Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 8: Bồ đề đao



Hạ Hầu Liễm cuối cùng để cho Tạ Kinh Lan nằm ở trên lưng hắn, dùng cả tay cả chân, bò trở lại Thu Ngô viện.


Lan cô cùng Liên Hương đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh, từ xa nhìn thấy hai người đè lên nhau bò trên đất, trong lòng còn lẩm bẩm, thế đạo này lăn lộn loại người gì cũng có. Nhìn kĩ thêm một chút, cái vị nằm phía bên trên còn không phải là thiếu gia nhà mình sao?"


Hai người vội đỡ lấy, luống cuống tay chân đem Tạ Kinh Lan cõng lên, Liên Hương sờ một cái lên trán y, kinh hô: "Ôi nóng quá!"


Lan cô cõng Tạ Kinh Lan chạy vào trong viện, một mặt kêu Liên Hương: "Đi nhanh mời đại phu!"


Hạ Hầu Liễm tựa như con cá chết tê liệt trên đất, thoi thóp hô: "Đừng quên ta a! Ta cũng sốt..."


Lời còn chưa nói hết, trước mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


Chờ lần nữa tỉnh lại, hắn phát hiện mình nằm ở trong phòng chứa củi.


Hắn làm sao ở nơi này?


Bối rối một hồi, trí nhớ về đến đến Thu Ngô viện liền đứt đoạn, suy nghĩ mãi cũng không nhớ ra được.


Miệng khát vô cùng, trong họng giống như có một cục sắt nóng, tựa mùi vị rỉ sét tanh ngọt của miếng thịt sống, muốn ho khan lại ho không ra. Hạ Hầu Liễm bò tới cửa, dùng sức đẩy một cái, trên cửa truyền tới tiếng khóa sắt leng keng


Cửa bị khóa.


Đây rốt cuộc là có chuyện gì! ?


Phòng chứa củi thông gió, lạnh đến Hạ Hầu Liễm răng lập cập, áo bông của hắn đã cởi cho Tạ Kinh Lan rồi, trên người chỉ còn lại hai cái áo mỏng. Hắn tựa như con mèo nhỏ nằm co quắp, không ngừng run cầm cập.


"Tiểu Liễm! Tiểu Liễm!"


Hạ Hầu Liễm chợt mở mắt ra, trên tường cửa sổ nhỏ lộ ra gương mặt tròn như trứng của Liên Hương, Liên Hương thấy Hạ Hầu Liễm tỉnh lại, từ khe hở trên cửa sổ nhét vào ba cái bánh bao.


" Tỷ, ta muốn uống nước!" Hạ Hầu Liễm bò qua, đem bánh bao nhét vào trong ngực, ngửa đầu hô.


Liên Hương muốn đem túi nước nhét vào, nhưng khe hở quá hẹp, túi nước quá lớn, căn bản không nhét được vào.


"Ta đem nước đổ vào, ngươi ở dưới há miệng uống nhé."


Hạ Hầu Liễm làm theo, cột nước tích tí tách rơi xuống, hắn dùng sức há miệng, thật vất vả mới uống được vài ba hớp.


"Có uống được không?" Liên Hương hai tay bám lấy thanh cửa, lo âu hỏi.


"Uống được rồi, ta không sao." Hạ Hầu Liễm lấy bánh bao qua loa gặm một cái, "Đây rốt cuộc là chuyện gì a? Ta làm sao ở nơi này?"


"Ngươi cùng thiếu gia mới vừa trở lại sân, Đại phu nhân liền phái người tới mang ngươi đi, bọn họ nói ngươi ăn nói lỗ mãng, còn xúi giục thiếu gia làm bậy, phải đem ngươi giam lại. Lan Hương làm ở thư phòng nói cho chúng ta ngươi ở nơi này, ta liền lén tới đây." Liên Hương cố nén nước mắt , nói, "Tiểu tử thối, sớm nói với ngươi chớ làm bậy, ngươi xem, báo ứng tới rồi! Này, ngươi đã đỡ sốt chưa, cảm giác có khá hơn chút nào không?"


Sợ rằng không. Hạ Hầu Liễm không cần sờ cũng biết mình mặt mình nóng đỏ đến hồ đồ, hắn cảm thấy mặt mình có thể chiên trứng gà


"Cái mụ già đó chỉ sợ là không muốn để cho ta sống, bà ta tạm thời không có cách nào động tới thiếu gia, liền lấy đao bổ xuống ta. Liên Hương tỷ, ngươi nghĩ xem có cách nào, tìm được Đới tiên sinh, để cho hắn mau cứu ta."


Đới tiên sinh không ở trong phủ, trời tối đen thế này, nàng đi đâu tìm? Liên Hương há miệng một cái, cuối cùng không đem lời nói thật nói ra khỏi miệng, đáp: " Được, ngươi chờ. Mọi người đều nói gieo họa lưu ngàn năm, ngươi cái mối họa lớn này nhất định phải cố sống đấy."


"Yên tâm đi, ta như sâu như cỏ, không dễ chết như vậy."


Liên Hương đi, Hạ Hầu Liễm cũng không nhàn rỗi, hắn ăn xong bánh bao, cảm giác mình khôi phục chút khí lực, liền kéo tứ chi bủn rủn vô lực, dọn ra một chỗ trống, nhặt mấy mảnh củi khô gom chung một chỗ, rồi đánh lửa, mài đến rách da, mới văng ra một tia lửa, kiên nhẫn miệt mài cọ sát hồi lâu, củi rốt cuộc cũng bén.


Lửa cháy lên, hắn mới cảm giác mình sống lại, lại lần nữa đem mình cuộn thành một đống.


Lửa hơi nhỏ, trên lưng vẫn lạnh đến hoảng, Hạ Hầu Liễm có chút lo lắng, hắn thật sự sẽ không chết ở nơi này chứ?


Hắn đường đường là một thích khách của Thất Diệp Già Lam, lại chết dưới tay mụ đàn bà trói gà không chặt, thật là sỉ nhục.


Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm ngọn lửa, mơ màng trầm trầm, mí mắt phía trên giống như treo tảng đá, không khống chế được mà chìm xuống. Trong thoáng chốc, cửa tựa hồ mở ra, đi vào là một ông lão còng lưng. Có người đẩy miệng hắn ra, đem thuốc đắng vô cùng rót vào miệng hắn. Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên mở mắt ra, túm lấy bàn tay cứng như kiềm sắt dùng sức giãy giụa.


"Đây là thuốc chữa phong hàn, ngươi giãy giụa cái gì? Còn muốn giữ mạng không?" Ông lão vung tay, tức giận nhìn hắn.


Ông lão tóc mai bạc trắng, mũi như chim ưng, đôi mắt mờ mịt, tựa như dính một lớp mỏng ở phía trên. Hắn bình thường đều cúi thấp đầu, giờ phút này mới nhìn thẳng Hạ Hầu Liễm, lệ khí trong mắt lộ ra không sót chút nào. Chỉ cần thấy được đôi mắt này, không ai cảm thấy đây chỉ là một lão đầu tử.


Có người nói, kẻ đã giết người và người bình thường nhìn không giống nhau.


Hạ Hầu Liễm biết, khác nhau ngay tại ánh mắt.


Kẻ trên tay đã dính qua máu người, trong mắt sẽ vương huyết khí lau cũng không hết. Khi đã giết người, gặp qua người sắp chết yếu ớt vô lực, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ như con gà con chó, cứa cổ một cái, hai chân đạp lên trời.


Hạ Hầu Liễm bừng tỉnh: "Thì ra là ám cọc của Già Lam, vãn bối càn rỡ, tiền bối xin đừng trách tội."


Ông lão buông xuống hộp đồ ăn, quan sát Hạ Hầu Liễm từ trên xuống dưới, ánh mắt cứ dời một tấc thì phải thở dài một hơi, cuối cùng rơi lên gò má Hạ Hầu Liễm, ánh mắt kia giống như đang nhìn một bãi bùn nát không đắp nổi tường, lại có thêm cả chút tuyệt vọng với tiền đồ mong manh của Già Lam.


Hạ Hầu Liễm tựa như bị cởi quần áo lăn qua lộn lại nhìn một vòng, có chút không được tự nhiên, xoay người tự đem thuốc uống vào.


Chờ hắn uống xong thuốc, ông lão mới khẽ thở dài một tiếng: "Hạ Hầu Liễm, ta nghe qua tên ngươi, quả nhiên, đúng như dự liệu, ngươi rất giống Già Lầu La."


"Đó là đương nhiên." Hạ Hầu Liễm cười ha hả.


Ông lão bổ sung nói: "Nhưng ta không nghĩ tới, Già Lầu La vô liêm vô sỉ có mười ngươi học được cả mười , nhưng sự lợi hại của nàng ngươi một phần cũng không học được."


Hạ Hầu Liễm: "..."


"Nghe ta khuyên một câu, ngươi căn bản không hợp để làm thích khách. Thích khách phải an phận thủ thường, ẩn thân giữa mọi người, mới có thể mê muội tầm mắt người khác, trừ cái này ra, thích khách càng phải lục thân không nhận, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Ngươi làm việc ngang bướng, thiện tâm không mất, cả hai điều này đều không phù hợp. Tạ Kinh Lan kia bất quá chỉ là một tiểu thiếu gia chủ định phải chết ở tâm trạch, nhưng ngươi lại bận lòng như vậy, thì làm sao giết người?"


Lão đầu nói nước miếng văng tung tóe, tổng kết thành một câu, chính là: "Tiểu tử thối, ngươi hay là thừa dịp còn sớm trở về núi làm ruộng đi, chớ làm mất mặt mũi Già Lam chúng ta."


"Ta không tin, nếu như ngươi nói, thích khách lục thân không nhận, vậy ngươi tại sao phải cứu ta? Đoàn thúc tại sao phải chiếu cố ta? Đao của ta, giết người đáng giết, chém người đáng chém!"


"Ta không giết ngươi, là bởi vì ngươi không phải con mồi của ta; ta chiếu cố ngươi, là bởi vì bị Đoạn tiểu lâu ủy thác. Nếu có người mua tính mạng ngươi, hừ, ta theo luật mà giết! Tiểu tử à, ngươi có bồ đề đao, nhưng lại không giết nhân tâm. Thích khách mà không giết nhân tâm, sớm muộn cũng xong đời!"


Hạ Hầu Liễm cứng cổ phản bác: "Ai nói ta không giết ? Ngươi cho ta một cây đao, ta sẽ đi làm thịt cái mụ già Tiêu thị đó ngay bây giờ! Thẳng tay chém xuống, ta bảo đảm một chút cũng không hàm hồ."


"Đó không phải là giết nhân tâm, đó là trả thù lòng. Giết người ngươi oán hận dĩ nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi có thể giết một người ngươi không quen biết gặp trên đường chứ, thậm chí là giết bằng hữu người thân yêu? Cho ví dụ, ngươi bây giờ có thể nhẫn tâm, giết Tạ Kinh Lan sao?" Ông lão đục ngầu ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, ánh mắt kia có thể nói là nghiêm nghị, "Nếu như Tiêu thị tìm Già Lam mua mạng Tạ Kinh Lan, ta dám đảm bảo, mẹ ngươi, Già Lầu La, sẽ không chút do dự hạ đao."


"Nhưng mẹ ta chắc chắn sẽ không giết ta." Hạ Hầu Liễm cúi đầu, buồn buồn nói, "Không ai có thể lục thân không nhận."


Ông lão giễu cợt: "Tính tình ngược lại thật bướng bỉnh. Được, ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, ngươi cũng biết tình cảnh ngươi bây giờ, Tiêu thị coi Tạ Kinh Lan là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt, một chân đạp xuống, chết cũng không chỉ một con kiến, ngươi chính là con chết theo. Chỉ cần ngươi từ bỏ việc trở thành thích khách, ta liền mang ngươi đi ra ngoài. Già Lam có quy củ, thích khách một khi rơi vào tay địch, phải tự vẫn. Ngươi không phải thích khách, ta có thể cứu ngươi."


Hạ Hầu Liễm không chút suy nghĩ, nói: "Vậy ngươi đi thôi, ta ở nơi này đợi."


Trước tiên không nói đến vấn đề có làm thích khách hay không, Tạ Kinh Lan tên tiểu tử kia hắn không yên lòng.


Mặc kệ đi, coi như lão đầu này không đến cứu hắn, Đoàn thúc cũng sẽ không ngồi yên mà không quản.


Ông lão phùng mang trợn mắt, không ngừng kêu "đồ con lừa", khí hừ hừ thở hổn hển mấy cái, từ trong lồng ngực móc ra một trục giấy, ném cho Hạ Hầu Liễm, nói: "Cho ngươi sau thời gian uống cạn tuần trà, đem tấm bản đồ này học thuộc, tiếp theo ta sẽ nói, ngươi phải thuật lại không thiếu một chữ."


Hạ Hầu Liễm giật mình, đứng lên.


Đây là muốn giao việc cho hắn sao? Hắn rốt cuộc sẽ trở thành thích khách Già Lam chính thức?


Không ngừng vội vàng mở ra giấy trục, hóa ra là bản đồ Tạ phủ, hành lang, lầu các, đường mòn thậm chí cửa sổ, núi giả, cây cối đều có đánh dấu, mấy ngày nay Hạ Hầu Liễm đi lang thang khắp nơi, đã sớm đem Tạ phủ sờ hơn nửa, hắn lại có chút bản lĩnh đã gặp qua là không quên, một tuần trà thuộc lòng bản đồ là dư sức có thừa.


"Ngươi nếu có thể đi ra ngoài, liền lợi dụng đúng cơ hội, lẻn vào thư phòng Tạ Bỉnh Phong, tìm ra thư tín của hắn, liệt kê ra danh sách những người thường cùng hắn trao đổi tin tức. Nhớ, vạn sự cẩn thận, nhất định không thể bại lộ. Nếu có biến cố, lấy việc đảm bảo an toàn cho mình làm đầu. Ngươi nếu không được việc, tự có người khác thay ngươi."


"Yên tâm đi, việc cỏn con."


Hạ Hầu Liễm biết Già Lam có thông lệ, trong kế hoạch một kích trí mạng không trúng mục tiêu thì nhất định phải rút lui, Già Lam cũng không phải là không chừa thủ đoạn nào để săn giết mục tiêu, bởi vì đào tạo một thích khách cần mười mấy năm, Già Lam không tiêu hao nổi.


Cho đến bây giờ, Hạ Hầu Liễm ở trên núi đã gặp thích khách đều không quá hai mươi người.


Hạ Hầu Liễm sờ bản đồ, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ: "Chúng ta tại sao phải có danh sách này? Đây đối với Tạ gia...liệu có ảnh hưởng gì xấu không."


Lão đầu hừ một cái qua lỗ mũi, rõ ràng một điệu bộ hận sắt không thể rèn thành thép , nói: "Đã nói ngươi không hợp làm đi, lo lắng cái này lại lo lắng cái kia, ngươi có làm thích khách nữa hay thôi? Yên tâm đi, hẳn không việc gì lớn, cùng lắm là cái tên Tạ Bỉnh Phong này đắc tội người trong quan trường, có người muốn tìm cái chuôi của hắn, nói hắn kết đảng doanh tư thôi."


Kết đảng doanh tư? Hạ Hầu Liễm kết hợp kiến thức thiển cận của mình phân tích một chút, cảm giác không giống tội gì lớn. Trong sử sách có viết quan viên bị xử tử hoặc là tư thông với địch phản quốc hoặc là uế loạn hậu cung, còn chưa từng nghe qua bởi vì kết bạn mà bị giết.


"Người này nghiêm trang đạo mạo, cả người ngụy quân tử, ném chức quan đi cũng không tiếc." Hạ Hầu Liễm vỗ ngực một cái , nói " cứ để cho ta!"


Ông lão thu hồi bản đồ, ném cho Hạ Hầu Liễm một cái mền, nhấc cái hộp đi ra khỏi phòng chứa củi, lần nữa đem cửa khóa lại.


"Tiểu tử, ngươi thừa dịp thời gian rảnh rỗi này, không bằng tập thật tốt đao pháo, theo ta thấy, ngươi ngay cả Tạ Kinh Lan cũng không bằng, người ta lúc rảnh rỗi còn biết bối thơ."


Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, khe cửa rất nhỏ, ông lão đứng ở ngoài cửa, xuyên qua khe cửa nhìn hắn một cái, Hạ Hầu Liễm chỉ nhìn thấy con ngươi mờ mờ, không biết sao cảm thấy ánh mắt hắn giống như đang nhìn một người chết.


Hắn nhớ tới Đoàn thúc nói hắn nếu như được treo bảng đề tên, nhất định không sống qua hai mươi tuổi.


Phi, Hạ Hầu Liễm không phục, cũng con mẹ nó đều là có mắt không tròng, bớt xem thường người khác, câu ca dao nói rất đúng, chớ khi dễ thiếu niên nghèo!


Hạ Hầu Liễm mở mền ra, bên trong có một quyển đao phổ Già Lam.


Quyển đao phổ này hắn lật vô số lần, nhưng mỗi lần cũng đều là nhảy qua trang thứ nhất rồi chạy thẳng tới đao pháp phía sau. Quỷ thần xui khiến, hắn lúc này không vội lật nhìn đao pháp phía sau, mà là lật ra trang thứ nhất.


Bên trong chỉ viết một câu:


"Ban cho ngươi bồ đề đao, giết người thành phật."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện