Đêm Không Thể Tẩm
Chương 9
Trên đời này, người hiểu cô nhất quả nhiên chỉ có Tả Nghiêm. Nhưng là cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cách bỏ trốn.
Y Thu Thủy nắm chặt di động ngồi trên máy bay sắp cất cánh đến New Zealand mà bàn tay không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
“Tiểu thư, trên máy bay không được gọi điện thoại.” Thanh âm tiếp viên hàng không ngọt ngào vang lên ở một bên.
Cô giống như phát hoảng quay đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp, “Tôi biết, cảm ơn.”
“Tiểu thư, cô không khỏe sao? Có phải không thoải mái ở đâu đó?” Tiếp viên hàng không nhìn cô sắc mặt tái nhợt mà không khỏi quan tâm hỏi: “Có cần bác sĩ đến xem một chút?”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Khéo léo từ chối lời đề nghị của tiếp viên hàng không, Y Thu Thủy nhanh chóng nhét điện thoại vào túi xách như ném đi thứ bỏng tay, sau đó thở ra thật dài.
Thân thể cô mềm yếu dựa ra sau, đáy mắt nổi lên sự chua xót xa lạ.
Hắn và cô cùng ước định, nhưng cô lại thất ước, không đi.
Sau khi hắn rời khỏi, cô rõ ràng rất mệt nhưng lại không thể ngủ được, tâm tư bắt đầu trở nên mạnh mẽ, trở nên không yên ổn.
Về một phương diện, cô thừa nhận được sống cả đời cùng Tả Nghiêm là chuyện dụ hoặc vô cùng vô cùng lớn. Cô muốn ở cùng hắn, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy hạnh phúc phát run. Nhưng về phương diện khác, cô vừa nghĩ đến sẽ cùng một nam nhân kết hôn, trở thành vợ chồng chân chính là đã muốn phát điên thét chói tai…
Cô không ngừng nói với mình Tả Nghiêm là Tả Nghiêm, hắn không phải nam nhân kia, hắn là người từ lúc mười tuổi đã ở bên cạnh cô, vui vẻ có hắn, bi thương có hắn, là người cùng cô ầm ỹ, cùng cô nháo loạn, ôm cô, hôn cô, nói với cô cả đời sẽ ở bên cô, không rời không bỏ…
Cùng hắn kết hôn có lẽ không phải là chuyện không thể chấp nhận. Mãi cho đến khi ra cửa cô vẫn còn suy nghĩ như vậy. Nhưng không hiểu sao khi cô vừa đi đến chỗ đăng ký, nhìn thấy nam tử cao lớn đang chờ ở cửa lại bỗng nhiên muốn lùi bước.
Nơi đó, chỉ cần đi vào, cô sẽ lập tức kết hôn, trở thành vợ trên pháp luật của nam nhân kia… Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi mãnh liệt, sự sợ hãi này trong nháy mắt bao phủ tâm chí cô… Cô chạy đến sau một gốc cây bên đường, hơi giật mình nhìn hắn.
Cô nhìn thấy, hắn hôm nay rất nghiêm túc tân trang. Hắn không phải người thích mặc tây trang, tuy rằng hắn mặc vào rất đẹp trai, nhưng hắn lại ghét cảm giác bị trói buộc. Vậy mà hôm nay hắn lại mặc.
Cô liếc mắt một cái liền nhận ra bộ quần áo này. Đây là quà sinh nhật cô dùng ba tháng tiền lương mới mua được tặng hắn, có thể nói là thứ quý giá nhất cô mua trong cuộc đời này, nhưng lại hoàn toàn không đau lòng.
Đối với món quà này hắn giống như thực sự không đặc biệt hứng thú. Người nào đó sau khi nhận quà tuy rằng không vui vẻ, nhưng vẫn treo cẩn thận vào tủ. Cô biết hắn rất coi trọng nó, tuy rằng công ty rất kiếm được tiền, hắn cũng không thiếu tiền, quần áo như vậy hắn cũng không lạ, nhưng hắn vẫn quý trọng.
Mãi cho đến hôm nay vào ngày quan trọng này, hắn mới mặc nó để đợi cô.
Hắn… thật sự yêu cô.
Hai mắt Y Thu Thủy đẫm lệ mông lung nhìn hắn, hắn trời sinh đã có khí chất vương giả, cao lớn tuấn tú, khí vũ hiên ngang, cho dù người qua đường có chuẩn bị hay đã kết hôn vẫn không tự chủ được vụng trộm đánh giá hắn. Nhưng hắn đều không nhìn tất cả, chỉ vững vàng đứng đó tiếp tục chờ.
Cô đã đến trễ một giờ. Mọi hôm chỉ cần đến trễ 5 phút là điện thoại đã bị hắn gọi không dứt, nhưng hôm nay hắn lại không làm vậy, rất kiên nhẫn, không phát giận, chỉ lẳng lặng đứng chờ, vẻ mặt bình tĩnh, không nóng nảy…
Cô muốn đi tới chỗ hắn, nhưng bước chân lại theo bản năng lùi về sau, nam tử như vậy, vĩ đại như vậy, tốt như vậy, làm sao chỉ có thể là của cô? Cho dù hiện tại là yêu, nhưng về sau thì sao? Tương lai thì sao? Nhỡ may hắn không còn yêu, vậy cô… có phải so với mẹ còn điên cuồng hơn? Cô có thể… muốn giết hắn hay không?
Rốt cuộc, cô vẫn xoay người rời đi, càng chạy càng nhanh, nhanh đến mức giống như phía sau có mãnh thú đuổi theo.
Hắn nói không sai, kỳ thực cô không tin không chỉ có hôn nhân, mà còn không tin chính mình.
Cô lập tức đặt vé máy bay, chọn New Zealand làm đích đến. Cô phải rời khỏi Đài Loan, cách càng xa càng tốt, tốt nhất là ở một chỗ khác trên địa cầu, bởi vì chỉ như vậy lòng cô mới không còn đau.
Trên ghế máy bay mềm mại thoải mái mà an toàn, cô hơi cuộn mình lại, nước mắt rơi như mưa.
Tả Nghiêm, từ hôm nay trở đi, em vĩnh viễn sẽ không ở cạnh anh được nữa…
New Zealand xinh đẹp lúc này đang là mùa xuân, cỏ biếc như mây, cừu trắng như tuyết, nhưng Y Thu Thủy tới hôm nay mới phát hiện, thì ra trên đời này thiếu không phải cảnh đẹp, mà là thiếu một trái tim cùng mình thưởng thức…
Trước kia cô thường xuyên đi ra ngoài du lịch, nhưng đó là khi bên cạnh có Tả Nghiêm. Lúc ấy cho dù có là phong cảnh bình thường thì cô vẫn có thể rất vui vẻ… Còn cô hiện tại không vui, hoàn toàn chính là tự làm tự chịu. Vốn dĩ cô đã có thể lựa chọn một cuộc sống khác, có hắn, có tình yêu, có tranh cãi, nhưng cũng có ngọt ngào… vậy mà hiện tại, cô chỉ có một mình.
Cô hiểu tính cách của Tả Nghiêm, hắn nói được là làm được, cũng giống như, hắn rất hiểu cô.
Hắn nói với cô, nếu cô không đi, thì vĩnh viễn cũng không cần đi… kỳ thực lúc đó hắn đã biết cô rất có khả năng sẽ lui bước, nhưng hắn vẫn cược, chẳng qua là, hắn thua.
Cũng mãi cho đến lúc ấy cô mới hiểu, thì ra cô luôn tự ti và sợ hãi, thì ra lời hắn nói đều là sự thật, chuyện năm đó, người bị thương sâu nhất không phải mẹ, mà là cô. Nó đã xâm nhập vào trong trí nhớ của cô, như bóng với hình.
Sự tổn thương kia làm cô sợ không dám bước tới hôn nhân, sợ đến mức thà tình nguyện buông tha hắn còn hơn lấy dũng khí đi tới nếm thử…
Nhưng sự báo ứng của cô, cũng rất nhanh sẽ tới…
“Ọe…” Lại qua một lần nôn tới choáng váng đầu óc, cô ghé vào bồn rửa tay để cố gắng đứng vững.
Sau khi miễn cưỡng ổn định, cô mới mở vòi nước súc miệng, ngẩng đầu, nhìn người trong gương tái nhợt, bên môi hiện lên một chút cười khổ, thật sự khó coi.
