Dị Giới Dược Sư
Quyển 11 - Chương 263: Triệu hoán
Mộ Dung Thiên đã nổi hứng lên, bởi vậy hắn dự định thử ngay lập tức.
Đình Đình thấy hắn hình như còn chưa hoàn toàn bỏ cuộc thì nhún vai, nói:
- Bỏ đi, bất kể là phong ấn hay huyết kế bảo vật đều không dễ phá giải như vậy đâu, nếu không sao chúng lại thần bí như vậy chứ. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù biết được bí mật thì thế nào, chẳng lẽ Đan Ni Tư ngài dám giữ lại, không giao cho Long vương sao?
Mộ Dung Thiên vỗ tay cười đáp:
- Chúc mừng, nàng đoán đúng rồi, ta quả thật có ý nghĩ đó.
Đình Đình tròn xoe hai mắt:
- Xin hãy nói cho ta biết, không phải ngài đang nói đùa đấy chứ!
Mộ Dung Thiên lộ vẻ coi thường:
- Có gì mà phải ngạc nhiên, quyết định của ta phụ thuộc vào việc giữa Thiên Ma Hào và Mạch Khắc Tắc Nhĩ, nơi nào ta có được nhiều lợi ích hơn.
Đình Đình vẫn không dám tin vào tai của mình, có điều nàng vẫn cố gắng tiếp thụ hành vi cuồng vọng của Mộ Dung Thiên:
- Vậy ngài định ăn nói thế nào với Long vương?
Mặc dù là người Phương Thốn quốc, nhưng từ nhỏ đã sống tại Tát La nên Đình Đình vẫn bị ảnh hưởng nặng nề bởi tư tưởng địa phương, địa vị bất khả xâm phạm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ trong lòng nàng cũng không kém những người dân khác là bao. Trong nàng cũng có một quan niệm thâm căn cố đế: bất cứ ai dám lừa dối Long vương, đó đều là hành vi đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không có một kết cuộc tốt lành. Nàng vì sự táo bạo của Mộ Dung Thiên mà lo lắng khôn cùng.
Mộ Dung Thiên cười hăng hắc, nói một cách tự tin:
- Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra, đến giờ Thụy Mạn gia tộc vẫn chưa công bố tin tức Thiên Ma Hào bị đánh cắp sao?
Mặc dù ở giữa đại dương, nhưng nơi đây hoàn toàn không bị ngăn cách với thế gian, ngày nào trên thuyền cũng có linh lực điểu mang theo tin tức quan trọng từ khắp nơi trên đại lục. Nếu như Thụy Mạn gia tộc để hở chuyện này ra thì quả là một quả bom tấn, tuyệt đối tương đương với tin đăng trên trang nhất của báo giấy, muốn không biết cũng khó.
Mộ Dung Thiên vừa nói vậy, Đình Đình cũng nhớ ra, thắc mắc:
- Đúng vậy, rốt cuộc là thế nào?
Theo lẽ thường, Mộ Dung Thiên lừa đi cả Khiết Tây Tạp lẫn Thiên Ma Hào, Thụy Mạn gia tộc ắ hẳn phải nổi giận lôi đình, lập tức tuyên bố tin tức đó ta, đồng thời phát lệnh truy nã, yêu cầu mỗi một người dân của đế quốc phối hợp để tìm ra vị trí của Mộ Dung Thiên mới phải. Ấy vậy mà tình huống kinh thiên động địa trong tưởng tượng đó lại không hề xảy ra, trái lại trời yên biển lặng hệt như đại dương sau cơn giông bão, có phần tĩnh lặng quá mức.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Nàng và ta đều bỏ sót một việc, đó chính là thể diện của Thụy Mạn gia tộc. Thể diện là thứ nhìn không thấy, sờ không được, hệt như một thứ bỏ đi nhưng thật ra, tác dụng của nó tuyệt đối không thể coi thường. Nếu như để cho người ngoài biết được bảo vật gia truyền bị đánh cắp, vậy thì thanh danh của Thụy Mạn gia tộc sẽ mất sạch, bị toàn đế quốc, thậm chí là tất cả các quốc gia trên đại lục này chê cười. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói ra được. Chẳng những họ không thể công bố chuyện này mà còn phải tìm đủ phương pháp để che giấu không cho bất cứ người nào biết.
Hơi dừng một chút, hắn lại tiếp:
- Khi trước Khiết Tây Tạp bỏ trốn chẳng phải đã tạo hiện trường giả là bị chúng ta bắt cóc sao? Nhưng Thụy Mạn lại nói Khiết Tây Tạp tự mình bỏ đi chứ không đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta, bởi mọi người đều biết ta chỉ là một ma võ sĩ cấp D, nếu như để người ta biết một ma võ sĩ cấp D nhỏ nhoi có thể mang Khiết Tây Tạp - được mệnh danh là thiếu nữ thiên tài ma pháp sư - ra khỏi siêu cấp thành thị được canh chừng nghiêm ngặt của bọn họ mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là buồn cười đến rụng răng. Từ đó có thể suy ra Thụy Mạn gia tộc rất coi trọng thể diện, còn có một khả năng nữa, đó chính là bọn họ cho rằng ta thật sự không có năng lực bắt cóc Khiết Tây Tạp, mà là nàng ta tự bỏ trốn.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, vụ việc Thiên Ma Hào tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài, vậy có nghĩa là Long vương cũng không biết nhiệm vụ đã thành công, nếu thế, vậy tại sao ta không thể giữ Thiên Ma Hào làm của riêng chứ?
Mới đầu, tên sắc lang thật lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng về sau suy nghĩ của hắn cũng dần thay đổi. Một vật mà ngay cả Long vương còn coi trọng đến như vậy thì khẳng định phải là bảo bối kinh thế hãi tục. Mạch Khắc Tắc Nhĩ là thần của hải quốc, nhưng trong mắt Mộ Dung Thiên, ông ta chỉ là một lão hồ ly, quan hệ giữa hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, còn mình nếu xui xẻo một chútthì nói không chừng đã táng mạng tại Lam Nguyệt rồi. Mạo hiểm bằng mạng sống của mình để đánh đổi lấy một thứ làm lợi cho người khác, Mộ Dung Thiên tuyệt đối không cam tâm, cho nên hắn phải suy tính xem lựa chọn nào sẽ có lợi hơn.
Đình Đình lắc đầu lia lịa:
- Điên rồi, ngài điên thật rồi!
Tuy nói như vậy nhưng từ ngữ khí có thể thấy nàng đã đồng thuận với suy nghĩ ngông cuồng của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cười, không bận tâm đến, hắn quả thực điên rồi, trên thế giới này có nhiều địch nhân như thế, hắn đã ở trên một con đường không lối thoát. Vì sinh tồn, dù chuyện đó có điên cuồng thế nào hắn cũng phải thực hiện, tuy nhiên, điên cuồng không có nghĩa là ngu xuẩn, trước khi ra tay, hắn luôn phải suy tính cẩn thận nhằm xác định đã cầm chắc trong tay, bởi vì hậu quả khi thất bại s4 là cực kỳ nghiêm trọng.
Cầm Thiên Ma Hào lên, truyền thêm đấu khí từ “Long thể phụ thân” vào miệng, những nốt nhạc tuyệt mỹ lập tức phát ra từ những lỗ nhỏ trên thân, những tinh linh hoạt bát bé nhỏ ấy múa ca trong không khí, tổ hợp thành một nhạc khúc êm đềm.
Mặc dù nghe rất hay, nhưng Mộ Dung Thiên lại không giấu được vẻ thất vọng, bởi vì hắn phát hiện ra âm sắc không khác gì lúc trước.
Mộ Dung Thiên chợt nhớ ra mình còn có một loại đấu khí đặc thù nữa - Không gian đấu khí, trước kia chưa từng thử qua, nếu đã điên thì hãy điên đến cùng đi. Mộ Dung Thiên lại cầm Thiên Ma Hào lên, tiếp tục hành động táo bạo của mình.
Đáng tiếc, việc đó chỉ khiến nỗi thất vọng càng tăng thêm, thổi thêm một hồi mà chẳng phát hiện được gì, Mộ Dung Thiên phiền não quẳng Thiên Ma Hào lên trên bàn, buông một câu mà đã lâu chưa từng văng ra khỏi miệng:
- Con mẹ nó, đồ bỏ đi!
Đình Đình an ủi:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngài cũng không cần chán nản, lần này chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đã là thành công lắm rồi.
Mộ Dung Thiên ngẫm lại cũng phải, dù thế nào chăng nữa, hiện giờ cũng phải cao hứng lên mới đúng. Mặc dù bị lão hồ ly Mạch Khắc Tắc Nhĩ lợi dụng rất là khó chịu, nhưng cũng phải nhịn thôi. Hơn nữa, mình đã âm thầm cưa đổ cô nữ nhi yêu quý nhất của lão, lời đủ lớn rồi, khi nào thời cơ đến, lên làm con rể Long vương, chiếm tài sản của lão, đoạt quyền của lão, ha ha!
Mộ Dung Thiên nghĩ đến chỗ khoái chí không khỏi đắc ý cười lên thành tiếng, khiến cho Đình Đình như người trong mộng, chỉ lo cái gã này không chịu nổi đả kích mà biến thành ngớ ngẩn, nên vội vàng quan tâm hỏi:
- Ngài không sao chứ...
- Không sao, nàng nói rất đúng, có thể thuận lợi từ Lam Nguyệt quay lại, chúng ta phải chúc mừng mới đúng. À, phải rồi, chúng ta đã lâu rồi không nghiên cứu “nghệ thuật”, liệu có nên...
Mộ Dung Thiên tham lam ngắm nhìn thân hình với những đường cong tuyệt mỹ của Đình Đình, giọng đầy mờ ám.
Đình Đình không chút ngại ngùng, trái lại còn tiến lên vòng tay ôm lấy cổ Mộ Dung Thiên, ngọn núi đồi cao vút cọ sát một cách mê mẫn trên bờ ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, đôi mắt lim dim cùng ánh nhìn đầy khêu gợi:
- Ngài nói rất đúng, chúng ta không thể rũ bỏ lòng nhiệt huyết đối với nghệ thuật được. Vậy, chúng ta nên nghiên cứu ở đâu cho tốt nhỉ?
“Đồ dâm đãng!” Dục hỏa bị thổi bùng lên, Mộ Dung Thiên rủa thầm một tiếng, lát nữa nếu không làm cho nàng sung sướng muốn chết, phải gào lên “quân nhân, thiếp muốn”, lão tử không phải nam nhân! Mộ Dung Thiên đột nhiên cúi người bế bổng vưu vật bé nhỏ đầy dụ hoặc ấy lên, cười dâm đãng:
- Nàng nói sao?
Vừa nói, hắn vừa tiến về phía chiếc giường lớn đặt giữa phòng.
Một siêu cấp sắc lang thiếu thốn tình dục là không chịu được như Mộ Dung Thiên dĩ nhiên là không cần phải nói, Đình Đình cũng là loại nữ nhân có nội tâm phóng đãng. Hai người từ khi lên thuyền chưa từng một lần hoan lạc, hiện giờ đã có Long vương trấn thủ ở đây nên họ đã hoàn toàn yên tâm, dục vọng bị dồn nén tức thì bùng lên dữ dội như củi khô gặp lửa. Cả hai tham lam lột bỏ y phục cho nhau, so với sự nhẹ nhàng từ tốn của Đình Đình, động tác của Mộ Dung Thiên nhanh hơn nhiều, bởi vì nói một cách chính xác, đó không phải cởi mà phải gọi là xé, hắn giật tung khuy cúc cả áo trong lẫn ngoài rồi quẳng ra một bên.
Một thân hình mang tố chất của người Á Đông nhanh chóng bạo lộ trong không khí, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình thon dài mảnh mai, vòng eo mềm mại nhỏ thon, cặp đùi tròn căng trơn láng, lại còn hai tòa nhũ phong với kích thước hoàn mỹ cùng khu rừng rậm thần bí đen nhánh kia, tất cả đều kiêu ngạo thể hiện hình thể tuyệt trần của chủ nhân.
Mộ Dung Thiên tham lam hân thưởng, thân thể này vốn dĩ không xa lạ nhưng nhìn hoài không chán, dường như mỗi lần đều mang tới cho hắn một sự hưởng thụ khác nhau về thị giác, cảm giác ấy thật tuyệt diệu giống như Colombo phát hiện ra đại lục mới vậy.
Đình Đình bắt chéo hai tay trước ngực đồng thời khép chặt hai chân lại, tựa như không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của tên sắc lang. Gương mặt đỏ ửng không giấu nổi vẻ e thẹn:
- Đáng ghét, Đan Ni Tư tiên sinh, ngài đừng như vậy mà, người ta ngượng lắm...
Giọng nói có vẻ thuần khiết nhưng đầy khêu gợi vang lên, biết rõ nàng chỉ đang giả bộ, một phương thức để câu dẫn mình mà thôi. Mộ Dung Thiên bị cản trở không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nữ nhân này quả là một tiểu hồ ly trời sinh, hạ phàm chỉ để đi câu dẫn nam nhân. Hắn bắt đầu có chút minh bạch vì sao trong lịch sử trên Địa cầu, Trụ Vương vì Đắc Kỷ mà khiến người thân xa lánh, U Vương vì muốn Bao Tự cười mà đánh mất giang sơn, hay Ngô Tam Quế vì hồng nhan mà phát động chiến tranh. Có những mỹ nhân có mỵ lực không thể kháng cự, thậm chí bọn họ còn có thể ảnh hưởng đến cả lịch sử nữa. Nếu như Đình Đình sinh ra vào thời cổ đại trên Địa cầu, nhất định nàng sẽ là một Đắc Kỷ, Bao Tự, hay Trần Viên Viên thứ hai.
- Ha ha, chúng ta chỉ nghiên cứu nghệ thuật thôi mà, có gì đâu mà ngượng chứ?
Mộ Dung Thiên không quên giả tạo một phen, sau đó mới lột bỏ lớp vỏ bọc trên người, ma trảo lập tức vươn tới.
Đột nhiên tiếng náo động rầm trời thông qua kết giới cách âm đơn phương truyền vào trong phòng, chẳng khác gì một gáo nước lạnh dập tắt lửa tình đang cháy hừng hực giữa hai người, bất cứ nam nhân nào bị quấy rầy trong thời khắc quan trọng đó đều nổi giận, và Mộ Dung Thiên cũng không ngoại lệ. Hắn rủa thầm vài câu nhưng không thể không đứng dậy, bởi lẽ nếu không phải phát sinh tình huống khẩn cấp, mọi người sẽ không náo loạn đến thế.
Vừa mặc y phục, tên sắc lang vừa cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là đợt tấn công thứ ba của bọn hải tặc Hắc Khô Lâu? Chẳng nhẽ bọn chúng dám khiêu chiến nơi có Long vương tọa trấn ư? Thuyền mình còn sắp gặp được đội thuyền của Long tộc nữa chứ.
Khi Mộ Dung Thiên ra đến bên ngoài thì mới phát hiện ra không phải Hắc Khô Lâu hay nhóm hải tặc nào tấn công, nhưng khung cảnh trước mặt còn khiến hắn kinh ngạc hơn - trên mặt biển gần đó toàn là hải ma, chi chít hải ma.
Mộ Dung Thiên gần như chết ngất, nhờ sự bảo vệ của ma thú tầm trung như Lam ngu, thông thường hành khách rất ít khi bị hải ma tấn công, với quy mô lớn thế này lại càng hiếm thấy, trong lịch sử Thần Phong đại lục cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, nhưng giờ là sao? Hải ma trên mặt biển, bất kể về số lượng hay chủng loại cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhiều không kể xiết. Toàn bộ thuyền bị vây chặt không cách nào nhúc nhích, mặc dù có Long vương trên thuyền, nhưng mọi người đều không tránh khỏi lo sợ, bởi lẽ tình cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ “hoành tráng” để hình dung. Bọn họ đứng giữa thuyền, cách xa lan can để khỏi biến thành bữa trưa trong bụng lũ hải ma.
Những người có khả năng chiến đấu nghe tin chạy tới cũng đều không dám đến gần, như gặp đại địch, họ chỉ đành phân công bố trí đội hình phòng ngự ở mọi phương hướng. Thế nhưng với nhân số ít ỏi, điều đó hiển nhiên không đủ để ứng phó, may mà trên thuyền còn có một vị tuyệt thế cường giả, nên bọn họ đang chờ đợi ông đến giải vây.
- Đây….đây chính là ma thú bạo động?
Mộ Dung Thiên không thể không liên hệ tình cảnh trước mắt với một danh từ mà chỉ nghe đến đã biến sắc. Nghe nói khi ma thú bạo động, nó khủng bố chẳng khác gì thủy triều dâng. Nhưng theo Mộ Dung Thiên được biết, từ giờ tới lúc ma thú bạo động còn phải hơn hai tháng nữa.
Đình Đình lắc lắc đầu:
- Không, ma thú bạo động còn đáng sợ hơn. Ma thú ở đây mặc dù nhiều nhưng phần lớn đều là cấp thấp, còn lâu mới khó chịu bằng đám ma thú biến dị, hơn nữa ngài có thấy bọn chúng không có chút kỷ luật nào không?
Câu trả lời của Đình Đình khiến tên sắc lang nghẹn họng, nếu đúng như lời nàng nói, vậy ma thú bạo động nghe danh đã lâu nhưng chưa từng chứng kiến quả là ghê gớm. Chẳng trách khi mọi người nhắc đến danh từ đó đều không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhưng có điều kỳ quái là mặc dù đám ma thú này vây chặt lấy thuyền nhưng không thấy có hành động gì tiếp theo, chúng chỉ lập lờ trên mặt nước, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, ngoài ra không thấy có ý gì muốn tấn công người trên Lam ngu. Mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn cố kìm chế, không chủ động tấn công để tránh chọc giận bọn chúng.
Khiết Tây Tạp cũng nhanh chóng phát hiện ra Mộ Dung Thiên, lẳng lặng đến cạnh hắn hỏi:
- Chuyện gì thế?
Mộ Dung Thiên lắc đầu tỏ ý không rõ, Khiết Tây Tạp lại nói:
- Phải rồi, vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng nhạc không, rất kỳ quái, ta chưa nghe thấy bao giờ, có điều rất hay, vang lên hai lần nhưng thanh âm mơ hồ không biết từ đâu truyền tới, liệu có phải do loại ma thú kỳ lạ nào dưới đại dương phát ra không nhỉ?
Mộ Dung Thiên cùng Đình Đình đều ngây ra:
- Tiếng nhạc kỳ quái?
Chẳng lẽ là khúc nhạc do Mộ Dung Thiên dùng Thiên Ma Hào phát ra? Nhưng phòng đó có đặt Cách âm kết giới kia mà, cho dù đứng trong đó dùng hết sức gào lên, người ngoài cũng không nghe thấy được. Nhưng “kỳ quái” và “rất hay” mà Khiết Tây Tạp vừa nói về thời gian hoàn toàn trùng khớp.
Còn hai lần? Chẳng lẽ là hai lần mình dùng Long đấu khí và Không gian đấu khí để thổi? Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ tới đặc tính duy nhất mà Thụy Mạn gia tộc biết được khi nghiên cứu tác dụng của Thiên Ma Hào - triệu hoán động vật nhỏ. Nhưng chỉ nghe nói có thể triệu hoán những sinh vật tự nhiên chứ không phải ma thú do yêu khí hóa thành mà!
- Ngươi, đi theo ta!
Tụ âm thuật đột nhiên truyền tới khiến Mộ Dung Thiên đang suy tư phải bừng tỉnh, quay đầu lại phía sau hắn liền trông thấy gương mặt xám đen của Mạch Khắc Tắc Nhĩ.
Hết
Đình Đình thấy hắn hình như còn chưa hoàn toàn bỏ cuộc thì nhún vai, nói:
- Bỏ đi, bất kể là phong ấn hay huyết kế bảo vật đều không dễ phá giải như vậy đâu, nếu không sao chúng lại thần bí như vậy chứ. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù biết được bí mật thì thế nào, chẳng lẽ Đan Ni Tư ngài dám giữ lại, không giao cho Long vương sao?
Mộ Dung Thiên vỗ tay cười đáp:
- Chúc mừng, nàng đoán đúng rồi, ta quả thật có ý nghĩ đó.
Đình Đình tròn xoe hai mắt:
- Xin hãy nói cho ta biết, không phải ngài đang nói đùa đấy chứ!
Mộ Dung Thiên lộ vẻ coi thường:
- Có gì mà phải ngạc nhiên, quyết định của ta phụ thuộc vào việc giữa Thiên Ma Hào và Mạch Khắc Tắc Nhĩ, nơi nào ta có được nhiều lợi ích hơn.
Đình Đình vẫn không dám tin vào tai của mình, có điều nàng vẫn cố gắng tiếp thụ hành vi cuồng vọng của Mộ Dung Thiên:
- Vậy ngài định ăn nói thế nào với Long vương?
Mặc dù là người Phương Thốn quốc, nhưng từ nhỏ đã sống tại Tát La nên Đình Đình vẫn bị ảnh hưởng nặng nề bởi tư tưởng địa phương, địa vị bất khả xâm phạm của Mạch Khắc Tắc Nhĩ trong lòng nàng cũng không kém những người dân khác là bao. Trong nàng cũng có một quan niệm thâm căn cố đế: bất cứ ai dám lừa dối Long vương, đó đều là hành vi đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không có một kết cuộc tốt lành. Nàng vì sự táo bạo của Mộ Dung Thiên mà lo lắng khôn cùng.
Mộ Dung Thiên cười hăng hắc, nói một cách tự tin:
- Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra, đến giờ Thụy Mạn gia tộc vẫn chưa công bố tin tức Thiên Ma Hào bị đánh cắp sao?
Mặc dù ở giữa đại dương, nhưng nơi đây hoàn toàn không bị ngăn cách với thế gian, ngày nào trên thuyền cũng có linh lực điểu mang theo tin tức quan trọng từ khắp nơi trên đại lục. Nếu như Thụy Mạn gia tộc để hở chuyện này ra thì quả là một quả bom tấn, tuyệt đối tương đương với tin đăng trên trang nhất của báo giấy, muốn không biết cũng khó.
Mộ Dung Thiên vừa nói vậy, Đình Đình cũng nhớ ra, thắc mắc:
- Đúng vậy, rốt cuộc là thế nào?
Theo lẽ thường, Mộ Dung Thiên lừa đi cả Khiết Tây Tạp lẫn Thiên Ma Hào, Thụy Mạn gia tộc ắ hẳn phải nổi giận lôi đình, lập tức tuyên bố tin tức đó ta, đồng thời phát lệnh truy nã, yêu cầu mỗi một người dân của đế quốc phối hợp để tìm ra vị trí của Mộ Dung Thiên mới phải. Ấy vậy mà tình huống kinh thiên động địa trong tưởng tượng đó lại không hề xảy ra, trái lại trời yên biển lặng hệt như đại dương sau cơn giông bão, có phần tĩnh lặng quá mức.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Nàng và ta đều bỏ sót một việc, đó chính là thể diện của Thụy Mạn gia tộc. Thể diện là thứ nhìn không thấy, sờ không được, hệt như một thứ bỏ đi nhưng thật ra, tác dụng của nó tuyệt đối không thể coi thường. Nếu như để cho người ngoài biết được bảo vật gia truyền bị đánh cắp, vậy thì thanh danh của Thụy Mạn gia tộc sẽ mất sạch, bị toàn đế quốc, thậm chí là tất cả các quốc gia trên đại lục này chê cười. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói ra được. Chẳng những họ không thể công bố chuyện này mà còn phải tìm đủ phương pháp để che giấu không cho bất cứ người nào biết.
Hơi dừng một chút, hắn lại tiếp:
- Khi trước Khiết Tây Tạp bỏ trốn chẳng phải đã tạo hiện trường giả là bị chúng ta bắt cóc sao? Nhưng Thụy Mạn lại nói Khiết Tây Tạp tự mình bỏ đi chứ không đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta, bởi mọi người đều biết ta chỉ là một ma võ sĩ cấp D, nếu như để người ta biết một ma võ sĩ cấp D nhỏ nhoi có thể mang Khiết Tây Tạp - được mệnh danh là thiếu nữ thiên tài ma pháp sư - ra khỏi siêu cấp thành thị được canh chừng nghiêm ngặt của bọn họ mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là buồn cười đến rụng răng. Từ đó có thể suy ra Thụy Mạn gia tộc rất coi trọng thể diện, còn có một khả năng nữa, đó chính là bọn họ cho rằng ta thật sự không có năng lực bắt cóc Khiết Tây Tạp, mà là nàng ta tự bỏ trốn.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, vụ việc Thiên Ma Hào tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài, vậy có nghĩa là Long vương cũng không biết nhiệm vụ đã thành công, nếu thế, vậy tại sao ta không thể giữ Thiên Ma Hào làm của riêng chứ?
Mới đầu, tên sắc lang thật lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng về sau suy nghĩ của hắn cũng dần thay đổi. Một vật mà ngay cả Long vương còn coi trọng đến như vậy thì khẳng định phải là bảo bối kinh thế hãi tục. Mạch Khắc Tắc Nhĩ là thần của hải quốc, nhưng trong mắt Mộ Dung Thiên, ông ta chỉ là một lão hồ ly, quan hệ giữa hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, còn mình nếu xui xẻo một chútthì nói không chừng đã táng mạng tại Lam Nguyệt rồi. Mạo hiểm bằng mạng sống của mình để đánh đổi lấy một thứ làm lợi cho người khác, Mộ Dung Thiên tuyệt đối không cam tâm, cho nên hắn phải suy tính xem lựa chọn nào sẽ có lợi hơn.
Đình Đình lắc đầu lia lịa:
- Điên rồi, ngài điên thật rồi!
Tuy nói như vậy nhưng từ ngữ khí có thể thấy nàng đã đồng thuận với suy nghĩ ngông cuồng của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cười, không bận tâm đến, hắn quả thực điên rồi, trên thế giới này có nhiều địch nhân như thế, hắn đã ở trên một con đường không lối thoát. Vì sinh tồn, dù chuyện đó có điên cuồng thế nào hắn cũng phải thực hiện, tuy nhiên, điên cuồng không có nghĩa là ngu xuẩn, trước khi ra tay, hắn luôn phải suy tính cẩn thận nhằm xác định đã cầm chắc trong tay, bởi vì hậu quả khi thất bại s4 là cực kỳ nghiêm trọng.
Cầm Thiên Ma Hào lên, truyền thêm đấu khí từ “Long thể phụ thân” vào miệng, những nốt nhạc tuyệt mỹ lập tức phát ra từ những lỗ nhỏ trên thân, những tinh linh hoạt bát bé nhỏ ấy múa ca trong không khí, tổ hợp thành một nhạc khúc êm đềm.
Mặc dù nghe rất hay, nhưng Mộ Dung Thiên lại không giấu được vẻ thất vọng, bởi vì hắn phát hiện ra âm sắc không khác gì lúc trước.
Mộ Dung Thiên chợt nhớ ra mình còn có một loại đấu khí đặc thù nữa - Không gian đấu khí, trước kia chưa từng thử qua, nếu đã điên thì hãy điên đến cùng đi. Mộ Dung Thiên lại cầm Thiên Ma Hào lên, tiếp tục hành động táo bạo của mình.
Đáng tiếc, việc đó chỉ khiến nỗi thất vọng càng tăng thêm, thổi thêm một hồi mà chẳng phát hiện được gì, Mộ Dung Thiên phiền não quẳng Thiên Ma Hào lên trên bàn, buông một câu mà đã lâu chưa từng văng ra khỏi miệng:
- Con mẹ nó, đồ bỏ đi!
Đình Đình an ủi:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngài cũng không cần chán nản, lần này chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đã là thành công lắm rồi.
Mộ Dung Thiên ngẫm lại cũng phải, dù thế nào chăng nữa, hiện giờ cũng phải cao hứng lên mới đúng. Mặc dù bị lão hồ ly Mạch Khắc Tắc Nhĩ lợi dụng rất là khó chịu, nhưng cũng phải nhịn thôi. Hơn nữa, mình đã âm thầm cưa đổ cô nữ nhi yêu quý nhất của lão, lời đủ lớn rồi, khi nào thời cơ đến, lên làm con rể Long vương, chiếm tài sản của lão, đoạt quyền của lão, ha ha!
Mộ Dung Thiên nghĩ đến chỗ khoái chí không khỏi đắc ý cười lên thành tiếng, khiến cho Đình Đình như người trong mộng, chỉ lo cái gã này không chịu nổi đả kích mà biến thành ngớ ngẩn, nên vội vàng quan tâm hỏi:
- Ngài không sao chứ...
- Không sao, nàng nói rất đúng, có thể thuận lợi từ Lam Nguyệt quay lại, chúng ta phải chúc mừng mới đúng. À, phải rồi, chúng ta đã lâu rồi không nghiên cứu “nghệ thuật”, liệu có nên...
Mộ Dung Thiên tham lam ngắm nhìn thân hình với những đường cong tuyệt mỹ của Đình Đình, giọng đầy mờ ám.
Đình Đình không chút ngại ngùng, trái lại còn tiến lên vòng tay ôm lấy cổ Mộ Dung Thiên, ngọn núi đồi cao vút cọ sát một cách mê mẫn trên bờ ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, đôi mắt lim dim cùng ánh nhìn đầy khêu gợi:
- Ngài nói rất đúng, chúng ta không thể rũ bỏ lòng nhiệt huyết đối với nghệ thuật được. Vậy, chúng ta nên nghiên cứu ở đâu cho tốt nhỉ?
“Đồ dâm đãng!” Dục hỏa bị thổi bùng lên, Mộ Dung Thiên rủa thầm một tiếng, lát nữa nếu không làm cho nàng sung sướng muốn chết, phải gào lên “quân nhân, thiếp muốn”, lão tử không phải nam nhân! Mộ Dung Thiên đột nhiên cúi người bế bổng vưu vật bé nhỏ đầy dụ hoặc ấy lên, cười dâm đãng:
- Nàng nói sao?
Vừa nói, hắn vừa tiến về phía chiếc giường lớn đặt giữa phòng.
Một siêu cấp sắc lang thiếu thốn tình dục là không chịu được như Mộ Dung Thiên dĩ nhiên là không cần phải nói, Đình Đình cũng là loại nữ nhân có nội tâm phóng đãng. Hai người từ khi lên thuyền chưa từng một lần hoan lạc, hiện giờ đã có Long vương trấn thủ ở đây nên họ đã hoàn toàn yên tâm, dục vọng bị dồn nén tức thì bùng lên dữ dội như củi khô gặp lửa. Cả hai tham lam lột bỏ y phục cho nhau, so với sự nhẹ nhàng từ tốn của Đình Đình, động tác của Mộ Dung Thiên nhanh hơn nhiều, bởi vì nói một cách chính xác, đó không phải cởi mà phải gọi là xé, hắn giật tung khuy cúc cả áo trong lẫn ngoài rồi quẳng ra một bên.
Một thân hình mang tố chất của người Á Đông nhanh chóng bạo lộ trong không khí, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình thon dài mảnh mai, vòng eo mềm mại nhỏ thon, cặp đùi tròn căng trơn láng, lại còn hai tòa nhũ phong với kích thước hoàn mỹ cùng khu rừng rậm thần bí đen nhánh kia, tất cả đều kiêu ngạo thể hiện hình thể tuyệt trần của chủ nhân.
Mộ Dung Thiên tham lam hân thưởng, thân thể này vốn dĩ không xa lạ nhưng nhìn hoài không chán, dường như mỗi lần đều mang tới cho hắn một sự hưởng thụ khác nhau về thị giác, cảm giác ấy thật tuyệt diệu giống như Colombo phát hiện ra đại lục mới vậy.
Đình Đình bắt chéo hai tay trước ngực đồng thời khép chặt hai chân lại, tựa như không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của tên sắc lang. Gương mặt đỏ ửng không giấu nổi vẻ e thẹn:
- Đáng ghét, Đan Ni Tư tiên sinh, ngài đừng như vậy mà, người ta ngượng lắm...
Giọng nói có vẻ thuần khiết nhưng đầy khêu gợi vang lên, biết rõ nàng chỉ đang giả bộ, một phương thức để câu dẫn mình mà thôi. Mộ Dung Thiên bị cản trở không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nữ nhân này quả là một tiểu hồ ly trời sinh, hạ phàm chỉ để đi câu dẫn nam nhân. Hắn bắt đầu có chút minh bạch vì sao trong lịch sử trên Địa cầu, Trụ Vương vì Đắc Kỷ mà khiến người thân xa lánh, U Vương vì muốn Bao Tự cười mà đánh mất giang sơn, hay Ngô Tam Quế vì hồng nhan mà phát động chiến tranh. Có những mỹ nhân có mỵ lực không thể kháng cự, thậm chí bọn họ còn có thể ảnh hưởng đến cả lịch sử nữa. Nếu như Đình Đình sinh ra vào thời cổ đại trên Địa cầu, nhất định nàng sẽ là một Đắc Kỷ, Bao Tự, hay Trần Viên Viên thứ hai.
- Ha ha, chúng ta chỉ nghiên cứu nghệ thuật thôi mà, có gì đâu mà ngượng chứ?
Mộ Dung Thiên không quên giả tạo một phen, sau đó mới lột bỏ lớp vỏ bọc trên người, ma trảo lập tức vươn tới.
Đột nhiên tiếng náo động rầm trời thông qua kết giới cách âm đơn phương truyền vào trong phòng, chẳng khác gì một gáo nước lạnh dập tắt lửa tình đang cháy hừng hực giữa hai người, bất cứ nam nhân nào bị quấy rầy trong thời khắc quan trọng đó đều nổi giận, và Mộ Dung Thiên cũng không ngoại lệ. Hắn rủa thầm vài câu nhưng không thể không đứng dậy, bởi lẽ nếu không phải phát sinh tình huống khẩn cấp, mọi người sẽ không náo loạn đến thế.
Vừa mặc y phục, tên sắc lang vừa cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là đợt tấn công thứ ba của bọn hải tặc Hắc Khô Lâu? Chẳng nhẽ bọn chúng dám khiêu chiến nơi có Long vương tọa trấn ư? Thuyền mình còn sắp gặp được đội thuyền của Long tộc nữa chứ.
Khi Mộ Dung Thiên ra đến bên ngoài thì mới phát hiện ra không phải Hắc Khô Lâu hay nhóm hải tặc nào tấn công, nhưng khung cảnh trước mặt còn khiến hắn kinh ngạc hơn - trên mặt biển gần đó toàn là hải ma, chi chít hải ma.
Mộ Dung Thiên gần như chết ngất, nhờ sự bảo vệ của ma thú tầm trung như Lam ngu, thông thường hành khách rất ít khi bị hải ma tấn công, với quy mô lớn thế này lại càng hiếm thấy, trong lịch sử Thần Phong đại lục cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, nhưng giờ là sao? Hải ma trên mặt biển, bất kể về số lượng hay chủng loại cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhiều không kể xiết. Toàn bộ thuyền bị vây chặt không cách nào nhúc nhích, mặc dù có Long vương trên thuyền, nhưng mọi người đều không tránh khỏi lo sợ, bởi lẽ tình cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ “hoành tráng” để hình dung. Bọn họ đứng giữa thuyền, cách xa lan can để khỏi biến thành bữa trưa trong bụng lũ hải ma.
Những người có khả năng chiến đấu nghe tin chạy tới cũng đều không dám đến gần, như gặp đại địch, họ chỉ đành phân công bố trí đội hình phòng ngự ở mọi phương hướng. Thế nhưng với nhân số ít ỏi, điều đó hiển nhiên không đủ để ứng phó, may mà trên thuyền còn có một vị tuyệt thế cường giả, nên bọn họ đang chờ đợi ông đến giải vây.
- Đây….đây chính là ma thú bạo động?
Mộ Dung Thiên không thể không liên hệ tình cảnh trước mắt với một danh từ mà chỉ nghe đến đã biến sắc. Nghe nói khi ma thú bạo động, nó khủng bố chẳng khác gì thủy triều dâng. Nhưng theo Mộ Dung Thiên được biết, từ giờ tới lúc ma thú bạo động còn phải hơn hai tháng nữa.
Đình Đình lắc lắc đầu:
- Không, ma thú bạo động còn đáng sợ hơn. Ma thú ở đây mặc dù nhiều nhưng phần lớn đều là cấp thấp, còn lâu mới khó chịu bằng đám ma thú biến dị, hơn nữa ngài có thấy bọn chúng không có chút kỷ luật nào không?
Câu trả lời của Đình Đình khiến tên sắc lang nghẹn họng, nếu đúng như lời nàng nói, vậy ma thú bạo động nghe danh đã lâu nhưng chưa từng chứng kiến quả là ghê gớm. Chẳng trách khi mọi người nhắc đến danh từ đó đều không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhưng có điều kỳ quái là mặc dù đám ma thú này vây chặt lấy thuyền nhưng không thấy có hành động gì tiếp theo, chúng chỉ lập lờ trên mặt nước, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, ngoài ra không thấy có ý gì muốn tấn công người trên Lam ngu. Mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn cố kìm chế, không chủ động tấn công để tránh chọc giận bọn chúng.
Khiết Tây Tạp cũng nhanh chóng phát hiện ra Mộ Dung Thiên, lẳng lặng đến cạnh hắn hỏi:
- Chuyện gì thế?
Mộ Dung Thiên lắc đầu tỏ ý không rõ, Khiết Tây Tạp lại nói:
- Phải rồi, vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng nhạc không, rất kỳ quái, ta chưa nghe thấy bao giờ, có điều rất hay, vang lên hai lần nhưng thanh âm mơ hồ không biết từ đâu truyền tới, liệu có phải do loại ma thú kỳ lạ nào dưới đại dương phát ra không nhỉ?
Mộ Dung Thiên cùng Đình Đình đều ngây ra:
- Tiếng nhạc kỳ quái?
Chẳng lẽ là khúc nhạc do Mộ Dung Thiên dùng Thiên Ma Hào phát ra? Nhưng phòng đó có đặt Cách âm kết giới kia mà, cho dù đứng trong đó dùng hết sức gào lên, người ngoài cũng không nghe thấy được. Nhưng “kỳ quái” và “rất hay” mà Khiết Tây Tạp vừa nói về thời gian hoàn toàn trùng khớp.
Còn hai lần? Chẳng lẽ là hai lần mình dùng Long đấu khí và Không gian đấu khí để thổi? Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ tới đặc tính duy nhất mà Thụy Mạn gia tộc biết được khi nghiên cứu tác dụng của Thiên Ma Hào - triệu hoán động vật nhỏ. Nhưng chỉ nghe nói có thể triệu hoán những sinh vật tự nhiên chứ không phải ma thú do yêu khí hóa thành mà!
- Ngươi, đi theo ta!
Tụ âm thuật đột nhiên truyền tới khiến Mộ Dung Thiên đang suy tư phải bừng tỉnh, quay đầu lại phía sau hắn liền trông thấy gương mặt xám đen của Mạch Khắc Tắc Nhĩ.
Hết
Bình luận truyện