Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch



Ở phủ Huyện lệnh, khuê nữ Xảo Nhi của trù nương đang đuổi gà trong sân, nàng xắn tay áo buộc ống quần, vội vàng đuổi theo một con gà mái hoảng hốt bay nhảy khắp sân: "A a a, dừng lại mau!"

Huyện lệnh lão gia đã dặn phải cho thần tiên đại nhân mỗi ngày được ăn ngon uống ngon, trù nương quyết định ngày mai hầm canh sâm thịt gà nên mới sai Xảo Nhi ra sân bắt gà.

Xảo Nhi đuổi nửa ngày vẫn chưa bắt được, chống nạnh thở ngắn than dài, nàng nghỉ ngơi một lúc, không cam lòng nhìn chăm chú con gà mái run lẩy bẩy rồi bất thình lình nhảy vọt tới chụp!

Sau đó va phải một người.

"Ối!" Xảo Nhi ngã ngửa ra sau nhưng được người kia đỡ kịp.

"A? Thần tiên đại nhân?" Xảo Nhi ổn định thân mình xong mới nhận ra đó là Yến Thù.

Yến Thù nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày hơi biến đổi, ôn nhu đưa cho nàng hai món đồ.

Xảo Nhi vội vàng giơ tay ra nhận thì thấy bình ngọc đựng thuốc trị bỏng và một xâu mứt quả, Xảo Nhi ngạc nhiên nói: "Ôi, tạ ơn thần tiên đại nhân."

"Ngươi đang làm gì vậy?" Yến Thù như sợ quấy nhiễu nàng làm việc nên nhẹ giọng hỏi.

"Bắt gà mái ạ!" Xảo Nhi thở dài, "Nhưng bắt không được".

Yến Thù liếc nhìn con gà mái đang mổ thóc trong góc sân rồi đưa bao vải trên tay cho Xảo Nhi: "Cầm giúp ta một lát".

"Vâng, đại nhân." Xảo Nhi vội vàng nhận lấy, phát hiện trong bao vải đều là bình sứ, còn có không ít thuốc cao, tỏa ra một mùi thảo dược đắng chát khó ngửi.

Xảo Nhi ngẩng đầu lên thì thấy Yến Thù chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh con gà mái kia.

Gà mái còn đang mổ thóc thì chợt nhận ra mình bị người ta tóm cánh nhấc lên.

"Đây." Yến Thù đem gà mái còn đang choáng váng nhét vào lòng Xảo Nhi rồi lấy lại bao vải.

"Oa, tạ ơn thần tiên đại nhân." Xảo Nhi vui vẻ ôm gà mái chạy về nhà bếp tìm trù nương khoe công.

Yến Thù cầm bao vải trở lại sương phòng, y đóng cửa lại, không còn nghe thấy tiếng nước sau tấm bình phong nữa.

Khi Yến Thù rời phủ Huyện lệnh đến tiệm mua thuốc cao trị thương đã nhờ gia phó khiêng thùng tắm đựng đầy nước nóng tới cho Lý Trường Thiên tắm rửa, chắc giờ đã tắm xong.

Yến Thù đi vòng qua bình phong gỗ chạm hoa văn, thấy Lý Trường Thiên mặc trung y sạch sẽ trắng tinh đứng cạnh thùng tắm, bất đắc dĩ cầm lọn tóc đen nhánh nâng lên trước mắt nhìn, như thể đó là cái gì phiền phức lắm vậy.

Lý Trường Thiên nghe thấy tiếng động thì xoay đầu lại cười cười: "Ấy, ngươi về rồi à".

Yến Thù im lặng không nói, lúc trước y quả nhiên không nhìn lầm, dáng vẻ của Lý Trường Thiên khá tuấn tú, bởi vì những người được hình dung bằng từ "thanh tú" đều mang vẻ quyến rũ, môi son má phấn, tú lệ xinh đẹp mới có thể hợp với từ "thanh tú" này.

Nhưng Lý Trường Thiên thì không, dáng vẻ hắn đúng là mi thanh mục tú nhưng trong nụ cười vẫn toát lên vẻ tiêu sái khó tả, ánh mắt nhìn người lại sắc sảo, hẳn là khí chất phóng khoáng kia đã lấn át đi vẻ "thanh tú".

Yến Thù gọi gia phó dọn thùng tắm đi rồi bảo Lý Trường Thiên chỉ mặc mỗi trung y ngồi lên giường, lấy ra từng bình sứ trắng mua từ tiệm thuốc.

"Mấy thứ này là gì vậy?" Lý Trường Thiên ngồi xếp bằng trên giường nhìn mấy bình sứ kia hỏi.

"Thuốc trị thương." Yến Thù đáp gọn lỏn.

"Hả? Ngươi cứ như vậy xác định ta không phải phạm nhân sao?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù giải thích: "Trên trán bên trái của Nhị cô nương Tô gia có vết thương do bị người khác đập bằng tay phải, nhưng ngươi lại thuận tay trái."

"À!" Lý Trường Thiên lúc này mới kịp phản ứng, hắn bừng tỉnh đại ngộ kêu lên, "Cho nên lúc nãy ngươi mới bảo ta cầm hòn đá đập quả hạch, thì ra là thế......"

Lý Trường Thiên nói xong lại nghĩ tới chuyện gì, lấy ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm, cúi đầu suy tư.

Hắn đúng là thuận tay trái nhưng thân thể này của chủ cũ chưa chắc đã thuận tay trái.

"Ngoại trừ cái này thì còn cách nào khác để xác định ta không phải phạm nhân không?" Lý Trường Thiên ngẩng đầu, vội vàng hỏi Yến Thù.

Yến Thù hơi hoang mang nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ nhàn nhạt đáp: "Có."

Trong kẽ móng tay Nhị cô nương Tô gia có huyết nhục, khi nàng giãy dụa phản kháng đã cào phạm nhân bị thương, nếu Lý Trường Thiên là phạm nhân thì trên người chắc chắn sẽ có vết cào.

Lý Trường Thiên nghe xong lập tức tháo đai lưng trung y, sau đó bắt đầu cởi y phục.

Yến Thù: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện