Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 223: Bắt đầu diễn kịch (II)
Tiểu Liêu ngồi phía trước cũng rất lo lắng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt anh ấy đã cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp và mềm yếu. Bản thân anh ấy là đàn ông cũng sẽ thích kiểu người phụ nữ như thế này.
Nhưng nhớ đến phong cách mạnh mẽ của Hạ Tâm Lan và tính khí nỏng nảy của Cố lão gia thì anh ấy thực sự rất lo lắng cho thiếu gia.
Thật ra thiếu gia cũng rất đáng thương, cô Hạ đó quả thực là…. ây da, không biết tướng quân nghĩ gì mà lại muốn đẩy con trai mình vào hố lửa nữa.
Lại bốn mươi phút trôi qua, Kỷ Hi Nguyệt luôn đưa mắt nhìn phong cảnh đường xá ở thủ đô trên đường về nhà cổ của Cố gia.
Nhà cổ của Cố gia ở thủ đô là kiểu tứ hợp viện, đường đi vào cũng nhỏ, chỉ vừa đủ để một chiếc ô-tô lọt qua, hơn nữa có lẽ nơi này thuộc khu vực quân sự nên ít người qua lại.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có rất nhiều anh lính mặc quân phục, đứng cầm súng gác ở các cửa sân nhỏ. Xem ra đây là nơi sinh sống của những nhân vật có địa vị quan trọng.
“Đây là nhà cổ, bình thường bố mẹ tôi cũng không sống ở đây mà sống ở biệt thự bên phía Di Viên. Có lẽ hôm này là một ngày quan trọng nên mới cùng với gia đình Hạ gia tới đây ở lại.” Cố Cửu chép miệng nói.
“Hạ gia cũng sống ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không hiểu.
Cố Cửu gật đầu: “Chắc chắn tối nay đều đang ở đây. Phòng ngủ của tứ hợp viện rất nhiều, bên trong còn có phòng nhỏ, ở tới chín mười người cũng không thành vấn đề.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tầm hiểu biết của mình quá hạn hẹp. Dù sao thì cô cũng sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, cách thủ đô cũng khá xa.
Nhưng cảnh vật trên đường tới đây vẫn khiến cô rất là kinh ngạc, chắc chắn ngày mai phải đi du lịch thưởng thức một chút mới được.
Vừa nghĩ đến chuyện được đi du ngoạn là lòng cô lại rạo rực.
Xe nhanh chóng tiến vào vào một mảnh sân rộng vẫn còn khá mới, trên cổng có tấm bảng đề chữ ‘Cố Phủ’. Xem ra đây chính là nhà cổ của Cố gia, có lẽ đây là nơi dành cho các vị tướng quân cao tuổi dưỡng lão.
Mặc dù đây là vùng đất giải phóng cũ, nhưng trên mặt đường được quét tước rất sạch sẽ, khắp nơi đều là cây bạch quả và cây hòe cổ thụ, trên bức tường trắng ngói xanh, hoa tươi đang thi nhau đua nở, khoe sắc rực rỡ. Có thể nói môi trường ở đây là tốt bậc nhất.
Cổng ra vào cũng có anh lính đang đứng gác, nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thì lập tức hành lễ.
Tiểu Liêu chào hành lễ xong thì người đó bước qua nhận vali hành lý. Cố Cửu dắt tay Kỷ Hi Nguyệt đi vào trong.
“Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải vững vàng đấy.” Lúc đang bước vào cửa nhà Cố Cửu thì thầm với Kỷ Hi Nguyệt một câu.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt đáp: “Không vững cũng phải vững chứ sao giờ?”
“Biết là tốt.” Cố Cửu rướn môi cười.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn đá cho anh ấy một phát.
Vừa mới bước vào cổng nhà cổ, Kỷ Hi Nguyệt đã bị khung cảnh tráng lệ ở bên trong làm cho choáng ngợp. Ở đây hệt như một dinh thự của gia tộc danh vọng trong phim cổ trang.
Ngoài những chậu hoa tươi ra thì còn một góc những khóm trúc nhỏ và một hồ cá koi, vừa đánh mắt nhìn là đã thấy từng đàn cá koi cỡ lớn đỏ đỏ vàng vàng tung tăng bơi lội trong hồ.
“A Cửu, tên tiểu tử thối này cuối cùng cũng về rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chưa kịp thưởng thức xong đã nghe thấy một giọng nữ đầy xúc động. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt đang phấn khích chạy ra từ gian nhà chính.
Sau lưng bà cũng nhanh chóng có vài người chạy ra theo.
“Mẹ, con về rồi đây. Mẹ, mẹ càng ngày càng trẻ ra đấy!” Cố Cửu buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ xinh đẹp.
“Tiểu tử thối, con lúc nào cũng biết chọc cho mẹ vui vẻ.” Người phụ nữ xinh đẹp cười rất vui vẻ, nhưng ánh mắt đã chuyển sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nở nụ cười đứng trước mắt bà.
Kỷ Hi Nguyệt thấy rõ tia sáng kinh ngạc trong đôi mắt của mẹ Cố, Ôn Cầm.
Cô nhủ bụng, có lẽ ấn tượng đầu tiên của mẹ Cố về cô không phải là quá tệ.
Nhưng nhớ đến phong cách mạnh mẽ của Hạ Tâm Lan và tính khí nỏng nảy của Cố lão gia thì anh ấy thực sự rất lo lắng cho thiếu gia.
Thật ra thiếu gia cũng rất đáng thương, cô Hạ đó quả thực là…. ây da, không biết tướng quân nghĩ gì mà lại muốn đẩy con trai mình vào hố lửa nữa.
Lại bốn mươi phút trôi qua, Kỷ Hi Nguyệt luôn đưa mắt nhìn phong cảnh đường xá ở thủ đô trên đường về nhà cổ của Cố gia.
Nhà cổ của Cố gia ở thủ đô là kiểu tứ hợp viện, đường đi vào cũng nhỏ, chỉ vừa đủ để một chiếc ô-tô lọt qua, hơn nữa có lẽ nơi này thuộc khu vực quân sự nên ít người qua lại.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có rất nhiều anh lính mặc quân phục, đứng cầm súng gác ở các cửa sân nhỏ. Xem ra đây là nơi sinh sống của những nhân vật có địa vị quan trọng.
“Đây là nhà cổ, bình thường bố mẹ tôi cũng không sống ở đây mà sống ở biệt thự bên phía Di Viên. Có lẽ hôm này là một ngày quan trọng nên mới cùng với gia đình Hạ gia tới đây ở lại.” Cố Cửu chép miệng nói.
“Hạ gia cũng sống ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không hiểu.
Cố Cửu gật đầu: “Chắc chắn tối nay đều đang ở đây. Phòng ngủ của tứ hợp viện rất nhiều, bên trong còn có phòng nhỏ, ở tới chín mười người cũng không thành vấn đề.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tầm hiểu biết của mình quá hạn hẹp. Dù sao thì cô cũng sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, cách thủ đô cũng khá xa.
Nhưng cảnh vật trên đường tới đây vẫn khiến cô rất là kinh ngạc, chắc chắn ngày mai phải đi du lịch thưởng thức một chút mới được.
Vừa nghĩ đến chuyện được đi du ngoạn là lòng cô lại rạo rực.
Xe nhanh chóng tiến vào vào một mảnh sân rộng vẫn còn khá mới, trên cổng có tấm bảng đề chữ ‘Cố Phủ’. Xem ra đây chính là nhà cổ của Cố gia, có lẽ đây là nơi dành cho các vị tướng quân cao tuổi dưỡng lão.
Mặc dù đây là vùng đất giải phóng cũ, nhưng trên mặt đường được quét tước rất sạch sẽ, khắp nơi đều là cây bạch quả và cây hòe cổ thụ, trên bức tường trắng ngói xanh, hoa tươi đang thi nhau đua nở, khoe sắc rực rỡ. Có thể nói môi trường ở đây là tốt bậc nhất.
Cổng ra vào cũng có anh lính đang đứng gác, nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thì lập tức hành lễ.
Tiểu Liêu chào hành lễ xong thì người đó bước qua nhận vali hành lý. Cố Cửu dắt tay Kỷ Hi Nguyệt đi vào trong.
“Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải vững vàng đấy.” Lúc đang bước vào cửa nhà Cố Cửu thì thầm với Kỷ Hi Nguyệt một câu.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt đáp: “Không vững cũng phải vững chứ sao giờ?”
“Biết là tốt.” Cố Cửu rướn môi cười.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn đá cho anh ấy một phát.
Vừa mới bước vào cổng nhà cổ, Kỷ Hi Nguyệt đã bị khung cảnh tráng lệ ở bên trong làm cho choáng ngợp. Ở đây hệt như một dinh thự của gia tộc danh vọng trong phim cổ trang.
Ngoài những chậu hoa tươi ra thì còn một góc những khóm trúc nhỏ và một hồ cá koi, vừa đánh mắt nhìn là đã thấy từng đàn cá koi cỡ lớn đỏ đỏ vàng vàng tung tăng bơi lội trong hồ.
“A Cửu, tên tiểu tử thối này cuối cùng cũng về rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chưa kịp thưởng thức xong đã nghe thấy một giọng nữ đầy xúc động. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt đang phấn khích chạy ra từ gian nhà chính.
Sau lưng bà cũng nhanh chóng có vài người chạy ra theo.
“Mẹ, con về rồi đây. Mẹ, mẹ càng ngày càng trẻ ra đấy!” Cố Cửu buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ xinh đẹp.
“Tiểu tử thối, con lúc nào cũng biết chọc cho mẹ vui vẻ.” Người phụ nữ xinh đẹp cười rất vui vẻ, nhưng ánh mắt đã chuyển sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nở nụ cười đứng trước mắt bà.
Kỷ Hi Nguyệt thấy rõ tia sáng kinh ngạc trong đôi mắt của mẹ Cố, Ôn Cầm.
Cô nhủ bụng, có lẽ ấn tượng đầu tiên của mẹ Cố về cô không phải là quá tệ.
Bình luận truyện