Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)
Chương 18
31 tuổi quen biết, 32 tuổi kết hôn, 33 tuổi ly hôn.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành đối với quá khứ của nhau, hiểu biết chỉ giới hạn trong những cuốn album nhét ở đáy hòm cùng những lần trò chuyện ít ỏi. Đồng Thu đột nhiên nhận ra rằng, hai người nhìn vào dường như rất gần, nhưng thực tế lại cách rất xa.
Đồng Thu có thể vanh vách đọc ra hơn mười thói quen sinh hoạt của Hoắc Tri Hành, lúc ngủ thích nằm ở bên phải, đánh răng phải dùng bàn chải lông cứng một chút, không thích kem đánh răng vị bạc hà, thích mùi nước giặt quần áo nhãn hiệu X….
Nhưng Hoắc Tri Hành cũng có rất nhiều chỗ anh không biết.
Anh thậm chí còn không biết đối phương rốt cục vì sao lại rời khỏi đội cảnh sát hình sự. Lúc trước Hoắc Tri Hành nói là vì hắn trong lúc làm nhiệm vụ bị thương, nhưng một năm kết hôn, anh đã nhìn qua không ít vết sẹo trên người Hoắc Tri Hành, cũng không hề thấy vết nào đủ lớn để khiến hắn không thể tiếp tục ở lại đội hình cảnh.
Không biết là vì sao, Đồng Thu cảm thấy, hôn nhân của bọn anh trở nên trống rỗng.
“Làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành hỏi, “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Đồng Thu chuyển mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là cảm thấy câu nói vừa rồi của anh rất vi diệu.”
Vô cùng vi diệu, bởi vì Hoắc Tri Hành dùng một chữ “Hơn”.
Đồng Thu cảm thấy, có lẽ là Hoắc Tri Hành trong lúc vô tình nói ra một câu sai ngữ pháp. Người này yêu anh sao? Giữa hai người dường như không hề có yêu, nhiều lắm chỉ là hảo cảm, cho nên không thể dùng từ “Hơn”.
Với lại, hai người đều đã bỏ qua nhau quá nhiều, sau đó cũng không thật sự bỏ tâm đi tìm hiểu đối phương, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hôn nhân của họ đi đến kết thúc.
Nhưng mà, Đồng Thu nghĩ, nếu như Hoắc Tri Hành biết anh căn bản không phải là loại người chịu khó, chu đáo, quy củ, yên tĩnh, có phải cũng sẽ không suy xét đến chuyện kết hôn với anh đúng không?
Đề bài này đối với thầy giáo Đồng mà nói còn khó hơn so với đề thi đại học.
Thầy giáo Đồng giải không được, chỉ có thể điên cuồng uống rượu, thử xem rượu có thể giúp anh giải được vấn đề này hay không.
Hoắc Tri Hành vẫn luôn cảm thấy Đồng Thu tửu lượng không tệ, không nghĩ tới bảo bối này lại tự mình uống đến váng đầu.
Lúc hắn nửa ôm nửa đỡ mang người ra khỏi quán bar vẫn còn rất tức giận. Thật ra Hoắc Tri Hành từ sớm đã nhận ra Đồng Thu không phải cái đèn cạn dầu, ít nhất trong lòng không phải, nhưng mà cái đèn này một khi đã cháy, thì đúng là làm cho người ta không chống đỡ được.
Vừa mới nãy, hắn đến nhà vệ sinh nghe điện thoại, lúc quay lại, Đồng Thu say khướt đang dựa ở trên người một gã đàn ông không biết từ đâu đến nói chuyện vui vẻ, áo khoác đã bị cởi ra, cổ áo thun rộng thùng thình tùy tiện kéo sang một bên, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, tay của gã kia cũng đã sờ lên đến eo.
Lúc ấy Hoắc Tri Hành hỏa khí ngút trời, nếu không phải vẫn còn lý trí, nhớ rõ thân là cảnh sát không thể tùy tiện động thủ, hắn thật sự rất muốn xông đến đánh cho gã đó mấy quyền.
Áp chế cơn giận Hoắc Tri Hành chạy đến kéo Đồng Thu từ trong ngực đối phương ra, lạnh lùng trừng mắt nói với gã Đồng Thu có bạn đi cùng.
Đồng Thu rõ ràng là say đến ngốc rồi, nhìn nhìn hai người, nói một câu: “A, anh mới là Hoắc Tri Hành!”
Hoắc Tri Hành lại càng tức giận, dùng sức mà véo một cái lên mông của anh, nói: “Ngay cả chồng mình mà em cũng nhận không ra?”
Kết quả, Đồng Thu dựa vào trong lòng hắn cười khúc khích.
Đồng Thu cười, Hoắc Tri Hành còn có cách nào mà trách anh. Đành phải ôm người đi tính tiền.
Đứng ở bên ngoài gió thổi mát, Đồng Thu say đến choáng váng thanh tỉnh được một chút, nhưng mà lòng bàn chân giống như dẫm trên mây, anh vắt ở trên người Hoắc Tri Hành, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay uống phải cái rượu gì vậy…. Mẹ nó, muốn xỉu luôn!”
Hoắc Tri Hành cũng biết tửu lượng của Đồng Thu không có kém như vậy, nhớ lại một chút, đột nhiên phát hiện lúc hắn vừa quay lại ở trên bàn có một ly không phải của Đồng Thu gọi. Trong lòng ít nhiều cũng đã đoán ra được.
“May mà hôm nay có mình ở đây.” Hoắc Tri Hành chặn một chiếc taxi, đem Đồng Thu nhét vào ghế, sau đó hắn cũng ngồi vào.
Hoắc Tri Hành một lần nữa ôm người lại, Đồng Thu cũng thuận thế dựa vào lồng ngực của hắn tiếp tục mơ màng.
Hoắc Tri Hành do dự một chút, báo với tài xế địa chỉ nhà hắn, suốt trên đường đi đều ôm chặt Đồng Thu đang bứt rứt không yên, giống như là vuốt lông động vật nhỏ, nhẹ giọng mà dỗ dành anh.
Đồng Thu không quá thoải mái, cảm giác đầu óc choáng váng, chóng mặt không chịu được, mắt mở không ra, nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Anh gắt gao nắm chặt vạt áo Hoắc Tri Hành, rầm rì vài tiếng, y hệt như con mèo nhỏ.
“Anh thấy đều là em tự tìm.” Ngoài miệng thì oán trách như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn thấy sợ. Nếu như hôm nay hắn không có ở đó, ai mà biết được đêm nay Đồng Thu bị ai bắt đi.
Hoắc Tri Hành cúi đầu nhìn anh, tay đặt ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ về trấn an anh. Suy nghĩ bảo bối này đêm nay đến đây rốt cục là muốn làm gì, mặc thành như vậy, là đến dụ người sao?
Nghĩ như vậy, Hoắc Tri Hành lập tức nhìn xuống túi áo khoác của Đồng Thu, một vật hình vuông màu bạc thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn đưa tay rút ra, được lắm, bao cao su, đúng thật là đến dụ người.
Không hiểu sao hắn cảm thấy chuyện này có hơi quen thuộc, đột nhiên nhớ tới lúc hai người vừa mới ly hôn, Đồng Thu ngay buổi tối ngày hôm sau liền đi tìm vui. Lúc đó cũng vậy, nếu như không có mặt hắn ở đấy, nói không chừng đã phát sinh cái gì đó với gã Phương Bách Thành kia rồi.
Đối với việc Đồng Thu ra ngoài “làm loạn”, Hoắc Tri Hành có thể hiểu, dù sao cũng là đàn ông độc thân, nhưng mà, trải qua đêm hôm nay, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sốt ruột, nếu còn không nhanh chóng bắt người này về ôm chặt trong ngực, mèo hoang nhỏ lại đi ra ngoài vui vẻ, vui đến say mê cái chốn phồn hoa đó thì sẽ không dễ dàng khiến anh thu tâm lại nữa.
Hoắc Tri Hành cúi đầu, dán vào lỗ tai nóng hổi của Đồng Thu nói: “Bao, tịch thu!”
“Hả?” Đồng Thu choáng váng đến lợi hại, nghiêng nghiêng đầu, thiếu chút nữa là đã hôn Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành cười cười nhéo mặt Đồng Thu, vừa yêu lại vừa tức, muốn dùng sức mà lại không nỡ, nhưng không trừng phạt anh một chút trong lòng lại không thoải mái.
Ban đêm khuya khoắt trên đường trống trải, rất nhanh đã về đến nhà.
Nơi này Đồng Thu cũng rất quen thuộc, dù sao cũng đã ở một năm, lúc được Hoắc Tri Hành đỡ xuống xe cũng không có cảm giác có chỗ nào kỳ lạ, treo ở trên người người ta lẩm bẩm nói khó chịu.
Anh toàn thân vô lực, cơ thể lại nóng phát sợ.
“Là rượu giả….” Lúc Đồng Thu được Hoắc Tri Hành cởi giày và áo khoác nhét vào trong chăn vẫn còn nắm tay người ta, “Về sau quán này không thể đến nữa….”
Lòng bàn tay Đồng Thu đều đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh ướt nhẹp, lúc nắm lấy tay Hoắc Tri Hành cảm giác lạnh lẽo khiến cho Hoắc Tri Hành hận không thể lột sạch anh nhét vào bồn tắm cho anh ngâm nước nóng.
Nhưng vấn đề là, nhà hắn không có bồn tắm.
Không có bồn tắm, với lại, hắn cũng không thể tùy tiện cởi quần áo người ta, dù cho người này là chồng cũ của hắn.
Hoắc Tri Hành không chỉ có tác phong hết sức chuyên nghiệp, còn vô cùng có giới hạn đạo đức. Tất nhiên, hắn không lột sạch Đồng Thu, chủ yếu là vì sợ chính mình giữ không được tác phong cùng giới hạn đạo đức đó.
Mèo hoang nhỏ da mịn thịt mềm tươi mới ngon miệng, lột sạch ném ở trên giường, lại còn rầm rì, cái này ai mà chịu đựng nổi?
Chịu không nổi, cho nên không cần thăm dò ở biên giới nguy hiểm làm gì.
Hoắc Tri Hành rút tay ra, đi ra ngoài rót hai ly nước rồi trở lại, nâng Đồng Thu dậy, mặc kệ đối phương có tình nguyện hay không, hắn cũng dùng sức rót vào miệng anh, nhưng mà, hơn một nửa lượng nước đều không thành thật mà chảy hết xuống trên quần áo Đồng Thu.
Mưu kế bày ra ở trong quán bar vừa rồi hắn quá rõ ràng, rượu mà gã kia mang đến khẳng định là có vấn đề, đợi đúng lúc Đồng Thu chỉ có một mình thì ra tay, muốn đem người mang đi.
Loại chuyện này, nhìn riết quen mắt.
Đồng Thu hầu như sẽ không một mình đến quán bar, cho nên đối với những thứ này luôn không hề phòng bị. Điều khiến Hoắc Tri Hành khó hiểu chính là, Đồng Thu nói thế nào cũng là thầy giáo hơn ba mươi tuổi, không thể nào ai đưa rượu cũng tùy tiện uống, một chút ý thức tự bảo vệ này anh nhất định phải có.
Hơn nữa, lúc hắn đi đến, Đồng Thu gần như đã hôn mê, đem gã đàn ông xa lạ kia nhận nhầm thành hắn.
Trong chuyện này tuyệt đối có bẫy.
Cảnh sát Hoắc tức giận, đám người này tính kế, tính tới trên người của hắn, đây không phải là đưa tới cửa bảo hắn dẫn người đến kiểm tra sao, nếu hiện tại không phải đối phó với con mèo nhỏ đang quấn lấy hắn này, Hoắc Tri Hành hận không thể ngay lập tức mang người đến lục tung cái quán bar đó.
“Nằm yên, anh đi lấy thêm nước cho em.” Quần áo Hoắc Tri Hành còn đang bị Đồng Thu nắm chặt, anh nhắm mắt thở hổn hển, bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như người sắp chết đuối.
Hoắc Tri Hành định đứng dậy, không ngờ, Đồng Thu đã mềm nhũn thành một vũng nước lại bất ngờ dùng sức, một tay kéo hắn xuống giường, không nói hai lời, đôi tay vòng lấy cổ hắn.
Đồng Thu cố gắng mở mắt ra, anh cũng không biết bây giờ cảm giác của mình là gì, cơ thể bay bổng, ý thức cũng bay bổng, nhưng sâu trong đáy lòng, dục vọng lại trở nên bành trướng.
Anh biết rõ người trước mắt là ai, cũng vô cùng rõ ràng bản thân là muốn làm gì.
Cái rượu kỳ quái vừa mới uống kia cũng không có tác dụng kích tình gì, nhưng lại làm tăng thêm dũng khí, hoặc là nói, thành công giúp cho cảm xúc chiến thắng lý trí.
Đồng Thu một tay vòng qua cổ Hoắc Tri Hành, tay còn lại đè đầu đối phương xuống, không cho Hoắc Tri Hành bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, cực kỳ chủ động lại nhiệt tình hôn lên.
Hoắc Tri Hành kinh ngạc một chút, nhanh chóng giữ lấy mặt anh, sau đó khẽ ngẩng đầu cùng anh tách ra, cau mày chất vấn: “Đồng Thu, anh là ai?”
Hôn nhưng không biết bản thân hôn ai, vậy thì không được.
Cảnh sát Hoắc chính là sĩ diện, cũng muốn có danh phận.
Đồng Thu gấp không nhịn nổi, nâng chân lên ôm lấy người, không kiên nhẫn nói: “Hoắc Tri Hành! Nhanh lên!”
Anh muốn hôn môi, muốn ôm. Nếu là người khác có thể còn thấy sợ hãi, nhưng trước mắt là chồng cũ, Đồng Thu triệt để buông thả.
Hoắc Tri Hành không nghĩ tới, hắn vậy mà lại nhận được đáp án vừa lòng như thế, vui vẻ nhướn mày, dùng sức mút một cái thật mạnh trên môi Đồng Thu, trong lúc đối phương thì thầm cầu hoan, hắn dán vào lỗ tai thầy giáo Đồng nói một câu: “Đây là em muốn, không phải là anh thừa nước đục thả câu đâu nhé.”
Cảnh sát Hoắc cả đời chính trực, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn là bị ép.
Chiếm được tiện nghi còn đi khoe mẽ, Hoắc Tri Hành tiến lên nghênh đón, hai người quấn lấy nhau, hôn đến sảng khoái.
Cảnh đêm vừa khéo, bầu không khí ái muội, Hoắc Tri Hành lấy ra bao cao su thầy giáo Đồng tự chuẩn bị vừa mới tịch thu không lâu.
Nhưng mà, mấy phút sau, lửa nóng nhiệt tình bị dập tắt, bởi vì người trong ngực đã ngủ thiếp đi.
Hoắc Tri Hành kinh ngạc đến ngây người, vỗ vỗ mặt Đồng Thu: “Này, thiệt hay giả vậy?”
Người bị đánh không hay biết gì, ngủ rất sâu lại còn rất ngon.
“……..Cái rượu chết tiệt gì vậy? Mẹ nó là giả thật à?” Hoắc Tri Hành bất đắc dĩ đứng dậy, đắp kín chăn cho Đồng Thu. Hắn thì ngồi ở bên giường hút hết hai điếu thuốc, sau đó cực kỳ oán hận mà nghĩ: Ngày mai sẽ đi tra xét cái quán bar kia.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành đối với quá khứ của nhau, hiểu biết chỉ giới hạn trong những cuốn album nhét ở đáy hòm cùng những lần trò chuyện ít ỏi. Đồng Thu đột nhiên nhận ra rằng, hai người nhìn vào dường như rất gần, nhưng thực tế lại cách rất xa.
Đồng Thu có thể vanh vách đọc ra hơn mười thói quen sinh hoạt của Hoắc Tri Hành, lúc ngủ thích nằm ở bên phải, đánh răng phải dùng bàn chải lông cứng một chút, không thích kem đánh răng vị bạc hà, thích mùi nước giặt quần áo nhãn hiệu X….
Nhưng Hoắc Tri Hành cũng có rất nhiều chỗ anh không biết.
Anh thậm chí còn không biết đối phương rốt cục vì sao lại rời khỏi đội cảnh sát hình sự. Lúc trước Hoắc Tri Hành nói là vì hắn trong lúc làm nhiệm vụ bị thương, nhưng một năm kết hôn, anh đã nhìn qua không ít vết sẹo trên người Hoắc Tri Hành, cũng không hề thấy vết nào đủ lớn để khiến hắn không thể tiếp tục ở lại đội hình cảnh.
Không biết là vì sao, Đồng Thu cảm thấy, hôn nhân của bọn anh trở nên trống rỗng.
“Làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành hỏi, “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Đồng Thu chuyển mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là cảm thấy câu nói vừa rồi của anh rất vi diệu.”
Vô cùng vi diệu, bởi vì Hoắc Tri Hành dùng một chữ “Hơn”.
Đồng Thu cảm thấy, có lẽ là Hoắc Tri Hành trong lúc vô tình nói ra một câu sai ngữ pháp. Người này yêu anh sao? Giữa hai người dường như không hề có yêu, nhiều lắm chỉ là hảo cảm, cho nên không thể dùng từ “Hơn”.
Với lại, hai người đều đã bỏ qua nhau quá nhiều, sau đó cũng không thật sự bỏ tâm đi tìm hiểu đối phương, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hôn nhân của họ đi đến kết thúc.
Nhưng mà, Đồng Thu nghĩ, nếu như Hoắc Tri Hành biết anh căn bản không phải là loại người chịu khó, chu đáo, quy củ, yên tĩnh, có phải cũng sẽ không suy xét đến chuyện kết hôn với anh đúng không?
Đề bài này đối với thầy giáo Đồng mà nói còn khó hơn so với đề thi đại học.
Thầy giáo Đồng giải không được, chỉ có thể điên cuồng uống rượu, thử xem rượu có thể giúp anh giải được vấn đề này hay không.
Hoắc Tri Hành vẫn luôn cảm thấy Đồng Thu tửu lượng không tệ, không nghĩ tới bảo bối này lại tự mình uống đến váng đầu.
Lúc hắn nửa ôm nửa đỡ mang người ra khỏi quán bar vẫn còn rất tức giận. Thật ra Hoắc Tri Hành từ sớm đã nhận ra Đồng Thu không phải cái đèn cạn dầu, ít nhất trong lòng không phải, nhưng mà cái đèn này một khi đã cháy, thì đúng là làm cho người ta không chống đỡ được.
Vừa mới nãy, hắn đến nhà vệ sinh nghe điện thoại, lúc quay lại, Đồng Thu say khướt đang dựa ở trên người một gã đàn ông không biết từ đâu đến nói chuyện vui vẻ, áo khoác đã bị cởi ra, cổ áo thun rộng thùng thình tùy tiện kéo sang một bên, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, tay của gã kia cũng đã sờ lên đến eo.
Lúc ấy Hoắc Tri Hành hỏa khí ngút trời, nếu không phải vẫn còn lý trí, nhớ rõ thân là cảnh sát không thể tùy tiện động thủ, hắn thật sự rất muốn xông đến đánh cho gã đó mấy quyền.
Áp chế cơn giận Hoắc Tri Hành chạy đến kéo Đồng Thu từ trong ngực đối phương ra, lạnh lùng trừng mắt nói với gã Đồng Thu có bạn đi cùng.
Đồng Thu rõ ràng là say đến ngốc rồi, nhìn nhìn hai người, nói một câu: “A, anh mới là Hoắc Tri Hành!”
Hoắc Tri Hành lại càng tức giận, dùng sức mà véo một cái lên mông của anh, nói: “Ngay cả chồng mình mà em cũng nhận không ra?”
Kết quả, Đồng Thu dựa vào trong lòng hắn cười khúc khích.
Đồng Thu cười, Hoắc Tri Hành còn có cách nào mà trách anh. Đành phải ôm người đi tính tiền.
Đứng ở bên ngoài gió thổi mát, Đồng Thu say đến choáng váng thanh tỉnh được một chút, nhưng mà lòng bàn chân giống như dẫm trên mây, anh vắt ở trên người Hoắc Tri Hành, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay uống phải cái rượu gì vậy…. Mẹ nó, muốn xỉu luôn!”
Hoắc Tri Hành cũng biết tửu lượng của Đồng Thu không có kém như vậy, nhớ lại một chút, đột nhiên phát hiện lúc hắn vừa quay lại ở trên bàn có một ly không phải của Đồng Thu gọi. Trong lòng ít nhiều cũng đã đoán ra được.
“May mà hôm nay có mình ở đây.” Hoắc Tri Hành chặn một chiếc taxi, đem Đồng Thu nhét vào ghế, sau đó hắn cũng ngồi vào.
Hoắc Tri Hành một lần nữa ôm người lại, Đồng Thu cũng thuận thế dựa vào lồng ngực của hắn tiếp tục mơ màng.
Hoắc Tri Hành do dự một chút, báo với tài xế địa chỉ nhà hắn, suốt trên đường đi đều ôm chặt Đồng Thu đang bứt rứt không yên, giống như là vuốt lông động vật nhỏ, nhẹ giọng mà dỗ dành anh.
Đồng Thu không quá thoải mái, cảm giác đầu óc choáng váng, chóng mặt không chịu được, mắt mở không ra, nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Anh gắt gao nắm chặt vạt áo Hoắc Tri Hành, rầm rì vài tiếng, y hệt như con mèo nhỏ.
“Anh thấy đều là em tự tìm.” Ngoài miệng thì oán trách như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn thấy sợ. Nếu như hôm nay hắn không có ở đó, ai mà biết được đêm nay Đồng Thu bị ai bắt đi.
Hoắc Tri Hành cúi đầu nhìn anh, tay đặt ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ về trấn an anh. Suy nghĩ bảo bối này đêm nay đến đây rốt cục là muốn làm gì, mặc thành như vậy, là đến dụ người sao?
Nghĩ như vậy, Hoắc Tri Hành lập tức nhìn xuống túi áo khoác của Đồng Thu, một vật hình vuông màu bạc thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn đưa tay rút ra, được lắm, bao cao su, đúng thật là đến dụ người.
Không hiểu sao hắn cảm thấy chuyện này có hơi quen thuộc, đột nhiên nhớ tới lúc hai người vừa mới ly hôn, Đồng Thu ngay buổi tối ngày hôm sau liền đi tìm vui. Lúc đó cũng vậy, nếu như không có mặt hắn ở đấy, nói không chừng đã phát sinh cái gì đó với gã Phương Bách Thành kia rồi.
Đối với việc Đồng Thu ra ngoài “làm loạn”, Hoắc Tri Hành có thể hiểu, dù sao cũng là đàn ông độc thân, nhưng mà, trải qua đêm hôm nay, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sốt ruột, nếu còn không nhanh chóng bắt người này về ôm chặt trong ngực, mèo hoang nhỏ lại đi ra ngoài vui vẻ, vui đến say mê cái chốn phồn hoa đó thì sẽ không dễ dàng khiến anh thu tâm lại nữa.
Hoắc Tri Hành cúi đầu, dán vào lỗ tai nóng hổi của Đồng Thu nói: “Bao, tịch thu!”
“Hả?” Đồng Thu choáng váng đến lợi hại, nghiêng nghiêng đầu, thiếu chút nữa là đã hôn Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành cười cười nhéo mặt Đồng Thu, vừa yêu lại vừa tức, muốn dùng sức mà lại không nỡ, nhưng không trừng phạt anh một chút trong lòng lại không thoải mái.
Ban đêm khuya khoắt trên đường trống trải, rất nhanh đã về đến nhà.
Nơi này Đồng Thu cũng rất quen thuộc, dù sao cũng đã ở một năm, lúc được Hoắc Tri Hành đỡ xuống xe cũng không có cảm giác có chỗ nào kỳ lạ, treo ở trên người người ta lẩm bẩm nói khó chịu.
Anh toàn thân vô lực, cơ thể lại nóng phát sợ.
“Là rượu giả….” Lúc Đồng Thu được Hoắc Tri Hành cởi giày và áo khoác nhét vào trong chăn vẫn còn nắm tay người ta, “Về sau quán này không thể đến nữa….”
Lòng bàn tay Đồng Thu đều đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh ướt nhẹp, lúc nắm lấy tay Hoắc Tri Hành cảm giác lạnh lẽo khiến cho Hoắc Tri Hành hận không thể lột sạch anh nhét vào bồn tắm cho anh ngâm nước nóng.
Nhưng vấn đề là, nhà hắn không có bồn tắm.
Không có bồn tắm, với lại, hắn cũng không thể tùy tiện cởi quần áo người ta, dù cho người này là chồng cũ của hắn.
Hoắc Tri Hành không chỉ có tác phong hết sức chuyên nghiệp, còn vô cùng có giới hạn đạo đức. Tất nhiên, hắn không lột sạch Đồng Thu, chủ yếu là vì sợ chính mình giữ không được tác phong cùng giới hạn đạo đức đó.
Mèo hoang nhỏ da mịn thịt mềm tươi mới ngon miệng, lột sạch ném ở trên giường, lại còn rầm rì, cái này ai mà chịu đựng nổi?
Chịu không nổi, cho nên không cần thăm dò ở biên giới nguy hiểm làm gì.
Hoắc Tri Hành rút tay ra, đi ra ngoài rót hai ly nước rồi trở lại, nâng Đồng Thu dậy, mặc kệ đối phương có tình nguyện hay không, hắn cũng dùng sức rót vào miệng anh, nhưng mà, hơn một nửa lượng nước đều không thành thật mà chảy hết xuống trên quần áo Đồng Thu.
Mưu kế bày ra ở trong quán bar vừa rồi hắn quá rõ ràng, rượu mà gã kia mang đến khẳng định là có vấn đề, đợi đúng lúc Đồng Thu chỉ có một mình thì ra tay, muốn đem người mang đi.
Loại chuyện này, nhìn riết quen mắt.
Đồng Thu hầu như sẽ không một mình đến quán bar, cho nên đối với những thứ này luôn không hề phòng bị. Điều khiến Hoắc Tri Hành khó hiểu chính là, Đồng Thu nói thế nào cũng là thầy giáo hơn ba mươi tuổi, không thể nào ai đưa rượu cũng tùy tiện uống, một chút ý thức tự bảo vệ này anh nhất định phải có.
Hơn nữa, lúc hắn đi đến, Đồng Thu gần như đã hôn mê, đem gã đàn ông xa lạ kia nhận nhầm thành hắn.
Trong chuyện này tuyệt đối có bẫy.
Cảnh sát Hoắc tức giận, đám người này tính kế, tính tới trên người của hắn, đây không phải là đưa tới cửa bảo hắn dẫn người đến kiểm tra sao, nếu hiện tại không phải đối phó với con mèo nhỏ đang quấn lấy hắn này, Hoắc Tri Hành hận không thể ngay lập tức mang người đến lục tung cái quán bar đó.
“Nằm yên, anh đi lấy thêm nước cho em.” Quần áo Hoắc Tri Hành còn đang bị Đồng Thu nắm chặt, anh nhắm mắt thở hổn hển, bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như người sắp chết đuối.
Hoắc Tri Hành định đứng dậy, không ngờ, Đồng Thu đã mềm nhũn thành một vũng nước lại bất ngờ dùng sức, một tay kéo hắn xuống giường, không nói hai lời, đôi tay vòng lấy cổ hắn.
Đồng Thu cố gắng mở mắt ra, anh cũng không biết bây giờ cảm giác của mình là gì, cơ thể bay bổng, ý thức cũng bay bổng, nhưng sâu trong đáy lòng, dục vọng lại trở nên bành trướng.
Anh biết rõ người trước mắt là ai, cũng vô cùng rõ ràng bản thân là muốn làm gì.
Cái rượu kỳ quái vừa mới uống kia cũng không có tác dụng kích tình gì, nhưng lại làm tăng thêm dũng khí, hoặc là nói, thành công giúp cho cảm xúc chiến thắng lý trí.
Đồng Thu một tay vòng qua cổ Hoắc Tri Hành, tay còn lại đè đầu đối phương xuống, không cho Hoắc Tri Hành bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, cực kỳ chủ động lại nhiệt tình hôn lên.
Hoắc Tri Hành kinh ngạc một chút, nhanh chóng giữ lấy mặt anh, sau đó khẽ ngẩng đầu cùng anh tách ra, cau mày chất vấn: “Đồng Thu, anh là ai?”
Hôn nhưng không biết bản thân hôn ai, vậy thì không được.
Cảnh sát Hoắc chính là sĩ diện, cũng muốn có danh phận.
Đồng Thu gấp không nhịn nổi, nâng chân lên ôm lấy người, không kiên nhẫn nói: “Hoắc Tri Hành! Nhanh lên!”
Anh muốn hôn môi, muốn ôm. Nếu là người khác có thể còn thấy sợ hãi, nhưng trước mắt là chồng cũ, Đồng Thu triệt để buông thả.
Hoắc Tri Hành không nghĩ tới, hắn vậy mà lại nhận được đáp án vừa lòng như thế, vui vẻ nhướn mày, dùng sức mút một cái thật mạnh trên môi Đồng Thu, trong lúc đối phương thì thầm cầu hoan, hắn dán vào lỗ tai thầy giáo Đồng nói một câu: “Đây là em muốn, không phải là anh thừa nước đục thả câu đâu nhé.”
Cảnh sát Hoắc cả đời chính trực, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn là bị ép.
Chiếm được tiện nghi còn đi khoe mẽ, Hoắc Tri Hành tiến lên nghênh đón, hai người quấn lấy nhau, hôn đến sảng khoái.
Cảnh đêm vừa khéo, bầu không khí ái muội, Hoắc Tri Hành lấy ra bao cao su thầy giáo Đồng tự chuẩn bị vừa mới tịch thu không lâu.
Nhưng mà, mấy phút sau, lửa nóng nhiệt tình bị dập tắt, bởi vì người trong ngực đã ngủ thiếp đi.
Hoắc Tri Hành kinh ngạc đến ngây người, vỗ vỗ mặt Đồng Thu: “Này, thiệt hay giả vậy?”
Người bị đánh không hay biết gì, ngủ rất sâu lại còn rất ngon.
“……..Cái rượu chết tiệt gì vậy? Mẹ nó là giả thật à?” Hoắc Tri Hành bất đắc dĩ đứng dậy, đắp kín chăn cho Đồng Thu. Hắn thì ngồi ở bên giường hút hết hai điếu thuốc, sau đó cực kỳ oán hận mà nghĩ: Ngày mai sẽ đi tra xét cái quán bar kia.
Bình luận truyện