Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1019: Chuyển tiền vào thẻ đi



Nếu bây giờ Đông Quách Dịch cược tổng điểm là chín, và giả sử người phụ nữ này là cao thủ khí công, chắc hẳn sẽ biết ông ta cũng người tu luyện khí công. Thực sự có chút đau não. Nhưng vì không muốn bại lộ, ông ta chỉ còn cách đặt cửa Tài năm triệu, coi như thừa nhận mình đã thua.

Nhưng tối nay tâm tư ông ta không đặt vào chuyện thắng thua nữa, mà Kỷ Hi Nguyệt đã thu hút sự chú ý của ông ta.

Lúc này đã có khá nhiều người vây quanh bàn xúc xắc, đa số đều quen biết Đông Quách Dịch. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xổ bão một nghìn vạn thì nghĩ thầm chắc người phụ nữ này giàu có lắm.

Nếu không thì lấy đâu ra quyết đoán mà đặt cược lớn như vậy.

“Từ từ!” Thấy người chia bài chuẩn bị mở nắp, Kỷ Hi Nguyệt hô lên.

Mọi người đều sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi có thể đặt thêm chứ? Ở đây có quy định giới hạn gì không?”

Người chia bài kinh ngạc, sau đó lập tức đáp: “Có thể đặt thêm.” Dù sao bàn này cũng chỉ có Đông Quách Dịch và Kỷ Hi Nguyệt đang chơi, “Không có giới hạn!”

“OK! Vậy tôi đặt hết vào Xổ bão nhé! Cũng không còn sớm nữa, chơi ván cuối đi, thắng thua gì cũng về ngủ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa mặt mình, “Phụ nữ cũng cần phải dưỡng da nữa.”

Mọi người đều há hốc kinh ngạc, trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt bây giờ đang có hơn một trăm triệu. Người chia bài lập tức dừng lại để đếm thử, là một trăm hai mươi mốt triệu!

“Phần một triệu này coi như là tiền boa cho mấy anh phục vụ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười, lấy ra một triệu đưa cho người vệ sĩ bên cạnh, “Anh chia cho mọi người đi.”ú

Người vệ sĩ đó cười tươi như hoa, vội vàng xin thứ lỗi. Ở đây tuy vẫn được nhận tiền boa, nhưng bình thường là trước khi khách ra khỏi cửa. Bởi vì thẻ chíp thấp nhất ở đây cũng đã là một triệu, nhưng đâu có ai mà hào phóng đến cảnh giới như người phụ nữ naỳ cho tiền boa hẳn một triệu?

“Một trăm hai mươi triệu? Quý cô, lần đặt cược này cũng khá lớn đấy.” Đông Quách Dịch vẻ mặt u ám nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đâu có giới hạn đúng không? Một trăm triệu thì có gì lớn, thua thì thua thôi. Tôi cũng phải dạng quỵt nợ. Lẽ nào tôi thắng rồi, sòng bài sẽ quỵt của tôi sao? Một trăm hai mươi triệu, nếu tôi thắng, con số sẽ gấp lên tám lần, là được bao nhiêu ấy nhỉ? Chín trăm sáu mươi triệu? Xừ, cũng có nhiêu đâu, lẽ nào sòng bạc lại quỵt nợ?”

Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt như kiểu, một tỷ bạc đối với cô chỉ là con số nhỏ.

“Đương nhiên sẽ không!” Người chia bài nhanh miệng đáp. Lúc này những bàn bên cạnh cũng dừng lại, tràn sang bên đây hóng hớt chuyện.

Cũng may có vệ sĩ cản lại, nên Kỷ Hi Nguyệt không bị chen lấn.

“Thế thì tốt. Tôi cũng nghĩ sòng bạc lớn như vậy mà không trả nổi một tỷ thì nên dẹp tiệm sớm thì hơn. Thôi nhanh đi, để tôi còn về sớm, ngủ sớm dưỡng da, nếu không ông chồng của tôi sẽ nổi giận đấy!” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.

Mọi người đều thắc mắc không biết chồng của người phụ nữ này là ai, hẳn cũng phải giàu có lắm.

“Mở!” Người chia bài chỉ có thể mở viên xúc xắc đã lắc xong từ nãy ra.

“Wow!” Vừa mới mở ra, một tiếng kinh hô như sấm nổ vang lên, Xổ bão! Kỷ Hi Nguyệt thắng rồi.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nói: “Đã nói là tối nay tôi nay mắn mà anh còn không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Được rồi, chuyển tiền vào thẻ đi, tôi phải về đây, ngày khác lại tới. Chỗ này có vẻ hợp mạng với tôi đấy.”

“Thưa cô, mời đi bên này. Chín trăm sáu mươi triệu là con số không nhỏ, xin cô đợi cho một lát, khoảng tầm mười phút.” Vị giám đốc bước tới, lịch sự nói.

“OK.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Đông Quách Dịch: “Chú này, hình như chú là người Trung Quốc thì phải? Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện