Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 719: Chỗ ngồi đầy sóng gió (1)
La Anh Kình vừa đi... Hạ Mạt vốn đang cao hứng, phấn khởi như con thỏ con nhảy nhót, lập tức như trái cà héo im lặng.
Dương Tử Mi vỗ vai cô ấy:
- Đi thôi! Đừng nhìn theo bóng dáng anh ta nữa, không đẹp trai chút nào.
- Ai bảo không đẹp trai chứ?
Hạ Mạt phản xạ có điều kiện bật thốt ra:
- Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn người đàn ông nhà bạn nữa.
Dương Tử Mi nhìn hai mắt Hạ Mạt đầy si mê, âm thầm cười khổ, cuối cùng hiểu thế nào là “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”.
La Anh Kình quả thật đẹp trai nhưng so với Long Trục Thiên, cô cảm thấy anh ta rất bình thường.
Không biết có phải Dương Tử Mi cũng như cô, người yêu trong mắt hóa Tây Thi hay không?
Nghĩ tới việc nếu Dương Tử Mi suy nghĩ như vậy, mặt Hạ Mạt đỏ lên, để che giấu sự kích động, cô bèn nói lớn:
- Được rồi... được rồi! Long Trục Thiên của bạn là đẹp trai nhất!
Dương Tử Mi mím môi cười, không nhiều lời:
- Nhanh vào thôi, bên trong còn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhiệt tình khiêu vũ mà bạn đang mong chờ đấy.
Hai mắt Hạ Mạt lập tức sáng lên.
Tuy rằng cô ấy có chút rung động với La Anh Kình nhưng không có nhiều cảm tình, sự thất vọng kia rất nhanh bị gạt đi bởi những trang phục đẹp đẽ, không khí sôi động và ánh đèn rực rỡ kia.
- Chúng ta nhanh vào đi! - Cô ấy lại giống như một quả khinh khí cầu được bơm căng, kéo theo Dương Tử Mi đi vào trong.
Khu vực sàn nhảy khác hẳn bên ngoài, diện tích rất lớn, trang trí xa hoa, đèn điện, dàn âm thanh đều là đồ cao cấp.
Bởi vì sàn nhảy mới khai trương, cho nên vé vào cửa không rẻ, tất cả nam nữ đi theo phong trào của thành phố A đều đến đây.
Nghe nói, gần đây khi nam nữ gặp nhau sẽ hỏi một câu:
- Bạn đã đến Tinh Dã chưa?
Nếu ai đó lắc đầu nói chưa từng đi, sẽ bị người ta cười nhạo.
Bên trong khu vực khiêu vũ, có không ít nam nữ mặc quần áo nóng bỏng nhảy theo điệu nhạc, thỏa sức xả Hormone dư thừa, tận hưởng tuổi trẻ.
Người không khiêu vũ sẽ ngồi ở bên ngoài thành nhóm ba đến năm người uống rượu nói chuyện, ở trong này nói chuyện với bạn bè về trường học rất thú vị.
Mặc dù thiết bị thoát gió ở đây rất hiện đại nhưng vẫn không thể bay hết mùi thuốc lá, rượu, nước hoa hòa vào trong không khí tạo ra một mùi rất khó chịu.
Người bình thường thì không cảm thấy gì cả, chỉ có người có cảm giác và nhận thức khá mẫn cảm như Dương Tử Mi thì hơi thảm, phải cố gắng che mũi lại.
Hạ Mạt vô cùng hưng phấn, kéo Dương Tử Mi la lớn:
- Tử Mi... Tử Mi... Chúng ta vào khiêu vũ đi, có được không?
- Đi tìm một chỗ ngồi trước đã. - Dương Tử Mi nhìn quanh, tìm kiếm một chỗ tốt nhất. Thấy ở gần cửa sổ, chỗ ngọn đèn khá u ám có một bàn trống, kéo mọi người đi qua đó.
Ai biết được, bọn họ vừa mói ngồi xuống thì lập tức có một cô gái đến gần, lạnh giọng nói:
- Đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, mời mấy người đi chỗ khác đi.
- Dựa vào cái gì chứ?
Hạ Mạt đứng lên nói:
- Ở đây cũng không phải nhà hàng phải đặt trước hay không, đương nhiên chúng tôi có thể ngồi.
- Mọi người ở trong này đều biết, đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, các người định phá quy tắc sao?
Giọng điệu của cô gái kia rất ngang ngạnh:
- Tôi nói này, mấy người chỉ là học sinh trung học mà thôi. Tuổi còn nhỏ như vậy, có trường học không đi lại đi đến những nơi như thế này, thật là không biết trời cao đất rộng. Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, mấy người nên biết điều mà đi đi.
- Xin lỗi, chúng tôi không biết điều đấy!
Hạ Mạt tức giận nói:
- Chúng tôi không đến trường học, cô quản làm gì? Cô là cha mẹ bọn tôi hay là giáo viên của bọn tôi?
Dương Tử Mi vỗ vai cô ấy:
- Đi thôi! Đừng nhìn theo bóng dáng anh ta nữa, không đẹp trai chút nào.
- Ai bảo không đẹp trai chứ?
Hạ Mạt phản xạ có điều kiện bật thốt ra:
- Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn người đàn ông nhà bạn nữa.
Dương Tử Mi nhìn hai mắt Hạ Mạt đầy si mê, âm thầm cười khổ, cuối cùng hiểu thế nào là “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”.
La Anh Kình quả thật đẹp trai nhưng so với Long Trục Thiên, cô cảm thấy anh ta rất bình thường.
Không biết có phải Dương Tử Mi cũng như cô, người yêu trong mắt hóa Tây Thi hay không?
Nghĩ tới việc nếu Dương Tử Mi suy nghĩ như vậy, mặt Hạ Mạt đỏ lên, để che giấu sự kích động, cô bèn nói lớn:
- Được rồi... được rồi! Long Trục Thiên của bạn là đẹp trai nhất!
Dương Tử Mi mím môi cười, không nhiều lời:
- Nhanh vào thôi, bên trong còn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhiệt tình khiêu vũ mà bạn đang mong chờ đấy.
Hai mắt Hạ Mạt lập tức sáng lên.
Tuy rằng cô ấy có chút rung động với La Anh Kình nhưng không có nhiều cảm tình, sự thất vọng kia rất nhanh bị gạt đi bởi những trang phục đẹp đẽ, không khí sôi động và ánh đèn rực rỡ kia.
- Chúng ta nhanh vào đi! - Cô ấy lại giống như một quả khinh khí cầu được bơm căng, kéo theo Dương Tử Mi đi vào trong.
Khu vực sàn nhảy khác hẳn bên ngoài, diện tích rất lớn, trang trí xa hoa, đèn điện, dàn âm thanh đều là đồ cao cấp.
Bởi vì sàn nhảy mới khai trương, cho nên vé vào cửa không rẻ, tất cả nam nữ đi theo phong trào của thành phố A đều đến đây.
Nghe nói, gần đây khi nam nữ gặp nhau sẽ hỏi một câu:
- Bạn đã đến Tinh Dã chưa?
Nếu ai đó lắc đầu nói chưa từng đi, sẽ bị người ta cười nhạo.
Bên trong khu vực khiêu vũ, có không ít nam nữ mặc quần áo nóng bỏng nhảy theo điệu nhạc, thỏa sức xả Hormone dư thừa, tận hưởng tuổi trẻ.
Người không khiêu vũ sẽ ngồi ở bên ngoài thành nhóm ba đến năm người uống rượu nói chuyện, ở trong này nói chuyện với bạn bè về trường học rất thú vị.
Mặc dù thiết bị thoát gió ở đây rất hiện đại nhưng vẫn không thể bay hết mùi thuốc lá, rượu, nước hoa hòa vào trong không khí tạo ra một mùi rất khó chịu.
Người bình thường thì không cảm thấy gì cả, chỉ có người có cảm giác và nhận thức khá mẫn cảm như Dương Tử Mi thì hơi thảm, phải cố gắng che mũi lại.
Hạ Mạt vô cùng hưng phấn, kéo Dương Tử Mi la lớn:
- Tử Mi... Tử Mi... Chúng ta vào khiêu vũ đi, có được không?
- Đi tìm một chỗ ngồi trước đã. - Dương Tử Mi nhìn quanh, tìm kiếm một chỗ tốt nhất. Thấy ở gần cửa sổ, chỗ ngọn đèn khá u ám có một bàn trống, kéo mọi người đi qua đó.
Ai biết được, bọn họ vừa mói ngồi xuống thì lập tức có một cô gái đến gần, lạnh giọng nói:
- Đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, mời mấy người đi chỗ khác đi.
- Dựa vào cái gì chứ?
Hạ Mạt đứng lên nói:
- Ở đây cũng không phải nhà hàng phải đặt trước hay không, đương nhiên chúng tôi có thể ngồi.
- Mọi người ở trong này đều biết, đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, các người định phá quy tắc sao?
Giọng điệu của cô gái kia rất ngang ngạnh:
- Tôi nói này, mấy người chỉ là học sinh trung học mà thôi. Tuổi còn nhỏ như vậy, có trường học không đi lại đi đến những nơi như thế này, thật là không biết trời cao đất rộng. Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, mấy người nên biết điều mà đi đi.
- Xin lỗi, chúng tôi không biết điều đấy!
Hạ Mạt tức giận nói:
- Chúng tôi không đến trường học, cô quản làm gì? Cô là cha mẹ bọn tôi hay là giáo viên của bọn tôi?
Bình luận truyện