Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 52: Vượt tháp (4)



Giang Lưu Nhi nghĩ ngợi một chút rồi hướng khí linh kia nói:

“Nếu ta thật sự có thể thông qua được liệu ngươi có giữ lời không?”

Nam hài ra vẻ tất nhiên khẳng định:

“Yên tâm. Ta tuyệt đối giữ lời."

“Ta không tin tưởng ngươi, hay là ngươi hãy phát thệ đi."

“Ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của ta?" Nam hài tức giận nói lớn.

Giang Lưu Nhi lắc lắc đầu, nói:

“Không phải tin hay không tin mà ta chỉ muốn đảm bảo thôi."

Có chút coi thường, nam hài thâm ý nói:

“Ta thấy ngươi không cần phải lo xa như vậy làm gì. Nếu không e lại bước không qua nổi."

Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu ý nó muốn nói gì. Nếu là một Thần Thông Cảnh sơ kỳ thì dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của một con yêu thú cấp tám sơ kỳ được.

Nhưng mà… Giang Lưu Nhi hắn chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ sao?

Nhìn nam hài đang phát thệ đằng kia, Giang Lưu Nhi khẽ nhếch môi.



“Không biết là Ngọc Kinh có thể thông qua được tầng sáu hay không?”

Trong căn phòng mà các viện chủ đang ngồi, Nam viện chủ Ngọc Thường có chút lo lắng lẩm bẩm.

“Chỉ sợ là có chút khó khăn. Dù sao đứa nhỏ này chỉ mới đạt tới Thần Thông Cảnh trung kỳ.”

Đông viện chủ nhận xét.

Bạch Thiên Thù cũng nhỏ giọng lên tiếng:

“Mong là nó đừng quá háo thắng, biết lui lại đúng lúc."

Cổ Mị Sanh ngồi đằng kia im lặng không nói gì…



Trong một không gian khác của Đăng Tiên Tháp, một nam hài mặt mũi vô cùng khó coi hệt như vừa ăn phải quả đắng.

Mà thật sự thì cũng không khác biệt là bao. Bởi vì con yêu thú cấp tám sơ kỳ mà nam hài gọi ra lúc nãy đã trở thành một luồng năng lượng và đang bị kẻ nào đó hấp thu.

“Ngươi gian lận!"

Nam hài chỉ vào kẻ kia lớn tiếng nói.

Giang Lưu Nhi vẻ mặt vô tội hỏi lại:

“Vậy ngươi nói thử xem ta gian lận thế nào?”

“Ngươi không phải là Thần Thông Cảnh sơ kỳ. Thần Thông Cảnh sơ kỳ tuyệt đối không có khả năng đánh bại được yêu thú cấp tám!"

Giang Lưu Nhi nhìn nó hệt như nhìn một tên ngốc, hồi lâu mới đáp một câu tỉnh bơ suýt khiến cho nam hài hộc máu:

“Ta có nói mình là Thần Thông Cảnh sơ kỳ sao?”

“Ngươi… Ngươi…” Nét mặt nam hài kia đỏ bừng, miệng thở hồng hộc nói không ra lời.

Tên nhân loại này quá ghê tởm! Thật sự quá ghê tởm! Ngay cả khí linh mà ngươi cũng dám chơi…

Nam hài càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất. Lúc nãy nó đã phát thệ rồi, cũng không thể nuốt lời được. Sau cùng, khí linh nam hài biến mất.

Mắt không nhìn. Tai không nghe. Tâm không phiền.

Giang Lưu Nhi cũng mặc kệ cảm xúc của nó. Lúc này hắn còn đang bận tranh thủ hấp thu linh khí nồng đậm xung quanh.

Với số lượng khổng lồ này cũng không biết là nó đã phải tích góp bao nhiêu năm a.

Hắn có hơi cảm thán.

“Chi chi” Một tiếng nho nhỏ vang lên.

Đồng Đồng thò đầu ra ngoài, hít hà mấy hơi, sau đó cũng tranh thủ hấp thu. Linh khí xung quanh nhanh chóng bị kéo lại phía nó.

Tốc độ hấp thu của nó còn nhanh gấp đôi so với Giang Lưu Nhi!

Thời gian từng phút trôi đi…

Không biết qua bao lâu, Đồng Đồng ngừng lại không hấp thu linh khí nữa. Nó lấy tay vỗ vỗ bụng, khuôn mặt có vẻ thỏa mãn. Sau đó thì biến nhỏ lại chui vào trong áo Giang Lưu Nhi.

Trên trán Giang Lưu Nhi lúc này, từng giọt mồ hôi đọng lại, nhiễu xuống. Nét mặt hắn trông khá khổ sở.

Vào thời khắc này, bên trong đan điền của hắn đã tràn ngập linh khí. Chúng mỗi lúc một cuồng bạo cứ như thể tùy thời phá nát cơ thể hắn để chui ra.

Giang Lưu Nhi hết sức tập trung, cẩn trọng vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết. Hắn không muốn có bất kỳ sai sót nào lúc này. Bởi vì đây chính là thời điểm hắn chuẩn bị đột phá cảnh giới.

Linh khí trong không gian điên cuồng bị hút về phía Giang Lưu Nhi.

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện.

“Này… Cái này…”

Khí linh nam hài há hốc mồm, không thể tin được những gì trước mắt.

Linh khí mà nó đã tích lũy suốt bao năm qua đã bị hao mất gần ba phần!

Nam hài thật sự muốn hộc máu và chắc chắn nó sẽ hộc ra nếu như nó có máu. Nhưng đáng tiếc nó cũng chỉ có thể muốn mà thôi, bởi vì khí linh như nó thì làm gì có máu được.

Vì vậy cho nên nam hài chỉ có thể ôm uất nghẹn mà đứng đơ ra nhìn kẻ nào đó đang vơ vét kho báu của mình.

Chốc lát sau, từ trên người Giang Lưu Nhi bộc phát ra một luồng uy áp mạnh mẽ.

Nam hài đứng gần đó phải vội vàng điều động lực lượng chống đỡ.

Qua hồi lâu, khi Giang Lưu Nhi vừa thu liễm khí tức lại, không đợi hắn kịp nói gì thì giọng của nam hài cất lên:

“Nếu ngươi đã tu luyện xong rồi thì mau lập tức rời khỏi đây đi."

Giang Lưu Nhi vốn còn muốn tiếp tục tu luyện thêm nữa. Dù sao linh khí nơi này nồng đậm như vậy, nếu không tranh thủ thì thật có lỗi với bản thân, nhưng nghe giọng nói hằn hộc của nó thì hắn đành từ bỏ ý định. Nếu không e là nó sẽ thật sự trở mặt.

Làm người cũng không thể quá tham lam!

Hắn thầm nhủ một câu.

“Cảm ơn ngươi…”

Còn chưa kịp nói hết thì Giang Lưu Nhi đã bị một lực lượng vô hình cưỡng chế tống xuất ra ngoài.

Sau khi thân ảnh hắn biến mất, khí linh nam hài nhìn linh địa của mình, có xúc động muốn khóc.

“Hu hu…hu…”

Và thật sự thì nó khóc thật. Hẳn là nó rất đau lòng.



Bên ngoài Đăng Tiên Tháp, hầu hết những người tham gia kiểm tra đều có mặt đông đủ.

“Không ngờ tòa tháp nhìn như rách nát này lại thần kỳ như vậy. Không những có thể huyễn hóa ra yêu thú y như thật mà còn tạo ra năng lượng tinh thuần như vậy…”

Một gã thiếu niên cảm thán nói.

“Ừm. Ngươi nói không sai. Mặc dù ta chỉ mới đi tới tầng ba nhưng cũng thu hoạch được không nhỏ. Cứ như là vừa mới trãi qua tu luyện hai, ba năm vậy. Giá như mà ta đi được tới tầng bốn, thậm chí tầng năm thì hay biết mấy. Khi đó, nói không chừng ta có thể đột phá Ngự Không Cảnh hậu kỳ cũng nên."

Một tên bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.

Sau đó, vài tên khác cũng chen vào bắt đầu bàn luận.



Bạch Ngọc Đô đứng gần đó có chút xem thường. Hắn cầm chiếc quạt đã xếp gọn trong tay, mắt chăm chú nhìn tòa tháp trước mặt như đang chờ đợi gì.

Bỗng nhiên, không gian ở một chỗ gần đó có chút dao động. Tiếp đến, thân ảnh thiếu niên xuất hiện.

Thiếu niên mặc một bộ thanh y, trên mặt, một bên mắt bị che kín bằng một miếng vải trắng.

Người vừa xuất hiện đúng là Giang Lưu Nhi.

"Ta chỉ là định nói một tiếng cảm ơn thôi mà. Ngươi có cần phải đuổi ta như đuổi tà vậy không?"

Hắn lầm bầm nói một câu.

Những người khác gặp trường hợp tương tự thì chắc là cũng sẽ có cảm giác giống hắn bây giờ. Nhưng hắn quên rằng người bị thiệt không phải hắn mà là khí linh kia. Không biết nếu có kẻ lấy mất ba phần tài sản trong giới chỉ không gian của hắn thì hắn sẽ thấy thế nào.

Mà chắc không cần gì phải tới ba phần, chỉ vài chục viên Cực phẩm linh thạch hay vài viên Linh phẩm linh thạch thôi thì e là hắn đã nổi điên lên cũng không biết chừng.

Trong khi đó, khí linh nam hài kia không những mất ba phần tài sản mà nó còn phải tận mắt chứng kiến kẻ khác lấy đi ngay trước mặt mình. Cảm giác thế nào có thể nghĩ.

Đáng tiếc là dường như chẳng ai để ý đến cảm nhận của nó. Và dĩ nhiên tên hung thủ đã lấy tài sản của nó cũng không nốt.

Ngay sau khi Giang Lưu Nhi xuất hiện, một thân ảnh khác cũng nối tiếp theo.

Đó là một cô gái với chiếc mạn che trên mặt.

“Nhị tỷ. Cuối cùng tỷ cũng ra rồi! Ta thật sự rất lo lắng cho tỷ!" Gương mặt có phần khẩn trương, Bạch Ngọc Đô nói với vẻ gấp gáp: “Nhị tỷ! Tỷ bị thương rồi! Trong không gian giới chỉ của ta có mấy loại đan dược trị thương cao cấp, để ta lấy cho tỷ."

“Không cần.” Bạch Ngọc Kinh lãnh đạm nói.

Bạch Ngọc Đô còn đang muốn nói gì đó thì trên trời chợt có mấy đạo lưu quang bay đến.

Đó là năm vị viện chủ và các trưởng lão.

Khi thân ảnh của năm vị viện chủ xuất hiện, ở một góc gần đó, Giang Lưu Nhi mở to mắt nhìn chằm chằm, bộ dáng khó có thể tin, có kích động, có nghi vấn, còn có… chút gì đó hồi niệm.



Vị Ngô trưởng lão lúc trước bước ra nói:

“Để ta giải thích cho các ngươi một chút… Tòa tháp vừa rồi mà các ngươi vào kiểm tra thực lực gọi là Đăng Tiên Tháp. Đừng nhìn vẻ ngoài rỉ sét mà xem thường. Nói cho các ngươi biết, Đăng Tiên Tháp này chính là một kiện Cực phẩm linh khí đã sinh ra khí linh, là một trong những bảo vật trấn môn của Đại Nhật Cung ta. Chắc hẳn lợi ích mà nó mang lại các ngươi cũng đã cảm nhận được."

Mọi người đều tỏ vẻ tán đồng. Đăng Tiên Tháp này không những giúp cho người vượt tháp trau dồi kỹ năng chiến đấu mà còn đem lại lợi ích không hề nhỏ, có thể giảm bớt rất nhiều thời gian tu luyện.

Có chút hài lòng, Ngô trưởng lão tiếp tục nói:

“Đăng Tiên Tháp này vốn là nơi để cho các đệ tử của Đại Nhật Cung tu luyện, vì vậy, nếu các ngươi muốn thì tùy thời đều có thể vào."

Mọi người nghe thấy thế thì sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng. Không ngờ gia nhập Đại Nhật Cung còn có chuyện tốt như vậy. Nếu mỗi ngày đều vào Đăng Tiên Tháp tu luyện thì tốc độ sẽ nhanh tới cỡ nào?

Ai nấy đều đang âm thầm may mắn, đương nhiên cũng có vài người nghi hoặc. Chẳng hạn như Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Đô…

Bọn họ không tin là tự nhiên lại có cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy.

Sự thật đúng như những gì họ nghĩ.

Vị Ngô trưởng lão kia đã thay họ giải đáp:

“…Tuy nhiên… Các ngươi sẽ không được vào miễn phí như vừa rồi mà cần phải tiêu tốn một số lượng điểm cống hiến nhất định để được vào… Còn điểm cống hiến là thế nào và những cách để tích lũy nó thì sau khi được phân đến các viện các ngươi sẽ biết. Còn bây giờ, các vị viện chủ sẽ đích thân tuyển chọn các ngươi vào viện của mình…”

Nói xong, Ngô trưởng lão lui ra phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện