Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 63: Bị thương không người cứu



Các chủ Hoa Các thấy Lý Trường Thiên rất lâu không nói gì, tưởng hắn rốt cuộc cũng thấy lo lắng nên nói khẽ: "Công tử, thừa cơ rút lui cũng không mất mặt, suy xét thời thế, không hành sự lỗ mãng mới là người thông minh."

Lý Trường Thiên cười cười: "Tạ ơn các chủ nhắc nhở, đáng tiếc ta xưa nay vẫn không thông minh cho lắm."

Lời vừa nói ra, các chủ Hoa Các biết Lý Trường Thiên dự định vật lộn với sói đói, nàng thở dài nói: "Công tử, bằng hữu của ngài cũng không ở đây, nếu gặp nạn sẽ chẳng ai cứu đâu."

"Cũng may họ không ở đây." Lý Trường Thiên nói, "Nếu không thì chắc chắn sẽ ngăn cản ta."

"Đã như vậy thì sao công tử không nghĩ xem vì sao bằng hữu phải ngăn cản ngươi?" Các chủ Hoa Các hỏi.

"Ta nghĩ rồi." Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn sói đói trong hố sâu, "Nhưng ta đã hứa với bằng hữu nhất định sẽ lấy tín vật cho y."

"Vì vậy mà khiến mình bị thương có đáng không?" Các chủ Hoa Các hỏi.

"Nhưng có một số chuyện dù sao cũng phải có người làm, không phải ư?" Lý Trường Thiên hỏi lại.

Các chủ Hoa Các khẽ giật mình.

"Các chủ, thanh chủy thủ kia có thể cho ta mượn dùng một chút không." Lý Trường Thiên chỉ lên tường, ở đó treo một thanh chủy thủ lấp lóe ánh bạc.

"Không sao, công tử lấy dùng đi." Các chủ Hoa Các nói.

Lý Trường Thiên nói cám ơn rồi gỡ chủy thủ xuống, cầm trong tay vung hai lần để cảm nhận trọng lượng, sau đó thỏa mãn gật đầu.

Hắn nhìn về phía các chủ Hoa Các cười nói: "Lúc nãy các chủ nói một đêm luận võ, ta đều dựa vào khống chế cổ của đối thủ để chiến thắng, mà chiêu này với sói cũng vô dụng, các chủ có nghĩ tới là......"

"Ta sở dĩ chỉ dùng chiêu này vì không cần thiết phải dùng tới chiêu khác không?"

-

Ở lầu một Hoa Các, luận võ kết thúc, mọi người tiếp tục uống rượu tìm vui, mơ mơ màng màng.

Thẩm Ngọc Thụ và Yến Thù chờ thật lâu cũng không thấy Lý Trường Thiên quay lại, Thẩm Ngọc Thụ không kiên nhẫn được nữa, lôi kéo Yến Thù tìm bàn lớn ngồi xuống rồi gọi hai cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, vừa uống rượu vừa cùng cô nương đàn hát vui đùa.

Yến Thù đoan chính ngồi một bên, có cô nương tiến lên mời rượu liền nhàn nhạt mở miệng từ chối, ánh mắt lo lắng.

Thẩm Ngọc Thụ thấy Yến Thù thực sự buồn bực nên khuyên nhủ: "Ngươi đừng lo, nếu các chủ Hoa Các không đưa tín vật cho Trường Thiên thì ngày mai chúng ta lại đến, nếu thực sự không được, ta sẽ đi hỏi cha và anh ta, họ chắc chắn sẽ có cách, nào nào nào, uống rượu đi."

Yến Thù khước từ không được đành phải bưng rượu lên chạm cốc với Thẩm Ngọc Thụ, rũ mắt uống vào.

"Vậy mới đúng nha! Hôm nay có rượu hôm nay say, hì hì." Thẩm tiểu công tử cười nói, "Nghe đồn các chủ Hoa Các dung mạo như thiên tiên, nói không chừng Trường Thiên giờ đang ôm mỹ nhân hưởng đêm xuân, nếu không sao lại đi lâu như vậy? Hai ta cũng đâu thể ngồi ngốc ở đây chờ hắn được."

Yến Thù không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn chén rượu trống rỗng.

Rượu vừa uống vào miệng dư vị kéo dài, trộn lẫn mùi hương son phấn, nhưng đối với người không thường uống rượu như Yến Thù mà nói thì chỉ thấy cay mũi, vừa đắng vừa chát.

Yến Thù bất giác muốn thở dài để giải tỏa phiền muộn trong lòng, y nhếch môi, cuối cùng nhịn không được than một tiếng.

"Sao thế? Than thở chuyện gì?"

Bỗng nhiên thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.

Yến Thù khẽ giật mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn lại.

Lý Trường Thiên chẳng biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh y, mắt cười cong cong.

Yến Thù nhìn sửng sốt.

"A!! Trường Thiên!! Ngươi cuối cùng cũng về!! Chúng ta đợi lâu lắm rồi đấy!" Thẩm Ngọc Thụ kích động đứng dậy.

"Đợi lâu đợi lâu." Lý Trường Thiên cười nói.

"Tín vật đâu? Lấy được không?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.

Lý Trường Thiên gật đầu rồi xòe tay ra, trong lòng bàn tay là khối ngọc bài có một chữ "Hoa".

Lý Trường Thiên kéo tay Yến Thù qua rồi nhẹ nhàng thả ngọc bài vào tay y: "Ta làm được rồi, ta đã lấy tín vật về đây."

"Ngươi......" Yến Thù nhẹ nhàng nắm ngọc bài trong lòng bàn tay, "Vất vả rồi."

"Không vất vả, có thể giúp ngươi là tốt rồi." Lý Trường Thiên cười nói.

Nói xong Lý Trường Thiên nhẹ nhàng thở ra.

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Lý Trường Thiên đang nhận hết gánh nặng mà vốn dĩ hắn không cần phải gánh, những gánh nặng này cũng không phải chỉ dựa vào một hai câu nói của Yến Thù mà Lý Trường Thiên chịu bỏ xuống.

"A! Lý Trường Thiên nha Lý Trường Thiên, khá lắm Lý Trường Thiên." Thẩm Ngọc Thụ đột nhiên reo lên, "Ngươi quả nhiên là bỏ rơi chúng ta để cùng các chủ Hoa Các phong hoa tuyết nguyệt mà, ngươi nhìn lại mình đi, y phục đều thay cả rồi!"

Yến Thù dừng lại rồi cúi đầu nhìn, quả thật là như thế.

Lúc đi Lý Trường Thiên mặc y phục màu trúc xanh thêu hình trăng lưỡi liềm và mây trắng, khi về lại mặc một bộ y phục đen thêu hoa văn màu vàng, không mấy vừa vặn.

"Nói mò gì đó!" Lý Trường Thiên vội vàng phản bác Thẩm Ngọc Thụ rồi giải thích, "Vì lấy tín vật này mà ta lại đánh một trận, y phục lúc trước không cẩn thận làm rách, các chủ tốt bụng cho ta một bộ y phục mới."

"Chậc chậc chậc." Thẩm Ngọc Thụ chép miệng, hiển nhiên là không tin Lý Trường Thiên.

Yến Thù nhíu mày: "Lại đấu võ?"

"Ừ, không sao, chỉ tùy tiện bàn luận một chút thôi." Lý Trường Thiên vội vàng nói.

"Đi đi đi, chúng ta đến Tuyết Các!" Thẩm Ngọc Thụ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó vung tay lên, hùng hùng hổ hổ xông về phía Tuyết Các.

Lý Trường Thiên và Yến Thù đành phải đuổi theo Thẩm tiểu công tử.

Sau khi ra khỏi Hoa Các, Lý Trường Thiên đi chậm một chút, tụt lại cuối cùng, hắn ngẩng đầu thấy Thẩm Ngọc Thụ và Yến Thù cũng không chú ý đến mình thí hít một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng che bụng rồi cắn răng, bước nhanh đuổi kịp Thẩm Ngọc Thụ và Yến Thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện