Đền Hạnh Phúc Cho Em

Chương 33: Thêm bạn thân, còn hơn thêm kẻ thù.





Ba ngày đầu tiên của buổi cắm trại diễn ra thật vui vẻ, rất suôn sẻ. Hôm nay là ngày thứ tư, tất cả bọn họ sẽ dự định leo lên núi, để ngắm con thác chảy dài hùng vĩ kia.

Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên, Lệ Doanh nằm trong ngực của Hàn Cảnh Văn, cô thỏ thẻ mà nói :

"Cảnh Văn à, anh thức chưa, hôm nay chúng đừng leo lên núi được không, em không thoải mái, nên không muốn đi."

Lệ Doanh nói dối, thật ra cô rất bình thường, leo núi cô rất thích, nhưng là từ chiều hôm qua, khi nghe Cung Hàn đề cập chuyện này, đột nhiên cô linh cảm chuyện xấu, cô sợ có chuyện sẽ xảy ra.

Vậy nên cô nói dối, để anh và cô không cần đi nữa.

Hàn Cảnh Văn xoay người, ôm chặt cô, anh nói giọng đầy cưng chiều.

"Doanh Doanh, không sao đâu, tất cả đều có anh rồi. Chỉ là leo núi thôi, với lại ở đây cũng khá an toàn, không có vấn đề gì đâu."

"Nhưng mà, Cảnh Văn à, em thấy lo lắm, cứ như sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra trong chuyến leo núi ngày hôm nay, em sợ lắm." Lệ Doanh nói thẳng suy nghĩ của cô cho anh biết.

"Anh đưa tay vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên chán cô rồi nói, sẽ không sao đâu, tin tưởng anh, cho dù có, anh vẫn sẽ ở cạnh em."


Lệ Doanh nghe anh nói, biết là không ngăn được, cô đành bỏ qua, chỉ mong rằng linh cảm của cô là sai.

Một giờ sau, cuối cùng, mặt trời cũng ló dạng. Tất cả mọi người đều ra khỏi lều để chuẩn bị thu dọn, rời nơi cắm trại lên núi.

Thời tiết hôm nay có vẻ không nắng lắm, trời cũng nhiều mây, thật mát mẻ. Bữa nay chúng ta rất chính xác khi quyết định đi leo núi. Lý Nam Tước từ trong lều chui ra, đầy cảm thán mà nói.

"Hứ, con không mau thu dọn đi. Hạ Tuyết liếc chồng mình, làu bàu.

Lệ Doanh ở bên đây, cô đang xếp đồ của Anh và cô vào ba lô, nghe thấy hai vợ chồng nhà kia lại lải nhải, cô lắc đầu thở dài..

"Haizz... hai người kia dư calo quá mà, suốt ba ngày nay, họ cứ chêu trọc, lải nhải không ngừng, đúng là nồi nào úp vung nấy mà, cả hai đều y chang nhau."

Nửa giờ sau đó, cả đám người cũng lên đường, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh đi đầu tiên, sau đó là Cung Hàn, Trịnh Khả Nhi, vợ chồng Lý Nam Tước. Theo sau là Phổ Trạch và Dương Lan Ngọc, Dương Lan Chi và sau người còn lại.

Vùng núi của rừng Cao Minh không cao lắm so với các vùng núi khác. Con đường lên núi ở đây cũng được người ta tân tiến mà xây thành những bậc thang ngay ngắn.

Càng lên cao, nhiệt độ càng thấp xuống, có phần lạnh hơn. Lệ Doanh, hơi run lên vì lạnh.

"Doanh Doanh, em lạnh sao?"? Hàn Cảnh Văn lo lắng hỏi.

Lệ Doanh vừa leo lên bậc thềm theo anh, vừa nói, giọng hơi run. " Có một chút. Em không nghĩ là lên lạnh sẽ lạnh như vậy.

Nhìn Lệ Doanh xuýt xoa, Hàn Cảnh Văn cởi áo ngoài khoác cho cô, vì anh là người từng trải qua huấn luyên, nên những nơi như thế này, anh hiểu rất rõ.

Hôm nay cả hai chiếc áo anh mặc đều rấy dày, nhất là chiếc áo thun bên trong, là loại áo phông len, tay dài, cổ cao. Vậy nên anh không ngại mà đưa áo khoác ngoài cho vợ mình.

"Đã đỡ lạnh chưa," anh chưa yên tâm mà hỏi cô.

"Ấm nhiều rồi, Cảnh Văn à, áo của anh thơm quá, em rất thích. Ấm quá," Lệ Doanh thoả mãn hít hà rồi nói.

Anh nhìn cô cười, liền trêu chọc cô, "Doanh Doanh, em hít hà cái áo, chi bằng hôn anh này, anh còn thơm hơn nó nữa đấy. Anh đưa sát má anh vào mặt cô..

Cô đưa tay nhỏ đẩy mặt anh ra, mắng yêu : "Anh lưu manh."

"Hử...Hàn Cảnh Văn nhướng mày, anh lại ghé sát vào tai cô rồi nói, chỉ lưu manh với Doanh Doanh thôi."

A...Lệ Doanh mặt đỏ bừng, xấu hổ, vội vàng đi nhanh lên phía trước, Hàn Cảnh Văn cũng đi nhanh theo cô. Hai người kẻ đi nhanh, người đuổi theo, thoáng chốc bỏ xa đám người ở phía sau.


Phổ Trạch nhìn Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh, vui vẻ quấn lấy nhau, vô cùng hạnh phúc, hắn ta nổi lòng ghen ghét đố kị.

Nhưng bỗng nhiên, hắn ta cười lạnh, "Hàn Cảnh Văn, tối nay, mày sẽ không còn cười được như vậy đâu. Tao không có được Lệ Doanh, thì cô ấy cũng sẽ không là của mày. Cô ấy sẽ thuộc về tao."

Gần một giờ đồng hồ, cả đám người rốt cuộc cũng lên đến nơi. Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh đã dựng lều xong trước, cả hai người họ đang ở cạnh ngọn thác nhìn phong cảnh bên dưới.

"Hàn Tổng, Lệ Doanh, hai người mau vào đây, chúng ta bàn kế hoạch cho buổi tham quan trên núi. Cung Hàn gọi lớn."

Nghe tiếng gọi, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh quay lại nhìn. Thấy Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi đang vẫy tay gọi bọn họ. Cả hai cùng rời khỏi thác nước quay lại lều.

"Lệ Doanh, chúng ta cùng nướng thịt đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.!"

Trịnh Khả Nhi lên tiếng bắt chuyện với Lệ Doanh, nói rồi cô kéo tay Lệ Doanh đi làm đồ nướng. Mặc Hàn Cảnh Văn ánh mắt tóe lửa nhìn theo.

"Lệ Doanh à, tôi rất muốn làm bạn với cô, thật ra trước đây, tôi ghét cô lắm, tôi vô cùng ganh tị với cô đó." Trịnh Khả Nhi thẳng thắn nói.

"Ghét tôi ? " Lệ Doanh tròn mắt, "sao cô lại ghét tôi căn bản đâu có biết cô." Lệ Doanh đáp.

Trịnh Khả Nhi cầm xiên thịt lật qua, lật lại rồi chậm rãi nói.

"Lệ Doanh, cô có nhớ lúc chúng ta lần đầu phỏng vấn ở Air-Space không?"

"Ờ...nhớ chứ! Khi đó tôi cũng thấy cô mà." Lệ Doanh vừa gật gật đầu vừa trả lời.

"Đúng vậy, khi đó tôi rất ghét cô, vì anh Cung Hàn hình như lúc đó rất thích cô thì phải." Trịnh Khả Nhi thổ lộ.

"Giám Đốc Cung thích tôi. Khả Nhi, cô sao lại nghĩ như vậy, tôi lúc đó đã là vợ của anh Cảnh Văn rồi. Giám đốc Cung chỉ xem tôi là em gái thôi. " Lệ Doanh thở dài giải thích.

