Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi
Chương 35
Khương Minh Chi thêm bạn Weixin với Lộ Lê xong thì lần đầu tiên thấy được cháu trai mà lần trước Lộ Khiêm muốn dẫn cô đến chơi trên vòng bạn bè của Lộ Lê.
Một cục thịt đáng yêu kế thừa hết gen của bố mẹ, bé con được đưa đến viện tiêm vaccine phòng bệnh, một giây trước không biết nguy hiểm cận kề, cười hi hi ha ha chào hỏi với chị y tá, cứ cười mãi, chị y tá cắm kim tiêm, đến khi tiêm xong, kim tiêm bị rút ra rồi cậu nhóc mới phản ứng ra hình như có gì đó sai sai, vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì, sao mà cánh tay đột nhiên đau như thế, sau đó nụ cười dần cứng ngắc cuối cùng gào khóc ầm lên, BMG là tiếng cười không chút khách sáo của mẹ nhóc - quý cô Lộ Lê, thậm chí còn bị đăng lên vòng bạn bè mời anh chị em bạn bè cùng thưởng thức.
Khương Minh Chi tan chảy trước sự đáng yêu ấy, lần đầu tiên cô thấy hóa ra xem trẻ con khóc khi tiêm phòng lại là một chuyện thích thú đến thế, cô thả like cho bài đăng của Lộ Lê.
Ban đầu Khương Minh Chi còn lo liệu Lộ Khiêm có bắt gặp cô trong danh sách ấn thích trong vòng bạn bè của Lộ Lê hay không, sau đó cô nhớ ra nếu như không phải vừa rồi Lộ Khiêm tới Bình Thành thì anh chẳng dùng Weixin, chứ đừng nói là lướt vòng bạn bè.
Cho dù anh nhìn thấy, thấy thì cứ thấy thôi, đến lúc đó cô giải thích sau, cũng chẳng sao cả.
Khương Minh Chi thả like cho Lộ Lê xong thì trở về giao diện chính, nhìn con số trên lịch.
Khương Minh Chi cảm nhận được một cách rõ ràng về cảm xúc không tên trong lòng mình, theo sự thay đổi của con số trên lịch, tâm tình đó của cô càng ngấm sâu.
Rõ ràng từ nửa năm trước, một năm mới gặp nhau một lần cũng không thế này.
Khương Minh Chi đặt cằm trên mu bàn tay.
Cô tự nhận rằng từ nhỏ sinh ra tại gia đình như vậy, trưởng thành trong hoàn cảnh gần như tất cả trưởng bối khác giới đều khoác bộ quân phục, bọn họ là nhóm người chính trực, thiện lương và nhiệt huyết, trung thành tuyệt đối nhất trên thế giới này, là hóa thân của hết thảy chính nghĩa và phẩm chất tốt đẹp, ngay cả Khương Minh Sùng lớn lên cũng theo học trường quân đội, đám con trai xấp xỉ tuổi cô trong khu phức hợp đa số đều có lựa chọn giống Khương Minh Sùng.
Bất kể ông nội hay là bác cả, Khương Minh Chi biết suy nghĩ từ trước đến nay của bọn họ luôn là muốn cô chọn một người trong số những chàng trai tốt trong khu phức hợp.
Thật ra điều này không phải không được, Khương Minh Chi nghĩ có lẽ hoàn cảnh trưởng thành của cô đã định sẵn cô nên ở bên chàng trai như thế.
Nếu như không phải cô tự ý âm thầm kết hôn.
Cô tự ý kết hôn, thậm chí còn gả cho một nhân vật phản diện đứng ở phía đối lập hoàn toàn.
Cô biết đó là hành vi phản nghịch lớn đến mức nào của mình, nhưng cô vẫn không nhịn được nhớ anh.
Cô lớn lên bên cạnh nhiều chàng trai tích cực tươi sáng như thế, sau này lại chọn giao mình cho một thương nhân kiêu căng lúc từ chối cô còn không quên nhắc cô kẻ mắt bị lem.
Đồng thời, dường như cô chưa từng hối hận về lựa chọn này.
Khương Minh Chi nâng cằm lên, nếu đã thừa nhận mình nhớ Lộ Khiêm thì cứ gọi cho video cho anh.
Chỉ cho phép nhà tư bản kiểm tra cô mà cô không được kiểm tra nhà tư bản sao?
Cuộc gọi được nhận.
Khương Minh Chi vốn tưởng rằng muộn thế này rồi Lộ Khiêm sắp đi ngủ, không ngờ lúc nhận điện, Khương Minh Chi thấy hình như phông nền đằng sau anh là văn phòng.
Có vẻ Lộ Khiêm cũng rất ngạc nhiên khi muộn thế này rồi mà Khương Minh Chi còn gọi điện cho anh: “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Chồng ơi.” Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm trên màn hình, mở miệng gọi một tiếng khe khẽ.
Tối nay cô gọi chồng rất tự nhiên.
Ánh mắt Lộ Khiêm vô cùng dịu dàng: “Ừ.”
Khương Minh Chi: “Sao muộn thế này rồi anh còn tăng ca?”
“Tối anh có về nhà không? Hay ngủ luôn ở văn phòng?”
Lộ Khiêm đáp: “Có phòng nghỉ ngơi.”
Khương Minh Chi “Ồ” một tiếng, nhớ cách bố trí trong văn phòng tổng giám đốc luôn có thêm một phòng nghỉ ngơi không thiếu gì cả.
“Em có thể xem phòng làm việc của anh không?” Khương Minh Chi đột nhiên hơi tò mò.
Vì thế Lộ Khiêm dùng camera sau quét một vòng cho Khương Minh Chi xem, Khương Minh Chi thấy văn phòng của Lộ Khiêm giản dị hơn cô nghĩ, mang đậm hơi thở của hiện đại hóa, không có tranh chữ, lọ hoa, đồ cổ các kiểu như mấy ông chủ hay thích trưng bày, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn thịnh của cảng Victoria.
Khương Minh Chi thấy cảnh đêm này thì bỗng có cảm giác thật ra nơi đó mới là nơi Lộ Khiêm thuộc về, anh vốn phải làm việc và sinh sống ở đó, ngoài cửa sổ là nơi anh sinh ra lớn lên và hiểu rõ về nó, anh không cần thiết phải rời khỏi nơi ấy.
Khương Minh Chi nhận ra cảm xúc này của mình thì nháy mắt sau trở nên ngang bướng.
Cô mặc kệ, anh nên thuộc về nơi đó nhưng cô muốn kéo anh đi, nhất quyết phải kéo anh đi.
Khương Minh Chi lên tiếng: “Chồng ơi, anh sẽ quay lại chứ.”
“Chừng nào anh về.”
“Em nhớ anh.” Cô bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn, hơi nâng cằm lên, kèm theo chút làm nũng hiên ngang chẳng sợ chi.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt Khương Minh Chi qua màn hình, nghe cô thẳng thắn bày tỏ nhớ nhung.
Mưu tính dùng sự hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng nhỏ xíu ấy che lấp đi nỗi thấp thỏm và mất mát sợ anh không về ở câu đầu tiên của cô.
“Nhanh thôi.” Lộ Khiêm nghe thấy mình trả lời, “Anh sẽ về nhanh thôi.”
...
“Bình minh lụi tàn” tiếp tục khua chiêng gióng trống bước vào giai đoạn quay phim ở thành phố S.
Cảnh phim hôm nay là cảnh hành động quan trọng nhất trong cả bộ, Trình Tĩnh Yên trải qua sự đấu tranh nội tâm và thống khổ, dần ý thức được trong suốt bao nhiêu năm qua Yamamoto đã dạy cô ấy làm gì, một lần Yamamoto giao cho cô một hành động bí mật, trong lúc sắp thành công Trình Tĩnh Yên đột nhiên lùi bước khiến nhiệm vụ thất bại để lộ thân phận, vì thế hai bên nổ ra trận bắn trả kịch liệt.
Ở trường quay, Khương Minh Chi mặc sườn xám màu hồng pastel tôn lên vòng eo cực mảnh mai, cuốn tóc cổ điển đậm phong cách dân quốc, lông mày lá liễu, một cái nhíu mày, một nụ cười khẽ cũng phong tình cực kỳ, vừa quyến rũ lại vừa thanh thuần.
Chỉ đạo võ thuật đang giảng giải cảnh phim cho diễn viên.
Trận bắn nhau này xảy ra ở hành lang và cầu thang, rất nhiều nơi ở hiện trường bị chôn thuốc nổ, mỗi lần quay tất cả điểm nổ đều phải chôn lại một lần, mỗi lần chôn lại mất cả nửa ngày, vì thế mọi người cố gắng hết sức hiểu rõ động tác và vị trí di chuyển, tranh thủ quay xong sớm một chút.
Trước kia Khương Minh Chi quay phim cổ trang cũng quay cảnh hành động rồi nhưng trong phim tiên hiệp đa phần chỉ học một vài chiêu thức và động tác đẹp mắt cùng chỉ đạo võ thuật mà thôi, hậu kỳ chỉnh sửa thêm hiệu quả đặc biệt, lần này vì nhân vật Trình Tĩnh Yên này, mỗi ngày cô đều luyện chiêu thức với chỉ đạo võ thuật, ngày nào trên người cô cũng xuất hiện vết bầm tím mà cô chưa từng kể với ai, dù sao Trình Tĩnh Yên là công cụ Yamamoto dày công bồi dưỡng ra, không phải bình hoa.
Chỉ đạo võ thuật lùi ra sau ống kính, Khương Minh Chi đứng ở vị trí được chỉ định, các diễn viên khác cũng vào chỗ.
Dương Thụ Hoa ở trước màn hình giám sát hô “action”.
“Không được!” Nam diễn viên nói lời thoại đầu, Khương Minh Chi rút súng đạo cụ ở dây quấn trên bắp đùi ra.
Hai bên lập tức bắn nhau ác liệt, đạo cụ chôn trên tường, dưới đất lần lượt nổ tung, trong khung hình, Khương Minh Chi vừa né tấn công bằng súng vừa lướt qua chướng ngại, lắc mình vô cùng gọn gàng dứt khoát, hai bên thỉnh thoảng có người trúng đạn ngã xuống.
Máy quay di chuyển trên bánh xích ở hành lang theo hành động của diễn viên, tất cả nhân viên bên ngoài ống kính đều không dám thở mạnh, mãi đến tận khi ống kính quay đến đoạn cuối cầu thang.
Toàn hiện trường đều là tiếng nổ sập và lời thoại ầm ĩ của diễn viên.
Khương Minh Chi dựa theo kế hoạch ban đầu, từ chỗ mai phục lăn ra sau bức tường đối diện rồi xả bắn liên tục.
Đợi đến khi tiếng nổ cuối cùng chấm dứt, Dương Thụ Hoa ở sau màn hình giám sát hô “cảnh này qua”.
Mọi người ở hiện trường nghe được tiếng “cảnh này qua” bỗng vui mừng lạ lùng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Dương Thụ Hoa cũng không ngờ cảnh phim dài quan trọng nhất này lại thuận lợi đến thế, vốn dĩ bà ấy nghĩ dù thế nào cả tổ phim cũng phải lăn lộn hai, ba ngày, dẫu sao chỉ chôn mấy lần các điểm nổ thôi cũng mất công lắm rồi, kết quả bây giờ một lần là qua.
Diễn viên nằm trên đất giả chết dồn dập bò dậy, có người còn cầm đầu vỗ tay, mọi người đang ung dung vui vẻ, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bịch bịch.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thấy nữ chính Khương Minh Chi đang lăn từ cầu thang xuống.
“Khương Minh Chi!”
“A!”
Nhất thời hiện trường hỗn loạn hết cả lên, Khương Minh Chi vẫn lăn từ tầng hai xuống tầng một, cả đám người nhào tới mới thấy trên bắp trên cô có vết thương rất sâu.
Vì để dựng lên cảnh tượng hỗn loạn lúc bắn nhau nên hiện trường có rất nhiều đá vụn và mảnh kính, khác với các nam diễn khác đều mặc quần dài, Khương Minh Chi mặc sườn xám để trần cẳng chân, vừa bắt đầu bụng chân đã bị thủy tinh vỡ tóe ra khi nổ làm bị thương, không muốn khiến cả tổ phim phải quay lại vì một mình cô nên cô gắng gượng chịu đựng đến khi cảnh này quay xong, vừa kết thúc thì không nhịn đau nổi cẳng chân mất sức, đúng lúc cô lại đang đứng ở cạnh cầu thang, vì thế trực tiếp ngã từ cầu thang xuống.
Mọi người hết sức ngạc nhiên trong cảnh quay gần như hoàn hảo ban nãy, Khương Minh Chi chịu đựng vết thương trong suốt quá trình quay vì đạo diễn không hô ngừng, nhất là thời nay người mới yếu đuối ngày càng nhiều, trầy da một chút thôi là muốn dừng quay khóc sướt mướt, fan còn mắng đoàn phim không chăm sóc tốt cho anh trai/chị gái nhà bọn họ.
Bác sĩ đi cùng đoàn phim nhanh chóng xách hòm thuốc chạy tới, xe cứu thương đang đến, Khương Minh Chi nằm trên người Mao Mao, sau khi lăn xuống khỏi cầu thang thì chỉ cảm thấy chân đau, mông đau, vai đau, cả người chỗ nào cũng đau.
...
Tin tức Khương Minh Chi bị thương trong khi quay phim “Bình minh lụi tàn” lên thẳng hot search.
Cho dù cô lên hot search lập tức đăng mấy bài Weibo tỏ ý chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, fan vẫn vô cùng lo lắng.
Trong phòng bệnh, tiễn xong những người ở đoàn phim đến thăm hết nhóm này đến nhóm khác, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Khương Minh Chi nằm trên giường bệnh đơn xem điện thoại.
Vết thương bị thủy tinh cứa rách đã được khử trùng xử lý, bác sĩ nói không để lại sẹo, nhưng ngã từ cầu thang xuống không cẩn thận bị trẹo chân, bây giờ mắt cá chân của cô vẫn còn sưng, có lẽ phải nghỉ hai ngày mới khỏi được.
Buổi chiều, lúc bác sĩ xử lý vết thương cho cô, Khương Minh Chi đau đến mức bật khóc.
Dương Thụ Hoa cho cô nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt rồi với quay lại đoàn phim.
Khương Minh Chi nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm trong Weixin, ai cũng nghe tin cô bị thương nên quan tâm hỏi cô có sao không.
Nhất là trong nhóm chat gia đình, ông nội biết tin vô cùng sốt ruột, mãi đến khi Khương Minh Chi quay hai video ngắn cô nằm trên giường lăn qua lăn lại chứng minh trừ chân ra thì cô vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng thì ông mới yên tâm.
Chiều hôm nay Mao Mao bị dọa sắp chết luôn rồi, trước kia Khương Minh Chi đóng phim, vết thương to nhỏ gì cũng có nhưng hôm nay là lần nghiêm trọng nhất, lúc này cô ấy mặt mày ủ rũ nhìn chằm chằm băng gạc cuốn ở cẳng chân Khương Minh Chi: “Chị Minh Chi, có báo với tổng giám đốc Lộ không ạ?”
Lên cả hot search rồi, ai cũng biết Khương Minh Chi bị thương, điều duy nhất không biết là liệu Lộ Khiêm đã biết hay chưa. Anh không dùng Weibo, lại đang ở Cảng Thành cách xa chỗ Khương Minh Chi, mà ở đó còn không thịnh hành việc dùng Weibo.
Khương Minh Chi nhìn điện thoại, ngay cả Khương Minh Sùng cũng nhắn Weixin hỏi cô thế nào rồi, lại nhớ người đàn ông nào đó nói với cô không bao lâu nữa là anh về, vậy mà giờ vẫn chưa biết tin.
“Không cần.” Khương Minh Chi trở mình, nói với Mao Mao: “Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Mao Mao: “Sao lại không phải chuyện gì to tát, chị ngã từ cầu thang xuống đó trời ạ.”
Khương Minh Chi rầu rĩ nói: “Chẳng phải bây giờ chị ổn rồi đây sao.”
Bác sĩ nói nghỉ hai ngày là khỏi, Khương Minh Chi nghĩ vậy đấy nhưng không biết tại sao trong lòng lại thấy ấm ức dâng trào.
...
Lúc đó, trụ sở Lộ thị ở Cảng Thành.
Gần đây Lộ Khiêm đang đối mặt với một loạt cuộc họp này đến cuộc họp khác, nếu anh đã quyết định xây dựng trụ sở mới ở Bình Thành thì anh biết sau đó cần phải đối diện với điều gì.
Một đám người trong hội đồng quản trị dùng hai ngôn ngữ Anh – tiếng Quảng lẫn lộn cãi nhau ỏm tỏi trước mặt anh suốt ba tiếng đồng hồ, tranh cãi không ngừng về tỉ lệ dự án trọng điểm của trụ sở Bình Thành, cũng như vấn đề Lộ Khiêm đi hay ở.
Tiễn đám ông già ồn ào kia đi, Lộ Khiêm xoa lông mày.
Quyết định của anh không dễ thay đổi, nhưng có một vài người, anh cần cho hắn cơ hội phát huy sức lực chứng minh cảm giác tồn tại.
Trần Trung biết Lộ Khiêm bị làm ầm suốt ba tiếng, lúc này cần yên tĩnh nhưng anh ta nghĩ tới nội dung tin tức kia thì vẫn gõ cửa đi vào.
Trong phòng làm việc, Trần Trung khom người: “Tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Khiêm nhắm hai mắt ừ một tiếng.
Trần Trung: “Bà chủ... Hôm nay đóng phim gặp chút sự cố.”
“Bây giờ đang ở bệnh viện thành phố S.”
Lộ Khiêm mở mắt ra.
“Chuẩn bị đi.”
“Tôi lập tức qua đó.”
Một cục thịt đáng yêu kế thừa hết gen của bố mẹ, bé con được đưa đến viện tiêm vaccine phòng bệnh, một giây trước không biết nguy hiểm cận kề, cười hi hi ha ha chào hỏi với chị y tá, cứ cười mãi, chị y tá cắm kim tiêm, đến khi tiêm xong, kim tiêm bị rút ra rồi cậu nhóc mới phản ứng ra hình như có gì đó sai sai, vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì, sao mà cánh tay đột nhiên đau như thế, sau đó nụ cười dần cứng ngắc cuối cùng gào khóc ầm lên, BMG là tiếng cười không chút khách sáo của mẹ nhóc - quý cô Lộ Lê, thậm chí còn bị đăng lên vòng bạn bè mời anh chị em bạn bè cùng thưởng thức.
Khương Minh Chi tan chảy trước sự đáng yêu ấy, lần đầu tiên cô thấy hóa ra xem trẻ con khóc khi tiêm phòng lại là một chuyện thích thú đến thế, cô thả like cho bài đăng của Lộ Lê.
Ban đầu Khương Minh Chi còn lo liệu Lộ Khiêm có bắt gặp cô trong danh sách ấn thích trong vòng bạn bè của Lộ Lê hay không, sau đó cô nhớ ra nếu như không phải vừa rồi Lộ Khiêm tới Bình Thành thì anh chẳng dùng Weixin, chứ đừng nói là lướt vòng bạn bè.
Cho dù anh nhìn thấy, thấy thì cứ thấy thôi, đến lúc đó cô giải thích sau, cũng chẳng sao cả.
Khương Minh Chi thả like cho Lộ Lê xong thì trở về giao diện chính, nhìn con số trên lịch.
Khương Minh Chi cảm nhận được một cách rõ ràng về cảm xúc không tên trong lòng mình, theo sự thay đổi của con số trên lịch, tâm tình đó của cô càng ngấm sâu.
Rõ ràng từ nửa năm trước, một năm mới gặp nhau một lần cũng không thế này.
Khương Minh Chi đặt cằm trên mu bàn tay.
Cô tự nhận rằng từ nhỏ sinh ra tại gia đình như vậy, trưởng thành trong hoàn cảnh gần như tất cả trưởng bối khác giới đều khoác bộ quân phục, bọn họ là nhóm người chính trực, thiện lương và nhiệt huyết, trung thành tuyệt đối nhất trên thế giới này, là hóa thân của hết thảy chính nghĩa và phẩm chất tốt đẹp, ngay cả Khương Minh Sùng lớn lên cũng theo học trường quân đội, đám con trai xấp xỉ tuổi cô trong khu phức hợp đa số đều có lựa chọn giống Khương Minh Sùng.
Bất kể ông nội hay là bác cả, Khương Minh Chi biết suy nghĩ từ trước đến nay của bọn họ luôn là muốn cô chọn một người trong số những chàng trai tốt trong khu phức hợp.
Thật ra điều này không phải không được, Khương Minh Chi nghĩ có lẽ hoàn cảnh trưởng thành của cô đã định sẵn cô nên ở bên chàng trai như thế.
Nếu như không phải cô tự ý âm thầm kết hôn.
Cô tự ý kết hôn, thậm chí còn gả cho một nhân vật phản diện đứng ở phía đối lập hoàn toàn.
Cô biết đó là hành vi phản nghịch lớn đến mức nào của mình, nhưng cô vẫn không nhịn được nhớ anh.
Cô lớn lên bên cạnh nhiều chàng trai tích cực tươi sáng như thế, sau này lại chọn giao mình cho một thương nhân kiêu căng lúc từ chối cô còn không quên nhắc cô kẻ mắt bị lem.
Đồng thời, dường như cô chưa từng hối hận về lựa chọn này.
Khương Minh Chi nâng cằm lên, nếu đã thừa nhận mình nhớ Lộ Khiêm thì cứ gọi cho video cho anh.
Chỉ cho phép nhà tư bản kiểm tra cô mà cô không được kiểm tra nhà tư bản sao?
Cuộc gọi được nhận.
Khương Minh Chi vốn tưởng rằng muộn thế này rồi Lộ Khiêm sắp đi ngủ, không ngờ lúc nhận điện, Khương Minh Chi thấy hình như phông nền đằng sau anh là văn phòng.
Có vẻ Lộ Khiêm cũng rất ngạc nhiên khi muộn thế này rồi mà Khương Minh Chi còn gọi điện cho anh: “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Chồng ơi.” Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm trên màn hình, mở miệng gọi một tiếng khe khẽ.
Tối nay cô gọi chồng rất tự nhiên.
Ánh mắt Lộ Khiêm vô cùng dịu dàng: “Ừ.”
Khương Minh Chi: “Sao muộn thế này rồi anh còn tăng ca?”
“Tối anh có về nhà không? Hay ngủ luôn ở văn phòng?”
Lộ Khiêm đáp: “Có phòng nghỉ ngơi.”
Khương Minh Chi “Ồ” một tiếng, nhớ cách bố trí trong văn phòng tổng giám đốc luôn có thêm một phòng nghỉ ngơi không thiếu gì cả.
“Em có thể xem phòng làm việc của anh không?” Khương Minh Chi đột nhiên hơi tò mò.
Vì thế Lộ Khiêm dùng camera sau quét một vòng cho Khương Minh Chi xem, Khương Minh Chi thấy văn phòng của Lộ Khiêm giản dị hơn cô nghĩ, mang đậm hơi thở của hiện đại hóa, không có tranh chữ, lọ hoa, đồ cổ các kiểu như mấy ông chủ hay thích trưng bày, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn thịnh của cảng Victoria.
Khương Minh Chi thấy cảnh đêm này thì bỗng có cảm giác thật ra nơi đó mới là nơi Lộ Khiêm thuộc về, anh vốn phải làm việc và sinh sống ở đó, ngoài cửa sổ là nơi anh sinh ra lớn lên và hiểu rõ về nó, anh không cần thiết phải rời khỏi nơi ấy.
Khương Minh Chi nhận ra cảm xúc này của mình thì nháy mắt sau trở nên ngang bướng.
Cô mặc kệ, anh nên thuộc về nơi đó nhưng cô muốn kéo anh đi, nhất quyết phải kéo anh đi.
Khương Minh Chi lên tiếng: “Chồng ơi, anh sẽ quay lại chứ.”
“Chừng nào anh về.”
“Em nhớ anh.” Cô bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn, hơi nâng cằm lên, kèm theo chút làm nũng hiên ngang chẳng sợ chi.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt Khương Minh Chi qua màn hình, nghe cô thẳng thắn bày tỏ nhớ nhung.
Mưu tính dùng sự hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng nhỏ xíu ấy che lấp đi nỗi thấp thỏm và mất mát sợ anh không về ở câu đầu tiên của cô.
“Nhanh thôi.” Lộ Khiêm nghe thấy mình trả lời, “Anh sẽ về nhanh thôi.”
...
“Bình minh lụi tàn” tiếp tục khua chiêng gióng trống bước vào giai đoạn quay phim ở thành phố S.
Cảnh phim hôm nay là cảnh hành động quan trọng nhất trong cả bộ, Trình Tĩnh Yên trải qua sự đấu tranh nội tâm và thống khổ, dần ý thức được trong suốt bao nhiêu năm qua Yamamoto đã dạy cô ấy làm gì, một lần Yamamoto giao cho cô một hành động bí mật, trong lúc sắp thành công Trình Tĩnh Yên đột nhiên lùi bước khiến nhiệm vụ thất bại để lộ thân phận, vì thế hai bên nổ ra trận bắn trả kịch liệt.
Ở trường quay, Khương Minh Chi mặc sườn xám màu hồng pastel tôn lên vòng eo cực mảnh mai, cuốn tóc cổ điển đậm phong cách dân quốc, lông mày lá liễu, một cái nhíu mày, một nụ cười khẽ cũng phong tình cực kỳ, vừa quyến rũ lại vừa thanh thuần.
Chỉ đạo võ thuật đang giảng giải cảnh phim cho diễn viên.
Trận bắn nhau này xảy ra ở hành lang và cầu thang, rất nhiều nơi ở hiện trường bị chôn thuốc nổ, mỗi lần quay tất cả điểm nổ đều phải chôn lại một lần, mỗi lần chôn lại mất cả nửa ngày, vì thế mọi người cố gắng hết sức hiểu rõ động tác và vị trí di chuyển, tranh thủ quay xong sớm một chút.
Trước kia Khương Minh Chi quay phim cổ trang cũng quay cảnh hành động rồi nhưng trong phim tiên hiệp đa phần chỉ học một vài chiêu thức và động tác đẹp mắt cùng chỉ đạo võ thuật mà thôi, hậu kỳ chỉnh sửa thêm hiệu quả đặc biệt, lần này vì nhân vật Trình Tĩnh Yên này, mỗi ngày cô đều luyện chiêu thức với chỉ đạo võ thuật, ngày nào trên người cô cũng xuất hiện vết bầm tím mà cô chưa từng kể với ai, dù sao Trình Tĩnh Yên là công cụ Yamamoto dày công bồi dưỡng ra, không phải bình hoa.
Chỉ đạo võ thuật lùi ra sau ống kính, Khương Minh Chi đứng ở vị trí được chỉ định, các diễn viên khác cũng vào chỗ.
Dương Thụ Hoa ở trước màn hình giám sát hô “action”.
“Không được!” Nam diễn viên nói lời thoại đầu, Khương Minh Chi rút súng đạo cụ ở dây quấn trên bắp đùi ra.
Hai bên lập tức bắn nhau ác liệt, đạo cụ chôn trên tường, dưới đất lần lượt nổ tung, trong khung hình, Khương Minh Chi vừa né tấn công bằng súng vừa lướt qua chướng ngại, lắc mình vô cùng gọn gàng dứt khoát, hai bên thỉnh thoảng có người trúng đạn ngã xuống.
Máy quay di chuyển trên bánh xích ở hành lang theo hành động của diễn viên, tất cả nhân viên bên ngoài ống kính đều không dám thở mạnh, mãi đến tận khi ống kính quay đến đoạn cuối cầu thang.
Toàn hiện trường đều là tiếng nổ sập và lời thoại ầm ĩ của diễn viên.
Khương Minh Chi dựa theo kế hoạch ban đầu, từ chỗ mai phục lăn ra sau bức tường đối diện rồi xả bắn liên tục.
Đợi đến khi tiếng nổ cuối cùng chấm dứt, Dương Thụ Hoa ở sau màn hình giám sát hô “cảnh này qua”.
Mọi người ở hiện trường nghe được tiếng “cảnh này qua” bỗng vui mừng lạ lùng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Dương Thụ Hoa cũng không ngờ cảnh phim dài quan trọng nhất này lại thuận lợi đến thế, vốn dĩ bà ấy nghĩ dù thế nào cả tổ phim cũng phải lăn lộn hai, ba ngày, dẫu sao chỉ chôn mấy lần các điểm nổ thôi cũng mất công lắm rồi, kết quả bây giờ một lần là qua.
Diễn viên nằm trên đất giả chết dồn dập bò dậy, có người còn cầm đầu vỗ tay, mọi người đang ung dung vui vẻ, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bịch bịch.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thấy nữ chính Khương Minh Chi đang lăn từ cầu thang xuống.
“Khương Minh Chi!”
“A!”
Nhất thời hiện trường hỗn loạn hết cả lên, Khương Minh Chi vẫn lăn từ tầng hai xuống tầng một, cả đám người nhào tới mới thấy trên bắp trên cô có vết thương rất sâu.
Vì để dựng lên cảnh tượng hỗn loạn lúc bắn nhau nên hiện trường có rất nhiều đá vụn và mảnh kính, khác với các nam diễn khác đều mặc quần dài, Khương Minh Chi mặc sườn xám để trần cẳng chân, vừa bắt đầu bụng chân đã bị thủy tinh vỡ tóe ra khi nổ làm bị thương, không muốn khiến cả tổ phim phải quay lại vì một mình cô nên cô gắng gượng chịu đựng đến khi cảnh này quay xong, vừa kết thúc thì không nhịn đau nổi cẳng chân mất sức, đúng lúc cô lại đang đứng ở cạnh cầu thang, vì thế trực tiếp ngã từ cầu thang xuống.
Mọi người hết sức ngạc nhiên trong cảnh quay gần như hoàn hảo ban nãy, Khương Minh Chi chịu đựng vết thương trong suốt quá trình quay vì đạo diễn không hô ngừng, nhất là thời nay người mới yếu đuối ngày càng nhiều, trầy da một chút thôi là muốn dừng quay khóc sướt mướt, fan còn mắng đoàn phim không chăm sóc tốt cho anh trai/chị gái nhà bọn họ.
Bác sĩ đi cùng đoàn phim nhanh chóng xách hòm thuốc chạy tới, xe cứu thương đang đến, Khương Minh Chi nằm trên người Mao Mao, sau khi lăn xuống khỏi cầu thang thì chỉ cảm thấy chân đau, mông đau, vai đau, cả người chỗ nào cũng đau.
...
Tin tức Khương Minh Chi bị thương trong khi quay phim “Bình minh lụi tàn” lên thẳng hot search.
Cho dù cô lên hot search lập tức đăng mấy bài Weibo tỏ ý chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, fan vẫn vô cùng lo lắng.
Trong phòng bệnh, tiễn xong những người ở đoàn phim đến thăm hết nhóm này đến nhóm khác, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Khương Minh Chi nằm trên giường bệnh đơn xem điện thoại.
Vết thương bị thủy tinh cứa rách đã được khử trùng xử lý, bác sĩ nói không để lại sẹo, nhưng ngã từ cầu thang xuống không cẩn thận bị trẹo chân, bây giờ mắt cá chân của cô vẫn còn sưng, có lẽ phải nghỉ hai ngày mới khỏi được.
Buổi chiều, lúc bác sĩ xử lý vết thương cho cô, Khương Minh Chi đau đến mức bật khóc.
Dương Thụ Hoa cho cô nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt rồi với quay lại đoàn phim.
Khương Minh Chi nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm trong Weixin, ai cũng nghe tin cô bị thương nên quan tâm hỏi cô có sao không.
Nhất là trong nhóm chat gia đình, ông nội biết tin vô cùng sốt ruột, mãi đến khi Khương Minh Chi quay hai video ngắn cô nằm trên giường lăn qua lăn lại chứng minh trừ chân ra thì cô vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng thì ông mới yên tâm.
Chiều hôm nay Mao Mao bị dọa sắp chết luôn rồi, trước kia Khương Minh Chi đóng phim, vết thương to nhỏ gì cũng có nhưng hôm nay là lần nghiêm trọng nhất, lúc này cô ấy mặt mày ủ rũ nhìn chằm chằm băng gạc cuốn ở cẳng chân Khương Minh Chi: “Chị Minh Chi, có báo với tổng giám đốc Lộ không ạ?”
Lên cả hot search rồi, ai cũng biết Khương Minh Chi bị thương, điều duy nhất không biết là liệu Lộ Khiêm đã biết hay chưa. Anh không dùng Weibo, lại đang ở Cảng Thành cách xa chỗ Khương Minh Chi, mà ở đó còn không thịnh hành việc dùng Weibo.
Khương Minh Chi nhìn điện thoại, ngay cả Khương Minh Sùng cũng nhắn Weixin hỏi cô thế nào rồi, lại nhớ người đàn ông nào đó nói với cô không bao lâu nữa là anh về, vậy mà giờ vẫn chưa biết tin.
“Không cần.” Khương Minh Chi trở mình, nói với Mao Mao: “Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Mao Mao: “Sao lại không phải chuyện gì to tát, chị ngã từ cầu thang xuống đó trời ạ.”
Khương Minh Chi rầu rĩ nói: “Chẳng phải bây giờ chị ổn rồi đây sao.”
Bác sĩ nói nghỉ hai ngày là khỏi, Khương Minh Chi nghĩ vậy đấy nhưng không biết tại sao trong lòng lại thấy ấm ức dâng trào.
...
Lúc đó, trụ sở Lộ thị ở Cảng Thành.
Gần đây Lộ Khiêm đang đối mặt với một loạt cuộc họp này đến cuộc họp khác, nếu anh đã quyết định xây dựng trụ sở mới ở Bình Thành thì anh biết sau đó cần phải đối diện với điều gì.
Một đám người trong hội đồng quản trị dùng hai ngôn ngữ Anh – tiếng Quảng lẫn lộn cãi nhau ỏm tỏi trước mặt anh suốt ba tiếng đồng hồ, tranh cãi không ngừng về tỉ lệ dự án trọng điểm của trụ sở Bình Thành, cũng như vấn đề Lộ Khiêm đi hay ở.
Tiễn đám ông già ồn ào kia đi, Lộ Khiêm xoa lông mày.
Quyết định của anh không dễ thay đổi, nhưng có một vài người, anh cần cho hắn cơ hội phát huy sức lực chứng minh cảm giác tồn tại.
Trần Trung biết Lộ Khiêm bị làm ầm suốt ba tiếng, lúc này cần yên tĩnh nhưng anh ta nghĩ tới nội dung tin tức kia thì vẫn gõ cửa đi vào.
Trong phòng làm việc, Trần Trung khom người: “Tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Khiêm nhắm hai mắt ừ một tiếng.
Trần Trung: “Bà chủ... Hôm nay đóng phim gặp chút sự cố.”
“Bây giờ đang ở bệnh viện thành phố S.”
Lộ Khiêm mở mắt ra.
“Chuẩn bị đi.”
“Tôi lập tức qua đó.”
Bình luận truyện