Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 54



Mộ Dung Phục vội vàng chạy xuống núi, trên đường đi Đoàn Dự chịu không nổi xóc nảy nôn ra mấy búng máu tươi, Mộ Dung Phục vừa kinh vừa đau, ôm hắn vào rạp cỏ ven đường vận khí điều tức, truyền chân khí của mình vào cơ thể Đoàn Dự.

Đoàn Dự từ lúc hứng một chưởng của Hư Trúc xong, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, lại bị Cưu Ma Trí đánh thêm một chưởng nơi ngực, nội tâm lúc này chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trong thân thể giống như bị nhiệt lưu của hỏa diễm len vào, thiêu đốt mãnh liệt khiến hắn nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng,

“Đau quá…”.

Mộ Dung Phục đau lòng vạn phần, biết rõ Đoàn Dự có ‘Bắc Minh Thần Công’ nhưng vẫn không kiêng kị, thân thủ áp vào lòng bàn tay của hắn đem chân khí truyền qua.

Sau một lúc lâu, Đoàn Dự dần dần tỉnh, mở mắt thấy Mộ Dung Phục đang đưa chân khí vào cơ thể mình, vội vàng rụt tay về, suy yếu cự tuyệt,

“Sống chết của ta không cần ngươi quản… Ngươi không cần mèo khóc chuột… giả từ bi, ta… ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa…”.

Thấy sắc mặt Đoàn Dự có chuyển biến tốt đẹp, Mộ Dung Phục cũng không chuyển chân khí nữa. Đưa tay xoa xoa cái trán đầm đìa mồ hôi, khóe miệng mím lại cười chua xót,

“Ngươi có tin ta hay không là chuyện của ngươi, ta có cứu ngươi hay không là chuyện của ta”.

Cảm thấy Mộ Dung Phục nói chuyện không xong, Đoàn Dự đoán rằng y vừa rồi đã tiêu hao chân khí quá nhiều, trong lòng cảm động, muốn mở miệng tạ ơn, nhưng lời đến bên miệng lại tự động chuyển thành,

“Ngươi muốn cứu ta cũng không sao, dù sao Mộ Dung Phục ngươi… võ công cao cường, nội lực thâm hậu… Chỉ là đem chân khí dùng xong chứ chẳng có việc gì”.

Nội tâm Mộ Dung Phục đau nhói, nhớ lại ngày thường Đoàn Dự luôn cười sáng lạn với mình, rồi nghĩ đến những trò kỳ lạ mà hắn đã biểu diễn lúc ở Yến Tử Oa, lại cùng hắn ở chung tại nông gia, y không khỏi bi thương, thân thủ khẽ vuốt thái dương người nọ, vén vài sợi tóc dính trên mặt hắn,

“Tiểu Dự, ngươi phải làm sao mới bằng lòng tha thứ cho ta?”.

Đoàn Dự nghiêng đầu tránh đi sự đụng chạm của Mộ Dung Phục, buồn bực nói,

“Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi”.

Tay Mộ Dung Phục khựng lại giữa không trung, nhìn sự quyết tuyệt tràn ngập trên mặt Đoàn Dự, sau một hồi mới thấp giọng thở dài.

“Vậy ta đưa ngươi đến một thôn gần đây chữa thương trước”. Mộ Dung Phục định xoay người ôm Đoàn Dự, nhưng lại bị hắn đưa tay ngăn trở.

“Ta có thể tự đi”. Đoàn Dự lạnh lùng nói.

Mộ Dung Phục hơi chần chờ,

“Thương thế của ngươi quá nặng, không thể tự ý vận động, chỉ sợ trời tối đen cũng chưa đến được y quán. Không bằng…”. Biết Đoàn Dự không muốn bị ôm như nữ nhân, y liền xoay người ngồi xổm xuống,

“Ta cõng ngươi đi”.

Đoàn Dự kinh ngạc, hành động của Mộ Dung Phục khiến nội tâm hắn dâng lên một trận sóng triều cảm động. Hắn rất muốn mở miệng hô to một tiếng ‘Ta tha thứ cho ngươi’, nhưng hắn đường đường là Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương, bị người ta đùa bỡn quá mức, vừa tức giận lại vừa mất mặt. Huống hồ, hắn chưa bao giờ hoài nghi Mộ Dung Phục, mà y chỉ luôn muốn có được Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ từ hắn.

Nghĩ vậy, Đoàn Dự không khỏi bực mình, đóng băng cái ý nghĩ chuẩn bị tha thứ Mộ Dung Phục đó trong tâm, đứng dậy nằm úp sấp trên lưng hắn, thấp giọng nói,

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Dù ngươi có làm việc gì cũng vô dụng”.

Cảm thấy cước bộ của Mộ Dung Phục hơi chậm lại, Đoàn Dự cho dù không thấy được ánh mắt của người nọ, nhưng cũng có thể cảm giác được một cỗ sầu bi tản mát trên người y.

Trong lòng Đoàn Dự biết việc này không nên trách tội Mộ Dung Phục, y từ nhỏ luôn chịu giáo dục của đế vương, bình sinh học tất cả những gì có liên quan đến phục quốc, chưa từng có ai nói với y, mỗi một triều đại được thay đổi là chuyện bình thường, là tốt hơn so với Yến quốc của Mộ Dung gia.

Như vậy phượng hoàng bình thường kiêu ngạo, y làm hết thảy mọi việc là vì phục quốc, có lẽ… Đoàn Dự tự khuyên giải an ủi chính mình. Có lẽ, mạng sống của y là vì phục quốc mà tồn tại, nhưng y đối với mình rất tốt, cũng là thật sự…

Đoàn Dự nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Mộ Dung Phục, trong lòng có một chút đau đớn.

Cho tới nay y đều là mèo khen mèo dài đuôi, cô tịch, mẫn cảm, cứng cỏi mà lại yếu ớt. Tuy có tứ đại gia tộc là tùy tùng, nhưng đám người đó chưa thật sự hiểu y. Tuyệt sắc mỹ nữ Vương Ngữ Yên bình thường đối với y có tâm tình, nhưng cũng chỉ là một loại sùng bái của thiếu nữ. Nói cho cùng, y vẫn bị sứ mệnh hoàng tộc trói buộc, bỏ qua thất tình lục dục danh lợi quyền thế, cả đời chỉ vì sự nghiệp phục quốc mà bôn ba mệt nhọc.

Trong lúc nhất thời, nội tâm Đoàn Dự nảy lên do dự. Đối với sự lừa gạt của Mộ Dung Phục, trong nháy mắt cơ hồ đã từ bỏ ý niệm trong đầu. Hắn rốt cuộc là nuốt không trôi cơn tức này…

Ngay tại lúc Đoàn Dự bồi hồi, Mộ Dung Phục đã cõng hắn tới một thôn nhỏ, trực tiếp đi đến y quán nhờ thầy thuốc khám cho hắn.

Sau khi bắt mạch cho Đoàn Dự, thầy thuốc nói may mắn trước đó Mộ Dung Phục đã lấy chân khí giúp hắn chữa thương, cho nên tính mạng của hắn cũng không đáng lo ngại, chỉ cần uống thuốc điều trị mấy ngày là có thể khỏi hẳn.

Mộ Dung Phục vì gần đây phải sắc thuốc nên ở lại hậu viện của vị thầy thuốc kia, sau khi quét tước đơn giản trong gian phòng rồi dìu Đoàn Dự vào, ôn nhu nói,

“Ta đi múc nước cho ngươi rửa mặt một chút”.

Nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục xách thùng nước ra ngoài, Đoàn Dự cũng không biết là miệng vết thương đau, hay là ngực đau, hắn chỉ cảm thấy thân thể bị cảm giác khó chịu từng đợt mãnh liệt đánh úp.

Mộ Dung Phục tuy là hoàng tôn đã xuống dốc, nhưng từ nhỏ cũng được người hầu hầu hạ, việc múc nước này, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên y làm.

Mộ Dung Phục mang thùng nước đổ vào trong chậu, làm ướt khăn sau đó đi tới bên người Đoàn Dự, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên thay hắn chà lau bụi bẩn.

Đoàn Dự không thèm để ý hành động của Mộ Dung Phục, nhưng đáy lòng lại tự dưng dâng lên một cỗ lo lắng không thể nói rõ.

Đoàn Dự ngửa đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, lần đầu tiên đánh giá ngũ quan của y trong khoảng cách gần như vậy.

Hắn bây giờ mới phát hiện, ánh mắt của Mộ Dung Phục phá lệ sáng lóa, con ngươi đen như hắc thạch lưu động óng ánh. Mi mắt dài và đen, hơi hơi chớp. Sóng mũi thẳng tắp, đôi môi khẽ mím, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt khó nhận ra, giống như dương quang vào mùa đông xuyên thấu qua tầng mây thật dày làm ấm áp lòng người.

Ngón tay Mộ Dung Phục ôn nhu lướt qua cằm Đoàn Dự làm suy nghĩ tự do của hắn bị kéo lại. Ý thức vừa rồi hắn cư nhiên thiếu chút nữa lâm vào vực sâu tên là ‘Mộ Dung Phục’, Đoàn Dự cả kinh, một phen đẩy tay y, trầm giọng quát,

“Tránh ra”.

Khóe miệng Mộ Dung Phục khẽ động, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Đoàn Dự một lúc lâu vẫn là đem lời nói nuốt về bụng, trầm mặc xách chậu nước ra ngoài.

Đoàn Dự trơ mắt trừng Mộ Dung Phục ra khỏi tiểu viện rồi tự nhiên xoay người một hơi chạy đi, có gì đó nghẹn ở cổ họng làm hắn cảm thấy rất bực mình.

Biểu diễn cái gì a, làm sai còn tỏ vẻ ủy khuất giống như ta đang khi dễ y vậy.

Đoàn Dự đến bên giường thả người nằm xuống, tâm trí mệt mỏi dần mơ hồ, nghe tiếng bước chân Mộ Dung Phục tiến tiến xuất xuất trong phòng, tựa như thúc giục người khác mau ngủ đi, hắn chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Giấc ngủ cũng không biết trải qua bao lâu, chờ Đoàn Dự tỉnh lại, gian phòng đã được sửa sang lại sạch sẽ, trên bàn còn đặt một chén dược.

Đoàn Dự mới vừa đứng dậy, Mộ Dung Phục liền bưng cái chén trên bàn đi đến bên giường hắn ngồi xuống nói,

“Tiểu Dự, mau uống dược”.

Đáy lòng Đoàn Dự đột nhiên bắt đầu sinh ra một cỗ xúc động, con mắt cũng không thèm liếc Mộ Dung Phục, tựa đầu nghiêng qua một bên,

“Không uống”.

Mộ Dung Phục bưng chén thuốc chờ giây lát, thấy Đoàn Dự quả nhiên không muốn uống, y cũng không khuyên nhiều, chỉ nhẹ nhàng đặt bát lên cái ghế cạnh giường rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đoàn Dự cuống quít quay đầu nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục, trong lòng cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn bực.

Ta nói ngươi nha! Bảo ngươi mở miệng xin lỗi, nói hai câu dễ nghe một chút ngươi sẽ chết sao? Đúng là kiêu căng lên tới trời, lỗ đen vũ trụ cũng chưa so được với tính tình ngươi nha.

Đoàn Dự càng nghĩ càng phẫn hận, thân thủ bưng chén thuốc lên nhất ngưỡng cạn sạch, cố ý dùng sức đặt mạnh bát lên ghế, tạo ra một thanh âm cực kỳ vang dội.

Từ hôm đó trở đi, thần sắc Mộ Dung Phục luôn thản nhiên, rất ít khi nói chuyện với Đoàn Dự. Nhiều lần thấy Đoàn Dự tận lực gây khó dễ, y chỉ xoay người bước đi.

Mới đầu Đoàn Dự nghĩ y cố tình làm vậy, thanh cao lãnh ngạo, đã làm sai mà còn bày ra tư thái không buông tha người khác, thẳng đến một đêm rời giường đi ngoài, hắn thấy Mộ Dung Phục chợp mắt dưới tàng cây trong đình viện, lúc đó mới cảm thấy ý nghĩ của mình quả thật không chính xác.

Là ảo giác của hắn sao? Đoàn Dự nhìn thân ảnh dưới tàng cây kia, ánh trăng xuyên thấu qua lá cây rọi vào người y tạo thành một tầng sáng mờ ảo, thân ảnh Mộ Dung Phục tuy đẹp nhưng lại lộ ra vẻ hiu quạnh và cô độc… Một trận đau xót đánh thằng vào thâm tâm Đoàn Dự.

Đoàn Dự bỗng nhiên có chút hiểu được —— Mộ Dung Phục thật sự muốn giải thích với hắn, trong lòng y cũng tràn ngập áy náy tự trách, nhưng là do sự kiêu ngạo, tôn nghiêm hoàng tộc đã làm bạn với y qua hai mươi bảy năm, thâm căn cố đế, khó có thể tiêu trừ. Một đêm mộng mị, nhiều năm qua thủy chung sống trong âm mưu của chính phụ thân mình, luôn bận rộn chỉ vì một cái mộng hư vô mờ mịt. Hiện giờ tỉnh mộng, cây trụ giúp y sinh tồn từ trước đến nay bỗng chốc sụp đổ, cho nên y mê võng…

Đoàn Dự phóng nhẹ bước chân đi qua, tận lực không phát ra tiếng làm bừng tỉnh Mộ Dung Phục.

Gió nhẹ phẩy quá, những chiếc lá ở trong đêm tối đung đưa tạo ra tiếng vang nhè nhẹ, bóng cây lắc lư qua lại, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống thân ảnh người nọ.

Đoàn Dự đến trước người y ngồi xổm xuống, dưới ánh trăng sáng ngời, hắn thấy rõ khóe mắt của y mơ hồ còn động bọt nước.

Đoàn Dự giống như bị ma nhập, thân thủ khẽ chạm lên bọt nước nơi khóe mắt Mộ Dung Phục, cùng lúc đó, con ngươi người nọ mở ra, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp, đồng thời sửng sốt.

Mộ Dung Phục hoàn hồn trước, vội lau đi giọt nước dưới khóe mắt, ho khan hai tiếng đứng dậy,

“Ngươi sao lại ra đây?”.

Đoàn Dự cũng mất tự nhiên thối lui vài bước, hai tay giấu sau lưng, lúng túng nói,

“Ta đi nhà xí”. Nói xong, hừng hực bước về phòng, thậm chí không dám quay đầu nhìn Mộ Dung Phục.

“Còn nữa”. Mới đi vài bước, thân hình Đoàn Dự đột nhiên dừng lại,

“Đêm đã khuya, vào phòng ngủ đi!”. Vừa nói xong, người đã đi vào phòng, cửa gỗ đóng ‘phanh’ một tiếng, bỏ lại Mộ Dung Phục ở bên ngoài.

Đứng sau cửa đợi một lát, nghe tiếng bước chân Mộ Dung Phục đã rời đi, Đoàn Dự cúi đầu nhìn về phía ngón trỏ còn dính bọt nước, thấp giọng than nhẹ,

“Nếu ngươi chịu giải thích, ta nhất định sẽ tha thứ cho ngươi, chỉ tiếc…”.

Chỉ tiếc, y là Mộ Dung Phục, y cũng có kiêu ngạo của y. Mặc dù là hoàng tộc xuống dốc, nhưng sâu trong người y vẫn chất chứa một sự cao ngạo, sao có thể vì một người khác mà đánh vỡ nguyên tắc, buông trự trọng mà đi giải thích?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện