Chương 20: Chương 20
Gia Bạch cuối cùng cũng chịu lên lầu mặc cái áo đàng hoàng.
Nhưng anh lại mang theo một chiếc laptop xuống.
- Em cứ ở đó chơi với mèo đi, anh phải làm việc.
Thì ra cảm giác yêu đương với giáo viên là như này đây.
Vô vị, nhạt nhẽo.
Khả Thy ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, xem chừng có vẻ khó chịu:
- Không thể tin nổi là anh lại chọn làm việc khi hai đứa mình đang ở riêng thế này.
Gia Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, đặt laptop trên đùi rồi mở lên.
Miệng thì nói nhưng tay anh không ngừng gõ phím.
- Em còn chưa đủ 18 thì ai dám làm gì em?
- Ơ...
Cô bị trêu cho đỏ hết cả mặt.
Anh để một tiếng cười nhẹ bật ra khỏi miệng.
- Ngoan, nhập điểm xong anh sẽ chơi với em.
- Hể? Khoan? Có điểm thi học kì 1 rồi à?
Gia Bạch gật đầu.
Anh biết thế nào cô cũng sẽ tò mò nên nói trước luôn:
- Điểm em cao, nhưng chưa phải là tối đa.
Khả Thy nghe đến điểm cao thì mừng rỡ ra mặt.
Ngồi vỗ tay đôm đốp.
Chuyện sẽ không có gì nếu như cô không mất điểm oan vì làm bài một cách cẩu thả.
Gia Bạch có vẻ chưa hài lòng lắm.
- Ở đó mà cười, câu khó thì làm đúng mà câu dễ lại sai.
Em đã có thể được 10 nếu cẩn thận hơn.
Khả Thy vẫn đang trong cơn vui nên chưa để ý nét mặt của anh.
Gương mặt vẫn còn toe toét, hớn hở.
- He he, thế lần sau anh chấm 10 điểm cho em luôn đi, khỏi phải thi.
Biết là cô đang nói đùa, nhưng những suy nghĩ kiểu này không nên xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua.
Gia Bạch cau mày rồi gằn giọng:
- Nghĩ gì vậy? Sau này đừng nhắc chuyện đó với anh!
Chỉ nói bừa một câu mà đã khiến không khí trở nên căng thẳng.
Khả Thy cũng không hiểu tại sao bạn trai mình lại quá nghiêm khắc với vấn đề này.
Cô cúi mặt xuống, ngồi hẳn sang đầu bên kia của cái sofa.
- Em xin lỗi, anh làm việc đi.
Em không phiền anh nữa.
Giọng nói buồn của cô đập thẳng vào tai Gia Bạch.
Anh cảm thấy hơi áy náy.
Đúng là không nên có suy nghĩ gian lận, nhưng có phải anh đã quá khó khăn với cô không? Chỉ là nói đùa thôi mà.
- Được rồi, anh sẽ cho em 10 điểm.
- Gì?
Chưa bao giờ cô hoài nghi nhân sinh như thế này.
Khả Thy đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn anh.
- Anh? Hàn Gia Bạch? Anh cho tôi 10 điểm á? Trời sập hả?
Phản ứng dễ thương này của cô thật sự khiến trái tim Gia Bạch đập liên hồi.
Muốn dỗ dành cô bé này cũng không quá khó.
Anh bỏ laptop lên bàn rồi ngồi xích lại gần cô.
Cái ghế sofa rộng thế mà hai người chỉ ngồi một góc.
- Ừ, 10 điểm trong tim anh nè.
Khả Thy đang dỗi cũng phải bật cười.
- Chỉ giỏi nịnh!
"Rengggg"
Điện thoại của Gia Bạch reo lên.
Màn hình hiện tên của ai đó...
"Thanh mai trúc mã "
- Đợi anh chút.
.
.
.
Trong một khoảnh khắc, tâm trí của Khả Thy trống rỗng.
Cô nhìn theo bóng lưng của Gia Bạch, anh đi vào trong bếp để tiện nghe điện thoại.
"Anh ấy có bí mật gì sao? Hình như có trái tim bên cạnh cái tên? Là ai đang gọi vậy?"
-----------------------
Gia Bạch đứng cạnh bếp nói chuyện, anh vừa tiếp nhận thông tin là bố mình đã trở về từ nước ngoài.
Hiện tại ông ta đang đi tìm Gia Bạch.
- Huyền Vũ, anh nói rõ xem nào.
Em tưởng ông ta bỏ cuộc rồi?
Thì ra cái tên "thanh mãi trúc mã " là do anh họ lấy điện thoại Gia Bạch rồi tự đặt.
"Tao không biết, chỉ nghe mẹ tao nói vậy thôi.
Tao nghĩ mày vẫn là đứa con trai duy nhất của ông ấy đấy"
- Không, ông ta không phải bố em.
"Gia Bạch, mày căm thù ổng 1 thì tao hận ổng 10.
Bây giờ tốt nhất là đợi tao về rồi tính sau.
Tao phải phẫu thuật tim cho bệnh nhân đêm nay nữa"
- Chúng ta có nên nói cho...?
"Mày điên à! Đừng lôi mẹ của con bé vào!"
----------------------
Gia Bạch vào lại phòng khách sau khi nói chuyện xong.
Nhìn thấy Khả Thy đeo giày, anh ngạc nhiên hỏi:
- Em về à?
Thấy cô không trả lời, Gia Bạch lấy vội chiếc áo khoác rồi bước ra mở cửa.
- Để anh đi cùng em.
- Không cần đâu, em tự đi được.
Khả Thy trả lời rồi bực bội đi ra ngoài.
Chuyện lớn chuyện nhỏ cứ ập đến khiến Gia Bạch choáng váng.
Anh bước tới giữ tay cô lại.
- Em sao vậy? Giận hả? Có chuyện gì phải nói chứ.
Cũng muốn nói cho ra ngô ra khoai lắm chứ, nhưng lúc này đầu óc của cô không bình tĩnh được.
Vừa nghi ngờ vừa tin tưởng.
Thật khó xử.
Cô quyết định hỏi Gia Bạch cho rõ trước khi làm ầm lên mà không hiểu chuyện.
- Em hỏi thật, anh có bí mật gì giấu em không? Những chuyện trong quá khứ của anh? Kiểu...!một người phụ nữ...?
Khả Thy đang hỏi về cô "thanh mai trúc mã" trong danh bạ kia.
Nhưng Gia Bạch lại hiểu lầm, nghĩ rằng cô đang nhắc về những gì đã xảy ra với mẹ của mình.
Ngoài mẹ ra, Gia Bạch chẳng nghĩ ra người phụ nữ nào khác nữa.
Quá khứ đau thương của anh, đâu phải cứ muốn là kể ra được.
Tâm lý Gia Bạch hiện tại đang không ổn nên anh chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.
- Anh xin lỗi vì đã giấu em.
Nhưng người đó thực sự quan trọng với anh.
Anh sẽ cho em biết khi anh và em đều sẵn sàng.
-...
- Em...!đang khóc à?.
Bình luận truyện