"Cái gì? Hàn Tổng kia là chồng cô sao?" Trịnh Khả Nhi mặt đầy kinh ngạc, không thể tin được. "Lệ Doanh vậy mà lại là vợ của Hàn Tổng, vậy có nghĩa vị Thái Thái bí ẩn của Hàn gia chính là cô ấy rồi."

"Ừm," Lệ Doanh thẳng thắn nói. "Chỉ là chúng tôi chưa tiến hành hôn lễ mà thôi. Ngoài ra, chỉ có ba người Lý Nam Tước, Hạ Tuyết, anh Cung Hàn là biết thôi chúng tôi đã kết hôn mà thôi, Khả Nhi cô là người thứ tư biết đó."

"Woa, thật sao? Vậy mà tôi khi đó lại tưởng cô cũng thích anh Cung Hàn, nên tôi rất ghét cô. Tôi...thực ra..tôi.." Trịnh Khả Nhi ngập ngừng...

"Cô thích anh Cung Hàn phải không? " Lệ Doanh thẳng thắn hỏi.


"A..sao cô lại biết." Trịnh Khả Nhi bỗng đỏ mặt, cúi mặt xuống xấu hổ.

"Tôi hả? Đương nhiên là tôi biết, chỉ bằng những hành động quan tâm của cô đối với anh ấy, đủ để thấy rồi. Ở đây ai cũng biết mà." Lệ Doanh vừa cười vừa nói.

"Hả, vậy mà cô cũng nhìn ra được sao?" Trịnh Khả Nhi có chút hoảng hốt, nhưng nét mặt của cô chợt buồn rượi, cô ủ rũ nói :

"Lệ Doanh, có lẽ là tôi đơn phương mà thôi, anh Cung Hàn không thích tôi thì phải. Mấy ngày qua, dù ở chung một Lều, nhưng là mạnh ai nấy lo, chúng tôi không nói chuyện, tôi khó chịu lắm. "

Nghe Trịnh Khả Nhi tâm sự, Lệ Doanh bật cười, cô nói :

"Khả Nhi à, cô chỉ dùng hành động thôi cũng chưa đủ, tình yêu á hả, nhiều khi cũng cần những lời hứa, lời tỏ tình hoa mĩ, đi song song với thực hành thì mới hoàn mĩ và yêu nhau được."

Lệ Doanh xếp tất cả những xiên thịt thơm phức vào dĩa, cô đứng dậy rồi nói tiếp :

"Còn nữa, Khả Nhi, nếu cậu thích Cung Hàn thì hãy thẳng thắn mà bộc lộ. Thà rõ ràng một lần, còn hơn là ấp ủ hoài trong lòng, thì cuối cùng người tổn thương sẽ là bản thân của cậu đó. Mình cũng mong hai người sẽ nên duyên. "

"Hả...cậu..mình..Lệ Doanh, cô...ơ không...cậu xem mình là bạn rồi sao?" Trịnh Khả Nhi kinh hỉ, mặt đầy vui sướng.

Lệ Doanh gật đầu, cô cười rạng rỡ với Trịnh Khả Nhi, vậy là cô đã có thêm một người bạn nữa rồi.

"Thêm một người bạn, còn hơn là thêm một kẻ thù," Lệ Doanh quay người, trước khi đi, cô nói với Trịnh Khả Nhi.

"Khả Nhi, hi vọng cậu sẽ là bạn tốt của Lệ Doanh mình. Cô bạn mới mẻ ạ." Dứt lời, cô liền rời đi.

Trịnh Khả Nhi nhìn theo Lệ Doanh, cô thầm nghĩ : "Lệ Doanh quả nhiên là một cô gái rất tốt, cô không ngờ mình lại kết bạn được với Lệ Doanh."

"Có một cô bạn như Lệ Doanh, lại cùng sở thích nữa chứ, vậy thì còn gì bằng." Chỉ mong tình bạn này sẽ tồn tại mãi mãi...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện