Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 590: Báo thù (1)
Trên xa lộ, một chiếc Lincoln màu đen đang lao như bay về phía sân bay.
Tâm trạng của Mạnh Thiên Hiểu ngày càng thấp thỏm, bất an.
- Sư phụ, người nhìn phía trước kìa!
Tri Họa đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy ở cách đó khoảng năm mươi mét, Dương Tử Mi đang cầm kiếm đứng giữa đường, tà áo trắng bay phần phật trong gió, khuôn mặt cô đằng đằng sát khí như muốn hủy diệt cả thiên địa.
- Thanh Vân, đâm chết nó đi!
Thần kinh của Mạnh Thiên Hiểu căng cứng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng kèn kẹt từ bên trong.
Thanh Vân đạp lên chân ga, phóng thật nhanh về phía Dương Tử Mi.
- Ầm!
Khi sắp đâm vào Dương Tử Mi, bốn bánh xe của chiếc xe đó đột nhiên nổ tung, chiếc xe rung lên dữ dội, lắc lư vài cái rồi dừng lại ở chỗ cách Dương Tử Mi tầm mười mét.
- Sư phụ, để con giải quyết nó!
Thanh Vân vừa định bước xuống xe, lập tức bị Mạnh Thiên Hiểu cản lại:
- Trên tay nó có Mạc Tà, con không đấu lại nó đâu. Đây là chuyện giữa ta và nó, phải giải quyết đến cùng, không chết thì khó mà kết thúc.
- Sư phụ, để chị em bọn con lên đi!
Tri Họa Hiểu Thư chủ động xin đi.
- Các con vẫn còn non nớt lắm.
Nói xong, Mạnh Thiên Hiểu mở cửa, bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy ông ta, con ngươi của Dương Tử Mi rụt mạnh lại một cái, một cỗ sát khí ác liệt dâng lên ngùn ngụt. Vốn dĩ dáng vẻ của cô trông rất nhỏ bé yếu đuối, nhưng lúc này cô lại không khác gì một thanh bảo kiếm sắc bén vừa được tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn của mình, khiến Mạnh Thiên Hiểu cảm thấy một cỗ hàn ý đang đâm sâu vào trong da thịt của ông ta.
Ông ta là một người từng trải, đã từng gặp qua vô số sát thủ giết người không chớp mắt trong thế giới ngầm, nhưng từ trước tới giờ ông ta chưa từng thấy sát khí của người nào có thể tấn công vào thần kinh của ông ta như thế này.
Mà người này, lại chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi!
Lúc này trong lòng Dương Tử Mi đang ngập tràn sự đau đớn khi mất đi sư thúc, cộng thêm cả nỗi căm hận gân cốt bị phế hết khi xưa!
Cuộc đời thê thảm ở kiếp trước đã tạo nên tính cách có thù tất báo của cô!
Sư thúc là người thân của cô, ông cũng chết ngay trước mặt cô. Cái cảm giác đau đớn khi mất đi người thân này khiến cô không thể nào chấp nhận nổi, sát khí cũng do thế mà thành.
Mạnh Thiên Hiểu hít một hơi thật sâu, vóc người vốn không cao lớn của ông ta đột nhiên bành trướng ra giống như khinh khí cầu, từng sợi tóc trắng bạc trên đầu dựng thẳng lên, khuôn mặt vốn mịn màng cũng trở nên cương ngạnh, uy mãnh khác thường, trông không khác gì một cỗ chiến kim cương.
Từ trên người ông ta tản ra một cỗ khí huyết mãnh liệt sôi trào, đối kháng lại với cỗ sát khí cuồn cuộn kia của Dương Tử Mi, thậm chí còn tiêu trừ đi sát khí của cô.
Thấy ông ta đột nhiên trở nên to lớn như vậy, tuy Dương Tử Mi có hơi ngẩn người, nhưng không hề kinh ngạc.
Hình cảnh này cô đã từng nhìn thấy trên người Long Trục Thiên, cũng từng nhìn thấy trên người tên hoạt tử nhân Thanh Vân kia, không còn gì lạ lẫm nữa cả.
Chẳng qua cô không nghĩ tới là Mạnh Thiên Hiểu cũng sẽ biến hình như vậy.
Ngay lập tức tay phải Dương Tử Mi giơ kiếm lên, tay trái vẽ trên không một lá bùa.
Một cỗ âm khí lạnh lẽo như gió mùa thu ùn ùn tấn công về phía Mạnh Thiên Hiểu, khiến không khí xung quanh ông ta giảm xuống mười mấy độ trong chớp mắt.
Không ngờ đứa con gái này có thể phát ra âm sát khí qua không trung.
Điều này khiến Mạnh Thiên Hiểu có chút kinh ngạc, sau đó ông ta cũng giơ tay lên trời, vẽ ra một đạo bùa trong không trung, miệng hét ra một tiếng:
- Đi!
Từ trên người ông ta bộc phát ra luồng khí mãnh liệt bắn về phía Dương Tử Mi giống như sóng dữ cuộn trào...
Nếu Dương Tử Mi chỉ có đôi mắt người trần mắt thịt bình thường, chắc chắn cô sẽ bị luồng khí này làm tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng đáng tiếc cô lại có thiên nhãn. Nhắm thẳng vào không môn của luồng khí, Dương Tử Mi vung kiếm lên vẽ ra một bông kiếm hoa đỏ rực, đâm thẳng về phía luồng khí trong hư không...
Oành!
Luồng khí mà Mạnh Thiên Hiểu phát ra đã bị phá!
Tâm trạng của Mạnh Thiên Hiểu ngày càng thấp thỏm, bất an.
- Sư phụ, người nhìn phía trước kìa!
Tri Họa đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy ở cách đó khoảng năm mươi mét, Dương Tử Mi đang cầm kiếm đứng giữa đường, tà áo trắng bay phần phật trong gió, khuôn mặt cô đằng đằng sát khí như muốn hủy diệt cả thiên địa.
- Thanh Vân, đâm chết nó đi!
Thần kinh của Mạnh Thiên Hiểu căng cứng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng kèn kẹt từ bên trong.
Thanh Vân đạp lên chân ga, phóng thật nhanh về phía Dương Tử Mi.
- Ầm!
Khi sắp đâm vào Dương Tử Mi, bốn bánh xe của chiếc xe đó đột nhiên nổ tung, chiếc xe rung lên dữ dội, lắc lư vài cái rồi dừng lại ở chỗ cách Dương Tử Mi tầm mười mét.
- Sư phụ, để con giải quyết nó!
Thanh Vân vừa định bước xuống xe, lập tức bị Mạnh Thiên Hiểu cản lại:
- Trên tay nó có Mạc Tà, con không đấu lại nó đâu. Đây là chuyện giữa ta và nó, phải giải quyết đến cùng, không chết thì khó mà kết thúc.
- Sư phụ, để chị em bọn con lên đi!
Tri Họa Hiểu Thư chủ động xin đi.
- Các con vẫn còn non nớt lắm.
Nói xong, Mạnh Thiên Hiểu mở cửa, bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy ông ta, con ngươi của Dương Tử Mi rụt mạnh lại một cái, một cỗ sát khí ác liệt dâng lên ngùn ngụt. Vốn dĩ dáng vẻ của cô trông rất nhỏ bé yếu đuối, nhưng lúc này cô lại không khác gì một thanh bảo kiếm sắc bén vừa được tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn của mình, khiến Mạnh Thiên Hiểu cảm thấy một cỗ hàn ý đang đâm sâu vào trong da thịt của ông ta.
Ông ta là một người từng trải, đã từng gặp qua vô số sát thủ giết người không chớp mắt trong thế giới ngầm, nhưng từ trước tới giờ ông ta chưa từng thấy sát khí của người nào có thể tấn công vào thần kinh của ông ta như thế này.
Mà người này, lại chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi!
Lúc này trong lòng Dương Tử Mi đang ngập tràn sự đau đớn khi mất đi sư thúc, cộng thêm cả nỗi căm hận gân cốt bị phế hết khi xưa!
Cuộc đời thê thảm ở kiếp trước đã tạo nên tính cách có thù tất báo của cô!
Sư thúc là người thân của cô, ông cũng chết ngay trước mặt cô. Cái cảm giác đau đớn khi mất đi người thân này khiến cô không thể nào chấp nhận nổi, sát khí cũng do thế mà thành.
Mạnh Thiên Hiểu hít một hơi thật sâu, vóc người vốn không cao lớn của ông ta đột nhiên bành trướng ra giống như khinh khí cầu, từng sợi tóc trắng bạc trên đầu dựng thẳng lên, khuôn mặt vốn mịn màng cũng trở nên cương ngạnh, uy mãnh khác thường, trông không khác gì một cỗ chiến kim cương.
Từ trên người ông ta tản ra một cỗ khí huyết mãnh liệt sôi trào, đối kháng lại với cỗ sát khí cuồn cuộn kia của Dương Tử Mi, thậm chí còn tiêu trừ đi sát khí của cô.
Thấy ông ta đột nhiên trở nên to lớn như vậy, tuy Dương Tử Mi có hơi ngẩn người, nhưng không hề kinh ngạc.
Hình cảnh này cô đã từng nhìn thấy trên người Long Trục Thiên, cũng từng nhìn thấy trên người tên hoạt tử nhân Thanh Vân kia, không còn gì lạ lẫm nữa cả.
Chẳng qua cô không nghĩ tới là Mạnh Thiên Hiểu cũng sẽ biến hình như vậy.
Ngay lập tức tay phải Dương Tử Mi giơ kiếm lên, tay trái vẽ trên không một lá bùa.
Một cỗ âm khí lạnh lẽo như gió mùa thu ùn ùn tấn công về phía Mạnh Thiên Hiểu, khiến không khí xung quanh ông ta giảm xuống mười mấy độ trong chớp mắt.
Không ngờ đứa con gái này có thể phát ra âm sát khí qua không trung.
Điều này khiến Mạnh Thiên Hiểu có chút kinh ngạc, sau đó ông ta cũng giơ tay lên trời, vẽ ra một đạo bùa trong không trung, miệng hét ra một tiếng:
- Đi!
Từ trên người ông ta bộc phát ra luồng khí mãnh liệt bắn về phía Dương Tử Mi giống như sóng dữ cuộn trào...
Nếu Dương Tử Mi chỉ có đôi mắt người trần mắt thịt bình thường, chắc chắn cô sẽ bị luồng khí này làm tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng đáng tiếc cô lại có thiên nhãn. Nhắm thẳng vào không môn của luồng khí, Dương Tử Mi vung kiếm lên vẽ ra một bông kiếm hoa đỏ rực, đâm thẳng về phía luồng khí trong hư không...
Oành!
Luồng khí mà Mạnh Thiên Hiểu phát ra đã bị phá!
Bình luận truyện