Độ Ách
Chương 89
Bách Lý Quyết Minh cáu đến mức tí thì quẳng xừ cái gương đi, lôi một đứa trẻ con ra để uy hiếp người khác, hắn còn là người sao? Người đàn ông trong gương chẳng có biểu cảm gì, giọng điệu bình tĩnh và lạnh lẽo. Có vài người là như vậy đấy, ngươi có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ điên. Nếu có ai đó nói với ngươi rằng hắn muốn vác mười hai thanh đao đi cướp đoạt tiên môn nổi danh nhất Giang Tả, kéo Quận chúa đương gia ra ngoài, lột quần rồi treo ngược trên cổng thành. Ngươi có thể sẽ nghĩ rằng tên này say rượu rồi ba hoa chích chòe, nhưng nếu là người đàn ông này nói mấy lời đó, vậy ngươi sẽ tin ngay tắp lự mà chẳng hề do dự lấy một giây.
Giờ hắn nói Tầm Vi sẽ chết thì Tầm Vi thực sự có thể sẽ chết. Có lẽ hắn đã dùng thủ đoạn không ai hay biết nào đó như: chôn giấu ác quỷ, bố trí nhân lực… Nói tóm lại, hắn thật sự có cách uy hiếp đến sự an toàn của Tầm Vi. Bách Lý Quyết Minh không sao tưởng tượng nổi đây lại là chính mình của năm mươi tám năm trước, y đã mất hết ký ức ngày xưa, điều duy nhất trong tâm trí liên quan đến quá khứ chính là khát vọng đối với cái chết.
Sao mình lại là một người như vậy chứ?
“Chuyện xưa rất dài, mong ngươi kiên nhẫn nghe tiếp.” Mười ngón tay người đàn ông đan vào nhau đặt trên đùi, dường như hắn đang ở trong một cái lều, bên ngoài thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, những cái bóng cao gầy in lên tấm vải bạt màu vàng nhạt của căn lều. Cẩn thận lắng tai nghe còn có thể nghe thấy kha khá tiếng trò chuyện với nhau, lúc đó hẳn là hắn dẫn theo rất nhiều người, cũng không biết là đang ở nơi nào.
Người đàn ông nói: “Mấy trăm năm qua, chúng ta vẫn luôn thăm dò Hoàng Tuyền Quỷ Quốc và hắc giáo Mã Tang. Thuật pháp biến đổi thời không của Quỷ Mẫu vô cùng thần bí, những người đi vào Quỷ Quốc sẽ bị mất phương hướng giữa thời không vụn vỡ. Ngoài ra, một khi đã ăn phải thức ăn ở Quỷ Quốc thì sẽ hình thành một mối liên hệ bí ẩn với Quỷ Mẫu. Mối liên hệ này khiến ngươi dù đang ở nơi chân trời hay góc bể thì cũng không thể chạy thoát khỏi triệu hoán và sự truy đuổi của Quỷ Mẫu. Chúng ta đặt tên cho mối liên hệ này là ‘Đánh dấu’, người bị đánh dấu gọi là ‘Vật tế’. Nếu ví những vật tế là con diều, vậy thì Quỷ Mẫu chính là người thả diều. Giữa vật tế và Quỷ Mẫu luôn có một sợi dây diều vô hình nối liền.”
Sư Ngô Niệm nhíu mày, nói như thế, Tạ Sầm Quan đã trở thành ‘vật tế’ rồi sao?
“Chúng ta đặt tên như vậy là có lý do.” Người đàn ông nói, “Trước khi tộc Mã Tang di chuyển về phía tây, họ có tập tục cúng tế Quỷ Mẫu và Ác Đồng. Cứ sáu mươi năm một lần, bọn họ sẽ lựa chọn Tứ Âm Đồng Tử từ trong tộc, bắt nhịn ăn ba ngày, trong ba ngày đó chỉ có thể uống nước và mật ong, tẩy trừ dơ bẩn rồi đặt vào trong quan tài đen, sau đó đưa đến Quỷ Quốc. Những Tứ Âm Đồng Tử này gọi là ‘Tang’. ‘Tang’ trong tiếng Mã Tang có nghĩa là vật tế. Máu thuần âm có tính bổ dưỡng hơn là máu người thường. Quỷ Mẫu có được những đứa trẻ thuần âm thì có thể no bụng đến sáu mươi năm. Trong suốt sáu mươi năm này, nàng ta sẽ không rời khỏi Quỷ Quốc để kiếm ăn. Mã Tang đã chọn dùng cách thức này và chung sống hòa bình với Quỷ Mẫu hơn hai trăm năm. Mãi cho đến ba trăm năm trước, một biến cố đã xảy ra.”
Đôi con ngươi của Bách Lý Quyết Minh run rẩy, bất giác tim y cũng nảy ‘thịch’ một cái.
“‘Tang’ thứ tư là một bé trai sáu tuổi, không bị Quỷ Mẫu hấp thụ. Quỷ Mẫu rời khỏi đó, tộc Mã Tang buộc phải di dời về phía tây. Lần biến cố ấy khiến rất nhiều người bỏ mạng, chúng ta đào được rất nhiều xương cốt còn sót lại bên ngoài trại Âm Mộc. Vì sao ‘Tang’ thứ tư lại không bị Quỷ Mẫu hấp thụ? Hai trăm năm trước, chúng ta đã biết được nguyên nhân nhờ vào ghi chép trên những tấm lụa ở trại Âm Mộc – ‘Tang’ đã bị Ác Đồng giấu đi rồi.”
