Độc Dược Phòng Bán Vé
Chương 52
Mạch Nhiên tùy tiện thu dọn một chút, rồi dẫn hai con chó đi dạo.
Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khu này toàn là những người có uy thế. Thỉnh thoảng thấy minh tinh cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng thấy Mạch Nhiên dắt theo hai con chó đi dạo thì vẫn cực kỳ tàn ác mà vây xem.
Có hai vị thiên kim tiểu thư nào đó ăn mặc rất thời thượng đi về phía Tiểu Bạch chỉ trỏ: "Giống chó gì thế này? Xấu quá!"
Người kia nói: "Màu lông hỗn tạp như vậy, không phải chó hoang sao? Cũng quá béo nữa!"
"Thật à, ghét quá đi! Chỗ chúng ta ở đây sao lại có mấy thứ không đẳng cấp như vậy được!"
"Minh tinh gì mà lại vậy, thật là thấp hèn quá đi..."
Mạch Nhiên vốn đang muốn làm bộ như không nghe thấy gì, thế nhưng giọng nói của hai người kia lớn như vậy, hết công kích chó rồi lại quay sang khích bác người. Cô không nhịn nổi, liền ngổi xuống, vỗ vỗ mông Thẩm Tiểu Suất.
Tiểu Suất luôn thông rất thông minh. Bị Mạch Nhiên xui khiến, liền lập tức chĩa mõm về phía hai người kia mà sủa inh ỏi.
(Sa: *cười lăn lộn*)
Hai vị thiên kim tiểu thư kia sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng chạy về phía trước.
Mạch Nhiên buông sợi dây xích ra, để Tiểu Suất đuổi theo hai cô nương kia một trận, dọa cho chừa cái tội coi thường người khác đi! Thế nhưng hai người kia vừa mắng chửi vừa chạy về nhà, sau đó dẫn theo một hung thần đi ra!
Lần này đến phiên Mạch Nhiên trợn tròn mắt.
Mọi người đều biết, giống chó ngao này sức chiến đâu rất mạnh, một con chó này, cũng có thể dọa được hai con chó của Mạch Nhiên. Đặc biệt là Tiểu Bạch, vừa nhìn thấy con chó xù kia liền ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chân chui vào lùm cây, bỏ lại một mình Tiểu Suất ở phía trước miễn cưỡng giữ thể diện, thế nhưng xem ra cũng chống đỡ không được bao lâu.
Lúc ấy ở phía sau, nhân viên bảo vệ chạy tới, khống chế tình hình.
Đối phương mặc dù không phải người hiểu đạo lý nhưng dù sao cũng là người ở chung một khu nhà, cho nên phải cố giữ thể diện. Vì vậy, sau khi bọn họ mắng nhiếc vài câu cũng phải nhốt chó về.
Mạch Nhiên vẫn còn sợ hãi, thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là "Nhân trượng chó thế" (người ỷ lại vào chó). Xem ra có tiền có thế đạt tới một trình độ nhất định, cũng chỉ có thể gọi chó ra phân thắng bại, có một con chó như vậy, thật là hữu dụng.
Nhân viên bảo vệ hình như cũng là người thích phim của Mạch Nhiên. Sau khi nói vài câu liền rút một cuốn sổ ra muốn xin chữ ký của cô.
Mạch Nhiên thấy hắn ta có vẻ đứng đắn đang muốn ký tên cho hắn thì bỗng nghe thấy Thẩm Tiểu Suất sủa lên bên chân cô.
"Tiểu Suất, sao vậy?" Mạch Nhiên dừng lại cúi xuống nhìn Tiểu Suất, thấy no liên tục sủa, ngậm ống quần cô kéo đi.
Mạch Nhiên không hiểu, bị Tiểu Suất dắt đi vài bước, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Tiểu Bạch đâu?
Tiểu Bạch không thấy đâu nữa!
Mạch Nhiên cuống đến nỗi không kịp ký tên nữa, lôi Tiểu Suất đi tìm Tiểu Bạch.
Bảo vệ ngăn cản cô: "Bạch tiểu thư, chó trong khu này mất cũng là trách nhiệm của tôi. Không bằng chúng ta cùng đi tìm?"
Mạch Nhiên cầu còn không được, nhanh chóng để hắn dẫn đường.
Vì vậy bảo vệ dẫn cô đi qua khu nhà, đến bên hồ vắng vẻ. Mạch Nhiên vừa gọi vừa hét, nhưng ngay cả cái bóng một con chó cũng không có. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, không ý thức được trời đã tối, hơn nữa đã đi rất xa khỏi khu nhà.
Mạch Nhiên lúc này mới nghi ngờ. Bảo vệ nói Tiểu Bạch ở bên này, nhưng sao có thể chạy xa như vậy? Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng chỉ là một con chó, cho dù có chạy trốn cũng sẽ sủa, vậy mà sao một tiếng động Mạch Nhiên cũng không nghe thấy? Trừ phi, hắn ta chỉ sai đường cho cô.
Sao hắn ta lại nói đã từng thấy Tiểu Bạch? Mạch Nhiên nhất thời cảnh giác hẳn lên. Nhớ kỹ lại một chút, cô quan sát tên bảo vệ này, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, hình như cô chưa từng gặp qua. Trong lòng cô bắt đầu lo sợ.
Mạch Nhiên kéo Tiểu Suất dừng lại.
"Bạch tiểu thư, bên này không có, chúng ta đi bên kia tìm xem." Hắn ta chỉ tay về một nơi hẻo lánh.
Mạch Nhiên sợ hãi, vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi nghĩ Tiểu Bạch hẳn là không chạy xa được như vậy, tôi quay lại chỗ cũ tìm đây." Nói xong, Mạch Nhiên quay đầu chạy.
Cánh tay đột nhiên bị tóm lại.
Hành động rất không khách khí này càng khiến Mạch Nhiên thêm chắc chắn hắn ta không có ý tốt. Quả nhiên vẻ mặt chân thành lúc nãy của hắn ta thay đổi, ánh mắt tràn ngập tia nguy hiểm.
"Bạch tiểu thư, còn chưa tìm được sao đã đi?"
"Tôi không tìm nữa!" Mạch Nhiên giãy giụa khỏi tay hắn.
"Chuyện đó đâu phải do cô muốn là được." Hắn nói xong, không biết lấy đâu ra một con dao kề lên thắt lưng cô.
Tiểu Suất sủa inh ỏi, bị hắn đạp ra xa.
Mạch Nhiên biết mình bị lừa, dưới tình thế cấp bách, cô nhìn Thẩm Tiểu Suất kêu to: "Tiểu Suất đi mau, đi tìm Thẩm Lâm Kỳ..." Nói còn chưa xong, cô bị một lực đạo đánh vào gáy, nháy mắt mất đi cảm giác.
Mạch Nhiên bị trói.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình bị trói như cái bánh chưng, miệng bị dán băng dính, chỉ còn hai con mắt quan sát xung quanh. Chỗ này là một nhà kho cũ nát mới được sửa chữa, không có gì mới nhưng có vẻ sạch sẽ, hẳn là có người ở đây.
Điều khiến cô cảm thấy kinh khủng nhất là, xung quanh đều được dán đầy ap-phich và ảnh chụp của chính mình, trong đó có một vài hình ảnh được gửi kèm trong lá thứ đe dọa mà cô nhận được.
Trong lòng Mạch Nhiên khiếp sợ. Cửa nhà kho bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhận ra tên bảo vệ kia. Nhìn qua hắn không quá nhiều tuổi, khuôn mặt cũng không khiến người khác liên tưởng đến một kẻ biến thái theo dõi điên cuồng.
Cô còn đang mải suy nghĩ, hắn đã tới bên cạnh cô, ngổi xổm trước mặt, tháo băng dính trên miệng cô ra, đưa một cặp lồng cơm đến trước mặt cô.
"Ăn đi." Hắn nói, thái độ thoạt nhìn không giống cái tên đã uy hiếp cô.
Để tránh cho hắn tức giận, Mạch Nhiên không có trực tiếp hỏi, chỉ nói: "Anh trói tôi thế này tôi ăn sao được."
Hắn không lập tức tháo dây trói cho cô, mà suy nghĩ một chút.
Mạch Nhiên nhanh chóng bổ sung: "Anh yên tâm đi, cho dù muốn chạy trốn, tôi cũng phải ăn no trước đã."
"Cô trốn không thoát." Miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn cởi dây trói ra cho cô.
Mạch Nhiên quả thực đói bụng, hai tay được tự do liền ôm lấy cặp lồng cơm. Đúng như cô nói, phải ăn no mới có sức chạy trốn. Huống chi, dưới tình huống như vậy, hắn nếu muốn làm gì cô cũng không cần dùng đến biện pháp này. Cho nên Mạch Nhiên yên tâm thoải mái ăn cơm, còn hắn vẫn ngồi một bên nhìn chằm chằm cô, sợ cô chạy trốn.
Một lát sau, Mạch Nhiên ăn được không nhiều lắm, thấy hắn vẫn còn đang nhìn mình, liền thăm dò.
Cô nói: "này, anh tên là gì?"
Hắn không trả lời cô.
"Anh nói anh là fan của tôi, tôi vẫn chưa biết tên anh, chẳng lẽ bắt tôi gọi anh là "này,này"."
"Tiểu Phong." Hắn nói.
"Tiểu Phong, thư đó là anh gửi cho tôi sao?" Mạch Nhiên hỏi.
"ừm." Hắn gật đầu.
Quả nhiên là hắn!
"Anh rất thích tôi sao?" Mạch Nhiên tiếp tục thử hắn.
Hắn vẫn gật đầu, nhìn qua, bình thường hắn chắc là một người ít nói.
"Nếu như thích tôi, có thể thả tôi ra được không? Tôi có thể mời anh đi xem phim, hoặc là..."
"Tôi không muốn!" giọng hắn bỗng nhiên cao lên, vẻ mặt thanh thuần vừa rồi nháy mắt trầm xuống: "Tôi còn không muốn nhìn thấy cô cũng với nam diễn viên khác. Cô là của tôi, bất kể ai cũng đừng nghĩ tới!" Hắn nói, sửa lại giọng ôn nhu khi này, bóp lấy cổ tay cô, sau đó cầm sợi dây thừng đi tới.
Mạch Nhiên phát hiện muốn dùng lời lẽ để thu phục hắn không dễ dàng cho nên nhanh chóng đổi giọng: "Nếu như anh không thích em tôi đóng phim, có thể để tôi nói với công ty, nhưng anh phải cho tôi ra ngoài, bằng không tôi biết nói với ai?"
"Không cần nói với ai, cô ở đây cùng tôi là được." Hắn kiên định nói, nhãn thần kiên quyết.
Tên này quá cố chấp, Mạch Nhiên nhất thời hết nói nổi, tạm thời đành bỏ ý nghĩ muốn thuyết phục hắn, chuẩn bị hành động tùy theo hoàn cảnh.
Thế nhưng Mạch Nhiên không nghĩ tới, tìm một cơ hội chạy trốn lại khó như vậy.
Tiểu Phong trói cô rất chặt, ngoại trừ lúc ăn, thì rất ít cởi trói cho cô. Hắn thậm chí còn cầm cameras, chụp ảnh Mạch Nhiên bị trói, sau đó dán lên tường.
Hơn nữa, Mạch Nhiên phát hiện hắn còn có thể suốt một ngày một đêm online comment rất nhiều trên các status của cô. Hơn nữa hắn ta còn thề son sắt rằng, cho dù tất cả các fan quay lưng lại với cô, thì hắn đảm bảo chắc chắn vẫn luôn ở bên cô.
Những chuyện này vẫn chưa phải khoa trương nhất. Điều khoa trương nhất chính là, hắn còn giả danh một thiếu phụ cô đơn. Bất kỳ một nam minh tinh nào từng có tin đồn với Mạch Nhiên đều bị hắn ta bới móc chuyện xấu, khiến những người đó rời bỏ cô. Mạch Nhiên kinh hãi những hành vi biến thái này của hắn, không thể tưởng tượng ra nổi Thẩm Lâm Kỳ sẽ như thế nào khi biết chuyện này.
Mạch Nhiên bị hành vi của hắn ta làm cho choáng váng, ý chí dần tan rã.
Ở trong cái kho cũ kỹ âm u này, thời gian dường như trôi thật chậm. Mạch Nhiên mỗi ngày chỉ có thể dựa vào giờ ăn cơm mà đoán biết thời gian. Bị trói chặt một thời gian dài khiến cho chân tay cô đều tê liệt. Cô ngủ không nổi, có đôi khi ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy mình được cứu, thế nhưng lúc mở mắt ra, mới phát hiện trước mặt vẫn là một miền trời đất âm u.
Cảm giác tuyệt vọng này giống như một cánh tay vô hình, mỗi ngày đều bóp chặt cổ khiến cô không thể thở nổi. Mạch Nhiên bắt đầu trở nên mẫn cảm, sợ ngủ, thậm chí sản sinh ảo giác. Cô thấy mình chết đi, mẹ ở bên cạnh, hỏi cô tình hình bệnh của Bạch Triết. Cô còn thấy, mỗi tấm ảnh trong nhà kho đều cử động, đều la hét khiến cô sợ hãi, lắm lúc nửa đêm cô cũng hét lên, Tiểu Phong nghe được vội vã rời giường, dán băng dính bịt miệng cô lại.
Cô muốn chết, trong lòng nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, hối tiếc không kịp.
Con người thật đúng là một loài động vật buồn cười. Cứ mải miết suy nghĩ chuyện tương lai, mà không biết rằng cuộc sống hiện tại cũng dễ dàng bị biến mất. Trước đây, cả hai người bọn họ đều vì muốn giữ thể diện mà không ai chịu nói ra câu nói kia, hôm nay có thể cả đời cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Nếu có cơ hội, dù cho chỉ là một giây, cô cũng muốn nói cho biết rõ suy nghĩ trong lòng mình.
Mạch Nhiên cứ mơ màng như vậy, bỗng nhiên cửa nhà kho bị mở.
Rất nhiều người xông vào, rất nhiều tiếng bước chân, lại còn cả tiếng chó sủa rất đỗi quen thuộc, tất cả đều truyền đến tai Mạch Nhiên.
Sau đó, một cái ôm đột ngột!
Mạch Nhiên nghĩ rằng đó là ảo giác, mở mắt nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ. Anh rất gầy, viền mắt thâm quầng. Khuôn mặt gầy đầy râu, ánh mắt tha thiết nhìn cô. Miệng liên tục gọi: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."
Mạch Nhiên không còn hơi sức đâu mà nói, cô cảm thấy buồn cười, không nghĩ rằng lại được nghe anh gọi như vậy trong ảo giác.
Mạch Nhiên cứ như vậy tựa vào lòng anh, mơ màng ngủ.
"Thẩm Lâm Kỳ, em thích anh."
Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khu này toàn là những người có uy thế. Thỉnh thoảng thấy minh tinh cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng thấy Mạch Nhiên dắt theo hai con chó đi dạo thì vẫn cực kỳ tàn ác mà vây xem.
Có hai vị thiên kim tiểu thư nào đó ăn mặc rất thời thượng đi về phía Tiểu Bạch chỉ trỏ: "Giống chó gì thế này? Xấu quá!"
Người kia nói: "Màu lông hỗn tạp như vậy, không phải chó hoang sao? Cũng quá béo nữa!"
"Thật à, ghét quá đi! Chỗ chúng ta ở đây sao lại có mấy thứ không đẳng cấp như vậy được!"
"Minh tinh gì mà lại vậy, thật là thấp hèn quá đi..."
Mạch Nhiên vốn đang muốn làm bộ như không nghe thấy gì, thế nhưng giọng nói của hai người kia lớn như vậy, hết công kích chó rồi lại quay sang khích bác người. Cô không nhịn nổi, liền ngổi xuống, vỗ vỗ mông Thẩm Tiểu Suất.
Tiểu Suất luôn thông rất thông minh. Bị Mạch Nhiên xui khiến, liền lập tức chĩa mõm về phía hai người kia mà sủa inh ỏi.
(Sa: *cười lăn lộn*)
Hai vị thiên kim tiểu thư kia sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng chạy về phía trước.
Mạch Nhiên buông sợi dây xích ra, để Tiểu Suất đuổi theo hai cô nương kia một trận, dọa cho chừa cái tội coi thường người khác đi! Thế nhưng hai người kia vừa mắng chửi vừa chạy về nhà, sau đó dẫn theo một hung thần đi ra!
Lần này đến phiên Mạch Nhiên trợn tròn mắt.
Mọi người đều biết, giống chó ngao này sức chiến đâu rất mạnh, một con chó này, cũng có thể dọa được hai con chó của Mạch Nhiên. Đặc biệt là Tiểu Bạch, vừa nhìn thấy con chó xù kia liền ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chân chui vào lùm cây, bỏ lại một mình Tiểu Suất ở phía trước miễn cưỡng giữ thể diện, thế nhưng xem ra cũng chống đỡ không được bao lâu.
Lúc ấy ở phía sau, nhân viên bảo vệ chạy tới, khống chế tình hình.
Đối phương mặc dù không phải người hiểu đạo lý nhưng dù sao cũng là người ở chung một khu nhà, cho nên phải cố giữ thể diện. Vì vậy, sau khi bọn họ mắng nhiếc vài câu cũng phải nhốt chó về.
Mạch Nhiên vẫn còn sợ hãi, thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là "Nhân trượng chó thế" (người ỷ lại vào chó). Xem ra có tiền có thế đạt tới một trình độ nhất định, cũng chỉ có thể gọi chó ra phân thắng bại, có một con chó như vậy, thật là hữu dụng.
Nhân viên bảo vệ hình như cũng là người thích phim của Mạch Nhiên. Sau khi nói vài câu liền rút một cuốn sổ ra muốn xin chữ ký của cô.
Mạch Nhiên thấy hắn ta có vẻ đứng đắn đang muốn ký tên cho hắn thì bỗng nghe thấy Thẩm Tiểu Suất sủa lên bên chân cô.
"Tiểu Suất, sao vậy?" Mạch Nhiên dừng lại cúi xuống nhìn Tiểu Suất, thấy no liên tục sủa, ngậm ống quần cô kéo đi.
Mạch Nhiên không hiểu, bị Tiểu Suất dắt đi vài bước, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Tiểu Bạch đâu?
Tiểu Bạch không thấy đâu nữa!
Mạch Nhiên cuống đến nỗi không kịp ký tên nữa, lôi Tiểu Suất đi tìm Tiểu Bạch.
Bảo vệ ngăn cản cô: "Bạch tiểu thư, chó trong khu này mất cũng là trách nhiệm của tôi. Không bằng chúng ta cùng đi tìm?"
Mạch Nhiên cầu còn không được, nhanh chóng để hắn dẫn đường.
Vì vậy bảo vệ dẫn cô đi qua khu nhà, đến bên hồ vắng vẻ. Mạch Nhiên vừa gọi vừa hét, nhưng ngay cả cái bóng một con chó cũng không có. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, không ý thức được trời đã tối, hơn nữa đã đi rất xa khỏi khu nhà.
Mạch Nhiên lúc này mới nghi ngờ. Bảo vệ nói Tiểu Bạch ở bên này, nhưng sao có thể chạy xa như vậy? Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng chỉ là một con chó, cho dù có chạy trốn cũng sẽ sủa, vậy mà sao một tiếng động Mạch Nhiên cũng không nghe thấy? Trừ phi, hắn ta chỉ sai đường cho cô.
Sao hắn ta lại nói đã từng thấy Tiểu Bạch? Mạch Nhiên nhất thời cảnh giác hẳn lên. Nhớ kỹ lại một chút, cô quan sát tên bảo vệ này, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, hình như cô chưa từng gặp qua. Trong lòng cô bắt đầu lo sợ.
Mạch Nhiên kéo Tiểu Suất dừng lại.
"Bạch tiểu thư, bên này không có, chúng ta đi bên kia tìm xem." Hắn ta chỉ tay về một nơi hẻo lánh.
Mạch Nhiên sợ hãi, vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi nghĩ Tiểu Bạch hẳn là không chạy xa được như vậy, tôi quay lại chỗ cũ tìm đây." Nói xong, Mạch Nhiên quay đầu chạy.
Cánh tay đột nhiên bị tóm lại.
Hành động rất không khách khí này càng khiến Mạch Nhiên thêm chắc chắn hắn ta không có ý tốt. Quả nhiên vẻ mặt chân thành lúc nãy của hắn ta thay đổi, ánh mắt tràn ngập tia nguy hiểm.
"Bạch tiểu thư, còn chưa tìm được sao đã đi?"
"Tôi không tìm nữa!" Mạch Nhiên giãy giụa khỏi tay hắn.
"Chuyện đó đâu phải do cô muốn là được." Hắn nói xong, không biết lấy đâu ra một con dao kề lên thắt lưng cô.
Tiểu Suất sủa inh ỏi, bị hắn đạp ra xa.
Mạch Nhiên biết mình bị lừa, dưới tình thế cấp bách, cô nhìn Thẩm Tiểu Suất kêu to: "Tiểu Suất đi mau, đi tìm Thẩm Lâm Kỳ..." Nói còn chưa xong, cô bị một lực đạo đánh vào gáy, nháy mắt mất đi cảm giác.
Mạch Nhiên bị trói.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình bị trói như cái bánh chưng, miệng bị dán băng dính, chỉ còn hai con mắt quan sát xung quanh. Chỗ này là một nhà kho cũ nát mới được sửa chữa, không có gì mới nhưng có vẻ sạch sẽ, hẳn là có người ở đây.
Điều khiến cô cảm thấy kinh khủng nhất là, xung quanh đều được dán đầy ap-phich và ảnh chụp của chính mình, trong đó có một vài hình ảnh được gửi kèm trong lá thứ đe dọa mà cô nhận được.
Trong lòng Mạch Nhiên khiếp sợ. Cửa nhà kho bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhận ra tên bảo vệ kia. Nhìn qua hắn không quá nhiều tuổi, khuôn mặt cũng không khiến người khác liên tưởng đến một kẻ biến thái theo dõi điên cuồng.
Cô còn đang mải suy nghĩ, hắn đã tới bên cạnh cô, ngổi xổm trước mặt, tháo băng dính trên miệng cô ra, đưa một cặp lồng cơm đến trước mặt cô.
"Ăn đi." Hắn nói, thái độ thoạt nhìn không giống cái tên đã uy hiếp cô.
Để tránh cho hắn tức giận, Mạch Nhiên không có trực tiếp hỏi, chỉ nói: "Anh trói tôi thế này tôi ăn sao được."
Hắn không lập tức tháo dây trói cho cô, mà suy nghĩ một chút.
Mạch Nhiên nhanh chóng bổ sung: "Anh yên tâm đi, cho dù muốn chạy trốn, tôi cũng phải ăn no trước đã."
"Cô trốn không thoát." Miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn cởi dây trói ra cho cô.
Mạch Nhiên quả thực đói bụng, hai tay được tự do liền ôm lấy cặp lồng cơm. Đúng như cô nói, phải ăn no mới có sức chạy trốn. Huống chi, dưới tình huống như vậy, hắn nếu muốn làm gì cô cũng không cần dùng đến biện pháp này. Cho nên Mạch Nhiên yên tâm thoải mái ăn cơm, còn hắn vẫn ngồi một bên nhìn chằm chằm cô, sợ cô chạy trốn.
Một lát sau, Mạch Nhiên ăn được không nhiều lắm, thấy hắn vẫn còn đang nhìn mình, liền thăm dò.
Cô nói: "này, anh tên là gì?"
Hắn không trả lời cô.
"Anh nói anh là fan của tôi, tôi vẫn chưa biết tên anh, chẳng lẽ bắt tôi gọi anh là "này,này"."
"Tiểu Phong." Hắn nói.
"Tiểu Phong, thư đó là anh gửi cho tôi sao?" Mạch Nhiên hỏi.
"ừm." Hắn gật đầu.
Quả nhiên là hắn!
"Anh rất thích tôi sao?" Mạch Nhiên tiếp tục thử hắn.
Hắn vẫn gật đầu, nhìn qua, bình thường hắn chắc là một người ít nói.
"Nếu như thích tôi, có thể thả tôi ra được không? Tôi có thể mời anh đi xem phim, hoặc là..."
"Tôi không muốn!" giọng hắn bỗng nhiên cao lên, vẻ mặt thanh thuần vừa rồi nháy mắt trầm xuống: "Tôi còn không muốn nhìn thấy cô cũng với nam diễn viên khác. Cô là của tôi, bất kể ai cũng đừng nghĩ tới!" Hắn nói, sửa lại giọng ôn nhu khi này, bóp lấy cổ tay cô, sau đó cầm sợi dây thừng đi tới.
Mạch Nhiên phát hiện muốn dùng lời lẽ để thu phục hắn không dễ dàng cho nên nhanh chóng đổi giọng: "Nếu như anh không thích em tôi đóng phim, có thể để tôi nói với công ty, nhưng anh phải cho tôi ra ngoài, bằng không tôi biết nói với ai?"
"Không cần nói với ai, cô ở đây cùng tôi là được." Hắn kiên định nói, nhãn thần kiên quyết.
Tên này quá cố chấp, Mạch Nhiên nhất thời hết nói nổi, tạm thời đành bỏ ý nghĩ muốn thuyết phục hắn, chuẩn bị hành động tùy theo hoàn cảnh.
Thế nhưng Mạch Nhiên không nghĩ tới, tìm một cơ hội chạy trốn lại khó như vậy.
Tiểu Phong trói cô rất chặt, ngoại trừ lúc ăn, thì rất ít cởi trói cho cô. Hắn thậm chí còn cầm cameras, chụp ảnh Mạch Nhiên bị trói, sau đó dán lên tường.
Hơn nữa, Mạch Nhiên phát hiện hắn còn có thể suốt một ngày một đêm online comment rất nhiều trên các status của cô. Hơn nữa hắn ta còn thề son sắt rằng, cho dù tất cả các fan quay lưng lại với cô, thì hắn đảm bảo chắc chắn vẫn luôn ở bên cô.
Những chuyện này vẫn chưa phải khoa trương nhất. Điều khoa trương nhất chính là, hắn còn giả danh một thiếu phụ cô đơn. Bất kỳ một nam minh tinh nào từng có tin đồn với Mạch Nhiên đều bị hắn ta bới móc chuyện xấu, khiến những người đó rời bỏ cô. Mạch Nhiên kinh hãi những hành vi biến thái này của hắn, không thể tưởng tượng ra nổi Thẩm Lâm Kỳ sẽ như thế nào khi biết chuyện này.
Mạch Nhiên bị hành vi của hắn ta làm cho choáng váng, ý chí dần tan rã.
Ở trong cái kho cũ kỹ âm u này, thời gian dường như trôi thật chậm. Mạch Nhiên mỗi ngày chỉ có thể dựa vào giờ ăn cơm mà đoán biết thời gian. Bị trói chặt một thời gian dài khiến cho chân tay cô đều tê liệt. Cô ngủ không nổi, có đôi khi ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy mình được cứu, thế nhưng lúc mở mắt ra, mới phát hiện trước mặt vẫn là một miền trời đất âm u.
Cảm giác tuyệt vọng này giống như một cánh tay vô hình, mỗi ngày đều bóp chặt cổ khiến cô không thể thở nổi. Mạch Nhiên bắt đầu trở nên mẫn cảm, sợ ngủ, thậm chí sản sinh ảo giác. Cô thấy mình chết đi, mẹ ở bên cạnh, hỏi cô tình hình bệnh của Bạch Triết. Cô còn thấy, mỗi tấm ảnh trong nhà kho đều cử động, đều la hét khiến cô sợ hãi, lắm lúc nửa đêm cô cũng hét lên, Tiểu Phong nghe được vội vã rời giường, dán băng dính bịt miệng cô lại.
Cô muốn chết, trong lòng nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, hối tiếc không kịp.
Con người thật đúng là một loài động vật buồn cười. Cứ mải miết suy nghĩ chuyện tương lai, mà không biết rằng cuộc sống hiện tại cũng dễ dàng bị biến mất. Trước đây, cả hai người bọn họ đều vì muốn giữ thể diện mà không ai chịu nói ra câu nói kia, hôm nay có thể cả đời cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Nếu có cơ hội, dù cho chỉ là một giây, cô cũng muốn nói cho biết rõ suy nghĩ trong lòng mình.
Mạch Nhiên cứ mơ màng như vậy, bỗng nhiên cửa nhà kho bị mở.
Rất nhiều người xông vào, rất nhiều tiếng bước chân, lại còn cả tiếng chó sủa rất đỗi quen thuộc, tất cả đều truyền đến tai Mạch Nhiên.
Sau đó, một cái ôm đột ngột!
Mạch Nhiên nghĩ rằng đó là ảo giác, mở mắt nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ. Anh rất gầy, viền mắt thâm quầng. Khuôn mặt gầy đầy râu, ánh mắt tha thiết nhìn cô. Miệng liên tục gọi: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."
Mạch Nhiên không còn hơi sức đâu mà nói, cô cảm thấy buồn cười, không nghĩ rằng lại được nghe anh gọi như vậy trong ảo giác.
Mạch Nhiên cứ như vậy tựa vào lòng anh, mơ màng ngủ.
"Thẩm Lâm Kỳ, em thích anh."
Bình luận truyện