Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 64: Công tử không tập trung tinh thần
Ba người Lý Trường Thiên, Yến Thù, Thẩm Ngọc Thụ từ Hoa Các đến Tuyết Các, không giống như Phong Các và Hoa Các, trước cửa Tuyết Các có thị vệ cầm đao cản lại, muốn vào các phải đưa bạc.
Thẩm Ngọc Thụ thoải mái lấy ngân lượng đưa cho thị vệ rồi cùng Lý Trường Thiên và Yến Thù vào trong.
Tuyết Các lịch sự tao nhã yên tĩnh, ba người băng qua một hành lang tinh xảo đi vào các, ai nấy đều kinh ngạc.
Ở giữa các là bồn hoa quỳnh sáu cánh bằng bạch ngọc viền vàng vẽ hoa văn, trong chậu sen đặt trên giá ngọc, hoa sen đều làm bằng vàng, đang ngậm nụ sắp nở hoặc đã nở bung cánh sinh động như thật, trong mỗi hoa sen vàng có ngọn nến chiếu xuống sóng nước lăn tăn lấp lánh.
Một mỹ nhân đang nhảy múa giữa tiếng đàn và chuông nhạc trên bồn hoa quỳnh sáu cánh, dáng múa phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.
Lầu các tinh xảo mỹ lệ, cung điện hoa mỹ tầng tầng lớp lớp chung quanh hồ sen được ngăn cách với nhau bằng bình phong đã có đầy khán giả.
Ba người vừa vào các thì có một cô nương mặc cẩm y cầm hoa đăng chạm rỗng tinh xảo tới đón: "Ba vị công tử, xin mời đi theo ta."
"Cô nương, cô nương." Thẩm Ngọc Thụ bước lên phía trước hỏi, "Chúng ta muốn gặp các chủ, làm sao mới gặp được nàng?"
Cô nương kia cười đáp: "Ta đến để đưa ba vị công tử đi gặp các chủ của chúng ta đó."
"A?" Thẩm Ngọc Thụ kinh ngạc, Lý Trường Thiên cùng Yến Thù cũng hai mặt nhìn nhau.
"Sao các chủ Tuyết Các biết chúng ta muốn tìm nàng?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.
"Ba vị công tử tìm các chủ Phong Các, Hoa Các để lấy tín vật đã được các cô nương truyền ra từ lâu, tất nhiên cũng đã truyền đến tai các chủ của chúng ta." Cô nương kiên nhẫn nói, "Công tử, đi theo ta."
Nói xong cô nương dẫn ba người lên lầu.
Đi lên tầng thứ năm của Tuyết Các, cô nương dừng trước một gian phòng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ.
Không giống với Phong Các xa hoa và Hoa Các mạnh mẽ, khắp nơi trong Tuyết Các đều mang đến cho người ta một cảm giác lịch sự tao nhã, gian phòng này cũng vậy.
Nơi này giống như thư phòng, mấy giá sách bằng gỗ tinh xảo dựa vào tường, trên giá sách có sách cuộn, tự phổ, nhạc phổ, thư tịch, tranh thuỷ mặc treo trên tường trắng tinh, dù không phải là danh họa, không có tính hào khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình thư thái.
Ba người vòng qua bình phong vẽ cây sơn, vừa vào liền nhìn thấy một mỹ nhân trắng nõn mắt ngọc mày ngài, nàng cài trâm bạch ngọc hình sừng hươu, mặc váy xanh nhạt thêu hoa mai, ánh mắt hờ hững nhìn về phía ba người đang đến.
Mỹ nhân ngồi nghiêm trang trên sạp La Hán, trước mặt là bàn cờ trống trơn, bên cạnh bàn đốt trầm hương, khói xanh lượn lờ.
"Các chủ, chúng ta tới tìm ngươi lấy tín vật." Thẩm Ngọc Thụ lỗ mãng mở miệng.
Các chủ Tuyết Các cũng không trách cứ hắn, chỉ nói khẽ: "Ba vị công tử có biết đánh cờ chăng?"
Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ tự giác lắc đầu.
Yến Thù nói khẽ: "Có biết một chút."
"Mời công tử." Các chủ Tuyết Các chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu cho Yến Thù ngồi xuống.
Yến Thù đi tới ngồi xuống một bên của sạp La Hán, tư thế ngồi ổn trọng đoan chính.
Các chủ Tuyết Các nói với Thẩm Ngọc Thụ và Lý Trường Thiên: "Hai vị công tử, bên kia có ghế dài và mứt hoa quả, hai vị có thể nghỉ ngơi một lát."
Dứt lời nàng không nói nữa, cùng Yến Thù một người cầm cờ trắng, một người cầm cờ đen yên tĩnh đánh cờ.
Thẩm Ngọc Thụ và Lý Trường Thiên cũng không dám quấy nhiễu hai người mà ngồi ngây ngẩn ở một bên, bốc hạt dưa lại không dám cắn, chỉ dám ăn mứt hoa quả, còn mím môi nhai thật chậm vì sợ phát ra tiếng.
Đợi gần một canh giờ, Thẩm Ngọc Thụ ngồi yên không nổi nữa mà lộ vẻ nôn nóng, không ngừng nháy mắt với Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên mờ mịt nhìn hắn.
Thẩm Ngọc Thụ túm lấy cánh tay Lý Trường Thiên kéo hắn về phía mình, Lý Trường Thiên không kịp đề phòng bị hắn kéo một phát, thân mình nghiêng về phía trước, eo đập vào ghế, khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Thẩm Ngọc Thụ cũng không chú ý tới sự khác thường của Lý Trường Thiên mà ghé vào tai hắn thì thầm: "Hai người bọn họ đánh cờ không biết đến lúc nào mới xong, chúng ta đi thôi."
"Đi? Đi đâu? Không ổn lắm thì phải?" Lý Trường Thiên nhẹ nhàng che bụng, do dự nói.
Đúng lúc này, các chủ Tuyết Các nhẹ nhàng hạ một quân cờ xuống bàn, sau đó lên tiếng, giọng nói thanh lãnh: "Hai vị công tử nếu chờ mệt mỏi thì cứ xuống lầu hai xem múa, vũ cơ Tuyết Các vang danh thiên hạ, hy vọng hai vị công tử sẽ thích."
"Tạ ơn các chủ." Thẩm Ngọc Thụ được cho phép thì đứng phắt dậy kéo Lý Trường Thiên, "Đi uống rượu xem múa đi, cô nương Tuyết Các ôn nhu lắm."
Yến Thù cầm cờ đang muốn hạ xuống chợt ngẩng đầu nhìn lại.
"Ta không đi, ngươi đi đi, ta xem họ đánh cờ, lát nữa cùng Yến Thù đi tìm ngươi." Lý Trường Thiên khoát tay.
Thẩm Ngọc Thụ cũng không ép buộc, hắn thấy Lý Trường Thiên không hào hứng thì đứng dậy ra khỏi phòng.
Yến Thù thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bàn cờ hạ một quân, bỗng dưng khựng lại.
Y hạ sai rồi.
Các chủ Tuyết Các nhìn Yến Thù nhưng không nhiều lời, hai người tiếp tục yên tĩnh đánh cờ.
Lý Trường Thiên một tay chống đầu nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, nâng chén trà lên muốn uống, như nghĩ tới cái gì nên dừng lại, sau đó vẻ mặt đau khổ đặt chén trà xuống, cầm mứt trong khay ngọc cho vào miệng chậm chạp nhai.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Yến Thù bỗng nhiên thở dài, y ôm quyền hành lễ bình thản nói: "Các chủ kỳ nghệ tinh xảo, là ta thua."
Các chủ Tuyết Các vuốt ve quân cờ trong tay khẽ nói: "Nếu lúc nãy không phải công tử tâm loạn chớp mắt một cái thì người thua đã là ta."
Yến Thù nói: "Các chủ quá khiêm tốn rồi."
Các chủ Tuyết Các rũ mắt lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ "Tuyết" đưa cho Yến Thù.
Yến Thù sững sờ, vội vàng nhận lấy bằng hai tay: "Nhưng ta cũng không thắng mà."
Các chủ Tuyết Các mỉm cười: "Ta có nói công tử phải thắng mới lấy được tín vật đâu? Cùng công tử đánh một ván cờ cũng biết công tử là người ngay thẳng, cho nên tín vật này công tử cầm đi."
Yến Thù cúi đầu nói tạ ơn, y cất kỹ tín vật rồi sửa lại bàn cờ, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang dựa vào ghế êm, một tay chống đầu không hề nhúc nhích, nhìn mỏi mệt không chịu được.
Yến Thù nhìn hắn rồi gọi khẽ: "Lý Trường Thiên."
Lý Trường Thiên bỗng dưng lấy lại tinh thần, hắn dụi mắt nhìn Yến Thù: "Hả? Hả? Kết thúc rồi à? Tín vật lấy được chưa?"
Yến Thù gật đầu.
"A! Quá tốt rồi! Ngươi thật là lợi hại! Quả nhiên là ngươi!" Lý Trường Thiên liên tục khen ngợi, "Đi, chúng ta đi tìm Thẩm công tử rồi đến Nguyệt Các lấy tín vật."
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, bỗng nhiên cả người chúi về phía trước.
Yến Thù vội vàng đưa tay đỡ Lý Trường Thiên: "Ngươi sao vậy?"
"Không sao! Không sao! Không có gì!" Lý Trường Thiên luôn miệng nói, "Ngủ thiếp đi nên chân đau một chút, không sao đâu, đi thôi."
Hai người từ biệt các chủ Tuyết Các rồi đứng dậy rời đi.
Các chủ Tuyết Các dõi theo bọn họ, sau đó chậm rãi đứng dậy định dọn dẹp khay ngọc đựng mứt quả thì bất chợt sững sờ.
Chỗ ban nãy Lý Trường Thiên dựa vào có một vệt máu không dễ nhận ra.
Thẩm Ngọc Thụ thoải mái lấy ngân lượng đưa cho thị vệ rồi cùng Lý Trường Thiên và Yến Thù vào trong.
Tuyết Các lịch sự tao nhã yên tĩnh, ba người băng qua một hành lang tinh xảo đi vào các, ai nấy đều kinh ngạc.
Ở giữa các là bồn hoa quỳnh sáu cánh bằng bạch ngọc viền vàng vẽ hoa văn, trong chậu sen đặt trên giá ngọc, hoa sen đều làm bằng vàng, đang ngậm nụ sắp nở hoặc đã nở bung cánh sinh động như thật, trong mỗi hoa sen vàng có ngọn nến chiếu xuống sóng nước lăn tăn lấp lánh.
Một mỹ nhân đang nhảy múa giữa tiếng đàn và chuông nhạc trên bồn hoa quỳnh sáu cánh, dáng múa phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.
Lầu các tinh xảo mỹ lệ, cung điện hoa mỹ tầng tầng lớp lớp chung quanh hồ sen được ngăn cách với nhau bằng bình phong đã có đầy khán giả.
Ba người vừa vào các thì có một cô nương mặc cẩm y cầm hoa đăng chạm rỗng tinh xảo tới đón: "Ba vị công tử, xin mời đi theo ta."
"Cô nương, cô nương." Thẩm Ngọc Thụ bước lên phía trước hỏi, "Chúng ta muốn gặp các chủ, làm sao mới gặp được nàng?"
Cô nương kia cười đáp: "Ta đến để đưa ba vị công tử đi gặp các chủ của chúng ta đó."
"A?" Thẩm Ngọc Thụ kinh ngạc, Lý Trường Thiên cùng Yến Thù cũng hai mặt nhìn nhau.
"Sao các chủ Tuyết Các biết chúng ta muốn tìm nàng?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.
"Ba vị công tử tìm các chủ Phong Các, Hoa Các để lấy tín vật đã được các cô nương truyền ra từ lâu, tất nhiên cũng đã truyền đến tai các chủ của chúng ta." Cô nương kiên nhẫn nói, "Công tử, đi theo ta."
Nói xong cô nương dẫn ba người lên lầu.
Đi lên tầng thứ năm của Tuyết Các, cô nương dừng trước một gian phòng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ.
Không giống với Phong Các xa hoa và Hoa Các mạnh mẽ, khắp nơi trong Tuyết Các đều mang đến cho người ta một cảm giác lịch sự tao nhã, gian phòng này cũng vậy.
Nơi này giống như thư phòng, mấy giá sách bằng gỗ tinh xảo dựa vào tường, trên giá sách có sách cuộn, tự phổ, nhạc phổ, thư tịch, tranh thuỷ mặc treo trên tường trắng tinh, dù không phải là danh họa, không có tính hào khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình thư thái.
Ba người vòng qua bình phong vẽ cây sơn, vừa vào liền nhìn thấy một mỹ nhân trắng nõn mắt ngọc mày ngài, nàng cài trâm bạch ngọc hình sừng hươu, mặc váy xanh nhạt thêu hoa mai, ánh mắt hờ hững nhìn về phía ba người đang đến.
Mỹ nhân ngồi nghiêm trang trên sạp La Hán, trước mặt là bàn cờ trống trơn, bên cạnh bàn đốt trầm hương, khói xanh lượn lờ.
"Các chủ, chúng ta tới tìm ngươi lấy tín vật." Thẩm Ngọc Thụ lỗ mãng mở miệng.
Các chủ Tuyết Các cũng không trách cứ hắn, chỉ nói khẽ: "Ba vị công tử có biết đánh cờ chăng?"
Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ tự giác lắc đầu.
Yến Thù nói khẽ: "Có biết một chút."
"Mời công tử." Các chủ Tuyết Các chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu cho Yến Thù ngồi xuống.
Yến Thù đi tới ngồi xuống một bên của sạp La Hán, tư thế ngồi ổn trọng đoan chính.
Các chủ Tuyết Các nói với Thẩm Ngọc Thụ và Lý Trường Thiên: "Hai vị công tử, bên kia có ghế dài và mứt hoa quả, hai vị có thể nghỉ ngơi một lát."
Dứt lời nàng không nói nữa, cùng Yến Thù một người cầm cờ trắng, một người cầm cờ đen yên tĩnh đánh cờ.
Thẩm Ngọc Thụ và Lý Trường Thiên cũng không dám quấy nhiễu hai người mà ngồi ngây ngẩn ở một bên, bốc hạt dưa lại không dám cắn, chỉ dám ăn mứt hoa quả, còn mím môi nhai thật chậm vì sợ phát ra tiếng.
Đợi gần một canh giờ, Thẩm Ngọc Thụ ngồi yên không nổi nữa mà lộ vẻ nôn nóng, không ngừng nháy mắt với Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên mờ mịt nhìn hắn.
Thẩm Ngọc Thụ túm lấy cánh tay Lý Trường Thiên kéo hắn về phía mình, Lý Trường Thiên không kịp đề phòng bị hắn kéo một phát, thân mình nghiêng về phía trước, eo đập vào ghế, khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Thẩm Ngọc Thụ cũng không chú ý tới sự khác thường của Lý Trường Thiên mà ghé vào tai hắn thì thầm: "Hai người bọn họ đánh cờ không biết đến lúc nào mới xong, chúng ta đi thôi."
"Đi? Đi đâu? Không ổn lắm thì phải?" Lý Trường Thiên nhẹ nhàng che bụng, do dự nói.
Đúng lúc này, các chủ Tuyết Các nhẹ nhàng hạ một quân cờ xuống bàn, sau đó lên tiếng, giọng nói thanh lãnh: "Hai vị công tử nếu chờ mệt mỏi thì cứ xuống lầu hai xem múa, vũ cơ Tuyết Các vang danh thiên hạ, hy vọng hai vị công tử sẽ thích."
"Tạ ơn các chủ." Thẩm Ngọc Thụ được cho phép thì đứng phắt dậy kéo Lý Trường Thiên, "Đi uống rượu xem múa đi, cô nương Tuyết Các ôn nhu lắm."
Yến Thù cầm cờ đang muốn hạ xuống chợt ngẩng đầu nhìn lại.
"Ta không đi, ngươi đi đi, ta xem họ đánh cờ, lát nữa cùng Yến Thù đi tìm ngươi." Lý Trường Thiên khoát tay.
Thẩm Ngọc Thụ cũng không ép buộc, hắn thấy Lý Trường Thiên không hào hứng thì đứng dậy ra khỏi phòng.
Yến Thù thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bàn cờ hạ một quân, bỗng dưng khựng lại.
Y hạ sai rồi.
Các chủ Tuyết Các nhìn Yến Thù nhưng không nhiều lời, hai người tiếp tục yên tĩnh đánh cờ.
Lý Trường Thiên một tay chống đầu nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, nâng chén trà lên muốn uống, như nghĩ tới cái gì nên dừng lại, sau đó vẻ mặt đau khổ đặt chén trà xuống, cầm mứt trong khay ngọc cho vào miệng chậm chạp nhai.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Yến Thù bỗng nhiên thở dài, y ôm quyền hành lễ bình thản nói: "Các chủ kỳ nghệ tinh xảo, là ta thua."
Các chủ Tuyết Các vuốt ve quân cờ trong tay khẽ nói: "Nếu lúc nãy không phải công tử tâm loạn chớp mắt một cái thì người thua đã là ta."
Yến Thù nói: "Các chủ quá khiêm tốn rồi."
Các chủ Tuyết Các rũ mắt lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ "Tuyết" đưa cho Yến Thù.
Yến Thù sững sờ, vội vàng nhận lấy bằng hai tay: "Nhưng ta cũng không thắng mà."
Các chủ Tuyết Các mỉm cười: "Ta có nói công tử phải thắng mới lấy được tín vật đâu? Cùng công tử đánh một ván cờ cũng biết công tử là người ngay thẳng, cho nên tín vật này công tử cầm đi."
Yến Thù cúi đầu nói tạ ơn, y cất kỹ tín vật rồi sửa lại bàn cờ, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang dựa vào ghế êm, một tay chống đầu không hề nhúc nhích, nhìn mỏi mệt không chịu được.
Yến Thù nhìn hắn rồi gọi khẽ: "Lý Trường Thiên."
Lý Trường Thiên bỗng dưng lấy lại tinh thần, hắn dụi mắt nhìn Yến Thù: "Hả? Hả? Kết thúc rồi à? Tín vật lấy được chưa?"
Yến Thù gật đầu.
"A! Quá tốt rồi! Ngươi thật là lợi hại! Quả nhiên là ngươi!" Lý Trường Thiên liên tục khen ngợi, "Đi, chúng ta đi tìm Thẩm công tử rồi đến Nguyệt Các lấy tín vật."
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, bỗng nhiên cả người chúi về phía trước.
Yến Thù vội vàng đưa tay đỡ Lý Trường Thiên: "Ngươi sao vậy?"
"Không sao! Không sao! Không có gì!" Lý Trường Thiên luôn miệng nói, "Ngủ thiếp đi nên chân đau một chút, không sao đâu, đi thôi."
Hai người từ biệt các chủ Tuyết Các rồi đứng dậy rời đi.
Các chủ Tuyết Các dõi theo bọn họ, sau đó chậm rãi đứng dậy định dọn dẹp khay ngọc đựng mứt quả thì bất chợt sững sờ.
Chỗ ban nãy Lý Trường Thiên dựa vào có một vệt máu không dễ nhận ra.
Bình luận truyện