô thấy bộ dáng học tỷ rất thanh tú, làm cho người ta có cảm giác như đang trong mùa xuân, còn hiện tại toàn thân lại đều dào dạt hương vị hạnh phúc, cả người phát sáng chói lọi…

Cô vừa hâm mộ vừa có chút lo lắng hỏi: “Học tỷ, nếu lão đại phát hiện chuyện chị đã sớm biết mình không bị bệnh nhưng vẫn giấu anh ấy thì có giận hay không? Thân thể chị hiện tại… ” Lúc lão đại nổi giận rất khủng bố, tuy rằng không sợ dọa đến học tỷ, nhưng lại lo sẽ dọa đến tiểu baby trong bụng nha.

“Không có việc gì đâu.” Y Thu Thủy luôn biết khéo léo tìm cơ hội nói chuyện cùng hắn, hơn nữa hắn lại rất cưng chiều cô…

“Cũng phải, lão đại yêu chị muốn chết cơ mà. Khẳng định sẽ không tức giận với chị. À phải, học tỷ, chị làm thế nào mà có thể nắm chặt lão đại trong lòng bàn tay vậy.”

“Anh cũng rất muốn biết, Y Thu Thủy, em làm thế nào vậy?” Tả Nghiêm đen mặt đứng ở cửa ban công đang mở, trầm thấp phóng nguy hiểm nói.

Lão đại về khi nào vậy a? Không phải hai giờ mới về sao? Viên Ấu Ấu mặt mũi trắng bệch nhìn hắn xuất hiện.

Thảm rồi… cô lập tức quay đầu nhìn Y Thu Thủy, nhưng học tỷ vẫn rất trấn định, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.

“Ra ngoài.” Tả Nghiêm lạnh đạm mở miệng.

Lời này là nói với ai, vừa nghe liền rõ, họa là từ miệng mà ra, Viên Ấu Ấu không thể làm gì khác là bay nhanh khỏi nơi bị đè nén làm người ta phát cuồng này.

Trong căn phòng an tĩnh, hai người trầm mặc nhìn nhau.

Y Thu Thủy nhìn khuôn mặt người nào đó sắp bùng nổ, sau đó đưa cặp lồng cơm lên đánh vỡ trầm mặc, “Đói không? Em mua cho anh đấy.”

Cô cứ coi như không có việc gì vậy sao? Nắm chắc như vậy, tự tin như vậy? Tự tin đến mức không sợ hắn phát hiện bị cô lừa?

Hắn không nhận cặp lồng cơm kia, chỉ im lặng nhìn cô, an tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi.

Sự trấn định của cô dần dần biến mất, bàn tay cầm cặp lồng cơm bắt đầu run run, “Tả Nghiêm.”

Hắn vẫn không nói gì, giống như không biết cô là ai, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Cô biết, đây là tình huống tệ nhất, cũng là tình huống cô không biết phải làm sao.

“Thật xin lỗi.”

Hắn cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí cực kì bình tĩnh: “Y Thu Thủy, em khẳng định anh sẽ không dám làm gì em, đúng không?”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thành thật thừa nhận, “Đúng.”

Thật đương nhiên, thật đúng lý hợp tình! Hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục ở chung một chỗ với cô, hắn sẽ không thể khống chế được tính tình nữa, cho nên liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Cô vươn tay kéo hắn, “Anh muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi không có em.”

Hiện tại hắn không muốn nhìn thấy cô. Hắn bị cô lừa! Cảm giác này thật sự chết tiệt! Ngay cả Viên Ấu Ấu cũng biết mà hắn lại không biết, ngay cả Viên Ấu Ấu mà hắn còn không bằng! Nếu hôm nay không phải hắn lo lắng khẩu vị của cô gần đâu không tốt mà về sớm… thì có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chuyện này! Chẳng lẽ cô muốn giấu hắn cả đời?

Hắn không rống giận, không quát mắng, thái độ như vậy ngược lại thật sự dọa cô, “Tả Nghiêm, anh muốn… làm gì?”

“Anh chưa nghĩ ra.” Hắn rõ ràng thừa nhận, “Anh nghĩ xong sẽ nói cho em.”

“Anh muốn… ly hôn với em sao?” Cô rất yếu, rất yếu hỏi.

Hắn dừng lại nhìn về phía cô, nhìn hốc mắt cô chậm rãi đỏ lên, nhìn bàn tay giữ chặt hắn run run… Thật là, cái gan lớn của cô đâu rồi?

Nhưng hắn cũng không thể nhẫn tâm với cô, bởi vì hắn sẽ đau lòng…

“Em không phải rất tự tin sao, Y Thu Thủy? Hiện tại em khóc cái gì?”

Cô không khống chế được nước mắt, trực tiếp nhào vào lòng hắn òa khóc, “Thật xin lỗi, Tả Nghiêm, không phải em cố ý.”

Ngày đó khi nhìn hắn rơi nước mắt, cô mới hiểu được mình làm hắn tổn thương lớn thế nào, chính vì hiểu rõ, cho nên ngược lại không dám dễ dàng nói ra sự thật, nhưng bây giờ hắn đã biết, đã biến thành tình huống tệ nhất.

“Y Thu Thủy, em cái cô gái này, thật sự rất ích kỷ.”

“Vâng.”

“Hơn nữa thật đáng giận.” Đối với hắn mà nói, cô là người thân yêu nhất, ngược lại cũng là người khiến hắn vất vả nhất.

“Vâng.”

“Nói cho anh biết, em rốt cuộc dựa vào đâu mà quá đáng như vậy?”

“Dựa vào… em biết, anh yêu em.” Cô hiểu, không phải vì cô lợi hại mà mỗi lần đều khiến hắn nhường nhịn, hắn bao dung, mà chỉ vì hắn nguyện ý bao dung, nguyện ý nhường nhịn.

Tình yêu không phải chiến tranh, không phải ai mạnh thì là chủ, mà hoàn toàn chỉ đơn giản vì nguyện ý.

Giữa bọn họ cũng như vậy, cô giở trò xấu với hắn, là vì cô biết hắn sẽ bao dung cô, hắn yêu thương cô, không hơn.

“Y Thu Thủy, một ngày nào đó, em sẽ làm anh hận em.” Hắn cắn răng, dùng sức ôm chặt cô, vươn tay ôn nhu lau nước mắt cho cô, “Nói cho anh biết, em biết sự thật từ bao giờ?”

“Ngay… ngày chúng ta kết hôn, lúc em chờ anh đi cất xe… ” Chỉ cần nói tới đây là đủ rồi, trí nhớ hắn rất tốt, dĩ nhiên sẽ nhớ được lúc đó cô có nghe điện thoại.

“Thì ra là vậy, vậy lại nói cho anh biết, tại sao còn đồng ý kết hôn?”

Cô không phải sợ hôn nhân như sợ mãnh thú hồng thủy sao? Lúc trước còn thà tình nguyện chia tay còn hơn đồng ý kết hôn cơ mà? Tuy về sau đã thay đổi chủ ý, nhưng đó là khi cô nghĩ mình bị bệnh nan y. Lúc đó rõ ràng đã biết mình không có việc gì nữa, vì sao còn muốn đi vào cũng hắn?

“Bởi vì em phát hiện, đáng sợ hơn hôn nhân chính là, không có anh ở bên em…” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Tả Nghiêm, em yêu anh, anh đừng rời xa em, anh giận em, anh mắng em thế nào cũng được, nhưng mà đừng rời xa em, không có anh, em rất sợ…”

Cô thừa nhận mình rất yếu ớt, hơn nữa trong tình yêu, ai để ý ai hơn thì sẽ thua, nhưng hiện tại, cô không muốn thắng thua, cô chỉ muốn hắn, chỉ muốn hắn ở bên cạnh cô.

Hắn muốn chửi thô tục, hắn muốn mắng người! Giờ phút này, hắn hoàn toàn thừa nhận nữ nhân tên Y Thu Thủy này cmn chính là cao thủ. Cô có thể đùa bỡn hắn chìm nổi, nhưng chỉ cần dễ dàng dùng một câu như vậy đã có thể khiến hắn… đột nhiên không giận nữa, tâm tình trở nên vô cùng tốt!

Mẹ nó chứ!

“Chết tiệt, em nghĩ chỉ cần nói một câu yêu anh là có thể phủi sạch mọi thứ?”

Nếu môi hắn nhướn lên, cô khả năng sẽ còn cảm thấy lo lắng, nhưng hiện tại, cô yên tâm.

“Em còn một chuyện muốn nói với anh.”

“Em lại lừa anh cái gì nữa?” Hắn thật sự muốn cắn cô một cái cho hả giận.

“Em muốn nói… ” Cô kéo tay hắn phủ lên bụng mình, “Ở chỗ này, có một thứ anh rất chán ghét… ”

Hắn trong nháy mắt cứng đờ thất thần…

“Lão công. Anh thích con trai hay là con gái?”

Trời ơi!

“Mẹ nó! Cái công ty bao cao su chó má, anh muốn kiện!”

Trong tiếng rống giận quen thuộc, Y Thu Thủy ngọt ngào bật cười, cô hiểu, hắn sẽ không rời xa cô, và cô, cũng sẽ mãi mãi không rời xa hắn.

“Tả Nghiêm, em yêu anh.”

“Em đừng có mơ chỉ như vậy anh sẽ không giận nữa!”

“Vậy khi nào anh giận xong có thể nói cho em biết, anh có yêu em hay không?”

“Em là đồ ngốc sao, nếu không yêu, lão tử đã sớm chạy xa, còn ở chỗ này bị em tác quái chèn ép sao?”

“Vậy, anh muốn con trai hay là con gái?”

“Anh không kiện nữa, anh muốn lập tức phóng hỏa thiêu đốt cái công ty kia!”

Cô thỏa mãn, cho dù tính tình hắn không tốt, cho dù chỉ cần không vừa ý sẽ tức giận, nhưng bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên chỉ như vậy là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện