Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 92: Cả đêm gì đó



Editor: trang bubble 

Mộ Lam Yên liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, Tư Không Thận cầm nhuyễn kiếm trong tay, đưa lưng về phía ánh sáng, không thấy rõ dáng vẻ trên mặt hắn, chỉ là bóng dáng hơi hơi run rẩy, xem ra cũng không giống như là tốt lắm.

"Buông nàng ra." Giọng của Tư Không Thận lạnh lẽo, truyền vào trong tai Mộ Lam Yên, lại làm cho nàng cảm giác đây là âm thanh dễ nghe nhất mà nàng từng nghe.

Mặt nạ nam đi xuống từ trên người Mộ Lam Yên, đối diện với Tư Không Thận.

"Bại tướng dưới tay!"

"Buông nàng ra!" Giọng của Tư Không Thận không thể nghi ngờ vang lên lần nữa.

Mặt nạ nam rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, trong nháy mắt nhanh chóng chạy như bay về phía Tư Không Thận: "Vậy ngươi trước tiên đánh bại ta lại nói!"

Trải qua gió lạnh vỗ vào với động tĩnh lớn mà Tư Không Thận làm ra mới vừa rồi. Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy cả người dường như có sức hơn nhiều, mà ý thức mất đi cũng khôi phục không ít. Nhìn hai người đánh nhau bên trong gian phòng, cố sức bò dậy từ trên giường.

Tư Không Thận quả nhiên bị thương, chỉ là nhận mấy chiêu của mặt nạ nam, cũng có chút không thể chịu được. Mộ Lam Yên nhìn gấp gáp, thấy hiện tại hai người kia giằng co không nhúc nhích, liếc thấy trên cửa sổ kia rớt xuống cọc gỗ bén nhọn ở dưới lòng bàn chân, không nói hai lời nhặt lên chợt đâm tới sau lưng mặt nạ nam.

Trong nháy mắt, một dòng máu tươi phụt ra, nhuộm thấm áo rộng mở của Mộ Lam Yên.

Mặt nạ nam gào thét một tiếng, ra sức quay người lại đánh Mộ Lam Yên vào trên đất. Tư Không Thận nhân cơ hội vung kiếm chém xuống đối phương, nhưng cũng chỉ quẹt làm bị thương cánh tay của đối phương.

Có điều cũng may, một cây côn gỗ mà Mộ Lam Yên đâm làm cho đối phương bị đau tạm thời không có sức phản kích. Tư Không Thận lập tức đỡ Mộ Lam Yên dậy, hai người nâng đỡ nhau, chính là bay lên nóc nhà.

Trong gió lạnh tháng hai thổi, Mộ Lam Yên càng thêm tỉnh táo.

Tư Không Thận nén đủ một hơi, ôm Mộ Lam Yên dùng sức chạy đi về phía trước. Mộ Lam Yên xoay mặt, nhìn người chẳng qua là một ngày không thấy, nhưng mà trên mặt lại nhiều thêm vài đường vết thương và vết máu.

Hai người không biết bay bao lâu, Tư Không Thận cũng không chịu nổi nữa rơi xuống nóc nhà. Mủi chân của hai người mới vừa chạm đất, đã không tránh được trọng tâm không vững bổ lật nhào đến phía trước, mới dừng lại.

Người vừa chạm đất, cả người yếu ớt của Mộ Lam Yên lúc trước lại cuốn tới lần nữa.

Mặc dù Tư Không Thận có chút bị thương, nhưng tình huống khá hơn Mộ Lam Yên một chút. Bổ lật nhào, người đã có thể đứng lên, đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, không nói hai lời lại ôm nàng ở trước ngực của mình.

"Tư Không Thận?" Mộ Lam Yên vất vả nói.

"Là ta." Tư Không Thận nhanh chóng trả lời, đưa tay giữ mạch đập của đối phương một cái. Thấy rất hỗn loạn, hắn ngước mắt thấy phía trước có một gian phòng nhỏ cũ rách, chính là chui vào.

Sắp xếp tốt chỗ thân thể Mộ Lam Yên nằm, Tư Không Thận mới thở dài một hơi. Ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện bọn họ đi tới một cái nhà cũ tương đối cũ nát. Mà vị trí gian phòng bây giờ chắc là phòng ngủ của chủ nhân trước kia.

Mộ Lam Yên nằm ở trên ván giường hơi cứng rắn, có chút không thoải mái giãy dụa người dưới. Tư Không Thận nhìn ở trong mắt, bèn cho rằng thân thể đối phương bị thương chỗ nào, vội vàng cúi xuống thân mình hỏi thăm.

Nhưng không nghĩ, còn chưa kịp mở miệng, lòng bàn tay nóng bỏng của Mộ Lam Yên đã chạm tới cổ của hắn.

Khiến trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, cuống quít muốn rút lui.

Ý thức của Mộ Lam Yên càng ngày càng trở nên mơ hồ. Toàn thân từ từ có hơi sức, chỉ cảm thấy một khí nóng rực bắt đầu từ bụng nhỏ cuốn lấy toàn thân của nàng.

Mà luồng nóng rực này cũng không phải tới từ người khác, mà là chính nàng.

Tư Không Thận cảm nhận Mộ Lam Yên bắt lấy bàn tay của hắn, đang từ từ dùng sức đẩy về phía nàng, cảm nhận hô hấp mập mờ từ đối phương thổ lộ ra, khiến hắn đi cũng không được, không đi cũng không phải.

Trong lúc giật mình, đôi mắt mê ly của Mộ Lam Yên nhìn chăm chú vào Tư Không Thận.

"Tư Không Thận, ta muốn."

"Cái gì?"

"Muốn. . . . . ."

Một chữ cuối cùng của Mộ Lam Yên bị Tư Không Thận cắn nuốt ở giữa răng môi.

Dưới tình huống Mộ Lam Yên hoàn toàn không có ý thức, chủ động mời mọc Tư Không Thận hô mưa gọi gió với nàng. . . . . .

Trải qua nửa đêm gợn sóng, trong mơ màng Mộ Lam Yên mở hai mắt ra. Trong bóng đêm đen kịt liếc mắt nhìn Tư Không Thận ôm nàng vào trong ngực, khóe miệng vẽ ra nụ cười hạnh phúc. Càng vì sưởi ấm, thân thể càng thêm kề sát đối phương một chút.

Ngay vào lúc dưới bầu trời đêm tràn đầy mập mờ như vậy, bên trong căn phòng nhỏ ở một chỗ cảnh vô cùng vắng vẻ, tràn đầy hương vị của máu.

Canh giữ bốn bề vắng lặng, Linh Đồng chờ ở bên ngoài lúc lâu cũng không trông thấy chủ nhân mình xuất hiện, trong lòng không khỏi dâng lên vẻ lo âu. Liếc mắt nhìn canh giờ, ngay khi sắp đến lúc phu nhân quy định, hắn suy ngẫm một phen chính là đẩy cửa tiến vào.
     
Viện tuy chếch, nhưng cũng là có chút lớn.

Linh Đồng đi vào bên trong một lát, mới ngửi được mùi vị máu nồng nặc kia.

Trong lòng có chút hốt hoảng tăng nhanh bước chân đi tới gian phòng trong sân. Đi một lúc, một gian phòng có cửa sổ nứt vỡ trực tiếp đập vào mi mắt. Linh Đồng giật mình một cái sải bước nhảy vào cửa phòng, thấy Tư Không Vũ nằm ở trong vũng máu, bị dọa sợ đến màu sắc trên mặt mất hết: "Công tử, công tử!"

Vừa kêu, vừa đỡ chủ nhân dậy.

Tư Không Vũ nghe tiếng nói, rên lên một tiếng, tỉnh lại.

Nhìn thấy là Linh Đồng, đưa tay lột xuống mặt nạ trên mặt: "Mộ Lam Yên đâu?"

"Chạy rồi!" Linh Đồng phẫn hận nói: "Nàng đã làm công tử bị thương thành như vậy, sao công tử còn nhớ đến nàng ta, nên nghe phu nhân, trực tiếp đi diệt sạch hậu nhân của phủ thái sư kia!"

Tư Không Vũ nghe vậy, khóe miệng phác hoạ nụ cười không rõ hàm nghĩa, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, không nhịn được ho khan: "Mẫu thân không hiểu, nếu có thể thu Mộ Lam Yên vào môn khách của ta, ngày sau nhất định sẽ hữu dụng."

Linh Đồng nhìn thiếu gia nhà mình không chịu thua kém, bèn thay hắn cảm thấy không đáng. Lúc đầu thành Biện Kinh vì thăm dò Mộ Lam Yên, lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã cảm thấy thiếu gia tâm tư không thuần khiết đối với Mộ Lam Yên này. Ba phen mấy bận muốn ra tay giết đối phương, hắn đều bị thiếu gia ngăn cản. Giờ thì tốt rồi, lừa gạt người ta tới nơi này, ngược lại là trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Linh Đồng kiểm tra một chút vết thương trên người Tư Không Vũ tại chỗ, mặc dù chảy máu quá nhiều, nhưng cũng không tổn thương tới tính mạng. Điểm mấy huyệt đạo tạm thời đã không còn chảy máu, bèn chuẩn bị dẫn theo thiếu gia trở về phủ.

Ngay vào lúc chuẩn bị rời đi, Tư Không Vũ đột nhiên hỏi "Chúng ta ở Cực Phong phái huấn luyện thiết kỵ sĩ như thế nào rồi?"

Linh Đồng không biết vì sao thiếu gia hỏi như thế, chỉ là thuận miệng nói một câu: "Đã rất tốt."

"Bảo bọn họ tiêu diệt Cực Phong phái đi."

Đôi mắt của Linh Đồng thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng cũng không có quá nhiều nghi vấn. Gật đầu một cái, hắn bèn ôm Tư Không Vũ trở về trong phủ của mình.

Buổi tối hôm đó, trừ thiết kỵ sĩ trên tay Tư Không Vũ, tất cả đệ tử trong Cực Phong phái đều bị diệt, không có lưu lại một người sống. tr@ng D1)LQD bvbl3 Mặc dù chưởng môn và chưởng sự võ nghệ cao cường, làm sao cũng không đỡ được vô số thiết kỵ sĩ học xong bản lĩnh xuất chúng của bọn họ.

Cả đêm chém giết, rốt cuộc trở thành bát quái trong miệng người khác vào ngày hôm sau.

Mà bên trong chỗ gian phòng cũ rách cách xa Cực Phong phái, trên cửa sổ không có giấy cửa sổ, tiết lộ vệt ánh nắng đầu tiên đi vào từ sáng sớm.

Trong giấc mộng, Mộ Lam Yên duỗi lưng một cái, quả đấm đánh vào phía trên thân thể một cái. Cảm giác vô cùng mềm mại, trong nháy mắt làm cho nàng tỉnh táo rất nhiều. Còn chưa mở mắt ra, theo bản năng chính là đưa bàn tay ra xoa vài cái.

Sau khi tỉnh lại, Tư Không Thận bị Mộ Lam Yên đụng vào, trong ánh mắt lộ ra vẻ cưng chìu. Nhìn Mộ Lam Yên rõ ràng đã tỉnh rồi mà vẫn còn đang nhắm mắt, hắn nhếch miệng lên mỉm cười.

Cuối cùng, thấy đối phương còn không có ý mở mắt, hắn bèn mở miệng: "Thế nào, tối hôm qua Bản hoàng tử phục vụ ngươi còn chưa đủ sao?"

Mộ Lam Yên nghe tiếng, hốt hoảng mở hai mắt ra. Nhìn thấy mảng ngực to lớn phóng đại trước mặt, nàng chợt giật mình một cái, thân thể lui về phía sau một khoảng cách nhỏ. Ngẩng đầu lên, nàng chính là thấy Tư Không Thận cười tà.

Đại não như gặp phải gặp sấm sét giữa trời quang, trong một cái chớp mắt như vậy trống rỗng không có một vật.

Sau đó một khắc, tất cả hình ảnh tối hôm qua đã trở lại tất cả.

Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua nàng ước chừng là trúng xuân dược mà Tư Không Vũ bỏ? Sau đó buổi tối chịu khổ bị mặt nạ nam cợt nhã. Cũng may, Tư Không Thận kịp thời xuất hiện, cứu nàng. Sau đó bọn họ tới một nơi tồi tàn như vầy, thành phần xuân dược trong cơ thể Mộ Lam Yên dẫn tới, nàng vậy mà —— chủ động quyến rũ Tư Không Thận!!

Tư Không Thận chú ý tới trong mắt đối phương lóe lên lo lắng, cho rằng lo lắng mình sẽ không phụ trách, cho nên đưa tay chuẩn bị kéo thắt lưng Mộ Lam Yên qua: "Phụ vương vốn là có ý để cho ngươi và ta thành hôn. Mặc dù vào động phòng sớm chút, nhưng ngươi tuyệt đối là làm hoàng phi của Bản hoàng tử. . . . . ."

Tư Không Thận tự cho rằng ngôn ngữ của bản thân đủ cảm động bất kỳ một nữ tử nào.

Nhưng không ngờ Mộ Lam Yên đặc biệt không cảm kích, ngược lại chợt cướp lấy một cái áo khoác duy nhất đắp lên trên người bọn họ.

"Ta mới không có hứng thú làm hoàng phi của, ta. . . . . . A!!!"

Mộ Lam Yên mới vừa đoạt lấy quần áo, thì thấy trên người Tư Không Thận trần truồng. Sau một khắc, nàng lập tức lại cầm quần áo trả lại cho đối phương.

Mặc dù một đời trước, bọn họ không biết lăn qua bao nhiêu ga giường ở trên giường, nhưng dù sao mười năm trôi qua rồi, đã trải qua một vòng thời gian khi còn bé, đâu còn có thể vô liêm sỉ như năm đó.

Tư Không Thận nhận lấy quần áo, trong lòng rất là buồn bực vì sao hôm nay Mộ Lam Yên rất là khác biệt với tối hôm qua. Nhưng mà nghĩ đến tối hôm qua, dầu gì Mộ Lam Yên cũng là bị người bỏ xuân dược, chủ động như thế cũng là có thể thông cảm được.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tư Không Thận chính là được an ủi rất nhiều.

Có điều còn chưa chờ bọn họ thu dọn đồ đạc xong, ngoài cửa phòng nhỏ tồi tàn này đột nhiên truyền đến tiếng của mấy người.

"Nãi nãi, ngươi thật là đừng lờ mờ nữa." Là tiếng của một thiếu niên.

Tiếp theo chính là truyền tới lời cám ơn khàn khàn của một phụ nhân già.

Mộ Lam Yên và Tư Không Thận liếc mắt nhìn nhau, mới bừng tỉnh hiểu ra phòng ở cũ mặc dù nhìn như cũ nát này, cũng là có người ở! Không trách được nơi này mặc dù rách nát, nhưng cũng không có chất đống quá nhiều bụi bậm.

Làm sao đây, họ còn chưa kịp mặc xong quần áo, cửa gỗ cũ cọt kẹt một tiếng đã mở ra một đường khe. Lão phu nhân bước vào trước một bước, tầm mắt lúng túng đụng nhau với hai người trong nhà.

Dừng một chút, lão phu nhân đột nhiên chợt ngăn cản thiếu niên chuẩn bị đỡ bà đi vào: "Ngươi chờ một chút, ta nhớ tới đồng hương của ta ngủ ở bên trong. Ngươi đi vào không được tốt."

Vừa dứt lời, động tác của thiếu niên không chậm trễ chút nào vẫn là đẩy cửa ra.

Tiếp theo chính là tầm mắt lúng túng của bốn người đụng nhau.

Tư Không Thận cầm quần áo chợt đắp lên trên người Mộ Lam Yên, lạnh lùng ho một tiếng, ý bảo bọn họ phi lễ chớ nhìn. Thiếu niên chần chờ chốc lát, lập tức nhanh chóng lui ra ngoài.

Ngoài cửa vang lên âm thanh của hắn: "Thật xin lỗi, ta không ngờ trong nhà nãi nãi thực sự có người."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện