Điểm Thạch Thành Thê
Chương 2
Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, mây trắng bị ráng trời chiếu vào đỏ rực, ta trèo lên đỉnh núi, vừa vặn nhìn thấy một nam nhân đang ở trong đầm nước trên núi tắm rửa.
Chỉ là một dáng người mờ ảo.
Tóc đen như mực, ướt sũng dính ở trên lưng hắn, nhưng không có cách nào che lấp toàn bộ tấm lưng trần. Mây đỏ rực ở phía Tây chiếu vào làm cho da thịt hắn nhiễm đỏ sắc như son, giống ngọc thạch phát ra ánh sáng, khiến cho người ta không dời mắt đi được.
Bả vai rộng lớn, cái cổ thon dài, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ……
Ta nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy máu nóng toàn thân dâng trào, tấm lưng trần kia thật dụ hoặc, khiến quả tim đá trong lồng ngực của ta như muốn nhảy ra ngoài. Ta nghe thấy được tiếng tim mình đập bùm bùm.
Âm thanh ấy khiến tứ chi ta nhũn ra, như không có chút sức lực nào, ta chậm rãi ngồi bệt xuống đất.
Nam tử trong đầm nước đứng dậy, ta có thể thấy cái eo nhỏ, còn có đường mông cong cong của hắn, dáng người như ẩn như hiện, khiến ta ngốc lặng hồi lâu, như bị sấm xuân bổ thẳng vào người.
Trên chóp mũi cảm thấy ươn ướt, ta đưa tay sờ thử, đợi đến khi nhìn thấy vệt máu trên mu bàn tay, ta bất giác hô nhỏ một tiếng.
Tại sao lại như thế, ta đổ máu ……
“Ai?”
Người nọ quay đầu, ta lập tức thấy được một bên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
Hắn chau mày, khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng, môi mím chặt thành một đường thẳng, quanh người hắn tỏa lãnh ý khiến người khác run sợ.
Ai nha, bộ dáng thật sự là anh tuấn!
Yêu tinh trên núi Tây Sơn đều vô cùng béo tốt cường tráng, một mỹ nhân như thế này, hơn nữa cả khuôn mặt lẫn khí chất đều lạnh lùng nổi trội, chẳng trách tâm tình của ta bị kích động đến thế, ta lập tức học theo lời thoại của đám đăng đồ tử (kẻ háo sắc), cao giọng nói với hắn: “Ai nha, tiểu mỹ nhân của ta!”
Vừa dứt lời, bóng người trong hồ nước đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, có tiếng kiếm gió đột nhiên đánh tới, ta rùng mình, vội vàng vươn ra hai ngón tay, kẹp lấy một thanh trường kiếm.
Một kiếm kia đâm tới vô cùng có khí thế, mạnh đến mức hai ngón tay ta run lên. Có điều một tay vừa lộ ra này của ta hẳn phải khiến mỹ nhân kinh ngạc. Nghĩ thế, ta hơi ngẩng đầu nhớn mày, muốn nhìn thấy biểu tình bị ta chế trụ của hắn, lại không nghĩ rằng, ta không khiến hắn sợ, hắn lại dọa ta hãi.
Gương mặt bên trái của hắn có một vết sẹo thật dài, như có một con rết lớn đang bò.
Ta thất vọng, trừng mắt nhìn hắn, ngay sau đó hừ một tiếng nói: “Yêu tinh lớn mật, dám tự tiện xông vào Tây Sơn, ngươi chẳng lẽ không hiểu được quy củ vào địa giới của người khác, trước phải gặp mặt hành lễ với thủ lĩnh nơi đó sao?”
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, lúc sau mới nói: “Ta sẽ tá túc trên núi Tây Sơn nửa năm.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, ta……”
Ta đang muốn nói ta không đồng ý, nhưng mà lời còn chưa phun ra khỏi miệng, đã thấy mũi kiếm đang bị ta kẹp lấy kia lại mạnh mẽ đâm về phía trước, suýt nữa chọc vào mặt ta.
Ta muốn ra tay trấn áp hắn, nhưng không nghĩ đến, thực lực của đối phương đã bỏ xa ta.
“Trở về nói cho Tây Sơn đại vương, ta cùng với bọn họ nước giếng không phạm nước sông, nửa năm sau ta sẽ rời đi. Nếu lại đến khiêu khích, đừng trách ta không khách khí.” Hắn lạnh giọng nói với ta.
Bị hắn nhìn chằm chằm, ta có cảm giác da đầu giật giật, hai ngón tay giống như bị dính ở trên thân kiếm, giãy thế nào cũng không ra.
“Ngươi, ngươi là ai, có giỏi thì xưng tên đi!” Ta hối hận chết, nhưng vẫn không chịu cam tâm yếu thế trừng mắt nhìn hắn như trước.
Mặt hắn vốn không chút thay đổi, lúc này bỗng nhiên thoáng nhớn mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là bị khí thế của ta làm dao động?
Khóe môi hắn cong lên, thản nhiên nói: “Hồ tộc ở Thanh Khâu, Cô Nguyệt!”
Hừ! Cô Nguyệt, ta nhớ kỹ ngươi!
…….
Chỉ là một dáng người mờ ảo.
Tóc đen như mực, ướt sũng dính ở trên lưng hắn, nhưng không có cách nào che lấp toàn bộ tấm lưng trần. Mây đỏ rực ở phía Tây chiếu vào làm cho da thịt hắn nhiễm đỏ sắc như son, giống ngọc thạch phát ra ánh sáng, khiến cho người ta không dời mắt đi được.
Bả vai rộng lớn, cái cổ thon dài, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ……
Ta nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy máu nóng toàn thân dâng trào, tấm lưng trần kia thật dụ hoặc, khiến quả tim đá trong lồng ngực của ta như muốn nhảy ra ngoài. Ta nghe thấy được tiếng tim mình đập bùm bùm.
Âm thanh ấy khiến tứ chi ta nhũn ra, như không có chút sức lực nào, ta chậm rãi ngồi bệt xuống đất.
Nam tử trong đầm nước đứng dậy, ta có thể thấy cái eo nhỏ, còn có đường mông cong cong của hắn, dáng người như ẩn như hiện, khiến ta ngốc lặng hồi lâu, như bị sấm xuân bổ thẳng vào người.
Trên chóp mũi cảm thấy ươn ướt, ta đưa tay sờ thử, đợi đến khi nhìn thấy vệt máu trên mu bàn tay, ta bất giác hô nhỏ một tiếng.
Tại sao lại như thế, ta đổ máu ……
“Ai?”
Người nọ quay đầu, ta lập tức thấy được một bên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
Hắn chau mày, khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng, môi mím chặt thành một đường thẳng, quanh người hắn tỏa lãnh ý khiến người khác run sợ.
Ai nha, bộ dáng thật sự là anh tuấn!
Yêu tinh trên núi Tây Sơn đều vô cùng béo tốt cường tráng, một mỹ nhân như thế này, hơn nữa cả khuôn mặt lẫn khí chất đều lạnh lùng nổi trội, chẳng trách tâm tình của ta bị kích động đến thế, ta lập tức học theo lời thoại của đám đăng đồ tử (kẻ háo sắc), cao giọng nói với hắn: “Ai nha, tiểu mỹ nhân của ta!”
Vừa dứt lời, bóng người trong hồ nước đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, có tiếng kiếm gió đột nhiên đánh tới, ta rùng mình, vội vàng vươn ra hai ngón tay, kẹp lấy một thanh trường kiếm.
Một kiếm kia đâm tới vô cùng có khí thế, mạnh đến mức hai ngón tay ta run lên. Có điều một tay vừa lộ ra này của ta hẳn phải khiến mỹ nhân kinh ngạc. Nghĩ thế, ta hơi ngẩng đầu nhớn mày, muốn nhìn thấy biểu tình bị ta chế trụ của hắn, lại không nghĩ rằng, ta không khiến hắn sợ, hắn lại dọa ta hãi.
Gương mặt bên trái của hắn có một vết sẹo thật dài, như có một con rết lớn đang bò.
Ta thất vọng, trừng mắt nhìn hắn, ngay sau đó hừ một tiếng nói: “Yêu tinh lớn mật, dám tự tiện xông vào Tây Sơn, ngươi chẳng lẽ không hiểu được quy củ vào địa giới của người khác, trước phải gặp mặt hành lễ với thủ lĩnh nơi đó sao?”
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, lúc sau mới nói: “Ta sẽ tá túc trên núi Tây Sơn nửa năm.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, ta……”
Ta đang muốn nói ta không đồng ý, nhưng mà lời còn chưa phun ra khỏi miệng, đã thấy mũi kiếm đang bị ta kẹp lấy kia lại mạnh mẽ đâm về phía trước, suýt nữa chọc vào mặt ta.
Ta muốn ra tay trấn áp hắn, nhưng không nghĩ đến, thực lực của đối phương đã bỏ xa ta.
“Trở về nói cho Tây Sơn đại vương, ta cùng với bọn họ nước giếng không phạm nước sông, nửa năm sau ta sẽ rời đi. Nếu lại đến khiêu khích, đừng trách ta không khách khí.” Hắn lạnh giọng nói với ta.
Bị hắn nhìn chằm chằm, ta có cảm giác da đầu giật giật, hai ngón tay giống như bị dính ở trên thân kiếm, giãy thế nào cũng không ra.
“Ngươi, ngươi là ai, có giỏi thì xưng tên đi!” Ta hối hận chết, nhưng vẫn không chịu cam tâm yếu thế trừng mắt nhìn hắn như trước.
Mặt hắn vốn không chút thay đổi, lúc này bỗng nhiên thoáng nhớn mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là bị khí thế của ta làm dao động?
Khóe môi hắn cong lên, thản nhiên nói: “Hồ tộc ở Thanh Khâu, Cô Nguyệt!”
Hừ! Cô Nguyệt, ta nhớ kỹ ngươi!
…….
Bình luận truyện