Sau khi nói đến đây, người đàn ông dừng lại, ngước mắt lên và hỏi: “Bách Lý Quyết Minh, ngươi đã nghe về thanh đao ‘Cửu Tử Ách’ chưa?”
Nghe rồi thì sao, Bách Lý Quyết Minh cau mày.
“Nếu ngươi có khả năng đoạt được cây đao này, tốt nhất hãy đem nó theo. Nó không phải là thanh đao bình thường, mà là thánh vật của tộc Mã Tang, nó đã được thờ cúng hơn nghìn năm, có khả năng chém đứt mọi trói buộc. Trong thiên hạ này, chỉ có Cửu Tử Ách mới có thể chặt đứt ‘dây diều’ giữa Quỷ Mẫu và vật tế.” Người đàn ông nói, “Ba trăm năm trước, Ác Đồng đã đưa ‘Tang’ rời khỏi Quỷ Quốc, dùng chính cây đao này chặt đứt mối liên hệ của Quỷ Mẫu và ‘Tang’, tẩy trừ ký hiệu vật tế trong hồn phách của ‘Tang’. ‘Tang’ đã trở thành người đầu tiên thành công chạy thoát khỏi Quỷ Quốc, cũng là vật tế duy nhất không bị Quỷ Mẫu triệu hồi.”
“Thì ra là thế…” Bách Lý Quyết Minh thầm thì, “‘Tang’ chính là em trai của Ác Đồng, Ác Đồng đã cứu thằng bé.”
“Nói theo một cách nào đó, Ác Đồng đã cứu đứa nhỏ này.” Người đàn ông day day ấn đường, thở dài một hơi, “Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, thì Ác Đồng cũng đã hại nó rồi.”
“Nghĩa là sao?” Con ngươi Bách Lý Quyết Minh co rụt lại.
“Phải trả giá…” Hàng mi Sư Ngô Niệm rũ xuống, thấp giọng mà nói: “Cửu Tử Ách chặt đứt trói buộc, tất nhiên phải trả giá.”
“Rất dễ đoán, phải không?” Người đàn ông trong gương cất tiếng, “Buôn bán, một tay đưa tiền một tay giao hàng. Cái gì trên đời này mà chẳng phải trả giá? Cửu Tử Ách quả thật có thể chặt đứt trói buộc, nhưng người từng bị Cửu Tử Ách chém thì nhất định sẽ lặp lại vận mệnh đời này của mình qua đời đời kiếp kiếp. Dù có luân hồi bao nhiêu kiếp, đầu thai bao nhiêu lần đi nữa, thì nó vẫn phải sinh ra vào năm Ất Sửu, tháng Kỷ Mão, ngày Ất Sửu, giờ Kỷ Mão, nó nhất định sẽ là Tứ Âm Đồng Tử.”
Như thể có gì đó lóe lên, tâm trí Bách Lý Quyết Minh chấn động.
“Nói cách khác,” Người đàn ông nói, “Bọn họ đều là kiếp trước của đứa bé thuần âm bên cạnh ngươi.”
Ý gì đây? Y không tài nào hiểu được, trong đầu như có những chiếc lông quạ đen vần vũ kéo đến, hình ảnh những đứa trẻ với gương mặt tím tái bị chôn vùi dưới lớp bùn đất liên tiếp hiện lên. Năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, ngày sinh tháng đẻ này như là một lời nguyền không thể hóa giải. Mỗi một đứa trẻ sinh ra vào ngày giờ này đều không thể thoát khỏi số mệnh chết yểu, không biết bao nhiêu lần những đứa nhỏ ấy bị bóp cổ, bị chết đuối, bị ném chết,…. Tụi nhỏ thậm chí còn chưa kịp mở mắt ra ngắm nhìn thế gian này. Cho dù bọn chúng sinh ra ở Mã Tang hàng trăm năm trước, thì cũng chẳng trốn thoát được vận rủi bị đưa đến Quỷ Quốc làm vật tế dâng lên Quỷ Mẫu.
Giờ người đàn ông trong gương này nói cho y hay, tất cả những đứa trẻ đã chết đó đều là kiếp trước của Tầm Vi. Con bé truân chuyên qua hàng trăm năm, lần trở thành “Tạ Tầm Vi” này chính là lần đầu tiên con bé được trưởng thành.
Trong tâm vực, Ác Đồng lẻ loi ngồi trên mái hiên ngói xanh, thẫn thờ đối diện với hoàng hôn máu đỏ. Nó cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nét mặt đầy vẻ khó tin. Lòng bàn tay run lên, trong cơn hoảng hốt tựa như có vô số châm thép bắn vào trong tim, đau đớn bủa vây. Bách Lý Quyết Minh ôm ngực, đau đớn cắn chặt răng.
“Trên đời này không có phương pháp nào vẹn toàn đôi bên.” Người đàn ông nói tiếp, “Không chém, ‘Tang’ sẽ bị Quỷ Mẫu nuốt mất hồn, đời đời kiếp kiếp bị giam cầm trong cơ thể của nàng ta, không thể siêu thoát. Mà chém thì chí ít nó còn có thể chuyển thế đầu thai, có được chút hi vọng sống sót. Rất nhiều rất nhiều năm về trước, ta cũng từng phải đối mặt với lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Có lẽ đây là số mệnh rồi,” hắn ta nở nụ cười, não nề lại thê lương, “Ông trời tạo ra chúng ta, nhưng chắc là buồn chán quá nên mới muốn trêu đùa chúng ta. Người sống cả đời, mẹ nó ai chẳng phải là trò đùa chứ?”
Một bóng người mờ mờ xuất hiện bên ngoài tấm vải lều, có ai ở xa xa hô lớn: “Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.”
Người đàn ông không đáp lại người bên ngoài, tiếp tục nói với chiếc gương: “Ta sắp hết thời gian rồi, còn lại sẽ nói ngắn gọn thôi. Ngươi chắc rất muốn biết rốt cuộc chúng ta đang làm cái quái gì phải không? Năm trăm năm, mọi nỗ lực của ta đều là để bù đắp cho sai lầm của núi Bão Trần năm trăm năm về trước. Chúng ta đã từng cho rằng hắc giáo Mã Tang là hoang đường, bọn họ coi sống và chết là một vật, coi người và quỷ là đồng bào. Họ sống cùng quỷ, thậm chí để ác quỷ trở thành lính canh của họ.”
“Chúng ta đánh đuổi họ, tàn sát họ, dồn ép họ về biên cương phía Tây Nam. Nhờ chúng ta ban tặng mà Thiên Nữ A Lan Na của họ biến thành Quỷ Mẫu A Lan Na. Khi quỷ vực ở phương Bắc ngày một nhiều hơn, chúng ta vẫn không tỉnh ngộ. Lúc ác quỷ hung tợn ấy chém không hết giết không sạch, cuối cùng chúng ta nhận ra rằng, có một sự cân bằng vi diệu được duy trì giữa cổ tộc Mã Tang và quỷ hồn. Tất cả kinh sách đều đang ở bên cạnh tay ngươi đấy, nếu ngươi mở Quỷ Đinh Bộ Mã Tang ra sẽ thấy rằng số lượng quỷ hồn hàng năm của họ chưa bao giờ tăng mạnh. Họ chắc chắn có một biện pháp thần bí nào đó có khả năng tháo gỡ chấp niệm của âm hồn, để bọn chúng được siêu thoát và quỷ hồn được thật sự yên nghỉ.”
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.” Ngoài kia lại truyền đến tiếng người hô to.
Người đàn ông có hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn không đáp lại.
Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm đều cảm thấy có gì đó không ổn, bóng người bên ngoài căn lều hình như lớn hơn một chút, gã đứng đó cứng ngắc, như thể đang nhìn xuống bóng lưng của người đàn ông qua lớp vải bạt của căn lều. Tất cả tiếng người huyên náo ngoài kia đều đã biến mất, im ắng đến đáng sợ, mà Bách Lý Quyết Minh trong gương hình như không chú ý tới điều này.
Người đàn ông nói tiếp lời khi nãy: “Cách duy nhất để tiên môn đối phó với đám quỷ là phong ấn bọn chúng, thế nhưng phong ấn cũng chưa phải là biện pháp vẹn toàn nhất. Ác quỷ bị phong ấn sẽ trở thành thuốc nổ chôn trong lòng đất của tiên môn, nếu có một ngày phong ấn biến đổi, bọn chúng sẽ nắm lấy thời cơ phá bỏ phong ấn, khắp Giang Tả sẽ bị đe dọa. Chúng ta đã mất phương Bắc, không thể đánh mất cả Giang Tả.”
“Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm phương pháp kia, chúng ta đến Quỷ Quốc, thu thập các kinh sách, sắp xếp lại thông tin. Hiện tại, chúng ta đã đến Tây Nan Đà – thánh địa của Mã Tang. Dựa vào ghi chép trên kinh sách, ngày mùng năm tháng mười hàng năm, họ phải phái một Lung giả và một người có mệnh cách thuần âm đến nơi này để lắng nghe Thiên Âm. Ngày mùng năm tháng mười là sinh nhật của A Lan Na, cũng là ngày lễ lớn và long trọng nhất của tín đồ hắc giáo. Hai người sẽ cùng nhau tiến vào Tây Nan Đà, nhưng lúc trở về thì lại chỉ có một mình Lung giả* mà thôi.”
*Lung giả: người khiếm thính (sẽ giải thích rõ hơn ở hồi sau).
“Bọn ta suy đoán rằng, nam nữ thuần âm là chìa khóa để mở một cơ quan nào đó trong Tây Nan Đà, người không có mệnh cách ‘thuần âm’ thì sẽ không thể đi lại bên trong Tây Nan Đà.” Người đàn ông nhắm mắt lại, “Do trước đây mệnh cách của ‘Tang’ ổn định nên trên đời không chỉ có một đứa trẻ thuần âm được sinh ra, giúp bọn họ có đầy đủ nam nữ thuần âm để đi hoàn thành việc này. Nhưng bây giờ đã khác xưa, đời này chỉ còn lại một ‘Tang’ người thuần âm mà thôi, chúng ta phải tìm bằng được nó.”
Bách Lý Quyết Minh không còn hơi đâu mà tức giận nữa, vì sự chú ý của y đã bị bóng người càng ngày càng lớn bên ngoài túp lều thu hút. Bóng người càng lúc càng lớn không phải vì nó đang biến hóa, mà là vì nó cách căn lều càng ngày càng gần.
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.” Cái thứ bên ngoài lặp lại lần nữa.
Người đàn ông lúc này mới cử động, y đứng lên, thu đao vào vỏ đao gài sau lưng.
“Bách Lý Quyết Minh, trước khi ngươi đi vào, ta sẽ vào trước một chuyến và xác minh mọi thông tin mà chúng ta có thể thăm dò được cho ngươi.” Hắn cài bao cổ tay lại, cất mũi tên nỏ vào túi ở thắt lưng rồi quay đầu lại, “Đệ đi đây, a huynh.”
Mặt gương bị đặt nằm ngang trên đất, trong tầm nhìn xuất hiện chiếc cằm của một người đàn ông khác. Con ngươi của Bách Lý Quyết Minh co rụt lại, dù có chết y cũng không nhận nhầm đi đâu được, đó chính là lão Vô Độ, chỉ là râu mép Vô Độ lúc này ngắn hơn một chút và cũng trẻ hơn mấy tuổi. Thì ra Vô Độ vẫn cầm chiếc gương nãy giờ, ghi lại tất cả lời nói của y khi còn sống.
“Đệ thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Vô Độ hỏi.
“Người thân và đồng môn của chúng ta đều đã chết hết rồi, chẳng lẽ huynh còn muốn trông cậy vào cái đám tiên môn Giang Tả chỉ được cái ăn hại kia chắc? Ngoài đệ ra, làm gì còn lựa chọn nào tốt hơn. Hai người chúng ta đi đến đây không phải vì chuyện này sao?” Giọng điệu của người đàn ông hung dữ, “Đừng nói nhảm nữa, làm tốt việc đệ bảo huynh đi, đây là huynh nợ A Lan Na, cũng là nợ đệ.”
Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm đều sửng sốt, bọn họ chỉ có hai người thôi, vậy tiếng người bên ngoài khi nãy… là cái gì vậy?
Vô Độ ngậm ngùi thở dài, “Đệ yên tâm đi.”
“Trước khi chết đệ sẽ nuốt ‘Lão Tài Hương’, bảo đảm sau khi chết sẽ hóa thành quỷ. Đơn thuốc là nửa phần Tùng Hương Hoàng Lạp (nhựa thông và sáp ong), một phần bột Thai Cốt Hoàn, nửa phần Lão Kim Du. Đại nạn của huynh sắp đến rồi, cần thì tự đi mà phối.”
“Không cần đâu.” Vô Độ nhắm mắt lại, “Một mình đệ thành quỷ là đủ rồi. Đệ còn tâm nguyện nào chưa thực hiện không?”
Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Bắn một tràng pháo hoa nữa, đó là tâm nguyện duy nhất của đệ.”
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.”
Cái thứ kia đã hoàn toàn dán dính lên căn lều, Bách Lý Quyết Minh gần như có thể nhìn rõ đường nét ngũ quan của nó.
Người đàn ông đứng trước tấm vải bạt, mặt đối mặt với cái thứ ngoài kia. Trước khi kéo mành lên, y hơi nghiêng mặt qua rồi nói: “Ta của sau này, ban nãy có bảo rằng nếu không nghiêm túc nghe ta nói thì đứa trẻ của ngươi sẽ chết, là lừa ngươi đấy, bởi vì dựa vào sự hiểu biết của ta với ngươi, ta mà không nói như vậy thì ngươi sẽ chẳng chăm chú nghe đâu. Có đi Tây Nan Đà không thì tùy ngươi, nhưng phải nhớ cho kỹ, tất cả những con đường ngươi đi qua ta đều đã thay ngươi đi một lần. Một số người chỉ ngươi mới có thể cứu, một vài quỷ hồn chỉ ngươi mới có thể siêu độ. Cho nên không cần phải sợ, và cũng đừng cảm thấy cô đơn. Ngươi sở hữu trái tim nhiệt huyết nhất núi Bão Trần, là ngọn lửa kinh diễm nhất.”
Cuối cùng hắn nói một câu:
“Ngươi là thiên chi kiêu tử, ngươi vô địch thiên hạ.”
Hắn kéo mành ra, bóng tối bên ngoài ập vào mặt. Ngay lúc Sư Ngô Niệm và Bách Lý Quyết Minh sắp nhìn rõ thứ bên ngoài tấm vải bạt thì ánh nến vụt tắt, mặt gương sa vào bóng tối, phù quang ngừng chuyển động, điều này có nghĩa là đã xem hết bản ghi trong gương.
Bách Lý Quyết Minh cầm chiếc gương trên tay, đầu ngón tay siết đến trắng bệch. Trong lòng y dâng lên một nỗi đau xót khó tả, thể như có một lớp sương dày đặc đọng xuống nơi đáy lòng khô héo. Không hiểu sao y lại muốn khóc, nói dối, nói dối, ngươi nói ngươi vô địch thiên hạ, nhưng ngươi vẫn phải chết rồi biến thành một tên ác quỷ xấu xí dữ tợn, đời đời kiếp kiếp không thể nào siêu thoát!
Vì sao y lại tức giận như vậy chứ, Bách Lý Quyết Minh không biết, trong cổ họng như có một cục sắt gỉ sét đè nén, nhổ không ra mà nuốt lại chẳng trôi.
Sư Ngô Niệm ở bên vu0t ve cái nhẫn ban chỉ trên ngón cái, thấp giọng nói: “Lúc trước Mục Bình Vu có nói, người lúc còn sống đã mở Hư Môn và đẩy cỗ quan tài từ trong đó ra. Rất nhiều đệ tử ở phía bên kia Hư Môn cất tiếng rên la, vô số cánh tay vươn ra. Nhưng người không để bọn họ đi qua, người đóng Hư Môn lại, không ngần ngại chặt đứt tay họ.” Hắn hít một hơi, “Đó là bởi vì bọn chúng không phải là đệ tử của núi Bão Trần, đệ tử núi Bão Trần đã chết hết từ lâu rồi, chúng là đám quỷ của Tây Nan Đà.”
Khắp Tây Nan Đà đều có quỷ quái. Trong đầu Bách Lý Quyết Minh đột nhiên nảy ra một câu như vậy, thật giống như y đã biết cái chốn đó từ lâu.
Sư Ngô Niệm quay mặt qua, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Quyết Minh, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy cảm giác xa lạ như thể đây là lần đầu quen biết.
“Cha nuôi, xếp đặt mọi chuyện không phải Vô Độ, mà chính là người.” Hắn nở nụ cười đầy vẻ lạnh nhạt, “Thì ra, ngay cả Tầm Vi cô nương cũng là quân cờ mà người đã chuẩn bị từ trước.”
—–*—–
Giờ hắn nói Tầm Vi sẽ chết thì Tầm Vi thực sự có thể sẽ chết. Có lẽ hắn đã dùng thủ đoạn không ai hay biết nào đó như: chôn giấu ác quỷ, bố trí nhân lực… Nói tóm lại, hắn thật sự có cách uy hiếp đến sự an toàn của Tầm Vi. Bách Lý Quyết Minh không sao tưởng tượng nổi đây lại là chính mình của năm mươi tám năm trước, y đã mất hết ký ức ngày xưa, điều duy nhất trong tâm trí liên quan đến quá khứ chính là khát vọng đối với cái chết.
Sao mình lại là một người như vậy chứ?
“Chuyện xưa rất dài, mong ngươi kiên nhẫn nghe tiếp.” Mười ngón tay người đàn ông đan vào nhau đặt trên đùi, dường như hắn đang ở trong một cái lều, bên ngoài thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, những cái bóng cao gầy in lên tấm vải bạt màu vàng nhạt của căn lều. Cẩn thận lắng tai nghe còn có thể nghe thấy kha khá tiếng trò chuyện với nhau, lúc đó hẳn là hắn dẫn theo rất nhiều người, cũng không biết là đang ở nơi nào.
Người đàn ông nói: “Mấy trăm năm qua, chúng ta vẫn luôn thăm dò Hoàng Tuyền Quỷ Quốc và hắc giáo Mã Tang. Thuật pháp biến đổi thời không của Quỷ Mẫu vô cùng thần bí, những người đi vào Quỷ Quốc sẽ bị mất phương hướng giữa thời không vụn vỡ. Ngoài ra, một khi đã ăn phải thức ăn ở Quỷ Quốc thì sẽ hình thành một mối liên hệ bí ẩn với Quỷ Mẫu. Mối liên hệ này khiến ngươi dù đang ở nơi chân trời hay góc bể thì cũng không thể chạy thoát khỏi triệu hoán và sự truy đuổi của Quỷ Mẫu. Chúng ta đặt tên cho mối liên hệ này là ‘Đánh dấu’, người bị đánh dấu gọi là ‘Vật tế’. Nếu ví những vật tế là con diều, vậy thì Quỷ Mẫu chính là người thả diều. Giữa vật tế và Quỷ Mẫu luôn có một sợi dây diều vô hình nối liền.”
Sư Ngô Niệm nhíu mày, nói như thế, Tạ Sầm Quan đã trở thành ‘vật tế’ rồi sao?
“Chúng ta đặt tên như vậy là có lý do.” Người đàn ông nói, “Trước khi tộc Mã Tang di chuyển về phía tây, họ có tập tục cúng tế Quỷ Mẫu và Ác Đồng. Cứ sáu mươi năm một lần, bọn họ sẽ lựa chọn Tứ Âm Đồng Tử từ trong tộc, bắt nhịn ăn ba ngày, trong ba ngày đó chỉ có thể uống nước và mật ong, tẩy trừ dơ bẩn rồi đặt vào trong quan tài đen, sau đó đưa đến Quỷ Quốc. Những Tứ Âm Đồng Tử này gọi là ‘Tang’. ‘Tang’ trong tiếng Mã Tang có nghĩa là vật tế. Máu thuần âm có tính bổ dưỡng hơn là máu người thường. Quỷ Mẫu có được những đứa trẻ thuần âm thì có thể no bụng đến sáu mươi năm. Trong suốt sáu mươi năm này, nàng ta sẽ không rời khỏi Quỷ Quốc để kiếm ăn. Mã Tang đã chọn dùng cách thức này và chung sống hòa bình với Quỷ Mẫu hơn hai trăm năm. Mãi cho đến ba trăm năm trước, một biến cố đã xảy ra.”
Đôi con ngươi của Bách Lý Quyết Minh run rẩy, bất giác tim y cũng nảy ‘thịch’ một cái.
“‘Tang’ thứ tư là một bé trai sáu tuổi, không bị Quỷ Mẫu hấp thụ. Quỷ Mẫu rời khỏi đó, tộc Mã Tang buộc phải di dời về phía tây. Lần biến cố ấy khiến rất nhiều người bỏ mạng, chúng ta đào được rất nhiều xương cốt còn sót lại bên ngoài trại Âm Mộc. Vì sao ‘Tang’ thứ tư lại không bị Quỷ Mẫu hấp thụ? Hai trăm năm trước, chúng ta đã biết được nguyên nhân nhờ vào ghi chép trên những tấm lụa ở trại Âm Mộc – ‘Tang’ đã bị Ác Đồng giấu đi rồi.”
Sau khi nói đến đây, người đàn ông dừng lại, ngước mắt lên và hỏi: “Bách Lý Quyết Minh, ngươi đã nghe về thanh đao ‘Cửu Tử Ách’ chưa?”
Nghe rồi thì sao, Bách Lý Quyết Minh cau mày.
“Nếu ngươi có khả năng đoạt được cây đao này, tốt nhất hãy đem nó theo. Nó không phải là thanh đao bình thường, mà là thánh vật của tộc Mã Tang, nó đã được thờ cúng hơn nghìn năm, có khả năng chém đứt mọi trói buộc. Trong thiên hạ này, chỉ có Cửu Tử Ách mới có thể chặt đứt ‘dây diều’ giữa Quỷ Mẫu và vật tế.” Người đàn ông nói, “Ba trăm năm trước, Ác Đồng đã đưa ‘Tang’ rời khỏi Quỷ Quốc, dùng chính cây đao này chặt đứt mối liên hệ của Quỷ Mẫu và ‘Tang’, tẩy trừ ký hiệu vật tế trong hồn phách của ‘Tang’. ‘Tang’ đã trở thành người đầu tiên thành công chạy thoát khỏi Quỷ Quốc, cũng là vật tế duy nhất không bị Quỷ Mẫu triệu hồi.”
“Thì ra là thế…” Bách Lý Quyết Minh thầm thì, “‘Tang’ chính là em trai của Ác Đồng, Ác Đồng đã cứu thằng bé.”
“Nói theo một cách nào đó, Ác Đồng đã cứu đứa nhỏ này.” Người đàn ông day day ấn đường, thở dài một hơi, “Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, thì Ác Đồng cũng đã hại nó rồi.”
“Nghĩa là sao?” Con ngươi Bách Lý Quyết Minh co rụt lại.
“Phải trả giá…” Hàng mi Sư Ngô Niệm rũ xuống, thấp giọng mà nói: “Cửu Tử Ách chặt đứt trói buộc, tất nhiên phải trả giá.”
“Rất dễ đoán, phải không?” Người đàn ông trong gương cất tiếng, “Buôn bán, một tay đưa tiền một tay giao hàng. Cái gì trên đời này mà chẳng phải trả giá? Cửu Tử Ách quả thật có thể chặt đứt trói buộc, nhưng người từng bị Cửu Tử Ách chém thì nhất định sẽ lặp lại vận mệnh đời này của mình qua đời đời kiếp kiếp. Dù có luân hồi bao nhiêu kiếp, đầu thai bao nhiêu lần đi nữa, thì nó vẫn phải sinh ra vào năm Ất Sửu, tháng Kỷ Mão, ngày Ất Sửu, giờ Kỷ Mão, nó nhất định sẽ là Tứ Âm Đồng Tử.”
Như thể có gì đó lóe lên, tâm trí Bách Lý Quyết Minh chấn động.
“Nói cách khác,” Người đàn ông nói, “Bọn họ đều là kiếp trước của đứa bé thuần âm bên cạnh ngươi.”
Ý gì đây? Y không tài nào hiểu được, trong đầu như có những chiếc lông quạ đen vần vũ kéo đến, hình ảnh những đứa trẻ với gương mặt tím tái bị chôn vùi dưới lớp bùn đất liên tiếp hiện lên. Năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, ngày sinh tháng đẻ này như là một lời nguyền không thể hóa giải. Mỗi một đứa trẻ sinh ra vào ngày giờ này đều không thể thoát khỏi số mệnh chết yểu, không biết bao nhiêu lần những đứa nhỏ ấy bị bóp cổ, bị chết đuối, bị ném chết,…. Tụi nhỏ thậm chí còn chưa kịp mở mắt ra ngắm nhìn thế gian này. Cho dù bọn chúng sinh ra ở Mã Tang hàng trăm năm trước, thì cũng chẳng trốn thoát được vận rủi bị đưa đến Quỷ Quốc làm vật tế dâng lên Quỷ Mẫu.
Giờ người đàn ông trong gương này nói cho y hay, tất cả những đứa trẻ đã chết đó đều là kiếp trước của Tầm Vi. Con bé truân chuyên qua hàng trăm năm, lần trở thành “Tạ Tầm Vi” này chính là lần đầu tiên con bé được trưởng thành.
Trong tâm vực, Ác Đồng lẻ loi ngồi trên mái hiên ngói xanh, thẫn thờ đối diện với hoàng hôn máu đỏ. Nó cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nét mặt đầy vẻ khó tin. Lòng bàn tay run lên, trong cơn hoảng hốt tựa như có vô số châm thép bắn vào trong tim, đau đớn bủa vây. Bách Lý Quyết Minh ôm ngực, đau đớn cắn chặt răng.
“Trên đời này không có phương pháp nào vẹn toàn đôi bên.” Người đàn ông nói tiếp, “Không chém, ‘Tang’ sẽ bị Quỷ Mẫu nuốt mất hồn, đời đời kiếp kiếp bị giam cầm trong cơ thể của nàng ta, không thể siêu thoát. Mà chém thì chí ít nó còn có thể chuyển thế đầu thai, có được chút hi vọng sống sót. Rất nhiều rất nhiều năm về trước, ta cũng từng phải đối mặt với lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Có lẽ đây là số mệnh rồi,” hắn ta nở nụ cười, não nề lại thê lương, “Ông trời tạo ra chúng ta, nhưng chắc là buồn chán quá nên mới muốn trêu đùa chúng ta. Người sống cả đời, mẹ nó ai chẳng phải là trò đùa chứ?”
Một bóng người mờ mờ xuất hiện bên ngoài tấm vải lều, có ai ở xa xa hô lớn: “Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.”
Người đàn ông không đáp lại người bên ngoài, tiếp tục nói với chiếc gương: “Ta sắp hết thời gian rồi, còn lại sẽ nói ngắn gọn thôi. Ngươi chắc rất muốn biết rốt cuộc chúng ta đang làm cái quái gì phải không? Năm trăm năm, mọi nỗ lực của ta đều là để bù đắp cho sai lầm của núi Bão Trần năm trăm năm về trước. Chúng ta đã từng cho rằng hắc giáo Mã Tang là hoang đường, bọn họ coi sống và chết là một vật, coi người và quỷ là đồng bào. Họ sống cùng quỷ, thậm chí để ác quỷ trở thành lính canh của họ.”
“Chúng ta đánh đuổi họ, tàn sát họ, dồn ép họ về biên cương phía Tây Nam. Nhờ chúng ta ban tặng mà Thiên Nữ A Lan Na của họ biến thành Quỷ Mẫu A Lan Na. Khi quỷ vực ở phương Bắc ngày một nhiều hơn, chúng ta vẫn không tỉnh ngộ. Lúc ác quỷ hung tợn ấy chém không hết giết không sạch, cuối cùng chúng ta nhận ra rằng, có một sự cân bằng vi diệu được duy trì giữa cổ tộc Mã Tang và quỷ hồn. Tất cả kinh sách đều đang ở bên cạnh tay ngươi đấy, nếu ngươi mở Quỷ Đinh Bộ Mã Tang ra sẽ thấy rằng số lượng quỷ hồn hàng năm của họ chưa bao giờ tăng mạnh. Họ chắc chắn có một biện pháp thần bí nào đó có khả năng tháo gỡ chấp niệm của âm hồn, để bọn chúng được siêu thoát và quỷ hồn được thật sự yên nghỉ.”
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.” Ngoài kia lại truyền đến tiếng người hô to.
Người đàn ông có hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn không đáp lại.
Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm đều cảm thấy có gì đó không ổn, bóng người bên ngoài căn lều hình như lớn hơn một chút, gã đứng đó cứng ngắc, như thể đang nhìn xuống bóng lưng của người đàn ông qua lớp vải bạt của căn lều. Tất cả tiếng người huyên náo ngoài kia đều đã biến mất, im ắng đến đáng sợ, mà Bách Lý Quyết Minh trong gương hình như không chú ý tới điều này.
Người đàn ông nói tiếp lời khi nãy: “Cách duy nhất để tiên môn đối phó với đám quỷ là phong ấn bọn chúng, thế nhưng phong ấn cũng chưa phải là biện pháp vẹn toàn nhất. Ác quỷ bị phong ấn sẽ trở thành thuốc nổ chôn trong lòng đất của tiên môn, nếu có một ngày phong ấn biến đổi, bọn chúng sẽ nắm lấy thời cơ phá bỏ phong ấn, khắp Giang Tả sẽ bị đe dọa. Chúng ta đã mất phương Bắc, không thể đánh mất cả Giang Tả.”
“Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm phương pháp kia, chúng ta đến Quỷ Quốc, thu thập các kinh sách, sắp xếp lại thông tin. Hiện tại, chúng ta đã đến Tây Nan Đà – thánh địa của Mã Tang. Dựa vào ghi chép trên kinh sách, ngày mùng năm tháng mười hàng năm, họ phải phái một Lung giả và một người có mệnh cách thuần âm đến nơi này để lắng nghe Thiên Âm. Ngày mùng năm tháng mười là sinh nhật của A Lan Na, cũng là ngày lễ lớn và long trọng nhất của tín đồ hắc giáo. Hai người sẽ cùng nhau tiến vào Tây Nan Đà, nhưng lúc trở về thì lại chỉ có một mình Lung giả* mà thôi.”
*Lung giả: người khiếm thính (sẽ giải thích rõ hơn ở hồi sau).
“Bọn ta suy đoán rằng, nam nữ thuần âm là chìa khóa để mở một cơ quan nào đó trong Tây Nan Đà, người không có mệnh cách ‘thuần âm’ thì sẽ không thể đi lại bên trong Tây Nan Đà.” Người đàn ông nhắm mắt lại, “Do trước đây mệnh cách của ‘Tang’ ổn định nên trên đời không chỉ có một đứa trẻ thuần âm được sinh ra, giúp bọn họ có đầy đủ nam nữ thuần âm để đi hoàn thành việc này. Nhưng bây giờ đã khác xưa, đời này chỉ còn lại một ‘Tang’ người thuần âm mà thôi, chúng ta phải tìm bằng được nó.”
Bách Lý Quyết Minh không còn hơi đâu mà tức giận nữa, vì sự chú ý của y đã bị bóng người càng ngày càng lớn bên ngoài túp lều thu hút. Bóng người càng lúc càng lớn không phải vì nó đang biến hóa, mà là vì nó cách căn lều càng ngày càng gần.
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.” Cái thứ bên ngoài lặp lại lần nữa.
Người đàn ông lúc này mới cử động, y đứng lên, thu đao vào vỏ đao gài sau lưng.
“Bách Lý Quyết Minh, trước khi ngươi đi vào, ta sẽ vào trước một chuyến và xác minh mọi thông tin mà chúng ta có thể thăm dò được cho ngươi.” Hắn cài bao cổ tay lại, cất mũi tên nỏ vào túi ở thắt lưng rồi quay đầu lại, “Đệ đi đây, a huynh.”
Mặt gương bị đặt nằm ngang trên đất, trong tầm nhìn xuất hiện chiếc cằm của một người đàn ông khác. Con ngươi của Bách Lý Quyết Minh co rụt lại, dù có chết y cũng không nhận nhầm đi đâu được, đó chính là lão Vô Độ, chỉ là râu mép Vô Độ lúc này ngắn hơn một chút và cũng trẻ hơn mấy tuổi. Thì ra Vô Độ vẫn cầm chiếc gương nãy giờ, ghi lại tất cả lời nói của y khi còn sống.
“Đệ thật sự đã nghĩ kỹ chưa?” Vô Độ hỏi.
“Người thân và đồng môn của chúng ta đều đã chết hết rồi, chẳng lẽ huynh còn muốn trông cậy vào cái đám tiên môn Giang Tả chỉ được cái ăn hại kia chắc? Ngoài đệ ra, làm gì còn lựa chọn nào tốt hơn. Hai người chúng ta đi đến đây không phải vì chuyện này sao?” Giọng điệu của người đàn ông hung dữ, “Đừng nói nhảm nữa, làm tốt việc đệ bảo huynh đi, đây là huynh nợ A Lan Na, cũng là nợ đệ.”
Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm đều sửng sốt, bọn họ chỉ có hai người thôi, vậy tiếng người bên ngoài khi nãy… là cái gì vậy?
Vô Độ ngậm ngùi thở dài, “Đệ yên tâm đi.”
“Trước khi chết đệ sẽ nuốt ‘Lão Tài Hương’, bảo đảm sau khi chết sẽ hóa thành quỷ. Đơn thuốc là nửa phần Tùng Hương Hoàng Lạp (nhựa thông và sáp ong), một phần bột Thai Cốt Hoàn, nửa phần Lão Kim Du. Đại nạn của huynh sắp đến rồi, cần thì tự đi mà phối.”
“Không cần đâu.” Vô Độ nhắm mắt lại, “Một mình đệ thành quỷ là đủ rồi. Đệ còn tâm nguyện nào chưa thực hiện không?”
Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Bắn một tràng pháo hoa nữa, đó là tâm nguyện duy nhất của đệ.”
“Trưởng lão Quyết Minh, giờ Tý nửa đêm rồi.”
Cái thứ kia đã hoàn toàn dán dính lên căn lều, Bách Lý Quyết Minh gần như có thể nhìn rõ đường nét ngũ quan của nó.
Người đàn ông đứng trước tấm vải bạt, mặt đối mặt với cái thứ ngoài kia. Trước khi kéo mành lên, y hơi nghiêng mặt qua rồi nói: “Ta của sau này, ban nãy có bảo rằng nếu không nghiêm túc nghe ta nói thì đứa trẻ của ngươi sẽ chết, là lừa ngươi đấy, bởi vì dựa vào sự hiểu biết của ta với ngươi, ta mà không nói như vậy thì ngươi sẽ chẳng chăm chú nghe đâu. Có đi Tây Nan Đà không thì tùy ngươi, nhưng phải nhớ cho kỹ, tất cả những con đường ngươi đi qua ta đều đã thay ngươi đi một lần. Một số người chỉ ngươi mới có thể cứu, một vài quỷ hồn chỉ ngươi mới có thể siêu độ. Cho nên không cần phải sợ, và cũng đừng cảm thấy cô đơn. Ngươi sở hữu trái tim nhiệt huyết nhất núi Bão Trần, là ngọn lửa kinh diễm nhất.”
Cuối cùng hắn nói một câu:
“Ngươi là thiên chi kiêu tử, ngươi vô địch thiên hạ.”
Hắn kéo mành ra, bóng tối bên ngoài ập vào mặt. Ngay lúc Sư Ngô Niệm và Bách Lý Quyết Minh sắp nhìn rõ thứ bên ngoài tấm vải bạt thì ánh nến vụt tắt, mặt gương sa vào bóng tối, phù quang ngừng chuyển động, điều này có nghĩa là đã xem hết bản ghi trong gương.
Bách Lý Quyết Minh cầm chiếc gương trên tay, đầu ngón tay siết đến trắng bệch. Trong lòng y dâng lên một nỗi đau xót khó tả, thể như có một lớp sương dày đặc đọng xuống nơi đáy lòng khô héo. Không hiểu sao y lại muốn khóc, nói dối, nói dối, ngươi nói ngươi vô địch thiên hạ, nhưng ngươi vẫn phải chết rồi biến thành một tên ác quỷ xấu xí dữ tợn, đời đời kiếp kiếp không thể nào siêu thoát!
Vì sao y lại tức giận như vậy chứ, Bách Lý Quyết Minh không biết, trong cổ họng như có một cục sắt gỉ sét đè nén, nhổ không ra mà nuốt lại chẳng trôi.
Sư Ngô Niệm ở bên vu0t ve cái nhẫn ban chỉ trên ngón cái, thấp giọng nói: “Lúc trước Mục Bình Vu có nói, người lúc còn sống đã mở Hư Môn và đẩy cỗ quan tài từ trong đó ra. Rất nhiều đệ tử ở phía bên kia Hư Môn cất tiếng rên la, vô số cánh tay vươn ra. Nhưng người không để bọn họ đi qua, người đóng Hư Môn lại, không ngần ngại chặt đứt tay họ.” Hắn hít một hơi, “Đó là bởi vì bọn chúng không phải là đệ tử của núi Bão Trần, đệ tử núi Bão Trần đã chết hết từ lâu rồi, chúng là đám quỷ của Tây Nan Đà.”
Khắp Tây Nan Đà đều có quỷ quái. Trong đầu Bách Lý Quyết Minh đột nhiên nảy ra một câu như vậy, thật giống như y đã biết cái chốn đó từ lâu.
Sư Ngô Niệm quay mặt qua, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Quyết Minh, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy cảm giác xa lạ như thể đây là lần đầu quen biết.
“Cha nuôi, xếp đặt mọi chuyện không phải Vô Độ, mà chính là người.” Hắn nở nụ cười đầy vẻ lạnh nhạt, “Thì ra, ngay cả Tầm Vi cô nương cũng là quân cờ mà người đã chuẩn bị từ trước.”
—–*—–
Bình luận truyện