Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 367: Chữa Trị (1)
Cái lần đi lạc rồi gặp gỡ mảnh vỡ Luân Hồi Chi Môn đã để lại cho Lâm Phong ấn tượng rất khó quên về Đại Vực Sâm Lâm, trong tiềm thức Lâm Phong vẫn luôn cho rằng Đại Vực Sâm Lâm là một địa phương cực kì nguy hiểm.
Nhất là khu vực trung tâm vô cùng quỷ dị, nhiều lúc nhớ lại Lâm Phong cũng phải rùng mình trước khung cảnh bị vô vàn vô số linh hồn bủa vây, chỉ cần một phần nhỏ trong số những linh hồn đó có ác ý thì Lâm Phong đã chết không thể nào chết hơn.
Nhưng hôm nay, trải qua nửa năm không ngừng tìm kiếm mọi ngóc ngách Lâm Phong lại không gặp bất kì nguy hiểm nào, càng không thấy bất kì dấu hiệu nào của “Luân Hồi Chi Môn”.
Thậm chí Lâm Phong khai mở cả thần đồng cũng không thấy các linh hồn như ngày trước, mọi thứ giống như… nơi này chưa từng tồn tại thứ gọi là “Luân Hồi Chi Môn”.
Lâm Phong cau mày truyền âm cho Tang Thụ hỏi:
-Theo ngươi thì Luân Hồi Chi Môn đã rời khỏi đây hay nó đang trốn ta?
Nửa năm cùng Lâm Phong xem xét hoàn cảnh Tang Thụ đã có kết luận nhất định, nghe Lâm Phong hỏi Tang Thụ lập tức đáp lời:
-Luân Hồi Chi Môn vốn là một món pháp bảo cường đại, ta không biết chuyện nó vỡ thành bốn mảnh có thật hay không nhưng dù là thật thì uy năng của một mảnh cũng không thể xem thường, nó đủ sức để trốn tránh khỏi sự truy xét của ngươi.
Ý tứ… Luân Hồi Chi Môn vẫn ở đây, chẳng qua ngươi không tìm được thôi.
Và đương nhiên, Tang Thụ cũng không tìm được.
Nhưng như vậy đã đủ nói lên Luân Hồi Chi Môn có vấn đề, nếu không nó đâu cần phải trốn tránh Lâm Phong làm cái gì?
Điều này khiến Lâm Phong cực kì khó chịu, mặc kệ Luân Hồi Chi Môn đã từng giúp Lâm Phong đắp lên căn cơ vững chắc nhưng Lâm Phong ghét nhất là bị người khác âm thầm tính kế, trong khi người đứng phía sau chuyện này rất có khả năng là cái tên Đại Giới Chủ gì gì đó.
Mà Đại Giới Chủ là ai? Là người mạnh nhất Thái Sơ Giới, cũng là người từng sở hữu Hỗn Độn Chi Tâm, so ra Đại Giới Chủ còn khó chơi hơn cả Thiên Đạo, bảo Lâm Phong không lo lắng sao được.
Bất quá Lâm Phong không còn cách nào khác, Lâm Phong biết có tìm thêm nữa cũng không có kết quả đành phải bỏ qua việc đối chất với Luân Hồi Chi Môn quay về Lâm gia, việc trước mắt là phải tìm cách lẻn vào Thiên Giới một cách an toàn.
……………..
Một bên khác, tại một căn phòng ở Lâm gia đang có năm người gồm Thái Phiêu Phiêu nằm trên giường tĩnh dưỡng và bốn người khác là Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh cùng trò chuyện chăm sóc Thái Phiêu Phiêu.
Mặc dù có Tuyết, Phượng ở bên giúp Thái Phiêu Phiêu duy trì sinh mệnh nhưng thiếu Hỗn Độn Chi Khí nên qua thời gian sức khỏe của nàng càng lúc càng yếu, từ ban đầu vẫn có thể đi lại đến bây giờ đã phải nằm một chỗ ở trên giường, ngoài có thể tự ăn uống ra thì lực hành động không còn bao nhiêu.
Có điều Thái Phiêu Phiêu không hề tỏ ra bực bội hay oán trách Lâm Phong bỏ nàng đi cả nửa năm, ngược lại Thái Phiêu Phiêu rất cám ơn Lâm Phong, nhờ Lâm Phong an bài mà nàng lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của một người mẹ từ Lâm Nguyệt.
Nếu có thể, Thái Phiêu Phiêu nguyện đánh đổi tất cả để có được một lần gặp lại mẹ của mình, cái chết… có lẽ là một cơ hội.
Mà Lâm Nguyệt với tư cách là một phụ nữ từng trải hiểu thấu hết tâm tư yếu đuối của Thái Phiêu Phiêu, bà biết Thái Phiêu Phiêu yêu thích Lâm Phong cũng như Thái Phiêu Phiêu đã xem nhẹ sự sống chết, và bà rất không chấp nhận cái tư tưởng sau của Thái Phiêu Phiêu.
Bất quá Lâm Nguyệt không nỡ trách mắng Thái Phiêu Phiêu, bà đã nghe Thái Phiêu Phiêu phải chịu dày vò đến cỡ nào, đổi lại là bà sợ rằng đã không có dũng khí để sống tiếp chứ đừng nói xem nhẹ sống chết.
Lâm Nguyệt nhìn Thái Phiêu Phiêu vô lực trên giường không khỏi chặn lòng trách Lâm Phong:
-Tên tiểu tử thối này, có chuyện gì quan trọng hơn trở về nhà cơ chứ.
Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu nở nụ cười yếu ớt nói:
-Lâm di đừng nói thế, những gì Lâm Phong làm đều có mục đích cả. Hơn nữa con cũng đang rất tốt mà.
Lâm Nguyệt trừng mắt răn đe:
-Con bé này, đến lúc nào rồi còn bênh vực cho nó. Chúng ta sinh ra làm nữ nhân đã chịu thiệt thòi, con phải biết nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là mẹ, mặc kệ Lâm Phong có nhận hay không thì ta cũng xem con như người trong nhà, có hiểu không?
Đối mặt với “tình thương của mẹ”, Thái Phiêu Phiêu không thể phản bác chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:
-Dạ, mẹ.
Bỗng nhiên, Tuyết cảm nhận được điều gì đó thốt lên:
-Huynh ấy sắp về rồi.
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã nhiều hơn một nhân ảnh quen thuộc, người tới không phải Lâm Phong thì là ai.
Chứng kiến mọi người đông đủ Lâm Phong vô cùng cao hứng dang tay ra cười nói:
-Ta về rồi đây.
Đáp lại sự cao hứng của Lâm Phong là Lâm Nguyệt lên tiếng trách móc:
-Tiểu tử thối con rốt cuộc cũng chịu về, mau qua xem Phiêu Phiêu thế nào ngay cho mẹ.
Lúc này Lâm Phong mới để ý tới trạng thái không tốt của Thái Phiêu Phiêu, ngay từ đầu Lâm Phong không nghĩ Thái Phiêu Phiêu nằm trên giường là do thể trạng không cho phép, theo Lâm Phong tính toán lượng Hỗn Độn Chi Khí truyền cho Thái Phiêu Phiêu phải đủ chống đỡ mấy năm.
Đây cũng là lí do Lâm Phong dành thời gian nửa năm để tìm kiếm ở Đại Vực Sâm Lâm.
Nhưng tính toán đã sai lầm, tình huống của Thái Phiêu Phiêu nặng hơn rất nhiều so với chẩn đoán, Lâm Phong vội vàng chạy tới bên giường đỡ Thái Phiêu Phiêu dậy nhẹ giọng nói:
-Là ta vô ý, đáng lẽ ta nên về sớm hơn.
Vốn đang muốn mở miệng nói ‘‘không sao’’, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Nguyệt ở phía sau thì Thái Phiêu Phiêu lại tỏ ra giận dỗi nói:
-Ta còn tưởng ngươi quên ta luôn rồi chứ.
Một câu giận dỗi mang theo phong tình khiến Lâm Phong không khỏi khẽ giật mình, cái này… không giống tính cách của Thái Phiêu Phiêu a.
Nhưng rất nhanh sau đó Lâm Phong liền hiểu ra vấn đề, Lâm Phong rút ra kết luận mỗi lần để nữ nhân bên cạnh tiếp xúc với người lớn trong nhà đều trở nên biến hóa khôn lường, Tuyết là như thế, Phượng là như thế, đến bây giờ Phiêu Phiêu cũng là như thế.
Lâm Phong thầm cười khổ phối hợp nói:
-Sẽ không, cho dù ta có quên mất bản thân ta là ai thì ta cũng không bao giờ quên được các nàng.
Nghe đôi trẻ nói lời ngọt ngào, Lâm Nguyệt gật đầu ra vẻ tạm chấp nhận nói:
-Thôi, mẹ để lại không gian cho người trẻ các con, xong việc ở đây con hãy qua gặp cha con chào một tiếng, ông ấy rất nhớ con đấy.
Lâm Phong gật đầu nhận lệnh:
-Vâng, mẹ đi thong thả.
Đợi Lâm Nguyệt rời khỏi, Lâm Phong lập tức đưa cho Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng mỗi người một cái lệnh bài nói:
-Ba nàng làm theo lệnh bài chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta sẽ chữa trị cho Phiêu Phiêu.
Tiếp nhận lệnh bài, ba người Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng tạm hoãn lại nỗi niềm hân hoan không chút chậm trễ chia ra làm nhiệm vụ, cả ba cũng rất lo lắng cho Thái Phiêu Phiêu, mỗi một ngày trông thấy Thái Phiêu Phiêu yếu đi ba nàng đều rất đau lòng.
Trong phòng chỉ con lại hai người, Lâm Phong tranh thủ vừa truyền Hỗn Độn Chi Khí vừa hỏi:
-Mẹ của ta không nói gì khiến ngươi khó chịu chứ?
Thái Phiêu Phiêu lắc đầu:
-Lâm di rất tốt, người đối xử với ta giống như con gái trong nhà vậy, ta rất vui.
Tới đây Lâm Phong hơi trầm mặc một chút mới nói tiếp:
-Chuyện cha của ngươi…
Không đợi Lâm Phong nói rõ ràng Thái Phiêu Phiêu đã toàn thân run rẩy, nàng cắn răng nói ra:
-Không sao, ta biết cả rồi.
Lời nói là vậy, nhưng Thái Phiêu Phiêu có thể không sao thật sao? Cha của nàng… đã chết rồi, thậm chí chết rất thê thảm trước sự truy đuổi của năm tên Hóa Thần, chỉ là nàng không hiểu tại sao lại có nhiều người biết được lộ trình của hai cha con nàng đến như thế.
Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai…
Phát hiện lòng thù hận trong Thái Phiêu Phiêu gia tăng mãnh liệt, Lâm Phong khẽ vỗ về Thái Phiêu Phiêu nói:
-Cứ khóc đi, và đừng nghĩ đến báo thù, bởi vì… chính cha ngươi đã chọn con đường này.
Lời của Lâm Phong giống như một sự tháo gỡ khúc mắc trong lòng, Thái Phiêu Phiêu bỗng khóc nức nở:
-Cha… cha ơi……
Đúng vậy, chuyện Thái Tiêu Diêu chết không phải bí mật, kì thực Lâm Phong đã biết từ lâu rồi, sở dĩ Lâm Phong không nói là do muốn điều tra kĩ càng.
Trên đường trở về Lâm Phong đã giết chết những kẻ tham gia vào cuộc đuổi giết Thái Tiêu Diêu, nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện ra sự thật rằng chính Thái Tiêu Diêu tự để lộ tin tức hòng hấp dẫn kẻ thù về phía mình tạo cơ hội cho Thái Phiêu Phiêu chạy thoát.
Cuối cùng Thái Tiêu Diêu chết, nhưng lão rất mãn nguyện, bởi vì lão không cần Thái Phiêu Phiêu báo đáp, cũng không cần Thái Phiêu Phiêu biết những gì mình làm, cái lão cần chỉ đơn giản là thấy Thái Phiêu Phiêu sống khỏe mạnh và vui vẻ, như thế là đủ rồi.
Đây… chính là tình thương của một người cha dành cho đứa con gái yêu quý của mình.
Thế nhưng nó lại khiến Thái Phiêu Phiêu đau đớn tột cùng, nàng không phải không biết Thái Tiêu Diêu thương nàng, càng không phải không biết Thái Tiêu Diêu làm rất nhiều thứ tốt đẹp cho nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều phủ nhận tất cả.
Thứ nàng đáp lại cho Thái Tiêu Diêu chỉ là một sự hờ hững, là một ánh mắt lạnh lùng, là chưa bao giờ gọi Thái Tiêu Diêu bằng “cha”, để rồi bây giờ nàng có muốn cũng không thể đứng trước mặt gọi Thái Tiêu Diêu một tiếng cha được nữa rồi.
Nàng… rất hối hận vì đã không tha thứ cho Thái Tiêu Diêu sớm hơn.
……………
Ba ngày sau, tại bãi đất trung tâm của Lâm gia vốn là một nơi thường ngày náo nhiệt thì hôm nay chỉ có bốn người đứng trên sân cùng một người ngồi chính giữa, bốn phía là vô số tầng trận pháp chằng chịt đan xen, và toàn bộ đều là trận pháp mang tính chất của “hàn băng”.
Lâm Phong là người chủ trận nói với Thái Phiêu Phiêu ngồi ở chính giữa:
-Linh căn có thể bị bóc đi, nhưng không ai có thể hoàn toàn bóc đi linh căn của một người, thứ ngươi mất đi chỉ là phần ngọn còn phần gốc của linh căn vẫn luôn nằm trong người ngươi, có điều phần gốc đã bị tổn thương nặng nề không lộ ra ngoài khiến ngươi không thể tu luyện.
-Hôm nay ta sẽ giúp ngươi dựa vào phần gốc đó một lần nữa mọc ra linh căn bằng phương pháp kích thích tiến hóa linh căn, một khi thành công ngươi sẽ đạt được linh căn còn cao cấp hơn cực phẩm linh căn.
-Bất quá quá trình này rất đau đớn, ngươi… ráng chịu đựng.
Thái Phiêu Phiêu hiểu Lâm Phong lo nàng sẽ nghĩ quẩn từ bỏ liền nói:
-Yên tâm đi, ta không phải loại người sướt mướt, những chuyện đã qua ta sẽ chỉ ghi nhớ trong lòng chứ không để nó ảnh hưởng, ta nhất định không bỏ cuộc giữa chừng. Hơn nữa cha mẹ ta dưới suối vàng cũng không vui vẻ gì nếu ta chết, đúng không?
Nghe vậy Lâm Phong quả thật yên tâm hơn, xem ra Thái Phiêu Phiêu đã thông suốt hết thảy rồi.
Lâm Phong cười cười trêu chọc:
-Còn có Hiên Phượng đã sắp Vấn Đạo rồi, sư phụ mà để đệ tử vượt mặt xa như thế có chút không hay a.
Thái Phiêu Phiêu nhún vai thản nhiên nói ra:
-Trò hơn thầy chứng tỏ thầy dạy giỏi, có gì không hay.
Đối với lời này… Lâm Phong triệt để không còn gì để nói, cô nàng này từ lúc nào mặt dày đến vậy rồi? Rõ ràng Hiên Phượng phát triển không liên quan gì tới ngươi a, ta mới là người dạy Hiên Phượng a.
Bỏ qua đùa giỡn, Lâm Phong làm mặt nghiêm túc nói:
-Ta bắt đầu đây, nhớ kĩ, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được tạm dừng cảm ứng linh căn dù chỉ một giây, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại không nói có chết hay không nhưng ngươi chắc chắn sẽ vĩnh viễn không thể tu luyện.
Thái Phiêu Phiêu kiên định gật đầu:
-Tới đi.
Nhất là khu vực trung tâm vô cùng quỷ dị, nhiều lúc nhớ lại Lâm Phong cũng phải rùng mình trước khung cảnh bị vô vàn vô số linh hồn bủa vây, chỉ cần một phần nhỏ trong số những linh hồn đó có ác ý thì Lâm Phong đã chết không thể nào chết hơn.
Nhưng hôm nay, trải qua nửa năm không ngừng tìm kiếm mọi ngóc ngách Lâm Phong lại không gặp bất kì nguy hiểm nào, càng không thấy bất kì dấu hiệu nào của “Luân Hồi Chi Môn”.
Thậm chí Lâm Phong khai mở cả thần đồng cũng không thấy các linh hồn như ngày trước, mọi thứ giống như… nơi này chưa từng tồn tại thứ gọi là “Luân Hồi Chi Môn”.
Lâm Phong cau mày truyền âm cho Tang Thụ hỏi:
-Theo ngươi thì Luân Hồi Chi Môn đã rời khỏi đây hay nó đang trốn ta?
Nửa năm cùng Lâm Phong xem xét hoàn cảnh Tang Thụ đã có kết luận nhất định, nghe Lâm Phong hỏi Tang Thụ lập tức đáp lời:
-Luân Hồi Chi Môn vốn là một món pháp bảo cường đại, ta không biết chuyện nó vỡ thành bốn mảnh có thật hay không nhưng dù là thật thì uy năng của một mảnh cũng không thể xem thường, nó đủ sức để trốn tránh khỏi sự truy xét của ngươi.
Ý tứ… Luân Hồi Chi Môn vẫn ở đây, chẳng qua ngươi không tìm được thôi.
Và đương nhiên, Tang Thụ cũng không tìm được.
Nhưng như vậy đã đủ nói lên Luân Hồi Chi Môn có vấn đề, nếu không nó đâu cần phải trốn tránh Lâm Phong làm cái gì?
Điều này khiến Lâm Phong cực kì khó chịu, mặc kệ Luân Hồi Chi Môn đã từng giúp Lâm Phong đắp lên căn cơ vững chắc nhưng Lâm Phong ghét nhất là bị người khác âm thầm tính kế, trong khi người đứng phía sau chuyện này rất có khả năng là cái tên Đại Giới Chủ gì gì đó.
Mà Đại Giới Chủ là ai? Là người mạnh nhất Thái Sơ Giới, cũng là người từng sở hữu Hỗn Độn Chi Tâm, so ra Đại Giới Chủ còn khó chơi hơn cả Thiên Đạo, bảo Lâm Phong không lo lắng sao được.
Bất quá Lâm Phong không còn cách nào khác, Lâm Phong biết có tìm thêm nữa cũng không có kết quả đành phải bỏ qua việc đối chất với Luân Hồi Chi Môn quay về Lâm gia, việc trước mắt là phải tìm cách lẻn vào Thiên Giới một cách an toàn.
……………..
Một bên khác, tại một căn phòng ở Lâm gia đang có năm người gồm Thái Phiêu Phiêu nằm trên giường tĩnh dưỡng và bốn người khác là Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh cùng trò chuyện chăm sóc Thái Phiêu Phiêu.
Mặc dù có Tuyết, Phượng ở bên giúp Thái Phiêu Phiêu duy trì sinh mệnh nhưng thiếu Hỗn Độn Chi Khí nên qua thời gian sức khỏe của nàng càng lúc càng yếu, từ ban đầu vẫn có thể đi lại đến bây giờ đã phải nằm một chỗ ở trên giường, ngoài có thể tự ăn uống ra thì lực hành động không còn bao nhiêu.
Có điều Thái Phiêu Phiêu không hề tỏ ra bực bội hay oán trách Lâm Phong bỏ nàng đi cả nửa năm, ngược lại Thái Phiêu Phiêu rất cám ơn Lâm Phong, nhờ Lâm Phong an bài mà nàng lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của một người mẹ từ Lâm Nguyệt.
Nếu có thể, Thái Phiêu Phiêu nguyện đánh đổi tất cả để có được một lần gặp lại mẹ của mình, cái chết… có lẽ là một cơ hội.
Mà Lâm Nguyệt với tư cách là một phụ nữ từng trải hiểu thấu hết tâm tư yếu đuối của Thái Phiêu Phiêu, bà biết Thái Phiêu Phiêu yêu thích Lâm Phong cũng như Thái Phiêu Phiêu đã xem nhẹ sự sống chết, và bà rất không chấp nhận cái tư tưởng sau của Thái Phiêu Phiêu.
Bất quá Lâm Nguyệt không nỡ trách mắng Thái Phiêu Phiêu, bà đã nghe Thái Phiêu Phiêu phải chịu dày vò đến cỡ nào, đổi lại là bà sợ rằng đã không có dũng khí để sống tiếp chứ đừng nói xem nhẹ sống chết.
Lâm Nguyệt nhìn Thái Phiêu Phiêu vô lực trên giường không khỏi chặn lòng trách Lâm Phong:
-Tên tiểu tử thối này, có chuyện gì quan trọng hơn trở về nhà cơ chứ.
Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu nở nụ cười yếu ớt nói:
-Lâm di đừng nói thế, những gì Lâm Phong làm đều có mục đích cả. Hơn nữa con cũng đang rất tốt mà.
Lâm Nguyệt trừng mắt răn đe:
-Con bé này, đến lúc nào rồi còn bênh vực cho nó. Chúng ta sinh ra làm nữ nhân đã chịu thiệt thòi, con phải biết nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là mẹ, mặc kệ Lâm Phong có nhận hay không thì ta cũng xem con như người trong nhà, có hiểu không?
Đối mặt với “tình thương của mẹ”, Thái Phiêu Phiêu không thể phản bác chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:
-Dạ, mẹ.
Bỗng nhiên, Tuyết cảm nhận được điều gì đó thốt lên:
-Huynh ấy sắp về rồi.
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã nhiều hơn một nhân ảnh quen thuộc, người tới không phải Lâm Phong thì là ai.
Chứng kiến mọi người đông đủ Lâm Phong vô cùng cao hứng dang tay ra cười nói:
-Ta về rồi đây.
Đáp lại sự cao hứng của Lâm Phong là Lâm Nguyệt lên tiếng trách móc:
-Tiểu tử thối con rốt cuộc cũng chịu về, mau qua xem Phiêu Phiêu thế nào ngay cho mẹ.
Lúc này Lâm Phong mới để ý tới trạng thái không tốt của Thái Phiêu Phiêu, ngay từ đầu Lâm Phong không nghĩ Thái Phiêu Phiêu nằm trên giường là do thể trạng không cho phép, theo Lâm Phong tính toán lượng Hỗn Độn Chi Khí truyền cho Thái Phiêu Phiêu phải đủ chống đỡ mấy năm.
Đây cũng là lí do Lâm Phong dành thời gian nửa năm để tìm kiếm ở Đại Vực Sâm Lâm.
Nhưng tính toán đã sai lầm, tình huống của Thái Phiêu Phiêu nặng hơn rất nhiều so với chẩn đoán, Lâm Phong vội vàng chạy tới bên giường đỡ Thái Phiêu Phiêu dậy nhẹ giọng nói:
-Là ta vô ý, đáng lẽ ta nên về sớm hơn.
Vốn đang muốn mở miệng nói ‘‘không sao’’, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Nguyệt ở phía sau thì Thái Phiêu Phiêu lại tỏ ra giận dỗi nói:
-Ta còn tưởng ngươi quên ta luôn rồi chứ.
Một câu giận dỗi mang theo phong tình khiến Lâm Phong không khỏi khẽ giật mình, cái này… không giống tính cách của Thái Phiêu Phiêu a.
Nhưng rất nhanh sau đó Lâm Phong liền hiểu ra vấn đề, Lâm Phong rút ra kết luận mỗi lần để nữ nhân bên cạnh tiếp xúc với người lớn trong nhà đều trở nên biến hóa khôn lường, Tuyết là như thế, Phượng là như thế, đến bây giờ Phiêu Phiêu cũng là như thế.
Lâm Phong thầm cười khổ phối hợp nói:
-Sẽ không, cho dù ta có quên mất bản thân ta là ai thì ta cũng không bao giờ quên được các nàng.
Nghe đôi trẻ nói lời ngọt ngào, Lâm Nguyệt gật đầu ra vẻ tạm chấp nhận nói:
-Thôi, mẹ để lại không gian cho người trẻ các con, xong việc ở đây con hãy qua gặp cha con chào một tiếng, ông ấy rất nhớ con đấy.
Lâm Phong gật đầu nhận lệnh:
-Vâng, mẹ đi thong thả.
Đợi Lâm Nguyệt rời khỏi, Lâm Phong lập tức đưa cho Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng mỗi người một cái lệnh bài nói:
-Ba nàng làm theo lệnh bài chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta sẽ chữa trị cho Phiêu Phiêu.
Tiếp nhận lệnh bài, ba người Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng tạm hoãn lại nỗi niềm hân hoan không chút chậm trễ chia ra làm nhiệm vụ, cả ba cũng rất lo lắng cho Thái Phiêu Phiêu, mỗi một ngày trông thấy Thái Phiêu Phiêu yếu đi ba nàng đều rất đau lòng.
Trong phòng chỉ con lại hai người, Lâm Phong tranh thủ vừa truyền Hỗn Độn Chi Khí vừa hỏi:
-Mẹ của ta không nói gì khiến ngươi khó chịu chứ?
Thái Phiêu Phiêu lắc đầu:
-Lâm di rất tốt, người đối xử với ta giống như con gái trong nhà vậy, ta rất vui.
Tới đây Lâm Phong hơi trầm mặc một chút mới nói tiếp:
-Chuyện cha của ngươi…
Không đợi Lâm Phong nói rõ ràng Thái Phiêu Phiêu đã toàn thân run rẩy, nàng cắn răng nói ra:
-Không sao, ta biết cả rồi.
Lời nói là vậy, nhưng Thái Phiêu Phiêu có thể không sao thật sao? Cha của nàng… đã chết rồi, thậm chí chết rất thê thảm trước sự truy đuổi của năm tên Hóa Thần, chỉ là nàng không hiểu tại sao lại có nhiều người biết được lộ trình của hai cha con nàng đến như thế.
Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai…
Phát hiện lòng thù hận trong Thái Phiêu Phiêu gia tăng mãnh liệt, Lâm Phong khẽ vỗ về Thái Phiêu Phiêu nói:
-Cứ khóc đi, và đừng nghĩ đến báo thù, bởi vì… chính cha ngươi đã chọn con đường này.
Lời của Lâm Phong giống như một sự tháo gỡ khúc mắc trong lòng, Thái Phiêu Phiêu bỗng khóc nức nở:
-Cha… cha ơi……
Đúng vậy, chuyện Thái Tiêu Diêu chết không phải bí mật, kì thực Lâm Phong đã biết từ lâu rồi, sở dĩ Lâm Phong không nói là do muốn điều tra kĩ càng.
Trên đường trở về Lâm Phong đã giết chết những kẻ tham gia vào cuộc đuổi giết Thái Tiêu Diêu, nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện ra sự thật rằng chính Thái Tiêu Diêu tự để lộ tin tức hòng hấp dẫn kẻ thù về phía mình tạo cơ hội cho Thái Phiêu Phiêu chạy thoát.
Cuối cùng Thái Tiêu Diêu chết, nhưng lão rất mãn nguyện, bởi vì lão không cần Thái Phiêu Phiêu báo đáp, cũng không cần Thái Phiêu Phiêu biết những gì mình làm, cái lão cần chỉ đơn giản là thấy Thái Phiêu Phiêu sống khỏe mạnh và vui vẻ, như thế là đủ rồi.
Đây… chính là tình thương của một người cha dành cho đứa con gái yêu quý của mình.
Thế nhưng nó lại khiến Thái Phiêu Phiêu đau đớn tột cùng, nàng không phải không biết Thái Tiêu Diêu thương nàng, càng không phải không biết Thái Tiêu Diêu làm rất nhiều thứ tốt đẹp cho nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều phủ nhận tất cả.
Thứ nàng đáp lại cho Thái Tiêu Diêu chỉ là một sự hờ hững, là một ánh mắt lạnh lùng, là chưa bao giờ gọi Thái Tiêu Diêu bằng “cha”, để rồi bây giờ nàng có muốn cũng không thể đứng trước mặt gọi Thái Tiêu Diêu một tiếng cha được nữa rồi.
Nàng… rất hối hận vì đã không tha thứ cho Thái Tiêu Diêu sớm hơn.
……………
Ba ngày sau, tại bãi đất trung tâm của Lâm gia vốn là một nơi thường ngày náo nhiệt thì hôm nay chỉ có bốn người đứng trên sân cùng một người ngồi chính giữa, bốn phía là vô số tầng trận pháp chằng chịt đan xen, và toàn bộ đều là trận pháp mang tính chất của “hàn băng”.
Lâm Phong là người chủ trận nói với Thái Phiêu Phiêu ngồi ở chính giữa:
-Linh căn có thể bị bóc đi, nhưng không ai có thể hoàn toàn bóc đi linh căn của một người, thứ ngươi mất đi chỉ là phần ngọn còn phần gốc của linh căn vẫn luôn nằm trong người ngươi, có điều phần gốc đã bị tổn thương nặng nề không lộ ra ngoài khiến ngươi không thể tu luyện.
-Hôm nay ta sẽ giúp ngươi dựa vào phần gốc đó một lần nữa mọc ra linh căn bằng phương pháp kích thích tiến hóa linh căn, một khi thành công ngươi sẽ đạt được linh căn còn cao cấp hơn cực phẩm linh căn.
-Bất quá quá trình này rất đau đớn, ngươi… ráng chịu đựng.
Thái Phiêu Phiêu hiểu Lâm Phong lo nàng sẽ nghĩ quẩn từ bỏ liền nói:
-Yên tâm đi, ta không phải loại người sướt mướt, những chuyện đã qua ta sẽ chỉ ghi nhớ trong lòng chứ không để nó ảnh hưởng, ta nhất định không bỏ cuộc giữa chừng. Hơn nữa cha mẹ ta dưới suối vàng cũng không vui vẻ gì nếu ta chết, đúng không?
Nghe vậy Lâm Phong quả thật yên tâm hơn, xem ra Thái Phiêu Phiêu đã thông suốt hết thảy rồi.
Lâm Phong cười cười trêu chọc:
-Còn có Hiên Phượng đã sắp Vấn Đạo rồi, sư phụ mà để đệ tử vượt mặt xa như thế có chút không hay a.
Thái Phiêu Phiêu nhún vai thản nhiên nói ra:
-Trò hơn thầy chứng tỏ thầy dạy giỏi, có gì không hay.
Đối với lời này… Lâm Phong triệt để không còn gì để nói, cô nàng này từ lúc nào mặt dày đến vậy rồi? Rõ ràng Hiên Phượng phát triển không liên quan gì tới ngươi a, ta mới là người dạy Hiên Phượng a.
Bỏ qua đùa giỡn, Lâm Phong làm mặt nghiêm túc nói:
-Ta bắt đầu đây, nhớ kĩ, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được tạm dừng cảm ứng linh căn dù chỉ một giây, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại không nói có chết hay không nhưng ngươi chắc chắn sẽ vĩnh viễn không thể tu luyện.
Thái Phiêu Phiêu kiên định gật đầu:
-Tới đi.
Bình luận truyện