Nữ nhân như vậy, nam nhân như Tả Nghiêm sao có thể yêu thương? Ánh mắt hắn không phải có vấn đề chứ?
Nghĩ đến nam nhân kia, dạ dày cô lại đến một trận co rút, sau khi nôn tới mức chỉ còn dịch vàng mới lại mở vòi nước, đáy mắt một mảnh chua xót, đây là cuộc sống tự do của cô sao?!
Cô nhìn điện thoại đặt bên cạnh, không biết là lần thứ mấy do dự muốn mở máy. Mấy ngày này cô luôn ép chính mình phải tắt máy, không cần suy xét, không cần suy nghĩ, nhưng cho dù là đi toilet, di động cũng không bao giờ rời khỏi người. Loại tra tấn này sắp ép cô phát điên rồi…
Hôm nay cô đặc biệt xúc động, xúc động đến mức khắc chế không được mà cuối cùng nhắm mắt mở điện thoại… Năm mươi chín tin nhắn… Tim cô đập nhanh nghe từng cái một… Nhưng, không có của hắn.
Sớm đã nghĩ đến, không phải sao? Nhưng vì sao trong lòng vẫn không ngừng trầm xuống?
Cô ôm ngực, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn càng thêm lợi hại, cô biết thân thể mình khẳng định đã xảy ra vấn đề, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều nôn, khẩu vị cũng không tốt, nếu không phải kỳ sinh lý vừa qua thì cô sẽ thật sự hoài nghi mình có phải mang thai rồi không, bởi vì dấu hiệu này rất giống những tiết mục khoa trương giả tạo trong TV.
Hôm nay đã nôn đến mức ngay cả mật cũng nôn ra, cho nên cô hiểu không thể lại kéo dài mà đành đi gặp bác sĩ.
Bác sĩ ở đâu cũng giống nhau, nghe xong bệnh trạng của cô quả nhiên câu đầu tiên là hỏi: “Thời gian hành kinh cuối cùng là lúc nào?”
“Ba ngày trước vừa hết.”
Chân mày bác sĩ cau lại, nhìn khuôn mặt cô không có huyết sắc, “Nói như vậy, tôi đề nghị cô nên kiểm tra dạ dày một chút.”
Vậy thì cứ làm đi, dù sao cũng không khác hiện tại nhiều lắm, lâu nhất là một tuần sẽ có kết quả đúng không, vừa khéo.
Nhưng bảy ngày sau, cô thật sự không ngờ kết quả kiểm tra lại là như vậy…
~
Viên Ấu Ấu không biết đây là lần thứ mấy trong ngày nhìn về phía văn phòng lão đại, khoảng thời gian này thật yên tĩnh, không có lửa giận, không có lãnh trào, không có bị sai việc. Bởi vì trên thực tế nửa tháng này lão đại hoàn toàn không bộc phát tính tình, cái này thật sự rất dọa người.
Hiện tại toàn công ty đều nhất trí cho rằng, lão đại không phát giận so với phát giận còn khủng bố hơn vạn lần, bởi vì loại áp suất thấp này thật giống núi lửa kìm nén trước khi bùng nổ.
Hơn nữa điều làm cho người ta cảm thấy bất an là, học tỷ không hiểu sao lại không thấy tăm hơi, không xin phép, không nhắn lại, tin tức gì cũng không có, cứ như vậy không về đi làm, thậm chí không ai biết cô đi đâu.
Trước kia khi lão đại tâm tình không tốt, Viên Ấu Ấu tuy rằng sợ hãi, nhưng ít ra còn có học tỷ chống lưng, nhưng lần này mất đi chỗ dựa, cô mỗi ngày đều run như cầy sấy, chỉ sợ mình không cẩn thận khiến núi lửa phun trào, đến lúc đó chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.
Ai, học tỷ, chị rốt cuộc đi nơi nào rồi a, không có chị ở đây, người ta thực sự sợ hãi mà!
Cô không dám hỏi lão đại, gọi điện cho học tỷ thì liên tục tắt máy, đã nửa tháng trôi qua mà không có một chút tin tức, cô sắp lo gần chết rồi.
Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra làm Viên Ấu Ấu đang ai oán giật nảy mình, “Lão… lão đại…”
Tả Nghiêm không liếc cô một cái đã trực tiếp đi ra ngoài.
“Lão đại… anh… ” Cô theo bản năng đứng dậy đuổi theo vài bước.
Hắn dừng lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén an tĩnh chờ đợi, nhưng đợi nửa phút, tiểu trợ lý vẫn còn trong bộ dáng chấn kinh, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Nói.”
Viên Ấu Ấu lập tức sợ trắng mặt, “Em… anh… ”
Hắn không có tính nhẫn nại nghe cô lắp bắp, trực tiếp xoay người bước đi.
“Anh… muốn đi đâu a… ” Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm nha.
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng người, Viên Ấu Ấu mới có biện pháp nói được ra lời, nhưng Tả Nghiêm đã sớm đi xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Hắn muốn đi đâu? Kỳ thực chính hắn cũng không biết, trong khoảng thời gian này, hắn không biết mình có tâm tình gì, cảm giác gì, hắn biết mọi người trong công ty đều sợ hắn, nhìn thấy hắn là chạy nhanh hơn phi. Chẳng quan tâm hắn có thật phát giận hay không.
Không phải không có chuyện làm hắn phát hỏa, chỉ là hắn phát hiện, ngay cả cảm giác xúc động đến tức giận, hắn cũng không có.
Dùng sức đạp chân ga, xe thể thao rống giận hăng hái lao đi. Hiện tại chỉ có tốc độ kề cận với tử vong này mới có thể làm hắn cảm thấy bình tĩnh, làm hắn có cảm giác muốn sống.
Trời đêm tối đen, con đường an tĩnh, chỉ có tốc độ là chân thật.
Rạng sáng hai giờ, tiếng xe chói tai vang lên trên con đường an tĩnh, chiếc xe thể thao màu đen dùng tốc độ lưu loát đến quỷ dị mạnh mẽ dừng lại. Sau khi nặng nề đóng sầm cửa, Tả Nghiêm nhìn sân nhà dưới ánh đèn đường mờ ảo mà trầm mặc.
Hắn không thích những căm hộ đô thị cao tầng, hắn ngại chật hẹp và bức bách cho nên mới mua căn nhà này, thoải mái lại tự tại.
Hắn đi qua sân nhà đến trước cửa lớn, đột nhiên bước chân dừng lại một chút, đồng tử tối đen mạnh mẽ co rút, không dám tin gắt gao nhìn đôi giày đặt trước cửa ra vào. Đôi giày quen thuộc đến mức làm hắn phẫn nộ.
Làm sao cô dám? Hắn dùng lực đẩy cửa, “ba” một tiếng, ngọn đèn sáng ngời lập tức xua đi bóng đêm hắc ám, đồng thời chiếu lên thân ảnh nho nhỏ đang cuộn mình trên sofa, cô ôm đầu gối ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngủ, không có phản ứng với ánh sáng của đèn điện.
Cô gái này cho dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra. Nhưng, cô… cô còn dám quang minh chính đại, đúng lý hợp tình xuất hiện trước mặt hắn như vậy sao?!
Tả Nghiêm cắn chặt răng đi nhanh vào, vươn tay muốn kéo cô, nhưng vừa mới đụng tới làn da cô, liền phát hiện toàn thân cô lạnh như khối băng! Chết tiệt! Đến bây giờ hắn vẫn còn vì cô không biết quý trọng thân thể mà cảm thấy tức giận!
Nhưng hắn không thể mềm lòng khi cô đối xử với hắn như vậy. Hắn nắm chặt cổ tay cô, kiên quyết kéo cô ra bên ngoài.
Nhưng một tiếng nức nở đã khiến hắn dừng lại mọi động tác, cúi đầu nhìn, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi chảy xuông mu bàn tay hắn… Nước mắt của cô so với nước sôi còn nóng hơn. Cô đang khóc, Y Thu Thủy, cái người hắn đã quen mười tám năm kia đang khóc!
“Tả Nghiêm…” Cô khàn khàn gọi tên hắn, khuôn mặt dán lên cánh tay hắn, nước mắt rơi như mưa.
Hắn cắn răng, lại cắn răng, nhưng rốt cuộc vẫn không có khí lực tiếp tục kéo cô.
“Em còn dám khóc?” Sau khi bỏ hắn ở đó một ngày, giờ phút này cô lại dám cứ như vậy trở lại bên người hắn! Hắn thật sự muốn bội phục dũng khí cùng sự tự tin của cô.
Sau khi nhìn thấy hắn, nước mắt của Y Thu Thủy lập tức không nhịn được rơi xuống, cô không khống chế được chính mình, tay trái run run giơ lên một tấm giấy đưa cho hắn, thật sự là quá run, sắp không cầm được nữa…
Hắn không nhận, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng trừng cô. Cô cũng không nói chuyện, chỉ rơi nước mắt, quật cường nhìn lại hắn, kiên trì nâng tay, cũng không nhúc nhích.
Hốc mắt cô hồng hồng làm cho hắn… Thấp rủa một tiếng, hắn cầm lấy tờ giấy, đôi mắt nhanh chóng đảo qua, đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện New Zealand, bên trên viết rất rõ ràng, Y Thu Thủy, ung thư dạ dày, giai đoạn ba.
Hắn rất chậm rất chậm ngẩng đầu, nhìn cô.
“Hôm qua em mới lấy.” Cô ở trong nước mắt cố gắng mỉm cười, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, thì ra cười cũng thật khó khăn, “Anh nói xem, có phải trời cao đang giúp anh trừng phạt em?”
Ngón tay hắn nắm chặt khiến tờ giấy kia trở nên nhăn nhúm, sau đó lại vươn tay kéo cô, “Đi.”
Hắn vẫn không muốn gặp cô, đúng không? Cô cúi thấp đầu, muốn tìm một chút khí lực để chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng cả người lại như nhũn ra. Từ New Zealand đến Đài Loan, từ sân bay đến nhà hắn, thời gian dài như vậy cô cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi hắn vừa mới đến gần, cô mới phát hiện, loại cảm giác tuyệt vọng này rõ ràng đang bao phủ cô.
Hắn không cần cô, hắn thực sự không cần cô, thì ra cô làm hắn bị thương sâu như vậy…
Hắn xoay người ôm cô ra cửa, cô tựa vào lòng hắn mà lạnh phát run, đây là lần cuối cùng cô được hắn ôm sao? Từ nay về sau, Y Thu Thủy cô với Tả Nghiêm hắn mà nói, có phải hay không chỉ là một người xa lạ?
Nước mắt thuận gò má không ngừng chảy xuống thấm lên áo hắn, nhiễm ẩm da thịt hắn.
Bế cô ngồi vào ghế phụ, hắn cúi người thắt dây an toàn cho cô, cô cúi đầu khẽ nói: “Em… em có thể tự… đi…… Không cần phiền đến anh… ”
“Câm miệng!” Hắn lạnh lùng dùng hai chữ đánh gãy lời cô, sau đó chuyển hướng ngồi vào ghế lái.
Đèn xe chiếu sáng sân nhà, hắn vững vàng chuyển xe, sau đó chạy ra ngoài, đầu đường đêm khuya một mảnh yên tĩnh.
“Tả Nghiêm… ” Cô thì thào gọi tên hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, về sau có phải sẽ không còn cơ hội gọi hắn như vậy nữa?
Hắn quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đi chuyên tâm lái xe, “Nhanh chóng đem mấy ý tưởng vớ vấn trong đầu em ném đi cho anh!”
A?
“Kết quả kia, anh không tin.”
Cái gì?
“Bệnh viện này làm ăn thật vớ vẩn, anh không tin.” Động tác hắn lưu loát điều khiển tay lái đừng xe bên đường, “Anh đưa em đi kiểm tra, bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, Đài Nam không được thì đi Đài Bắc.”
Cô hoàn toàn bị dọa ngốc, chỉ biết giật mình nhìn hắn.
Hắn vươn tay nắm tay cô, “Đừng lo, tất cả đều có anh.”
Tất cả đều có hắn, tất cả đều có hắn… tất cả… đều có hắn… Thật ấm áp, nhưng lại thật đau…
Nước mắt tiếp tục rơi, bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lạc lõng cùng đau lòng từ sau khi lấy kết quả dần dần bộc phát, “Tả Nghiêm, nhỡ may kết quả… không sai… thì làm sao bây giờ?”
“Không có khả năng.”
“Nhưng kết quả… ”
“Kiểm tra cũng có khả năng sai.”
“Nhỡ may… nếu không sai?”
“Ngày mai chúng ta đi kết hôn.”
A? Cô chăm chú nhìn hắn qua làn hơi nước, hoàn toàn không thể phản ứng với lời hắn nói.
“Mặc kệ kết quả thế nào, ngày mai cũng phải kết hôn.” Hắn nắm thật chặt bàn tay cô, “Mặc kệ em có đồng ý hay không, có nguyện ý hay không, Y Thu Thủy, đời này em định phải là người của Tả Nghiêm anh.” Hắn thật ngốc khi lúc trước muốn trưng cầu ý kiến của cô! Cô sợ hãi, cô sợ hãi có quan hệ sao? Hắn chỉ cần là trực tiếp mang đi đăng ký là xong.
Cô không khống chế được nước mắt, thút thít nghẹn ngào, “Tả Nghiêm, em rất ích kỷ đúng không?” Cuối cùng vẫn là lớn tiếng khóc ra.
“Em rất xấu, hiện tại như vậy rồi mà còn muốn kết hôn với anh.”
Phản ứng đầu tiên sau khi cô lấy kết quả chính là hối hận, hối hận vì ngày đó đã không đi đến bên cạnh hắn, hối hận vì chưa cùng hắn tiến vào lễ đường… Nếu sinh mệnh thật sự sắp kết thúc, vậy điều cô muốn chính là có thể cùng hắn vượt qua, danh chính ngôn thuận làm vợ hắn…
Vợ, nghĩ tới xưng hô này, lần đầu tiên cô không còn cảm thấy sợ hãi, cô chỉ cảm thấy tiếc nuối. Giờ khắc kia, cô đã hiểu tại sao hắn lại muốn kết hôn với cô, không phải vì dục vọng chiếm đoạt, không phải vì thói quen, mà bởi vì, hắn yêu cô.
Mà cô lại hiểu được điều này quá muộn, hắn đã cho cô cơ hội, nhưng chính cô đã buông tha cơ hội đó, mãi cho đến khi phát hiện sinh mệnh sắp kết thúc, cô mới hối hận vì bây giờ mới tỉnh ngộ.
Sợ hãi hôn nhân, đúng vậy, cô vẫn sợ, nhưng trên đời làm gì có chuyện vĩnh viễn không thay đổi, giây tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, không một ai có thể đoán trước. Nếu yêu nhau, thì nên nắm chặt thời gian mà yêu nhau cho tốt, không cần sợ tổn thương, không cần phải lùi bước.
Đạo lý này, cô hiểu được quá muộn, nhưng cô vẫn muốn làm vợ hắn. Mặc kệ thời gian còn lại bao nhiêu, mặc kệ cô còn có thể sống bao lâu, chẳng màng chỉ còn một ngày, cô đều sẽ nguyện ý.
“Em có thể lại ích kỷ một chút cũng không sao.” Hắn kéo tay cô đến bên môi khẽ hôn, “Anh đồng ý cho em cơ hội ích kỷ.”
…Đây là Tả Nghiêm, là nam nhân cô yêu…
Cô nhào vào trong lòng hắn, khóc đến mức cả người đều phát run. Cô thật khờ, lúc trước sao cô có thể vì sợ hãi mà lựa chọn buông tha hắn?
Nam nhân như vậy, bình tĩnh quyết đoán như vậy, rõ ràng là chuyện rất lớn, nhưng ở trong tay hắn lại tựa hồ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Rõ ràng sự sống cái chết cận kề, nhưng khi ở bên cạnh hắn, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Thì ra hắn đối với cô quan trọng như vậy… Cô thật sự đã làm bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian…
“Y Thu Thủy, đi theo anh.”
Cô đã bỏ lỡ một lần, lần này cô không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Cô thực sự thực sự rất muốn trở thành vợ hắn, hy vọng hắn có thể ở bên cạnh cô, chẳng màng chỉ còn một ngày, chẳng sợ chỉ còn một giây… cô muốn ích kỷ.
“Được.”
Bọn họ kết hôn, ngắn ngủn sẽ chỉ một giờ, nhưng sinh mệnh cô lại có sự thay đổi quan trọng.
Chỉ cần ký tên lên tờ giấy kết hôn, bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Y Thu Thủy đang đứng ở cửa pháp viện chờ lão công tương lai đi cất xe thì lúc này, cô nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
“Y tiểu thư, thật sự xin lỗi, bởi vì kết quả kiểm tra của cô cùng một bệnh nhân khác bị sắp xếp sai cho nên mới có hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, thật sự xin lỗi. Cô…”
Bên tai vang lên âm thanh tiếng Anh cấp tốc làm đầu óc cô trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng. Hiện tại cô không biết là nên mừng hay là nên giận… Cô liếc mắt nhìn nam nhân bất phàm dưới ánh mặt trời đang đi nhanh về phía mình, tâm tư hỗn loạn bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô rất bình tĩnh ngắt điện thoại, ôn nhu cười đón hắn. “Sắp mười một giờ rồi, còn kịp không?”
“Kịp, anh tính rồi.” Hắn nắm tay cô trách cứ: “Mặt trời lớn vậy sao không ở bên trong chờ anh?”
“Em sợ anh đổi ý.” Cô cười đến mặt mày cong cong, vô cùng ngọt ngào.
Hắn nhìn cô tươi cười xán lạn, giơ lên hai bàn tay nắm chặt vào nhau, “Đã cầm, thì vĩnh viễn sẽ không buông.”
Thực sự là không buông, bởi vì mười phút sau, cô đã trở thành tân nương của Tả Nghiêm.
~
“A a a, học tỷ, hai người thực sự kết hôn? Thực sự? Không phải gạt em?” Đầu kia của di động vang lên tiếng thét chói tai của Viên Ấu Ấu.
“Đúng, thực sự, không gạt em.” Cô một bên nghe điện thoại, một bên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn nam nhân dưới ánh mặt trời dọn cỏ trong sân.
Hắn đúng là không biết sợ nắng, mặt trời lớn như vậy mà dám cởi áo ra sân lao động.
Nhìn da thịt khỏe mạnh bị ánh mặt trời chiếu qua hiện lên một mảnh màu sắc mạch nha, từng giọt mồ hôi lóe sáng trên cơ bắp rắn chắc mà cô bỗng thấy thật gợi cảm! Đột nhiên cảm giác yết hầu khô nóng, cô liền chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy chén trà vừa rót đưa lên môi uống một ngụm to.
Thanh âm Viên Ấu Ấu cường đại kinh ngạc thở dài qua đi, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự muốn hỏi: “Học tỷ, trong khoảng thời gian này chị đi đâu vậy? Em gọi mấy trăm cuộc mà chị đều tắt máy, nhắn tin thì không thấy trả lời.”
Cô mỉm cười, trong lòng có ấm áp nhàn nhạt, tiểu nữ nhân này thật giống một thái dương bé nhỏ, nhiệt tình hoạt bát làm người ta cảm thấy cuộc sống phi thường tốt đẹp. Cô không thích nói dối, cũng không có thói quen này, vì thế lập tức đơn giản kể lại mọi chuyện.
“Oa, thật sự giả tạo khoa trương như vậy?” Viên Ấu Ấu nghe xong mà líu lưỡi, làm sao có thể cẩu huyết như phim truyền hình vậy a!
Mấu chốt là bệnh viện kia còn không biết mình sai, thẳng đến khi bệnh nhân càng nghĩ càng thấy không đúng, chủ động đến bệnh viện tra khảo thì chân tướng mới rõ ràng, thật sự rất thái quá a.
“Vậy hiện tại chị định làm gì?” Cảm thán qua đi, Viên Ấu Ấu lập tức nghĩ tới vấn đề thực tế, “Nếu lão đại biết chị không bị bệnh thì có thể thù cũ hận mới cùng tính hay không?”
“Cái này chị cũng lo.” Cho nên cô vẫn do dự có nên nói với hắn hay không.
Cô biết, nếu không phải vì cô bị bệnh, hắn đã hạ quyết tâm chia tay với cô, chẳng màng không thể bỏ, chẳng sợ vẫn còn yêu, Tả Nghiêm khi đã muốn dứt bỏ thì tê tâm liệt phế cũng không sao, nói được làm được.
Ngày đó hắn mang cô chạy đến từng bệnh viện một làm kiểm tra, thậm chí khoa trương đến mức ngay cả bệnh viện Đài Bắc cũng tới. Đến lúc có kết quả, không phải hắn cũng sẽ biết cô không bị bệnh sao.
Cô không chủ động nói, hẳn là,thật ra… cũng không tính là lừa hắn, đúng không? Cô cũng mới biết được nha, chẳng qua so với thời gian hắn biết sớm hơn một chút mà thôi… như vậy không tính là sai chứ? Dưới đáy lòng cô sợ hãi liều mình tìm lý do vì sợ mất hắn.
Ngẫm lại con người đúng là động vật kỳ quái, lúc có được thì bài xích đến đòi mạng, thế nào cũng không chịu kết hôn, nhưng bây giờ kết hôn rồi, cô cư nhiên lại cảm thấy đây thật sự là chuyện vô cùng tốt đẹp. Cô muốn quý trọng, muốn che chở cuộc hôn nhân này, cô không muốn mất hắn, cho nên cô mới có thể sợ hãi, mới có thể do dự. Cô biến thành kẻ nhát gan, cô thừa nhận, nhưng cô không tiếc nuối.
“Học tỷ, hình như chị hơi khác?”
Nga, sao cô ấy biết?
“Chỗ nào khác?”
“Ngô, em cũng không nói rõ được.” Viên Ấu Ấu hao tổn tâm trí cắn ngón tay, “Nếu là trước đây, chị nhất định sẽ nói không sao cả rồi kể rõ với anh ấy, nhưng hiện tại… hình như chị đang lo lắng sợ hãi.”
Cô than thở mỉm cười, “Ấu Ấu, em rốt cuộc là thông minh nhất thời hay là luôn giả ngốc?” Một câu của Viên Ấu Ấu đã nói ra tâm tư của cô, sự thay đổi của cô. Đúng là rất sâu sắc.
“Đáng ghét, học tỷ lại giễu cợt em.” Viên Ấu Ấu hờn dỗi kháng nghị, “Thật ra không phải em thông minh, mà học tỷ chính là đang trong tình huống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Lời này thực sự không sai, trước kia cô luôn tự tin và lý trí, luôn cho rằng đối với đoạn tình cảm này có thể nắm trong tay. Cô và hắn lúc đó, tính tình hắn nhìn thì như táo bạo, lại mang chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng thật ra hắn vẫn luôn bao ung cô, đối với cô rất tốt, cho nên cô mới có thể tùy hứng tự nhiên tiêu xài sự yêu thương của hắn.
Nhưng mãi cho đến khi gặp phải sinh tử, cô mới phát hiện thì ra người cô không thể mất đi, lại là hắn. Cô thật sự sợ hãi, thật sự khủng hoảng.
Sự bất lực ấy không phải vì sợ chết, mà vì cô sợ cho dù có chết, hắn vẫn sẽ hận cô, càng sợ hơn là, hắn không còn yêu cô.
Một khắc kia, hôn nhân đối với cô mà nói cũng không tính là gì, cô chỉ thầm nghĩ muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Lại nói tiếp, cô có phải nên cảm tạ sự sơ ý của bệnh viện hay không?
Trước khi đăng ký cô đã biết được sự thật, nhưng cô vẫn muốn cùng hắn kết hôn, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là cô muốn trở thành vợ hắn, mà hiện tại, bởi vì rất để ý, cho nên cô không thể nói ra được.
“Thật sự xin lỗi, Tả Nghiêm, đã để anh phải lo lắng.” Ngón tay cô đặt lên lớp kính thủy tinh, nhìn nam nhân mồ hôi như mưa bên ngoài thì thào.
Từ lúc nhìn thấy kết quả, hắn vẫn luôn bình tĩnh mang cô đi kiểm tra, an ủi cô, bởi vì hắn tự nhiên, cho nên cảm xúc của cô mới yên tĩnh một chút.
Hắn vẫn luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù có khó khăn đến đâu hắn cũng thoải mái giải quyết xong xuôi, có hắn ở bên cạnh, sự lo lắng của cô luôn vô dụng. Cô không còn sợ hãi, không còn kinh hoảng, bởi vì cô có hắn…
Trong lòng cô lúc này vô cùng muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn vì ông trời đã cho cô cơ hội, cho cô lý do để trở lại bên cạnh hắn… Việc lần này, thật ra cũng không phải quá xấu, đúng không?
