Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 18: Thất bại



Gần đây vụ án mà Nattalia đang theo có chút manh mối, tối hôm trước cô nhận được tin nhắn từ số máy lạ nói về manh mối của bọn buôn người, ngay lập tức cô tìm đến Khánh Duy cùng bàn bạc, cả hai thì thào to nhỏ khiến những người khác tò mò, đặc biệt là đại úy Lâm, cứ có cảm giác anh ta luôn dõi theo nhất cử nhất động của hai người không biết vì ý đồ gì.

Sau khi bàn bạc với Nattalia về vụ án, Khánh Duy đến nhà Hải Anh đón Hải Huệ, kể từ ngày cô bị thương anh luôn thường xuyên kè kè bên cô như sợ cô bị người khác mang đi mất vậy. Trong khi chờ cô, vô tình đụng mặt với ông Hải Long, con trai lớn của ông Hải, anh trai của Hải Anh, định sẽ chào ông ta một câu nhưng anh chợt khựng lại quay lưng đi tránh mặt, thì ra ngay khi ông ta bước ra thì có một người nữa bước ra cùng, vẻ mặt anh ta có vẻ khúm núm trước người đàn ông này, anh ta là người quen của anh. Đợi họ đi khuất anh mới vào nhà.

Ông Hải đang được Hải Huệ dìu tập đi trong vườn, nhìn thấy anh cô mỉm cười ra hiệu chờ cô một chút, ông Hải cũng nhìn thấy anh, ông quay sang nhìn cô, cô vừa giúp ông ngồi xuống vừa nói với ông rằng đó là Khánh Duy bạn trai của cô, ông gật gật đầu, mặc dù đã có thể tập đi được nhưng nhất thời ông vẫn chưa thể nói chuyện, thần trí ông minh mẫn nhưng việc nói vẫn còn khá khó khăn, nhờ có cô hàng ngày giúp đỡ trò chuyện động viên ông mà ông có thể hồi phục được như thế này cũng đã là có phúc lắm rồi.

DJ Bar.

– Hôm trước Nat có nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, nói rằng cuối tuần này bọn buôn người xuyên biên giới sẽ có hành động. – Đặt chai bia xuống bàn Khánh Duy nhìn Tuấn Phong nói.

– Nói chuyện này với em làm gì chứ? Em tưởng mấy chuyện này là chuyện tuyệt mật? Tuấn Phong uống cạn số bia còn lại trong chai rồi tỉnh bơ nói như không biết chuyện gì.

– Hôm nay khi đón Hải Huệ ở nhà Nguyễn Duy anh gặp Nguyễn Duy Hải Long, định chào hỏi ông ta nhưng Lâm cũng có ở đó.

– Lâm? Hắn ở đó làm gì? – Tuấn Phong nhíu mày khi anh trai nhắc đến tên đó, bất chợt anh nhớ lại lời nói về một tên tay trong nào đó trong ngành mà ông Hải Long từng úp mở với anh. Không lấy làm lạ nếu là tên đó.

– Anh nên cẩn thận với tên đó một chút, con người này gian xảo, mưu mô, dễ lật lọng, khó lường trước được, tiện giúp em để ý đến con bé đó nữa, dễ kích động lại hay hành động theo ý mình, có ngày sẽ gây họa tự hại bản thân.

Mặc dù là người của Hải Long nhưng ông ta vẫn chưa thật sự tin tưởng anh, vì dù sao anh cũng từng là cảnh sát, việc để anh nắm giữ chủ yếu việc làm ăn của ông ta cũng đã là đặt một ván cược lớn rồi, vì vậy anh không thể để bị ông ta nghi ngờ vì bất kỳ điều gì cả, điều đó vừa gây bất lợi cho anh cũng như gây nguy hiểm đến những người thân của anh, về phần Khánh Duy anh vẫn có dự cảm rằng đằng sau chuyện này có điều gì đó bất thường vì anh không tin em trai mình có thể làm ra những điều trái với lời thề của công an nhân dân, vì vậy thường hay vu vơ nói mấy chuyện như để thăm dò Tuấn Phong.

Nattalia rất phấn khích với điều này, cô đã theo vụ này hai năm nay, giờ có manh mối, cô phải tóm gọn bọn chúng, xong vụ này cô có thể yên tâm trở về nhà được rồi, dù là người thích bay nhảy nhưng đi lâu như vậy rồi cô cũng nhớ nhà, nhớ bố mẹ lắm chứ bộ. Nhưng vẫn đang thắc mắc không biết người gửi tin nhắn đó cho mình là ai, tại sao lại biết là cô đang theo vụ này mà báo tin? Không biết ý đồ của người đó là gì? Liệu đây có phải một cái bẫy? Đang gác cằm lên thành bể bơi miên man suy nghĩ về vụ án thì bị Tuấn Vũ hù cho giật bắn mình, nhìn vẻ mặt hậm hực của cô anh chàng thích chí cười nham nhở, không vừa nhanh tay cô tóm lấy bàn tay anh lôi xuống hồ bơi, bị bất ngờ anh chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh rồi rơi ùm xuống nước, thấy anh chới với dưới bể bơi Nattalia thích thú cười sằng sặc, trước khi leo lên còn không quên buông mấy lời trù ẻo anh, cô lấy đồ rồi rời đi, đi được vài bước chợt nhận ra điều gì đó bất thường, vội vã quay lại, cô không thấy Tuấn Vũ đâu, anh biến mất mà không sủi tăm, không lẽ bị chết chìm rồi? Tự nghĩ vậy, cô nhanh chóng nhảy xuống tìm kiếm, hốt hoảng khi thấy anh đang nằm im bất động dưới đáy bể bơi.

Nhìn anh đang nằm bất động trên giường, không gian im lặng, chỉ có tiếng máy điện tim đang kêu tít, tít, từng hồi, từng hồi Nattalia bỗng thấy tội lỗi vô cùng, cô đâu biết là anh không biết bơi đâu chứ, bảo sao lần đó khi cô rơi xuống hồ anh đã không xuống cứu cô, là do cô trách nhầm anh mà ghi nhận mối thù với anh đến tận bây giờ.

– Thảm rồi, thảm rồi, lần này cậu Vũ mà chết thật thì mày chỉ có mà chết theo cậu ấy thôi Nat ơi! – Hải Băng cảm thán làm ra vẻ kêu than càng làm cho Nattalia sợ hãi hơn.

– Ai biết là anh ta không biết bơi chứ? Anh ta có nói đâu.

– Chị đừng dọa chị ấy nữa, sặc nước chút thôi, vẫn còn sống, nhưng sẽ làm cho bà ngoại một phen hoảng hồn cho xem.

– Không phải không biết bơi, mà là không dám bơi. Cựu quán quân bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc mà không biết bơi có mà lạ. – Hải Băng vừa cho miếng cam vào miệng vừa nhồm nhoàm nói.

Không tin những gì Hải Băng vừa nói, Nattalia quay sang nhìn Hải Huệ, cô gật đầu xác nhận, và thong thả kể lại mọi chuyện đã xảy ra trước đây về chứng sợ nước của Tuấn Vũ cho cô nghe.

Chuyện anh không dám xuống nước đã xảy ra nhiều năm về trước, hồi đó vẫn còn đang học đại học, khi chính mắt chứng kiến em gái mưa trong truyền thuyết của mình bị đuối nước mà không thể cứu được đã khiến anh ám ảnh mà mắc chứng sợ nước kể từ đó.

Năm đó anh – Chu Tuấn Vũ, nam thần bơi lội của khoa ngoại đại học y. Cô gái crush anh, Đồng Ánh Lệ, hoa khôi khoa tim mạch, cô vốn ngưỡng mộ anh, anh là đàn anh khóa trên lại là bạn học của chị gái Đồng Anh Phương của cô, cô chị khá thân với anh nên cô em có cơ hội tiếp cận được anh, cô nhẹ nhàng đáng yêu, có ý với anh nhưng anh mặc nhiên chỉ coi cô như em gái, biết anh giỏi bơi lội nên tìm cách nhờ anh dạy bơi, vì coi cô như em gái nên anh vui vẻ hướng dẫn cho cô, không may mắn một lần cả trường đi dã ngoại ngoài biển cô bị đuối nước mặc dù đã rất cố gắng nhưng bị chuột rút nên anh đã không thể cứu được cô, từ đó anh luôn tự thấy mình có lỗi trong cái chết của cô, khiến anh luôn ám ảnh, nhìn anh thường ngày tươi cười vô tư như vậy nhưng thật sự lại không phải vậy, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà anh vẫn không thể quên được hình ảnh cô gái chới vơi trong nước rồi biến mất trước mặt mình.

Ngồi bên giường nhìn anh mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch bất chợt giọt nước mắt rơi trên khóe mắt Nattalia, cô nắm lấy tay anh, lẩm bẩm nói lời xin lỗi.

Căn phòng tĩnh lặng, bỗng bị xáo động vì tiếng ồn ào của cô gái, cô gái cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt sắc xảo, cô ta đẩy cửa phòng bệnh Tuấn Vũ đi vào, tiếng rú rít của cô ta khiến Nattalia đang mơ màng bị giật mình ngồi phắt dậy, cô còn tưởng mình đang mơ đi đuổi bắt tội phạm.

– Cô… cô là ai? Tự nhiên ầm ĩ vậy? Không thấy đang có người bệnh cần nghỉ ngơi hay sao?

– Cô là ai? À, cô chính là cái người làm anh ấy phải nằm đây đúng không? Sao chổi mà.

Cô ta lại gần giường Tuấn Vũ, quắc mắt nhìn Nattalia, vốn dĩ định chửi lại cô ta một trận, nhưng nghĩ lại mình đúng là người có lỗi nên Nattalia đành im lặng cho qua, giương mắt nhìn cô ta sờ tay nắn chân Tuấn Vũ.

Vừa hay, cùng lúc đó Tuấn Vũ tỉnh lại, còn đang mơ màng anh mở mắt thấy Nattalia ngồi bên cạnh, định nói gì đó với cô, nhưng chưa kịp nói được lời nào đã bị Đồng Anh Phương kia ôm chầm lấy, bị bất ngờ đến sững sờ, anh còn chưa kịp định hình là ai, Nattalia nhanh tay bấm chuông cảnh báo cho bác sĩ, một lúc sau Hải Huệ đã có mặt tại hiện trường, nhìn cảnh tượng như vậy cô ái ngại với mọi người, nhanh chóng tách Anh Phương ra khỏi Tuấn Vũ, anh thầm cảm ơn cô cháu gái cứu nguy kịp thời.

Đồng Anh Phương đó, trước đây là bạn thân của Tuấn Vũ, chị gái Đồng Ánh Lệ. Nói là bạn thân nhưng thật ra cô nàng cũng có chút chút để ý đến anh hơn mức bình thường, vì chuyện không may xảy ra với cô em gái mà sau đó Anh Phương theo gia đình qua Úc định cư liền mấy năm, giờ bỗng nhiên trở lại.

– Để Phương gọt hoa quả cho Vũ nhé.

– Sao lại trở về đột ngột vậy? – Tuấn Vũ nhìn cô đầy khó hiểu.

– Thì nhớ Vũ nên về này, ầy đùa đấy. – Nhìn vẻ mặt Tuấn Vũ nhăn lại, cô mỉm cười lảng sang chuyện khác.

Từ lúc anh tỉnh lại, chỉ có mấy cô cháu gái, mẹ anh, chị gái và Anh Phương đến thăm anh, mặc nhiên không thấy Nattalia đến thăm mình, mỗi lần có người ra người vào anh đều thấp thỏm mong ngóng, chả hiểu tự nhiên mong cô đến làm gì nữa, không phải cô là người làm anh ra nông nỗi này hay sao?

– Nè, đồ máu lạnh. – Hải Băng lấy chân khều khều tay Nattalia.

– Gì, Nattalia lật chăn thò đầu ra nhìn.

– Mày tính làm con nhà người ta nằm kia xong cũng không thèm đến thăm lấy một lần ấy hả? Không biết kiếp trước ông cậu tội nghiệp gây ra nghiệp gì mà giờ bị nghiệp vật như thế này nữa.

– Không phải anh ta có người ngày nào cũng canh bên cạnh hay sao? Đến làm gì? Mất công bị nhiếc móc, mà anh ta cũng chả mong nhìn thấy cái mặt tao đâu.

– Ai nói là không mong, sáng nay cậu Vũ mới hỏi em về chị xong. Mà sao nghe giọng chị như kiểu giận dỗi gì cậu em thế nhỉ? Hay là ghen với Đồng Anh Phương đó rồi? Phải mạnh mẽ chiến đấu chứ, em và Min cùng một chiến tuyến với chị. – Hải Huệ vừa đắp mặt xong quay sang nhìn Nattalia nháy mắt, làm cô có phần chột dạ, nhưng vẫn cãi chày cãi cối chuyện của anh chả liên quan gì đến mình, bản thân cũng chăm sóc anh suốt một ngày một đêm rồi chứ có phải gây ra lỗi rồi bỏ mặc như Hải Băng nói đâu.

– Bạn thân trở thành mợ? Hay, ý này hay. – Hải Băng kia thích chí đập tay xuống đệm thùm thụp hưởng ứng suy nghĩ táo bạo của Hải Huệ mặc dù chưa biết hai người kia thật sự có ý gì với nhau không, huống gì họ còn đang ghét nhau hơn cả chấy như thế này.

Dù sao thì cô cũng nhất quyết không đi, còn đang bận chuẩn bị cho kế hoạch vây bắt tối mai. Cô cùng Khánh Duy và cả đội bàn bạc lên kế hoạch tác chiến, có vẻ cả đội rất tự tin vào kế hoạch lần này.

Dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về thấy Nattalia còn đang thơ thẩn ngồi lại cắm đầu vào sổ sách ghi ghi chép chép gì đó, Khánh Duy ngỏ ý hỏi cô có muốn vào viện thăm cậu anh cùng anh và Tuần Phong không.

– Ờ, không phải mai anh ta ra viện rồi sao? Em không đi, em về nhà luôn giờ. Bảy giờ rồi, em có hẹn em đi đây. – Nói rồi vội vàng nhét cuốn sổ tay vào túi chạy biến đi luôn, nhìn điệu bộ hớt hải của cô Khánh Duy chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Phòng bệnh hôm nay có vẻ bớt nhộn nhịp hơn thường ngày, có soái ca nằm đây có khác nên trước đó cũng dồn dập người ra người vào thăm hỏi, đến người bình thường cũng muốn ốm thay người bệnh, lấy cớ muốn ngủ sớm để mai còn được ra viện nên Tuấn vũ đã đuổi hểt mọi người về, dù sao thì hôm nay cũng có ca trực của bà Lan chị gái anh nên cũng không cần ai ở lại cùng, mà do Đồng Anh Phương đó cứ thích làm quá lên muốn viện cớ tiếp cận anh nên mới suốt ngày le ve gần anh nên anh luôn tìm cách đuổi cô ta đi cho nhanh, tránh phiền phức.

– Số cậu cũng tốt thật, nằm có mấy ngày mà nhiều quà quá. Như này lỡ may có không tỉnh lại chắc nhiều vòng hoa lắm nhỉ? – Tuấn Phong lấy một quả táo lau lau qua rồi ăn một cách ngon lành.

– Xem nó kìa? Ra ngoài đừng bảo là cháu của cậu nhé. Không được một câu hỏi han còn trù ẻo tôi.

– Phong đùa cậu thôi, cậu đâu dễ chết như vậy chứ, phúc lớn mạng lớn, gặp nạn không chết ắt có phúc về sau. – Khánh Duy ra điều an ủi ông cậu đáng thương nhưng nghe như thế nào cũng giống như đang mỉa mai vậy.

– Khánh Duy, cậu hỏi cháu. Con bé tóc vàng mắt xanh ấy, à không tóc nâu, không phải đang là đồng nghiệp của cháu hay sao?

– Nat? Phải, rồi sao? Cậu có gì với cô ấy?

– Không có gì? Công việc bận lắm sao? – Tuấn Vũ chuyển chủ đề.

– Bận, nhưng về nhà rồi. Cháu có rủ qua thăm cậu nhưng người ta có hẹn nên về rồi. Đêm mai có nhiệm vụ phải làm nên nay tan làm sớm cho mọi người về chuẩn bị.

– Mọi người cẩn thận. Anh để ý con bé đó một chút. – Tuấn Phong lạnh lùng nói một câu đầy ẩn ý với Khánh Duy rồi tiếp tục ăn táo của mình, Khánh Duy nhìn anh khẽ gật đầu.

Vốn định hỏi thăm Nattalia nhưng không sao mở lời, dường như cũng không biết hỏi như thế nào, sợ hai thằng cháu thông minh này lại suy ra cái gì đó, nên anh chàng Tuấn Vũ đành ngoan ngoãn nhìn hai người kia lựa lựa, chọn chọn và xử lý đống hoa quả của mình.

Đi thế nào nhưng cuối cùng đi một vòng lại dừng ngay trước cổng bệnh viện. Đã định quay đi rồi nhưng nghĩ như thế nào lại quay lại. Khi cô đến thì cũng đã muộn, rón rén bước vào, miệng thều thào gọi tên Tuấn Vũ, đi thăm bệnh mà như đi ăn trộm, nghe thấy tiếng cô, anh đã ngóc đầu dậy rồi, nhưng muốn trêu cô nên lại nằm ngay xuống, nhắm nghiền mắt lại, vờ như đã ngủ say.

Trong phòng đã tắt điện, chỉ còn ánh sánh mờ mờ từ ngoài hành lang hắt vào, cô vẫn nhìn thấy rõ anh đang nằm đấy, thầm nghĩ trong đầu anh ngủ rồi cũng tốt, dù sao còn thức cũng chẳng biết nói gì, với tay kéo chăn lên cho anh, im lặng nhìn anh một hồi, rồi lại lặng lẽ quay người định rời đi rồi lại quay lại, nói câu xin lỗi rồi đi thẳng ra cửa, chưa kịp mở cửa thì bị tiếng người làm cho giật mình quay lại

– Muốn xin lỗi thì xin lỗi cho đàng hoàng chứ?

– Ôi trời, anh có phải người không vậy? Làm tôi hết hồn. Ai nói tôi đến để xin lỗi anh chứ? Ngủ mơ hả? – Nghĩ là lúc đó anh đang ngủ nên không biết những gì mình vừa làm nên Nattalia vẫn cố cãi

– Tôi còn chưa ngủ. Quay lại đây, lại đây. – Tuấn Vũ vẫy vẫy tay gọi cô. Còn cô thì cảm thấy có biến nên nhất quyết không lại gần anh, lắc đầu quầy quậy

– Muộn rồi, tôi qua xem anh còn sống không thôi, không mấy đứa cháu anh lại nói tôi máu lạnh, nhìn anh vẫn còn khỏe mạnh, lại trêu đùa được người khác như thế này thì tốt rồi, ngủ đi, tôi về đây. – Nói đoạn, cô quay đi thật nhanh, bỏ lại anh hụt hẫng nhìn theo.

Lúc cả đội đặc nhiệm lên xe rời đi cũng là lúc Tuấn Phong rời khỏi thành phố. Anh lặng lẽ rời đi, không mang theo người nào, đầu đội mũ trên người mặc quần áo đen. Trước lúc rời đi có dặn dò gì đó ông Bình kỹ lưỡng. Mở điện thoại, ngắm nhìn bức ảnh nền của anh và Hải Băng một hồi rồi bình thản tắt nguồn.

Cảnh sát đặc nhiệm phối hợp cùng cảnh sát địa phương đã nhanh chóng vây bắt và khống chế được một nhóm đối tượng khả nghi đang vận chuyển hàng, nhưng khi kiểm tra thì hàng trong đó không phải người mà là một số sản vật quý hiếm, biết là có vấn đề Nattalia bị mất bình tĩnh đập tay xuống nắp thùng, mắt cô đỏ ngầu đầy uất hận, cô và cả đội đã chuẩn bị cho kế hoạch này rất chu toàn vậy mà vẫn bị bọn chúng chơi cho một vố như thế này. Trong lúc sơ xuất không để ý, có một tên trong đám ấy thoát ra được, rút dao giấu trong người tiến đến định hành hung cô, thật may cô tránh được, ngã xuống đất nên dao chỉ sượt qua cánh tay một chút, nhưng tên này vẫn điên cuồng lao vào cô, tất cả súng của đội đều được lên đạn, nhưng dường như có viên đạn đã nhanh bắn thẳng vào tay đang cầm dao của hắn, tất cả mọi người đều giật mình hướng về phía viên đạn phát ra. Hắn nhanh chóng bị khống chế. Nơi viên đạn được bắn ra không hề thấy bóng người. Khánh Duy đỡ cô dậy, vẻ mặt anh hoảng hốt có phần lo lắng cho cô, cô lúc này vẫn chưa hết giật mình, nói với anh rằng mình không sao rồi tự lên xe, khuôn mặt thẫn thờ rồi ngồi im trên ấy.

Sau sự việc này, cô bị cấp trên khiển trách vì không điều tra kỹ thông tin, làm kế hoạch bị thất bại, may mà không gây thiệt hại gì, cô cảm thấy hối hận vì điều này, mặt mày tiu nghỉu, mọi người trong đội lấy làm ái ngại cho cô, dù sao cũng là cô gái duy nhất trong đội lần này, lại là cảnh sát quốc tế nữa.

– Tại sao em lại đi tin tin nhắn nặc danh đó chứ.

– Em có nghĩ kẻ đó là người quen biết không? – Khánh Duy ngồi xuống đối diện cô.

– Ý anh… Không nói gì, chỉ nhìn trước nhìn sau rồi gật đầu.

Dù sao kế hoạch lần này cũng đã đánh động đến bọn buôn người vì vậy chúng càng làm việc kín kẽ hơn, nên việc điều tra để tóm gọn bọn chúng sẽ càng khó khăn hơn.

Viên đạn được lấy ra từ người tên buôn lậu không phải loại đạn trong bất kì khẩu súng nào có mặt tại hiện trường lúc đó, cảm thấy có gì đó uẩn khúc trong đây, không thể nào chỉ là sự trùng hợp, Khánh Duy vẫn âm thầm tìm hiểu về điều này. Vô tình thấy lại hồ sơ vụ án của Tuấn Phong hai năm trước, có một sự trùng hợp không hề nhẹ là khẩu súng Tuấn Phong làm thất lạc năm đó cùng loại với khẩu súng bắn ra viên đạn cứu mạng Nattalia ngày hôm đó, như hiểu ra điều gì, để bộ hồ sơ về chỗ cũ rồi vội vàng rời đi.

Năm đó một sự việc gây xôn xao toàn sở cảnh sát thành phố, đội trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm đánh người vô tội gây thương tích, sử dụng vũ khí quân dụng ngoài giờ làm việc và sơ ý làm thất lạc súng có đạn thật. Vụ án khép lại, Tuấn Phong bị truy tố, anh bị đuổi ra khỏi ngành trước sự bàng hoàng của nhiều người từ gia đình cho đến đồng nghiệp, cũng như cấp trên, không ai có thể ngờ rằng một cảnh sát xuất sắc như anh lại có thể gây ra điều đó.

Trầm ngâm suy nghĩ gì đó mà không để ý ông Bình đã xuất hiện từ lúc nào, nhíu mày nhìn Tuấn Phong tay cầm khẩu súng cũ trên tay có vẻ như đang lau nó, ông đứng trước mặt anh, thoáng chút giật mình anh nhìn ông, đặt khẩu súng và chiếc khăn lên bàn. Mọi chuyện đã chính thức bắt đầu, không ngờ lại có ngày khẩu súng này lại được sử dụng. Nghĩ kỹ lại anh vẫn là nên đến gặp một người.

Do có đề xuất từ cấp trên nên chuyên án NH49 tạm thời bị dừng lại vô thời hạn, ngay lập tức Nattalia bị điều trở về Pháp, tin này như sét đánh ngang tai khiến cô nhất thời chưa thể chấp nhận được đã ngay lập tức đến gặp lãnh đạo chuyên án lần này để hỏi cho ra nhẽ, nhưng ông không nói gì nhiều, chỉ nói chuyên án đã kết thúc rồi, và sẽ làm thủ tục cho cô hoàn thành nhiệm vụ ở đây sớm nhất để cô có thể trở về nhà.

Sẵn bực bội trong lòng về điều này, Nattalia tìm đến Tuấn Phong mà than thở, anh không tỏ thái độ gì lấy làm ngạc nhiên lắm, chỉ im lặng mà nghe cô nàng ca thán, mắng chửi mấy ông sếp, đợi đến khi Nattalia rời đi rồi, ông Bình mới lên tiếng

– Cháu đã đến gặp trung tướng?

– Vụ này quá nguy hiểm, như vậy đối với con bé đó là tốt nhất, nhưng với bản tính thích tự hành động của Nat thì vẫn cần phải để ý nhiều. Chú giúp cháu chuẩn bị vé may bay cho Nat.

Ông Bình gật đầu rồi rời đi, Tuấn Phong ngồi lại trầm ngâm, anh biết làm như vậy Nattalia biết được chắc chắn sẽ trách anh xem vào chuyện của cô ấy, nhưng vụ lần này quá nguy hiểm đối với người liều mạng như Nattalia thì sẽ khó đảm bảo được, đặc biệt không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cô như lần trước được.

– Thật á? Trở về Pháp? – Hải Băng ngạc nhiên hét lên.

– Vé máy bay cũng được chuyển tới rồi kìa. – Hải Huệ rướn mắt nhìn tấm vé máy bay mới được chuyển đến rồi ngậm gùi nhìn Nattalia mặt buồn rười rượi.

Nattalia cũng muốn về nhà lắm, nhưng công việc dang dở làm cho cô không cam tâm, nó không chỉ là công việc, mà còn làm tâm nguyện của một người mà cô muốn hoàn thành, nhìn tấm ảnh chụp chung với một chàng trai mà lòng cô nặng trĩu.

Phòng đọc sách của ông ngoại Hải Băng.

– K59 làm như vậy là có ý gì? Không phải có sự giúp đỡ của cảnh sát quốc tế thì nhiệm vụ này của chúng ta sẽ thuận lợi hơn hay sao?

– Ông yên tâm, thằng bé biết suy tính, không phải ông tin tưởng nó nên mới đặc biệt để nhiệm vụ này cho nó hay sao? – Rót một chén trà cho người đàn ông đối diện, ông Hải điềm tĩnh trấn an ông ta. Nhấp một ngụm trà, người đàn ông trung niên tiếp lời.

– À! Tôi muốn ông gặp một người, có lẽ cậu ta đã tới rồi. – Nhìn đồng hồ trên tay, rồi ngước mắt nhìn ông Hải, khi ông vừa dứt lời thì người trong nhà báo có khách đến tìm ông thiếu tướng. Cả hai ông nhìn nhau, người này thật đúng hẹn

– Đây là L. – Chàng trai trẻ cao ráo, khôi ngô anh tuấn mỉm cười cúi chào hai ông.

Người này, ông Hải cảm thấy có chút quen mặt, anh ta cũng là một đặc nhiệm giấu mặt được ông thiếu tướng cố tình sắp xếp, qua câu chuyện ông Hải dần nhớ ra được anh ta là ai, có chút lo lắng, nhưng có lẽ đây là ý trời, mọi chuyện nên là phải xảy ra như vậy.

Cuộc nói chuyện của ba người đàn ông kết thúc, vừa bước ra khỏi cửa, bắt gặp ngay Hải Băng cùng mẹ cô đi vào, hốt hoảng khi thấy có người lạ trong nhà, bà Lan ngơ ngác, Hải Băng trau mày nhìn anh ta

– Sao anh lại ở trong nhà tôi?

– Thì tôi đến thăm cô, dạ chào cô ạ. Cháu là Minh bạn của Hải Băng. – Louis Hoàng tươi cười giới thiệu với bà Lan, nhìn anh chàng sáng sủa có vẻ khôi ngô tuấn tú, đàng hoàng như thế này bà Lan tỏ thái độ ưng ý lắm, hai người cười cười nói nói mà chẳng mảy may để tâm đến thái độ không mấy thích thú của Hải Băng, nếu không muốn nói là khó chịu.

Cũng may mà Louis Hoàng nhanh trí nếu không đã lộ ra chuyện anh đến để gặp ngày thiếu tướng và ông ngoại cô.

– Cậu bạn này của con được đấy, có vẻ ngoan ngoãn, nhìn cũng sáng sủa nữa, cậu ta làm gì vậy?

– Giám đốc điều hành của Louis Wedding ạ. – Hải Băng hờ hững trả lời bà.

– Vậy là cùng lĩnh vực với con rồi còn gì nữa, hợp quá, hợp quá mà, nao mời cậu ta đến nhà ăn cơm nhé. – Nói rồi bà vui vẻ đi vào phòng mà không hay biết khuôn mặt Hải Băng biến dạng đến mức nào rồi. Mẹ cô mà thích anh ta thì không phải con đường tình của cô và Tuấn Phong sau này sẽ càng thảm hơn hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện