Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 208: Giả làm bạn gái (I)



Trần Manh Manh ngạc nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, mình phát hiện sau khi cậu chia tay Triệu Vân Sâm thì hoàn toàn thay đổi. Thật sự tốt lên hẳn.”

Kỷ Hi Nguyệt sững người, sau đó phá lên cười: “Thì chẳng phải mình đang hối cải để làm người mới sao? Cũng đã nhận ra ai mới là người đối xử chân thành với bản thân, nên là mình sẽ không để cậu thất vọng về mình nữa.”

“Haha.” Trần Manh Manh cười đến híp cả mắt, nhìn rất đáng yêu, Kỷ Hi Nguyệt thấy thế thì nhịn không được đưa tay véo mặt cô ấy.

Ăn cơm tối xong Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã, đến cửa thang máy thì tình cờ gặp Vô Cốt và hai người đàn ông khác.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày. Vô Cốt thấy dáng vẻ Kỷ Hi Nguyệt thế này thì càng ghét bỏ hơn, nhưng cô ta vẫn ra vẻ lễ phép chào hỏi: “Kỷ tiểu thư.”

Phong cách của hai người đàn ông cũng lạnh lùng giống như Vô Cốt. Kỷ Hi Nguyệt biết ba người này đi cùng với nhau, nhưng lúc hai người đàn ông này nghe Vô Cốt gọi Kỷ Hi Nguyệt là Kỷ tiểu thư thì rất kinh ngạc.

Lẽ nào đây là người phụ nữ mà ông chủ đặc biệt quan tâm? Ăn bận kiểu gì thế này?

“Xin chào.”  Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đợi thang máy mở ra, cả nhóm người cùng bước vào trong.

Mãi cho đến tầng hai mươi chín Vô Cốt mới dẫn hai người đàn ông này ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục lên tầng ba mươi. Vừa vào nhà Kỷ Hi Nguyệt đã hỏi thím Lý: “Thím Lý, anh Hàn chưa về sao?”

“Hôm nay tiểu thư nói không về nên cậu chủ cũng không về ăn cơm.” Thím Lý đang quét dọn vệ sinh.

“Oh, vừa nãy cháu mới thấy Vô Cốt. Cô ấy không phải đã về nhà cổ rồi sao? Sao lại quay về?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.

Thím Lý lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, cô hỏi cậu chủ thử xem. Cấp bậc của Vô Cốt chỉ có cậu chủ mới sai bảo được.”

“Cấp bậc gì?” Kỷ Hi Nguyệt chưa từng nghe nói.

Thím Lý biết mình nói lỡ miệng nên vội vàng ngại ngùng cười: “Tiểu thư, cô vẫn nên hỏi cậu chủ thì hơn.”

“Vâng, cháu biết rồi. Vậy để cháu lên phòng thay đồ rồi chúng ta huấn luyện nhé.” Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu gia có quy tắc của Triệu gia, huống hồ gì cô không phải là người của Triệu gia nên dĩ nhiên sẽ không được tín nhiệm.

Nói xong cô nhanh chóng chạy lên lầu.

Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt chỉ dành ít thời gian cho công việc, thỉnh thoảng đến thăm Liễu Đông và Trần Manh Manh rồi về nhà tập luyện chuyên sâu. Cô cũng không hỏi vì sao Vô Cốt lại xuất hiện ở đây.

Mãi cho đến buổi tối ngày mười lăm, Cố Cửu và Vô Cốt cùng nhau xuất hiện ở khu dân cư Phong Nhã.

“Tiểu Nguyệt, nhìn cô đẹp hẳn lên đấy.” Mắt  Cố Cửu sáng lên khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt trong bộ quần áo thể thao. Người phụ nữ nhỏ bé này hình như có sức sống và khí chất hơn trước đây rất nhiều.

“Không cần Cố Cửu thiếu gia khen ngợi tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, “Anh Hàn, ngày mai anh có đi cùng với tôi không? Hay là chỉ một mình tôi đi với anh ấy?”

Triệu Húc Hàn ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi cũng đi, thuận đường giải quyết công chuyện luôn. Vô Cốt bây giờ là vệ sĩ của anh ấy. Để em không bị bỡ ngỡ với Cố gia, tối nay anh ấy sẽ giải thích sơ lược với em một chút.”

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhõm, có Triệu Húc Hàn đi cùng thì cô không còn sợ hãi nữa. Dù sao đất thủ đô cũng là một nơi vàng thau lẫn lộn, lỡ như bất cẩn đắc tội với người tai to mặt lớn, cô chắc chắn sẽ không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

“Được rồi. Cửu thiếu, muốn tôi làm bạn gái thì ít nhất cũng phải cho tôi biết về quá trình trưởng thành của anh chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu cười nói. Cô coi như là không nhìn thấy Vô Cốt đang đứng đằng sau.

“Là giả làm bạn gái!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng gật đầu: “Phải phải, là giả làm bạn gái.”

Cố Cửu bất mãn nhìn Triệu Húc Hàn tự nhiên nổi nóng: “Cậu có cần phải nhỏ nhen vậy không? Tôi còn có thể ăn người phụ nữ của cậu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện