Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 212: Nhiệm vụ



Sự tình xảy ra đột ngột ngoài ý liệu, nhưng cũng rất nghiêm trọng. Mộ Dung Thiên phải vất vả lắm mới tự trấn tĩnh lại và nói:

- Quả nhiên không hổ là Long vương, rốt cuộc cũng bị tôn giá nhìn ra được.

Nếu Mạch Khắc Tắc Nhĩ có thể gọi ra hai tiếng "La Địch" thì rõ ràng là đã biết được thân phận của hắn chứ không phải là đang thăm dò, vì vậy mà bây giờ dù tên sắc lang có phủ nhận đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, dựa vào câu nói sau cùng của ông ta, dường như Long vương đang cần mình làm việc cho ông ta vậy. Nếu đã là thế, vậy thì Mộ Dung Thiên vẫn còn lợi thế để bảo mạng. Trong thời khắc sinh mạng treo đầu sợi chỉ này, sức quan sát của Mộ Dung Thiên càng nhạy bén hơn.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ đối với đảm lược và sự sáng suốt của hắn cũng có phần tán thưởng, một người có thể ở vào tình thế trước mắt như vậy mà vẫn giữ được thái độ ung dung trấn tĩnh thì tuyệt đối không thể xem thường. Tuy nhiên, ông ta trước sau vẫn hành sự theo tập quán, vẫn không quên gây ra áp lực cho Mộ Dung Thiên, đôi mắt của ông ta ánh lên những tia tinh quang sáng ngời:

- Ngươi không sợ chết?

- Sợ có thể mang lại dũng khí sao?

Mới nghe qua thì dường như có chút mâu thuẫn, nhưng trong đó có bao hàm triết lý cao thâm, chỉ có những người từng trải sự đời thì mới có thể lãnh hội được ý nghĩa của nó. Long vương hiển nhiên cũng là một trong số người đó nên vỗ tay tán thưởng:

- Hay, nói không sai!

Tinh quang trong mắt ông ta cũng nhạt dần, điều đó cho thấy Long vương đã giải tỏa "Long uy". Trong lòng ông ta hơi có chút nể phục đối với tên sắc lang này, bởi vì trong hai tháng ngắn ngủi, tu vi của tên học viên kiêm thương nhân trẻ tuổi này lại tiến bộ quá nhanh; cũng như đối với Long uy vậy, lần trước hắn bị khí thế áp đảo của ông ta làm cho sợ hãi và run lẩy bẩy như chú gà con đứng trước mặt diều hâu, nhưng hôm nay thì không còn tác dụng nữa. Sự tiến bộ đó rất thần tốc, phải dùng hai chữ "phi tốc" để hình dung mới đúng.

Cùng với sự nể phục của Mạch Khắc Tắc Nhĩ thì còn có sự yên tâm nữa, bởi vì tu vi của Mộ Dung Thiên càng cao thì nhiệm vụ sắp tới sẽ càng dễ hoàn thành hơn.

Mộ Dung Thiên nghiêm túc nói:

- Ta có thể thề với Trung Trinh nữ thần Tô Phỉ Khăn Lạp, ta nhất định không phải là gián điệp, lại càng không phải là kẻ có lòng bán đứng Tát La.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ không hề đổi dung, thản nhiên nói:

- Ta biết! Cát Tư dù có dùng thủ đoạn độc ác hay bỉ ổi tới cỡ nào thì cũng không thể có được kế trong kế, rộng lượng tới nỗi bỏ qua mối thù của tên nhi tử thương yêu nhất của lão là Mông Na Lâm mà không báo, rồi lại còn giao trọng trách cho kẻ thù. Đó chính là nhược điểm trong tư tưởng của lão, và cái tính bao che đó cũng chính là khuyết điểm duy nhất của lão.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại tiếp:

- Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể vô cớ mà chứa chấp một đào phạm không tầm thường. Nếu làm vậy thì sẽ đắc tội với Cát Tư, và cũng là đắc tội với Lam Nguyệt đế quốc, điều đó sẽ rất nguy hiểm. Đối với chúng ta mà nói, nó thật không đáng chút nào.

Đây chính là nguyên nhân mà dù thế nào Mộ Dung Thiên cũng không dám để lộ thân phận. Tát La nhất định sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến truy lùng đào phạm ở trên lãnh thổ của họ, nhưng nếu để cho Cát Tư biết được hắn và Đan Ni Tư là cùng một người thì lại khác. Điểm khác biệt là một khi Cát Tư đã mở miệng đòi người thì Tát La cũng sẽ khó tự chủ được mà phải giao người ra, việc này cũng giống luật hình cảnh quốc tế ở Địa cầu vậy.

Lúc này tuy thân phận đã bị bại lộ, nhưng Mộ Dung Thiên biết vẫn còn có cơ hội, do đó mà hắn vẫn trầm tĩnh mà không hề tỏ ra thất thố. Hắn hỏi:

- Đảo chủ đã nói rằng "không thể vô cớ thu lưu", chẳng lẽ nếu ta tham gia đại hội chiêu phu thì sẽ được ngoại lệ sao?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười nói:

- Ngươi nói không sai, khà khà, nói chuyện với người thông minh quả nhiên rất là sảng khoái.

Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi rồi nói:

- Đảo chủ cần tại hạ làm việc gì, xin hãy cứ cho biết!

Hắn biết đã không còn dư địa nữa, và đây cũng chính là lựa chọn duy nhất mà thôi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại:

- Ngươi nghĩ tình huống ngày hôm nay của Tát La thế nào?

Mộ Dung Thiên biết đây không phải là thời khắc giả ngây giả dại, lúc này Long vương đang tiến hành khảo nghiệm hắn, nếu như không thể thuận lợi qua được cái ải này, vậy thì ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa.

Vừa khéo vấn đề này Mộ Dung Thiên cũng từng hỏi qua Đình Đình, nên lúc này đối đáp rất trôi chảy:

- Xin thứ cho Đan Ni Tư, ủa, à không, là La Địch này nói thẳng, nhìn bề ngoài của Tát La thì có vẻ như sóng yên gió lặng, ấm no hạnh phúc, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, nhưng sóng ngầm vẫn đang lưu động, thế lực khắp nơi đều đang thèm thuồng nó. Đến một ngày nào đó, nó sẽ không còn có thể lo cho thân mình được nữa. Và đây cũng chính là nguyên nhân mà tại hạ phải lao tâm lao lực để trèo lên cao, tại hạ phải tích cóp vốn liếng của mình dần dần, bởi vì trong chiến tranh, một kẻ bình dân nho nhỏ sẽ không có quyền lực gì để quyết định cho số phận của mình được cả.

Mộ Dung Thiên nhân tiện mượn cơ hội này để giải thích luôn việc làm của mình tại Tát La. Mạch Khắc Tắc Nhĩ rất hài lòng đối với câu trả lời của hắn, nhưng lời giải thích sau cùng thì dường như không thèm để ý, chỉ lên tiếng:

- Như ngươi nói, tình trạng của Tát La quả thật là không lạc quan chút nào, cán cân này khó có thể duy trì được, bất luận có dị trạng gì xảy ra thì đều có thể đánh tan sự cân bằng đó.

Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng người ta lo lắng nhất chính là Cát Tư, vì lão không phải là người cam chịu bị động, nhất định sẽ áp dụng phương thức chủ động xuất kích, rồi thừa cơ mà nuốt hết những quốc gia trung lập trong thời chiến loạn, mà một hải dương đế quốc lớn mạnh như Tát La hẳn sẽ là quốc gia hứng mũi chịu sào trước tiên; thậm chí, lão sẽ còn coi đây là bàn đạp để vây khốn cánh quân đã xâm nhập Lam Nguyệt đế quốc của Tây bắc liên quân cho đến chết, sau đó sẽ xua quân bắc thượng, biến cuộc chiến tự bảo vệ thành cuộc chiến xâm lược.

- Không chứ, lão thật lớn mật như vậy sao?

Mộ Dung Thiên vốn biết được Cát Tư có rất nhiều dã tâm, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng lão nhiều lắm cũng chỉ muốn đứng đầu tại Lam Nguyệt mà thôi, chứ còn nuốt trọn luôn cả đại lục thì thật là khó tin.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ "hừ" một tiếng rồi nói:

- Có gì mà kỳ quái đâu chứ, vào thời gian trước khi xảy ra chiến tranh, thủ hạ của Cát Tư là Ngoại Giao công hội đã từng phải xuất sứ dồn dập nhiều lần nhằm tạo điều kiện quan trọng cho việc chi viện kịp thời sau này, điều đó khiến ta hoài khi lão vốn từ lâu đã thông qua "Lạc Nguyệt kế hoạch" để mượn cơ hội diệt trừ tâm phúc đại họa mà thôi. Nếu như không có cuộc chiến này xảy ra, thì lão vĩnh viễn sẽ không có được một cơ hội tốt để nắm quyền uy tuyệt đối như thế. Lão nhất định sẽ không thể nào trở thành cứu thế chủ và khó mà có được địa vị như ngày nay, thậm chí, biết đâu cũng đã bị đối thủ của lão đánh gục rồi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cát Tư quả thật là một kiêu hùng, biết dựa theo sự phát triển của tình thế mà nắm vững cơ hội, chẳng những thế mà lại còn biết nắm cơ hội rất đúng lúc nữa. Tây bắc liên quân đã không ngờ viện quân của Lam Nguyệt đến quá nhanh như vậy, do đó mà họ chỉ có thể hình thành tình thế giằng co mà thôi. Thành thật mà nói, nếu về lâu dài thì phe Lam Nguyệt tất sẽ chiếm được ưu thế, và đó chính là cái kết quả mà lão đang cần.

Mộ Dung Thiên nhịn không được mà buột miệng hỏi:

- Chẳng lẽ lão không sợ Lam Nguyệt đế quốc sẽ bị liên quân nuốt mất hay sao?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ từ tốn đáp:

- Trong chiến tranh, không có một ai là dám nắm chắc một trăm phần trăm, cả Cát Tư cũng không ngoại lệ. Chẳng qua là lão đã may mắn thành công mà thôi. Hơn nữa, dù cho một bộ phận ở vùng đông nam trung bộ của Lam Nguyệt có bị thất thủ thì lại thế nào, ngươi nghĩ rằng lão sẽ thương hại những người dân ở đó chăng? Bọn họ chỉ là những con chốt thí của lão mà thôi.

Nếu Cát Tư quả đúng như lời của Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói, chỉ dùng sự an nguy của toàn bộ Lam Nguyệt đế quốc để làm mồi nhử, và không thèm quan tâm đến sinh mạng của vô số người phải hy sinh, vậy thì lão quả thật rất đáng sợ. Không ngờ ở trên Thần Phong đại lục này lại có một nhân vật đáng sợ như vậy.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ quay lại chính đề:

- Nếu ngươi là người cầm quyền tại Tát La, vậy ngươi sẽ làm gì?

Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, nói:

- Biện pháp thứ nhất là đứng bên cạnh Tây Bắc liên quân, cùng ký kết minh ước với họ, thế nhưng đó cũng chỉ là một hạ sách, bởi vì Tây Bắc liên quân cũng chẳng khác nào quân đoàn sói lang. Hơn nữa, nếu để người khác biết được việc này, tất sẽ lại khơi mào chiến tranh, thậm chí vị trí trung lập của Tát La cũng sẽ không thể tri trì được nữa.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật gù nói:

- Nói có lý, vậy thượng sách là gì?

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Không có thượng sách, nếu có thì thượng sách duy nhất chính là khiến cho Tát La trở nên cường mạnh, đủ mạnh để thoát khỏi thế kiềm kẹp của cả hai bên, để có thể cùng tranh hơn thua với Lam Nguyệt, Mạch Gia, hai đế quốc này. Nhưng cứ nhìn vào tình hình trước mắt thì cũng khó mà thực hiện được điều đó. Bởi vậy, ta chỉ có thể đưa ra một trung sách mà thôi.

Mộ Dung Thiên dừng lại một chút để sắp xếp lại ý tưởng trong đầu, sau đó mới nói tiếp:

- Nếu theo lời Long vương thì lão hồ ly Cát Tư mới là sự uy hiếp lớn nhất, như vậy thì chúng ta có thể hạ thủ ngay vào nội bộ của Lam Nguyệt. Cát Tư tuy ở trên vạn người, nhưng lão không phải là người có quyền thống trị tuyệt đối, vì ngoài lão ra thì vẫn còn những thế lực cường đại khác, tuy họ không muốn tham chính hoặc là chưa đủ lực để hạ bệ Cát Tư, nhưng dù sao thì vẫn có thể tạo ra sức ép gây ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách của lão, tỷ như Khải Âm gia tộc vậy, họ chính là một trong số đó, nhưng họ lại không muốn nhúng tay vào; do đó, nhân thủ thích hợp nhất chính là gia tộc thế giao và cũng là đồng minh lâu đời của Khải Âm gia tộc, tức Thụy Mạn gia tộc. Hơn nữa, vừa khéo thời điểm này lại đúng vào lúc Thụy Mạn gia tộc kén rể cho truyền nhân duy nhất của họ là Khiết Tây Tạp, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, và nó cũng chính là mục đích cho chuyến đi lần này của ta, phải không?

Ánh mắt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ ánh lên tia nhìn đầy tán thưởng, càng lúc càng nhiều, ông ta nói:

- Không sai, ngươi phân tích rất thấu triệt, mà điều càng tuyệt hơn đó là ngươi rất có tự tin. Với số tuổi quá trẻ như ngươi hiện nay, dù chưa từng hoàn tất khóa học nhưng lịch duyệt và sức quan sát trên tổng thể hay về chi tiết đều rất cao. Có thể nói ngươi đúng là một thiên tài. Chỉ cần được tôi luyện thêm về mặt kinh nghiệm, tất sẽ trở thành một quân sư xuất sắc. Ta quả đã không nhìn lầm người, ngươi đúng là nhân tuyển tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ.

Từ xưa tới nay, Long vương không mấy khi khen một người nào, nhưng bây giờ đối với Mộ Dung Thiên thì lại khen không ngừng miệng, mà ông ta lại còn liên tục dùng những từ như "thiên tài" hay "xuất sắc" thì cũng có thể thấy được mức độ coi trọng của ông ta đối với hắn như thế nào.

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Nói thừa, Địa cầu đã có mấy ngàn năm chiến tranh, song đến tận thời hòa bình hiện nay, những việc đấu đá lẫn nhau vẫn không hề ngưng nghỉ. Lão tử dù chưa ăn qua thịt heo, nhưng chí ít thì cũng đã thấy heo đi trên đường rồi chứ."

- Nếu như có chỗ dùng cho chúng ta, thì đó chính là đại phúc của Tát La, còn không thì........

Mạch Khắc Tắc Nhĩ nói tới đó thì sát khí đằng đằng toát ra từ hai mắt, nhân tài càng ưu tú, khi trở thành địch nhân thì lại càng khó ứng phó.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì không khỏi rùng mình:

- Xin đảo chủ cứ yên tâm, vận mạng của ta và Tát La có liên hệ rất chặt chẽ, đúng là môi hở răng lạnh, tất nhiên ta sẽ dốc hết toàn lực để cống hiến cho quốc gia.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ nhìn hắn hỏi:

- Nói như vậy tức là ngươi tình nguyện đi?

Trong lòng Mộ Dung Thiên biết rõ, nếu hắn nói ra một tiếng "không", e là sẽ phải nằm mà ra khỏi cánh cửa này. Long vương tiết lộ đối sách chính sự bí mật trọng đại như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho một người ngoài biết được mà còn sống sót rời khỏi đây, trừ phi hắn cũng trở thành người trong cuộc. Vì vậy mà hắn đáp không chút do dự:

- Chỉ cần Long vương phân phó, dù là núi đao hay biển lửa, La Địch cũng sẽ không chối từ!

Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu nói:

- Tốt!

Ngay khi hắn tưởng rằng cái mạng nhỏ của mình đã được bảo toàn, nên thầm thở phào một hơi, nhưng đột nhiên hắn lại thấy hoa mắt, Long vương vốn đang ngồi trên ghế thì lúc này thân ảnh chợt biến mất, tiếp theo đó là tiếng gió ập đến từ phía sau.

Mộ Dung Thiên hoảng hốt, tại sao ông ta vừa nói tốt, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất thủ? Lúc này hắn căn bản là không thể nào hoàn thủ, thậm chí ngay cả việc phòng ngự cũng chưa kịp làm gì thì đã lãnh trọn rồi.

Trên lưng Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy có một luồng kình khí xâm lấn vào người, tất cả đều ào ạt trút về vị trí của trái tim. Mộ Dung Thiên quá sợ hãi, hắn cảm thấy lồng ngực của mình như bị tảng đá ngàn cân đè mạnh lên đó, áp lực mạnh đến nỗi không thể nói ra thành tiếng được.

Thế rồi áp lực trên người bỗng nhiên như thủy triều rút đi, tất cả đều hoàn toàn biến mất, lúc này hắn mới thốt ra tiếng được:

- Đảo chủ?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ hết sức ngạc nhiên, nói:

- Hảo tiểu tử, không ngờ ngươi lại còn có cả Hoạt tính hộ thể đấu khí nữa. La Địch học viên, ngươi lại mang đến cho ta một sự ngạc nhiên nữa đấy.

Có lẽ vừa rồi khi Long vương ra tay đã vấp phải sự kháng cự. Vẻ mặt của hắn lộ ra nét đề phòng, không biết ông ta muốn gì, nhưng giờ đây thấy khuôn mặt của ông ta có phần trắng bệch, có lẽ trong lúc xuất thủ vừa rồi đã tiêu hao khá nhiều linh lực, ngay cả thánh cấp cường giả như ông ta mà còn như vậy, hẳn là chiêu vừa rồi phải là cực kỳ lợi hại. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, nhưng đồng thời lại không cảm thấy trên người có dị trạng nào cả.

Khuôn mặt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ dần dần hồi phục, trở lại hồng nhuận như lúc trước khi xuất thủ, ông ta chậm rãi thốt:

- Hãy nhìn vào bộ vị trái tim của ngươi đi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức xé toạc phần áo ở trước ngực ra, lúc này chỉ thấy một con sinh mạng tiềm long màu tím đang bơi qua bơi lại ở bên ngoài vị trí trái tim của hắn. Mộ Dung Thiên kinh hãi hỏi:

- Đảo chủ, đó là cái gì thế?

Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Mộ Dung Thiên, Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười nói:

- La Địch, thật thất lễ! Vì để bảo đảm sự an toàn của bí mật này mà ta bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, nhưng ngươi cứ yên tâm, đây là "Long thể phụ thân", tạm thời sẽ không có bất cứ một ảnh hưởng nào tới ngươi, hơn nữa ngươi còn có thể lợi dụng sức mạnh ẩn chứa trong đó, tối thiểu cũng bằng nửa năm khổ tu của ta, để phối hợp hành động, tuy nhiên..........

Ngữ khí của ông ta chợt thay đổi:

- Hai tháng sau, nếu ngươi vẫn không trở về tìm ta, vậy thì lực lượng của "Long thể phụ thân" sẽ cắn ngược lại chủ nhân mà nó đang ký gửi trên mình. Đây là môn tuyệt kỹ độc đáo mà ta đã tự sáng tạo ra, không ai có thể hóa giải được nó, ngàn vạn lần đừng tự miễn cưỡng mà tìm người khác hỗ trợ bậy bạ, nếu không ngươi rất có thể sẽ kích phát tử long chi lực (sức mạnh tử long), chừng đó ngươi sẽ bị chết ngay tại chỗ. Lúc đó đừng trách ta đã không cảnh cáo trước.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì mặt trắng bệch ra, hắn cảm thấy bản thân mình giống như Vi Tiểu Bảo bị trúng Hóa Cốt Miên chưởng mạn tính của Hải Đại Phú vậy, chỉ tiếc là không có Trần Cận Nam cứu giúp mà thôi. Hắn chỉ có thể cam chịu làm con cá trên thớt tùy ý để Long vương mổ xẻ. Tuy nhiên, hắn nhớ tới lời Long vương vừa nói, đó là hắn vẫn còn hai tháng thời gian, nếu như muốn mình thâm nhập vào Thụy Mạn gia tộc, khẳng định phải khống chế lâu dài mới phải. Tại sao chỉ có hai tháng ngắn ngủi như vậy chứ, thật không hợp lý chút nào. Tại sao Long vương lại chịu hy sinh nửa năm tu luyện để chỉ đổi lấy hai tháng khống chế mình thôi là sao?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười ha hả nói:

- Đã phát hiện ra rồi à? Ha ha, không sai, trên thực tế, ta không phải là muốn ngươi trở thành hiền tế của Thụy Mạn gia tộc, mà chỉ là làm việc cho Tát La mà thôi. Ta muốn ngươi tham gia chiêu thân đại hội là để giúp ta tìm lấy một vật.

Tình huống so với trong suy đoán của hắn cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhưng Mộ Dung Thiên không nghĩ ra được có vật gì mà có thể thay đổi được kết quả của chiến tranh chứ. Thế rồi hắn kinh ngạc hỏi:

- Là vật gì vậy?

- Thiên Ma Hào!

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện