Diễn Viên Đa Năng
Chương 38: Vị hoàng thân vắng nhà
Thời gian đầu ở lại Vaiza, sức khỏe tôi không tốt lắm. Có lẽ vì chưa
quen với khí hậu nóng bức ở đây. Phần lớn thời gian tôi chỉ quanh quẫn
nơi căn phòng dành cho khách trong Cung Điện Mặt Trăng. Niềm vui duy
nhất của tôi chính là đi dạo trong lâu đài và chơi đùa với Dangkok. Hầu
như ngày nào cậu bé cũng đến tìm tôi. Nó còn thường xuyên đóng vai trò
người phiên dịch giúp tôi giao tiếp với các bà cung nô.
Sáng nay là chủ nhật, người Vaiza có tập tục đi lễ cuối tuần ở điện thờ Thánh Nữ. Mỗi địa phương đều xây một điện thờ hình lập phương. Thánh Nữ Vaiza là một nhân vật trong truyền thuyết. Tương truyền bà chính là vị thần có công khai hoang và luôn luôn bảo vệ vùng đất Vaiza, ban phúc cho dân tộc này. Thánh nữ còn là vị thần của nữ giới và hôn nhân. Các cô gái trước ngày lấy chồng đều tới đây cầu phúc, phụ nữ muốn có con cũng tới đây cầu xin. Ở vương quốc này, phụ nữ rất được coi trọng. Theo như lời thái tử, chỉ từ đời Zapbadoc VIII, mới có nam vương, trước kia luôn là Nữ Hoàng đứng đầu.
Dangkok là một cậu bé lanh lẹ thông minh. Chỉ có điều tư tưởng phát triển sớm hơn tuổi. Nó xem tôi chẳng khác chi một phi tần trong cung. Cứ nhất mực đòi lấy tôi làm thái tử phi cho bằng được. Tôi muốn phát điện vì chuyện này nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ. Tôi cũng học hỏi rất nhiều điều từ nó. Trước tiên là ngôn ngữ ở đây sau đó là những phong tục và lịch sử quốc gia. Vương quốc nào cũng có một thiên sử hào hùng. Vaiza cũng như thế. Cách đây 200 năm, nó từng bị nhiều nước láng giềng xâu xé, giành giật vì những mỏ dầu, mỏ vàng, mỏ bạc quý giá. Xa xưa hơn thì bị tàn sát bởi tộc ăn thịt người-một bộ lạc nổi tiếng dã man. Ngày nay, Vaiza là một trong những nước giàu có và mạnh về quân sự. Đó cũng nhờ vào sự lãnh đạo sáng suốt của các đời Hoàng đế.
Dangkok chỉ cho tôi xem chân dung của ông nội rồi nói rành rọt
-Ông chính là Hoàng đế Zapbadoc IIX. Ông từng được treo giải Nobel hòa bình và còn là một nhà soạn nhạc nổi tiếng. Nữ hoàng có nghe thấy những khúc nhạc mà ban nhạc Hoàng gia hay chơi không? Đều là sáng tác của ông nội đấy!
Tôi nhìn người đàn ông chững chạc, đôn hậu trong ảnh và mỉm cười
-Thật là đáng ngượng mộ!
Dangkok cười khì khì rồi lật sang trang tiếp theo
-Còn đây là bà ngoại! Bà là Trưởng nữ một gia đình thân tín của Hoàng gia. Ngày trước bà làm Tổng quản đội cung nữ của cung điện Mặt Trăng…
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ. Đó là một thiếu phụ xinh đẹp lạ lùng. Hoàng Hậu Vanya quả nhiên thừa hưởng nét đẹp từ bà ấy. Khuôn mặt của bà thật quen thuộc, tôi lục lọi trong trí nhớ, chắc chắc tôi đa gặp người đàn bà này ở đâu đó. Ở đâu nhỉ?
-Dangkok này, bà ngoại em… có từng đến nước của chị chưa?
Thằng bé ngạc nhiên nhìn tôi
-Đương nhiên rồi! Bà đã mất ở đấy mà! Nhưng mà Nữ Hoàng hãy gọi ta là Thái tử, ta rất dị ứng với chữ “em” và chữ “chị”…
Tôi làm ngơ, chỉ hỏi lại nó:
-Bà đã ở Trường Thịnh Thiên Quốc thật sao?
Tôi ngờ ngợ không tin. Dangkok khẳng định
-Mama nói là bà ngoại cùng với ông ngoại trở về Trường Thịnh Thiên Quốc. Từ đó về sâu không quay lại nữa, cho tới khi qua đời!
Tôi im lặng nhìn thằng bé và bức ảnh. Dường như một đoạn kí ức vô tình trượt qua tâm trí. Tôi thấy một khung hình rất to treo trên tường. Tấm ảnh là chân dung một người đàn bà ngoại quốc, làn da nâu bánh mật. Tóc bà đen nhánh xõa trên đôi vai. Bên dưới khung ảnh là một dòng chú thích: “Vakilia Tuadekep, sinh ngày xx tháng xx năm xx, nhị phu nhân Liêu tộc. Tranh vẽ với tấm lòng mến mộ của danh họa K”
Tôi nghe tiếng tim đánh huỳnh huỵch trong lòng ngực. Đúng là như thế, trong buổi an táng Cố tướng quân tôi đã tình cờ nhìn thấy bà trong phòng tranh của Liêu phủ. Chính vì thế mà khi nhìn hoàng hậu Vanya tôi đã cảm thấy quen quen. Người phụ nữ trong tranh là nhị phu nhân của dòng họ Liêu, là vợ hai của Liêu Mãn Bình, tức là mẹ kế của Liêu Thần Phong. Tôi giật mình nhìn Dangkok vô thức hỏi
-Hình như em còn có một người cậu, cũng là con trai của bà phải không?
Dangkok gật đầu
- Đúng ạ, đó là cậu Japkong Tuadekep.
Tôi lại hỏi tiếp
-Vậy… bây giờ người đó ở đâu?
-Đi mất rồi. Đã đi hơn 5 năm trước rồi… nhưng Mama nói cậu sẽ sớm trở về.
-Đi đâu?
-Ta không biết,… nghe nói là tới Nam Cực hay Bắc Cực gì đó để câu cá…
Tôi nghệch mặt ra nhìn thái tử. Có ai lại đi tới tận vùng cực chỉ để câu cá kia chứ?
-Em có ảnh của cậu không?
Thằng bé nhíu mày nghĩ ngợi
-Hình như không… cậu không chụp ảnh và cũng không muốn để chung với bộ hình gia đình vì là bà con họ ngoại. Nhưng mà… có lẽ trong phòng riêng của cậu sẽ còn lại vài bức chân dung để bàn.
Thế là tôi và Dangkok cước bộ đến Cung Điện Mặt Trời. Tôi trèo lên mấy bậc thang, vừa thở vừa hỏi:
-Tạo sao lại sang đây? Chẳng phải cậu em là người họ ngoại sao? Phải ở Cung Mặt Trăng chứ!
Dangkok lộn mèo mấy vòng làm tôi ú tim. Thằng bé như con khỉ đột nhảy nhót trên bậc thang
-Vì cậu ấy là một quan thần rất được Papa tín nhiệm nên mới được ở đây! Mama nói nếu cậu chịu ở lại Vaiza luôn thì đã được làm vua rồi!
Tôi nhăn mặt nhìn thái tử
-Là sao? Chị không hiểu gì hết!
Vừa lúc đó thì Dangkok reo lên
-Kia rồi. Đó là phòng riêng của cậu. Mấy năm nay không có ai vào ở, có lẽ mọi thứ vẫn còn được giữ nguyên chờ cậu về đấy.
Tôi dừng lại trước một bộ rèm màu cà phê trang nhã. Cũng như tất cả các gian phòng, nơi này không có cửa ra vào, chỉ dùng một bộ rèm vải che chắn. Dangkok nhanh tay lẹ chân đi vào trong trước. Tôi do dự một lúc rồi mới vén rèm theo sau. Cả căn phòng sáng sủa trong ánh mặt trời. Đồ đạt không nhiều, chủ yếu là CD, sách và tạp chí. Tôi đi vòng quanh quan sát, thuận tay lấy từ kệ một cuốn đã bám bụi. Nó là một cuốn sách nói về Đàn ông và Sự thành công. Tiếp đó là một quyển lịch sử thế giới, rồi đại lý, khoa học… Những loại sách mà ngày trước tôi vẫn chê nhàm chán nhưng lại là sở thích của Ngạn Luật. Tôi bần thần nhìn dáo dát xung quanh. Kệ CD đều là nhạc cổ điển, những bản hòa tấu và phim tài liệu. Chúng được xếp từ thấp tới cao, mỗi thể loại chiếm một ngăn và cùng đặt nghiêng sang trái. Tôi lẩm bẩm nói với chính mình
-Vì sao lại giống như vậy? Không lẽ…
Giọng nói trong trẻo của Dangkok làm tôi giật mình
-A! Đây rồi… may quá, tìm được cái khung hình trong ngăn kéo này!
Tôi quay lại nhìn. Thằng bé vui vẻ chạy tới, tay cầm theo một khung hình nhựa, loại để trưng trên bàn hay đầu giường. Rồi thằng bé giơ hình lên cho tôi xem, kèm một màng giới thiệu vừa hóm hỉnh, màu mè lại vừa vô duyên
-Đây chính là quan chánh sứ Japkong Tuadekep, nhận chức năm 18 tuổi và là vị quan trẻ nhất của triều đại Zapbadoc. Người còn là em ruột của Hoàng hậu Vanya. Cũng nhờ mẹ ta xinh đẹp mà cậu ấy mới may mắn “hưởng ké” một chút, trở thành người đàn ông quyến rũ, mê hoặc hết đàn bà con gái Vaiza năm đó! Tuy nhiên, Nữ Hoàng chớ nhìn vào vẻ bề ngoài mà vội đánh giá. Cậu ấy là một người lập dị, tính tình nghiêm nghị khó gần, không thích phụ nữ chỉ thích đàn ông. Tóm lại là không thích hợp trở thành đối tượng kết hôn! Nữ Hoàng cứ tin tưởng “trao thân” cho ta. Đảm bảo sẽ mãi mãi sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý. Sau này ta lên ngôi sẽ phong Nữ Hoàng thành Hoàng Hậu!
Tôi đờ đẫn sau khi nghe thằng nhóc 12 tuổi phát ngôn. Cái gì mà “trao thân” rồi còn “vinh hoa phú quý”? Tôi sẽ không bao giờ lấy một người chồng kém mình những 6 tuổi như thế! Tôi thở dài mặc nó khuơ môi múa mép, chỉ đưa mắt nhìn kĩ tấm hình. Ánh sáng mặt trời gay gắt của Vaiza làm tấm kính chói lòa, tôi phải giật lấy từ tay thằng bé để gần trước mặt. Trong ảnh là một chàng trai còn trẻ măng, đeo kính râm đen ngồi trên lưng lạc đà. Anh ta ăn mặc như người Vaiza, áo choàng kín thân, khăn trùm đầu, còn để râu lởm chởm. Nhưng cho dù có hóa trang như thế nào tôi vẫn nhận ra cái dáng điệu cao cao, đầy nam tính ấy. Bức ảnh này có lẽ chụp vào lúc anh ấy 20-21 tuổi. Khuôn mặt vẫn còn vài nét trẻ con và non dại của thanh niên mới lớn. Tôi cứ dí mắt vào bức ảnh, không bỏ qua bất kì chi tiết nào dù là nếp gấp quần áo. Dường như Dangkok đang phập phồng lo lắng. Thằng bé cứ với tay muốn lấy lại bức ảnh, miệng không ngừng nói:
-Đủ rồi! Coi nhiêu đủ rồi! Đừng coi nữa… đừng coi nữa mà…
Cuối cùng thì nó cũng thắng tôi bằng cú nhảy cao như con kì nhông. Dangkok giấu bức ảnh vào vạc áo, vẻ mặt sừng sộ
-Nữ hoàng không được để mắt tới cậu! Cậu ấy đòi hỏi rất cao về phụ nữ đấy! Nếu không phải thông minh xuất chúng, tài giỏi hơn người thì cũng là tuyệt đại mỹ nhân. Nữ Hoàng cả hai cái đều không có cho nên lựa chọn an toàn nhất là làm thái tử phi của ta!
Tôi thộn mặt ra nhìn thằng bé, tự hỏi nó sẽ còn khiến tôi sốc thêm bao nhiêu lần nữa. Cái gì mà “thông minh xuất chúng” rồi còn “tuyệt đại mỹ nhân” và tôi thì lại “cả hai đều không có”. Đầu óc tôi vốn là con sên nên lời lẽ của thằng bé cũng thấm vô khá chậm. Đến cuối cùng tôi đã phát hiện ra vấn đề mấu chốt:
-Ý em là chị không thông minh mà cũng không xinh đẹp có phải không? Ối trời ơi! THẰNG NHÓC CHẾT BẦM! Ta sẽ giết miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Cảnh tiếp theo là một Nữ Hoàng thân phận cao quý nắm váy chạy sòng sọc dọc theo hành lang cung điện, khăn trùm đầu, trang sức, giày dép, cùng đủ thứ “phụ tùng” rơi vãi trên đường đi. Phía trước là một Thái Tử nhí nhố vừa chạy vừa ngoảnh đầu lè lưỡi. Cuộc rượt đuổi kết thúc ở gốc dừa vì cậu nhóc đã trèo tót lên trên mà tôi chỉ có thể nhảy tưng tưng la inh ỏi bên dưới.
Sáng nay là chủ nhật, người Vaiza có tập tục đi lễ cuối tuần ở điện thờ Thánh Nữ. Mỗi địa phương đều xây một điện thờ hình lập phương. Thánh Nữ Vaiza là một nhân vật trong truyền thuyết. Tương truyền bà chính là vị thần có công khai hoang và luôn luôn bảo vệ vùng đất Vaiza, ban phúc cho dân tộc này. Thánh nữ còn là vị thần của nữ giới và hôn nhân. Các cô gái trước ngày lấy chồng đều tới đây cầu phúc, phụ nữ muốn có con cũng tới đây cầu xin. Ở vương quốc này, phụ nữ rất được coi trọng. Theo như lời thái tử, chỉ từ đời Zapbadoc VIII, mới có nam vương, trước kia luôn là Nữ Hoàng đứng đầu.
Dangkok là một cậu bé lanh lẹ thông minh. Chỉ có điều tư tưởng phát triển sớm hơn tuổi. Nó xem tôi chẳng khác chi một phi tần trong cung. Cứ nhất mực đòi lấy tôi làm thái tử phi cho bằng được. Tôi muốn phát điện vì chuyện này nhưng xét cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ. Tôi cũng học hỏi rất nhiều điều từ nó. Trước tiên là ngôn ngữ ở đây sau đó là những phong tục và lịch sử quốc gia. Vương quốc nào cũng có một thiên sử hào hùng. Vaiza cũng như thế. Cách đây 200 năm, nó từng bị nhiều nước láng giềng xâu xé, giành giật vì những mỏ dầu, mỏ vàng, mỏ bạc quý giá. Xa xưa hơn thì bị tàn sát bởi tộc ăn thịt người-một bộ lạc nổi tiếng dã man. Ngày nay, Vaiza là một trong những nước giàu có và mạnh về quân sự. Đó cũng nhờ vào sự lãnh đạo sáng suốt của các đời Hoàng đế.
Dangkok chỉ cho tôi xem chân dung của ông nội rồi nói rành rọt
-Ông chính là Hoàng đế Zapbadoc IIX. Ông từng được treo giải Nobel hòa bình và còn là một nhà soạn nhạc nổi tiếng. Nữ hoàng có nghe thấy những khúc nhạc mà ban nhạc Hoàng gia hay chơi không? Đều là sáng tác của ông nội đấy!
Tôi nhìn người đàn ông chững chạc, đôn hậu trong ảnh và mỉm cười
-Thật là đáng ngượng mộ!
Dangkok cười khì khì rồi lật sang trang tiếp theo
-Còn đây là bà ngoại! Bà là Trưởng nữ một gia đình thân tín của Hoàng gia. Ngày trước bà làm Tổng quản đội cung nữ của cung điện Mặt Trăng…
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ. Đó là một thiếu phụ xinh đẹp lạ lùng. Hoàng Hậu Vanya quả nhiên thừa hưởng nét đẹp từ bà ấy. Khuôn mặt của bà thật quen thuộc, tôi lục lọi trong trí nhớ, chắc chắc tôi đa gặp người đàn bà này ở đâu đó. Ở đâu nhỉ?
-Dangkok này, bà ngoại em… có từng đến nước của chị chưa?
Thằng bé ngạc nhiên nhìn tôi
-Đương nhiên rồi! Bà đã mất ở đấy mà! Nhưng mà Nữ Hoàng hãy gọi ta là Thái tử, ta rất dị ứng với chữ “em” và chữ “chị”…
Tôi làm ngơ, chỉ hỏi lại nó:
-Bà đã ở Trường Thịnh Thiên Quốc thật sao?
Tôi ngờ ngợ không tin. Dangkok khẳng định
-Mama nói là bà ngoại cùng với ông ngoại trở về Trường Thịnh Thiên Quốc. Từ đó về sâu không quay lại nữa, cho tới khi qua đời!
Tôi im lặng nhìn thằng bé và bức ảnh. Dường như một đoạn kí ức vô tình trượt qua tâm trí. Tôi thấy một khung hình rất to treo trên tường. Tấm ảnh là chân dung một người đàn bà ngoại quốc, làn da nâu bánh mật. Tóc bà đen nhánh xõa trên đôi vai. Bên dưới khung ảnh là một dòng chú thích: “Vakilia Tuadekep, sinh ngày xx tháng xx năm xx, nhị phu nhân Liêu tộc. Tranh vẽ với tấm lòng mến mộ của danh họa K”
Tôi nghe tiếng tim đánh huỳnh huỵch trong lòng ngực. Đúng là như thế, trong buổi an táng Cố tướng quân tôi đã tình cờ nhìn thấy bà trong phòng tranh của Liêu phủ. Chính vì thế mà khi nhìn hoàng hậu Vanya tôi đã cảm thấy quen quen. Người phụ nữ trong tranh là nhị phu nhân của dòng họ Liêu, là vợ hai của Liêu Mãn Bình, tức là mẹ kế của Liêu Thần Phong. Tôi giật mình nhìn Dangkok vô thức hỏi
-Hình như em còn có một người cậu, cũng là con trai của bà phải không?
Dangkok gật đầu
- Đúng ạ, đó là cậu Japkong Tuadekep.
Tôi lại hỏi tiếp
-Vậy… bây giờ người đó ở đâu?
-Đi mất rồi. Đã đi hơn 5 năm trước rồi… nhưng Mama nói cậu sẽ sớm trở về.
-Đi đâu?
-Ta không biết,… nghe nói là tới Nam Cực hay Bắc Cực gì đó để câu cá…
Tôi nghệch mặt ra nhìn thái tử. Có ai lại đi tới tận vùng cực chỉ để câu cá kia chứ?
-Em có ảnh của cậu không?
Thằng bé nhíu mày nghĩ ngợi
-Hình như không… cậu không chụp ảnh và cũng không muốn để chung với bộ hình gia đình vì là bà con họ ngoại. Nhưng mà… có lẽ trong phòng riêng của cậu sẽ còn lại vài bức chân dung để bàn.
Thế là tôi và Dangkok cước bộ đến Cung Điện Mặt Trời. Tôi trèo lên mấy bậc thang, vừa thở vừa hỏi:
-Tạo sao lại sang đây? Chẳng phải cậu em là người họ ngoại sao? Phải ở Cung Mặt Trăng chứ!
Dangkok lộn mèo mấy vòng làm tôi ú tim. Thằng bé như con khỉ đột nhảy nhót trên bậc thang
-Vì cậu ấy là một quan thần rất được Papa tín nhiệm nên mới được ở đây! Mama nói nếu cậu chịu ở lại Vaiza luôn thì đã được làm vua rồi!
Tôi nhăn mặt nhìn thái tử
-Là sao? Chị không hiểu gì hết!
Vừa lúc đó thì Dangkok reo lên
-Kia rồi. Đó là phòng riêng của cậu. Mấy năm nay không có ai vào ở, có lẽ mọi thứ vẫn còn được giữ nguyên chờ cậu về đấy.
Tôi dừng lại trước một bộ rèm màu cà phê trang nhã. Cũng như tất cả các gian phòng, nơi này không có cửa ra vào, chỉ dùng một bộ rèm vải che chắn. Dangkok nhanh tay lẹ chân đi vào trong trước. Tôi do dự một lúc rồi mới vén rèm theo sau. Cả căn phòng sáng sủa trong ánh mặt trời. Đồ đạt không nhiều, chủ yếu là CD, sách và tạp chí. Tôi đi vòng quanh quan sát, thuận tay lấy từ kệ một cuốn đã bám bụi. Nó là một cuốn sách nói về Đàn ông và Sự thành công. Tiếp đó là một quyển lịch sử thế giới, rồi đại lý, khoa học… Những loại sách mà ngày trước tôi vẫn chê nhàm chán nhưng lại là sở thích của Ngạn Luật. Tôi bần thần nhìn dáo dát xung quanh. Kệ CD đều là nhạc cổ điển, những bản hòa tấu và phim tài liệu. Chúng được xếp từ thấp tới cao, mỗi thể loại chiếm một ngăn và cùng đặt nghiêng sang trái. Tôi lẩm bẩm nói với chính mình
-Vì sao lại giống như vậy? Không lẽ…
Giọng nói trong trẻo của Dangkok làm tôi giật mình
-A! Đây rồi… may quá, tìm được cái khung hình trong ngăn kéo này!
Tôi quay lại nhìn. Thằng bé vui vẻ chạy tới, tay cầm theo một khung hình nhựa, loại để trưng trên bàn hay đầu giường. Rồi thằng bé giơ hình lên cho tôi xem, kèm một màng giới thiệu vừa hóm hỉnh, màu mè lại vừa vô duyên
-Đây chính là quan chánh sứ Japkong Tuadekep, nhận chức năm 18 tuổi và là vị quan trẻ nhất của triều đại Zapbadoc. Người còn là em ruột của Hoàng hậu Vanya. Cũng nhờ mẹ ta xinh đẹp mà cậu ấy mới may mắn “hưởng ké” một chút, trở thành người đàn ông quyến rũ, mê hoặc hết đàn bà con gái Vaiza năm đó! Tuy nhiên, Nữ Hoàng chớ nhìn vào vẻ bề ngoài mà vội đánh giá. Cậu ấy là một người lập dị, tính tình nghiêm nghị khó gần, không thích phụ nữ chỉ thích đàn ông. Tóm lại là không thích hợp trở thành đối tượng kết hôn! Nữ Hoàng cứ tin tưởng “trao thân” cho ta. Đảm bảo sẽ mãi mãi sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý. Sau này ta lên ngôi sẽ phong Nữ Hoàng thành Hoàng Hậu!
Tôi đờ đẫn sau khi nghe thằng nhóc 12 tuổi phát ngôn. Cái gì mà “trao thân” rồi còn “vinh hoa phú quý”? Tôi sẽ không bao giờ lấy một người chồng kém mình những 6 tuổi như thế! Tôi thở dài mặc nó khuơ môi múa mép, chỉ đưa mắt nhìn kĩ tấm hình. Ánh sáng mặt trời gay gắt của Vaiza làm tấm kính chói lòa, tôi phải giật lấy từ tay thằng bé để gần trước mặt. Trong ảnh là một chàng trai còn trẻ măng, đeo kính râm đen ngồi trên lưng lạc đà. Anh ta ăn mặc như người Vaiza, áo choàng kín thân, khăn trùm đầu, còn để râu lởm chởm. Nhưng cho dù có hóa trang như thế nào tôi vẫn nhận ra cái dáng điệu cao cao, đầy nam tính ấy. Bức ảnh này có lẽ chụp vào lúc anh ấy 20-21 tuổi. Khuôn mặt vẫn còn vài nét trẻ con và non dại của thanh niên mới lớn. Tôi cứ dí mắt vào bức ảnh, không bỏ qua bất kì chi tiết nào dù là nếp gấp quần áo. Dường như Dangkok đang phập phồng lo lắng. Thằng bé cứ với tay muốn lấy lại bức ảnh, miệng không ngừng nói:
-Đủ rồi! Coi nhiêu đủ rồi! Đừng coi nữa… đừng coi nữa mà…
Cuối cùng thì nó cũng thắng tôi bằng cú nhảy cao như con kì nhông. Dangkok giấu bức ảnh vào vạc áo, vẻ mặt sừng sộ
-Nữ hoàng không được để mắt tới cậu! Cậu ấy đòi hỏi rất cao về phụ nữ đấy! Nếu không phải thông minh xuất chúng, tài giỏi hơn người thì cũng là tuyệt đại mỹ nhân. Nữ Hoàng cả hai cái đều không có cho nên lựa chọn an toàn nhất là làm thái tử phi của ta!
Tôi thộn mặt ra nhìn thằng bé, tự hỏi nó sẽ còn khiến tôi sốc thêm bao nhiêu lần nữa. Cái gì mà “thông minh xuất chúng” rồi còn “tuyệt đại mỹ nhân” và tôi thì lại “cả hai đều không có”. Đầu óc tôi vốn là con sên nên lời lẽ của thằng bé cũng thấm vô khá chậm. Đến cuối cùng tôi đã phát hiện ra vấn đề mấu chốt:
-Ý em là chị không thông minh mà cũng không xinh đẹp có phải không? Ối trời ơi! THẰNG NHÓC CHẾT BẦM! Ta sẽ giết miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Cảnh tiếp theo là một Nữ Hoàng thân phận cao quý nắm váy chạy sòng sọc dọc theo hành lang cung điện, khăn trùm đầu, trang sức, giày dép, cùng đủ thứ “phụ tùng” rơi vãi trên đường đi. Phía trước là một Thái Tử nhí nhố vừa chạy vừa ngoảnh đầu lè lưỡi. Cuộc rượt đuổi kết thúc ở gốc dừa vì cậu nhóc đã trèo tót lên trên mà tôi chỉ có thể nhảy tưng tưng la inh ỏi bên dưới.
Bình luận truyện