Chương 36: Sự Phẫn Nộ Của Na Tư
Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, hai mắt cơ hồ toát ra một ngọn lửa, Na Tư tung người nhảy lên thạch đài. Hắn phất tay một cái, lớn tiếng quát lên: "Cút ngay, cút ngay cho ta!" Vừa nói, hắn vừa đưa nội lực lên bàn tay đánh ra một chưởng, một trận gió lớn hung hăng đập vào mấy người đại hán. Trong nháy mắt, hắn đã vọt tới trước mặt hán tử thấp bé.
Vươn tay chế trụ cổ áo hán tử thấp bé, Na Tư đoạt lấy Mịch Yêu Linh trong tay hắn. Hán tử thấp bé này không biết công phu thì sao là đối thủ của hắn được? Trong nháy mắt, Na Tư đã đoạt được Mịch Yêu Linh về tay.
Xôn xao một tiếng, hắn giơ cao tay phải lên, chuỗi Mịch Yêu Linh kia lóe lên ánh sáng trắng trên không!
Na Tư quét mắt nhìn mọi người, lạnh như băng quát lên: "Âu Dương, ngươi có đi ra không?"
Lời nói của hắn vô cùng kỳ quái, nhưng Na Tư dù sao cũng là vương tử của Á Tố quốc, hơn nữa còn là vương tử được sủng ái. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ngơ ngác nhìn hắn, cùng chầm chậm ngưng ồn ào náo động.
Từ lúc không thấy Âu Dương Vũ đến khi Na Tử nhảy lên thạch đài, tổng cộng còn chưa tới một khắc. Quảng trường lớn như vậy, đông như vậy, Na Tư nghĩ rằng nàng còn chưa chạy ra được.
Hiện tại hắn đem Mịch Yêu Linh giơ lên cao như vậy, hai mắt lạnh lùng quét qua đám đông một lần, chỉ hi vọng tiểu tử khuôn mặt sưng vù, hai mắt lại như nước kia có thể vội vàng xuất hiện.
Na Tư đối với Âu Dương Vũ lúc này đã giận tới cực điểm. Hơn nữa, hắn càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng giận. Ngây ngốc vài phần chung, thấy Âu Dương Vũ còn không xuất hiện, hai mắt của Na Tư từ từ đỏ lên.
Thanh âm trầm xuống, sắc mặt lạnh lùng, Na Tư khàn giọng quát lên: "Âu Dương! Ngươi cho rằng như vậy là có thể trốn được sao? Ngươi phải nghĩ đến hậu quả đấy!"
Dứt lời, hắn đề cao thanh âm quát lên: "Ta đếm tới năm, ngươi nếu không ra, ta sẽ rung chuông lên."
Những lời này nói ra, lập tức khiến mọi người minh bạch. Mọi người vội vàng kêu lên: "Hắn nói là muốn rung Mịch Yêu Linh!"
"Trời ạ, không phải là tam vương tử điện hạ của chúng ta phát hiện ra yêu nữ đó chứ?"
"Đúng đúng, hẳn là như vậy, kẻ gọi là Âu Dương kia chính là yêu nữ, nhất định thế!"
Đám người dần dần sôi trào lên. Lúc này, ánh mắt của mọi người đã tràn đầy lửa nóng, không ai chớp mắt một cái, tất cả đều chăm chú nhìn Na Tư. Trong lúc mọi người đang ồn ào náo nhiệt, Na Tư ngược lại tỉnh táo thêm chút ít. Hắn nhìn ánh mắt mong đợi mà cuồng nhiệt của mọi người, bỗng nhiên xuất hiện bất an chưa từng có: nơi này người có quyền nhiều như vậy, ta hiện tại mà sử dụng Mịch Yêu Linh để thân phận của Âu Dương bị vạch trần thì có bị người khác chiếm tiện nghi không?
Đảo mắt, trong đầu hắn lại hiện lên đôi mắt mọng nước của Âu Dương Vũ, lại không tự chủ được xuất hiện ngạo khí, nhất thời một cảm giác xuất hiện: chỉ sợ khi chuông đã vang lên, Âu Dương cũng không bao giờ còn ôn hòa với mình như trước nữa.
Trong cảm giác hối hận như từng đợt sóng ùa về, Na Tư cắn răng nói: cho dù nàng có hận ta thì thế nào? Nếu như nàng thật sự đã rời đi, rõ ràng là nàng đã hí lộng ta, như vậy ta làm thế thì có gì?
Cắn chặt răng, Na Tư càng lúc càng hỗn loạn, mọi người vội vàng xôn xao thúc giục: "Mau rung chuông a, điện hạ, người mau mau rung a." "Uy, lề mề cái gì, còn không mau mau sử dụng Mịch Yêu Linh đi thì cái kia Âu Dương cũng chạy trốn xa."
Quần chúng đều rơi vào sự kích động, bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn truyền đến bên tai: "Ngươi muốn rung sao?"
Na Tư quay đầu lại, người vừa lên tiếng là hán tử thấp bé kia. Khuôn mặt hắn bị mọi người đánh sưng vù, lúc này một đôi mắt vô thần, đen nhánh đang nhìn Na Tư.
"Ngươi muốn rung sao?"
Na Tư cắn răng, thấp giọng trả lời: "Ta muốn rung!"
Hán tử thấp bé gật đầu nói: "Cũng tốt. Phúc duyên của ngươi so với ta thì nhiều hơn một chút, hẳn là có rung thì cũng không sao. Vật này ngươi hảo hảo thu lấy, ta đi."
Dứt lời, hắn liền đi từ từ đến bên cạnh thạch đài nhảy xuống. Na Tư ngơ ngác nhìn thân ảnh đang rời xa, ngây ngốc một lúc, trong lòng thầm nghĩ: người này nói chuyện không rõ ràng, bất quá hiện tại ta cũng không có thời gian nghĩ cái này.
Hắn nhanh chóng xoay đầu lại, hai mắt nhìn về đám đông, dùng nội lực quát lên: "Âu Dương ~~"
Một tiếng quát lên, nhất thời vang vọng khắp trời đất, vô số tiếng gọi Âu Dương vang lên mọi nơi. Na Tư giơ Mịch Yêu Linh lên cao, tay phải nhẹ nhàng rung lên.
"Linh linh linh
~"
Một trận tiếng chuông du dương dễ nghe, rất nhỏ khuếch tán ra, lẫn vào trong tiếng người nói chuyện cơ hồ không nghe được. Mọi người lúc này vội vàng ngó nghiêng bốn phía, cũng như Na Tư, tìm kiếm xem ai có cử chỉ không đúng trong đám người.
"Linh ~ linh linh ~~"
Tiếng chuông lại nhẹ nhàng lan truyền, Na Tư tìm kiếm Âu Dương Vũ trong đám người, càng ngày càng thất vọng. Hắn lại mãnh liệt rung lên mấy cái, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng quay lại nhìn về phía sau mình.
Phía sau hắn, trừ cái thạch ốc mới đi xuống, phía sau đều là chi chít nhà của dân chúng. Na Tư bỗng nhiên thầm nghĩ: ta thật là khờ a, Âu Dương nhất định sẽ chạy về hướng này a. Chỉ có nơi này mới có lợi cho nàng ẩn thân.
Thấy Na Tư quay người lại, mấy người thông minh trong đám người lập tức hiểu ra, cho nên lập tức vọt tới phía sau. Bọn họ vừa chạy, vừa mang theo những ngọn đuốc lớn, một lát công phu sau cả đám đã như một dòng nước, dũng mãnh lao về hướng phía sau.
Theo đoàn người điên cuồng lao tới ngày càng nhiều, Na Tư đối với tràng diện này đã hoàn toàn mất đi sự khống chế. Trên thực tế, từ lúc hắn rung Mịch Yêu Linh mà Âu Dương không có xuất hiện, kết cục này đã hoàn toàn định, chỉ có thể để tiện nghi cho người khác.
Những người này thân thủ đều bất phàm, liền nhảy lên một gian thạch ốc, hoặc vọt vào phủ đệ người khác tìm kiếm. Trong nháy mắt, tiếng quát mắng cùng âm thanh rên rỉ đau đớn vang lên khắp nơi.
Dòng người tựa như kiến từ phía sau không ngừng trào vào khu dân cư. Bỗng nhiên trong lúc đó, Na Tư dừng tay không rung chuông, hắn nhìn dòng người chi chít, không khỏi thầm nghĩ: nếu là Mịch Yêu Linh này không có thần kỳ như thế, Âu Dương kia khẳng định đã trốn rồi.
Âu Dương Vũ thấy Na Tư chuyên chú nhìn trên đài, không có bất cứ người nào chú ý tới mình, đột nhiên cảm giác được thời cơ này khó có được. Nàng triển khai thân pháp, liều mạng chạy xuống lầu dưới. Chạy xuống dưới, tự nhiên nàng sẽ không chọn chạy về quảng trường có mấy vạn người. Nghĩ sơ qua, nàng nhảy về khu dân cư phía sau.
Nơi này, nhà nhà nối tiếp nhau, Âu Dương Vũ cước bộ như bay, triển khai toàn bộ công phu mà mình biết, hết tốc lực đào tẩu. Thời điểm Na Tư rung Mịch Yêu Linh đầu tiên, nàng đã cách đó hơn ngàn thước rồi.
Dưới ban ngày ban mặt mà nàng hết lực chạy trốn, đúng là kinh hãi thế tục. Nhưng lúc này đại đa số mọi người đều tụ tập trên quảng trường. Còn dư lại một ít phụ nữ và trẻ em gặp nàng thì chỉ thấy tàn ảnh do thân pháp xẹt qua, mọi người cứ vậy mà cho rằng mình hoa mắt, xuất hiện ảo giác.
Không có kinh hãi cũng không có nguy hiểm nào mà chạy được hơn một nghìn bước, phía trước bỗng xuất hiện những kiến trúc thạch ốc cao lớn. Âu Dương Vũ vừa nhìn đã biết đây là nơi tụ tập của người quyền phú. Cước bộ của nàng bỗng chựng lại, đây là lúc Na Tư đã rung lên Mịch Yêu Linh, dẫn tới nàng cảm thấy một trận co rút đau đớn!
Bình luận truyện