Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 47: Chỉ vì biết cô mang thai
"Á....." Cảm giác đau đớn và khó thở ập tới, sắc mặt Hạ Tử Du chợt xám ngắt,
cô cảm thấy cô đã sắp mất đi ý thức, từ từ nhắm mắt lại.
Khi Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy cô đang lịm dần, lúc này sức lực ở ngón tay mới nới lỏng ra.
Cô cho rằng cô sẽ chết, nhưng ở một giây cuối cùng, ý thức của cô dần dần hồi lại, khôi phục hơi thở.
Cô dựa vào cửa xe, dường như không còn sức lực....
Một giây tiếp theo, anh bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lập tức lái ra khỏi sân bay tư nhân.
....
Từ từ khôi phục ý thức, cô nhìn gò má cương nghị của anh, mãi không thể mở miệng.
Cuối cùng xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư nhân, anh túm lấy cô toàn thân nhức mỏi xuống xe, không hề thương tiếc.
Cổ tay cô bị anh siết làm đau, cô muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn vô lực.
Anh lôi cô bước lên bậc thang bệnh viện, nhìn bệnh viện trắng toát lạnh lẽo khiến cô vô cùng sợ hãi, cô nghi ngờ hỏi anh, "Tại sao dẫn tôi tới bệnh viện?"
Anh nói lạnh lùng như thể ra lệnh, "Phá thai!!"
Phá thai?
Lúc này cô mới nhớ lại câu nói đầu tiên khi anh nhìn thấy cô:
Ai cho phép cô mang thai con của tôi?
Cô không hiểu lắm ngước mắt nhìn anh, "Tôi không hiểu anh đang nói gì...."
Anh liếc nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm bao hàm nghi vấn.
Cô nhìn thấy mặt anh lộ vẻ tàn nhẫn, xua tay nói cho anh biết, "Tôi không mang thai....."
Anh siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt đen nguy hiểm híp thành một đường ngang, nói lạnh lùng, "Đừng giở trò với tôi!!"
Trong khoảnh khắc đó, cô sợ run người.
Người trước mắt tản ra hơi thở hung dữ, một giây trước dường như muốn đưa cô vào chỗ chết, chính là người đàn ông mà nhiều ngày qua cô luôn mong nhớ sao?
Tại sao.... Tại sao anh lại làm cô cảm thấy sợ hãi như vậy? Nhiều ngày không gặp, lần đầu tiên nhìn thấy cô không phải anh nên cưng chiều ôm cô, hôn cô sao? Tại sao lại hung dữ và tuyệt tình như vậy?
Lòng lan tràn đau đớn, cô chậm rãi cụp mắt xuống, hỏi anh bằng giọng run rẩy, "Vừa rồi.... Anh cho rằng tôi đã mang thai, đúng không?"
Giọng nói anh âm trầm không hề thương tiếc, vẫn lạnh lùng như cũ, "Đi vào!!"
Cô cắn nhẹ môi dưới, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt bỉnh thản ngẩng lên nhìn anh, "Không cần anh đi theo tôi, tôi tự đi!!" Dứt lời, cô tránh khỏi anh, lập tức đi vào bệnh viện.
----
"Cô Hạ, cô không mang thai.... Nếu cơ thể của cô xuất hiện triệu chứng của người mang thai, tôi tin là có liên quan với thuốc tránh thai cô dùng thời gian dài gần đây. Thuốc tránh thai có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chu kỳ hành kinh của phụ nữ, làm rối loạn kinh nguyệt, còn có thể thỉnh thoảng nôn mửa khó chịu.... Cho nên, phụ nữ cần phải hết sức cố gắng ít dùng thuốc tránh thai."
....
Cầm báo cáo kiểm tra của bệnh viện, Hạ Tử Du sững sờ đi ra khỏi phụ khoa.
Chiếc Bentley quen thuộc đã không còn ở trong tầm mắt của cô, cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra.
Đầu điện thoại bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của chị Dư, "Cô Hạ."
"Tôi có chút đồ hy vọng chị chuyển cho tổng giám đốc Đàm hộ tôi...."
Khi Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy cô đang lịm dần, lúc này sức lực ở ngón tay mới nới lỏng ra.
Cô cho rằng cô sẽ chết, nhưng ở một giây cuối cùng, ý thức của cô dần dần hồi lại, khôi phục hơi thở.
Cô dựa vào cửa xe, dường như không còn sức lực....
Một giây tiếp theo, anh bắt đầu khởi động máy, chiếc xe lập tức lái ra khỏi sân bay tư nhân.
....
Từ từ khôi phục ý thức, cô nhìn gò má cương nghị của anh, mãi không thể mở miệng.
Cuối cùng xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư nhân, anh túm lấy cô toàn thân nhức mỏi xuống xe, không hề thương tiếc.
Cổ tay cô bị anh siết làm đau, cô muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn vô lực.
Anh lôi cô bước lên bậc thang bệnh viện, nhìn bệnh viện trắng toát lạnh lẽo khiến cô vô cùng sợ hãi, cô nghi ngờ hỏi anh, "Tại sao dẫn tôi tới bệnh viện?"
Anh nói lạnh lùng như thể ra lệnh, "Phá thai!!"
Phá thai?
Lúc này cô mới nhớ lại câu nói đầu tiên khi anh nhìn thấy cô:
Ai cho phép cô mang thai con của tôi?
Cô không hiểu lắm ngước mắt nhìn anh, "Tôi không hiểu anh đang nói gì...."
Anh liếc nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm bao hàm nghi vấn.
Cô nhìn thấy mặt anh lộ vẻ tàn nhẫn, xua tay nói cho anh biết, "Tôi không mang thai....."
Anh siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt đen nguy hiểm híp thành một đường ngang, nói lạnh lùng, "Đừng giở trò với tôi!!"
Trong khoảnh khắc đó, cô sợ run người.
Người trước mắt tản ra hơi thở hung dữ, một giây trước dường như muốn đưa cô vào chỗ chết, chính là người đàn ông mà nhiều ngày qua cô luôn mong nhớ sao?
Tại sao.... Tại sao anh lại làm cô cảm thấy sợ hãi như vậy? Nhiều ngày không gặp, lần đầu tiên nhìn thấy cô không phải anh nên cưng chiều ôm cô, hôn cô sao? Tại sao lại hung dữ và tuyệt tình như vậy?
Lòng lan tràn đau đớn, cô chậm rãi cụp mắt xuống, hỏi anh bằng giọng run rẩy, "Vừa rồi.... Anh cho rằng tôi đã mang thai, đúng không?"
Giọng nói anh âm trầm không hề thương tiếc, vẫn lạnh lùng như cũ, "Đi vào!!"
Cô cắn nhẹ môi dưới, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt bỉnh thản ngẩng lên nhìn anh, "Không cần anh đi theo tôi, tôi tự đi!!" Dứt lời, cô tránh khỏi anh, lập tức đi vào bệnh viện.
----
"Cô Hạ, cô không mang thai.... Nếu cơ thể của cô xuất hiện triệu chứng của người mang thai, tôi tin là có liên quan với thuốc tránh thai cô dùng thời gian dài gần đây. Thuốc tránh thai có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chu kỳ hành kinh của phụ nữ, làm rối loạn kinh nguyệt, còn có thể thỉnh thoảng nôn mửa khó chịu.... Cho nên, phụ nữ cần phải hết sức cố gắng ít dùng thuốc tránh thai."
....
Cầm báo cáo kiểm tra của bệnh viện, Hạ Tử Du sững sờ đi ra khỏi phụ khoa.
Chiếc Bentley quen thuộc đã không còn ở trong tầm mắt của cô, cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra.
Đầu điện thoại bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của chị Dư, "Cô Hạ."
"Tôi có chút đồ hy vọng chị chuyển cho tổng giám đốc Đàm hộ tôi...."
Bình luận truyện