Y Thu Thủy nắm chặt di động ngồi trên máy bay sắp cất cánh đến New Zealand mà bàn tay không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
“Tiểu thư, trên máy bay không được gọi điện thoại.” Thanh âm tiếp viên hàng không ngọt ngào vang lên ở một bên.
Cô giống như phát hoảng quay đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp, “Tôi biết, cảm ơn.”
“Tiểu thư, cô không khỏe sao? Có phải không thoải mái ở đâu đó?” Tiếp viên hàng không nhìn cô sắc mặt tái nhợt mà không khỏi quan tâm hỏi: “Có cần bác sĩ đến xem một chút?”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Khéo léo từ chối lời đề nghị của tiếp viên hàng không, Y Thu Thủy nhanh chóng nhét điện thoại vào túi xách như ném đi thứ bỏng tay, sau đó thở ra thật dài.
Thân thể cô mềm yếu dựa ra sau, đáy mắt nổi lên sự chua xót xa lạ.
Hắn và cô cùng ước định, nhưng cô lại thất ước, không đi.
Sau khi hắn rời khỏi, cô rõ ràng rất mệt nhưng lại không thể ngủ được, tâm tư bắt đầu trở nên mạnh mẽ, trở nên không yên ổn.
Về một phương diện, cô thừa nhận được sống cả đời cùng Tả Nghiêm là chuyện dụ hoặc vô cùng vô cùng lớn. Cô muốn ở cùng hắn, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy hạnh phúc phát run. Nhưng về phương diện khác, cô vừa nghĩ đến sẽ cùng một nam nhân kết hôn, trở thành vợ chồng chân chính là đã muốn phát điên thét chói tai…
Cô không ngừng nói với mình Tả Nghiêm là Tả Nghiêm, hắn không phải nam nhân kia, hắn là người từ lúc mười tuổi đã ở bên cạnh cô, vui vẻ có hắn, bi thương có hắn, là người cùng cô ầm ỹ, cùng cô nháo loạn, ôm cô, hôn cô, nói với cô cả đời sẽ ở bên cô, không rời không bỏ…
Cùng hắn kết hôn có lẽ không phải là chuyện không thể chấp nhận. Mãi cho đến khi ra cửa cô vẫn còn suy nghĩ như vậy. Nhưng không hiểu sao khi cô vừa đi đến chỗ đăng ký, nhìn thấy nam tử cao lớn đang chờ ở cửa lại bỗng nhiên muốn lùi bước.
Nơi đó, chỉ cần đi vào, cô sẽ lập tức kết hôn, trở thành vợ trên pháp luật của nam nhân kia… Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi mãnh liệt, sự sợ hãi này trong nháy mắt bao phủ tâm chí cô… Cô chạy đến sau một gốc cây bên đường, hơi giật mình nhìn hắn.
Cô nhìn thấy, hắn hôm nay rất nghiêm túc tân trang. Hắn không phải người thích mặc tây trang, tuy rằng hắn mặc vào rất đẹp trai, nhưng hắn lại ghét cảm giác bị trói buộc. Vậy mà hôm nay hắn lại mặc.
Cô liếc mắt một cái liền nhận ra bộ quần áo này. Đây là quà sinh nhật cô dùng ba tháng tiền lương mới mua được tặng hắn, có thể nói là thứ quý giá nhất cô mua trong cuộc đời này, nhưng lại hoàn toàn không đau lòng.
Đối với món quà này hắn giống như thực sự không đặc biệt hứng thú. Người nào đó sau khi nhận quà tuy rằng không vui vẻ, nhưng vẫn treo cẩn thận vào tủ. Cô biết hắn rất coi trọng nó, tuy rằng công ty rất kiếm được tiền, hắn cũng không thiếu tiền, quần áo như vậy hắn cũng không lạ, nhưng hắn vẫn quý trọng.
Mãi cho đến hôm nay vào ngày quan trọng này, hắn mới mặc nó để đợi cô.
Hắn… thật sự yêu cô.
Hai mắt Y Thu Thủy đẫm lệ mông lung nhìn hắn, hắn trời sinh đã có khí chất vương giả, cao lớn tuấn tú, khí vũ hiên ngang, cho dù người qua đường có chuẩn bị hay đã kết hôn vẫn không tự chủ được vụng trộm đánh giá hắn. Nhưng hắn đều không nhìn tất cả, chỉ vững vàng đứng đó tiếp tục chờ.
Cô đã đến trễ một giờ. Mọi hôm chỉ cần đến trễ 5 phút là điện thoại đã bị hắn gọi không dứt, nhưng hôm nay hắn lại không làm vậy, rất kiên nhẫn, không phát giận, chỉ lẳng lặng đứng chờ, vẻ mặt bình tĩnh, không nóng nảy…
Cô muốn đi tới chỗ hắn, nhưng bước chân lại theo bản năng lùi về sau, nam tử như vậy, vĩ đại như vậy, tốt như vậy, làm sao chỉ có thể là của cô? Cho dù hiện tại là yêu, nhưng về sau thì sao? Tương lai thì sao? Nhỡ may hắn không còn yêu, vậy cô… có phải so với mẹ còn điên cuồng hơn? Cô có thể… muốn giết hắn hay không?
Rốt cuộc, cô vẫn xoay người rời đi, càng chạy càng nhanh, nhanh đến mức giống như phía sau có mãnh thú đuổi theo.
Hắn nói không sai, kỳ thực cô không tin không chỉ có hôn nhân, mà còn không tin chính mình.
Cô lập tức đặt vé máy bay, chọn New Zealand làm đích đến. Cô phải rời khỏi Đài Loan, cách càng xa càng tốt, tốt nhất là ở một chỗ khác trên địa cầu, bởi vì chỉ như vậy lòng cô mới không còn đau.
Trên ghế máy bay mềm mại thoải mái mà an toàn, cô hơi cuộn mình lại, nước mắt rơi như mưa.
Tả Nghiêm, từ hôm nay trở đi, em vĩnh viễn sẽ không ở cạnh anh được nữa…
New Zealand xinh đẹp lúc này đang là mùa xuân, cỏ biếc như mây, cừu trắng như tuyết, nhưng Y Thu Thủy tới hôm nay mới phát hiện, thì ra trên đời này thiếu không phải cảnh đẹp, mà là thiếu một trái tim cùng mình thưởng thức…
Trước kia cô thường xuyên đi ra ngoài du lịch, nhưng đó là khi bên cạnh có Tả Nghiêm. Lúc ấy cho dù có là phong cảnh bình thường thì cô vẫn có thể rất vui vẻ… Còn cô hiện tại không vui, hoàn toàn chính là tự làm tự chịu. Vốn dĩ cô đã có thể lựa chọn một cuộc sống khác, có hắn, có tình yêu, có tranh cãi, nhưng cũng có ngọt ngào… vậy mà hiện tại, cô chỉ có một mình.
Cô hiểu tính cách của Tả Nghiêm, hắn nói được là làm được, cũng giống như, hắn rất hiểu cô.
Hắn nói với cô, nếu cô không đi, thì vĩnh viễn cũng không cần đi… kỳ thực lúc đó hắn đã biết cô rất có khả năng sẽ lui bước, nhưng hắn vẫn cược, chẳng qua là, hắn thua.
Cũng mãi cho đến lúc ấy cô mới hiểu, thì ra cô luôn tự ti và sợ hãi, thì ra lời hắn nói đều là sự thật, chuyện năm đó, người bị thương sâu nhất không phải mẹ, mà là cô. Nó đã xâm nhập vào trong trí nhớ của cô, như bóng với hình.
Sự tổn thương kia làm cô sợ không dám bước tới hôn nhân, sợ đến mức thà tình nguyện buông tha hắn còn hơn lấy dũng khí đi tới nếm thử…
Nhưng sự báo ứng của cô, cũng rất nhanh sẽ tới…
“Ọe…” Lại qua một lần nôn tới choáng váng đầu óc, cô ghé vào bồn rửa tay để cố gắng đứng vững.
Sau khi miễn cưỡng ổn định, cô mới mở vòi nước súc miệng, ngẩng đầu, nhìn người trong gương tái nhợt, bên môi hiện lên một chút cười khổ, thật sự khó coi.
Nữ nhân như vậy, nam nhân như Tả Nghiêm sao có thể yêu thương? Ánh mắt hắn không phải có vấn đề chứ?
Nghĩ đến nam nhân kia, dạ dày cô lại đến một trận co rút, sau khi nôn tới mức chỉ còn dịch vàng mới lại mở vòi nước, đáy mắt một mảnh chua xót, đây là cuộc sống tự do của cô sao?!
Cô nhìn điện thoại đặt bên cạnh, không biết là lần thứ mấy do dự muốn mở máy. Mấy ngày này cô luôn ép chính mình phải tắt máy, không cần suy xét, không cần suy nghĩ, nhưng cho dù là đi toilet, di động cũng không bao giờ rời khỏi người. Loại tra tấn này sắp ép cô phát điên rồi…
Hôm nay cô đặc biệt xúc động, xúc động đến mức khắc chế không được mà cuối cùng nhắm mắt mở điện thoại… Năm mươi chín tin nhắn… Tim cô đập nhanh nghe từng cái một… Nhưng, không có của hắn.
Sớm đã nghĩ đến, không phải sao? Nhưng vì sao trong lòng vẫn không ngừng trầm xuống?
Cô ôm ngực, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn càng thêm lợi hại, cô biết thân thể mình khẳng định đã xảy ra vấn đề, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều nôn, khẩu vị cũng không tốt, nếu không phải kỳ sinh lý vừa qua thì cô sẽ thật sự hoài nghi mình có phải mang thai rồi không, bởi vì dấu hiệu này rất giống những tiết mục khoa trương giả tạo trong TV.
Hôm nay đã nôn đến mức ngay cả mật cũng nôn ra, cho nên cô hiểu không thể lại kéo dài mà đành đi gặp bác sĩ.
Bác sĩ ở đâu cũng giống nhau, nghe xong bệnh trạng của cô quả nhiên câu đầu tiên là hỏi: “Thời gian hành kinh cuối cùng là lúc nào?”
“Ba ngày trước vừa hết.”
Chân mày bác sĩ cau lại, nhìn khuôn mặt cô không có huyết sắc, “Nói như vậy, tôi đề nghị cô nên kiểm tra dạ dày một chút.”
Vậy thì cứ làm đi, dù sao cũng không khác hiện tại nhiều lắm, lâu nhất là một tuần sẽ có kết quả đúng không, vừa khéo.
Nhưng bảy ngày sau, cô thật sự không ngờ kết quả kiểm tra lại là như vậy…
~
Viên Ấu Ấu không biết đây là lần thứ mấy trong ngày nhìn về phía văn phòng lão đại, khoảng thời gian này thật yên tĩnh, không có lửa giận, không có lãnh trào, không có bị sai việc. Bởi vì trên thực tế nửa tháng này lão đại hoàn toàn không bộc phát tính tình, cái này thật sự rất dọa người.
Hiện tại toàn công ty đều nhất trí cho rằng, lão đại không phát giận so với phát giận còn khủng bố hơn vạn lần, bởi vì loại áp suất thấp này thật giống núi lửa kìm nén trước khi bùng nổ.
Hơn nữa điều làm cho người ta cảm thấy bất an là, học tỷ không hiểu sao lại không thấy tăm hơi, không xin phép, không nhắn lại, tin tức gì cũng không có, cứ như vậy không về đi làm, thậm chí không ai biết cô đi đâu.
Trước kia khi lão đại tâm tình không tốt, Viên Ấu Ấu tuy rằng sợ hãi, nhưng ít ra còn có học tỷ chống lưng, nhưng lần này mất đi chỗ dựa, cô mỗi ngày đều run như cầy sấy, chỉ sợ mình không cẩn thận khiến núi lửa phun trào, đến lúc đó chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.
Ai, học tỷ, chị rốt cuộc đi nơi nào rồi a, không có chị ở đây, người ta thực sự sợ hãi mà!
Cô không dám hỏi lão đại, gọi điện cho học tỷ thì liên tục tắt máy, đã nửa tháng trôi qua mà không có một chút tin tức, cô sắp lo gần chết rồi.
Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra làm Viên Ấu Ấu đang ai oán giật nảy mình, “Lão… lão đại…”
Tả Nghiêm không liếc cô một cái đã trực tiếp đi ra ngoài.
“Lão đại… anh… ” Cô theo bản năng đứng dậy đuổi theo vài bước.
Hắn dừng lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén an tĩnh chờ đợi, nhưng đợi nửa phút, tiểu trợ lý vẫn còn trong bộ dáng chấn kinh, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Nói.”
Viên Ấu Ấu lập tức sợ trắng mặt, “Em… anh… ”
Hắn không có tính nhẫn nại nghe cô lắp bắp, trực tiếp xoay người bước đi.
“Anh… muốn đi đâu a… ” Bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm nha.
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng người, Viên Ấu Ấu mới có biện pháp nói được ra lời, nhưng Tả Nghiêm đã sớm đi xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Hắn muốn đi đâu? Kỳ thực chính hắn cũng không biết, trong khoảng thời gian này, hắn không biết mình có tâm tình gì, cảm giác gì, hắn biết mọi người trong công ty đều sợ hắn, nhìn thấy hắn là chạy nhanh hơn phi. Chẳng quan tâm hắn có thật phát giận hay không.
Không phải không có chuyện làm hắn phát hỏa, chỉ là hắn phát hiện, ngay cả cảm giác xúc động đến tức giận, hắn cũng không có.
Dùng sức đạp chân ga, xe thể thao rống giận hăng hái lao đi. Hiện tại chỉ có tốc độ kề cận với tử vong này mới có thể làm hắn cảm thấy bình tĩnh, làm hắn có cảm giác muốn sống.
Trời đêm tối đen, con đường an tĩnh, chỉ có tốc độ là chân thật.
Rạng sáng hai giờ, tiếng xe chói tai vang lên trên con đường an tĩnh, chiếc xe thể thao màu đen dùng tốc độ lưu loát đến quỷ dị mạnh mẽ dừng lại. Sau khi nặng nề đóng sầm cửa, Tả Nghiêm nhìn sân nhà dưới ánh đèn đường mờ ảo mà trầm mặc.
Hắn không thích những căm hộ đô thị cao tầng, hắn ngại chật hẹp và bức bách cho nên mới mua căn nhà này, thoải mái lại tự tại.
Hắn đi qua sân nhà đến trước cửa lớn, đột nhiên bước chân dừng lại một chút, đồng tử tối đen mạnh mẽ co rút, không dám tin gắt gao nhìn đôi giày đặt trước cửa ra vào. Đôi giày quen thuộc đến mức làm hắn phẫn nộ.
Làm sao cô dám? Hắn dùng lực đẩy cửa, “ba” một tiếng, ngọn đèn sáng ngời lập tức xua đi bóng đêm hắc ám, đồng thời chiếu lên thân ảnh nho nhỏ đang cuộn mình trên sofa, cô ôm đầu gối ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngủ, không có phản ứng với ánh sáng của đèn điện.
Cô gái này cho dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra. Nhưng, cô… cô còn dám quang minh chính đại, đúng lý hợp tình xuất hiện trước mặt hắn như vậy sao?!
Tả Nghiêm cắn chặt răng đi nhanh vào, vươn tay muốn kéo cô, nhưng vừa mới đụng tới làn da cô, liền phát hiện toàn thân cô lạnh như khối băng! Chết tiệt! Đến bây giờ hắn vẫn còn vì cô không biết quý trọng thân thể mà cảm thấy tức giận!
Nhưng hắn không thể mềm lòng khi cô đối xử với hắn như vậy. Hắn nắm chặt cổ tay cô, kiên quyết kéo cô ra bên ngoài.
Nhưng một tiếng nức nở đã khiến hắn dừng lại mọi động tác, cúi đầu nhìn, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi chảy xuông mu bàn tay hắn… Nước mắt của cô so với nước sôi còn nóng hơn. Cô đang khóc, Y Thu Thủy, cái người hắn đã quen mười tám năm kia đang khóc!
“Tả Nghiêm…” Cô khàn khàn gọi tên hắn, khuôn mặt dán lên cánh tay hắn, nước mắt rơi như mưa.
Hắn cắn răng, lại cắn răng, nhưng rốt cuộc vẫn không có khí lực tiếp tục kéo cô.
“Em còn dám khóc?” Sau khi bỏ hắn ở đó một ngày, giờ phút này cô lại dám cứ như vậy trở lại bên người hắn! Hắn thật sự muốn bội phục dũng khí cùng sự tự tin của cô.
Sau khi nhìn thấy hắn, nước mắt của Y Thu Thủy lập tức không nhịn được rơi xuống, cô không khống chế được chính mình, tay trái run run giơ lên một tấm giấy đưa cho hắn, thật sự là quá run, sắp không cầm được nữa…
Hắn không nhận, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng trừng cô. Cô cũng không nói chuyện, chỉ rơi nước mắt, quật cường nhìn lại hắn, kiên trì nâng tay, cũng không nhúc nhích.
Hốc mắt cô hồng hồng làm cho hắn… Thấp rủa một tiếng, hắn cầm lấy tờ giấy, đôi mắt nhanh chóng đảo qua, đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện New Zealand, bên trên viết rất rõ ràng, Y Thu Thủy, ung thư dạ dày, giai đoạn ba.
Hắn rất chậm rất chậm ngẩng đầu, nhìn cô.
“Hôm qua em mới lấy.” Cô ở trong nước mắt cố gắng mỉm cười, nhưng đến bây giờ mới phát hiện, thì ra cười cũng thật khó khăn, “Anh nói xem, có phải trời cao đang giúp anh trừng phạt em?”
Ngón tay hắn nắm chặt khiến tờ giấy kia trở nên nhăn nhúm, sau đó lại vươn tay kéo cô, “Đi.”
Hắn vẫn không muốn gặp cô, đúng không? Cô cúi thấp đầu, muốn tìm một chút khí lực để chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng cả người lại như nhũn ra. Từ New Zealand đến Đài Loan, từ sân bay đến nhà hắn, thời gian dài như vậy cô cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi hắn vừa mới đến gần, cô mới phát hiện, loại cảm giác tuyệt vọng này rõ ràng đang bao phủ cô.
Hắn không cần cô, hắn thực sự không cần cô, thì ra cô làm hắn bị thương sâu như vậy…
Hắn xoay người ôm cô ra cửa, cô tựa vào lòng hắn mà lạnh phát run, đây là lần cuối cùng cô được hắn ôm sao? Từ nay về sau, Y Thu Thủy cô với Tả Nghiêm hắn mà nói, có phải hay không chỉ là một người xa lạ?
Nước mắt thuận gò má không ngừng chảy xuống thấm lên áo hắn, nhiễm ẩm da thịt hắn.
Bế cô ngồi vào ghế phụ, hắn cúi người thắt dây an toàn cho cô, cô cúi đầu khẽ nói: “Em… em có thể tự… đi…… Không cần phiền đến anh… ”
“Câm miệng!” Hắn lạnh lùng dùng hai chữ đánh gãy lời cô, sau đó chuyển hướng ngồi vào ghế lái.
Đèn xe chiếu sáng sân nhà, hắn vững vàng chuyển xe, sau đó chạy ra ngoài, đầu đường đêm khuya một mảnh yên tĩnh.
“Tả Nghiêm… ” Cô thì thào gọi tên hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, về sau có phải sẽ không còn cơ hội gọi hắn như vậy nữa?
Hắn quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đi chuyên tâm lái xe, “Nhanh chóng đem mấy ý tưởng vớ vấn trong đầu em ném đi cho anh!”
A?
“Kết quả kia, anh không tin.”
Cái gì?
“Bệnh viện này làm ăn thật vớ vẩn, anh không tin.” Động tác hắn lưu loát điều khiển tay lái đừng xe bên đường, “Anh đưa em đi kiểm tra, bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, Đài Nam không được thì đi Đài Bắc.”
Cô hoàn toàn bị dọa ngốc, chỉ biết giật mình nhìn hắn.
Hắn vươn tay nắm tay cô, “Đừng lo, tất cả đều có anh.”
Tất cả đều có hắn, tất cả đều có hắn… tất cả… đều có hắn… Thật ấm áp, nhưng lại thật đau…
Nước mắt tiếp tục rơi, bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lạc lõng cùng đau lòng từ sau khi lấy kết quả dần dần bộc phát, “Tả Nghiêm, nhỡ may kết quả… không sai… thì làm sao bây giờ?”
“Không có khả năng.”
“Nhưng kết quả… ”
“Kiểm tra cũng có khả năng sai.”
“Nhỡ may… nếu không sai?”
“Ngày mai chúng ta đi kết hôn.”
A? Cô chăm chú nhìn hắn qua làn hơi nước, hoàn toàn không thể phản ứng với lời hắn nói.
“Mặc kệ kết quả thế nào, ngày mai cũng phải kết hôn.” Hắn nắm thật chặt bàn tay cô, “Mặc kệ em có đồng ý hay không, có nguyện ý hay không, Y Thu Thủy, đời này em định phải là người của Tả Nghiêm anh.” Hắn thật ngốc khi lúc trước muốn trưng cầu ý kiến của cô! Cô sợ hãi, cô sợ hãi có quan hệ sao? Hắn chỉ cần là trực tiếp mang đi đăng ký là xong.
Cô không khống chế được nước mắt, thút thít nghẹn ngào, “Tả Nghiêm, em rất ích kỷ đúng không?” Cuối cùng vẫn là lớn tiếng khóc ra.
“Em rất xấu, hiện tại như vậy rồi mà còn muốn kết hôn với anh.”
Phản ứng đầu tiên sau khi cô lấy kết quả chính là hối hận, hối hận vì ngày đó đã không đi đến bên cạnh hắn, hối hận vì chưa cùng hắn tiến vào lễ đường… Nếu sinh mệnh thật sự sắp kết thúc, vậy điều cô muốn chính là có thể cùng hắn vượt qua, danh chính ngôn thuận làm vợ hắn…
Vợ, nghĩ tới xưng hô này, lần đầu tiên cô không còn cảm thấy sợ hãi, cô chỉ cảm thấy tiếc nuối. Giờ khắc kia, cô đã hiểu tại sao hắn lại muốn kết hôn với cô, không phải vì dục vọng chiếm đoạt, không phải vì thói quen, mà bởi vì, hắn yêu cô.
Mà cô lại hiểu được điều này quá muộn, hắn đã cho cô cơ hội, nhưng chính cô đã buông tha cơ hội đó, mãi cho đến khi phát hiện sinh mệnh sắp kết thúc, cô mới hối hận vì bây giờ mới tỉnh ngộ.
Sợ hãi hôn nhân, đúng vậy, cô vẫn sợ, nhưng trên đời làm gì có chuyện vĩnh viễn không thay đổi, giây tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, không một ai có thể đoán trước. Nếu yêu nhau, thì nên nắm chặt thời gian mà yêu nhau cho tốt, không cần sợ tổn thương, không cần phải lùi bước.
Đạo lý này, cô hiểu được quá muộn, nhưng cô vẫn muốn làm vợ hắn. Mặc kệ thời gian còn lại bao nhiêu, mặc kệ cô còn có thể sống bao lâu, chẳng màng chỉ còn một ngày, cô đều sẽ nguyện ý.
“Em có thể lại ích kỷ một chút cũng không sao.” Hắn kéo tay cô đến bên môi khẽ hôn, “Anh đồng ý cho em cơ hội ích kỷ.”
…Đây là Tả Nghiêm, là nam nhân cô yêu…
Cô nhào vào trong lòng hắn, khóc đến mức cả người đều phát run. Cô thật khờ, lúc trước sao cô có thể vì sợ hãi mà lựa chọn buông tha hắn?
Nam nhân như vậy, bình tĩnh quyết đoán như vậy, rõ ràng là chuyện rất lớn, nhưng ở trong tay hắn lại tựa hồ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Rõ ràng sự sống cái chết cận kề, nhưng khi ở bên cạnh hắn, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Thì ra hắn đối với cô quan trọng như vậy… Cô thật sự đã làm bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian…
“Y Thu Thủy, đi theo anh.”
Cô đã bỏ lỡ một lần, lần này cô không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Cô thực sự thực sự rất muốn trở thành vợ hắn, hy vọng hắn có thể ở bên cạnh cô, chẳng màng chỉ còn một ngày, chẳng sợ chỉ còn một giây… cô muốn ích kỷ.
“Được.”
Bọn họ kết hôn, ngắn ngủn sẽ chỉ một giờ, nhưng sinh mệnh cô lại có sự thay đổi quan trọng.
Chỉ cần ký tên lên tờ giấy kết hôn, bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Y Thu Thủy đang đứng ở cửa pháp viện chờ lão công tương lai đi cất xe thì lúc này, cô nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
“Y tiểu thư, thật sự xin lỗi, bởi vì kết quả kiểm tra của cô cùng một bệnh nhân khác bị sắp xếp sai cho nên mới có hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, thật sự xin lỗi. Cô…”
Bên tai vang lên âm thanh tiếng Anh cấp tốc làm đầu óc cô trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng. Hiện tại cô không biết là nên mừng hay là nên giận… Cô liếc mắt nhìn nam nhân bất phàm dưới ánh mặt trời đang đi nhanh về phía mình, tâm tư hỗn loạn bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô rất bình tĩnh ngắt điện thoại, ôn nhu cười đón hắn. “Sắp mười một giờ rồi, còn kịp không?”
“Kịp, anh tính rồi.” Hắn nắm tay cô trách cứ: “Mặt trời lớn vậy sao không ở bên trong chờ anh?”
“Em sợ anh đổi ý.” Cô cười đến mặt mày cong cong, vô cùng ngọt ngào.
Hắn nhìn cô tươi cười xán lạn, giơ lên hai bàn tay nắm chặt vào nhau, “Đã cầm, thì vĩnh viễn sẽ không buông.”
Thực sự là không buông, bởi vì mười phút sau, cô đã trở thành tân nương của Tả Nghiêm.
~
“A a a, học tỷ, hai người thực sự kết hôn? Thực sự? Không phải gạt em?” Đầu kia của di động vang lên tiếng thét chói tai của Viên Ấu Ấu.
“Đúng, thực sự, không gạt em.” Cô một bên nghe điện thoại, một bên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn nam nhân dưới ánh mặt trời dọn cỏ trong sân.
Hắn đúng là không biết sợ nắng, mặt trời lớn như vậy mà dám cởi áo ra sân lao động.
Nhìn da thịt khỏe mạnh bị ánh mặt trời chiếu qua hiện lên một mảnh màu sắc mạch nha, từng giọt mồ hôi lóe sáng trên cơ bắp rắn chắc mà cô bỗng thấy thật gợi cảm! Đột nhiên cảm giác yết hầu khô nóng, cô liền chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy chén trà vừa rót đưa lên môi uống một ngụm to.
Thanh âm Viên Ấu Ấu cường đại kinh ngạc thở dài qua đi, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự muốn hỏi: “Học tỷ, trong khoảng thời gian này chị đi đâu vậy? Em gọi mấy trăm cuộc mà chị đều tắt máy, nhắn tin thì không thấy trả lời.”
Cô mỉm cười, trong lòng có ấm áp nhàn nhạt, tiểu nữ nhân này thật giống một thái dương bé nhỏ, nhiệt tình hoạt bát làm người ta cảm thấy cuộc sống phi thường tốt đẹp. Cô không thích nói dối, cũng không có thói quen này, vì thế lập tức đơn giản kể lại mọi chuyện.
“Oa, thật sự giả tạo khoa trương như vậy?” Viên Ấu Ấu nghe xong mà líu lưỡi, làm sao có thể cẩu huyết như phim truyền hình vậy a!
Mấu chốt là bệnh viện kia còn không biết mình sai, thẳng đến khi bệnh nhân càng nghĩ càng thấy không đúng, chủ động đến bệnh viện tra khảo thì chân tướng mới rõ ràng, thật sự rất thái quá a.
“Vậy hiện tại chị định làm gì?” Cảm thán qua đi, Viên Ấu Ấu lập tức nghĩ tới vấn đề thực tế, “Nếu lão đại biết chị không bị bệnh thì có thể thù cũ hận mới cùng tính hay không?”
“Cái này chị cũng lo.” Cho nên cô vẫn do dự có nên nói với hắn hay không.
Cô biết, nếu không phải vì cô bị bệnh, hắn đã hạ quyết tâm chia tay với cô, chẳng màng không thể bỏ, chẳng sợ vẫn còn yêu, Tả Nghiêm khi đã muốn dứt bỏ thì tê tâm liệt phế cũng không sao, nói được làm được.
Ngày đó hắn mang cô chạy đến từng bệnh viện một làm kiểm tra, thậm chí khoa trương đến mức ngay cả bệnh viện Đài Bắc cũng tới. Đến lúc có kết quả, không phải hắn cũng sẽ biết cô không bị bệnh sao.
Cô không chủ động nói, hẳn là,thật ra… cũng không tính là lừa hắn, đúng không? Cô cũng mới biết được nha, chẳng qua so với thời gian hắn biết sớm hơn một chút mà thôi… như vậy không tính là sai chứ? Dưới đáy lòng cô sợ hãi liều mình tìm lý do vì sợ mất hắn.
Ngẫm lại con người đúng là động vật kỳ quái, lúc có được thì bài xích đến đòi mạng, thế nào cũng không chịu kết hôn, nhưng bây giờ kết hôn rồi, cô cư nhiên lại cảm thấy đây thật sự là chuyện vô cùng tốt đẹp. Cô muốn quý trọng, muốn che chở cuộc hôn nhân này, cô không muốn mất hắn, cho nên cô mới có thể sợ hãi, mới có thể do dự. Cô biến thành kẻ nhát gan, cô thừa nhận, nhưng cô không tiếc nuối.
“Học tỷ, hình như chị hơi khác?”
Nga, sao cô ấy biết?
“Chỗ nào khác?”
“Ngô, em cũng không nói rõ được.” Viên Ấu Ấu hao tổn tâm trí cắn ngón tay, “Nếu là trước đây, chị nhất định sẽ nói không sao cả rồi kể rõ với anh ấy, nhưng hiện tại… hình như chị đang lo lắng sợ hãi.”
Cô than thở mỉm cười, “Ấu Ấu, em rốt cuộc là thông minh nhất thời hay là luôn giả ngốc?” Một câu của Viên Ấu Ấu đã nói ra tâm tư của cô, sự thay đổi của cô. Đúng là rất sâu sắc.
“Đáng ghét, học tỷ lại giễu cợt em.” Viên Ấu Ấu hờn dỗi kháng nghị, “Thật ra không phải em thông minh, mà học tỷ chính là đang trong tình huống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Lời này thực sự không sai, trước kia cô luôn tự tin và lý trí, luôn cho rằng đối với đoạn tình cảm này có thể nắm trong tay. Cô và hắn lúc đó, tính tình hắn nhìn thì như táo bạo, lại mang chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng thật ra hắn vẫn luôn bao ung cô, đối với cô rất tốt, cho nên cô mới có thể tùy hứng tự nhiên tiêu xài sự yêu thương của hắn.
Nhưng mãi cho đến khi gặp phải sinh tử, cô mới phát hiện thì ra người cô không thể mất đi, lại là hắn. Cô thật sự sợ hãi, thật sự khủng hoảng.
Sự bất lực ấy không phải vì sợ chết, mà vì cô sợ cho dù có chết, hắn vẫn sẽ hận cô, càng sợ hơn là, hắn không còn yêu cô.
Một khắc kia, hôn nhân đối với cô mà nói cũng không tính là gì, cô chỉ thầm nghĩ muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Lại nói tiếp, cô có phải nên cảm tạ sự sơ ý của bệnh viện hay không?
Trước khi đăng ký cô đã biết được sự thật, nhưng cô vẫn muốn cùng hắn kết hôn, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là cô muốn trở thành vợ hắn, mà hiện tại, bởi vì rất để ý, cho nên cô không thể nói ra được.
“Thật sự xin lỗi, Tả Nghiêm, đã để anh phải lo lắng.” Ngón tay cô đặt lên lớp kính thủy tinh, nhìn nam nhân mồ hôi như mưa bên ngoài thì thào.
Từ lúc nhìn thấy kết quả, hắn vẫn luôn bình tĩnh mang cô đi kiểm tra, an ủi cô, bởi vì hắn tự nhiên, cho nên cảm xúc của cô mới yên tĩnh một chút.
Hắn vẫn luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù có khó khăn đến đâu hắn cũng thoải mái giải quyết xong xuôi, có hắn ở bên cạnh, sự lo lắng của cô luôn vô dụng. Cô không còn sợ hãi, không còn kinh hoảng, bởi vì cô có hắn…
Trong lòng cô lúc này vô cùng muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn vì ông trời đã cho cô cơ hội, cho cô lý do để trở lại bên cạnh hắn… Việc lần này, thật ra cũng không phải quá xấu, đúng không?
Bình luận truyện