Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 224: Tình địch giả so chiêu (I)



Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười tỏa nắng, nhìn mẹ của Cố Cửu ngọt ngào chào hỏi: “Chào mẹ Cố.”

Cố Cửu lúc này mới buông mẹ ra. Mẹ Cố vội vàng nói: “Tốt tốt, Tiểu Nguyệt phải không? Hoan nghênh hoan nghênh.”

Kỷ Hi Nguyệt nhủ thầm, quả nhiên là cô chưa đến mà mấy người bên đây phỏng chừng đã biết hết tổ tiên tám đời nhà cô rồi.

“Mẹ, đây là bạn gái của con, tên là Kỷ Hi Nguyệt. Cô ấy có đẹp không ạ?” Cố Cửu tự hào kéo vai Kỷ Hi Nguyệt lại giới thiệu.

“Đẹp, rất đẹp. Tên nhóc thối như con sao lại lừa được cô gái xinh xắn thế này?”

Mẹ Cố cười rất vui vẻ, bà nghĩ con trai mình đẹp trai như vậy dĩ nhiên phải cưới một cô vợ xinh đẹp đức hạnh mà thằng bé thích.

Tiếc là bà không dám nói, vì suy cho cùng chồng bà đã có giao tình với Hạ gia.

Mặc dù cô bé Hạ Tâm Lan cũng không phải tệ, nhưng tính cách của hai đứa nhỏ này quá khác biệt, bà cứ cảm thấy Hạ Tâm Lan không sao thích hợp với con trai mình, nếu làm con gái của bà thì được.

Khi Kỷ Hi Nguyệt đang chào hỏi mẹ Cố, Cố Cửu đưa mắt nhìn bốn người ở phía sau, nói: “Bố, chú Hạ, dì Hạ, Tâm Lan.”

Sắc mặt của bốn người phía sau lúc này rất khó coi, đặc biệt là khi Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp như vậy, trái tim cô ta như rơi thẳng xuống dạ dày.

Kỷ Hi Nguyệt cũng khẽ cười chào hỏi bốn người phía sau: “Chào bố Cố, chú Hạ, dì Hạ và Hạ tiểu thư.”

Bố Cố Toàn Nghĩa, vừa nhìn là đã biết ông xuất thân từ quân nhân, thân hình rắn rỏi thẳng tắp, mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên khuôn mặt nghiêm nghị lại khắc họa nên nét riêng biệt của ông giữa những con người đời thường.

Chú Hạ, Hạ Gia Quốc cũng mang đậm dáng dấp cường tráng của một người quân nhân máu lửa, ở ông cũng in hằn dấu vết thăng trầm dâu bể của tháng năm.

Dì Hạ, Lộ Hoàn Nhĩ là tiểu thư con nhà khuê các, dung mạo so ra thì không bằng mẹ Cố. Ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt lúc này không hiểu sao lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Còn Hạ Tâm Lan thì không khác mấy so với miêu tả của Cố Cửu. Cô ta cao khoảng một mét bảy, vóc dáng quả thực rất chắc khỏe, ngoại hình cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng vùng giữa hai chân mày lại đầy khí chất, điểm này lại khiến cô ta tăng thêm phần hấp dẫn.

Chỉ có điều nhìn thế nào cũng không cảm được sự mềm mại nhu mì của một người phụ nữ, trọng lượng của cô ta chắc phải gấp rưỡi Kỷ Hi Nguyệt.

“A Cửu, con không thể đối xử với Tâm Lan của chúng ta như thế được. Con bé đã đợi con hai mươi tám rồi đấy!”

Giọng nói của dì Hạ rất gượng gạo, con gái của bà bị vẻ ngoài của Kỷ Hi Nguyệt làm lu mờ, hơn nữa vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bà cũng rất choáng ngợp.

“Cố Cửu, anh chỉ xứng với một mình em!” Hạ Tâm Lan tức đến đỏ mắt, sau đó nhào lên đấm vào khuôn mặt đẹp trai của Cố Cửu.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng kéo Cố Cửu tránh khỏi, sau đó đưa một tay lên chắn ngang chặn nắm đấm của Hạ Tâm Lan.

Cảnh tượng xảy ra khiến ai nấy đều hoảng sợ.

“Hạ Tâm Lan, cô phát điên gì vậy!” Cố Cửu nổi cơn tam bành, vội vàng hỏi han Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt mà bị thương thì điều đầu tiên Cố Cửu nghĩ tới là Triệu Húc Hàn sẽ giết chết anh ấy, thứ hai là anh ấy cũng cảm thấy đau lòng nếu gương mặt xinh đẹp như thế này bị  Hạ Tâm Lan đánh trọng thương.

“Em không sao.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Lan. Cánh tay cô rất đau, điều này cho thấy Hạ Tâm Lan quả thực là một quân nhân đã qua huấn luyện.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà cản tôi!?” Hạ Tâm Lan sớm đã biết Cố Cửu không muốn lấy cô ta làm vợ, muốn đưa bạn gái về ra mắt, thế nên rất ghét Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc nhìn thấy đối phương mơn mởn như gió xuân, cộng thêm chuyện Cố Cửu che chở chăm sóc cho cô thì cô ta càng thêm tức giận, hung dữ gào lên với Kỷ Hi Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện