Điền Viên Nhật Thường
Chương 38: Hiệu quả
Nhan Việt bị Lục Lăng Tây đuổi đi tắm, cùng vào phòng tắm còn có cả Đại Hắc.
Là một con chó hoang, trước kia Đại Hắc chắc chắn không có khái niệm tắm là gì. Nhiều khi quá nóng thì tìm một hồ nước hoặc hố nước lăn lộn là được. Nhưng từ khi thoát khỏi thân phận chó hoang, Đại Hắc đã bị ép tạo thành thói quen tắm rửa. May mà Lục Lăng Tây từ chỗ anh Đổng biết được chó không thể tắm mỗi ngày, không tốt cho da còn dễ bị mắc bệnh, nên Đại Hắc mới không bị tắm mỗi ngày nữa. Nhưng hôm nay Đại Hắc bị mắc mưa, dù thế nào cũng không chạy thoát được.
Trong phòng tắm, Nhan Việt cùng Đại Hắc đối mặt một lúc lâu, Nhan Việt không nói gì, trong mắt Đại Hắc hiện lên một tia giãy dụa, sau khi do dự thì tự giác ngồi xổm dưới vòi hoa sen.
Ngoài phòng tắm, không có Nhan Việt bên người, Lục Lăng Tây lại lần nữa gọi tấm bảng lên, tầm mắt dừng trên câu hỏi xa lạ kia.
Đất gieo trồng bị ô nhiễm, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên để tinh lọc hay không?
Những lời này cũng không khó hiểu, đất gieo trồng hắn là nói đến sân sau, nhưng cậu không hiểu tại sao nó lại bị ô nhiễm? Bị ô nhiễm thế nào? Chuyện này khiến cậu có chút khó hiểu, Lục Lăng Tây không lập tức chọn đồng ý ngay, mà cầm di động lên mạng xem xem thế nào là đất bị ô nhiễm.
Vốn cậu cũng chỉ muốn thử xem sao thôi, không ngờ vừa nhập mấy chữ đất bị ô nhiễm vào thì nhảy ra hàng loạt kết quả, còn rất nhiều hình ảnh ghê người. Nói dễ hiểu thì, đất bị ô nhiễm chính là những chất độc, những thứ có hại mà cuộc sống của con người thải ra xâm nhập vào trong đất, tích lũy đến một mức nhất định đã vượt qua khả năng tinh lọc của đất, khiến chất lượng và tình trạng của đất bị biến đổi. Nguyên nhân là do chất thải của các khu công nghiệp, chất thải sinh hoạt, các loại thuốc trừ sâu vân vân khiến đất bị ô nhiễm. Loại ô nhiễm này có hậu quả rất nghiêm trọng, không chỉ làm tính chất của đất bị chuyển biến xấu, mà quan trọng hơn là những sinh vật bên trong đất sẽ hấp thu trực tiếp những chất độc này, và những chất độc này thông qua thức ăn tiến vào cơ thể con người, gây nguy hiểm cho sức khỏe con người.
Phượng Thành là một trong những thành phố công nghiệp nặng quan trọng nhất của cả nước, lượng chất thải công nghiệp, nước thải, khí thải mỗi ngày không biết nhiều như thế nào. Những thứ gây ô nhiễm này tích tụ trong đất, hoặc hòa vào nguồn nước, hoặc bay trong không khí, từng chút một ăn mòn hoàn cảnh tự nhiên của Phượng Thành, ô nhiễm đất ở Phượng Thành. Sau đợt mưa lớn này, những chất độc trong không khí sẽ theo nước mưa thấm vào trong đất, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng, vượt qua bản năng tinh lọc của đất.
Lục Lăng Tây để di động xuống nhìn về tấm bảng trắng một lần nữa, không do dự chọn đồng ý tinh lọc.
Mưa vẫn rơi, trời càng lúc càng tối hơn, Lục Lăng Tây cũng không nhìn ra tinh lọc đất thì có biến hóa gì. Cậu không khỏi nghĩ rằng, nếu đất ở sân sau có thể tinh lọc nhờ sức mạnh tự nhiên, vậy những nơi khác thì sao? Liệu có phải sẽ giống như những gì cậu thấy trên mạng, tích lũy dần theo thời gian rồi vượt qua khả năng tinh lọc của đất, cuối cùng sẽ trở nên rất ghê người?
Cậu nghĩ rất nhập thần, Đại Hắc tắm rửa xong đi ra ủy khuất "Gâu" một tiếng.
Lục Lăng Tây hoàn hồn liền thấy Đại Hắc ngồi xổm ở cửa phòng vệ sinh, Nhan Việt thân trên để trần, mặc một cái quần đùi hoa mà cậu đưa cho, vừa lau tóc vừa đi ra. Hình tượng này của Nhan Việt quá là đảo điên, Lục Lăng Tây thấy vậy phì cười.
Nhan Việt nhướng màu: "Buồn cười lắm sao?"
Anh thấy mình trong gương cũng thấy buồn cười, nhưng quần áo của anh đã ướt rồi, không có cách nào mặc được cả.
Lục Lăng Tây nén cười không dám thừa nhận, thật ra cũng không buồn cười lắm, mà khi mặc trên người Nhan Việt thì khiến người ta thấy không hợp. Thực ra Lục Lăng Tây cảm thấy Nhan Việt như vậy thì gần gũi hơn. Hôm qua Nhan Việt mặc đồ vest đi giày da đến dùng cơm, tuy Vương Thục Tú không nói gì nhưng Lục Lăng Tây cũng cảm giác có gì đó. Lúc cậu sống ở nhà họ Lục đã quen mọi người đều có dáng vẻ tinh anh như vậy, lúc ở cùng Nhan Việt cũng không thấy gì. Chỉ đến khi Nhan Việt tiến vào hoàn cảnh cuộc sống của cậu, cậu mới nhận ra có gì đó không hợp. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tầm mắt của Lục Lăng Tây dạo một vòng quanh Nhan Việt mặc quần đùi hoa, cảm thấy hài hòa hơn nhiều.
Đôi mắt của cậu sạch sẽ, chỉ đơn thuần dừng trên quần hoa thôi, nhưng Nhan Việt lại bị ánh mắt của cậu làm phần dưới nóng lên, mặt không đổi sắc nghiêng thân mình.
Tắm xong, hai người bắt đầu đối mặt với vấn đề khó khăn là nấu cơ thế nào. Lục Lăng Tây là không biết nấu, Nhan Việt cũng chỉ biết sơ sơ. Cũng may trong tủ lạnh có tương cà chua mà Vương Thục Tú làm lúc trước, Nhan Việt lại tìm ra một gói mì sợi, hỏi Lục Lăng Tây: "Ăn mì không?"
Lục Lăng Tây xoa bụng gật đầu.
Nhan Việt thấy cậu đói bụng, mở lửa lớn nhất để đun nước, "Làm nhanh thôi."
Lúc anh nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào cái nồi phía trước, từ chỗ Lục Lăng Tây ngồi chỉ thấy phần mặt nghiêng của Nhan Việt. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn ừ một tiếng, tựa vào cửa phòng bếp nhìn Nhan Việt nấu mì. Bên ngoài mưa to gió lớn, cửa sổ ở phòng bếp bị gió thổi kêu cạch cạch cạch. Hạt mưa đập vào thủy tinh, bên ngoài là một vùng mưa trắng xóa. Ngọn đèn treo trên đầu tỏa ra ánh sáng, có tia sáng mờ nhạt ánh vào mặt nghiêng của Nhan Việt, khiến cả người anh có cảm giác dịu dàng hơn.
Nước trong nồi sôi rất nhanh, khi bỏ mì vào thì sương trắng tỏa ra. Nét mặt của Nhan Việt trong làn sương trắng có chút mờ ảo, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Lục Lăng Tây, anh quay đầu lại mỉm cười với cậu. Nụ cười này đập vào mắt Lục Lăng Tây, không hiểu sao khiến tim cậu ngừng đập. Cảm giác này có hơi kỳ quái, Lục Lăng Tây không được tự nhiên rời tầm mắt, vẫy vẫy tay với Đại Hắc, Đại Hắc lập tức vui vẻ chạy đến.
Nhan Việt: "..."
Cơm tối của hai người một chó là mì thịt xay trộn tương cà. Không thể không nói tương cà chua mà Vương Thục Tú làm rất ngon, chỉ đơn giản trộn với mì mà ngon hơn mấy món vô vị Nhan Việt ăn ở nhà họ Ân.
Ăn cơm xong, Lục Lăng Tây nhường phòng ngủ của mình cho Nhan Việt, cậu mang theo Đại Hắc ngủ ở phòng ngủ chính. Giường của cậu hơi nhỏ, cậu và Đại Hắc có thể miễn cưỡng nằm, nếu đổi Đại Hắc thành Nhan Việt thì chật quá. Nói sao thì Nhan Việt cũng là khách, Lục Lăng Tây cũng ngại chen một chỗ với Nhan Việt, rất hiếu khách nhường giường của mình.
"Nhan đại ca, anh nghỉ sớm đi." Lục Lăng Tây tìm một quyển sách mang ra phòng, nói với Nhan Việt trước khi đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Nhan Việt nhìn cậu, không còn cách nào chỉ đành nhận ý tốt của Lục Lăng Tây. Tuy không có cơ hội ngủ cùng cậu nhưng căn phòng này tràn ngập mùi của cậu, Nhan Việt an ủi mình như vậy, nỗi buồn bực khi Đại Hắc được ngủ cùng giường với cậu cũng giảm đi một chút.
Lục Lăng Tây trở về phòng cách vách, tìm một cái đệm trải trên mặt đất, nghiêm túc nói với Đại Hắc: "Đêm nay ngủ trên đệm, biết không?"
Đại Hắc có ngủ với cậu cũng không sao hết, nhưng nếu Vương Thục Tú biết Đại Hắc lên giường thì sẽ cằn nhằn mất. Đại Hắc tội nghiệp nức nở một tiếng, nghe lời nằm lên đệm.
Lục Lăng Tây mở sách ra đọc, vô tình nghĩ muốn đến sân sau xem thế nào. Cậu vừa nghĩ như vậy thì tấm bảng trắng bỗng trồi lên, hình ảnh của sân sau hiện lên trên đó.
Lục Lăng Tây kinh ngạc, cậu không quét radar tinh thần mà, hơn nữa phạm vị của radar cũng chỉ có ba mét, theo lý thì không thể đến đó được. Cậu nghĩ nghĩ rồi lùi vài bước trong phòng, chắc chắn là đã cách sân sau ba mét, nhưng tấm bảng trắng lơ lửng vẫn chiếu hình ảnh của sân sau như trước.
Lần này Lục Lăng Tây thật sự ngạc nhiên. Tình huống này cậu gặp được lần đầu tiên đấy. Cậu cẩn thận vươn tay chạm vào tầng ngoài của đất, một cảm giác liên kết rất đặc biệt dâng lên từ đáy lòng. Cảm giác này không thể nào hình dung, hình như là bởi vì sức mạnh tự nhiên nên cậu và đất ở sân sau đã tạo một mối liên kết nào đó. Liên kết này đã vượt qua phạm vi ba mét radar tinh thần, chỉ cần cậu nghĩ thì sân sau sẽ xuất hiện trên tấm bảng trắng.
Điều đầu tiên mà Lục Lăng Tây nghĩ đến là sau này khi cậu đến Vi Viên Nghệ thì lúc nào cũng có thể biết được tình trạng phát triển của cà chua trong vườn. Cậu lập tức cười. Liên kết này nhìn thì rất huyền diệu, nhưng nghĩ kỹ thì tác dụng cũng không lớn lắm, cũng chỉ là bớt việc mà thôi. Nhưng mỗi lần tấm bảng trắng phát triển tính năng mới đều khiến cậu rất vui mừng, Lục Lăng Tây liền thả sách xuống, nghiên cứu tấm bảng đối diện.
Mưa rơi suốt cả đêm, đến khi trời mờ mờ sáng mới dừng lại. Buổi tối Lục Lăng Tây ngủ không ngon lắm, luôn lo cho cà chua và cây non ở sân sau.
Hơn năm giờ, Lục Lăng Tây đã tỉnh lại. Cậu vừa ngồi dậy, Đại Hắc lập tức mở mắt đứng lên. Lục Lăng Tây ra dấu "suỵt" với Đại Hắc, Nhan Việt còn đang ngủ ở phòng cách vách, nhà cũ nên cách âm không tốt, bọn họ phải nhỏ giọng đừng đánh thức Nhan Việt. Đại Hắc yên lặng ngồi xổm trước mặt Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây mặc áo vào, sờ đầu Đại Hắc khen ngợi.
Một người một chó nhẹ nhàng bước ra cửa, Lục Lăng Tây vội vàng muốn nhìn sân sau thế nào, liền đẩy cửa ban công bước ra ngoài, khung cảnh trước mắt khiến cậu sững sờ.
Một đêm đi qua, cây cà chua bị mưa to gió lớn thổi bay hết quả lại lần nữa nở hoa. Vô số hoa nhỏ màu vàng nổi bật giữa lá cây, đung đưa theo gió. Một đám ong mật không biết bay từ nơi nào đang xoay quanh đó, nhìn rất bận rộn. Ngay cả cây liễu non héo rũ bị đám công nhân ngày hôm qua kết luận là đã chết, hôm nay đã mọc chồi non, dù rất nhỏ nhưng rất nhiều, mấy chú chim sẻ đứng trên đó, thấy Lục Lăng Tây cũng không sợ chút nào.
Không khí trong sân thoáng mát chưa từng có, mùi cỏ cây thơm ngát xen lẫn với mùi bùn đất khiến lòng người tĩnh lặng. Lục Lăng Tây nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong giây phút đó chỉ cảm thấy vui vẻ sảng khoái.
Đây là hiệu quả sau khi tinh lọc đất sao? Hoặc đây mới chính là diện mạo mà tự nhiên vốn nên có?
Nhan Việt bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Một đêm ngon giấc, mùi hương của thiếu niên vây quanh anh khiến anh ngủ say lần đầu tiên. Mặc quần áo xong, Nhan Việt theo âm thanh đi tới ban công, rồi giống như Lục Lăng Tây lúc trước, sững sờ đứng ở nơi đó.
Khung cảnh trước mắt như một bức tranh đủ mọi sắc màu, ánh nắng vàng chiếu rọi lên sân, hoa nhỏ màu vàng, cành liễu xanh biếc yếu ớt lay động trong gió, còn hai đống cà chua chất dưới ban công, hoàn toàn không nhìn ra nơi đây đã bị mưa lớn tập kích ngày hôm qua. Thứ duy nhất còn sót lại của trận mưa to đêm qua sợ là chỉ có bùn đất đang ướt đẫm trong sân.
Nhan Việt tìm thấy Lục Lăng Tây, thiếu niên đang ngồi xổm nhổ cỏ trên mặt đất. Phía sau cậu, Đại Hắc nằm dưới chân tường như muốn bò lên, đám chim sẻ đứng trên tường líu ríu như đang cười nhạo Đại Hắc.
Không khí trong sân sạch sẽ chưa từng có, Nhan Việt say mê hít một hơi, đi về phía Lục Lăng Tây.
Là một con chó hoang, trước kia Đại Hắc chắc chắn không có khái niệm tắm là gì. Nhiều khi quá nóng thì tìm một hồ nước hoặc hố nước lăn lộn là được. Nhưng từ khi thoát khỏi thân phận chó hoang, Đại Hắc đã bị ép tạo thành thói quen tắm rửa. May mà Lục Lăng Tây từ chỗ anh Đổng biết được chó không thể tắm mỗi ngày, không tốt cho da còn dễ bị mắc bệnh, nên Đại Hắc mới không bị tắm mỗi ngày nữa. Nhưng hôm nay Đại Hắc bị mắc mưa, dù thế nào cũng không chạy thoát được.
Trong phòng tắm, Nhan Việt cùng Đại Hắc đối mặt một lúc lâu, Nhan Việt không nói gì, trong mắt Đại Hắc hiện lên một tia giãy dụa, sau khi do dự thì tự giác ngồi xổm dưới vòi hoa sen.
Ngoài phòng tắm, không có Nhan Việt bên người, Lục Lăng Tây lại lần nữa gọi tấm bảng lên, tầm mắt dừng trên câu hỏi xa lạ kia.
Đất gieo trồng bị ô nhiễm, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên để tinh lọc hay không?
Những lời này cũng không khó hiểu, đất gieo trồng hắn là nói đến sân sau, nhưng cậu không hiểu tại sao nó lại bị ô nhiễm? Bị ô nhiễm thế nào? Chuyện này khiến cậu có chút khó hiểu, Lục Lăng Tây không lập tức chọn đồng ý ngay, mà cầm di động lên mạng xem xem thế nào là đất bị ô nhiễm.
Vốn cậu cũng chỉ muốn thử xem sao thôi, không ngờ vừa nhập mấy chữ đất bị ô nhiễm vào thì nhảy ra hàng loạt kết quả, còn rất nhiều hình ảnh ghê người. Nói dễ hiểu thì, đất bị ô nhiễm chính là những chất độc, những thứ có hại mà cuộc sống của con người thải ra xâm nhập vào trong đất, tích lũy đến một mức nhất định đã vượt qua khả năng tinh lọc của đất, khiến chất lượng và tình trạng của đất bị biến đổi. Nguyên nhân là do chất thải của các khu công nghiệp, chất thải sinh hoạt, các loại thuốc trừ sâu vân vân khiến đất bị ô nhiễm. Loại ô nhiễm này có hậu quả rất nghiêm trọng, không chỉ làm tính chất của đất bị chuyển biến xấu, mà quan trọng hơn là những sinh vật bên trong đất sẽ hấp thu trực tiếp những chất độc này, và những chất độc này thông qua thức ăn tiến vào cơ thể con người, gây nguy hiểm cho sức khỏe con người.
Phượng Thành là một trong những thành phố công nghiệp nặng quan trọng nhất của cả nước, lượng chất thải công nghiệp, nước thải, khí thải mỗi ngày không biết nhiều như thế nào. Những thứ gây ô nhiễm này tích tụ trong đất, hoặc hòa vào nguồn nước, hoặc bay trong không khí, từng chút một ăn mòn hoàn cảnh tự nhiên của Phượng Thành, ô nhiễm đất ở Phượng Thành. Sau đợt mưa lớn này, những chất độc trong không khí sẽ theo nước mưa thấm vào trong đất, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng, vượt qua bản năng tinh lọc của đất.
Lục Lăng Tây để di động xuống nhìn về tấm bảng trắng một lần nữa, không do dự chọn đồng ý tinh lọc.
Mưa vẫn rơi, trời càng lúc càng tối hơn, Lục Lăng Tây cũng không nhìn ra tinh lọc đất thì có biến hóa gì. Cậu không khỏi nghĩ rằng, nếu đất ở sân sau có thể tinh lọc nhờ sức mạnh tự nhiên, vậy những nơi khác thì sao? Liệu có phải sẽ giống như những gì cậu thấy trên mạng, tích lũy dần theo thời gian rồi vượt qua khả năng tinh lọc của đất, cuối cùng sẽ trở nên rất ghê người?
Cậu nghĩ rất nhập thần, Đại Hắc tắm rửa xong đi ra ủy khuất "Gâu" một tiếng.
Lục Lăng Tây hoàn hồn liền thấy Đại Hắc ngồi xổm ở cửa phòng vệ sinh, Nhan Việt thân trên để trần, mặc một cái quần đùi hoa mà cậu đưa cho, vừa lau tóc vừa đi ra. Hình tượng này của Nhan Việt quá là đảo điên, Lục Lăng Tây thấy vậy phì cười.
Nhan Việt nhướng màu: "Buồn cười lắm sao?"
Anh thấy mình trong gương cũng thấy buồn cười, nhưng quần áo của anh đã ướt rồi, không có cách nào mặc được cả.
Lục Lăng Tây nén cười không dám thừa nhận, thật ra cũng không buồn cười lắm, mà khi mặc trên người Nhan Việt thì khiến người ta thấy không hợp. Thực ra Lục Lăng Tây cảm thấy Nhan Việt như vậy thì gần gũi hơn. Hôm qua Nhan Việt mặc đồ vest đi giày da đến dùng cơm, tuy Vương Thục Tú không nói gì nhưng Lục Lăng Tây cũng cảm giác có gì đó. Lúc cậu sống ở nhà họ Lục đã quen mọi người đều có dáng vẻ tinh anh như vậy, lúc ở cùng Nhan Việt cũng không thấy gì. Chỉ đến khi Nhan Việt tiến vào hoàn cảnh cuộc sống của cậu, cậu mới nhận ra có gì đó không hợp. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tầm mắt của Lục Lăng Tây dạo một vòng quanh Nhan Việt mặc quần đùi hoa, cảm thấy hài hòa hơn nhiều.
Đôi mắt của cậu sạch sẽ, chỉ đơn thuần dừng trên quần hoa thôi, nhưng Nhan Việt lại bị ánh mắt của cậu làm phần dưới nóng lên, mặt không đổi sắc nghiêng thân mình.
Tắm xong, hai người bắt đầu đối mặt với vấn đề khó khăn là nấu cơ thế nào. Lục Lăng Tây là không biết nấu, Nhan Việt cũng chỉ biết sơ sơ. Cũng may trong tủ lạnh có tương cà chua mà Vương Thục Tú làm lúc trước, Nhan Việt lại tìm ra một gói mì sợi, hỏi Lục Lăng Tây: "Ăn mì không?"
Lục Lăng Tây xoa bụng gật đầu.
Nhan Việt thấy cậu đói bụng, mở lửa lớn nhất để đun nước, "Làm nhanh thôi."
Lúc anh nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào cái nồi phía trước, từ chỗ Lục Lăng Tây ngồi chỉ thấy phần mặt nghiêng của Nhan Việt. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn ừ một tiếng, tựa vào cửa phòng bếp nhìn Nhan Việt nấu mì. Bên ngoài mưa to gió lớn, cửa sổ ở phòng bếp bị gió thổi kêu cạch cạch cạch. Hạt mưa đập vào thủy tinh, bên ngoài là một vùng mưa trắng xóa. Ngọn đèn treo trên đầu tỏa ra ánh sáng, có tia sáng mờ nhạt ánh vào mặt nghiêng của Nhan Việt, khiến cả người anh có cảm giác dịu dàng hơn.
Nước trong nồi sôi rất nhanh, khi bỏ mì vào thì sương trắng tỏa ra. Nét mặt của Nhan Việt trong làn sương trắng có chút mờ ảo, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Lục Lăng Tây, anh quay đầu lại mỉm cười với cậu. Nụ cười này đập vào mắt Lục Lăng Tây, không hiểu sao khiến tim cậu ngừng đập. Cảm giác này có hơi kỳ quái, Lục Lăng Tây không được tự nhiên rời tầm mắt, vẫy vẫy tay với Đại Hắc, Đại Hắc lập tức vui vẻ chạy đến.
Nhan Việt: "..."
Cơm tối của hai người một chó là mì thịt xay trộn tương cà. Không thể không nói tương cà chua mà Vương Thục Tú làm rất ngon, chỉ đơn giản trộn với mì mà ngon hơn mấy món vô vị Nhan Việt ăn ở nhà họ Ân.
Ăn cơm xong, Lục Lăng Tây nhường phòng ngủ của mình cho Nhan Việt, cậu mang theo Đại Hắc ngủ ở phòng ngủ chính. Giường của cậu hơi nhỏ, cậu và Đại Hắc có thể miễn cưỡng nằm, nếu đổi Đại Hắc thành Nhan Việt thì chật quá. Nói sao thì Nhan Việt cũng là khách, Lục Lăng Tây cũng ngại chen một chỗ với Nhan Việt, rất hiếu khách nhường giường của mình.
"Nhan đại ca, anh nghỉ sớm đi." Lục Lăng Tây tìm một quyển sách mang ra phòng, nói với Nhan Việt trước khi đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Nhan Việt nhìn cậu, không còn cách nào chỉ đành nhận ý tốt của Lục Lăng Tây. Tuy không có cơ hội ngủ cùng cậu nhưng căn phòng này tràn ngập mùi của cậu, Nhan Việt an ủi mình như vậy, nỗi buồn bực khi Đại Hắc được ngủ cùng giường với cậu cũng giảm đi một chút.
Lục Lăng Tây trở về phòng cách vách, tìm một cái đệm trải trên mặt đất, nghiêm túc nói với Đại Hắc: "Đêm nay ngủ trên đệm, biết không?"
Đại Hắc có ngủ với cậu cũng không sao hết, nhưng nếu Vương Thục Tú biết Đại Hắc lên giường thì sẽ cằn nhằn mất. Đại Hắc tội nghiệp nức nở một tiếng, nghe lời nằm lên đệm.
Lục Lăng Tây mở sách ra đọc, vô tình nghĩ muốn đến sân sau xem thế nào. Cậu vừa nghĩ như vậy thì tấm bảng trắng bỗng trồi lên, hình ảnh của sân sau hiện lên trên đó.
Lục Lăng Tây kinh ngạc, cậu không quét radar tinh thần mà, hơn nữa phạm vị của radar cũng chỉ có ba mét, theo lý thì không thể đến đó được. Cậu nghĩ nghĩ rồi lùi vài bước trong phòng, chắc chắn là đã cách sân sau ba mét, nhưng tấm bảng trắng lơ lửng vẫn chiếu hình ảnh của sân sau như trước.
Lần này Lục Lăng Tây thật sự ngạc nhiên. Tình huống này cậu gặp được lần đầu tiên đấy. Cậu cẩn thận vươn tay chạm vào tầng ngoài của đất, một cảm giác liên kết rất đặc biệt dâng lên từ đáy lòng. Cảm giác này không thể nào hình dung, hình như là bởi vì sức mạnh tự nhiên nên cậu và đất ở sân sau đã tạo một mối liên kết nào đó. Liên kết này đã vượt qua phạm vi ba mét radar tinh thần, chỉ cần cậu nghĩ thì sân sau sẽ xuất hiện trên tấm bảng trắng.
Điều đầu tiên mà Lục Lăng Tây nghĩ đến là sau này khi cậu đến Vi Viên Nghệ thì lúc nào cũng có thể biết được tình trạng phát triển của cà chua trong vườn. Cậu lập tức cười. Liên kết này nhìn thì rất huyền diệu, nhưng nghĩ kỹ thì tác dụng cũng không lớn lắm, cũng chỉ là bớt việc mà thôi. Nhưng mỗi lần tấm bảng trắng phát triển tính năng mới đều khiến cậu rất vui mừng, Lục Lăng Tây liền thả sách xuống, nghiên cứu tấm bảng đối diện.
Mưa rơi suốt cả đêm, đến khi trời mờ mờ sáng mới dừng lại. Buổi tối Lục Lăng Tây ngủ không ngon lắm, luôn lo cho cà chua và cây non ở sân sau.
Hơn năm giờ, Lục Lăng Tây đã tỉnh lại. Cậu vừa ngồi dậy, Đại Hắc lập tức mở mắt đứng lên. Lục Lăng Tây ra dấu "suỵt" với Đại Hắc, Nhan Việt còn đang ngủ ở phòng cách vách, nhà cũ nên cách âm không tốt, bọn họ phải nhỏ giọng đừng đánh thức Nhan Việt. Đại Hắc yên lặng ngồi xổm trước mặt Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây mặc áo vào, sờ đầu Đại Hắc khen ngợi.
Một người một chó nhẹ nhàng bước ra cửa, Lục Lăng Tây vội vàng muốn nhìn sân sau thế nào, liền đẩy cửa ban công bước ra ngoài, khung cảnh trước mắt khiến cậu sững sờ.
Một đêm đi qua, cây cà chua bị mưa to gió lớn thổi bay hết quả lại lần nữa nở hoa. Vô số hoa nhỏ màu vàng nổi bật giữa lá cây, đung đưa theo gió. Một đám ong mật không biết bay từ nơi nào đang xoay quanh đó, nhìn rất bận rộn. Ngay cả cây liễu non héo rũ bị đám công nhân ngày hôm qua kết luận là đã chết, hôm nay đã mọc chồi non, dù rất nhỏ nhưng rất nhiều, mấy chú chim sẻ đứng trên đó, thấy Lục Lăng Tây cũng không sợ chút nào.
Không khí trong sân thoáng mát chưa từng có, mùi cỏ cây thơm ngát xen lẫn với mùi bùn đất khiến lòng người tĩnh lặng. Lục Lăng Tây nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong giây phút đó chỉ cảm thấy vui vẻ sảng khoái.
Đây là hiệu quả sau khi tinh lọc đất sao? Hoặc đây mới chính là diện mạo mà tự nhiên vốn nên có?
Nhan Việt bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Một đêm ngon giấc, mùi hương của thiếu niên vây quanh anh khiến anh ngủ say lần đầu tiên. Mặc quần áo xong, Nhan Việt theo âm thanh đi tới ban công, rồi giống như Lục Lăng Tây lúc trước, sững sờ đứng ở nơi đó.
Khung cảnh trước mắt như một bức tranh đủ mọi sắc màu, ánh nắng vàng chiếu rọi lên sân, hoa nhỏ màu vàng, cành liễu xanh biếc yếu ớt lay động trong gió, còn hai đống cà chua chất dưới ban công, hoàn toàn không nhìn ra nơi đây đã bị mưa lớn tập kích ngày hôm qua. Thứ duy nhất còn sót lại của trận mưa to đêm qua sợ là chỉ có bùn đất đang ướt đẫm trong sân.
Nhan Việt tìm thấy Lục Lăng Tây, thiếu niên đang ngồi xổm nhổ cỏ trên mặt đất. Phía sau cậu, Đại Hắc nằm dưới chân tường như muốn bò lên, đám chim sẻ đứng trên tường líu ríu như đang cười nhạo Đại Hắc.
Không khí trong sân sạch sẽ chưa từng có, Nhan Việt say mê hít một hơi, đi về phía Lục Lăng Tây.
Bình luận truyện