Dì Ghẻ
Chương 60: Phiền cô mang về…
Thấy có vẻ hơi bất tiện nên chú Đại quay lại nói với Long cùng mấy anh em đi cùng:
- - À mà khoan, tránh trường hợp hiểu lầm đến gây chuyện thì các cậu đưa đồ đây tôi vào nói chuyện trước. Gọi cậu Long đến đây vì dù sao tôi cũng không phải người ở đây có gì cậu dễ nói chuyện hơn. Nhưng thôi, để sau đã….
Anh Long đồng ý rồi cùng mọi người ngồi ngoài ghế đợi ở ngay sảnh, chú Đại nói với thầy Thành:
- - Gia đình họ gay gắt lắm à thầy..?
Thầy Thành đáp:
- - Dạ vâng, bố mẹ em học sinh kia cứ đòi gặp phụ huynh em Nam, tôi cũng hết lời khuyên can rằng nên về trường để tìm hướng giải quyết và nhà trường cũng đã mời gia đình em Nam đến trường làm việc rồi nhưng họ không chịu. Có lẽ họ muốn đòi bồi thường, hoặc họ muốn làm to chuyện đến mức cho em Nam bị đuổi học. Nhìn họ tôi nghĩ chắc là trường hợp hai vì họ cũng là người giàu có, buôn bán đồ quý hiểm ở khu vực này.
Chú Đại ậm ừ, cô Thúy vội nói:
- - Thế thầy có nói với gia đình họ nguyên nhân ban đầu cũng chính là do con họ đánh học sinh lớp tôi trước chứ.? Đành rằng chuyện này em Nam sai nhưng nếu cố tình làm to chuyện để đuổi học em ấy tôi nghĩ không thỏa đáng.
Thầy Thành đáp:
- - Chính vì vậy tôi mới gọi về trường báo hiệu trưởng dẫn gia đình em Nam đến gặp tìm cách hòa giải...Nhưng...nhưng...thế này thì…
Chú Đại cười:
- - Thầy yên tâm, tôi không phải hạng đầu trâu mặt ngựa không biết nói lý lẽ đâu. Đúng như cô giáo nói, cháu tôi sai thì tôi phải đi xin lỗi. Nhưng đấy là trong khuôn khổ nhà trường, còn nếu họ muốn đuổi học cháu tôi thì nó lại là chuyện khác. Mà đến nới chưa nhỉ..?
Rẽ sang bên tay trái hành lang thầy Thành chỉ vào một phòng ngay sát đó nói:
- - Thực ra thì khâu xong bác sỹ nói có thể đưa em kia về nhưng họ không chịu, đòi lấy phòng cho con nằm rồi đợi gia đình em Nam đến. Phòng ngay đầu đây thôi, có bố mẹ em kia và hai người đàn ông tự xưng là anh trai.
Chưa đi đến cửa phòng chú Đại đã nghe thấy những giọng nói khá gắt:
- - Đm, sao giờ này nhà thằng ôn con kia vẫn chưa ai đến. Bọn chó này không muốn sống nữa đây mà.
Giọng đàn bà khác tiếp:
- - Ông xem gọi thằng thầy giáo đến đây, bảo nó không cần ai đến nữa. Đưa con mình lên công an báo cáo. Để công an đến trường giải quyết với chúng nó luôn.
- - Cô cứ bình tĩnh, ban nãy cháu thấy tay thầy giáo đi ra ngoài bảo đón người rồi. Chắc nhà nó vào bây giờ đấy, đm thằng ranh con kia hôm nào cháu phải ra trường đập cho nó một trận…
Chú Đại khẽ gõ cửa:
‘’ Cộc..cộc...cộc “
- - Xin lỗi có phải đây là gia đình em...em gì nhỉ..? - Chú Đại quay sang hỏi cô Thúy.
Cô Thúy trả lời:
- - Quyết...cậu học sinh lớp 12 tên Quyết..
Chú Đại chào lại:
- - Dạ có phải gia đình em Quyết không ạ..?
Thấy chú Đại xách giỏ hoa quả nghĩ ngay đến gia đình Nam nên đám người bên trong nhao nhao:
- - Mày có phải là phụ huynh thằng đã đánh con tao ra nông nỗi này không..?
Thầy Thành thấy vậy vội chạy vào phòng nói dịu đi:
- - Anh chị cứ bình tĩnh, đây là chú của em Nam, học sinh đã đánh con anh chị. Nhưng đây là bệnh viện, với có gì mời hai gia đình về trường nói chuyện được không ạ..?
Mẹ thằng Quyết nói:
- - Giải quyết cái gì, giờ nhà nó phải xem đền bù cho gia đình tôi như thế nào đây..Con tôi bị đánh vỡ cả đầu thế này không phải chuyện nhỏ.
Chú Đại đưa giỏ hoa quả cho cô Thúy rồi khẽ đáp:
- - Chẹp, lý do tôi ở đây cũng là muốn nói chuyện với gia đình về chuyện này. Nếu chỉ là đền bù thì đơn giản. Viện phí, thuốc men, tiền chăm sóc...tôi sẽ thanh toán. Còn về chuyện đưa lên công an thì gia đình cứ cho một cái giá làm sao khiến hai bên vui vẻ là được. Nếu đã thỏa thuận được thì tôi cũng xin mọi người bỏ qua cho thằng cháu tôi lần này. Tôi thay mặt gia đình xin lỗi mọi người….
Được nước lấn tới, thấy chú Đại nhỏ con, lại đi một mình, ăn nói có phần nhún nhường. Một thằng khá trẻ, cao to mở mồm chửi:
- - Đm thằng này, nói chuyện như kiểu lắm tiền thế nhỉ…? Đền là chuyện đương nhiên nhưng nhà tao còn muốn thằng cháu mày phải bị đuổi học.
Chú Đại thấy thằng ranh con lên tiếng cũng khá điên rồi, nhưng ngay lúc đó cô Thúy chen ngang:
- - Dạ, thưa anh chị, thực ra chuyện này cũng là do em Quyết gây ra trước. Không tin gia đình có thể hỏi trực tiếp em ấy xem. Có đúng sáng nay ở gần cổng trường em ấy đã đánh em Nam đến sưng cả mặt mũi. Chuyện này học sinh trong trường và bác bảo vệ có chứng kiến. Nếu kỷ luật em Nam thì em Quyết cũng phải chịu sự kỷ luật. Gia đình cứ một mực đòi đuổi học em Nam liệu mọi người có nghĩ em Quyết năm nay là cuối cấp, chỉ cần bị đình chỉ học và ghi học bạ liệu em có thi và tốt nghiệp được không..?
Lời cô Thúy nói khiến cả gia đình kia im lặng, không mạnh miệng nữa, bởi cô Thúy nói là sự thật. Thằng Quyết ngồi trên giường cũng không dám cãi, nó là người biết nguyên nhân tại sao nó phải khâu 4 mũi. Thấy mọi người đã bớt hùng hổ hơn cô Thúy nói tiếp:
- - Vừa rồi gia đình em Nam cũng đã đồng ý thanh toán viện phí và đền bù cho em Quyết, dù sao chuyện này cả hai em đều là người sai. Tôi hi vọng mọi người sẽ ngồi xuống cùng nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng nhất. Tôi nói như vậy không phải bao che cho học sinh, chắc chắn em Nam sẽ bị nhà trường kỷ luật. Em ấy còn trẻ mọi người đừng chèn ép tương lai của em. Giờ anh chị yêu cầu nhà trường dẫn phụ huynh em Nam đến thì tôi cũng đã đưa đến rồi. Chỉ mong anh chị nói chuyện tìm cách giải quyết.
Chú Đại nhìn cô Thúy càng thán phục, chỉ bằng mấy lời nói mà cô Thúy đã khiến cho gia đình hổ báo kia câm lặng lắng nghe. Mẹ thằng Quyết suy nghĩ một lát rồi nói:
- - Tôi muốn con chúng tôi được đền 30 triệu. Nếu như thế chúng tôi cũng không làm gì liên quan đến kiện tụng, công an nữa.
Cố Thúy lẫn thầy Thành há hốc mồm bởi cái giá 30tr, thầy Thành nhìn chú Đại tỏ vẻ ái ngại:
- - Khâu 4 mũi mà đòi những 30tr, quá đáng...Đúng là ép người quá đáng mà..?
Cô Thúy cũng nhìn chú Đại chờ đợi câu trả lời, bởi bản thân cô giáo cũng biết cái giá 30tr cho 4 mũi khâu trong khi nguyên nhân bắt đầu từ con cái của gia đình nhà kia là một điều quá đáng.
Bố thằng Quyết thấy chú Đại suy nghĩ liền hỏi dồn:
- - Sao, có chịu không..? Chẳng phải ban nãy mày nói cứ cho một cái giá sao..? Nếu không chịu thì nhà tao sẽ đưa đơn lên công an, lớp 10 thì cũng 16 tuổi rồi, cũng đủ điều kiện rồi...Còn con tao không thi năm nay thì sang năm thi….
Chú Đại thở dài:
- - Haizzz, rốt cuộc gọi tôi đến đây cũng chỉ vì tiền thôi phải không.. Được, nếu tiền mà giải quyết êm xuôi vụ này thì tôi đồng ý 30 triệu. Nhưng giờ anh chị phải đi với tôi về trường nói chuyện với hiệu trưởng rõ ràng, không gây sức ép cho cháu tôi, đồng thời xin hiệu trưởng bỏ qua cho cháu tôi việc này, không có kỷ luật. Đồng ý chứ..?
Mẹ thằng kia nhìn chú Đại cũng biết là dạng có tiền, không ngần ngại mụ đáp:
- - Chuyện này đơn giản..
Chú Đại nhếch mép cười rồi tiếp:
- - À còn chuyện này nữa.
Bố thằng Quyết hỏi:
- - Còn gì nữa..? Sao mày lắm chuyện thế..
Chú Đại lừ mắt lão ta rồi quay sang nói với cô Thúy:
- - Phiền cô mang giỏ hoa quả này lên xe cho tôi nhé.
- - À mà khoan, tránh trường hợp hiểu lầm đến gây chuyện thì các cậu đưa đồ đây tôi vào nói chuyện trước. Gọi cậu Long đến đây vì dù sao tôi cũng không phải người ở đây có gì cậu dễ nói chuyện hơn. Nhưng thôi, để sau đã….
Anh Long đồng ý rồi cùng mọi người ngồi ngoài ghế đợi ở ngay sảnh, chú Đại nói với thầy Thành:
- - Gia đình họ gay gắt lắm à thầy..?
Thầy Thành đáp:
- - Dạ vâng, bố mẹ em học sinh kia cứ đòi gặp phụ huynh em Nam, tôi cũng hết lời khuyên can rằng nên về trường để tìm hướng giải quyết và nhà trường cũng đã mời gia đình em Nam đến trường làm việc rồi nhưng họ không chịu. Có lẽ họ muốn đòi bồi thường, hoặc họ muốn làm to chuyện đến mức cho em Nam bị đuổi học. Nhìn họ tôi nghĩ chắc là trường hợp hai vì họ cũng là người giàu có, buôn bán đồ quý hiểm ở khu vực này.
Chú Đại ậm ừ, cô Thúy vội nói:
- - Thế thầy có nói với gia đình họ nguyên nhân ban đầu cũng chính là do con họ đánh học sinh lớp tôi trước chứ.? Đành rằng chuyện này em Nam sai nhưng nếu cố tình làm to chuyện để đuổi học em ấy tôi nghĩ không thỏa đáng.
Thầy Thành đáp:
- - Chính vì vậy tôi mới gọi về trường báo hiệu trưởng dẫn gia đình em Nam đến gặp tìm cách hòa giải...Nhưng...nhưng...thế này thì…
Chú Đại cười:
- - Thầy yên tâm, tôi không phải hạng đầu trâu mặt ngựa không biết nói lý lẽ đâu. Đúng như cô giáo nói, cháu tôi sai thì tôi phải đi xin lỗi. Nhưng đấy là trong khuôn khổ nhà trường, còn nếu họ muốn đuổi học cháu tôi thì nó lại là chuyện khác. Mà đến nới chưa nhỉ..?
Rẽ sang bên tay trái hành lang thầy Thành chỉ vào một phòng ngay sát đó nói:
- - Thực ra thì khâu xong bác sỹ nói có thể đưa em kia về nhưng họ không chịu, đòi lấy phòng cho con nằm rồi đợi gia đình em Nam đến. Phòng ngay đầu đây thôi, có bố mẹ em kia và hai người đàn ông tự xưng là anh trai.
Chưa đi đến cửa phòng chú Đại đã nghe thấy những giọng nói khá gắt:
- - Đm, sao giờ này nhà thằng ôn con kia vẫn chưa ai đến. Bọn chó này không muốn sống nữa đây mà.
Giọng đàn bà khác tiếp:
- - Ông xem gọi thằng thầy giáo đến đây, bảo nó không cần ai đến nữa. Đưa con mình lên công an báo cáo. Để công an đến trường giải quyết với chúng nó luôn.
- - Cô cứ bình tĩnh, ban nãy cháu thấy tay thầy giáo đi ra ngoài bảo đón người rồi. Chắc nhà nó vào bây giờ đấy, đm thằng ranh con kia hôm nào cháu phải ra trường đập cho nó một trận…
Chú Đại khẽ gõ cửa:
‘’ Cộc..cộc...cộc “
- - Xin lỗi có phải đây là gia đình em...em gì nhỉ..? - Chú Đại quay sang hỏi cô Thúy.
Cô Thúy trả lời:
- - Quyết...cậu học sinh lớp 12 tên Quyết..
Chú Đại chào lại:
- - Dạ có phải gia đình em Quyết không ạ..?
Thấy chú Đại xách giỏ hoa quả nghĩ ngay đến gia đình Nam nên đám người bên trong nhao nhao:
- - Mày có phải là phụ huynh thằng đã đánh con tao ra nông nỗi này không..?
Thầy Thành thấy vậy vội chạy vào phòng nói dịu đi:
- - Anh chị cứ bình tĩnh, đây là chú của em Nam, học sinh đã đánh con anh chị. Nhưng đây là bệnh viện, với có gì mời hai gia đình về trường nói chuyện được không ạ..?
Mẹ thằng Quyết nói:
- - Giải quyết cái gì, giờ nhà nó phải xem đền bù cho gia đình tôi như thế nào đây..Con tôi bị đánh vỡ cả đầu thế này không phải chuyện nhỏ.
Chú Đại đưa giỏ hoa quả cho cô Thúy rồi khẽ đáp:
- - Chẹp, lý do tôi ở đây cũng là muốn nói chuyện với gia đình về chuyện này. Nếu chỉ là đền bù thì đơn giản. Viện phí, thuốc men, tiền chăm sóc...tôi sẽ thanh toán. Còn về chuyện đưa lên công an thì gia đình cứ cho một cái giá làm sao khiến hai bên vui vẻ là được. Nếu đã thỏa thuận được thì tôi cũng xin mọi người bỏ qua cho thằng cháu tôi lần này. Tôi thay mặt gia đình xin lỗi mọi người….
Được nước lấn tới, thấy chú Đại nhỏ con, lại đi một mình, ăn nói có phần nhún nhường. Một thằng khá trẻ, cao to mở mồm chửi:
- - Đm thằng này, nói chuyện như kiểu lắm tiền thế nhỉ…? Đền là chuyện đương nhiên nhưng nhà tao còn muốn thằng cháu mày phải bị đuổi học.
Chú Đại thấy thằng ranh con lên tiếng cũng khá điên rồi, nhưng ngay lúc đó cô Thúy chen ngang:
- - Dạ, thưa anh chị, thực ra chuyện này cũng là do em Quyết gây ra trước. Không tin gia đình có thể hỏi trực tiếp em ấy xem. Có đúng sáng nay ở gần cổng trường em ấy đã đánh em Nam đến sưng cả mặt mũi. Chuyện này học sinh trong trường và bác bảo vệ có chứng kiến. Nếu kỷ luật em Nam thì em Quyết cũng phải chịu sự kỷ luật. Gia đình cứ một mực đòi đuổi học em Nam liệu mọi người có nghĩ em Quyết năm nay là cuối cấp, chỉ cần bị đình chỉ học và ghi học bạ liệu em có thi và tốt nghiệp được không..?
Lời cô Thúy nói khiến cả gia đình kia im lặng, không mạnh miệng nữa, bởi cô Thúy nói là sự thật. Thằng Quyết ngồi trên giường cũng không dám cãi, nó là người biết nguyên nhân tại sao nó phải khâu 4 mũi. Thấy mọi người đã bớt hùng hổ hơn cô Thúy nói tiếp:
- - Vừa rồi gia đình em Nam cũng đã đồng ý thanh toán viện phí và đền bù cho em Quyết, dù sao chuyện này cả hai em đều là người sai. Tôi hi vọng mọi người sẽ ngồi xuống cùng nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng nhất. Tôi nói như vậy không phải bao che cho học sinh, chắc chắn em Nam sẽ bị nhà trường kỷ luật. Em ấy còn trẻ mọi người đừng chèn ép tương lai của em. Giờ anh chị yêu cầu nhà trường dẫn phụ huynh em Nam đến thì tôi cũng đã đưa đến rồi. Chỉ mong anh chị nói chuyện tìm cách giải quyết.
Chú Đại nhìn cô Thúy càng thán phục, chỉ bằng mấy lời nói mà cô Thúy đã khiến cho gia đình hổ báo kia câm lặng lắng nghe. Mẹ thằng Quyết suy nghĩ một lát rồi nói:
- - Tôi muốn con chúng tôi được đền 30 triệu. Nếu như thế chúng tôi cũng không làm gì liên quan đến kiện tụng, công an nữa.
Cố Thúy lẫn thầy Thành há hốc mồm bởi cái giá 30tr, thầy Thành nhìn chú Đại tỏ vẻ ái ngại:
- - Khâu 4 mũi mà đòi những 30tr, quá đáng...Đúng là ép người quá đáng mà..?
Cô Thúy cũng nhìn chú Đại chờ đợi câu trả lời, bởi bản thân cô giáo cũng biết cái giá 30tr cho 4 mũi khâu trong khi nguyên nhân bắt đầu từ con cái của gia đình nhà kia là một điều quá đáng.
Bố thằng Quyết thấy chú Đại suy nghĩ liền hỏi dồn:
- - Sao, có chịu không..? Chẳng phải ban nãy mày nói cứ cho một cái giá sao..? Nếu không chịu thì nhà tao sẽ đưa đơn lên công an, lớp 10 thì cũng 16 tuổi rồi, cũng đủ điều kiện rồi...Còn con tao không thi năm nay thì sang năm thi….
Chú Đại thở dài:
- - Haizzz, rốt cuộc gọi tôi đến đây cũng chỉ vì tiền thôi phải không.. Được, nếu tiền mà giải quyết êm xuôi vụ này thì tôi đồng ý 30 triệu. Nhưng giờ anh chị phải đi với tôi về trường nói chuyện với hiệu trưởng rõ ràng, không gây sức ép cho cháu tôi, đồng thời xin hiệu trưởng bỏ qua cho cháu tôi việc này, không có kỷ luật. Đồng ý chứ..?
Mẹ thằng kia nhìn chú Đại cũng biết là dạng có tiền, không ngần ngại mụ đáp:
- - Chuyện này đơn giản..
Chú Đại nhếch mép cười rồi tiếp:
- - À còn chuyện này nữa.
Bố thằng Quyết hỏi:
- - Còn gì nữa..? Sao mày lắm chuyện thế..
Chú Đại lừ mắt lão ta rồi quay sang nói với cô Thúy:
- - Phiền cô mang giỏ hoa quả này lên xe cho tôi nhé.
Bình luận truyện