Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 218: Em muốn cái gì
Triệu Húc Hàn liếc nhìn cánh tay nhỏ bé đang khoác lên cánh tay mình, nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất cự nự, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy rất thỏa mãn!
Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tiêu Ân và Vô Cốt thấy bọn họ xuống thì lập tức xuống xe mở cửa.
Vô Cốt thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp như vậy cũng tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng nhìn cánh tay cô đang khoác trên người cậu chủ thì lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhiều năm như vậy, người phụ nữ duy nhất bên cạnh cậu chủ cũng chỉ có cô ta, nhưng từ khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện thì vị trí đó đã không còn là của cô ta nữa.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nhìn thấy ánh mắt oán hận của Vô Cốt, nhưng cũng may là Vô Cốt lái xe cho Cố Cửu, còn cô với Triệu Húc Hàn ngồi xe của Tiêu Ân.
“Anh Hàn, sao Vô Cốt lại làm vệ sĩ cho Cố Cửu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày: “Mấy ngày trước Cố Cửu bị đánh trong quán bar.”
Thực ra Cố Cửu không thích mang theo vệ sĩ, nhưng sau khi bị đánh thì anh ấy đã mở miệng mượn Vô Cốt, nói là vệ sĩ nữ tốt hơn vệ sĩ nam, hơn nữa nhan sắc của Vô Cốt nhìn thích mắt hơn.
Với tư cách là bạn tốt và lo lắng cho sự an nguy của anh ấy, cộng thêm chuyện một người tài như Vô Cốt mà để ở nhà cổ của Triệu gia thì hơi lãng phí, vì vậy anh dứt khoát để Vô Cốt đi theo Cố Cửu.
“Sao anh ấy lại bị đánh?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
“Anh ấy cũng là người bình thường, hơn nữa còn rất ghét mang theo vệ sĩ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn lúc nào bên cạnh anh ấy cũng có người đi theo. Vì vậy sau khi bỏ trốn, sống chết gì anh ấy cũng không cần vệ sĩ nữa.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Hẳn là cảm giác bị theo dõi rất tồi tệ nhỉ. Không ngờ anh ấy cũng rất đáng thương.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn khuôn mặt suy tư của cô: “Người đáng thương hơn anh ấy còn rất nhiều.”
Nói xong thì có chút tức giận quay đầu qua bên khác.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người, không lẽ ý của anh là anh còn đáng thương hơn Cố Cửu?
Song nghĩ đến chuyện tám tuổi anh đã mất mẹ, rồi còn bị bắt đào tạo nghiêm ngặt để trở thành chủ nhân của Triệu gia, quả thực anh cũng rất đáng thương.
“Nhưng so ra anh ấy vẫn còn hạnh phúc hơn chúng ta, ít nhất thì được lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, còn chúng ta thì chỉ có bố.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chuyển chủ đề, “Anh Hàn, anh tám tuổi đã mất mẹ, còn tôi thì mười tuổi, anh nói xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên không?”
Triệu Húc Hàn đột nhiên sững người, hơn nữa cơ thể còn cứng lại làm Kỷ Hi Nguyệt sợ hết hồn. Nói như vậy cũng sai à?
“Được rồi, đây là vấn đề thương cảm. Chúng ta vẫn không nên nói thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn vẫn chưa ổn định. Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bên sườn mặt của anh thì thấy rất âm u. Chắc là anh rất nhớ mẹ đúng không, nhưng cô cũng nhớ mẹ mà.
Nghĩ đến mẹ của mình, tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt lại buồn bã. Cô dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn cảnh vật đường phố ngoài cửa sổ. Trong xe bỗng chốc im ắng làm Tiêu Ân đang lái xe đằng trước cũng có chút sợ hãi.
Triệu Húc Hàn xoay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đang nhuốm màu thương cảm, anh biết cô đang nhớ mẹ.
“Cho em một yêu cầu, em muốn cái gì?” Triệu Húc Hàn đột nhiên hắng giọng nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay đầu lại, vui mừng nói: “Hôm qua coi như là tôi thắng anh Hàn rồi sao? Anh không tức giận đấy chứ?” Nghĩ đến chuyện bị đánh vào mông, cho rằng đó là trừng phạt nên cô tưởng đâu thua rồi.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn không nhìn cô nữa, vội vàng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên anh.
“Yêu cầu gì cũng được sao?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết.
“Đừng quá đáng quá là được.” Triệu Húc Hàn buồn bực nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Oh oh oh, vậy tôi phải nghĩ thật kỹ mới được. Có thể tạm thời giữ lại không? Đợi khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn thấy cô vui vẻ thì cơ mặt cũng từ từ thả lỏng.
Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tiêu Ân và Vô Cốt thấy bọn họ xuống thì lập tức xuống xe mở cửa.
Vô Cốt thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp như vậy cũng tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng nhìn cánh tay cô đang khoác trên người cậu chủ thì lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhiều năm như vậy, người phụ nữ duy nhất bên cạnh cậu chủ cũng chỉ có cô ta, nhưng từ khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện thì vị trí đó đã không còn là của cô ta nữa.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nhìn thấy ánh mắt oán hận của Vô Cốt, nhưng cũng may là Vô Cốt lái xe cho Cố Cửu, còn cô với Triệu Húc Hàn ngồi xe của Tiêu Ân.
“Anh Hàn, sao Vô Cốt lại làm vệ sĩ cho Cố Cửu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày: “Mấy ngày trước Cố Cửu bị đánh trong quán bar.”
Thực ra Cố Cửu không thích mang theo vệ sĩ, nhưng sau khi bị đánh thì anh ấy đã mở miệng mượn Vô Cốt, nói là vệ sĩ nữ tốt hơn vệ sĩ nam, hơn nữa nhan sắc của Vô Cốt nhìn thích mắt hơn.
Với tư cách là bạn tốt và lo lắng cho sự an nguy của anh ấy, cộng thêm chuyện một người tài như Vô Cốt mà để ở nhà cổ của Triệu gia thì hơi lãng phí, vì vậy anh dứt khoát để Vô Cốt đi theo Cố Cửu.
“Sao anh ấy lại bị đánh?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
“Anh ấy cũng là người bình thường, hơn nữa còn rất ghét mang theo vệ sĩ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn lúc nào bên cạnh anh ấy cũng có người đi theo. Vì vậy sau khi bỏ trốn, sống chết gì anh ấy cũng không cần vệ sĩ nữa.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Hẳn là cảm giác bị theo dõi rất tồi tệ nhỉ. Không ngờ anh ấy cũng rất đáng thương.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn khuôn mặt suy tư của cô: “Người đáng thương hơn anh ấy còn rất nhiều.”
Nói xong thì có chút tức giận quay đầu qua bên khác.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người, không lẽ ý của anh là anh còn đáng thương hơn Cố Cửu?
Song nghĩ đến chuyện tám tuổi anh đã mất mẹ, rồi còn bị bắt đào tạo nghiêm ngặt để trở thành chủ nhân của Triệu gia, quả thực anh cũng rất đáng thương.
“Nhưng so ra anh ấy vẫn còn hạnh phúc hơn chúng ta, ít nhất thì được lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, còn chúng ta thì chỉ có bố.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chuyển chủ đề, “Anh Hàn, anh tám tuổi đã mất mẹ, còn tôi thì mười tuổi, anh nói xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên không?”
Triệu Húc Hàn đột nhiên sững người, hơn nữa cơ thể còn cứng lại làm Kỷ Hi Nguyệt sợ hết hồn. Nói như vậy cũng sai à?
“Được rồi, đây là vấn đề thương cảm. Chúng ta vẫn không nên nói thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn vẫn chưa ổn định. Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bên sườn mặt của anh thì thấy rất âm u. Chắc là anh rất nhớ mẹ đúng không, nhưng cô cũng nhớ mẹ mà.
Nghĩ đến mẹ của mình, tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt lại buồn bã. Cô dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn cảnh vật đường phố ngoài cửa sổ. Trong xe bỗng chốc im ắng làm Tiêu Ân đang lái xe đằng trước cũng có chút sợ hãi.
Triệu Húc Hàn xoay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đang nhuốm màu thương cảm, anh biết cô đang nhớ mẹ.
“Cho em một yêu cầu, em muốn cái gì?” Triệu Húc Hàn đột nhiên hắng giọng nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay đầu lại, vui mừng nói: “Hôm qua coi như là tôi thắng anh Hàn rồi sao? Anh không tức giận đấy chứ?” Nghĩ đến chuyện bị đánh vào mông, cho rằng đó là trừng phạt nên cô tưởng đâu thua rồi.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn không nhìn cô nữa, vội vàng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên anh.
“Yêu cầu gì cũng được sao?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết.
“Đừng quá đáng quá là được.” Triệu Húc Hàn buồn bực nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Oh oh oh, vậy tôi phải nghĩ thật kỹ mới được. Có thể tạm thời giữ lại không? Đợi khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn thấy cô vui vẻ thì cơ mặt cũng từ từ thả lỏng.
Bình luận truyện